• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Chức Nghiệp Thế Thân (1 Viewer)

  • Chương 64

Chu Tường cơm nước xong xuôi, đang dọn dẹp nhà bếp.

Lúc này Yến Minh Tu cũng đã gọi điện xong, vừa quay lại phòng khách.

Chu Tường cầm áo khoác ra vẻ phải đi, nhưng hắn vẫn hỏi ý kiến Yến Minh Tu trước, “Yến tổng, tôi về được chưa?”

Yến Minh Tu chỉ nhìn hắn, không đáp lời.

Chu Tường đành buông áo khoác xuống, chờ phản ứng của Yến Minh Tu.

Yến Minh Tu đột ngột hỏi, “Nhà anh ở đâu?”

“Ngay ở… Gần đây.” Chu Tường không biết tại sao y hỏi vấn đề này, hắn bổ sung, “Nếu Yến tổng… Gọi, tôi có thể đến đây bất cứ lúc nào.” Chu Tường nói xong thì tự cười tự giễu, nụ cười rất nhẹ, nhưng vẫn bị Yến Minh Tu nhìn thấy rõ ràng.

Yến Minh Tu đứng dậy, “Tôi đưa anh về.”

“Yến… Không cần, gần lắm, tôi đi bộ mười – hai mươi phút là đến rồi.”

Yến Minh Tu không nghe hắn phân bua, y mặc áo khoác, nói rõ từng từ, “Tôi tiễn anh.”

Chu Tường hết cách từ chối.

Yến Minh Tu đưa hắn xuống dưới khu căn hộ, vẫn chưa có ý định quay lên, ngược lại còn tiếp tục đi theo hắn, thản nhiên như không, “Anh nói mẹ anh sức khỏe yếu? Tôi đến xem thử.”

Chu Tường khẽ biến sắc, “Yến tổng… Không cần đâu, nhà chúng tôi nhỏ lắm, làm sao dám nghênh đón ngài…”

Yến Minh Tu khoát tay, nhìn hắn cảnh cáo, “Chu Tường, nếu anh còn dùng cái giọng đó, đừng trách tôi khóa mồm anh lại.” Đôi khi y có cảm giác, trong những cử chỉ khách sáo cung kính của Chu Tường, thỉnh thoảng sẽ lộ ra một thoáng châm chọc, nhưng y không rõ đó là vì nguyên nhân gì? Chu Tường cũng đâu có vẻ chống đối chuyện được y bao nuôi, sao hắn có thể độc mồm độc miệng vì tâm lý mất cân bằng?

Chu Tường ngậm miệng lại. Yến Minh Tu muốn đến nhà hắn, bất kể xuất phát từ mục đích gì, hắn cũng không có cách nào ngăn cản, hắn không thể trắng trợn đuổi người ta đi.

Chỉ bằng việc Yến Minh Tu cho hắn tiền và nhà ở, hắn đã phải cong xương sống cúi dập đầu hầu hạ y cả đời này.


Hai người cùng về nhà Chu Tường, Chu Tường vừa mở cửa, giọng Trần Anh đã vang lên, “Tú Phân à?”

“Con đây mẹ.”

Chu Tường dẫn Yến Minh Tu vào nhà, Trần Anh cũng từ buồng trong đi ra, vừa đi vừa nói, “Tú Phân bảo đi mua đồ ăn mà cả buổi chưa thấy về… Ơ? Đây, đây là…” Trần Anh nhìn thấy Yến Minh Tu, ngẩn cả người.

Những người bình thường đối diện Yến Minh Tu, đại để đều bị khuôn mặt y làm cho chết lặng, Trần Anh chỉ ngẩn ngơ một lát đã là khá lắm rồi.

