Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22
Ngày hôm sau, Chu Tường đến công ty gặp Thái Uy, không ngờ Vương tổng vạn năm không thấy mặt cũng tới.
Chu Tường nghĩ chắc tình hình nghiêm trọng rồi, cực kỳ căng thẳng.
Vương tổng nhìn mặt hắn là biết ngay hắn đang nghĩ gì, ông nhẩn nha nhấp trà, sau mới nói, “Đừng căng thẳng, không có gì đâu.”
Chu Tường như trút được gánh nặng, Vương tổng là người rất đáng tin, ông nói không có gì thì nhất định sẽ không có gì.
“Hôm qua Thái Uy báo với tôi, tôi bèn gọi ngay cho Uông Vũ Đông. Vương đạo diễn hơn cậu ta cả ba chục tuổi, là thế hệ đi trước rồi, tính tình không sửa được, tuy lão ấy thỉnh thoảng lại lên cơn, nhưng quả thật rất có tài, Uông Vũ Đông cũng hiểu là không nên chấp nhặt với lão ấy. Hôm qua tôi nói chuyện với cậu ta lâu lắm, cậu ta bảo mấy ngày nữa sẽ đến xin lỗi Vương đạo diễn. Bên phía Vương đạo diễn thì tôi nhờ nhà tài trợ khuyên giải rồi, phân đoạn kia sẽ không bị đưa vào phim, cậu đừng lo.”
Chu Tường cười khổ, “Làm tôi sợ muốn chết, tôi chỉ là đóng thế nhỏ nhoi, bên nào cũng không đụng vào được đâu.”
Vương tổng cũng cười, “Hai cái người kia, tôi chỉ mong họ nhanh hoàn tất bộ phim rồi thu tiền về, đừng có thêm rắc rối là được. Cậu ở trường quay để ý một chút, có chuyện gì cứ báo ngay cho tôi.”
“Tôi hiểu rồi.”
“À, nghe Thái Uy bảo cậu mới có bạn trai đến sống cùng hả? Thế nào rồi, thật lòng đấy à?”
Chu Tường dở khóc dở cười, “Anh Uy, em thấy từ sau khi kết hôn, miệng anh càng lúc càng rảnh, chị dâu chăm nuôi tốt quá nhỉ.”
Thái Uy cười mắng, “Mẹ kiếp, đừng có khinh anh, chuyện này tốt thế còn gì? Ranh con lêu lổng một mình bao nhiêu năm, chẳng lẽ không muốn tìm tình yêu đích thực? Anh mừng cho mày còn chẳng được đấy.”
Vương tổng cũng gật đầu, “Đúng đó, lâu lắm tôi không về, xa rời cuộc sống hiện đại quá rồi. Họp thường niên năm nay nhớ mang cậu ta đến cho tôi xem thử cái.”
“Còn hơn một tháng nữa cơ mà, đến lúc đó nói sau.” Chu Tường biết Yến Minh Tu không thích tiếp xúc với nhiều người, có lẽ y cũng chẳng muốn tới đâu.
Vương tổng nhíu mày, “Sao thế? Thái Uy quản lý vô khối ngôi sao mà còn phải khen cậu ta đẹp trai không ngớt, tôi chỉ muốn nhìn thử chút thôi mà.”
Chu Tường thở dài, “Vương tổng ơi, cậu ta không thích làm nghệ sĩ đâu, hai người bỏ cuộc đi.” Hai lão bánh quẩy này nghĩ gì trong đầu là hiện hết lên mặt.
Thái Uy nhún vai, “Tiếc thật. Nhìn mặt cậu ta xong, soi gương nhìn lại mặt mình, đời người sao mà bi thảm thế.”
Chu Tường đắc ý trong lòng, nghĩ đến hiện giờ hắn đang một mình độc chiếm Yến Minh Tu, cảm thấy thật sự quá may mắn.
Hai ngày sau Chu Tường lại đến trường quay, lần đầu tiên Uông Vũ Đông tới sớm hơn hắn, giờ đang hoá trang.
