Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23
Sau một hồi tiếng thét chói tai chói tai dồn dập vang lên, thế giới rốt cuộc cũng yên tĩnh lại, Nhã Kỳ thở phào nhẹ nhõm. Cô tưởng rằng vậy là chấm dứt nhưng không bao lâu phía cách vách giọng phụ nữ lại vang lên lần nữa, ư ư a a, tiếng kêu của cô ta rất lớn. Mỗi tiếng kêu đều rất chói tai như xông thẳng vào màng nhĩ người nghe.
Mặt Nhã Kỳ đỏ bừng, cô cảm thấy rất lúng túng. Lúc đầu, cô còn có thể bịt tai lại không nghe nhưng lúc này cách vách người phụ nữ đó đã nói năng lộn xộn, nói những điều hết sức xấu hổ làm người nghe đỏ mặt tim đập không ngừng.
Hà Thích liền tới ngồi cạnh cô dường như anh không hề bị tiếng kêu đó ảnh hưởng. Cô cố gắng nhẫn nhịn xiết chặt tay khiến cho lòng bàn tay đỏ bừng. Sau khi ngồi cạnh cô, Hà Thích chậm rãi nói: "Sức lực của hai người kia thật bền."
Nhã Kỳ không thể thốt ra được câu nào, nhanh chóng đứng lên chạy ra cửa mà không dám nhìn anh: "Em về phòng đây." Hà Thích đứng lên, biểu cảm trên mặt rất kỳ lạ, trầm ngâm nói: "Anh tiễn em."
Anh tiễn cô đến cửa nhưng không nỡ thả con thỏ trắng là cô về phòng, tay anh quấn chặt eo cô, một lần nữa anh lại hôn cô. Hôn được một nửa thì Hà Thích cảm thấy có không ổn. Anh buông cô ra, hai người cùng nhìn nhau, trong mắt anh như có ngọn lửa đang rực cháy. Tiếp đó, anh đẩy cô ra ngoài rồi nặng nề đóng cửa lại.
Nhã Kỳ không phát hiện ra điểm khác thường ở anh. Vào lúc này, cô còn đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, cô nhanh chóng trở về phòng của mình, hai tay che khuôn mặt đỏ bừng. Cô vào phòng vệ sinh soi mình trong gương, thấy khuôn mặt xinh đẹp của mình đang đỏ ửng lên, ánh mắt mơ màng, môi bị hôn đến sưng đỏ, khóe miệng không tự chủ nhếch lên thành nụ cười rạng rỡ.
Cô tắm xong đi ra mở ti vi tiếp tục xem chương trình thần tượng lúc nãy vừa xem dở. Có một số việc tới quá nhanh làm cho cô không kịp phản ứng. Cô suy nghĩ không biết quan hệ giữa cô và anh lúc này nên được gọi là quan hệ gì. Lúc này, Nhã Tĩnh gọi điện thoại tới: "Alo, Nhã Kỳ?"
"Sao vậy?"
"Bây giờ chị đang ở đâu?"
"Khách sạn"
"Một mình?"
"Ừ"
"Như vậy thì tốt. Em sắp quay lại chị có muốn em mua chút đồ ăn về cho chị không?"
"Không cần đâu, chị vẫn no." Nhã Kỳ khẽ chạm vào môi mình, hơi đau nhưng cô lại cảm thấy hết sức ngọt ngào.
Một lát sau, Nhã Tĩnh đến phòng cô. Nhã Kỳ đứng ở cửa chần chừ không biết có nên mở cửa hay không, cô không muốn cho Nhã Tĩnh thấy bộ dạng của cô lúc này. Cô suy nghĩ một chút quyết định tắt đèn ra vẻ đã đi ngủ, cô mở cửa, thân hình đứng trong bóng tối làm bộ buồn ngủ, giọng nói ngái ngủ hỏi: " Chuyện gì?"
"Sớm như vậy chị đã đi ngủ, em mang đồ ăn cho chị đây." Nhã Tĩnh đưa đồ ăn cho cô xong vừa đi vừa quay đầu nhìn bốn phía cười nói: "Trong phòng chị không có cất giấu người chứ?"
