Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 220: Chương 220: Tại Sao Em Lại Khóc?
Chiếc xe lướt qua quá nhanh, có lẽ chỉ là ảo ảnh của tôi thôi...
Nhưng cũng đủ để trái tim tôi thắt lại.
Tôi rơi nước mắt, lại tiếp tục đeo tai nghe vào, bật bài hát Hoa Ngọc Lan mà tôi đã nghe đi nghe lại cả ngàn lần.
Rất nhanh sau đó, chiếc xe có mặt tại chiếc cầu Vĩnh Tuy, tôi xuống xe, gió tạt qua khiến tóc và váy của tôi bay phất phới. Ngẩng mặt lên nhìn bầu trời đã chuyển sang màu xanh đỏ. Những vệt mây cuối trời đang đua nhau đi về nơi chân trời, hình như sắp kết thúc một ngày rồi..
Tôi đặt tay lên cầu, nhìn ra khung cảnh xa vời phía trước.
Tôi đến đây làm gì nhỉ? Tại sao lại là nơi này...
Sao nó lại quen thuộc như thế?
Sao nó lại khiến trái tim tôi đau khổ như thế?
Tôi bấu chặt lấy trái tim mình, khẽ rơi nước mắt...
Càng lúc tôi càng không hiểu nổi chính mình, chỉ biết rằng, cảm giác quen thuộc này thật khó gọi tên. Nơi này... hình như tôi đã từng đến rồi.
Nhưng, trong đầu tôi lại cảm thấy trống rỗng, tôi chẳng thể nhớ bất kỳ thứ gì...
Tôi cứ thế thơ thẩn ngắm nhìn hoàng hôn đang buông xuống. Cảnh này, thật đẹp...
"Tại sao em lại tới đây? "
Bỗng! Một giọng nói quen thuộc vang lên khiến trái tim tôi đập lỡ một nhịp. Tôi quay mặt ra, đã thấy bóng dáng của người đàn ông luôn hiện lên trong tâm trí tôi ở sau lưng...
Nhớ nhung, đau đớn... tất cả cảm xúc ồ ạt ào về trong khoảnh khắc tôi nhìn thấy người đó.
Nước mắt lại rơi xuống nữa rồi...
Đau quá!
Tôi biết tôi phải tránh xa người đàn ông này, tôi phải chạy đi, nhưng chân tôi nặng như chì... Thì ra, tôi mong muốn gặp anh ấy đến vậy, tôi mong muốn một cuộc gặp trùng hợp tới như thế. Dù rằng anh là kẻ dối trá, dù rằng anh là kẻ không đáng để tin tưởng... Dù rằng, người tôi cưới là Vũ.
"Sao em lại khóc? "
Người đó đi tới, nhìn tôi bằng ánh mắt trầm buồn. Tôi không thể nói lên lời, có cái gì đó đang nghẹn ở cổ tôi...
Làm ơn, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như thế...
"Không phải tôi đã nói rồi sao, nếu em cảm thấy bài xích với hắn, hãy nói với tôi. "
Mặt tôi nhăn lại như một cái giẻ lau, tôi biết mình phải kìm nén lại để không tiếp tục rơi nước mắt nữa. Nhưng chẳng hiểu sau cứ mỗi khi anh ấy xuất hiện tôi lại không thể kìm được mà đưa tay ôm mặt, bật khóc nức nở...
"Em thật biết cách làm tôi đau đấy, em biết mà? Mỗi khi em khóc, tôi đều đau lòng. "
Anh càng nói, tôi càng bật khóc to hơn...
Không biết rằng lời anh nói, đâu là thật, đâu là giả, nhưng nó vẫn khiến tôi đau đến quằn quại.
Dù biết anh là một bông hoa hồng có gai, chạm vào sẽ đau, phải tránh xa... nhưng tôi...
Anh đưa tay lên mặt tôi, khẽ lau nước mắt cho tôi.
Lý trí của tôi trỗi dậy một cách mãnh liệt, tôi gạt tay anh ra... tôi không muốn anh chạm vào tôi... tôi không muốn phải lưu luyến anh... không muốn...
"Anh đi đi, tôi không muốn thấy anh. "- Tôi nói trong nghẹn ngào.
"Em chắc chứ? "
Tất cả những gì anh đang nói như kích thích quả bom trong tôi phát nổ.
"Anh mau đi đi, tôi không cần anh, chúng ta không quen nhau, không nên, hãy cứ để tôi một mình. Xin anh đấy, hãy đi đi... "
"Anh không thể. "
"Anh không thể bỏ rơi em... đó là điều anh không thể làm được, không thể... "
Lời nói của anh như xoa dịu trái tim đang đau buốt của tôi, nhưng nó không làm tôi ngừng rơi nước mắt được. Tôi vô thức hét lên trong tuyệt vọng.
