Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 485
Nguy Sơn bề ngoài tuy rằng khôi ngô kiên cường, nhưng tuyệt không phải là người không chút tâm cơ. Nhíu mày nhìn đối phương, nhưng lại không động chút nào, chỉ lạnh lùng nhìn đối phương.
Thanh niên kia tựa hồ lúc này mới khôi phục tinh thần lại, vỗ trán một cái, ha ha cười nói:
- Đúng rồi đúng rồi, sư đệ sẽ rời đi, sư huynh...Aizz...
Nói xong, cực kỳ lưu luyến nhìn thoáng qua thi thể Nghiêm Nộ cách đó vài trăm mét, lúc này mới quay người, rõ ràng cứ như vậy bay lên mặt biển. Sau một lát, đã biến mất trong mắt Nguy Sơn.
Nguy Sơn cau mày, thần thức liền tràn ngập ra.
Cách Nguy Sơn chừng 1 km, Lâm Dịch trên người bao trùm một tầng thủy hệ lĩnh vực trong suốt lại không dám lộn xộn chút nào.
Mục đích Lâm Dịch tới chỗ này, tự nhiên cũng là vì di sản của Nghiêm Nộ rồi.
Trên thực tế, tới đây đầu tiên, liền phải kể là Lâm Dịch
Khi Tiêu Liễu vừa hô lên phân tán, ý nghĩ đầu tiên của Lâm Dịch chính là nơi Nghiêm Nộ vẫn lạc.
Không hề nghi ngờ, di sản của Nghiêm Nộ, đích xác khiến người khác hết sức đỏ mắt. Mà Lâm Dịch một lòng muốn mạnh mẽ, sao có thể không để ý tới được.
Cho nên khi phân tán ra, Lâm Dịch không tiếc hao phí chân nguyên, trực tiếp dùng mê độn bắn xuống dưới.
Tốc độ của mê độn quả thực cực kỳ mau lẹ, chỉ trong nháy mắt, Lâm Dịch đã đi tới hải vực này. Lâm Dịch có trăm phần trăm tự tin...Trừ phi Tiêu Liễu hoặc nàng kia một mực lưu ý đến mình, nếu không, quyết không có người nào biết mình rời đi được.
Đã tới hải vực này, thần thức Lâm Dịch liền buông ra.
Lúc này thần thức của Lâm Dịch đã đạt đến phạm vi 100 km, dưới thần thức cực lớn bao trụ, không tốn bao nhiêu công phu, Lâm Dịch đã tìm được di thể Nghiêm Nộ.
Cái này khiến Lâm Dịch vui mừng quá đỗi. Vừa mới chuẩn bị trực tiếp đi qua, nào biết được thần thức lại cảm nhận thấy hai cổ thần thức khổng lồ khác.
Cũng may Lâm Dịch đủ cơ linh, vừa cảm ứng được liền lập tức thu hồi thần thức, cùng lúc đó, thân hình chui vào trong nước biển, thủy hệ lĩnh vực lập tức vận chuyển, đồng thời thu liễm tất cả khí tức của mình.
Lâm Dịch rất rõ ràng, hai cổ thần thức khổng lồ kia, so với hắn cường đại hơn nhiều lắm, hắn chỉ có dựa vào nước biển, dựa vào đặc điểm hoàn toàn dung nhập vào nước biển của thủy hệ lĩnh vực để giấu diếm đối phương...
Rất hiển nhiên, hắn thành công rồi.
Sau đó, hắn liền liền nhìn thấy hai đạo thanh mang từ mặt biển bắn vào đáy biển, đồng thời cướp đoạt thân thể Nghiêm Nộ. Nhưng đối phương sao có thể cho đối phương như nguyên? Vì vậy một cuộc chiến đấu đã tiến hành ngay dưới đáy biển.
Bất quá cũng may hai người chỉ giao thủ mấy chiêu liền ngừng lại, hơn nữa đều là chiêu thức mang tính thăm dò. Nếu không, Lâm Dịch ở cách đó 1 km hiện giờ đã không thể nào chống đỡ được rồi...Phải biết rằng, dù là một tia năng lượng chấn động, cũng có thể kinh động hai người này. Mà hai người này lại cường đại đến nổi hiện giờ Lâm Dịch dù thế nào cũng không chống lại nổi.
Nếu dư âm của hai người này lan đến Lâm Dịch, như vậy Lâm Dịch cũng chỉ có thể bạo lộ thôi.
Cũng may, hai người phỏng chừng cố kỵ thân thể Nghiêm Nộ ở một bên cho nên không dám tùy tiện sử dụng chiêu thức cường đại. Mà ngay sau đó, liền xuất hiện một màn lúc trước.
