Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20
Hà Thích bắt hai tay sau ót thoải mái nằm xuống giường của Nhã Tĩnh. Vạt áo anh bị kéo lên trên làm lộ ra da thịt phía trong, bụng anh không có một chút thịt dư nào cả, nhìn rất săn chắc. Nhã Kỳ vô tình liếc qua mặt bỗng đỏ ửng. Hà Thích kéo áo xuống, thản nhiên nhìn cô một cái, trong mắt có chút ý cười, "Anh ngủ một lát thôi."
Nhã Kỳ ngồi dựa một bên, buồn chán nhìn màn hình vi tính của Nhã Tĩnh, bây giờ cô không muốn làm gì cả, cũng không muốn rời khỏi nơi này làm gì.
Một lát sau Nhã Tĩnh lơ đãng nói một tiếng, "Chị đắp chăn cho Hà Thích đi không lại lạnh cóng người ta."
Nhã Kỳ không nói gì chỉ cúi đầu nhìn Hà Thích, lúc này anh đang nhắm chặt hai mắt, hơi thở nhè nhẹ chứng tỏ đã ngủ say. Làn da anh trắng trẻo tinh tế, sáng bóng như ngà voi. Có nhiều người không muốn cho người khác nhìn mình ở khoảng cách gần nhưng Hà Thích lại khác, càng ở gần thì sức hấp dẫn phát ra từ anh càng lớn, Nhã Kỳ lại nhích tới gần một chút, ngừng cả thở vì sợ sẽ đánh thức anh. Trong phòng đang bật máy lạnh, cô cảm thấy có chút không nỡ bèn tắt điều hòa đi, chỉ như vậy thôi mà lòng bàn tay đã đổ một lớp mồ hôi.
Lúc này Hà Thích bất chợt lật người làm Nhã Kỳ sợ hết hồn, cô ngoan ngoãn ngồi yên một bên.
"Nhã Kỳ, Chu Thăng Thăng đang đến đây, cậu ta nói là mang báo cáo hoạt động nghỉ hè qua cho em." Đột nhiên Nhã Tĩnh quay đầu về phía Nhã Kỳ nói, thấy Nhã Kỳ không quan tâm ồ một tiếng, cậu đứng lên cười sâu xa, "Cậu ta bảo có đem đồ ăn qua cho chị đấy."
Nhã Kỳ mở miệng muốn nói gì đó sau lại suy nghĩ một lát rồi ồ một tiếng.
Chu Thăng Thăng cũng ở gần đây, lái xe đến chỉ mất khoảng hai mươi phút, Nhã Kỳ ra mở cửa cho cậu. Chu Thăng Thăng đến đem theo một túi quả óc chó, cậu nói bởi vì hôm trước Nhã Kỳ đã bảo món này ăn rất ngon. Nhã Kỳ liên tục nói cảm ơn, rót cho cậu một ly nước, Chu Thăng Thăng được quan tâm mà thấy sợ nhận lấy, trên gương mặt trắng trẻo xuất hiện màu đỏ ửng, cười xấu hổ.
Nhã Tĩnh đi ra từ trong phòng nhận lấy báo cáo hoạt động nghỉ hè, trên đó đã đóng một con dấu, cậu vui vẻ vỗ vai Chu Thăng Thăng, "Đúng là anh em tốt của mình."
Nhã Tĩnh ngồi xuống bên cạnh Nhã Kỳ, hơi nghiêng người về phía trước vừa vặn che khuất cô. Nhã Kỳ ngồi một bên ăn quả óc chó nghe hai người nói chuyện.
Vừa nói đến chuyện ban nhạc của bọn họ giọng Nhã Tĩnh liền lên cao, trước đây cô vẫn nghĩ đó chỉ là ban nhạc nhỏ bé bình thường nhưng không ngờ ở trường học thành phố, bọn họ cũng có chút tên tuổi, được rất nhiều công ty giải trí mời về.