"Không có, em muốn kiểm tra thì đi mà gõ cửa phòng Hà Thích ấy." Nhã Kỳ nhận đồ ăn vặt từ trong tay cậu, cố gắng đẩy cậu ra ngoài.
Nhã Tĩnh cười mờ ám, hài lòng nói: "Em vẫn chưa nói gì đó, chị chưa đánh đã khai sao. Ok cũng tốt, vậy em đi đây, bên kia còn chờ em về tập luyện."
"Vẫn còn tập luyện. Em vội vã trở về một chuyến là để đặc biệt kiểm tra phòng chị?" Nhã Kỳ không thể tưởng tượng nổi ngạc nhiên mở to hai mắt.
"Người trẻ tuổi khó cầm lòng được, em không yên tâm về tên tiểu tử Hà Thích kia. Nếu không chị thay quần áo em dẫn chị đi xem bọn em luyện tập."
"Biến, chị đây biết kiềm chế." Nhã Kỳ hừ lạnh một tiếng đóng cửa lại.
Nhã Tĩnh sờ mũi, chẳng qua cậu cũng chỉ vì muốn tốt cho Nhã Kỳ thôi, cậu cười bất đắc dĩ, thấy mình quản quá nhiều rồi liền xoay người rời đi. Nhã Kỳ đóng cửa bật đèn lên, hít một hơi thật sâu, nghĩ thầm Nhã Tĩnh chuyện bé xé ra to. Vừa lúc đó có người gõ cửa phòng, giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Hà Thích vang lên ngoài cửa: "Nhã Kỳ, là anh."
"Ồ, anh có chuyện gì không?" Bởi vì cô vừa được Nhã Tĩnh cảnh báo nên cảm thấy không nên mở cửa. Việc cô nam quả nữ ở cùng một phần là không đúng lễ nghi. Có lẽ đúng là người trẻ tuổi khó kiềm chế.
"Anh đói." Hà Thích thấy lý do này rất hợp lí hợp tình. Vừa lúc nãy anh nghe được Nhã Tĩnh mang đồ ăn tới cho cô nên liền muốn sang phòng cô ăn chực. Một mình ngẩn người trong phòng thật buồn chán, anh muốn sang phòng cô nói chuyện cùng cô hoặc ôm cô một cái cũng được.
Nhã Kỳ do dự mở ra một khe hở, tay cầm đồ ăn Nhã Tĩnh cừa đem tới đưa ra cửa: "Đây."
Nhã Kỳ vốn định đưa đồ ăn cho anh rồi đóng cửa lại nhưng không ngờ Hà Thích dung chân chặn cửa lại, đẩy mạnh cửa đi vào. Nhã Kỳ không đề phòng cả người bị đảy mạnh ngã ra đất, cô đau đớn kêu lên một tiếng. Hà Thích vội vàng đóng cửa dìu cô đứng dậy, cười híp mắt xoa chỗ cô bị đau, bộ dạng đau lòng quan tâm nhìn cô hỏi: "Bạn học Nhã Kỳ ngã có đau không?"
"Đi ra ngoài. Tại sao anh lại vào của em?" Nhã Kỳ trừng mắt đầy tức giận nhìn anh, đẩy tay của anh ra. Lúc này, cô chỉ mặc áo choàng tắm chưa thay sang quần áo ngủ, lại nghĩ tới chuyện lúc tối cùng với Hà Thích cô chỉ muốn chạy trốn giống một con thỏ. Cô vội vàng xoay người chạy trốn vào phòng tắm nhanh như một cơn gió. Lúc sau quay trở lại, cô đã đổi sang bộ quần áo ngủ màu đen hết sức kín đáo. Hà Thích ngồi lên trên giường của cô một cách tự nhiên, ăn đồ ăn Nhã Tĩnh mua đến cho cô.
Nhã Kỳ uất ức nói: "Hà Thích, anh đừng như âm hồn bất tán không mời mà đến."
"Nhã Kỳ, anh có chuyện muốn kể với em, trước đây..." Hà Thích vừa say sưa ăn vừa không đổi sắc kể chuyện ma, mới bắt đầu Nhã Kỳ còn đứng trừng mắt nhìn anh, sau đó cả người cô bắt đầu run run căng thẳng đến ngồi gần anh, kéo áo của anh nói: "Không kể tiếp được không?"