Cả đời Trần Anh chưa bao giờ được tận mắt nhìn thấy một chàng trai đẹp đến thế, đúng là đẹp như trong tranh, dù gì bà cũng là phần tử trí thức, nhưng nhất thời vẫn không thể tìm được từ ngữ nào để miêu tả ngoại hình của Yến Minh Tu, cũng như những rung động Yến Minh Tu mang đến cho người khác. Nhưng bà đã kịp bừng tỉnh rất nhanh, hình như Yến Minh Tu là một ngôi sao, bây giờ bà ở nhà cả ngày, phần lớn thời gian chỉ xem TV, tất nhiên bà có thể nhận ra Yến Minh Tu.

Trần Anh hơi kích động, “Đây không phải là cậu minh tinh gì đó sao?” Ánh mắt bà chuyển từ Chu Tường sang Yến Minh Tu, sau đó lại quay về phía Chu Tường, tìm kiếm một đáp án.

Chu Tường cười nói, “Mẹ, đây là sếp của con, bộ phim con đang đóng do ngài ấy đầu tư. Hôm qua bọn con phải quay ngoại cảnh nên tối không về được, hôm nay ngài ấy tiện đường đưa con về, nghe nói sức khỏe mẹ không tốt, nên muốn đến thăm mẹ một lần.”

Yến Minh Tu cũng hòa nhã hiếm thấy, y gật đầu với Trần Anh, nhẹ nhàng đặt thuốc bổ đang cầm trên tay xuống. Trong cốp xe y hay có quà được biếu chưa kịp xử lý, chỉ cần mở cốp, tiện tay lấy vài thứ, thứ nào cũng quý giá vô cùng.

Xúc động được nhìn thấy người nổi tiếng làm Trần Anh hồng hào hẳn lên, “Ôi chao, ngại quá ngại quá, mời, mời ngài ngồi. A Tường, sao không gọi báo trước một tiếng, nhà cửa bừa bãi thế này, mẹ còn chưa đun nước, thật đúng là…” Trần Anh hớt hải đi pha trà, luống cuống không biết tiếp đãi Yến Minh Tu thế nào mới phải, mặc dù Yến Minh Tu chỉ đứng bất động, nhưng trong mắt bà thì y sừng sững vĩ đại như một ngọn núi chọc trời.

Trần Anh quay đi, nụ cười trên môi Chu Tường cũng biến mất, hắn thật lòng rất muốn biết Yến Minh Tu cố ý đến đây giày vò hắn và mẹ hắn để làm gì.

Hắn được biết rất nhanh.

Bởi vì lúc nói chuyện với Trần Anh, Yến Minh Tu luôn luôn hỏi thăm quá khứ của Chu Tường. Dù y không thẳng toẹt chất vấn, nhưng Chu Tường vẫn tinh ý nhận ra.

Trần Anh nhạy cảm, hơn nửa tiếng sau, bà cũng đã nhận ra, có một số chuyện không nên nói, bà không hề nói, chấn động lúc ban đầu khi nhìn thấy Yến Minh Tu cũng dần lắng xuống, nghi ngờ trong mắt bà lại từ từ dâng lên.

Yến Minh Tu cũng nhận thấy sự thay đổi này, vì vậy y không hỏi tiếp nữa, tìm lý do đứng dậy cáo từ.


Y đi rồi, còn lại Trần Anh và Chu Tường hai mặt nhìn nhau.

Lúc này vẻ mặt Trần Anh đã không còn bừng bừng hưng phấn, thay vào đó chỉ là trầm trọng.

Chu Tường cẩn thận thăm dò, “Mẹ? Sao thế?”

Trần Anh cắn môi, dường như đã hạ quyết tâm, bà hỏi hắn, “Rốt cuộc thì con với cậu ta quan hệ thế nào?” Dù chỉ là một người nội trợ quanh năm không ra khỏi nhà, nhưng bà vẫn biết thân phận của Yến Minh Tu cực kỳ cao quý, nếu không vì nguyên nhân đặc biệt nào đó, người như vậy sao có thể rảnh rỗi đến đây thăm bà? Bà đâu có gì đáng giá để một người như vậy phải đích thân tới thăm hỏi?