"Như vậy đi..." Đột nhiên Chu Thăng Thăng nghĩ tới cái gì lại nói tiếp, "Lần này ban nhạc của tụi mình phải đi thành phố F tham gia một cuộc thi, cậu có muốn đi cùng Nhã Tĩnh không?"
"Vậy không hay lắm đâu." Nhã Kỳ cười khan hai tiếng, "Mọi người đều là nam, chỉ có một mình mình là nữ đi theo..."
"Ban nhạc của bọn mình mới thêm một cô gái rất tốt, cậu có thể ngủ chung cùng cô ấy mà." Chu Thăng Thăng vội đáp lời, dường như rất sợ Nhã Kỳ từ chối. Nói xong sắc mặt cậu lại đỏ thêm một chút.
Nhã Kỳ cười, tay lặng lẽ kéo quần Nhã Tĩnh, Nhã Tĩnh hiểu ý, nghiêm mặt nói, "Để chị ấy đi theo làm gì, mấy ngày chúng ta tham gia cuộc thi bề bộn nhiều việc, không thể lúc nào cũng dẫn Nhã Kỳ theo, mà để chị ấy một mình thì cũng buồn chán."
"Chỉ hai ngày thôi, thi xong mình có thể mang cậu ấy đi chơi, nghe nói ở đó cảnh vật rất đẹp, còn có nhiều thức ăn ngon nữa, chắc chắn Nhã Kỳ sẽ rất thích." Mặt Chu Thăng Thăng đầy vẻ mong chờ nhìn Nhã Kỳ, "Ở đó mát mẻ hơn nhiều, tối ngủ cũng không cần mở máy điều hòa."
Thật sự Nhã Kỳ rất muốn đến thành phố F, nơi ấy rất đẹp, cách thành phố W không xa, hơn nữa còn bán rất nhiều đồ trang sức đẹp, còn có nhiều món ăn vặt đặc biệt ngon nữa. Thế nhưng Nhã Kỳ lại không muốn đi cùng ban nhạc của bọn họ, cô còn đang suy nghĩ làm thế nào để từ chối thì Hà Thích đang thong thả đi ra từ trong phòng, có thể vì vừa mới tỉnh ngủ nên trên mặt anh có chút mơ màng như trẻ con. Hà Thích đến ngồi giữa Nhã Tĩnh và Nhã Kỳ, đẩy Nhã Kỳ một cái tự nhiên nói, "Anh khát nước, rót giúp anh ly nước."
Nhã Kỳ ngồi yên, Hà Thích lại đẩy cô một cái, "Ngoan nào."
Nhã Kỳ có chút tức giận, cảm giác tay anh đang bóp mình, không cam lòng mà đứng dậy, đi rót một ly nước đưa sang cho anh. Hà Thích uống từ từ, hỏi, "Mọi người vừa nói tới nơi nào đó? Là thành phố F đúng không?"
Thấy Nhã Tĩnh gật đầu, Hà Thích lại quay đầu về phía Nhã Kỳ, "Chúng ta cùng đi chứ, bọn họ tranh giải, anh và em ra ngoài chơi." Hà Thích luôn là người có thể chuyển hướng câu chuyện tự nhiên và quen thuộc như thế, anh vừa nói vừa cười dịu dàng làm Nhã Kỳ chỉ biết nhìn ngơ ngẩn quên cả trả lời. Ở bên cạnh, Chu Thăng Thăng cũng đang nhìn Nhã Kỳ, bỗng nhiên cậu có chút hy vọng Nhã Kỳ sẽ không đi.
Hà Thích vòng tay qua bả vai Nhã Kỳ một cách thân mật, "Đi đi." Nhã Kỳ đỏ mặt, gò má nóng bừng, anh cứ làm như vậy làm sao cô chịu nổi chứ, "Em không muốn đi." Hà Thích không thèm để ý, cốc hai cái vào đầu cô, "Cứ quyết định như vậy đi, ở nhà cả ngày cẩn thận buồn chán mà sinh ra bệnh đấy."