"Anh ghét nhất là kể chuyện lại chỉ kể một nửa." Hà Thích cầm đồ ăn nhét vào trong miệng của cô, tiếp tục kể chuyện ma vừa rồi chưa kể xong.
Nhã Kỳ lúc mời đầu còn không biết đó là một câu chuyện ma, cộng thêm giọng kể chuyện của Hà Thích cảm thấy nghe không tệ. Có thể phong cách kể chuyện của anh chính là như vậy, kể chuyện hết sức sinh động, giọng kể u oán, chuyển đổi nhân vật một cách tự nhiên, tự nhiên nhập vai, còn làm người ta sợ hơn với giọng nói của ma quỷ. Nhã Kỳ sợ rất nhiều thứ, trong đó chuyện ma, kinh dị chính là kẻ thù không đội trời chung của cô. Hiện tại, sắc mặt của cô đã tái xanh, cô vùi mình trong chăn, thân mình run rẩy.
Hà Thích đắc ý cười lên, ăn hết đồ ăn vào bụng: "Này, anh không phải là âm hồn bất tán, anh đi đây. Tối nay, em ở một mình nhé, một mình ừ một mình, em cũng biết khách sạn này là nơi... Anh đi đây."
Hà Thích đem túi rác vứt vào trong thùng rác xoay người đi ra cửa. Nhã Kỳ cắn răng ngồi dậy: "Hà Thích, anh đúng là độc ác. Anh đừng đi."
"Em cầu xin anh đi, anh sẽ ở lại." Hà Thích mang bộ dạng tiểu nhân đắc chí,mắt phượng xinh đẹp híp lại. Nhã Kỳ cắn răng tức giận nói: "Anh đi đi, anh đi càng tốt."
"Nhã Kỳ, có thứ gì ở sau lưng em, nó bay lơ lửng ở sau cổ em...Nó không có đầu..."
"Mẹ ơi..." Nhã Kỳ không dám quay đầu lại, không có cách nào, cô rất sợ. Từ nhỏ, cô đã rất sợ ma. Khi còn nhỏ, Nhã Tĩnh rất thích nghịch ngợm, gây họa. Kết quả là cô liên tục gặp ác mộng vào buổi đêm. Hàng đêm, cô cứ ngủ một nửa thì sẽ sợ đến phát khóc. Vì chuyện này, Nhã Tĩnh đã bị mẹ Tạ đánh cho một trận. Hiện tại, cô đã lớn nhưng cô vẫn sợ, nỗi sợ hãi đó không hề liên quan đến tuổi tác.
"Này, anh dừng trò đùa của mình lại đi." Mới bắt đầu, Hà Thích rất đắc ý, Nhã Kỳ đang bực tức ngồi trong lòng anh, ôm anh thật chặt. Nhưng một lát sau, anh mới phát hiện cô đang khóc, khóc rất đáng thương, nước mắt nước mũi lau hết lên trên quần áo của anh.: "Những con ma đó đều đi hết rồi. Chúng nó không theo em nữa đâu." Hà Thích nói một câu như vậy, Nhã Kỳ càng khóc lớn hơn, khóc không có chút hình tượng nào: "Anh có thể trở về phòng thay quần áo không?" Hà Thích cúi đầu nhìn quần áo của mình vẻ mặt đau khổ nói: "Quần áo của anh bẩn rồi."
Nhã Kỳ liền kéo áo anh đi theo cùng anh trở về phòng. Lúc anh thay quần áo, cô cũng không rời đi, đứng ở cửa phòng vệ sinh lo lắng nhìn anh, nơi nào cũng không đi. Hà Thích hướng về phía cô cởi đồ không chút ngượng ngùng, anh nhìn cô, cô liền chăm chú nhìn anh, đôi mắt long lanh mở thật to, sợ mình chớp mắt một cái anh sẽ biến mất.
Hà Thích thay quần áo xong cầm một chiếc khăn lông mềm lau sạch mặt cho cô: "Từ khi sinh ra, anh chưa thấy ai sợ hãi như em." Nhã Kỳ không nói lời nào chỉ hờn tủi nhìn anh, giơ nắm đấm lên đánh về phía ngực anh. Hà Thích bị đau lại dỗ cô một lúc rồi đưa cô trở về phòng và ngồi xem hoạt hình cùng cô. Anh ảo não suy nghĩ chỉ muốn tại ra bầu không khí ngọt ngào nào ngờ lại khiến cho cô sợ hãi như vậy. Đây quả là bi kịch mà!!!
