Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 38
Xa cách lần này, Nhã Kỳ thật sự không còn cảm thấy mất mát nhiều như trước nữa, từ thành phố W tới thành phố H cũng không mất nhiều thời gian đi xe, nói gần không gần, nói xa cũng chẳng phải xa, nếu lúc nào nhớ anh, cô cũng có thể chạy tới dễ dàng. Lần trước xa nhau, cô phải mất cả một ngày mới khôi phục được tâm trạng, còn lần này cô đã nghĩ thông suốt rồi, cho nên mới qua nửa ngày đã bình thường trở lại. Thi Mộng thấy sắc mặt Nhã Kỳ đỏ hồng, nụ cười đong đầy khuôn mặt, cô giả dạng thiếu niên hư hỏng kéo cổ áo Nhã Kỳ lên nói, "Mau nói cho chị đây biết, ở cùng nhau lâu như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?"
"Chẳng có chuyện gì cả." Nhã Kỳ hừ một tiếng, vẻ mặt chân thành, "Mình mang theo cả dì cả đi đấy, làm sao có thể xảy ra chuyện gì được?"
"Ôi mình còn chưa hỏi đến mức độ đó đâu, chưa gì đã ngoan ngoãn khai ra rồi. Vậy hai người có nắm tay nhau không, có ôm không, hôn không?" Thi Mộng hưng phấn tra hỏi, chỉ hận không thể bắt Nhã Kỳ lôi ảnh chụp ra, cô thật sự rất muốn biết nam sinh đẹp trai như vậy khi ôm hôn sẽ có bộ dáng thế nào?
Mặt Nhã Kỳ đỏ lên, không dám nhìn mặt Thi Mộng, ngượng ngùng quay lưng lại, "Đây không phải nói thừa sao."
Mấy ngày nay người nào đó vô cùng phấn khởi, không có việc gì làm sẽ nhân cơ hội lừa hôn cô, nghĩ đến những việc lúc đó, trong lòng Nhã Kỳ lại bất chợt nhộn nhạo, Thi Mộng nhìn thấy vẻ mặt đầy sắc xuân của Nhã Kỳ, bất lực nói, "Con gái khi yêu chính là thế này, càng lún càng sâu."
Vì mấy ngày nay phải thi giữa kỳ, cho nên Nhã Kỳ không dám chểnh mảng, cũng không còn ngơ ngẩn cả ngày nghĩ đến Hà Thích nữa, cô cầm sách vở đi tới thư viện nghiêm túc đọc sách. Cũng có vài lần vô tình gặp phải Lăng Nhược Uẩn, nhưng do có chút xấu hổ, hai người chỉ cười chào hỏi rồi đi. Nhã Kỳ thầm than một tiếng, có một câu nói rất đúng, giữa nam nữ làm gì có tình bạn, hoặc làm người yêu, hoặc chỉ có thể là người xa lạ.
Trong lúc đó, Nhã Kỳ còn nhận được rất nhiều tin nhắn của bạn học cấp ba, "Cô gái nhỏ, hóa ra người yêu Hà Thích lại là cậu à! Đẹp trai quá đi mất."
"Ơ..."
"Hôm đó mình cũng ở ngay tại hiện trường, con mẹ nó chứ, mình muốn quỳ lạy cậu luôn, nhưng mà lúc đấy sợ gây phiền phức cho cậu nên không dám đứng ra hì hì..."
"Ơ..."
"Nếu biết trước cậu là bạn gái Hà Thích, mình đã chẳng nói ra những lời kia rồi, ha ha, chỉ là đồn đại, đồn đại thôi."