Nhã Kỳ luôn cảm thấy bầu không khí này rất không bình thường, Chu Thăng Thăng nhìn cô, trong mắt ủ ê nhưng vẫn cố tỏ vẻ vui mừng, "Đi xem cho biết cũng tốt mà Nhã Kỳ."
Vốn Nhã Kỳ cảm thấy mình luôn bị Hà Thích lấn át, chỉ như vậy mà đã đồng ý với anh thì rất mất mặt, nhưng bây giờ lại có thêm Chu Thăng Thăng mở miệng liền theo đó mà gật đầu, "Được rồi, được rồi, mình đi." Làm như vậy giống như cô đang đồng ý với Chu Thăng Thăng chứ không phải là Hà Thích. Hà Thích cũng không quan tâm đến sự thay đổi này, anh móc tiền trong túi ra đưa cho Nhã Tĩnh, "Giúp tôi mua thêm hai vé, thuận tiện đặt thêm một phòng nữa."
Nhã Tĩnh nhíu mắt nhìn anh mà không nhận tiền, "Vé xe của Nhã Kỳ còn chưa tới lượt cậu trả tiền đâu, tiền vé xe của cậu cũng không cần, Thiên Thiên làm tài xế cho hai anh em tôi cũng đã tiêu tốn nhiều tiền xăng của cậu rồi. Nhưng tiền thuê phòng, ăn cơm thì cậu trả."
"Được thôi." Hà Thích bỏ tiền trở lại, thế nhưng Nhã Kỳ lại bắt đầu ngẩn ra, tại sao chỉ có một phòng, một phòng... Hay là anh không có tính đến cô?
Ánh mắt Chu Thăng Thăng nhìn Nhã Kỳ ngày càng ủ ê.
Sau đó Nhã Tĩnh và Chu Thăng Thăng cùng nói chuyện, thế nhưng hứng thú của Chu Thăng Thăng đã không còn như lúc nãy, khi có khi không đáp lời. Nhã Kỳ ngồi nghe cũng cảm thấy nhàm chán nên định đứng lên đi nơi khác, bỗng ngón út của Hà Thích móc lấy ngón út của cô thật chặt còn ngón cái của anh nằm trong lòng bàn tay của cô. Tay cô tê dại, thân thể cũng đã tê rần một nửa, trong lòng có chút ngứa ngáy. Lúc này cô cũng không biết nên biểu lộ vẻ mặt thế nào.
Chu Thăng Thăng đột nhiên đứng lên nhìn chằm chằm vào Nhã Kỳ, giọng nói có chút lắp ba lắp bắp, "Nhã Kỳ, mình muốn nói chuyện riêng với cậu vài câu."
Trong chốc lát Nhã Kỳ bất ngờ, cả người nhảy lên một chút, ngẩng đầu thấy mặt của Chu Thăng Thăng đang đỏ lên, lòng thầm nghĩ không phải là cậu ta muốn nói loại chuyện ấy cùng cô chứ? Chu Thăng Thăng nhìn cô, ánh mắt bối rối nhưng quả quyết. Dưới ánh mắt ấy, Nhã Kỳ gật đầu một cái đứng lên, Hà Thích cũng đã buông tay cô ra từ lâu, Nhã Kỳ theo Chu Thăng Thăng ra cửa, mỗi bước như đi ra pháp trường, nhưng có một số việc càng kết thúc sớm càng tốt.
Thật ra thì Chu Thăng Thăng cũng rất đẹp trai, thân hình cân đối, bóng lưng cao gầy nhìn rất đẹp. Nhã Kỳ đi thật chậm sau lưng cậu, còn Chu Thăng Thăng đi đằng trước cũng không dám quay đầu lại nhìn, thân hình thẳng tắp, lúc hai người xuống lầu, Chu Thăng Thăng dừng chân còn Nhã Kỳ theo bản năng lui về sau một bước để tránh đụng nhau.