Càng khiến Lâm Dịch giật mình chính là...Không chỉ có hai người kia, sau khi thủy hệ lĩnh vực của hắn hòa làm một thể với nước biển, thần trí của hắn căn bản không phải những người kia có thể phát hiện! Dưới sự trợ giúp của nước biển, hắn phát hiện, cái này trước trước sau sau, cộng thêm hắn nữa, trọn vẹn đã đến sáu người!
Hơn nữa sáu người này, thực lực một người so với một người càng thêm cường hoành, Lâm Dịch chính là người yếu nhất trong đó, cũng chỉ có đánh lén, mới có thể đánh chết đối phương được.
Cái này khiến Lâm Dịch bất đắc dĩ cười khổ.
- Thực lực...Thực lực ah...
Lẽ ra dưới loại tình huống này, Lâm Dịch phải lập tức viễn độn, mới là cách làm lý tưởng nhất...Nhưng không thể nghi ngờ, bảo tàng lớn như Nghiêm Nộ đặt ngay trước mặt Lâm Dịch, khiến hắn không cách nào lựa chọn rời đi được...Lòng may mắn mỗi người đều có, huống chi còn là bảo tàng lớn như thế. Tuy rằng không ai biết bảo tàng cụ thể có bao nhiêu...Nhưng cường giả áo xám, chỉ cấp bậc này thôi, cũng đủ để nói rõ gì đó rồi.
- Cùng lắm thì ta cứ trốn ở dưới đáy biển mà nhìn, nếu có cơ hội, vậy tự nhiên không thể tốt hơn, nếu không có cơ hội...Lấy thần trí của bọn hắn, cũng không cách nào phát hiện ra ta được.
Lâm Dịch thầm nghĩ trong lòng, định tùy cơ ứng biến.
Tan làm một thể với nước biển...Nhân lực sao có thể đơn giản phân biệt ra được? Ưu thế của thủy hệ lĩnh vực chính là chỗ dựa vào lớn nhất của Lâm Dịch.
Mà ở một bên, thân thức của Nguy Sơn đương nhiên chỉ cảm ứng được vị sư đệ mà hắn cố ý cảm ứng, thấy đối phương quả thật đã đi xa, thậm chí đã rời khỏi phạm vi thân thức của mình, mà tình huống chung quanh cũng im lặng không có chút biến hóa nào, Nguy Sơn không khỏi cảm thấy không phải mình quá bận tâm rồi chứ? Vị kia sư đệ kia quả thật cảm giác được sự tôn sùng của mình đối với sư tôn nên mới lựa chọn buông tha?
Nguy Sơn nhíu mày nghĩ đến, song khi ánh mắt quét về phía Nghiêm Nộ, lông mày đang nhăn lại cũng giãn ra. Ánh mắt một mực kiên định trước kia, cũng lộ ra vài phần tham lam.
Hắn cũng là người trong Thiên Giới, cũng minh bạch quy tắc trò chơi ở Thiên Giới.
Cường giả vi tôn! Chỉ có thực lực của bản thân, mới là mạnh nhất! Tất cả còn lại, cũng chỉ là đánh rắm thôi!
Nghĩ đến đây, Nguy Sơn không khỏi có chút dương dương đắc ý...Hành động gần đây của hắn cũng không tệ, lúc này, tựa hồ lại do hành động giúp mình một đại ân. Chỉ là...Nói thực ra ánh mắt vị sư đệ kia tuyệt đối không đơn giản như vậy, nhưng theo tình huống trước mắt tựa hồ lại không có gì không đúng. Lông mày Nguy Sơn lại nhíu lại, con mắt quét nhìn bốn phía...
Không trách hắn cẩn thận. Thật sự là vì...Nếu như không cẩn thận, từ rất lâu trước kia, hắn đã biến thành một cỗ thi thể lạnh băng rồi.
Lại lần nữa quét mắt không có kết quả gì, tên sư đệ kia cũng đã biến mất khỏi thần thức hắn. Hắn cũng không băn khoăn nhiều nữa, chỉ cần đạt được chiếc nhẫn kia, sau đó lập tức viễn độn...Lấy tốc độ của mình, mặc dù đối phương đuổi tới, cũng không thể nào đuổi kịp được.
Nghĩ đến đây, Nguy Sơn không hề do dự nữa, đi về phía Nghiêm Nộ.
Nguy Sơn đi tới, mà nước biển chung quanh lại theo đó lui về sau...Rốt cục đi tới trước người Nghiêm Nộ.
Thân thể Nghiêm Nộ cũng rất rắn chắc, ở nơi dưới đáy biển 30 km, cho dù là kim cương thì cũng bị đè xẹp, nhưng thân thể Nghiêm Nộ lại không có chuyện gì cả.
Ngực Nghiêm Nộ có một cái lỗ to như miệng chén, đúng là cái lỗ này đã lấy đi tánh mạng của hắn. Hai mắt hắn trừng trừng, mang theo một tia khó hiểu, một tia không cam lòng. Rất hiển nhiên là chết không nhắm mắt.