Khoảng thời gian thi giữa kỳ bận rộn nhất cuối cùng cũng trôi qua, tâm trạng bất an của Nhã Kỳ cũng dần yên ổn lại nhiều. Cô bắt đầu đọc sách bổ sung kiến thức, lấp đầy khoảng trống do tình yêu mang đến. Trong khoảng thời gian này Hà Thích cũng bề bộn rất nhiều việc, bình thường lúc hai người gọi điện thoại cũng chỉ nói được vài câu rồi thôi. Lúc nào phiền muộn, Nhã Kỳ sẽ gọi điện cho Nhã Tĩnh. Hiển nhiên Nhã Tĩnh cũng chẳng có bao nhiêu kinh nghiệm yêu đương, có lẽ cô chỉ muốn nói chuyện này với Nhã Tĩnh, sau đó sẽ nghe cậu phân tích những sự việc này dưới góc độ một người đàn ông. Đôi khi thời gian nói chuyện sẽ rất dài, Nhã Tĩnh vừa ngáp, vừa nghe cô nói chuyện, "Chị à, sao cứ nhắc tới Hà Thích là chị lại nói miên man mãi không dứt được vậy?"
"Bởi vì..." Nhã Kỳ dừng một chút, "Chị chỉ muốn nghe một chút tin tức của anh ấy từ chỗ em thôi."
"Chị, bây giờ cũng đã muộn lắm rồi, chị không ngủ được à? Chị không buồn ngủ, nhưng em buồn ngủ lắm rồi!"
"Nhã Tĩnh, chị biết em tốt nhất mà, khoảng thời gian này chẳng có ai gọi điện với chị cả."
Nhã Tĩnh im lặng, thở dài, "Ai~, thật là, đã là bạn gái người ta rồi mà vẫn cứ nhắc tới mãi. Ngoan, đi ngủ đi, nếu không đến lúc trở nên xấu xí, Hà Thích sẽ không thích chị nữa đâu."
"Có mà anh ấy sẽ không thích em ý, hừ." Nhã Kỳ thở phì phì, cúp điện thoại.
Trước khi đi ngủ, Nhã Kỳ suy nghĩ, không biết hai năm sau cô và Hà Thích sẽ phát triển thành thế nào nữa, rồi mười năm sau, hai mươi năm sau thì sao. Nghĩ đến tương lai phía trước, tâm trạng cô lại bắt đầu khẩn trương, sau đó bật cười. Vừa mới yêu đương không lâu, nên có thể cô vẫn thích suy nghĩ linh tinh vớ vẩn, chắc qua một thời gian ngắn nữa sẽ ổn thôi. Trước kia không có Hà Thích sống thế nào, thì giờ cũng cứ sống tiếp như vậy đi, trừ việc hai người cứ cách mấy ngày lại gọi điện cho nhau, thì căn bản giữa họ thật sự cũng chẳng còn mối liên hệ nào khác nữa.
Trước Giáng sinh, Nhã Kỳ nhận được quà Nhã Tĩnh gửi tới, vui vẻ nhận quà xong lại bắt đầu nghĩ không biết Hà Thích có nhớ tặng quà Nô-en cho cô vào ngày này hay không. Nhưng cô cũng nghĩ có lẽ Hà Thích cũng không quan tâm đến Giáng Sinh, cô cũng đã mua quà cho anh, nhưng cảm thấy gửi quà cho anh giống như mình đang đòi quà vậy. Thi Mộng thấy Nhã Kỳ cả ngày cứ ngồi than thở nhìn hộp quà đã được đóng gói tỉ mỉ, im lặng nhìn trời, "Ngày mai đã là Giáng Sinh rồi, nếu cậu còn không gửi nữa là không kịp đâu đấy."
Nhã Kỳ cau mày, vẻ mặt tức giận, "Nhưng hôm qua lúc tớ gọi điện, nghe có vẻ như anh ấy không định tặng quà cho tớ!"
"...Đã là bạn trai bạn gái rồi còn so đo nhiều vậy sao, cậu cứ gửi quà trước đi. Có thể ngày mai quà của anh ấy cũng sẽ được gửi đến, muốn cho cậu ngạc nhiên thì sao."
"Nhưng mà..."
"Nếu như anh ta quên thật thì cũng sẽ cảm thấy áy náy, hơn nữa Giáng Sinh là ngày lễ của người phương Tây, có thể anh ấy chỉ nhớ mấy ngày lễ truyền thống của Trung Quốc thôi, biết đâu đến Tết sẽ tặng quà cho cậu thì sao, dù sao cũng sắp đến năm mới rồi."