Mặt Nhã Kỳ đỏ bừng, cô cảm thấy rất lúng túng. Lúc đầu, cô còn có thể bịt tai lại không nghe nhưng lúc này cách vách người phụ nữ đó đã nói năng lộn xộn, nói những điều hết sức xấu hổ làm người nghe đỏ mặt tim đập không ngừng.
Hà Thích liền tới ngồi cạnh cô dường như anh không hề bị tiếng kêu đó ảnh hưởng. Cô cố gắng nhẫn nhịn xiết chặt tay khiến cho lòng bàn tay đỏ bừng. Sau khi ngồi cạnh cô, Hà Thích chậm rãi nói: "Sức lực của hai người kia thật bền."
Nhã Kỳ không thể thốt ra được câu nào, nhanh chóng đứng lên chạy ra cửa mà không dám nhìn anh: "Em về phòng đây." Hà Thích đứng lên, biểu cảm trên mặt rất kỳ lạ, trầm ngâm nói: "Anh tiễn em."
Anh tiễn cô đến cửa nhưng không nỡ thả con thỏ trắng là cô về phòng, tay anh quấn chặt eo cô, một lần nữa anh lại hôn cô. Hôn được một nửa thì Hà Thích cảm thấy có không ổn. Anh buông cô ra, hai người cùng nhìn nhau, trong mắt anh như có ngọn lửa đang rực cháy. Tiếp đó, anh đẩy cô ra ngoài rồi nặng nề đóng cửa lại.
Nhã Kỳ không phát hiện ra điểm khác thường ở anh. Vào lúc này, cô còn đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, cô nhanh chóng trở về phòng của mình, hai tay che khuôn mặt đỏ bừng. Cô vào phòng vệ sinh soi mình trong gương, thấy khuôn mặt xinh đẹp của mình đang đỏ ửng lên, ánh mắt mơ màng, môi bị hôn đến sưng đỏ, khóe miệng không tự chủ nhếch lên thành nụ cười rạng rỡ.
Cô tắm xong đi ra mở ti vi tiếp tục xem chương trình thần tượng lúc nãy vừa xem dở. Có một số việc tới quá nhanh làm cho cô không kịp phản ứng. Cô suy nghĩ không biết quan hệ giữa cô và anh lúc này nên được gọi là quan hệ gì. Lúc này, Nhã Tĩnh gọi điện thoại tới: "Alo, Nhã Kỳ?"
"Sao vậy?"
"Bây giờ chị đang ở đâu?"
"Khách sạn"
"Một mình?"
"Ừ"
"Như vậy thì tốt. Em sắp quay lại chị có muốn em mua chút đồ ăn về cho chị không?"
"Không cần đâu, chị vẫn no." Nhã Kỳ khẽ chạm vào môi mình, hơi đau nhưng cô lại cảm thấy hết sức ngọt ngào.
Một lát sau, Nhã Tĩnh đến phòng cô. Nhã Kỳ đứng ở cửa chần chừ không biết có nên mở cửa hay không, cô không muốn cho Nhã Tĩnh thấy bộ dạng của cô lúc này. Cô suy nghĩ một chút quyết định tắt đèn ra vẻ đã đi ngủ, cô mở cửa, thân hình đứng trong bóng tối làm bộ buồn ngủ, giọng nói ngái ngủ hỏi: " Chuyện gì?"
"Sớm như vậy chị đã đi ngủ, em mang đồ ăn cho chị đây." Nhã Tĩnh đưa đồ ăn cho cô xong vừa đi vừa quay đầu nhìn bốn phía cười nói: "Trong phòng chị không có cất giấu người chứ?"
"Không có, em muốn kiểm tra thì đi mà gõ cửa phòng Hà Thích ấy." Nhã Kỳ nhận đồ ăn vặt từ trong tay cậu, cố gắng đẩy cậu ra ngoài.
Nhã Tĩnh cười mờ ám, hài lòng nói: "Em vẫn chưa nói gì đó, chị chưa đánh đã khai sao. Ok cũng tốt, vậy em đi đây, bên kia còn chờ em về tập luyện."