Cậu đưa lưng về phía cô, hạ giọng nói: "Nhã Kỳ, mình có vài lời muốn nói với cậu." Chu Thăng Thăng không giỏi nói chuyện, lời mới ra khỏi miệng dũng khí đã giảm đi một nửa, Nhã Kỳ nhìn phía sau ót của cậu, hít một hơi thật sâu, "Cậu muốn nói chuyện đi thành phố F à, thật ra thì mình cũng cảm thấy rất thích, rất muốn đi."
"Không phải vậy đâu Nhã Kỳ." Chu Thăng Thăng xoay người lại, dường như máu toàn thân đã đổ hết lên mặt, mở miệng, "Nhã Kỳ, cậu có biết..."
"Ừ, mình biết, cái gì mình cũng biết." Nhã Kỳ liên tục gật đầu, cười nói, "Thành phố ấy rất đẹp mà."
"Nhã Kỳ, mình đã thích cậu rất nhiều năm." Chu Thăng Thăng không muốn vòng vo nữa, nhắm mắt cắn răng thốt ra lời nói một cách tự nhiên, "Mình đã chờ cậu từ khi hai đứa còn nhỏ, vẫn luôn chờ cậu lớn lên."
Có một người như vậy, luôn luôn ở đằng sau bạn chờ bạn lớn lên, cho dù bạn không thích người ấy vẫn sẽ bị cảm động huống hồ Nhã Kỳ lại là một người dễ mềm lòng.
Bỗng có người ở sau lưng cười khẽ, "Chờ đợi không phải là việc của những người dũng cảm làm, đặc biệt là chờ đợi mà không được gì, đây là việc mà người tầm thường mới làm." Hà Thích đi tới từ phía sau ôm eo Nhã Kỳ, quay về phía Chu Thăng Thăng nhìn khiêu khích, "Chu Thăng Thăng, cậu đã tới chậm rồi."
Thật ra Nhã Kỳ rất không thích Hà Thích như vậy, ở trước mặt mọi người tự nhiên tuyên bố quyền sở hữu mà chưa bao giờ hỏi ý kiến của cô. Nhìn sắc mặt Chu Thăng Thăng trong chốc lát đã tái nhợt, nhưng nghĩ đến Chu Thăng Thăng vừa nói câu ấy, dù cô cảm thấy Hà Thích đã làm quá đáng, nhưng như vậy cũng có thể coi như là một biện pháp, dẫu sao đau lâu không bằng đau ngắn.
Nhã Kỳ im lặng cúi đầu không nói, nhẹ giọng, "Xin lỗi cậu."
Chu Thăng Thăng rất nhanh đã trở lại bình thường, nhìn cô cúi đầu, "Nhã Kỳ, dù sao cậu vẫn còn nhỏ."
Sau khi Chu Thăng Thăng rời khỏi, Nhã Kỳ vẫn giữ tư thế rũ đầu, trong lòng khó chịu. Hà Thích ở bên cạnh lắc lắc cô, "Cậu ta đi rồi, không cần phải diễn kịch nữa đâu."
Nhã Kỳ ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt lạnh như băng, giọng lạnh lùng, "Hà Thích, sao anh lại vô tình như vậy chứ?"
Chu Thăng Thăng ngày hôm nay chính là cô của ngày xưa. Hà Thích đùa giỡn một câu như vậy làm Nhã Kỳ cảm thấy rất chói tai, "Em không phải một người không tim không phổi như anh."
Nhã Kỳ xoay người muốn về nhà, Hà Thích kéo tay cô, hờ hững nói, "Vì cậu ta mà em nổi giận với anh sao?"
Nhã Kỳ đang bực bội, thấy trong mắt Hà Thích xuất hiện vẻ tức giận, đột nhiên cảm thấy mất mát, cô hất tay anh ra, "Không liên quan đến chuyện của anh."