Dù sao Nhã Kỳ cũng thuộc loại người thích lãng mạn, trong lòng miễn cưỡng đồng ý với cách nghĩ của Thi Mộng, cắn răng, quyết định không tiếp tục băn khoăn nữa. Cô xỏ vội đôi dép bông, ôm hộp quà chạy xuống gửi cho Hà Thích, lại nghĩ, gửi muộn thế này chưa chắc ngày mai đã chuyển đến kịp. Ngày mai là Giáng Sinh rồi, trước kia cô ít khi quan tâm ngày này, chỉ là cùng mấy người bạn thân tặng quà nhau, nhưng giờ yêu rồi thì khác, ngày này đối với cô bỗng trở nên đặc biệt hơn.
Hôm sau, từ sáng sớm, Nhã Kỳ cứ luôn nhìn chằm chằm chiếc điện thoại, xem đã có tin nhắn bưu kiện chuyển tới, hay Hà Thích có gọi điện hay không.
Nhưng chờ suốt cả một ngày vẫn chẳng thấy có chuyện gì xảy ra cả, cho đến tận lúc bóng tối buông xuống. Nhã Kỳ thở dài một hơi, lòng tràn đầy thất vọng, sau lại nhiều lần nhắc nhở chính mình, mày không còn là trẻ con nữa, không có quà cũng đâu có sao. Hôm nay Thi Mộng có hẹn ra ngoài từ sớm, Nhã Kỳ nhìn người ta đi về có đôi, tâm trạng ăn cơm cũng chẳng có, chui vào nằm trong phòng ngủ tối đen như mực, một mình đau thương.
Vào lúc Nhã Kỳ cảm thấy đói bụng, đang lúc cân nhắc xem có nên xuống lầu ăn cơm hay không thì điện thoại bỗng đổ chuông, trong không gian yên tĩnh của phòng ngủ, tiếng chuông vang lên có chút chói tai, Nhã Kỳ nhìn màn hình điện thoại di động thấy tên Hà Thích, trong lòng vui sướng không ít, nhưng giọng nói phát ra vẫn có chút rầu rĩ, "Alo?"
Ở đầu bên kia điện thoại, Hà Thích cong môi trêu ghẹo nói, "Hình như có người nào đó đang không vui?"
"Ai bảo em không vui?" lúc Nhã Kỳ nói xong câu đó, cô mới phát giác ra mình chưa đánh đã khai rồi, giọng điệu này rõ ràng tràn đầy bất mãn.
"Ha ha." Ở bên kia, Hà Thích cười nhẹ, "Để anh đoán xem điều gì khiến em không vui nào."
"Em đâu có không vui, chỉ là vừa rồi đang ngủ thì đói bụng, sau đó lại bị anh đánh thức... Dù sao, có thể chỉ là, có hơi khó chịu khi rời giường thôi..."
"À, hóa ra là vậy à, anh đánh thức em đúng không, vậy anh tắt máy nhé." Hà Thích đứng trước cửa ký túc xá nữ, một tay đút túi, cười toét miệng.
"Hả, anh..."
"Ăn mặc thật đẹp rồi xuống đây, anh đưa em đi ăn cơm." Đáy mắt Hà Thích tràn ngập vui vẻ, tiếp đó anh chợt nghe thấy bên kia có tiếng binh lách cách bịch, sắc mặt không khỏi cứng lại, đề cao âm thanh, "Nhã Kỳ? Làm sao vậy?"
Mãi lâu sau anh mới nghe thấy tiếng Nhã Kỳ đáp lại, "Không có việc gì, không có việc gì, tại khẩn trương quá nên em nhảy thẳng từ trên giường xuống." Hà Thích nhất thời im lặng, giọng nói mang thêm vài phần giáo huấn, giống như trách cứ trẻ nhỏ, "Đừng có gấp, của em thì cuối cùng vẫn là của em thôi, cũng đâu có chạy thoát."
Trong nháy mắt, tâm tình Nhã Kỳ đang từ dưới thung lũng nhảy vọt lên đỉnh tháp cao, loại cảm giác này không cách nào có thể hình dung được. Trong chốc lát, cô phát ra một tiếng nghẹn ngào nhưng rất nhanh sau đó đã khôi phục lại bình thường, "Anh cứ chờ đấy, em xuống ngay đây."