Hắn thấp thỏm bước đến, cung kính gọi, “Anh Đông.”
Uông Vũ Đông nhìn thấy hắn qua gương, cười bảo, “Lại đây.” Nói xong còn quan sát hắn một lượt từ chân lên đầu, ánh mắt rất chuyên chú.
Chu Tường cảm thấy khí lạnh cũng chui từ chân lên đầu theo cái nhìn của anh ta.
Hắn gượng gạo đi đến bàn hoá trang, Mễ Ưu lo lắng nhìn hắn.
Uông Vũ Đông chợt nói, “Này, đợi đã, xoay một vòng cho tôi xem.”
Chu Tường chớp mắt, bồn chồn không để đâu cho hết, nhận lệnh xoay một vòng.
Uông Vũ Đông trầm trầm cười, “Chuẩn, quả đúng là giống. Tôi xem đoạn phim cậu diễn rồi, khán giả nhất định sẽ không biết nhân vật chính không phải Uông Vũ Đông, có vẻ tôi tìm được cậu làm cascadeur là rất có lời.”
Chu Tường toát mồ hôi lạnh, “Anh Đông đừng giễu tôi mà, dáng người tôi chỉ giống anh chút thôi, chứ lúc đóng phim thì cả khí thế lẫn phong thái đều kém xa. Khán giả bình thường có thể bị gạt, nhưng các fan điện ảnh và những người hiểu nghề, chỉ liếc sơ cũng biết tôi là đóng thế rồi, không thể so sánh với anh được.”
Uông Vũ Đông nheo mắt nhìn hắn, cười, “Cậu nói thế tôi ngại quá. Đi hoá trang đi, làm cho tốt, sau này còn nhiều cơ hội hợp tác.”
Chu Tường gật đầu, nụ cười của Uông Vũ Đông nhìn kiểu gì cũng thấy không thoải mái, hắn linh cảm đây sẽ là lần cuối cùng hắn hợp tác với Uông Vũ Đông, nhưng phải vậy thì hắn mới dám thở phào. Mất đi một phần thu nhập không phải vấn đề lớn, nếu hắn bất cẩn mạo phạm Uông Vũ Đông, có khi chỗ dung thân cũng chẳng còn. Uông Vũ Đông không chỉ có địa vị cao, mà hậu thuẫn phía sau cũng cực kỳ lớn, anh ta là đại nhân vật mà Chu Tường tuyệt đối không thể dây vào, vậy nên Chu Tường tình nguyện tránh xa anh ta ra một chút.
Hôm nay Uông Vũ Đông đến để diễn lại phân đoạn chiến đấu trong quán trọ, còn Chu Tường phải quay một phân đoạn khác ở setting bên cạnh.
Chu Tường thử nhìn sang phía Uông Vũ Đông. Vương đạo diễn vẫn yêu cầu hà khắc như thường, mọi người đều biết thực ra ông không cố ý nhằm vào Uông Vũ Đông. Vương đạo diễn đối với ai cũng vậy, ở trường quay, ông chính là Hoàng đế, nói một thì không được hai, nhưng dưới con mắt của Uông Vũ Đông bề ngoài nho nhã, bụng dạ kiêu căng thì Vương đạo diễn chẳng khác nào chĩa mũi dùi vào anh ta, nhất là trước đó hai người vừa mới xích mích, Vương đạo diễn lại không chịu kìm chế, cứ liên tục hô to gọi nhỏ anh ta, nên anh ta đa nghi cũng đúng.
Bởi vậy nên dù phân đoạn đã miễn cưỡng hoàn thành, không khí giữa hai người vẫn không hề dễ chịu.
Chu Tường nhìn mà kinh hồn táng đảm, hắn cũng thầm cầu nguyện bộ phim này nhanh nhanh kết thúc, để hắn còn lĩnh tiền rồi cao chạy xa bay.
Đảo mắt đã vào đông.
Mùa đông Bắc Kinh năm nay cực kỳ lạnh, mới đầu tháng mười một đã có tuyết rơi. Thời tiết tuy lạnh giá, nhưng Chu Tường và tiểu thiếu gia Yến Minh Tu vẫn luôn ấm áp bên nhau.