"Vẫn còn tập luyện. Em vội vã trở về một chuyến là để đặc biệt kiểm tra phòng chị?" Nhã Kỳ không thể tưởng tượng nổi ngạc nhiên mở to hai mắt.
"Người trẻ tuổi khó cầm lòng được, em không yên tâm về tên tiểu tử Hà Thích kia. Nếu không chị thay quần áo em dẫn chị đi xem bọn em luyện tập."
"Biến, chị đây biết kiềm chế." Nhã Kỳ hừ lạnh một tiếng đóng cửa lại.
Nhã Tĩnh sờ mũi, chẳng qua cậu cũng chỉ vì muốn tốt cho Nhã Kỳ thôi, cậu cười bất đắc dĩ, thấy mình quản quá nhiều rồi liền xoay người rời đi. Nhã Kỳ đóng cửa bật đèn lên, hít một hơi thật sâu, nghĩ thầm Nhã Tĩnh chuyện bé xé ra to. Vừa lúc đó có người gõ cửa phòng, giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Hà Thích vang lên ngoài cửa: "Nhã Kỳ, là anh."
"Ồ, anh có chuyện gì không?" Bởi vì cô vừa được Nhã Tĩnh cảnh báo nên cảm thấy không nên mở cửa. Việc cô nam quả nữ ở cùng một phần là không đúng lễ nghi. Có lẽ đúng là người trẻ tuổi khó kiềm chế.
"Anh đói." Hà Thích thấy lý do này rất hợp lí hợp tình. Vừa lúc nãy anh nghe được Nhã Tĩnh mang đồ ăn tới cho cô nên liền muốn sang phòng cô ăn chực. Một mình ngẩn người trong phòng thật buồn chán, anh muốn sang phòng cô nói chuyện cùng cô hoặc ôm cô một cái cũng được.
Nhã Kỳ do dự mở ra một khe hở, tay cầm đồ ăn Nhã Tĩnh cừa đem tới đưa ra cửa: "Đây."
Nhã Kỳ vốn định đưa đồ ăn cho anh rồi đóng cửa lại nhưng không ngờ Hà Thích dung chân chặn cửa lại, đẩy mạnh cửa đi vào. Nhã Kỳ không đề phòng cả người bị đảy mạnh ngã ra đất, cô đau đớn kêu lên một tiếng. Hà Thích vội vàng đóng cửa dìu cô đứng dậy, cười híp mắt xoa chỗ cô bị đau, bộ dạng đau lòng quan tâm nhìn cô hỏi: "Bạn học Nhã Kỳ ngã có đau không?"
"Đi ra ngoài. Tại sao anh lại vào của em?" Nhã Kỳ trừng mắt đầy tức giận nhìn anh, đẩy tay của anh ra. Lúc này, cô chỉ mặc áo choàng tắm chưa thay sang quần áo ngủ, lại nghĩ tới chuyện lúc tối cùng với Hà Thích cô chỉ muốn chạy trốn giống một con thỏ. Cô vội vàng xoay người chạy trốn vào phòng tắm nhanh như một cơn gió. Lúc sau quay trở lại, cô đã đổi sang bộ quần áo ngủ màu đen hết sức kín đáo. Hà Thích ngồi lên trên giường của cô một cách tự nhiên, ăn đồ ăn Nhã Tĩnh mua đến cho cô.
Nhã Kỳ uất ức nói: "Hà Thích, anh đừng như âm hồn bất tán không mời mà đến."
"Nhã Kỳ, anh có chuyện muốn kể với em, trước đây..." Hà Thích vừa say sưa ăn vừa không đổi sắc kể chuyện ma, mới bắt đầu Nhã Kỳ còn đứng trừng mắt nhìn anh, sau đó cả người cô bắt đầu run run căng thẳng đến ngồi gần anh, kéo áo của anh nói: "Không kể tiếp được không?"
"Anh ghét nhất là kể chuyện lại chỉ kể một nửa." Hà Thích cầm đồ ăn nhét vào trong miệng của cô, tiếp tục kể chuyện ma vừa rồi chưa kể xong.