Cả người Nhã Kỳ bỗng trở nên lâng lâng nhẹ nhàng, cô dùng tốc độ nhanh nhất thay một bộ quần áo xinh đẹp, buộc tóc, lại còn lần đầu tiên trang điểm nhẹ sau đó mới chạy xuống. Cô đi đôi giày cao gót năm phân, dùng tốc độ nhanh nhất chạy xuống tới cửa ký túc xá nữ, nhưng vẫn cảm thấy còn chậm, cô sợ việc này chỉ là một giấc mộng, sợ tiếng cười nhẹ của Hà Thích trong điện thoại sẽ biến mất. Lúc Nhã Kỳ chạy đến cửa ký túc xá, cô hơi cúi người xuống thở gấp, cổ họng nóng rực như bị lửa đốt, khói trắng thở ra từ miệng cô cũng phả ra theo. Mới đầu, cô không tìm thấy Hà Thích, trong lòng đột nhiên căng thẳng.
Đúng lúc đó, một đôi tay mạnh mẽ bất ngờ vòng ngang hông, lồng ngực rắn chắc kề sát lưng cô.
"Nghĩ gì vậy?" Giọng nói Hà Thích trầm thấp, khom người xuống ôm chặt lấy cô, sau đó hôn lên một bên mặt cô. Nhã Kỳ không xoay người lại, mới chỉ nghe thấy âm thanh của anh, cảm nhận được tiếng hô hấp của anh, tim cô đã không kiềm chế được đập loạn điên cuồng. Cô muốn mở miệng, nhưng lời nói phát ra lại có chút lắp bắp, "Anh, vì sao anh, lại xuất hiện ở đây?"
"Bởi vì hôm qua anh mơ thấy em, mơ thấy em đang rất nhớ anh, muốn anh hôn em." Ánh mắt Hà Thích ngập tràn vui vẻ, anh nhìn một bên mặt trắng sáng của cô hiện ra dưới ánh đèn đường dịu nhẹ, bởi vì trang điểm, trông cô lúc này càng thêm mê người hơn thường ngày, có vẻ trông càng ngon miệng.
Nhã Kỳ phì một tiếng bật cười, ngay lập tức xoay người lại, ôm chặt eo anh, vùi đầu mình thật sâu vào ngực, "Hà Thích, anh thật tốt."
Hà Thích cũng ôm chặt lại, xoa đầu cô, "Hôm nay là Giáng Sinh, nhưng anh lại chẳng biết em thích quà gì, nên đành lấy thân mình đem đến tặng cho em rồi đấy."
Nhã Kỳ cứ tiếp tục dán chặt trước ngực anh, mặc kệ những ánh mắt của các bạn học đang vây xung quanh họ. Cô chỉ biết rằng lúc này cô rất hạnh phúc, tim cũng mềm đi, đè nén sự rối loạn, quả thực anh chính là món quà tuyệt nhất mà cô nhận được trong ngày lễ Giáng Sinh.
"À đúng rồi, anh có nhận được quà em gửi không?" Nhã Kỳ ngẩng đầu lên nhìn, Hà Thích nhìn khuôn mặt cô từ trên cao, cúi đầu xuống, thân mật cọ xát, "Vẫn chưa, chắc là đã được gửi đến đúng lúc anh đang trên đường tới đây, chờ khi nào trở về sẽ nhận."
Hà Thích kéo cánh tay Nhã Kỳ, "Đi thôi, anh đưa em đi ăn cơm."
Nhã Kỳ vốn tưởng rằng Hà Thích sẽ đưa cô tới mấy cửa hàng bình thường, hoặc vài quán vỉa hè. Về sau mới phát hiện Hà Thích đưa cô đi tới khách sạn xa hoa nhất thành phố W. Ngước lên nhìn nơi xa hoa tráng lệ trước mặt, Nhã Kỳ đứng ngơ ngác tại cửa ra vào, "Nơi này là?"