Chu Tường đã quen với cuộc sống được nhìn thấy Yến Minh Tu mỗi buổi sáng, được nằm cạnh Yến Minh Tu mỗi buổi tối.
Mới đầu hắn nghĩ, Yến Minh Tu bướng bỉnh ngạo mạn như vậy, ngày ngày ở chung nhất định sẽ phát sinh mâu thuẫn, nhưng trên thực tế, hắn lại thấy bản thân mình tận lực chăm lo cho cuộc sống của cả hai. Hắn rất cố gắng chiều theo tính tình thất thường của Yến Minh Tu, nên hai người hầu như không có xung đột, phần lớn thời gian đều rất hài hòa. Ban đầu Yến Minh Tu chỉ mang một ít đồ dùng đơn giản đến nhà hắn, nhưng tới hiện tại thì trong căn hộ này đâu đâu cũng là dấu vết của Yến Minh Tu.
Chu Tường vẫn như cũ, có việc thì làm, không có việc thì nghỉ ngơi nhàn nhã, công ty của Yến Minh Tu đã hoạt động hơn nửa năm, giờ cũng đang trên đà đi vào quỹ đạo. Thời gian Yến Minh Tu ở nhà càng ngày càng ít, phần lớn suy nghĩ của y đều đặt vào sự nghiệp.
Chỉ có điều, dù ban ngày bận rộn thế nào, buổi tối nếu không phải đi xã giao, phần lớn thời gian y đều về nhà ăn cơm với Chu Tường. Chu Tường biết đó chỉ là tính cách của y, nhưng hắn vẫn vui thầm trong bụng. Hắn cảm thấy cuộc sống của mình và Yến Minh Tu lúc này cũng không khác vợ chồng son là mấy, vừa sôi nổi lại vừa ngọt ngào, hắn rất mãn nguyện với hiện tại.
Cuối tháng, bộ phim điện ảnh do Uông Vũ Đông thủ vai chính dự định sẽ đóng máy. Các cảnh quay của Chu Tường cũng đã hoàn tất, giờ hắn chỉ cần đến dự buổi ra mắt chúc mừng theo thông lệ, hôm đó sẽ có rất nhiều phóng viên tới đưa tin và quảng bá.
Thực ra một nhân vật nhỏ nhoi như hắn có tới hay không cũng chẳng thành vấn đề, nhưng không ngờ Vương đạo diễn lại đích thân dặn hắn phải đến uống rượu mừng, chuyện này khiến Chu Tường hoảng sợ không nhẹ.
Buổi chiều ngày quay phân đoạn cuối cùng của Uông Vũ Đông, Chu Tường tới góp mặt, thấy không ít phóng viên đã chờ sẵn, chuẩn bị lao lên phỏng vấn Uông Vũ Đông bất cứ lúc nào.
Chu Tường đang ngồi một bên tán gẫu với đồng nghiệp, đột nhiên trước cổng trường quay truyền tới một trận xôn xao.
Mọi người cùng quay ra nhìn, chỉ thấy một chàng trai khoác áo lông cừu đen sang trọng bước vào, tuy đã giấu mặt bằng kính râm và khăn quàng cổ, nhưng các phóng viên chỉ cần liếc một cái cũng nhận ra đây là Lan Khê Nhung.
Một phóng viên xông lên phía trước để phỏng vấn, Lan Khê Nhung tháo kính, khách sáo cười cười, chậm rãi đẩy microphone ra, “Hôm nay tôi chỉ đến tìm bạn, mọi người tha cho tôi đi.” Nói xong thì bỏ mặc đám phóng viên, đi một mạch về phía Chu Tường.
Chu Tường đứng dậy. Từ sau cuộc nói chuyện không mấy vui vẻ lần trước, đã hơn hai tháng hắn chưa gặp Lan Khê Nhung. Thỉnh thoảng Lan Khê Nhung cũng gọi cho hắn, nhưng hắn không biết phải nên nói gì với y.