"Đúng thật là không liên quan đến anh." Hà Thích nắm chặt tay mình, xoay người rời đi không quay đầu lại nữa.
Nhã Kỳ ngồi dựa một bên, buồn chán nhìn màn hình vi tính của Nhã Tĩnh, bây giờ cô không muốn làm gì cả, cũng không muốn rời khỏi nơi này làm gì.
Một lát sau Nhã Tĩnh lơ đãng nói một tiếng, "Chị đắp chăn cho Hà Thích đi không lại lạnh cóng người ta."
Nhã Kỳ không nói gì chỉ cúi đầu nhìn Hà Thích, lúc này anh đang nhắm chặt hai mắt, hơi thở nhè nhẹ chứng tỏ đã ngủ say. Làn da anh trắng trẻo tinh tế, sáng bóng như ngà voi. Có nhiều người không muốn cho người khác nhìn mình ở khoảng cách gần nhưng Hà Thích lại khác, càng ở gần thì sức hấp dẫn phát ra từ anh càng lớn, Nhã Kỳ lại nhích tới gần một chút, ngừng cả thở vì sợ sẽ đánh thức anh. Trong phòng đang bật máy lạnh, cô cảm thấy có chút không nỡ bèn tắt điều hòa đi, chỉ như vậy thôi mà lòng bàn tay đã đổ một lớp mồ hôi.
Lúc này Hà Thích bất chợt lật người làm Nhã Kỳ sợ hết hồn, cô ngoan ngoãn ngồi yên một bên.
"Nhã Kỳ, Chu Thăng Thăng đang đến đây, cậu ta nói là mang báo cáo hoạt động nghỉ hè qua cho em." Đột nhiên Nhã Tĩnh quay đầu về phía Nhã Kỳ nói, thấy Nhã Kỳ không quan tâm ồ một tiếng, cậu đứng lên cười sâu xa, "Cậu ta bảo có đem đồ ăn qua cho chị đấy."
Nhã Kỳ mở miệng muốn nói gì đó sau lại suy nghĩ một lát rồi ồ một tiếng.
Chu Thăng Thăng cũng ở gần đây, lái xe đến chỉ mất khoảng hai mươi phút, Nhã Kỳ ra mở cửa cho cậu. Chu Thăng Thăng đến đem theo một túi quả óc chó, cậu nói bởi vì hôm trước Nhã Kỳ đã bảo món này ăn rất ngon. Nhã Kỳ liên tục nói cảm ơn, rót cho cậu một ly nước, Chu Thăng Thăng được quan tâm mà thấy sợ nhận lấy, trên gương mặt trắng trẻo xuất hiện màu đỏ ửng, cười xấu hổ.
Nhã Tĩnh đi ra từ trong phòng nhận lấy báo cáo hoạt động nghỉ hè, trên đó đã đóng một con dấu, cậu vui vẻ vỗ vai Chu Thăng Thăng, "Đúng là anh em tốt của mình."
Nhã Tĩnh ngồi xuống bên cạnh Nhã Kỳ, hơi nghiêng người về phía trước vừa vặn che khuất cô. Nhã Kỳ ngồi một bên ăn quả óc chó nghe hai người nói chuyện.
Vừa nói đến chuyện ban nhạc của bọn họ giọng Nhã Tĩnh liền lên cao, trước đây cô vẫn nghĩ đó chỉ là ban nhạc nhỏ bé bình thường nhưng không ngờ ở trường học thành phố, bọn họ cũng có chút tên tuổi, được rất nhiều công ty giải trí mời về.
"Như vậy đi..." Đột nhiên Chu Thăng Thăng nghĩ tới cái gì lại nói tiếp, "Lần này ban nhạc của tụi mình phải đi thành phố F tham gia một cuộc thi, cậu có muốn đi cùng Nhã Tĩnh không?"