"Hôm nay là hôn lễ của chú anh, hôm nay đến kính một ly." Gì thích nắm chặt tay cô nói.
"Ai~, hóa ra không phải anh đến vì em à." Nhã Kỳ thở dài, thấy vậy Hà Thích lại thuận tay ôm cô thật chặt trong ngực, đưa cô đi vào trong, "Bé ngoan, anh thật sự đến đây vì em, song hôm nay trùng hợp cũng là hôn lễ của chú anh nữa."
"Chẳng có chuyện gì cả." Nhã Kỳ hừ một tiếng, vẻ mặt chân thành, "Mình mang theo cả dì cả đi đấy, làm sao có thể xảy ra chuyện gì được?"
"Ôi mình còn chưa hỏi đến mức độ đó đâu, chưa gì đã ngoan ngoãn khai ra rồi. Vậy hai người có nắm tay nhau không, có ôm không, hôn không?" Thi Mộng hưng phấn tra hỏi, chỉ hận không thể bắt Nhã Kỳ lôi ảnh chụp ra, cô thật sự rất muốn biết nam sinh đẹp trai như vậy khi ôm hôn sẽ có bộ dáng thế nào?
Mặt Nhã Kỳ đỏ lên, không dám nhìn mặt Thi Mộng, ngượng ngùng quay lưng lại, "Đây không phải nói thừa sao."
Mấy ngày nay người nào đó vô cùng phấn khởi, không có việc gì làm sẽ nhân cơ hội lừa hôn cô, nghĩ đến những việc lúc đó, trong lòng Nhã Kỳ lại bất chợt nhộn nhạo, Thi Mộng nhìn thấy vẻ mặt đầy sắc xuân của Nhã Kỳ, bất lực nói, "Con gái khi yêu chính là thế này, càng lún càng sâu."
Vì mấy ngày nay phải thi giữa kỳ, cho nên Nhã Kỳ không dám chểnh mảng, cũng không còn ngơ ngẩn cả ngày nghĩ đến Hà Thích nữa, cô cầm sách vở đi tới thư viện nghiêm túc đọc sách. Cũng có vài lần vô tình gặp phải Lăng Nhược Uẩn, nhưng do có chút xấu hổ, hai người chỉ cười chào hỏi rồi đi. Nhã Kỳ thầm than một tiếng, có một câu nói rất đúng, giữa nam nữ làm gì có tình bạn, hoặc làm người yêu, hoặc chỉ có thể là người xa lạ.
Trong lúc đó, Nhã Kỳ còn nhận được rất nhiều tin nhắn của bạn học cấp ba, "Cô gái nhỏ, hóa ra người yêu Hà Thích lại là cậu à! Đẹp trai quá đi mất."
"Ơ..."
"Hôm đó mình cũng ở ngay tại hiện trường, con mẹ nó chứ, mình muốn quỳ lạy cậu luôn, nhưng mà lúc đấy sợ gây phiền phức cho cậu nên không dám đứng ra hì hì..."
"Ơ..."
"Nếu biết trước cậu là bạn gái Hà Thích, mình đã chẳng nói ra những lời kia rồi, ha ha, chỉ là đồn đại, đồn đại thôi."
Khoảng thời gian thi giữa kỳ bận rộn nhất cuối cùng cũng trôi qua, tâm trạng bất an của Nhã Kỳ cũng dần yên ổn lại nhiều. Cô bắt đầu đọc sách bổ sung kiến thức, lấp đầy khoảng trống do tình yêu mang đến. Trong khoảng thời gian này Hà Thích cũng bề bộn rất nhiều việc, bình thường lúc hai người gọi điện thoại cũng chỉ nói được vài câu rồi thôi. Lúc nào phiền muộn, Nhã Kỳ sẽ gọi điện cho Nhã Tĩnh. Hiển nhiên Nhã Tĩnh cũng chẳng có bao nhiêu kinh nghiệm yêu đương, có lẽ cô chỉ muốn nói chuyện này với Nhã Tĩnh, sau đó sẽ nghe cậu phân tích những sự việc này dưới góc độ một người đàn ông. Đôi khi thời gian nói chuyện sẽ rất dài, Nhã Tĩnh vừa ngáp, vừa nghe cô nói chuyện, "Chị à, sao cứ nhắc tới Hà Thích là chị lại nói miên man mãi không dứt được vậy?"