Lan Khê Nhung dịu dàng cười với hắn, “Anh Tường, nghe nói hôm nay anh đóng máy, em đến thăm anh đây.” Y đặt bánh ngọt mang theo lên bàn, vẫy tay với các nhân viên trong trường quay, “Mọi người đến ăn thử đi, bánh Mousse xoài tiệm này ngon lắm.”
Một đám người nhốn nháo lao tới cướp bánh ngọt, Lan Khê Nhung nhân cơ hội kéo Chu Tường ra chỗ khác.
Chu Tường cười bảo, “Cám ơn nhé, thực ra hôm nay anh chẳng có việc gì, đến chúc mừng thôi.”
Hai người đứng trong một góc cách xa đám đông, Lan Khê Nhung cố ý quay lưng về phía đám phóng viên, y nhẹ giọng nói, “Anh Tường, em nhớ anh lắm, chịu không nổi nên phải đến đây thăm anh.”
Chu Tường vỗ vai y, “Anh vừa nghe album mới của cậu, hồi trước cậu luyện thanh cho anh nghe, anh đã biết giọng cậu hay bẩm sinh rồi.”
Lan Khê Nhung thở dài, “Anh Tường, anh định cứ khách sáo với em như vậy mãi sao?”
Chu Tường ngượng ngùng bảo, “Đâu có, thấy sự nghiệp cậu phát triển, anh mừng thật mà.”
“Đợt vừa rồi em phải đi quảng bá đĩa nhạc, hôm qua mới về Bắc Kinh. Em vẫn còn nhớ anh hứa sẽ mời em một bữa, em nghĩ chắc anh không định thực hiện đâu, nên hôm nay tiện mang bánh đến chúc mừng, cũng coi như ăn bữa cơm với anh.” Vẻ mặt Lan Khê Nhung có chút cô đơn.
Chu Tường rất hổ thẹn, bất kể lúc ấy có phải khách sáo hay không, đúng là hắn đã hứa mời Lan Khê Nhung ăn cơm, nay người ta về nước cũng hơn nửa năm rồi, mà bữa cơm kia mãi vẫn chưa được giải quyết. Thực ra nếu Lan Khê Nhung không thổ lộ với hắn, có lẽ chờ đến khi Yến Minh Tu quên mất Lan Khê Nhung, hắn sẽ tìm Lan Khê Nhung tán gẫu một chút. Vốn cũng chẳng có gì ghê gớm, nhưng từ khi Lan Khê Nhung nói mấy lời đó với hắn, mọi thứ đã không còn như xưa.
Giờ hắn lại càng không biết nên đối diện với Lan Khê Nhung thế nào, chỉ có thể bảo trì khoảng cách, nhưng nhìn đôi mắt thâm quầng và khuôn mặt mỏi mệt của Lan Khê Nhung, hắn biết y vừa mới trở về, còn chưa kịp nghỉ ngơi đã vội chạy đến đây tìm hắn. Bản chất Chu Tường rất dễ mềm lòng, thấy y như vậy thì vô cùng áy náy.
Hắn xoa đầu Lan Khê Nhung, “Thế này đi, bọn anh định xong việc thì đi ăn cơm, cậu đi cùng luôn nhé, càng đông càng vui.”
Lan Khê Nhung gật đầu, “Anh Tường, trường quay bí quá, anh xuống lầu đi dạo với em được không?”
Chu Tường biết y bị nhiều người nhìn chòng chọc nên không thoải mái, buộc lòng phải đồng ý, “Chờ anh lấy áo khoác đã.”
Chu Tường khoác áo, một trước một sau đi ra cửa với Lan Khê Nhung. Hắn cũng không quen bị phóng viên săm soi, cảm thấy tay chân lóng ngóng rất thừa thãi, cũng may phóng viên ở đây rất lịch sự, không quay phim chụp ảnh loạn xà ngầu.
Lúc ra đến cửa, trùng hợp có một người cũng bước vào.
Chu Tường cả kinh, ngơ ngác nhìn Yến Minh Tu.
Yến Minh Tu cũng nhìn hắn, lại nhìn Lan Khê Nhung, sắc mặt lập tức biến đổi.