Nghĩ tới nghĩ lui, nhất định chỉ có thể bởi vì con trai mình, mà con trai mình lại chỉ là một diễn viên nhỏ xíu không tên không tuổi, lấy cái gì để một người như vậy phải tiêu tốn tâm tư? Trần Anh càng nghĩ càng khó chịu, càng nghĩ càng lo lắng.

Chu Tường chột dạ, “Con nói rồi mà, cậu ta đầu tư bộ phim con đang diễn vai phụ.”

“Con chỉ diễn vai phụ, sao cậu ta phải đưa con về? Đưa về cũng được thôi, nhưng còn lên tận đây thăm mẹ làm gì?” Trần Anh vất hẳn vẻ mềm yếu khi xưa, lúc này trông còn khá hùng hổ.

Hiếm khi Chu Tường thấy Trần Anh như vậy, lần đầu tiên là lúc nhắc tới “Đàm Ân”, lần còn lại chính là bây giờ, một ý tưởng dần thành hình trong đầu hắn, hắn bừng tỉnh, vội vàng giải thích, “Con với cậu ta cũng khá thân nhau, chỉ thế thôi mà.”

Tất nhiên Trần Anh không tin, bà run rẩy nói, “A Tường, con nói thật cho mẹ biết, có phải con… Có phải con…”

Chu Tường nắm lấy tay Trần Anh, bình tĩnh hỏi, “Mẹ, lần trước mẹ nhắc đến Đàm Ân, có phải bạn trai cũ của con không?”

Trần Anh tái mặt, run lẩy bẩy lảng tránh ánh mắt hắn, nhưng cuối cùng vẫn phải gật đầu.

Quả nhiên đúng như hắn nghĩ, bộ dáng Đàm Ân nhấm nha nhấm nhẳng, vừa nhìn đã biết là gay, hơn nữa cậu ta còn rất thủ đoạn, rất biết tận dụng tài nguyên của mình, cộng thêm cả phản ứng của Trần Anh, Chu Tường dám chắc tám-chín phần mười chủ nhân cũ của thân thể này và Đàm Ân đã từng là một cặp, nhưng sau đó chủ nhân thân thể này cố gắng kiểu gì cũng không phất lên được, trong khi Đàm Ân lại có cơ hội, vì thế hai người chia tay.

Trong cái ngành này, chuyện như vậy chẳng có gì là lạ, nếu phụ nữ có thể đi lên bằng thân xác thì đàn ông cũng có thể, hơn nữa còn nhan nhản tràn lan. Tuy hắn không dám khẳng định Đàm Ân cũng là người như vậy, nhưng đá bay người tình ngay khi vừa nổi tiếng, hắn cảm thấy Đàm Ân chắc chắn có thể làm.

Trần Anh khẽ nhăn mặt, “A Tường, mẹ biết mẹ không giấu con mãi được. Lúc trước con đã nói với mẹ, con bảo đồng tính luyến ái không phải là bệnh, đồng tính luyến ái không thể chữa trị được, thứ đó nằm trong gien, là do trời sinh ra. Lúc ấy mẹ không tán thành, mẹ chỉ muốn bổ đầu con ra, lôi cái gien đồng tính ra ngoài, nhưng mà từ khi con hôn mê thì mẹ mới hiểu, chuyện gì cũng không quan trọng nữa. Bất kể như thế nào, con còn sống khỏe mạnh mới là điều có ý nghĩa nhất, những thứ khác chẳng là gì cả. Thế nên mẹ… Mẹ sẽ không phản đối con nữa. Mẹ biết nếu con đã nói đúng, thì dù có mất trí nhớ, sau này con vẫn sẽ chỉ thích nam. Nhưng mà, nhưng mà Tiểu Đàm thì không được, đứa bé đó nhân phẩm không tốt, nó chỉ đùa giỡn với con thôi, nó chỉ muốn nổi tiếng, nó không thật lòng với con đâu. Mẹ rất lo sau này sự nghiệp con khởi sắc, con sẽ gặp lại nó. Mẹ nhìn thấy nó trên TV nhiều lần rồi, đứa bé đó ngoại hình đẹp, mồm miệng ngon ngọt, dễ dàng lừa gạt bất kỳ ai, nhưng mà… Tóm lại, nhất định con phải coi chừng nó. Con quen với ai cũng được, nhưng chỉ có nó là không thể được.”