"Bởi vì..." Nhã Kỳ dừng một chút, "Chị chỉ muốn nghe một chút tin tức của anh ấy từ chỗ em thôi."
"Chị, bây giờ cũng đã muộn lắm rồi, chị không ngủ được à? Chị không buồn ngủ, nhưng em buồn ngủ lắm rồi!"
"Nhã Tĩnh, chị biết em tốt nhất mà, khoảng thời gian này chẳng có ai gọi điện với chị cả."
Nhã Tĩnh im lặng, thở dài, "Ai~, thật là, đã là bạn gái người ta rồi mà vẫn cứ nhắc tới mãi. Ngoan, đi ngủ đi, nếu không đến lúc trở nên xấu xí, Hà Thích sẽ không thích chị nữa đâu."
"Có mà anh ấy sẽ không thích em ý, hừ." Nhã Kỳ thở phì phì, cúp điện thoại.
Trước khi đi ngủ, Nhã Kỳ suy nghĩ, không biết hai năm sau cô và Hà Thích sẽ phát triển thành thế nào nữa, rồi mười năm sau, hai mươi năm sau thì sao. Nghĩ đến tương lai phía trước, tâm trạng cô lại bắt đầu khẩn trương, sau đó bật cười. Vừa mới yêu đương không lâu, nên có thể cô vẫn thích suy nghĩ linh tinh vớ vẩn, chắc qua một thời gian ngắn nữa sẽ ổn thôi. Trước kia không có Hà Thích sống thế nào, thì giờ cũng cứ sống tiếp như vậy đi, trừ việc hai người cứ cách mấy ngày lại gọi điện cho nhau, thì căn bản giữa họ thật sự cũng chẳng còn mối liên hệ nào khác nữa.
Trước Giáng sinh, Nhã Kỳ nhận được quà Nhã Tĩnh gửi tới, vui vẻ nhận quà xong lại bắt đầu nghĩ không biết Hà Thích có nhớ tặng quà Nô-en cho cô vào ngày này hay không. Nhưng cô cũng nghĩ có lẽ Hà Thích cũng không quan tâm đến Giáng Sinh, cô cũng đã mua quà cho anh, nhưng cảm thấy gửi quà cho anh giống như mình đang đòi quà vậy. Thi Mộng thấy Nhã Kỳ cả ngày cứ ngồi than thở nhìn hộp quà đã được đóng gói tỉ mỉ, im lặng nhìn trời, "Ngày mai đã là Giáng Sinh rồi, nếu cậu còn không gửi nữa là không kịp đâu đấy."
Nhã Kỳ cau mày, vẻ mặt tức giận, "Nhưng hôm qua lúc tớ gọi điện, nghe có vẻ như anh ấy không định tặng quà cho tớ!"
"...Đã là bạn trai bạn gái rồi còn so đo nhiều vậy sao, cậu cứ gửi quà trước đi. Có thể ngày mai quà của anh ấy cũng sẽ được gửi đến, muốn cho cậu ngạc nhiên thì sao."
"Nhưng mà..."
"Nếu như anh ta quên thật thì cũng sẽ cảm thấy áy náy, hơn nữa Giáng Sinh là ngày lễ của người phương Tây, có thể anh ấy chỉ nhớ mấy ngày lễ truyền thống của Trung Quốc thôi, biết đâu đến Tết sẽ tặng quà cho cậu thì sao, dù sao cũng sắp đến năm mới rồi."
Dù sao Nhã Kỳ cũng thuộc loại người thích lãng mạn, trong lòng miễn cưỡng đồng ý với cách nghĩ của Thi Mộng, cắn răng, quyết định không tiếp tục băn khoăn nữa. Cô xỏ vội đôi dép bông, ôm hộp quà chạy xuống gửi cho Hà Thích, lại nghĩ, gửi muộn thế này chưa chắc ngày mai đã chuyển đến kịp. Ngày mai là Giáng Sinh rồi, trước kia cô ít khi quan tâm ngày này, chỉ là cùng mấy người bạn thân tặng quà nhau, nhưng giờ yêu rồi thì khác, ngày này đối với cô bỗng trở nên đặc biệt hơn.