END23.
Chu Tường nghĩ chắc tình hình nghiêm trọng rồi, cực kỳ căng thẳng.
Vương tổng nhìn mặt hắn là biết ngay hắn đang nghĩ gì, ông nhẩn nha nhấp trà, sau mới nói, “Đừng căng thẳng, không có gì đâu.”
Chu Tường như trút được gánh nặng, Vương tổng là người rất đáng tin, ông nói không có gì thì nhất định sẽ không có gì.
“Hôm qua Thái Uy báo với tôi, tôi bèn gọi ngay cho Uông Vũ Đông. Vương đạo diễn hơn cậu ta cả ba chục tuổi, là thế hệ đi trước rồi, tính tình không sửa được, tuy lão ấy thỉnh thoảng lại lên cơn, nhưng quả thật rất có tài, Uông Vũ Đông cũng hiểu là không nên chấp nhặt với lão ấy. Hôm qua tôi nói chuyện với cậu ta lâu lắm, cậu ta bảo mấy ngày nữa sẽ đến xin lỗi Vương đạo diễn. Bên phía Vương đạo diễn thì tôi nhờ nhà tài trợ khuyên giải rồi, phân đoạn kia sẽ không bị đưa vào phim, cậu đừng lo.”
Chu Tường cười khổ, “Làm tôi sợ muốn chết, tôi chỉ là đóng thế nhỏ nhoi, bên nào cũng không đụng vào được đâu.”
Vương tổng cũng cười, “Hai cái người kia, tôi chỉ mong họ nhanh hoàn tất bộ phim rồi thu tiền về, đừng có thêm rắc rối là được. Cậu ở trường quay để ý một chút, có chuyện gì cứ báo ngay cho tôi.”
“Tôi hiểu rồi.”
“À, nghe Thái Uy bảo cậu mới có bạn trai đến sống cùng hả? Thế nào rồi, thật lòng đấy à?”
Chu Tường dở khóc dở cười, “Anh Uy, em thấy từ sau khi kết hôn, miệng anh càng lúc càng rảnh, chị dâu chăm nuôi tốt quá nhỉ.”
Thái Uy cười mắng, “Mẹ kiếp, đừng có khinh anh, chuyện này tốt thế còn gì? Ranh con lêu lổng một mình bao nhiêu năm, chẳng lẽ không muốn tìm tình yêu đích thực? Anh mừng cho mày còn chẳng được đấy.”
Vương tổng cũng gật đầu, “Đúng đó, lâu lắm tôi không về, xa rời cuộc sống hiện đại quá rồi. Họp thường niên năm nay nhớ mang cậu ta đến cho tôi xem thử cái.”
“Còn hơn một tháng nữa cơ mà, đến lúc đó nói sau.” Chu Tường biết Yến Minh Tu không thích tiếp xúc với nhiều người, có lẽ y cũng chẳng muốn tới đâu.
Vương tổng nhíu mày, “Sao thế? Thái Uy quản lý vô khối ngôi sao mà còn phải khen cậu ta đẹp trai không ngớt, tôi chỉ muốn nhìn thử chút thôi mà.”
Chu Tường thở dài, “Vương tổng ơi, cậu ta không thích làm nghệ sĩ đâu, hai người bỏ cuộc đi.” Hai lão bánh quẩy này nghĩ gì trong đầu là hiện hết lên mặt.
Thái Uy nhún vai, “Tiếc thật. Nhìn mặt cậu ta xong, soi gương nhìn lại mặt mình, đời người sao mà bi thảm thế.”
Chu Tường đắc ý trong lòng, nghĩ đến hiện giờ hắn đang một mình độc chiếm Yến Minh Tu, cảm thấy thật sự quá may mắn.
Hai ngày sau Chu Tường lại đến trường quay, lần đầu tiên Uông Vũ Đông tới sớm hơn hắn, giờ đang hoá trang.
Hắn thấp thỏm bước đến, cung kính gọi, “Anh Đông.”
