Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5: Có thể theo đuổi em lại lần nữa được không?
Hôm nay Kiều Lam thức dậy từ rất sớm, cô siêng năng chạy bộ vài vòng quanh khu vườn hoa của Kiều gia, sau đó đi vào tắm rửa rồi khoác lên mình bộ đồ công sở, tuốt tát một chút cho bản thân rồi đi xuống phòng ăn. Thấy con gái cưng xuống, ông bà Kiều vui vẻ hỏi han cô
“Lam nhi, con mau xuống ăn sáng với ba mẹ rồi đi làm.” bà Kiều vui vẻ nói với Kiều Lam
“Dạ vâng.”
“Ngày đầu đi làm có cần ba chở đi không?” ông Kiều hỏi cô
“Dạ không cần đâu ba. Một lát con bắt taxi tới chỗ làm là được rồi ạ.”
“Vậy cũng được.”
“Mà ba mẹ, anh hai sao con thấy ảnh không về ạ?”
“Thôi con đừng nhắc tới thằng con trời đánh đó nữa. Từ ngày tiếp quản Kiều thị thay cha con liền dọn ra ngoài ở riêng, cả tuần mới về nhà một hôm. Có khi lại không về hôm nào.” bà Kiều than vãn với Kiều Lam
“Vậy ba mẹ để con. Con sẽ dẫn anh hai về cho mẹ.”
“Thôi, con đừng kêu nó về. Mất công mẹ con lại tăng xông vì anh hai con đấy.” ông Kiều khuyên ngăn
“Sao vậy ạ?”
“Thì mẹ con cứ hối anh hai con kiếm vợ. Thằng đầu đất đó ngoài công việc ra chuyện yêu đương nó chẳng hề hứng thú. Lần trước về đã cãi nhau to với mẹ con một trận đấy!” ông Kiều giải thích
“Đúng đấy, con mau ăn đi rồi còn đi làm.”
“Dạ mẹ.”
Kiều Lam ăn sáng xong thì tạm biệt ông bà Kiều rồi bắt taxi đi làm. Tới LMG, Kiều Lam tới bộ phận nhân sự báo danh rồi thư ký Lê hướng dẫn công việc cho cô.
“Thư ký Kiều, đây sẽ là bàn làm việc của cô.”
“Cám ơn, thư ký Lê.”
“Bàn làm việc của tôi ở ngay đối diện, có gì cô có thể tới hỏi tôi.”
“Vâng, cám ơn.”
“Điện thoại bàn cô nhớ để ý, vì chủ tịch có thể gọi bất cứ lúc nào, tuyệt đối không được bắt máy chậm trễ, chủ tịch ghét sự chậm trễ.”
“Vâng, cám ơn thư ký Lê đã nhắc.”
Nói rồi thư ký Lê đi về bàn làm việc, tiếp tục công việc của mình. Lúc này Kiều Lam mới để ý, từ bàn làm việc của mình chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy bàn làm việc của chủ tịch chỉ qua một tấm kính.
“Không phải là trùng hợp chứ?” chợt có suy nghĩ như vậy loé lên trong đầu Kiều Lam nhưng cô cũng nhanh chóng gạt bỏ, ngồi xuống bàn làm việc rồi bắt đầu công việc của mình.
Kiều Lam làm việc tầm khoảng 15 phút thì điện thoại bàn reo lên, cô nhanh chóng nhấc máy lên nghe
“Alo?”
“Vào phòng làm việc của tôi đi.” thanh âm trầm ấm của Lục Minh vang lên từ phía bên kia của điện thoại
“Vâng chủ tịch.”
Kiều Lam sau khi gác máy liền vội vàng đi vào trong phòng làm việc của Lục Minh
“Chủ tịch kêu tôi ạ.”
“Ừm.”
“Chủ tịch có gì sai bảo ạ?”
“Pha cho tôi một lý cà phê nóng.”
“Vâng ạ.”
“Nhớ là lấy ít đường thôi, tôi không thích ngọt.”
“Vâng.”