Hôm sau, từ sáng sớm, Nhã Kỳ cứ luôn nhìn chằm chằm chiếc điện thoại, xem đã có tin nhắn bưu kiện chuyển tới, hay Hà Thích có gọi điện hay không.
Nhưng chờ suốt cả một ngày vẫn chẳng thấy có chuyện gì xảy ra cả, cho đến tận lúc bóng tối buông xuống. Nhã Kỳ thở dài một hơi, lòng tràn đầy thất vọng, sau lại nhiều lần nhắc nhở chính mình, mày không còn là trẻ con nữa, không có quà cũng đâu có sao. Hôm nay Thi Mộng có hẹn ra ngoài từ sớm, Nhã Kỳ nhìn người ta đi về có đôi, tâm trạng ăn cơm cũng chẳng có, chui vào nằm trong phòng ngủ tối đen như mực, một mình đau thương.
Vào lúc Nhã Kỳ cảm thấy đói bụng, đang lúc cân nhắc xem có nên xuống lầu ăn cơm hay không thì điện thoại bỗng đổ chuông, trong không gian yên tĩnh của phòng ngủ, tiếng chuông vang lên có chút chói tai, Nhã Kỳ nhìn màn hình điện thoại di động thấy tên Hà Thích, trong lòng vui sướng không ít, nhưng giọng nói phát ra vẫn có chút rầu rĩ, "Alo?"
Ở đầu bên kia điện thoại, Hà Thích cong môi trêu ghẹo nói, "Hình như có người nào đó đang không vui?"
"Ai bảo em không vui?" lúc Nhã Kỳ nói xong câu đó, cô mới phát giác ra mình chưa đánh đã khai rồi, giọng điệu này rõ ràng tràn đầy bất mãn.
"Ha ha." Ở bên kia, Hà Thích cười nhẹ, "Để anh đoán xem điều gì khiến em không vui nào."
"Em đâu có không vui, chỉ là vừa rồi đang ngủ thì đói bụng, sau đó lại bị anh đánh thức... Dù sao, có thể chỉ là, có hơi khó chịu khi rời giường thôi..."
"À, hóa ra là vậy à, anh đánh thức em đúng không, vậy anh tắt máy nhé." Hà Thích đứng trước cửa ký túc xá nữ, một tay đút túi, cười toét miệng.
"Hả, anh..."
"Ăn mặc thật đẹp rồi xuống đây, anh đưa em đi ăn cơm." Đáy mắt Hà Thích tràn ngập vui vẻ, tiếp đó anh chợt nghe thấy bên kia có tiếng binh lách cách bịch, sắc mặt không khỏi cứng lại, đề cao âm thanh, "Nhã Kỳ? Làm sao vậy?"
Mãi lâu sau anh mới nghe thấy tiếng Nhã Kỳ đáp lại, "Không có việc gì, không có việc gì, tại khẩn trương quá nên em nhảy thẳng từ trên giường xuống." Hà Thích nhất thời im lặng, giọng nói mang thêm vài phần giáo huấn, giống như trách cứ trẻ nhỏ, "Đừng có gấp, của em thì cuối cùng vẫn là của em thôi, cũng đâu có chạy thoát."
Trong nháy mắt, tâm tình Nhã Kỳ đang từ dưới thung lũng nhảy vọt lên đỉnh tháp cao, loại cảm giác này không cách nào có thể hình dung được. Trong chốc lát, cô phát ra một tiếng nghẹn ngào nhưng rất nhanh sau đó đã khôi phục lại bình thường, "Anh cứ chờ đấy, em xuống ngay đây."