Thanh niên kia tựa hồ lúc này mới khôi phục tinh thần lại, vỗ trán một cái, ha ha cười nói:
- Đúng rồi đúng rồi, sư đệ sẽ rời đi, sư huynh...Aizz...
Nói xong, cực kỳ lưu luyến nhìn thoáng qua thi thể Nghiêm Nộ cách đó vài trăm mét, lúc này mới quay người, rõ ràng cứ như vậy bay lên mặt biển. Sau một lát, đã biến mất trong mắt Nguy Sơn.
Nguy Sơn cau mày, thần thức liền tràn ngập ra.
Cách Nguy Sơn chừng 1 km, Lâm Dịch trên người bao trùm một tầng thủy hệ lĩnh vực trong suốt lại không dám lộn xộn chút nào.
Mục đích Lâm Dịch tới chỗ này, tự nhiên cũng là vì di sản của Nghiêm Nộ rồi.
Trên thực tế, tới đây đầu tiên, liền phải kể là Lâm Dịch
Khi Tiêu Liễu vừa hô lên phân tán, ý nghĩ đầu tiên của Lâm Dịch chính là nơi Nghiêm Nộ vẫn lạc.
Không hề nghi ngờ, di sản của Nghiêm Nộ, đích xác khiến người khác hết sức đỏ mắt. Mà Lâm Dịch một lòng muốn mạnh mẽ, sao có thể không để ý tới được.
Cho nên khi phân tán ra, Lâm Dịch không tiếc hao phí chân nguyên, trực tiếp dùng mê độn bắn xuống dưới.
Tốc độ của mê độn quả thực cực kỳ mau lẹ, chỉ trong nháy mắt, Lâm Dịch đã đi tới hải vực này. Lâm Dịch có trăm phần trăm tự tin...Trừ phi Tiêu Liễu hoặc nàng kia một mực lưu ý đến mình, nếu không, quyết không có người nào biết mình rời đi được.
Đã tới hải vực này, thần thức Lâm Dịch liền buông ra.
Lúc này thần thức của Lâm Dịch đã đạt đến phạm vi 100 km, dưới thần thức cực lớn bao trụ, không tốn bao nhiêu công phu, Lâm Dịch đã tìm được di thể Nghiêm Nộ.
Cái này khiến Lâm Dịch vui mừng quá đỗi. Vừa mới chuẩn bị trực tiếp đi qua, nào biết được thần thức lại cảm nhận thấy hai cổ thần thức khổng lồ khác.
Cũng may Lâm Dịch đủ cơ linh, vừa cảm ứng được liền lập tức thu hồi thần thức, cùng lúc đó, thân hình chui vào trong nước biển, thủy hệ lĩnh vực lập tức vận chuyển, đồng thời thu liễm tất cả khí tức của mình.
Lâm Dịch rất rõ ràng, hai cổ thần thức khổng lồ kia, so với hắn cường đại hơn nhiều lắm, hắn chỉ có dựa vào nước biển, dựa vào đặc điểm hoàn toàn dung nhập vào nước biển của thủy hệ lĩnh vực để giấu diếm đối phương...
Rất hiển nhiên, hắn thành công rồi.
Sau đó, hắn liền liền nhìn thấy hai đạo thanh mang từ mặt biển bắn vào đáy biển, đồng thời cướp đoạt thân thể Nghiêm Nộ. Nhưng đối phương sao có thể cho đối phương như nguyên? Vì vậy một cuộc chiến đấu đã tiến hành ngay dưới đáy biển.
Bất quá cũng may hai người chỉ giao thủ mấy chiêu liền ngừng lại, hơn nữa đều là chiêu thức mang tính thăm dò. Nếu không, Lâm Dịch ở cách đó 1 km hiện giờ đã không thể nào chống đỡ được rồi...Phải biết rằng, dù là một tia năng lượng chấn động, cũng có thể kinh động hai người này. Mà hai người này lại cường đại đến nổi hiện giờ Lâm Dịch dù thế nào cũng không chống lại nổi.
Nếu dư âm của hai người này lan đến Lâm Dịch, như vậy Lâm Dịch cũng chỉ có thể bạo lộ thôi.
Cũng may, hai người phỏng chừng cố kỵ thân thể Nghiêm Nộ ở một bên cho nên không dám tùy tiện sử dụng chiêu thức cường đại. Mà ngay sau đó, liền xuất hiện một màn lúc trước.
Càng khiến Lâm Dịch giật mình chính là...Không chỉ có hai người kia, sau khi thủy hệ lĩnh vực của hắn hòa làm một thể với nước biển, thần trí của hắn căn bản không phải những người kia có thể phát hiện! Dưới sự trợ giúp của nước biển, hắn phát hiện, cái này trước trước sau sau, cộng thêm hắn nữa, trọn vẹn đã đến sáu người!