“Qua đó pha đi.” Lục Minh vừa nói vừa chỉ về phía bàn pha cà phê nhỏ được đặt một góc trong phòng làm việc của mình. Thật ra, hôm qua Lục Minh đã cố tình dặn dò thư ký Lê kêu người đặt bàn pha cà phê nhỏ trong phòng làm việc của mình. Chủ ý của anh chính là muốn nhìn thấy bộ dạng của Kiều Lam lúc pha cà phê cho mình. Anh chính là muốn ngắm cô nhiều nhất có thể.
Kiều Lam bước tới pha cà phê cho Lục Minh
“Quả nhiên sở thích của anh ấy vẫn như vậy. Toàn uống cà phê ít đường, anh ấy vẫn ghét vị ngọt như ngày nào.” Kiều Lam thầm nghĩ trong lòng
Pha cà phê xong, Kiều Lam nhẹ nhàng đi tới đặt cà phê lên bàn của Lục Minh. Lúc này cô vô tình nhìn thấy khung ảnh trên bàn làm việc của anh. Đó là ảnh của Kiều Lam cô. Lục Minh thấy Kiều Lam đưa mắt nhìn khung ảnh vội cất khung ảnh vô ngăn kéo bàn làm việc
“Ừm…đó chỉ là tôi tiện tay trang trí bàn làm việc của mình thôi.”
“Vâng…tôi không nghĩ nhiều đâu.”
“Ừm…”
“Nếu không còn việc gì thì tôi quay lại bàn làm việc thưa chủ tịch.”
“À…có tôi muốn hỏi…” Lục Minh định hỏi Kiều Lam gì đó nhưng rồi lại thôi
“Chủ tịch muốn hỏi gì sao?”
“Ừm…không quan trọng đâu.”
“Nếu chủ tịch muốn hỏi thì cứ hỏi đi. Tôi không ngại trả lời đâu.”
“…em…đã có bạn trai chưa?” Lục Minh ngại ngùng hỏi
“Tôi độc thân 8 năm rồi ạ. Nhờ phước của chủ tịch đấy ạ!” Kiều Lam cố tỏ ra vui vẻ nói
“Ừm…tôi…có thể theo đuổi em lại lần nữa được không?”
“Chủ tịch nói sao cơ?”
“Tôi muốn theo đuổi em. Liệu có được không?”
“Chủ tịch, chúng ta chia tay rồi. Tính của tôi một khi đã chia tay thì sẽ không có việc quay lại đâu ạ.”
Lục Minh nghe Kiều Lam nói vậy cũng không biết nói gì nữa, chỉ im lặng ngồi đó nhìn cô
“Nếu chủ tịch không có gì căn dặn nữa thì tôi xin phép ra ngoài. Tôi cũng hy vọng sau này giữa chúng ta chỉ là quan hệ cấp trên-cấp dưới thôi. Còn quá khứ ra sao, cứ chôn vùi nó đi.”
“Nếu em đã nói vậy thì tôi hiểu rồi, Thư ký Kiều, cô có thể ra ngoài được rồi.” Lục Minh lạnh giọng nói
“Vâng.”
Kiều Lam ra khỏi phòng làm việc của Lục Minh, cô khoing quay lại bàn làm việc mà đi thẳng vào nhà vệ sinh, cô chọn đại một buồng ở trong rồi ngồi khóc một mình ở trong đó.
Lục Minh anh ta xem cô là cái gì chứ? Là đồ chơi sao? Kiều Lam cô không phải món đồ chơi của anh ta, khi cần thì quấn quít mặn nồng làm người yêu nhau, tới lúc chán nản thì thẳng tay buông bỏ. Cô biết 8 năm qua, đâu đó trong tim cô vẫn còn có anh nhưng mà vết thương của anh ban cho cô ngày đó vốn cũng không hết. Cô thà từ chối anh, thà đau bây giờ còn hơn về sau bị anh vứt bỏ rồi đau thêm lần nữa. Kiều Lam lấy tay che miệng để không phát ra tiếng khóc thút thít của mình. Cô ngồi khóc trong vệ sinh cũng tầm gần 5 phút rồi nhanh chóng rửa mặt đi ra. Cô còn phải làm việc của mình nữa. Vốn dĩ tới đây làm việc nên cô phải nhanh chóng quên đi lời anh nói thôi. Sau này giữa họ có lẽ chỉ là quan hệ cấp trên-cấp dưới mà thôi.