Cả người Nhã Kỳ bỗng trở nên lâng lâng nhẹ nhàng, cô dùng tốc độ nhanh nhất thay một bộ quần áo xinh đẹp, buộc tóc, lại còn lần đầu tiên trang điểm nhẹ sau đó mới chạy xuống. Cô đi đôi giày cao gót năm phân, dùng tốc độ nhanh nhất chạy xuống tới cửa ký túc xá nữ, nhưng vẫn cảm thấy còn chậm, cô sợ việc này chỉ là một giấc mộng, sợ tiếng cười nhẹ của Hà Thích trong điện thoại sẽ biến mất. Lúc Nhã Kỳ chạy đến cửa ký túc xá, cô hơi cúi người xuống thở gấp, cổ họng nóng rực như bị lửa đốt, khói trắng thở ra từ miệng cô cũng phả ra theo. Mới đầu, cô không tìm thấy Hà Thích, trong lòng đột nhiên căng thẳng.
Đúng lúc đó, một đôi tay mạnh mẽ bất ngờ vòng ngang hông, lồng ngực rắn chắc kề sát lưng cô.
"Nghĩ gì vậy?" Giọng nói Hà Thích trầm thấp, khom người xuống ôm chặt lấy cô, sau đó hôn lên một bên mặt cô. Nhã Kỳ không xoay người lại, mới chỉ nghe thấy âm thanh của anh, cảm nhận được tiếng hô hấp của anh, tim cô đã không kiềm chế được đập loạn điên cuồng. Cô muốn mở miệng, nhưng lời nói phát ra lại có chút lắp bắp, "Anh, vì sao anh, lại xuất hiện ở đây?"
"Bởi vì hôm qua anh mơ thấy em, mơ thấy em đang rất nhớ anh, muốn anh hôn em." Ánh mắt Hà Thích ngập tràn vui vẻ, anh nhìn một bên mặt trắng sáng của cô hiện ra dưới ánh đèn đường dịu nhẹ, bởi vì trang điểm, trông cô lúc này càng thêm mê người hơn thường ngày, có vẻ trông càng ngon miệng.
Nhã Kỳ phì một tiếng bật cười, ngay lập tức xoay người lại, ôm chặt eo anh, vùi đầu mình thật sâu vào ngực, "Hà Thích, anh thật tốt."
Hà Thích cũng ôm chặt lại, xoa đầu cô, "Hôm nay là Giáng Sinh, nhưng anh lại chẳng biết em thích quà gì, nên đành lấy thân mình đem đến tặng cho em rồi đấy."
Nhã Kỳ cứ tiếp tục dán chặt trước ngực anh, mặc kệ những ánh mắt của các bạn học đang vây xung quanh họ. Cô chỉ biết rằng lúc này cô rất hạnh phúc, tim cũng mềm đi, đè nén sự rối loạn, quả thực anh chính là món quà tuyệt nhất mà cô nhận được trong ngày lễ Giáng Sinh.
"À đúng rồi, anh có nhận được quà em gửi không?" Nhã Kỳ ngẩng đầu lên nhìn, Hà Thích nhìn khuôn mặt cô từ trên cao, cúi đầu xuống, thân mật cọ xát, "Vẫn chưa, chắc là đã được gửi đến đúng lúc anh đang trên đường tới đây, chờ khi nào trở về sẽ nhận."
Hà Thích kéo cánh tay Nhã Kỳ, "Đi thôi, anh đưa em đi ăn cơm."
Nhã Kỳ vốn tưởng rằng Hà Thích sẽ đưa cô tới mấy cửa hàng bình thường, hoặc vài quán vỉa hè. Về sau mới phát hiện Hà Thích đưa cô đi tới khách sạn xa hoa nhất thành phố W. Ngước lên nhìn nơi xa hoa tráng lệ trước mặt, Nhã Kỳ đứng ngơ ngác tại cửa ra vào, "Nơi này là?"
"Hôm nay là hôn lễ của chú anh, hôm nay đến kính một ly." Gì thích nắm chặt tay cô nói.
"Ai~, hóa ra không phải anh đến vì em à." Nhã Kỳ thở dài, thấy vậy Hà Thích lại thuận tay ôm cô thật chặt trong ngực, đưa cô đi vào trong, "Bé ngoan, anh thật sự đến đây vì em, song hôm nay trùng hợp cũng là hôn lễ của chú anh nữa."
Bình luận facebook