"Vậy không hay lắm đâu." Nhã Kỳ cười khan hai tiếng, "Mọi người đều là nam, chỉ có một mình mình là nữ đi theo..."
"Ban nhạc của bọn mình mới thêm một cô gái rất tốt, cậu có thể ngủ chung cùng cô ấy mà." Chu Thăng Thăng vội đáp lời, dường như rất sợ Nhã Kỳ từ chối. Nói xong sắc mặt cậu lại đỏ thêm một chút.
Nhã Kỳ cười, tay lặng lẽ kéo quần Nhã Tĩnh, Nhã Tĩnh hiểu ý, nghiêm mặt nói, "Để chị ấy đi theo làm gì, mấy ngày chúng ta tham gia cuộc thi bề bộn nhiều việc, không thể lúc nào cũng dẫn Nhã Kỳ theo, mà để chị ấy một mình thì cũng buồn chán."
"Chỉ hai ngày thôi, thi xong mình có thể mang cậu ấy đi chơi, nghe nói ở đó cảnh vật rất đẹp, còn có nhiều thức ăn ngon nữa, chắc chắn Nhã Kỳ sẽ rất thích." Mặt Chu Thăng Thăng đầy vẻ mong chờ nhìn Nhã Kỳ, "Ở đó mát mẻ hơn nhiều, tối ngủ cũng không cần mở máy điều hòa."
Thật sự Nhã Kỳ rất muốn đến thành phố F, nơi ấy rất đẹp, cách thành phố W không xa, hơn nữa còn bán rất nhiều đồ trang sức đẹp, còn có nhiều món ăn vặt đặc biệt ngon nữa. Thế nhưng Nhã Kỳ lại không muốn đi cùng ban nhạc của bọn họ, cô còn đang suy nghĩ làm thế nào để từ chối thì Hà Thích đang thong thả đi ra từ trong phòng, có thể vì vừa mới tỉnh ngủ nên trên mặt anh có chút mơ màng như trẻ con. Hà Thích đến ngồi giữa Nhã Tĩnh và Nhã Kỳ, đẩy Nhã Kỳ một cái tự nhiên nói, "Anh khát nước, rót giúp anh ly nước."
Nhã Kỳ ngồi yên, Hà Thích lại đẩy cô một cái, "Ngoan nào."
Nhã Kỳ có chút tức giận, cảm giác tay anh đang bóp mình, không cam lòng mà đứng dậy, đi rót một ly nước đưa sang cho anh. Hà Thích uống từ từ, hỏi, "Mọi người vừa nói tới nơi nào đó? Là thành phố F đúng không?"
Thấy Nhã Tĩnh gật đầu, Hà Thích lại quay đầu về phía Nhã Kỳ, "Chúng ta cùng đi chứ, bọn họ tranh giải, anh và em ra ngoài chơi." Hà Thích luôn là người có thể chuyển hướng câu chuyện tự nhiên và quen thuộc như thế, anh vừa nói vừa cười dịu dàng làm Nhã Kỳ chỉ biết nhìn ngơ ngẩn quên cả trả lời. Ở bên cạnh, Chu Thăng Thăng cũng đang nhìn Nhã Kỳ, bỗng nhiên cậu có chút hy vọng Nhã Kỳ sẽ không đi.
Hà Thích vòng tay qua bả vai Nhã Kỳ một cách thân mật, "Đi đi." Nhã Kỳ đỏ mặt, gò má nóng bừng, anh cứ làm như vậy làm sao cô chịu nổi chứ, "Em không muốn đi." Hà Thích không thèm để ý, cốc hai cái vào đầu cô, "Cứ quyết định như vậy đi, ở nhà cả ngày cẩn thận buồn chán mà sinh ra bệnh đấy."