“Lam nhi, con mau xuống ăn sáng với ba mẹ rồi đi làm.” bà Kiều vui vẻ nói với Kiều Lam
“Dạ vâng.”
“Ngày đầu đi làm có cần ba chở đi không?” ông Kiều hỏi cô
“Dạ không cần đâu ba. Một lát con bắt taxi tới chỗ làm là được rồi ạ.”
“Vậy cũng được.”
“Mà ba mẹ, anh hai sao con thấy ảnh không về ạ?”
“Thôi con đừng nhắc tới thằng con trời đánh đó nữa. Từ ngày tiếp quản Kiều thị thay cha con liền dọn ra ngoài ở riêng, cả tuần mới về nhà một hôm. Có khi lại không về hôm nào.” bà Kiều than vãn với Kiều Lam
“Vậy ba mẹ để con. Con sẽ dẫn anh hai về cho mẹ.”
“Thôi, con đừng kêu nó về. Mất công mẹ con lại tăng xông vì anh hai con đấy.” ông Kiều khuyên ngăn
“Sao vậy ạ?”
“Thì mẹ con cứ hối anh hai con kiếm vợ. Thằng đầu đất đó ngoài công việc ra chuyện yêu đương nó chẳng hề hứng thú. Lần trước về đã cãi nhau to với mẹ con một trận đấy!” ông Kiều giải thích
“Đúng đấy, con mau ăn đi rồi còn đi làm.”
“Dạ mẹ.”
Kiều Lam ăn sáng xong thì tạm biệt ông bà Kiều rồi bắt taxi đi làm. Tới LMG, Kiều Lam tới bộ phận nhân sự báo danh rồi thư ký Lê hướng dẫn công việc cho cô.
“Thư ký Kiều, đây sẽ là bàn làm việc của cô.”
“Cám ơn, thư ký Lê.”
“Bàn làm việc của tôi ở ngay đối diện, có gì cô có thể tới hỏi tôi.”
“Vâng, cám ơn.”
“Điện thoại bàn cô nhớ để ý, vì chủ tịch có thể gọi bất cứ lúc nào, tuyệt đối không được bắt máy chậm trễ, chủ tịch ghét sự chậm trễ.”
“Vâng, cám ơn thư ký Lê đã nhắc.”
Nói rồi thư ký Lê đi về bàn làm việc, tiếp tục công việc của mình. Lúc này Kiều Lam mới để ý, từ bàn làm việc của mình chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy bàn làm việc của chủ tịch chỉ qua một tấm kính.
“Không phải là trùng hợp chứ?” chợt có suy nghĩ như vậy loé lên trong đầu Kiều Lam nhưng cô cũng nhanh chóng gạt bỏ, ngồi xuống bàn làm việc rồi bắt đầu công việc của mình.
Kiều Lam làm việc tầm khoảng 15 phút thì điện thoại bàn reo lên, cô nhanh chóng nhấc máy lên nghe
“Alo?”
“Vào phòng làm việc của tôi đi.” thanh âm trầm ấm của Lục Minh vang lên từ phía bên kia của điện thoại
“Vâng chủ tịch.”
Kiều Lam sau khi gác máy liền vội vàng đi vào trong phòng làm việc của Lục Minh
“Chủ tịch kêu tôi ạ.”
“Ừm.”
“Chủ tịch có gì sai bảo ạ?”
“Pha cho tôi một lý cà phê nóng.”
“Vâng ạ.”
“Nhớ là lấy ít đường thôi, tôi không thích ngọt.”
“Vâng.”
“Qua đó pha đi.” Lục Minh vừa nói vừa chỉ về phía bàn pha cà phê nhỏ được đặt một góc trong phòng làm việc của mình. Thật ra, hôm qua Lục Minh đã cố tình dặn dò thư ký Lê kêu người đặt bàn pha cà phê nhỏ trong phòng làm việc của mình. Chủ ý của anh chính là muốn nhìn thấy bộ dạng của Kiều Lam lúc pha cà phê cho mình. Anh chính là muốn ngắm cô nhiều nhất có thể.