"Tại sao? Anh là ai? Anh là ai mà khiến tôi đau đớn tới thế? Anh là ai? Sự xuất hiện của anh khiến cuộc sống tôi đảo lộn. Khiến trái tim tôi đau nhói. Suốt ba năm qua, kể từ khi tôi thức dậy trong một căn phòng trắng xóa và những dây truyền cắm trên cổ tay, tôi đã không thể sống một cách yên bình. Tôi luôn nhớ một người nào đó, nhớ một cách da diết trong giấc mơ của mình. Tôi đã không thể gần gũi với chồng sắp cưới, tôi không thể...
Một chút cũng không!
Dù anh ấy đã hết sức nhường nhịn chịu đựng tôi, dù lý trí tôi mách bảo tôi phải tin tưởng anh ấy, và số mệnh đã an bài tôi phải là vợ anh ấy... Nhưng, tôi không thể... "
"Tại sao em lại không thể? "
"Tôi không biết... tôi không biết... tôi luôn có cảm giác rằng đây không phải cuộc sống của tôi, tôi luôn nghi vấn mình có phải là Quách Giai Tuệ không? Tôi luôn sống trong sự sợ hãi và hoảng loạn, chỉ khi bảo bối ra đời, tôi mới có lý do để sống tiếp. Tôi sống vì con nhưng chẳng cảm thấy hạnh phúc, đêm nào mơ thấy người đó tôi cũng rơi nước mắt...
Và rồi, anh xuất hiện!
Anh khiến trái tim tôi tan nát, anh khiến tôi thay đổi, anh khiến tôi... bắt đầu mơ mộng về một cuộc sống khác!
Mọi người xung quanh luôn nghĩ tôi bị điên, tôi phải thu mình và sống thật tốt bên cạnh Vũ, nhưng cuộc sống đó thật cô đơn.
Kể từ khi anh xuất hiện, tôi bắt đầu không hiểu nổi mình, tôi bắt đầu đấu tranh, tôi bắt đầu cảm thấy rối loạn và không biết đi về đâu. Tôi như một con nai lạc đường cứ cắm đầu đi về phía trước...
Tôi đau đớn, tôi hoảng loạn khi nhận ra mình lạc đường... "
"Tại sao chứ? Một người tôi không hề quen biết, một người tôi mới gặp một vài lần, một người tôi không hề biết tên lại khiến trái tim tôi đau đớn, tại sao?
Anh làm tôi có cảm giác, tôi đang đối diện với người đàn ông trong giấc mơ của mình, càng lúc mọi thứ càng hiện lên thật rõ ràng... tôi không biết phải làm sao?
Tôi biết tôi không nên như thế này, tôi biết mình không nên nói những lời như thế này, tôi biết tôi phải trở về làm Quách Giai Tuệ và sống một cách an nhàn và hưởng thụ...
Tôi biết tất cả những điều cần làm..."
"Nhưng em không thể, phải không? "
Nhưng cũng đủ để trái tim tôi thắt lại.
Tôi rơi nước mắt, lại tiếp tục đeo tai nghe vào, bật bài hát Hoa Ngọc Lan mà tôi đã nghe đi nghe lại cả ngàn lần.
Rất nhanh sau đó, chiếc xe có mặt tại chiếc cầu Vĩnh Tuy, tôi xuống xe, gió tạt qua khiến tóc và váy của tôi bay phất phới. Ngẩng mặt lên nhìn bầu trời đã chuyển sang màu xanh đỏ. Những vệt mây cuối trời đang đua nhau đi về nơi chân trời, hình như sắp kết thúc một ngày rồi..
Tôi đặt tay lên cầu, nhìn ra khung cảnh xa vời phía trước.
Tôi đến đây làm gì nhỉ? Tại sao lại là nơi này...
Sao nó lại quen thuộc như thế?
Sao nó lại khiến trái tim tôi đau khổ như thế?
Tôi bấu chặt lấy trái tim mình, khẽ rơi nước mắt...
Càng lúc tôi càng không hiểu nổi chính mình, chỉ biết rằng, cảm giác quen thuộc này thật khó gọi tên. Nơi này... hình như tôi đã từng đến rồi.
Nhưng, trong đầu tôi lại cảm thấy trống rỗng, tôi chẳng thể nhớ bất kỳ thứ gì...
Tôi cứ thế thơ thẩn ngắm nhìn hoàng hôn đang buông xuống. Cảnh này, thật đẹp...
"Tại sao em lại tới đây? "
Bỗng! Một giọng nói quen thuộc vang lên khiến trái tim tôi đập lỡ một nhịp. Tôi quay mặt ra, đã thấy bóng dáng của người đàn ông luôn hiện lên trong tâm trí tôi ở sau lưng...
Nhớ nhung, đau đớn... tất cả cảm xúc ồ ạt ào về trong khoảnh khắc tôi nhìn thấy người đó.
Nước mắt lại rơi xuống nữa rồi...
Đau quá!
Tôi biết tôi phải tránh xa người đàn ông này, tôi phải chạy đi, nhưng chân tôi nặng như chì... Thì ra, tôi mong muốn gặp anh ấy đến vậy, tôi mong muốn một cuộc gặp trùng hợp tới như thế. Dù rằng anh là kẻ dối trá, dù rằng anh là kẻ không đáng để tin tưởng... Dù rằng, người tôi cưới là Vũ.