Nhã Kỳ luôn cảm thấy bầu không khí này rất không bình thường, Chu Thăng Thăng nhìn cô, trong mắt ủ ê nhưng vẫn cố tỏ vẻ vui mừng, "Đi xem cho biết cũng tốt mà Nhã Kỳ."
Vốn Nhã Kỳ cảm thấy mình luôn bị Hà Thích lấn át, chỉ như vậy mà đã đồng ý với anh thì rất mất mặt, nhưng bây giờ lại có thêm Chu Thăng Thăng mở miệng liền theo đó mà gật đầu, "Được rồi, được rồi, mình đi." Làm như vậy giống như cô đang đồng ý với Chu Thăng Thăng chứ không phải là Hà Thích. Hà Thích cũng không quan tâm đến sự thay đổi này, anh móc tiền trong túi ra đưa cho Nhã Tĩnh, "Giúp tôi mua thêm hai vé, thuận tiện đặt thêm một phòng nữa."
Nhã Tĩnh nhíu mắt nhìn anh mà không nhận tiền, "Vé xe của Nhã Kỳ còn chưa tới lượt cậu trả tiền đâu, tiền vé xe của cậu cũng không cần, Thiên Thiên làm tài xế cho hai anh em tôi cũng đã tiêu tốn nhiều tiền xăng của cậu rồi. Nhưng tiền thuê phòng, ăn cơm thì cậu trả."
"Được thôi." Hà Thích bỏ tiền trở lại, thế nhưng Nhã Kỳ lại bắt đầu ngẩn ra, tại sao chỉ có một phòng, một phòng... Hay là anh không có tính đến cô?
Ánh mắt Chu Thăng Thăng nhìn Nhã Kỳ ngày càng ủ ê.
Sau đó Nhã Tĩnh và Chu Thăng Thăng cùng nói chuyện, thế nhưng hứng thú của Chu Thăng Thăng đã không còn như lúc nãy, khi có khi không đáp lời. Nhã Kỳ ngồi nghe cũng cảm thấy nhàm chán nên định đứng lên đi nơi khác, bỗng ngón út của Hà Thích móc lấy ngón út của cô thật chặt còn ngón cái của anh nằm trong lòng bàn tay của cô. Tay cô tê dại, thân thể cũng đã tê rần một nửa, trong lòng có chút ngứa ngáy. Lúc này cô cũng không biết nên biểu lộ vẻ mặt thế nào.
Chu Thăng Thăng đột nhiên đứng lên nhìn chằm chằm vào Nhã Kỳ, giọng nói có chút lắp ba lắp bắp, "Nhã Kỳ, mình muốn nói chuyện riêng với cậu vài câu."
Trong chốc lát Nhã Kỳ bất ngờ, cả người nhảy lên một chút, ngẩng đầu thấy mặt của Chu Thăng Thăng đang đỏ lên, lòng thầm nghĩ không phải là cậu ta muốn nói loại chuyện ấy cùng cô chứ? Chu Thăng Thăng nhìn cô, ánh mắt bối rối nhưng quả quyết. Dưới ánh mắt ấy, Nhã Kỳ gật đầu một cái đứng lên, Hà Thích cũng đã buông tay cô ra từ lâu, Nhã Kỳ theo Chu Thăng Thăng ra cửa, mỗi bước như đi ra pháp trường, nhưng có một số việc càng kết thúc sớm càng tốt.
Thật ra thì Chu Thăng Thăng cũng rất đẹp trai, thân hình cân đối, bóng lưng cao gầy nhìn rất đẹp. Nhã Kỳ đi thật chậm sau lưng cậu, còn Chu Thăng Thăng đi đằng trước cũng không dám quay đầu lại nhìn, thân hình thẳng tắp, lúc hai người xuống lầu, Chu Thăng Thăng dừng chân còn Nhã Kỳ theo bản năng lui về sau một bước để tránh đụng nhau.