Kiều Lam bước tới pha cà phê cho Lục Minh
“Quả nhiên sở thích của anh ấy vẫn như vậy. Toàn uống cà phê ít đường, anh ấy vẫn ghét vị ngọt như ngày nào.” Kiều Lam thầm nghĩ trong lòng
Pha cà phê xong, Kiều Lam nhẹ nhàng đi tới đặt cà phê lên bàn của Lục Minh. Lúc này cô vô tình nhìn thấy khung ảnh trên bàn làm việc của anh. Đó là ảnh của Kiều Lam cô. Lục Minh thấy Kiều Lam đưa mắt nhìn khung ảnh vội cất khung ảnh vô ngăn kéo bàn làm việc
“Ừm…đó chỉ là tôi tiện tay trang trí bàn làm việc của mình thôi.”
“Vâng…tôi không nghĩ nhiều đâu.”
“Ừm…”
“Nếu không còn việc gì thì tôi quay lại bàn làm việc thưa chủ tịch.”
“À…có tôi muốn hỏi…” Lục Minh định hỏi Kiều Lam gì đó nhưng rồi lại thôi
“Chủ tịch muốn hỏi gì sao?”
“Ừm…không quan trọng đâu.”
“Nếu chủ tịch muốn hỏi thì cứ hỏi đi. Tôi không ngại trả lời đâu.”
“…em…đã có bạn trai chưa?” Lục Minh ngại ngùng hỏi
“Tôi độc thân 8 năm rồi ạ. Nhờ phước của chủ tịch đấy ạ!” Kiều Lam cố tỏ ra vui vẻ nói
“Ừm…tôi…có thể theo đuổi em lại lần nữa được không?”
“Chủ tịch nói sao cơ?”
“Tôi muốn theo đuổi em. Liệu có được không?”
“Chủ tịch, chúng ta chia tay rồi. Tính của tôi một khi đã chia tay thì sẽ không có việc quay lại đâu ạ.”
Lục Minh nghe Kiều Lam nói vậy cũng không biết nói gì nữa, chỉ im lặng ngồi đó nhìn cô
“Nếu chủ tịch không có gì căn dặn nữa thì tôi xin phép ra ngoài. Tôi cũng hy vọng sau này giữa chúng ta chỉ là quan hệ cấp trên-cấp dưới thôi. Còn quá khứ ra sao, cứ chôn vùi nó đi.”
“Nếu em đã nói vậy thì tôi hiểu rồi, Thư ký Kiều, cô có thể ra ngoài được rồi.” Lục Minh lạnh giọng nói
“Vâng.”
Kiều Lam ra khỏi phòng làm việc của Lục Minh, cô khoing quay lại bàn làm việc mà đi thẳng vào nhà vệ sinh, cô chọn đại một buồng ở trong rồi ngồi khóc một mình ở trong đó.
Lục Minh anh ta xem cô là cái gì chứ? Là đồ chơi sao? Kiều Lam cô không phải món đồ chơi của anh ta, khi cần thì quấn quít mặn nồng làm người yêu nhau, tới lúc chán nản thì thẳng tay buông bỏ. Cô biết 8 năm qua, đâu đó trong tim cô vẫn còn có anh nhưng mà vết thương của anh ban cho cô ngày đó vốn cũng không hết. Cô thà từ chối anh, thà đau bây giờ còn hơn về sau bị anh vứt bỏ rồi đau thêm lần nữa. Kiều Lam lấy tay che miệng để không phát ra tiếng khóc thút thít của mình. Cô ngồi khóc trong vệ sinh cũng tầm gần 5 phút rồi nhanh chóng rửa mặt đi ra. Cô còn phải làm việc của mình nữa. Vốn dĩ tới đây làm việc nên cô phải nhanh chóng quên đi lời anh nói thôi. Sau này giữa họ có lẽ chỉ là quan hệ cấp trên-cấp dưới mà thôi.