Uông Vũ Đông nhìn thấy hắn qua gương, cười bảo, “Lại đây.” Nói xong còn quan sát hắn một lượt từ chân lên đầu, ánh mắt rất chuyên chú.
Chu Tường cảm thấy khí lạnh cũng chui từ chân lên đầu theo cái nhìn của anh ta.
Hắn gượng gạo đi đến bàn hoá trang, Mễ Ưu lo lắng nhìn hắn.
Uông Vũ Đông chợt nói, “Này, đợi đã, xoay một vòng cho tôi xem.”
Chu Tường chớp mắt, bồn chồn không để đâu cho hết, nhận lệnh xoay một vòng.
Uông Vũ Đông trầm trầm cười, “Chuẩn, quả đúng là giống. Tôi xem đoạn phim cậu diễn rồi, khán giả nhất định sẽ không biết nhân vật chính không phải Uông Vũ Đông, có vẻ tôi tìm được cậu làm cascadeur là rất có lời.”
Chu Tường toát mồ hôi lạnh, “Anh Đông đừng giễu tôi mà, dáng người tôi chỉ giống anh chút thôi, chứ lúc đóng phim thì cả khí thế lẫn phong thái đều kém xa. Khán giả bình thường có thể bị gạt, nhưng các fan điện ảnh và những người hiểu nghề, chỉ liếc sơ cũng biết tôi là đóng thế rồi, không thể so sánh với anh được.”
Uông Vũ Đông nheo mắt nhìn hắn, cười, “Cậu nói thế tôi ngại quá. Đi hoá trang đi, làm cho tốt, sau này còn nhiều cơ hội hợp tác.”
Chu Tường gật đầu, nụ cười của Uông Vũ Đông nhìn kiểu gì cũng thấy không thoải mái, hắn linh cảm đây sẽ là lần cuối cùng hắn hợp tác với Uông Vũ Đông, nhưng phải vậy thì hắn mới dám thở phào. Mất đi một phần thu nhập không phải vấn đề lớn, nếu hắn bất cẩn mạo phạm Uông Vũ Đông, có khi chỗ dung thân cũng chẳng còn. Uông Vũ Đông không chỉ có địa vị cao, mà hậu thuẫn phía sau cũng cực kỳ lớn, anh ta là đại nhân vật mà Chu Tường tuyệt đối không thể dây vào, vậy nên Chu Tường tình nguyện tránh xa anh ta ra một chút.
Hôm nay Uông Vũ Đông đến để diễn lại phân đoạn chiến đấu trong quán trọ, còn Chu Tường phải quay một phân đoạn khác ở setting bên cạnh.
Chu Tường thử nhìn sang phía Uông Vũ Đông. Vương đạo diễn vẫn yêu cầu hà khắc như thường, mọi người đều biết thực ra ông không cố ý nhằm vào Uông Vũ Đông. Vương đạo diễn đối với ai cũng vậy, ở trường quay, ông chính là Hoàng đế, nói một thì không được hai, nhưng dưới con mắt của Uông Vũ Đông bề ngoài nho nhã, bụng dạ kiêu căng thì Vương đạo diễn chẳng khác nào chĩa mũi dùi vào anh ta, nhất là trước đó hai người vừa mới xích mích, Vương đạo diễn lại không chịu kìm chế, cứ liên tục hô to gọi nhỏ anh ta, nên anh ta đa nghi cũng đúng.
Bởi vậy nên dù phân đoạn đã miễn cưỡng hoàn thành, không khí giữa hai người vẫn không hề dễ chịu.
Chu Tường nhìn mà kinh hồn táng đảm, hắn cũng thầm cầu nguyện bộ phim này nhanh nhanh kết thúc, để hắn còn lĩnh tiền rồi cao chạy xa bay.
Đảo mắt đã vào đông.
Mùa đông Bắc Kinh năm nay cực kỳ lạnh, mới đầu tháng mười một đã có tuyết rơi. Thời tiết tuy lạnh giá, nhưng Chu Tường và tiểu thiếu gia Yến Minh Tu vẫn luôn ấm áp bên nhau.