Cậu đưa lưng về phía cô, hạ giọng nói: "Nhã Kỳ, mình có vài lời muốn nói với cậu." Chu Thăng Thăng không giỏi nói chuyện, lời mới ra khỏi miệng dũng khí đã giảm đi một nửa, Nhã Kỳ nhìn phía sau ót của cậu, hít một hơi thật sâu, "Cậu muốn nói chuyện đi thành phố F à, thật ra thì mình cũng cảm thấy rất thích, rất muốn đi."
"Không phải vậy đâu Nhã Kỳ." Chu Thăng Thăng xoay người lại, dường như máu toàn thân đã đổ hết lên mặt, mở miệng, "Nhã Kỳ, cậu có biết..."
"Ừ, mình biết, cái gì mình cũng biết." Nhã Kỳ liên tục gật đầu, cười nói, "Thành phố ấy rất đẹp mà."
"Nhã Kỳ, mình đã thích cậu rất nhiều năm." Chu Thăng Thăng không muốn vòng vo nữa, nhắm mắt cắn răng thốt ra lời nói một cách tự nhiên, "Mình đã chờ cậu từ khi hai đứa còn nhỏ, vẫn luôn chờ cậu lớn lên."
Có một người như vậy, luôn luôn ở đằng sau bạn chờ bạn lớn lên, cho dù bạn không thích người ấy vẫn sẽ bị cảm động huống hồ Nhã Kỳ lại là một người dễ mềm lòng.
Bỗng có người ở sau lưng cười khẽ, "Chờ đợi không phải là việc của những người dũng cảm làm, đặc biệt là chờ đợi mà không được gì, đây là việc mà người tầm thường mới làm." Hà Thích đi tới từ phía sau ôm eo Nhã Kỳ, quay về phía Chu Thăng Thăng nhìn khiêu khích, "Chu Thăng Thăng, cậu đã tới chậm rồi."
Thật ra Nhã Kỳ rất không thích Hà Thích như vậy, ở trước mặt mọi người tự nhiên tuyên bố quyền sở hữu mà chưa bao giờ hỏi ý kiến của cô. Nhìn sắc mặt Chu Thăng Thăng trong chốc lát đã tái nhợt, nhưng nghĩ đến Chu Thăng Thăng vừa nói câu ấy, dù cô cảm thấy Hà Thích đã làm quá đáng, nhưng như vậy cũng có thể coi như là một biện pháp, dẫu sao đau lâu không bằng đau ngắn.
Nhã Kỳ im lặng cúi đầu không nói, nhẹ giọng, "Xin lỗi cậu."
Chu Thăng Thăng rất nhanh đã trở lại bình thường, nhìn cô cúi đầu, "Nhã Kỳ, dù sao cậu vẫn còn nhỏ."
Sau khi Chu Thăng Thăng rời khỏi, Nhã Kỳ vẫn giữ tư thế rũ đầu, trong lòng khó chịu. Hà Thích ở bên cạnh lắc lắc cô, "Cậu ta đi rồi, không cần phải diễn kịch nữa đâu."
Nhã Kỳ ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt lạnh như băng, giọng lạnh lùng, "Hà Thích, sao anh lại vô tình như vậy chứ?"
Chu Thăng Thăng ngày hôm nay chính là cô của ngày xưa. Hà Thích đùa giỡn một câu như vậy làm Nhã Kỳ cảm thấy rất chói tai, "Em không phải một người không tim không phổi như anh."
Nhã Kỳ xoay người muốn về nhà, Hà Thích kéo tay cô, hờ hững nói, "Vì cậu ta mà em nổi giận với anh sao?"
Nhã Kỳ đang bực bội, thấy trong mắt Hà Thích xuất hiện vẻ tức giận, đột nhiên cảm thấy mất mát, cô hất tay anh ra, "Không liên quan đến chuyện của anh."
"Đúng thật là không liên quan đến anh." Hà Thích nắm chặt tay mình, xoay người rời đi không quay đầu lại nữa.
Bình luận facebook