Nhã Kỳ lúc mời đầu còn không biết đó là một câu chuyện ma, cộng thêm giọng kể chuyện của Hà Thích cảm thấy nghe không tệ. Có thể phong cách kể chuyện của anh chính là như vậy, kể chuyện hết sức sinh động, giọng kể u oán, chuyển đổi nhân vật một cách tự nhiên, tự nhiên nhập vai, còn làm người ta sợ hơn với giọng nói của ma quỷ. Nhã Kỳ sợ rất nhiều thứ, trong đó chuyện ma, kinh dị chính là kẻ thù không đội trời chung của cô. Hiện tại, sắc mặt của cô đã tái xanh, cô vùi mình trong chăn, thân mình run rẩy.
Hà Thích đắc ý cười lên, ăn hết đồ ăn vào bụng: "Này, anh không phải là âm hồn bất tán, anh đi đây. Tối nay, em ở một mình nhé, một mình ừ một mình, em cũng biết khách sạn này là nơi... Anh đi đây."
Hà Thích đem túi rác vứt vào trong thùng rác xoay người đi ra cửa. Nhã Kỳ cắn răng ngồi dậy: "Hà Thích, anh đúng là độc ác. Anh đừng đi."
"Em cầu xin anh đi, anh sẽ ở lại." Hà Thích mang bộ dạng tiểu nhân đắc chí,mắt phượng xinh đẹp híp lại. Nhã Kỳ cắn răng tức giận nói: "Anh đi đi, anh đi càng tốt."
"Nhã Kỳ, có thứ gì ở sau lưng em, nó bay lơ lửng ở sau cổ em...Nó không có đầu..."
"Mẹ ơi..." Nhã Kỳ không dám quay đầu lại, không có cách nào, cô rất sợ. Từ nhỏ, cô đã rất sợ ma. Khi còn nhỏ, Nhã Tĩnh rất thích nghịch ngợm, gây họa. Kết quả là cô liên tục gặp ác mộng vào buổi đêm. Hàng đêm, cô cứ ngủ một nửa thì sẽ sợ đến phát khóc. Vì chuyện này, Nhã Tĩnh đã bị mẹ Tạ đánh cho một trận. Hiện tại, cô đã lớn nhưng cô vẫn sợ, nỗi sợ hãi đó không hề liên quan đến tuổi tác.
"Này, anh dừng trò đùa của mình lại đi." Mới bắt đầu, Hà Thích rất đắc ý, Nhã Kỳ đang bực tức ngồi trong lòng anh, ôm anh thật chặt. Nhưng một lát sau, anh mới phát hiện cô đang khóc, khóc rất đáng thương, nước mắt nước mũi lau hết lên trên quần áo của anh.: "Những con ma đó đều đi hết rồi. Chúng nó không theo em nữa đâu." Hà Thích nói một câu như vậy, Nhã Kỳ càng khóc lớn hơn, khóc không có chút hình tượng nào: "Anh có thể trở về phòng thay quần áo không?" Hà Thích cúi đầu nhìn quần áo của mình vẻ mặt đau khổ nói: "Quần áo của anh bẩn rồi."
Nhã Kỳ liền kéo áo anh đi theo cùng anh trở về phòng. Lúc anh thay quần áo, cô cũng không rời đi, đứng ở cửa phòng vệ sinh lo lắng nhìn anh, nơi nào cũng không đi. Hà Thích hướng về phía cô cởi đồ không chút ngượng ngùng, anh nhìn cô, cô liền chăm chú nhìn anh, đôi mắt long lanh mở thật to, sợ mình chớp mắt một cái anh sẽ biến mất.
Hà Thích thay quần áo xong cầm một chiếc khăn lông mềm lau sạch mặt cho cô: "Từ khi sinh ra, anh chưa thấy ai sợ hãi như em." Nhã Kỳ không nói lời nào chỉ hờn tủi nhìn anh, giơ nắm đấm lên đánh về phía ngực anh. Hà Thích bị đau lại dỗ cô một lúc rồi đưa cô trở về phòng và ngồi xem hoạt hình cùng cô. Anh ảo não suy nghĩ chỉ muốn tại ra bầu không khí ngọt ngào nào ngờ lại khiến cho cô sợ hãi như vậy. Đây quả là bi kịch mà!!!
Bình luận facebook