Chu Tường đã quen với cuộc sống được nhìn thấy Yến Minh Tu mỗi buổi sáng, được nằm cạnh Yến Minh Tu mỗi buổi tối.
Mới đầu hắn nghĩ, Yến Minh Tu bướng bỉnh ngạo mạn như vậy, ngày ngày ở chung nhất định sẽ phát sinh mâu thuẫn, nhưng trên thực tế, hắn lại thấy bản thân mình tận lực chăm lo cho cuộc sống của cả hai. Hắn rất cố gắng chiều theo tính tình thất thường của Yến Minh Tu, nên hai người hầu như không có xung đột, phần lớn thời gian đều rất hài hòa. Ban đầu Yến Minh Tu chỉ mang một ít đồ dùng đơn giản đến nhà hắn, nhưng tới hiện tại thì trong căn hộ này đâu đâu cũng là dấu vết của Yến Minh Tu.
Chu Tường vẫn như cũ, có việc thì làm, không có việc thì nghỉ ngơi nhàn nhã, công ty của Yến Minh Tu đã hoạt động hơn nửa năm, giờ cũng đang trên đà đi vào quỹ đạo. Thời gian Yến Minh Tu ở nhà càng ngày càng ít, phần lớn suy nghĩ của y đều đặt vào sự nghiệp.
Chỉ có điều, dù ban ngày bận rộn thế nào, buổi tối nếu không phải đi xã giao, phần lớn thời gian y đều về nhà ăn cơm với Chu Tường. Chu Tường biết đó chỉ là tính cách của y, nhưng hắn vẫn vui thầm trong bụng. Hắn cảm thấy cuộc sống của mình và Yến Minh Tu lúc này cũng không khác vợ chồng son là mấy, vừa sôi nổi lại vừa ngọt ngào, hắn rất mãn nguyện với hiện tại.
Cuối tháng, bộ phim điện ảnh do Uông Vũ Đông thủ vai chính dự định sẽ đóng máy. Các cảnh quay của Chu Tường cũng đã hoàn tất, giờ hắn chỉ cần đến dự buổi ra mắt chúc mừng theo thông lệ, hôm đó sẽ có rất nhiều phóng viên tới đưa tin và quảng bá.
Thực ra một nhân vật nhỏ nhoi như hắn có tới hay không cũng chẳng thành vấn đề, nhưng không ngờ Vương đạo diễn lại đích thân dặn hắn phải đến uống rượu mừng, chuyện này khiến Chu Tường hoảng sợ không nhẹ.
Buổi chiều ngày quay phân đoạn cuối cùng của Uông Vũ Đông, Chu Tường tới góp mặt, thấy không ít phóng viên đã chờ sẵn, chuẩn bị lao lên phỏng vấn Uông Vũ Đông bất cứ lúc nào.
Chu Tường đang ngồi một bên tán gẫu với đồng nghiệp, đột nhiên trước cổng trường quay truyền tới một trận xôn xao.
Mọi người cùng quay ra nhìn, chỉ thấy một chàng trai khoác áo lông cừu đen sang trọng bước vào, tuy đã giấu mặt bằng kính râm và khăn quàng cổ, nhưng các phóng viên chỉ cần liếc một cái cũng nhận ra đây là Lan Khê Nhung.
Một phóng viên xông lên phía trước để phỏng vấn, Lan Khê Nhung tháo kính, khách sáo cười cười, chậm rãi đẩy microphone ra, “Hôm nay tôi chỉ đến tìm bạn, mọi người tha cho tôi đi.” Nói xong thì bỏ mặc đám phóng viên, đi một mạch về phía Chu Tường.
Chu Tường đứng dậy. Từ sau cuộc nói chuyện không mấy vui vẻ lần trước, đã hơn hai tháng hắn chưa gặp Lan Khê Nhung. Thỉnh thoảng Lan Khê Nhung cũng gọi cho hắn, nhưng hắn không biết phải nên nói gì với y.