Hơn nữa sáu người này, thực lực một người so với một người càng thêm cường hoành, Lâm Dịch chính là người yếu nhất trong đó, cũng chỉ có đánh lén, mới có thể đánh chết đối phương được.
Cái này khiến Lâm Dịch bất đắc dĩ cười khổ.
- Thực lực...Thực lực ah...
Lẽ ra dưới loại tình huống này, Lâm Dịch phải lập tức viễn độn, mới là cách làm lý tưởng nhất...Nhưng không thể nghi ngờ, bảo tàng lớn như Nghiêm Nộ đặt ngay trước mặt Lâm Dịch, khiến hắn không cách nào lựa chọn rời đi được...Lòng may mắn mỗi người đều có, huống chi còn là bảo tàng lớn như thế. Tuy rằng không ai biết bảo tàng cụ thể có bao nhiêu...Nhưng cường giả áo xám, chỉ cấp bậc này thôi, cũng đủ để nói rõ gì đó rồi.
- Cùng lắm thì ta cứ trốn ở dưới đáy biển mà nhìn, nếu có cơ hội, vậy tự nhiên không thể tốt hơn, nếu không có cơ hội...Lấy thần trí của bọn hắn, cũng không cách nào phát hiện ra ta được.
Lâm Dịch thầm nghĩ trong lòng, định tùy cơ ứng biến.
Tan làm một thể với nước biển...Nhân lực sao có thể đơn giản phân biệt ra được? Ưu thế của thủy hệ lĩnh vực chính là chỗ dựa vào lớn nhất của Lâm Dịch.
Mà ở một bên, thân thức của Nguy Sơn đương nhiên chỉ cảm ứng được vị sư đệ mà hắn cố ý cảm ứng, thấy đối phương quả thật đã đi xa, thậm chí đã rời khỏi phạm vi thân thức của mình, mà tình huống chung quanh cũng im lặng không có chút biến hóa nào, Nguy Sơn không khỏi cảm thấy không phải mình quá bận tâm rồi chứ? Vị kia sư đệ kia quả thật cảm giác được sự tôn sùng của mình đối với sư tôn nên mới lựa chọn buông tha?
Nguy Sơn nhíu mày nghĩ đến, song khi ánh mắt quét về phía Nghiêm Nộ, lông mày đang nhăn lại cũng giãn ra. Ánh mắt một mực kiên định trước kia, cũng lộ ra vài phần tham lam.
Hắn cũng là người trong Thiên Giới, cũng minh bạch quy tắc trò chơi ở Thiên Giới.
Cường giả vi tôn! Chỉ có thực lực của bản thân, mới là mạnh nhất! Tất cả còn lại, cũng chỉ là đánh rắm thôi!
Nghĩ đến đây, Nguy Sơn không khỏi có chút dương dương đắc ý...Hành động gần đây của hắn cũng không tệ, lúc này, tựa hồ lại do hành động giúp mình một đại ân. Chỉ là...Nói thực ra ánh mắt vị sư đệ kia tuyệt đối không đơn giản như vậy, nhưng theo tình huống trước mắt tựa hồ lại không có gì không đúng. Lông mày Nguy Sơn lại nhíu lại, con mắt quét nhìn bốn phía...
Không trách hắn cẩn thận. Thật sự là vì...Nếu như không cẩn thận, từ rất lâu trước kia, hắn đã biến thành một cỗ thi thể lạnh băng rồi.
Lại lần nữa quét mắt không có kết quả gì, tên sư đệ kia cũng đã biến mất khỏi thần thức hắn. Hắn cũng không băn khoăn nhiều nữa, chỉ cần đạt được chiếc nhẫn kia, sau đó lập tức viễn độn...Lấy tốc độ của mình, mặc dù đối phương đuổi tới, cũng không thể nào đuổi kịp được.
Nghĩ đến đây, Nguy Sơn không hề do dự nữa, đi về phía Nghiêm Nộ.
Nguy Sơn đi tới, mà nước biển chung quanh lại theo đó lui về sau...Rốt cục đi tới trước người Nghiêm Nộ.
Thân thể Nghiêm Nộ cũng rất rắn chắc, ở nơi dưới đáy biển 30 km, cho dù là kim cương thì cũng bị đè xẹp, nhưng thân thể Nghiêm Nộ lại không có chuyện gì cả.
Ngực Nghiêm Nộ có một cái lỗ to như miệng chén, đúng là cái lỗ này đã lấy đi tánh mạng của hắn. Hai mắt hắn trừng trừng, mang theo một tia khó hiểu, một tia không cam lòng. Rất hiển nhiên là chết không nhắm mắt.
Bình luận facebook