"Sao em lại khóc? "
Người đó đi tới, nhìn tôi bằng ánh mắt trầm buồn. Tôi không thể nói lên lời, có cái gì đó đang nghẹn ở cổ tôi...
Làm ơn, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như thế...
"Không phải tôi đã nói rồi sao, nếu em cảm thấy bài xích với hắn, hãy nói với tôi. "
Mặt tôi nhăn lại như một cái giẻ lau, tôi biết mình phải kìm nén lại để không tiếp tục rơi nước mắt nữa. Nhưng chẳng hiểu sau cứ mỗi khi anh ấy xuất hiện tôi lại không thể kìm được mà đưa tay ôm mặt, bật khóc nức nở...
"Em thật biết cách làm tôi đau đấy, em biết mà? Mỗi khi em khóc, tôi đều đau lòng. "
Anh càng nói, tôi càng bật khóc to hơn...
Không biết rằng lời anh nói, đâu là thật, đâu là giả, nhưng nó vẫn khiến tôi đau đến quằn quại.
Dù biết anh là một bông hoa hồng có gai, chạm vào sẽ đau, phải tránh xa... nhưng tôi...
Anh đưa tay lên mặt tôi, khẽ lau nước mắt cho tôi.
Lý trí của tôi trỗi dậy một cách mãnh liệt, tôi gạt tay anh ra... tôi không muốn anh chạm vào tôi... tôi không muốn phải lưu luyến anh... không muốn...
"Anh đi đi, tôi không muốn thấy anh. "- Tôi nói trong nghẹn ngào.
"Em chắc chứ? "
Tất cả những gì anh đang nói như kích thích quả bom trong tôi phát nổ.
"Anh mau đi đi, tôi không cần anh, chúng ta không quen nhau, không nên, hãy cứ để tôi một mình. Xin anh đấy, hãy đi đi... "
"Anh không thể. "
"Anh không thể bỏ rơi em... đó là điều anh không thể làm được, không thể... "
Lời nói của anh như xoa dịu trái tim đang đau buốt của tôi, nhưng nó không làm tôi ngừng rơi nước mắt được. Tôi vô thức hét lên trong tuyệt vọng.
"Tại sao? Anh là ai? Anh là ai mà khiến tôi đau đớn tới thế? Anh là ai? Sự xuất hiện của anh khiến cuộc sống tôi đảo lộn. Khiến trái tim tôi đau nhói. Suốt ba năm qua, kể từ khi tôi thức dậy trong một căn phòng trắng xóa và những dây truyền cắm trên cổ tay, tôi đã không thể sống một cách yên bình. Tôi luôn nhớ một người nào đó, nhớ một cách da diết trong giấc mơ của mình. Tôi đã không thể gần gũi với chồng sắp cưới, tôi không thể...
Một chút cũng không!
Dù anh ấy đã hết sức nhường nhịn chịu đựng tôi, dù lý trí tôi mách bảo tôi phải tin tưởng anh ấy, và số mệnh đã an bài tôi phải là vợ anh ấy... Nhưng, tôi không thể... "
"Tại sao em lại không thể? "
"Tôi không biết... tôi không biết... tôi luôn có cảm giác rằng đây không phải cuộc sống của tôi, tôi luôn nghi vấn mình có phải là Quách Giai Tuệ không? Tôi luôn sống trong sự sợ hãi và hoảng loạn, chỉ khi bảo bối ra đời, tôi mới có lý do để sống tiếp. Tôi sống vì con nhưng chẳng cảm thấy hạnh phúc, đêm nào mơ thấy người đó tôi cũng rơi nước mắt...
Và rồi, anh xuất hiện!
Anh khiến trái tim tôi tan nát, anh khiến tôi thay đổi, anh khiến tôi... bắt đầu mơ mộng về một cuộc sống khác!
Mọi người xung quanh luôn nghĩ tôi bị điên, tôi phải thu mình và sống thật tốt bên cạnh Vũ, nhưng cuộc sống đó thật cô đơn.
Kể từ khi anh xuất hiện, tôi bắt đầu không hiểu nổi mình, tôi bắt đầu đấu tranh, tôi bắt đầu cảm thấy rối loạn và không biết đi về đâu. Tôi như một con nai lạc đường cứ cắm đầu đi về phía trước...
Tôi đau đớn, tôi hoảng loạn khi nhận ra mình lạc đường... "
"Tại sao chứ? Một người tôi không hề quen biết, một người tôi mới gặp một vài lần, một người tôi không hề biết tên lại khiến trái tim tôi đau đớn, tại sao?
Anh làm tôi có cảm giác, tôi đang đối diện với người đàn ông trong giấc mơ của mình, càng lúc mọi thứ càng hiện lên thật rõ ràng... tôi không biết phải làm sao?
Tôi biết tôi không nên như thế này, tôi biết mình không nên nói những lời như thế này, tôi biết tôi phải trở về làm Quách Giai Tuệ và sống một cách an nhàn và hưởng thụ...
Tôi biết tất cả những điều cần làm..."
"Nhưng em không thể, phải không? "
Bình luận facebook