Lan Khê Nhung dịu dàng cười với hắn, “Anh Tường, nghe nói hôm nay anh đóng máy, em đến thăm anh đây.” Y đặt bánh ngọt mang theo lên bàn, vẫy tay với các nhân viên trong trường quay, “Mọi người đến ăn thử đi, bánh Mousse xoài tiệm này ngon lắm.”
Một đám người nhốn nháo lao tới cướp bánh ngọt, Lan Khê Nhung nhân cơ hội kéo Chu Tường ra chỗ khác.
Chu Tường cười bảo, “Cám ơn nhé, thực ra hôm nay anh chẳng có việc gì, đến chúc mừng thôi.”
Hai người đứng trong một góc cách xa đám đông, Lan Khê Nhung cố ý quay lưng về phía đám phóng viên, y nhẹ giọng nói, “Anh Tường, em nhớ anh lắm, chịu không nổi nên phải đến đây thăm anh.”
Chu Tường vỗ vai y, “Anh vừa nghe album mới của cậu, hồi trước cậu luyện thanh cho anh nghe, anh đã biết giọng cậu hay bẩm sinh rồi.”
Lan Khê Nhung thở dài, “Anh Tường, anh định cứ khách sáo với em như vậy mãi sao?”
Chu Tường ngượng ngùng bảo, “Đâu có, thấy sự nghiệp cậu phát triển, anh mừng thật mà.”
“Đợt vừa rồi em phải đi quảng bá đĩa nhạc, hôm qua mới về Bắc Kinh. Em vẫn còn nhớ anh hứa sẽ mời em một bữa, em nghĩ chắc anh không định thực hiện đâu, nên hôm nay tiện mang bánh đến chúc mừng, cũng coi như ăn bữa cơm với anh.” Vẻ mặt Lan Khê Nhung có chút cô đơn.
Chu Tường rất hổ thẹn, bất kể lúc ấy có phải khách sáo hay không, đúng là hắn đã hứa mời Lan Khê Nhung ăn cơm, nay người ta về nước cũng hơn nửa năm rồi, mà bữa cơm kia mãi vẫn chưa được giải quyết. Thực ra nếu Lan Khê Nhung không thổ lộ với hắn, có lẽ chờ đến khi Yến Minh Tu quên mất Lan Khê Nhung, hắn sẽ tìm Lan Khê Nhung tán gẫu một chút. Vốn cũng chẳng có gì ghê gớm, nhưng từ khi Lan Khê Nhung nói mấy lời đó với hắn, mọi thứ đã không còn như xưa.
Giờ hắn lại càng không biết nên đối diện với Lan Khê Nhung thế nào, chỉ có thể bảo trì khoảng cách, nhưng nhìn đôi mắt thâm quầng và khuôn mặt mỏi mệt của Lan Khê Nhung, hắn biết y vừa mới trở về, còn chưa kịp nghỉ ngơi đã vội chạy đến đây tìm hắn. Bản chất Chu Tường rất dễ mềm lòng, thấy y như vậy thì vô cùng áy náy.
Hắn xoa đầu Lan Khê Nhung, “Thế này đi, bọn anh định xong việc thì đi ăn cơm, cậu đi cùng luôn nhé, càng đông càng vui.”
Lan Khê Nhung gật đầu, “Anh Tường, trường quay bí quá, anh xuống lầu đi dạo với em được không?”
Chu Tường biết y bị nhiều người nhìn chòng chọc nên không thoải mái, buộc lòng phải đồng ý, “Chờ anh lấy áo khoác đã.”
Chu Tường khoác áo, một trước một sau đi ra cửa với Lan Khê Nhung. Hắn cũng không quen bị phóng viên săm soi, cảm thấy tay chân lóng ngóng rất thừa thãi, cũng may phóng viên ở đây rất lịch sự, không quay phim chụp ảnh loạn xà ngầu.
Lúc ra đến cửa, trùng hợp có một người cũng bước vào.
Chu Tường cả kinh, ngơ ngác nhìn Yến Minh Tu.
Yến Minh Tu cũng nhìn hắn, lại nhìn Lan Khê Nhung, sắc mặt lập tức biến đổi.
END23.
Bình luận facebook