Trần Anh sa sả nói một tràng, nói đến nhập thần, nói đến khúc mắc trong lòng cũng hiện hết lên mặt.

Chu Tường thở dài, tươi cười trấn an bà, “Mẹ à, mẹ đừng nghĩ nhiều nữa, con thật sự không nhớ Đàm Ân là ai cả. Mẹ, mẹ nói đúng lắm, dù con đã quên hết chuyện trước kia, nhưng con vẫn không có cảm giác với nữ giới. Con sẽ nhớ kỹ lời mẹ dặn, con sẽ không đến gần Đàm Ân.” Hắn thầm nghĩ, nếu Trần Anh biết hắn đã gặp lại Đàm Ân, không hiểu bà sẽ còn căng thẳng đến mức nào nữa. Nhưng chuyện này không giấu giếm mãi được, sớm muộn gì Trần Anh cũng sẽ biết hắn đóng phim cùng với Đàm Ân.

Nhưng thôi, giấu được chừng nào hay chừng ấy, hắn không muốn Trần Anh phải lo lắng sớm như vậy.

Trần Anh hít một hơi thật sâu, thấp thỏm nói với hắn, “A Tường, thế còn Yến tổng vừa rồi…”

“Mẹ, không phải thế, không có chuyện gì cả. Con làm sao lọt được vào mắt người như cậu ta, bọn con chỉ là đồng nghiệp thôi.” Có lẽ do chột dạ, hắn nói rất nhanh nhảu, tới khi hết lời, hắn mới cảm thấy mình phân bua hơi vội vã, nghe rất giống cố tình che đậy, nhưng lúc này có muốn rút lại cũng chẳng được. Hắn cứ nghĩ dù không thông minh thì mình cũng đủ khôn khéo, nhưng hễ có chuyện liên quan đến Yến Minh Tu, mọi thứ lại trôi tuột khỏi tầm tay hắn, đôi khi hắn còn dại dột không chịu nổi.

Quả nhiên, ánh mắt Trần Anh tràn đầy ngờ vực, nhưng bà biết có bắt ép hắn cũng vô dụng, nên bà chỉ nói đơn giản, “A Tường, con nói đúng, người như vậy sao có thể bằng lòng với hoàn cảnh của chúng ta. Mẹ không biết vì sao con và cậu ấy lại thành thế này, nhưng con phải nhớ kỹ, nhất định phải nắm rõ chân tâm của người ta, phải thông minh lên, đừng để người ta đùa giỡn với mình.”

Lo âu hiện rõ trong mắt Trần Anh, đó là nỗi lo âu của một người mẹ, nỗi lo âu chỉ dành cho hắn, Chu Tường cảm động vô cùng.

Nếu hắn cũng như những người khác, trước khi yêu ai còn được cha mẹ cẩn thận khuyên nhủ, có lẽ hắn đã chẳng thảm bại đến mức này.

Tiếc rằng hắn không có cha mẹ, tự một mình hắn rối tinh rối mù.

Lúc hắn còn đang mải thẫn thờ, Trần Anh xoa xoa khuôn mặt hắn, “Con à, mẹ không phản đối con tìm bạn trai, con cũng không còn nhỏ nữa, nếu có ai thật lòng tốt với con, con cứ… Con cứ đưa cậu ta về đây. Chỉ cần bản chất tốt, có ý chí, mẹ sẽ không phản đối.” Trần Anh nói xong, thở ra thật dài.


END65
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom