Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 704
- Tạ ân tiền bối cứu mạng.
Hai người đồng thời quỳ rạp xuống trước người Lâm Dịch, cảm kích nói.
- Đứng lên đi.
Lâm Dịch phất tay, thân thể hai người được một cỗ lực nhu hòa nâng dậy. Lâm Dịch có chút bất đắc dĩ nói:
- Các ngươi không có việc gì thì chạy tới đây làm gì?
Sắc mặt hai người đồng thời đỏ lên, tên mặc quần áo màu đỏ bên trái đỏ mặt nói:
- Bẩm tiền bối, ta cùng với sư đệ chính là một trong tứ đại đệ tử của Ngưng Thúy Kiếm Phái, vào đoạn thời gian trước có nghe phụ cận nơi này có siêu cấp cường giả chiến đấu, theo như lời sư phụ nói có thể lĩnh ngộ một chút khí tức của siêu cấp cường giảm đối với tu vi của bản thân có sự lĩnh ngộ rất lớn, cho nên lúc này mới không biết sống chết chạy tới đây...Ai biết trong lúc vô ý tiến vào quá sâu, chờ sau khi phục hồi tinh thần đã bị khí tức giết chóc của hai vị siêu cấp cường giả kia ảnh hưởng, mất đi sự khống chế.
Nói xong, sắc mặt hắn đỏ lên. Sau đó mới nói:
- Nếu không phải tiền bối xuất thủ, ta cùng với sư đệ chỉ sợ...Mong rằng tiền bối cho biết tục danh, ta cùng với sư đệ sẽ mãi không quên.
- Mong rằng tiền bối vui lòng cho biết tục danh.
Sư đệ hắn ở bên cạnh cũng cung kính nói.
Lâm Dịch bất đắc dĩ lắc đầu nói:
- Ta là Lâm Dịch, bất quá chỉ là một cái nhấc tay mà thôi, không cần để ở trong lòng. Quả thực cảm ngộ khí tức cường giả đích thực là một chuyện tốt, thế nhưng phải biết lượng sức mà đi. Nếu như không phải hôm nay ta vừa vặn đi ngang qua, các ngươi cho dù cảm ngộ được nhưng cũng vĩnh viễn mất đi thần trí. Như thế có thực sự hữu dụng không?
Sắc mặt hai người tức thì đổ lên, liên tục gật đầu xưng phải. Bộ dáng nhu thuận khiến cho Lâm Dịch không khỏi mỉm cười.
- Được rồi, vừa vặn ta cũng muốn đi ra bên ngoài, đi ra thôi. Tu hành cần phải có quá trình tích lũy. Một mặt cảm ngộ người khác cũng không phải là tốt.
Lâm Dịch nói xong, cũng không để ý tới bộ dáng đang suy nghĩ của hai người, thân hình nhoáng lên, mang theo tam nữ cùng với hai sư huynh đệ kia, hóa thành một đoàn kim quang, cắt về phía chân trời.
Sau khi rời khỏi đó cách mấy trăm km, Lâm Dịch mới ngừng lại, sau đó để hai sư huynh đệ kia lưu lại. Dưới ánh mắt cung kính của hai sư huynh đệ, hắn mang theo tam nữ lần thứ hai phá không mà đi...
Tam nữ biểu tình cổ quái nhìn Lâm Dịch khiến cho da đầu hắn tê dại, rốt cuộc không nhịn được mà quay đầu lại nói:
- Ba người các nàng rốt cuộc nhìn cái gì?
Thư Mộng đang chăm chú nhìn cau mày, sau đó mới chậm rãi nói:
- Tu hành cần phải có quá trình tích lũy. Một mặt cảm ngộ khí tức người khác cũng không phải là chuyện tốt...
Nói xong nàng làm ra vẻ cao nhân đắc đạo, nhìn khuôn mặt Lâm Dịch đang sửng sốt.
Phụt!
Thủy Linh Lung rốt cuộc không nhịn được mà bật cười, Lang Sa cũng che miệng cười trộm.
- Ai.
Thư Mộng khẽ thở dài một tiếng, sau đó nhìn Lâm Dịch nói:
- Nếu như ta nhớ không lầm, người nào đó nhiều nhất cũng chỉ có bốn trăm tuổi thôi a? Hôm nay hai người Tứ giai kia ít nhất cũng phải hơn bốn trăm tuổi a? Thế nhưng có người lại làm ra vẻ...
- Ách...
Lâm Dịch lúc này mới hiểu được ý tứ của tam nữ, hắn ngạc nhiên lại bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ.
- Lâm Dịch, hiện tại chúng ta sẽ đi đâu?
Sau khi cười đùa một trận, Thủy Linh Lung mới nhìn về phía Lâm Dịch hỏi.
- Hiện tại sao?
Lâm Dịch nhíu mày, lập tức nhoẻn miệng cười nói:
- Đương nhiên phải đi nếm thử đồ ăn ở Thiên Giới rồi...Từ khi nàng và Mộng nhi lên Thiên Giới còn chưa có nếm thử đồ ăn ở đây đúng không?
- Đồ ăn sao?
Câu trả lời quả thực ngoài ý muốn của Thủy Linh Lung và Thư Mộng:
- Thiên Giới cũng có đồ ăn sao?
Đã đạt tới trình độ cường giả Thánh Cấp, những dinh dưỡng mà thân thể cần đều có thể trực tiếp hấp thu từ thiên địa, chuyện ăn cơm đã sớm không còn làm nữa...Thủy Linh Lung và Thư Mộng quả thực không ngờ trên Thiên Giới còn có thể ăn cái gì đó.
- Tốt, ăn thôi.
Người duy nhất hưởng ứng chính là Lang Sa, nàng cười nói:
- Đồ ăn ở đây so với ở đại lục Bạch Đế ngon hơn không ít.
Thức ăn ngon cùng với những thứ xinh đẹp đối với phụ nữ đều có lực hấp dẫn phi thường lớn. Thấy Lang Sa nói như vậy, Thủy Linh Lung và Thư Mộng lúc này mới có chút hăng hái nói:
- Như vậy sao? Vậy thì nhanh đi.
Lâm Dịch cười ha hả, mang theo tam nữ hóa thành kim quang hướng về một phường thị cách đó mấy nghìn km. Bằng vào thực lực của Lâm Dịch, địa phương cách mấy nghìn km chỉ cần thần niệm của hắn khẽ động là có thể đơn giản tới vị trí đó.
Mây mù lượn lờ, mây trắng như vọt qua bên người, giống như một tầng lụa mỏng, êm ái, tuyệt vời không gì sánh được. Trên bầu trời mênh mông được nhuộm màu xanh, màu xanh thuần túy khiến cho bầu trời trông giống như một viên ngọc bích. Không khỏi làm cho con người ta thoải mái. Gió vốn phải kịch liệt thế nhưng dưới sự tác động của Lâm Dịch, từ uy phong lại trở thành một cơn gió nhẹ, nhu hòa thổi, mang theo cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái, lưu luyến.
Tam nữ hưởng thụ cảm giác tuyệt vời đó, Lâm Dịch đồng thời cũng hưởng thụ giây phút thanh bình hiếm có. Bên tai truyền đến tiếng ríu ríu nói chuyện của tam nữ cũng là một loại cảm giác hạnh phúc.
- Không biết hiện tại Phỉ nhi ở nơi nào, sự việc có tiến triển hay không?
Khuôn mặt của Lâm Phỉ xuất hiện trong đầu Lâm Dịch, nụ cười ôn nhu khiến cho Lâm Dịch tưởng niệm...Tuy rằng không muốn thừa nhận, thế nhưng đây chính là bệnh chung của nam nhân. Thời gian nữ nhân ở bên người lại không quá để ý tới, nhưng mà khi nàng rời khỏi mình, lúc nào cũng nhớ tới.
- Chờ sau khi Phỉ nhi trở về, gia đình chúng ta mới chân chính đoàn tụ.
Lâm Dịch trong lòng cảm khái nghĩ.
Dưới tâm tình như vậy, cự ly ngắn vài nghìn km cũng phải mất mấy giờ đồng hồ mới tới nơi.
- Đây chính là thành thị của Thiên Giới sao?
Thủy Linh Lung và Thư Mộng lần đầu tiên chân chính nhìn thấy Phường Thị, không khỏi hiếu kỳ hỏi, xong lại cảm thán nói:
- Không hổ là Thiên Giới, địa phương của cường giả a.
Phường thị này trong mắt Lâm Dịch cũng không tính là phường thị gì lớn. Nhưng mà đối với những người lần đầu tiên nhìn thấy những sự vật trên Thiên Giới mà nói, thì mọi sự đều mới mẻ. Toàn bộ Phù phong bao bao quanh nhau tạo thành một vòng tròn, mây mù lượn lờ, trong đó hiện lên một cửa thành to lớn. Những bức tường thành cao cao đem toàn bộ Phù phong vây vào bên trong. Mà ở chỗ cửa, có hàng trăm đạo lưu quang nối liền không dứt, không ngừng ra ra vào vào, đem Thiên Giới - địa phương của cường giả tô đậm.
Tại đại lục Bạch Đế, nào có thể nhìn thấy cảnh tượng người người bay tới bay lui a.
Thấy hai nàng kinh ngạc, Lâm Dịch không khỏi cười cười cười nói:
- Phường thị này cũng không tính là lớn, Loạn Tinh Bảo ở trong Loạn Tinh Hải kia mới chân chính là Phường thị to lớn khác thường. Chờ sau khi mọi chuyện chấm dứt, ta sẽ mang bọn nàng đi xem.
Bên trong Loạn Tinh bảo, năm tòa Phù Phong trên không trung tập trung lại tạo thành một đàn Phù phong.
Bằng vào lịch sử trăm vạn năm của nó, cũng không phải là thứ mà những Phù Phong nho nhỏ kia có thể so sánh được. Năm đó vào thời gian Lâm Dịch bắt đầu nhìn thấy nó, đã bị cỗ khí thế cổ xưa kia chấn nhiếp. So sánh với nó thì những tòa Phù Phong nhỏ này quả thực là nông thôn so với thành phố.
- Thật vậy sao? So với nơi này còn lớn hơn?
Thư Mộng mở to hai mắt hỏi.
Lâm Dịch nhìn vẻ mặt đáng yêu của đối phương liền không nhịn được mà nhéo nhéo cái mũi của nàng nói:
- Đúng vậy, rất lớn. Được rồi, chúng ta vào thôi.
- Được.
Thư Mộng sờ sờ mũi, lập tức đi theo phía sau Lâm Dịch, đi vào bên trong phường thị.
Những thứ bên trong phường thị cũng khiến cho hai kẻ lần đầu tiên lên Thiên Giới hiếu kỳ không ngớt. Những linh thú, sủng vật quái dị hoặc chất phác, đủ loại, rồi những đê giai pháp bảo...Nói chung, mỗi một thứ đều khiến cho hai nàng nhìn cả buổi sáng, vẻ kinh ngạc trên mặt chưa từng biến mất.
Lang Sa tuy rằng đi theo Lâm Dịch qua mấy tòa Phù Phong, thế nhưng khi đó là chạy đi, đâu có thời gian mua sắm cơ chứ? Lúc này, hai nàng đi theo sau Lâm Dịch, khuôn mặt không ngừng kinh ngạc nhìn ngó chung quanh.
Lâm Dịch bất đắc dĩ lắc đầu bật cười, người ta thường nói ba nữ nhân thành một cái chợ...Ngay cả Lang Sa, bình thường đi bên cạnh người hắn đều là một Lang Sa cực kỳ trầm ổn. Thế nhưng lúc này tam nữ ở cùng nhau, Lang Sa liền hoàn toàn mất đi dáng vẻ khi một mình ở cạnh hắn, thực sự khiến cho hắn có chút bất đắc dĩ.
Nhưng mà, tổ đội này lại khiến cho những người trên Thiên Giới trợn mắt...Phải biết rằng, trên Thiên Giới nữ nhân vô cùng thưa thớt, mà Thư Mộng, Lang Sa lại là nữ nhân tuyệt sắc như vậy lại càng thưa thớt.
Thử suy nghĩ một chút mà xem, lấy thân phận trưởng lão Bách Nguyên Tông mà sau khi nhìn thấy Lang Sa lại luôn tìm cách muốn kết thành phu thê...Nữ nhân trên Thiên Giới chính là một loại tài nguyên vô cung thưa thớt a.
Đương nhiên, từ mặt nào đó cũng có thể thấy được, mị lực của tam nữ cũng không nhỏ.
Bằng không, trên đường những kẻ nhìn thấy tam nữ đều sợ hãi than, khuôn mặt dại ra. Thủy Linh Lung nhã nhặn trầm tĩnh, Thư Mộng hoạt bát, Lang Sa lạnh lùng...Đều là trang quốc sắc thiên hương ở trên Thiên Giới, thế nhưng cảm giác về mỗi người lại khác nhau, nhất thời làm cho ánh mắt những người chung quanh sáng lên.
Đương nhiên, những chuyện như thế này luôn có những kẻ không có mắt.
- Xin ba vị tiểu thư dừng bước, tại hạ Trương Tam, chính là tứ đại đệ tử của Ngưng Nguyên Tông, không biết ba vị tiểu thư xưng hô ra sao?
- Tại hạ Lý Tứ, chính là tứ đại đệ tử của Tiên Lang Phái, không biết có được may mắn đồng hành cùng ba vị tiểu thư hay không?
- Tại hạ Vương Ngũ, là...
- Tại hạ Triệu Lục...
Chỉ một lát, đã có một đám người xông tới, tranh nhau giới thiệu về bản thân mình.
Trên Thiên Giới chuyện như thế này vô cùng nhiều, số lượng nữ nhân cực kỳ ít, nếu như gặp phải nữ nhân mà ngươi thích thì đa số sẽ không cố kỵ mà tiến tới gần. Nếu như đối phương đáp lại thì tự nhiên là hay nhất, kết làm phu thê, ngao du Thiên Giới thực sự là mộng cảnh tốt đẹp a. Cho dù không được đối phương coi trọng, nhưng chung quy chỉ cần có một cơ hội cũng nên thử a.
Nhưng mà đối với tam nữ mà nói, tình huống như vậy các nàng cũng rất ít thấy. Dù sao ở đại lục Bạch Đế, các nàng cũng rất ít khi xuất đầu lộ diện. Cho dù là đi ra ngoài, nhưng vì nguyên do khí chất cùng thực lực của bản thân, đều khiến cho mọi người chùn bước, cũng rất ít gặp phải tình huống như hiện tại. Nhất thời ba người không khỏi nhíu mày.
Mà Lâm Dịch cũng không khỏi vỗ trán, thầm nghĩ tính sai rồi. Nữ nhân trên Thiên Giới cực kỳ thiếu thốn, tam nữ quốc sắc thiên hương như vậy lại đột nhiên xuất hiện, cũng khó trách sẽ thu hút mọi người đến gần.
Đương nhiên, trong lòng hắn ít nhiều cũng có chút tự hào. Thê tử của bản thân xinh đẹp như vậy, là một nam nhân ai mà không tự hào?
- Các ngươi ngăn chúng ta làm gì?
Biểu tình trên mặt Thư Mộng không vui. Nàng hiện tại chính là Lục giai chiến sĩ, mà những kẻ ngăn cản trước mặt đều là Tứ giai. Nàng nào có để bọn họ trong mắt. Đang lúc trò chuyện với hai tỷ muội, đột nhiên lại xuất hiện một đám người cắt đứt các nàng, thử hỏi nàng đối với bọn người kia có hòa nhã được hay không?
Mà biểu tình trên mặt Lang Sa trong nháy mắt cũng khôi phục vẻ lạn lùng thường ngày, nhìn qua giống như băng sơn tiên tử, đôi mắt lạnh lùng quét qua phía dưới.
Mà Thủy Linh Lung thì nhíu mày, hiển nhiên cũng có chút buồn bực.
Lâm Dịch lắc đầu cười, tiến lên phía trước nói:
- Không biết các vị ngăn cả phu phụ chúng ta có chuyện gì?
Lời Lâm Dịch vừa nói ra khiến cho tam nữ vừa rồi còn lạnh lùng quét mắt trong nháy mắt liền đỏ mặt, đoàn người kia trong nháy mắt im lặng, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Lâm Dịch.
Nữ nhân tuyệt sắc như vậy, có thể lấy một người làm vợ đó chính là phúc khí tu luyện ba đời. Mà nghe ý tứ của tên này, dường như ba vị nữ nhân quốc sắc thiên hương này không ngờ đều là nữ nhân của tên nam nhân trước mặt này.
Mọi người không khỏi nhìn qua Lâm Dịch một lượt. Dáng vẻ cao gầy, cân xứng, dung mạo tuấn mỹ, trên thiên giới cũng coi như là mỹ nam. Nụ cười hiền lành, nhưng mà đôi mắt lại bình tĩnh như nước. Nhưng dựa vào năng lượng trên người hắn mà phán đoán, dường như thực lực của hắn cũng không được tốt lắm, đại khái là ở khoảng tam giai đến tứ giai.
Bằng vào nhãn lực của bọn họ, làm sao có thể nhìn ra tu vi của Lâm Dịch.
Trong đám người có một người tiến lên, chần chờ một lát rồi nói:
- Vị huynh đài này, ba vị tiểu thư này đều là phu nhân của các hạ sao?
Lâm Dịch mỉm cười nói:
- Đúng vậy, các hạ có chuyện gì dạy bảo sao?
Nói xong, hắn mỉm cười với người nọ.
Trong lòng người nọ tức thì nhảy dựng lên, không biết vì sao khi thấy Lâm Dịch mỉm cười tim hắn lại đập nhanh hơn, hắn ngượng ngùng cười nói:
- Không có việc gì, không có việc gì...
Nói xong, hắn chui vào trong đoàn người, mất tăm.
Mà Lang Sa sau khi nghe nói như vậy, đôi mắt sáng ngời, khuôn mặt vẫn lạnh lùng thế nhưng lại có chút ửng hồng. Đương nhiên, có chút xấu hổ.
Lâm Dịch cũng không có phát hiện ra biểu tình hiện tại của Lang Sa, hắn mỉm cười nhìn đám người chung quanh nói:
- Các vị, có chuyện gì sao?
Nhìn Lâm Dịch trước mắt mỉm cười hiền lành khiến cho tim đám người kia đập nhanh hơn. Rõ ràng không có khí thế cường đại, thế nhưng trong lòng mọi người hiện tại đều đang tìm cách thỏa hiệp. Nhất thời cả đám đều ngượng ngùng cười, liền rời khỏi.
Chỉ trong chốc lát, đám người còn đang vây quanh, dưới nụ cười của Lâm Dịch, một câu nói toàn bộ đều tản đi...Đương nhiên, trong đó vẫn còn một ít người vẫn như cũ đang nhìn tam nữ. Đương nhiên, Lâm Dịch cũng không keo kiệt đến nỗi chỉ vì bọn họ nhìn tam nữ mà xuất thủ tiêu diệt bọn họ.
- Các nàng a...
Lâm Dịch bất đắc dĩ quay đầu cười cười, muốn nói gì đó lại thôi...Chung quy cũng không thể trách mị lực của hai người quá lớn a.
- Hừ.
Thư Mộng nhướng mày, bàn tay nhỏ bé hướng về phía trước dứ dứ, nói:
- Chàng đừng vui mừng quá sớm, cho tiểu bạch kiểm chàng một chút tiện nghi a.
Lâm Dịch nhất thời ngạc nhiên, lập tức bất đắc dĩ lắc đầu bật cười.
Dạo quanh phường thị một vòng, cuối cùng vào tửu lâu. Chọn một căn phòng trang nhã trên lầu hai, Lâm Dịch rốt cuộc mới thở dài một hơi.
Trong một đoạn đường ngắn ngủi, tam nữ không dưới năm lần bị một đám người tới gần. Nếu như không phải thực lực Lâm Dịch mạnh mẽ, tinh thần lực trong lúc bất tri bất giác khiến cho những tên này biết khó mà lùi, không chừng sẽ còn xảy ra chuyện gì đó.
- Họa từ hồng nhan mà ra a...
Cảm khái đương nhiên chỉ để trong lòng, nói ra phỏng chừng hắn sẽ bị tam nữ vây công.
Sau khi dọn thức ăn nên, tam nữ bắt đầu lướt qua, nhưng sau đó lại liên tục gắp, thế nhưng vẫn cố giữ hình tượng thục nữ.
Ngay cả người luôn trầm ổn như Lang Sa cũng không giữ được hình tượng, dưới sự lôi kéo của Thư Mông, tam nữ đều khanh khách cười đùa. Lâm Dịch ngồi ở bên cạnh không khỏi nở nụ cười thỏa mãn nhìn tam nữ chơi đùa...Loại cảm giác này thực sự là tốt a.
- Thật đúng là thảm liệt a, nghe nói bảy tên cường giả Hư Thần Cảnh của Bách Nguyên Tông đã chết mất ba vị.
Bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm khiến cho Lâm Dịch sửng sốt, hắn quay đầu lại thì thấy thanh âm truyền từ căn phòng bên cạnh.
- Hư Thần Cảnh liền một lúc chết ba vị? Thanh Long Bảo kia không ngờ lại cường đại như vậy.
Tên còn lại kinh hô.
- Hừ, đâu chỉ có ba vị? Đó chỉ là Hư Thần Cảnh của Bách Nguyên Tông...Lăng Vân Tông, Lạc Phượng Môn cũng bị tổn thất hai gã Hư Thần Cảnh cường giả. Nghe nói, Lăng Vân Tông tông chủ và Lạc Phượng Môn tông chủ lần này dẫn theo không ít cường giả, muốn đi tới trợ giúp.
- Thanh Long Bảo kia không ngờ lại càn rỡ như vậy? Vậy Thần Cấp đại nhân chẳng lẽ không quan tâm sao?
Thanh âm của người thứ hai vang lên, đầy kinh sợ.
- Những người tới toàn bộ đều là cường giả Hư Thần Cảnh, Thần Cấp đại nhân cho dù muốn quan tâm cũng không thể quan tâm a...Bằng không, tin tức này truyền tới mấy Đại Thiên khác, đối với danh dự của Đông Nam Thiên chính là một loại đả kích ra sao? Mặt mũi mọi người để đi đâu cho hết?
- Hỗn đản! Huyền Đông Thiên kia quả thực khinh người quá đáng.
- Vậy thì sao? Nghe nói lần này người ta xuất động lực lượng của tứ đại Long Tích, chỉ riêng Lục giai chiến sĩ cũng đã vượt quá bốn trăm người...Chỉ bằng vào phần thực lực này, Bách Nguyên Tông kia sao có thể so sánh.
- Vậy...Bách Nguyên Tông kia không phải kết cục bị diệt đã định sao?
- Ta xem cũng không khác biệt lắm...Trừ phi Lăng Vân Tông và Lạc Phượng Môn thực sự toàn lực giúp bọn hắn. Bằng không...Không tới một tuần, Bách Nguyên Tông chắc chắn bị diệt!
Căn phòng hoàn toàn yên lặng, mà ánh mắt của Lâm Dịch cũng lộ ra sát ý.
- Thanh Long Bảo!
Chiếc chén trong tay hắn trong khoảnh khắc hóa thành tro tàn, tam nữ đang nói chuyện bên cạnh hắn lúc này cũng bị biểu tình của Lâm Dịch làm cho ngạc nhiên.
Ngừng nói chuyện, Thư Mộng nhìn về phía Lâm Dịch quan tâm nói:
- Lâm Dịch, xảy ra chuyện gì sao?
Lâm Dịch phục hồi tinh thần, cúi đầu nhìn về đám bột phấn trong tay mình, có chút bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ nói:
- Hành trình của chúng ta, chỉ sợ đành phải dời đến sau này thôi.
Tam nữ sửng sốt, có chút không hiểu nhìn hắn.
Lâm Dịch khẽ thở dài một tiếng, thuật lại tin tức một lần. Sau đó có chút áy náy nhìn tam nữ nói:
- Ta vốn tưởng rằng chuyện này phải một đoạn thời gian nữa mới xảy ra, thế nhưng...Trên đại lục Bạch Đế còn có phụ mẫu, nếu như Thanh Long Bảo thực sự tiêu diệt Bách Nguyên Tông, mục tiêu của bọn chúng tất nhiên sẽ là đại lục Bạch Đế...Xin lỗi...
Thư Mộng nhìn hai người còn lại, sau đó nở nụ cười, trấn an hắn:
- Chờ sau khi sự việc chân chính chấm dứt, khi đó chúng ta sẽ có nhiều thời gian. Việc này cấp bách, hay là trở lại Bách Nguyên Tông đi...Bằng vào thực lực của chàng, có thể giúp được một số việc lớn. Chúng ta đi thôi.
Nếu như trong cuộc chiến có sự tham giả của cường giả Ngưng Thần Kỳ, không thể không nói đó chính là trợ lực cường đại a. Thanh Long bảo sở dĩ có thể khinh địch mà chém giết nhiều cường giả như vậy, chính là bởi vì nguyên nhân bọn họ có không ít cường giả Ngưng Thần Kỳ a.
- Cũng không biết Thanh Long Bảo kia làm sao xuất hiện được ở Đông Nam Thiên mà không ngờ lại không có bị người ta phát hiện ra...Việc này không nên chậm trễ nữa, hiện tại chúng ta mau chóng rời khỏi đây đi.
Lâm Dịch đứng lên.
Vừa nghĩ tới tình cảnh hiện tại của phụ mẫu, lại thêm an nguy của Bách Nguyên Tông có liên hệ sâu xa với đại lục Bạch Đế, Lâm Dịch cũng không dám nán lại nữa.
- Lâm Dịch, chàng cho chúng ta trở lại hổ thần cư đi.
Thủy Linh Lung đứng lên, đột nhiên mở miệng nói.
Lâm Dịch ngạc nhiên, lại thấy Thư Mộng và Lang Sa đều nhìn hắn gật đầu...Lâm Dịch hiểu rằng, các nàng không muốn làm gánh nặng cho mình.
Hắn hít sâu một hơi, gật đầu khẽ phất tay một cái, ngân quang đại thịnh, tam nữ đồng thời biến mất không còn tung tích.
Đông Nam Thiên, đại môn Bách Nguyên Tông.
Một tiếng nổ ầm ầm vang lên, một quang tráo trong suốt xuất hiện trên bầu trời...Vốn quang tráo không có quang mang gì, thế nhưng dưới lực công kích lớn, lại bị nhuộm thành đủ màu sắc. Quang mang bảy màu hoa mỹ, giống như những con cờ đầy màu sắc trên quang tráo, đang cố gắng chống đỡ sự tấn công.
- Công kích.
Thời gian ngừng lại ngắn ngủi, trong chốc lát một mệnh lệnh được ban ra. Chỉ thấy những quang tráo trên bầu trời, xuất hiện hàng trăm cái...Lục giai chiến sĩ, theo lệnh xuất trận, năng lượng từ trong tay họ tức thì phun ra, lần thứ hai bắn trúng quang tráo làm cho quang tráo lay động kịch liệt.
Tiếng nổ kịch liệt vang lên, giống như toàn bộ tòa Phù Phong muốn tan vỡ. Những đệ tử Bách Nguyên Tông đứng bên trong, sắc mặt cả đám tái nhợt ngẩng đầu nhìn lên không trung. Bọn họ cắn chặt răng, thế nhưng nỗi sợ hãi ở một chỗ sâu bên trong đôi mắt cũng không thể nào che dấu được.
Đã ba ngày, lần oanh kích này đã kéo dài ba ngày. Từ ba ngày trước sau khi ba vị trưởng lão bị một gã thanh niên đầu bóng mặc y giáp màu vàng trong khoảnh khắc tiêu diệt, đại trận liền được khởi động, từ đó không còn bất cứ một đợt giao phong nào. Nhưng mà tiếng nổ vang này đã giằng co ba ngày rồi.
Mỗi lần bị đánh sắp tan vỡ chí ít cũng cần phải có mười khối Linh Tinh, đại trận lần thứ hai lại lâm vào nguy cơ...Nếu cứ như vậy, một ngày nào đó sẽ bị đối phương công phá.
Mấy trăm gã cường giả lơ lửng trên không trung ở một địa phương cách đó không xa sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ thì lại bay về chỗ cũ. Bọn họ đều mặc y phục tử sắc, thần sắc nghiêm túc...Trong những người này, thực lực yếu nhất cũng là Tứ giai chiến sĩ. Mà nhiều nhất là Ngũ giai. Lục giai chiến sĩ thì có hơn hai trăm người.
Những người này chính là tiền tuyến, một chiếc kiệu hiện tại đang lơ lửng trên không trung, bên trên chiếc kiệu này có bốn người mặc quần áo màu vàng đang ngồi đó. Từ năng lượng như ẩn như hiện trên người bọn hắn mà phán đoán...Thực lực của bọn họ có thể nói là vô cùng kinh khủng.
Hai người đồng thời quỳ rạp xuống trước người Lâm Dịch, cảm kích nói.
- Đứng lên đi.
Lâm Dịch phất tay, thân thể hai người được một cỗ lực nhu hòa nâng dậy. Lâm Dịch có chút bất đắc dĩ nói:
- Các ngươi không có việc gì thì chạy tới đây làm gì?
Sắc mặt hai người đồng thời đỏ lên, tên mặc quần áo màu đỏ bên trái đỏ mặt nói:
- Bẩm tiền bối, ta cùng với sư đệ chính là một trong tứ đại đệ tử của Ngưng Thúy Kiếm Phái, vào đoạn thời gian trước có nghe phụ cận nơi này có siêu cấp cường giả chiến đấu, theo như lời sư phụ nói có thể lĩnh ngộ một chút khí tức của siêu cấp cường giảm đối với tu vi của bản thân có sự lĩnh ngộ rất lớn, cho nên lúc này mới không biết sống chết chạy tới đây...Ai biết trong lúc vô ý tiến vào quá sâu, chờ sau khi phục hồi tinh thần đã bị khí tức giết chóc của hai vị siêu cấp cường giả kia ảnh hưởng, mất đi sự khống chế.
Nói xong, sắc mặt hắn đỏ lên. Sau đó mới nói:
- Nếu không phải tiền bối xuất thủ, ta cùng với sư đệ chỉ sợ...Mong rằng tiền bối cho biết tục danh, ta cùng với sư đệ sẽ mãi không quên.
- Mong rằng tiền bối vui lòng cho biết tục danh.
Sư đệ hắn ở bên cạnh cũng cung kính nói.
Lâm Dịch bất đắc dĩ lắc đầu nói:
- Ta là Lâm Dịch, bất quá chỉ là một cái nhấc tay mà thôi, không cần để ở trong lòng. Quả thực cảm ngộ khí tức cường giả đích thực là một chuyện tốt, thế nhưng phải biết lượng sức mà đi. Nếu như không phải hôm nay ta vừa vặn đi ngang qua, các ngươi cho dù cảm ngộ được nhưng cũng vĩnh viễn mất đi thần trí. Như thế có thực sự hữu dụng không?
Sắc mặt hai người tức thì đổ lên, liên tục gật đầu xưng phải. Bộ dáng nhu thuận khiến cho Lâm Dịch không khỏi mỉm cười.
- Được rồi, vừa vặn ta cũng muốn đi ra bên ngoài, đi ra thôi. Tu hành cần phải có quá trình tích lũy. Một mặt cảm ngộ người khác cũng không phải là tốt.
Lâm Dịch nói xong, cũng không để ý tới bộ dáng đang suy nghĩ của hai người, thân hình nhoáng lên, mang theo tam nữ cùng với hai sư huynh đệ kia, hóa thành một đoàn kim quang, cắt về phía chân trời.
Sau khi rời khỏi đó cách mấy trăm km, Lâm Dịch mới ngừng lại, sau đó để hai sư huynh đệ kia lưu lại. Dưới ánh mắt cung kính của hai sư huynh đệ, hắn mang theo tam nữ lần thứ hai phá không mà đi...
Tam nữ biểu tình cổ quái nhìn Lâm Dịch khiến cho da đầu hắn tê dại, rốt cuộc không nhịn được mà quay đầu lại nói:
- Ba người các nàng rốt cuộc nhìn cái gì?
Thư Mộng đang chăm chú nhìn cau mày, sau đó mới chậm rãi nói:
- Tu hành cần phải có quá trình tích lũy. Một mặt cảm ngộ khí tức người khác cũng không phải là chuyện tốt...
Nói xong nàng làm ra vẻ cao nhân đắc đạo, nhìn khuôn mặt Lâm Dịch đang sửng sốt.
Phụt!
Thủy Linh Lung rốt cuộc không nhịn được mà bật cười, Lang Sa cũng che miệng cười trộm.
- Ai.
Thư Mộng khẽ thở dài một tiếng, sau đó nhìn Lâm Dịch nói:
- Nếu như ta nhớ không lầm, người nào đó nhiều nhất cũng chỉ có bốn trăm tuổi thôi a? Hôm nay hai người Tứ giai kia ít nhất cũng phải hơn bốn trăm tuổi a? Thế nhưng có người lại làm ra vẻ...
- Ách...
Lâm Dịch lúc này mới hiểu được ý tứ của tam nữ, hắn ngạc nhiên lại bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ.
- Lâm Dịch, hiện tại chúng ta sẽ đi đâu?
Sau khi cười đùa một trận, Thủy Linh Lung mới nhìn về phía Lâm Dịch hỏi.
- Hiện tại sao?
Lâm Dịch nhíu mày, lập tức nhoẻn miệng cười nói:
- Đương nhiên phải đi nếm thử đồ ăn ở Thiên Giới rồi...Từ khi nàng và Mộng nhi lên Thiên Giới còn chưa có nếm thử đồ ăn ở đây đúng không?
- Đồ ăn sao?
Câu trả lời quả thực ngoài ý muốn của Thủy Linh Lung và Thư Mộng:
- Thiên Giới cũng có đồ ăn sao?
Đã đạt tới trình độ cường giả Thánh Cấp, những dinh dưỡng mà thân thể cần đều có thể trực tiếp hấp thu từ thiên địa, chuyện ăn cơm đã sớm không còn làm nữa...Thủy Linh Lung và Thư Mộng quả thực không ngờ trên Thiên Giới còn có thể ăn cái gì đó.
- Tốt, ăn thôi.
Người duy nhất hưởng ứng chính là Lang Sa, nàng cười nói:
- Đồ ăn ở đây so với ở đại lục Bạch Đế ngon hơn không ít.
Thức ăn ngon cùng với những thứ xinh đẹp đối với phụ nữ đều có lực hấp dẫn phi thường lớn. Thấy Lang Sa nói như vậy, Thủy Linh Lung và Thư Mộng lúc này mới có chút hăng hái nói:
- Như vậy sao? Vậy thì nhanh đi.
Lâm Dịch cười ha hả, mang theo tam nữ hóa thành kim quang hướng về một phường thị cách đó mấy nghìn km. Bằng vào thực lực của Lâm Dịch, địa phương cách mấy nghìn km chỉ cần thần niệm của hắn khẽ động là có thể đơn giản tới vị trí đó.
Mây mù lượn lờ, mây trắng như vọt qua bên người, giống như một tầng lụa mỏng, êm ái, tuyệt vời không gì sánh được. Trên bầu trời mênh mông được nhuộm màu xanh, màu xanh thuần túy khiến cho bầu trời trông giống như một viên ngọc bích. Không khỏi làm cho con người ta thoải mái. Gió vốn phải kịch liệt thế nhưng dưới sự tác động của Lâm Dịch, từ uy phong lại trở thành một cơn gió nhẹ, nhu hòa thổi, mang theo cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái, lưu luyến.
Tam nữ hưởng thụ cảm giác tuyệt vời đó, Lâm Dịch đồng thời cũng hưởng thụ giây phút thanh bình hiếm có. Bên tai truyền đến tiếng ríu ríu nói chuyện của tam nữ cũng là một loại cảm giác hạnh phúc.
- Không biết hiện tại Phỉ nhi ở nơi nào, sự việc có tiến triển hay không?
Khuôn mặt của Lâm Phỉ xuất hiện trong đầu Lâm Dịch, nụ cười ôn nhu khiến cho Lâm Dịch tưởng niệm...Tuy rằng không muốn thừa nhận, thế nhưng đây chính là bệnh chung của nam nhân. Thời gian nữ nhân ở bên người lại không quá để ý tới, nhưng mà khi nàng rời khỏi mình, lúc nào cũng nhớ tới.
- Chờ sau khi Phỉ nhi trở về, gia đình chúng ta mới chân chính đoàn tụ.
Lâm Dịch trong lòng cảm khái nghĩ.
Dưới tâm tình như vậy, cự ly ngắn vài nghìn km cũng phải mất mấy giờ đồng hồ mới tới nơi.
- Đây chính là thành thị của Thiên Giới sao?
Thủy Linh Lung và Thư Mộng lần đầu tiên chân chính nhìn thấy Phường Thị, không khỏi hiếu kỳ hỏi, xong lại cảm thán nói:
- Không hổ là Thiên Giới, địa phương của cường giả a.
Phường thị này trong mắt Lâm Dịch cũng không tính là phường thị gì lớn. Nhưng mà đối với những người lần đầu tiên nhìn thấy những sự vật trên Thiên Giới mà nói, thì mọi sự đều mới mẻ. Toàn bộ Phù phong bao bao quanh nhau tạo thành một vòng tròn, mây mù lượn lờ, trong đó hiện lên một cửa thành to lớn. Những bức tường thành cao cao đem toàn bộ Phù phong vây vào bên trong. Mà ở chỗ cửa, có hàng trăm đạo lưu quang nối liền không dứt, không ngừng ra ra vào vào, đem Thiên Giới - địa phương của cường giả tô đậm.
Tại đại lục Bạch Đế, nào có thể nhìn thấy cảnh tượng người người bay tới bay lui a.
Thấy hai nàng kinh ngạc, Lâm Dịch không khỏi cười cười cười nói:
- Phường thị này cũng không tính là lớn, Loạn Tinh Bảo ở trong Loạn Tinh Hải kia mới chân chính là Phường thị to lớn khác thường. Chờ sau khi mọi chuyện chấm dứt, ta sẽ mang bọn nàng đi xem.
Bên trong Loạn Tinh bảo, năm tòa Phù Phong trên không trung tập trung lại tạo thành một đàn Phù phong.
Bằng vào lịch sử trăm vạn năm của nó, cũng không phải là thứ mà những Phù Phong nho nhỏ kia có thể so sánh được. Năm đó vào thời gian Lâm Dịch bắt đầu nhìn thấy nó, đã bị cỗ khí thế cổ xưa kia chấn nhiếp. So sánh với nó thì những tòa Phù Phong nhỏ này quả thực là nông thôn so với thành phố.
- Thật vậy sao? So với nơi này còn lớn hơn?
Thư Mộng mở to hai mắt hỏi.
Lâm Dịch nhìn vẻ mặt đáng yêu của đối phương liền không nhịn được mà nhéo nhéo cái mũi của nàng nói:
- Đúng vậy, rất lớn. Được rồi, chúng ta vào thôi.
- Được.
Thư Mộng sờ sờ mũi, lập tức đi theo phía sau Lâm Dịch, đi vào bên trong phường thị.
Những thứ bên trong phường thị cũng khiến cho hai kẻ lần đầu tiên lên Thiên Giới hiếu kỳ không ngớt. Những linh thú, sủng vật quái dị hoặc chất phác, đủ loại, rồi những đê giai pháp bảo...Nói chung, mỗi một thứ đều khiến cho hai nàng nhìn cả buổi sáng, vẻ kinh ngạc trên mặt chưa từng biến mất.
Lang Sa tuy rằng đi theo Lâm Dịch qua mấy tòa Phù Phong, thế nhưng khi đó là chạy đi, đâu có thời gian mua sắm cơ chứ? Lúc này, hai nàng đi theo sau Lâm Dịch, khuôn mặt không ngừng kinh ngạc nhìn ngó chung quanh.
Lâm Dịch bất đắc dĩ lắc đầu bật cười, người ta thường nói ba nữ nhân thành một cái chợ...Ngay cả Lang Sa, bình thường đi bên cạnh người hắn đều là một Lang Sa cực kỳ trầm ổn. Thế nhưng lúc này tam nữ ở cùng nhau, Lang Sa liền hoàn toàn mất đi dáng vẻ khi một mình ở cạnh hắn, thực sự khiến cho hắn có chút bất đắc dĩ.
Nhưng mà, tổ đội này lại khiến cho những người trên Thiên Giới trợn mắt...Phải biết rằng, trên Thiên Giới nữ nhân vô cùng thưa thớt, mà Thư Mộng, Lang Sa lại là nữ nhân tuyệt sắc như vậy lại càng thưa thớt.
Thử suy nghĩ một chút mà xem, lấy thân phận trưởng lão Bách Nguyên Tông mà sau khi nhìn thấy Lang Sa lại luôn tìm cách muốn kết thành phu thê...Nữ nhân trên Thiên Giới chính là một loại tài nguyên vô cung thưa thớt a.
Đương nhiên, từ mặt nào đó cũng có thể thấy được, mị lực của tam nữ cũng không nhỏ.
Bằng không, trên đường những kẻ nhìn thấy tam nữ đều sợ hãi than, khuôn mặt dại ra. Thủy Linh Lung nhã nhặn trầm tĩnh, Thư Mộng hoạt bát, Lang Sa lạnh lùng...Đều là trang quốc sắc thiên hương ở trên Thiên Giới, thế nhưng cảm giác về mỗi người lại khác nhau, nhất thời làm cho ánh mắt những người chung quanh sáng lên.
Đương nhiên, những chuyện như thế này luôn có những kẻ không có mắt.
- Xin ba vị tiểu thư dừng bước, tại hạ Trương Tam, chính là tứ đại đệ tử của Ngưng Nguyên Tông, không biết ba vị tiểu thư xưng hô ra sao?
- Tại hạ Lý Tứ, chính là tứ đại đệ tử của Tiên Lang Phái, không biết có được may mắn đồng hành cùng ba vị tiểu thư hay không?
- Tại hạ Vương Ngũ, là...
- Tại hạ Triệu Lục...
Chỉ một lát, đã có một đám người xông tới, tranh nhau giới thiệu về bản thân mình.
Trên Thiên Giới chuyện như thế này vô cùng nhiều, số lượng nữ nhân cực kỳ ít, nếu như gặp phải nữ nhân mà ngươi thích thì đa số sẽ không cố kỵ mà tiến tới gần. Nếu như đối phương đáp lại thì tự nhiên là hay nhất, kết làm phu thê, ngao du Thiên Giới thực sự là mộng cảnh tốt đẹp a. Cho dù không được đối phương coi trọng, nhưng chung quy chỉ cần có một cơ hội cũng nên thử a.
Nhưng mà đối với tam nữ mà nói, tình huống như vậy các nàng cũng rất ít thấy. Dù sao ở đại lục Bạch Đế, các nàng cũng rất ít khi xuất đầu lộ diện. Cho dù là đi ra ngoài, nhưng vì nguyên do khí chất cùng thực lực của bản thân, đều khiến cho mọi người chùn bước, cũng rất ít gặp phải tình huống như hiện tại. Nhất thời ba người không khỏi nhíu mày.
Mà Lâm Dịch cũng không khỏi vỗ trán, thầm nghĩ tính sai rồi. Nữ nhân trên Thiên Giới cực kỳ thiếu thốn, tam nữ quốc sắc thiên hương như vậy lại đột nhiên xuất hiện, cũng khó trách sẽ thu hút mọi người đến gần.
Đương nhiên, trong lòng hắn ít nhiều cũng có chút tự hào. Thê tử của bản thân xinh đẹp như vậy, là một nam nhân ai mà không tự hào?
- Các ngươi ngăn chúng ta làm gì?
Biểu tình trên mặt Thư Mộng không vui. Nàng hiện tại chính là Lục giai chiến sĩ, mà những kẻ ngăn cản trước mặt đều là Tứ giai. Nàng nào có để bọn họ trong mắt. Đang lúc trò chuyện với hai tỷ muội, đột nhiên lại xuất hiện một đám người cắt đứt các nàng, thử hỏi nàng đối với bọn người kia có hòa nhã được hay không?
Mà biểu tình trên mặt Lang Sa trong nháy mắt cũng khôi phục vẻ lạn lùng thường ngày, nhìn qua giống như băng sơn tiên tử, đôi mắt lạnh lùng quét qua phía dưới.
Mà Thủy Linh Lung thì nhíu mày, hiển nhiên cũng có chút buồn bực.
Lâm Dịch lắc đầu cười, tiến lên phía trước nói:
- Không biết các vị ngăn cả phu phụ chúng ta có chuyện gì?
Lời Lâm Dịch vừa nói ra khiến cho tam nữ vừa rồi còn lạnh lùng quét mắt trong nháy mắt liền đỏ mặt, đoàn người kia trong nháy mắt im lặng, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Lâm Dịch.
Nữ nhân tuyệt sắc như vậy, có thể lấy một người làm vợ đó chính là phúc khí tu luyện ba đời. Mà nghe ý tứ của tên này, dường như ba vị nữ nhân quốc sắc thiên hương này không ngờ đều là nữ nhân của tên nam nhân trước mặt này.
Mọi người không khỏi nhìn qua Lâm Dịch một lượt. Dáng vẻ cao gầy, cân xứng, dung mạo tuấn mỹ, trên thiên giới cũng coi như là mỹ nam. Nụ cười hiền lành, nhưng mà đôi mắt lại bình tĩnh như nước. Nhưng dựa vào năng lượng trên người hắn mà phán đoán, dường như thực lực của hắn cũng không được tốt lắm, đại khái là ở khoảng tam giai đến tứ giai.
Bằng vào nhãn lực của bọn họ, làm sao có thể nhìn ra tu vi của Lâm Dịch.
Trong đám người có một người tiến lên, chần chờ một lát rồi nói:
- Vị huynh đài này, ba vị tiểu thư này đều là phu nhân của các hạ sao?
Lâm Dịch mỉm cười nói:
- Đúng vậy, các hạ có chuyện gì dạy bảo sao?
Nói xong, hắn mỉm cười với người nọ.
Trong lòng người nọ tức thì nhảy dựng lên, không biết vì sao khi thấy Lâm Dịch mỉm cười tim hắn lại đập nhanh hơn, hắn ngượng ngùng cười nói:
- Không có việc gì, không có việc gì...
Nói xong, hắn chui vào trong đoàn người, mất tăm.
Mà Lang Sa sau khi nghe nói như vậy, đôi mắt sáng ngời, khuôn mặt vẫn lạnh lùng thế nhưng lại có chút ửng hồng. Đương nhiên, có chút xấu hổ.
Lâm Dịch cũng không có phát hiện ra biểu tình hiện tại của Lang Sa, hắn mỉm cười nhìn đám người chung quanh nói:
- Các vị, có chuyện gì sao?
Nhìn Lâm Dịch trước mắt mỉm cười hiền lành khiến cho tim đám người kia đập nhanh hơn. Rõ ràng không có khí thế cường đại, thế nhưng trong lòng mọi người hiện tại đều đang tìm cách thỏa hiệp. Nhất thời cả đám đều ngượng ngùng cười, liền rời khỏi.
Chỉ trong chốc lát, đám người còn đang vây quanh, dưới nụ cười của Lâm Dịch, một câu nói toàn bộ đều tản đi...Đương nhiên, trong đó vẫn còn một ít người vẫn như cũ đang nhìn tam nữ. Đương nhiên, Lâm Dịch cũng không keo kiệt đến nỗi chỉ vì bọn họ nhìn tam nữ mà xuất thủ tiêu diệt bọn họ.
- Các nàng a...
Lâm Dịch bất đắc dĩ quay đầu cười cười, muốn nói gì đó lại thôi...Chung quy cũng không thể trách mị lực của hai người quá lớn a.
- Hừ.
Thư Mộng nhướng mày, bàn tay nhỏ bé hướng về phía trước dứ dứ, nói:
- Chàng đừng vui mừng quá sớm, cho tiểu bạch kiểm chàng một chút tiện nghi a.
Lâm Dịch nhất thời ngạc nhiên, lập tức bất đắc dĩ lắc đầu bật cười.
Dạo quanh phường thị một vòng, cuối cùng vào tửu lâu. Chọn một căn phòng trang nhã trên lầu hai, Lâm Dịch rốt cuộc mới thở dài một hơi.
Trong một đoạn đường ngắn ngủi, tam nữ không dưới năm lần bị một đám người tới gần. Nếu như không phải thực lực Lâm Dịch mạnh mẽ, tinh thần lực trong lúc bất tri bất giác khiến cho những tên này biết khó mà lùi, không chừng sẽ còn xảy ra chuyện gì đó.
- Họa từ hồng nhan mà ra a...
Cảm khái đương nhiên chỉ để trong lòng, nói ra phỏng chừng hắn sẽ bị tam nữ vây công.
Sau khi dọn thức ăn nên, tam nữ bắt đầu lướt qua, nhưng sau đó lại liên tục gắp, thế nhưng vẫn cố giữ hình tượng thục nữ.
Ngay cả người luôn trầm ổn như Lang Sa cũng không giữ được hình tượng, dưới sự lôi kéo của Thư Mông, tam nữ đều khanh khách cười đùa. Lâm Dịch ngồi ở bên cạnh không khỏi nở nụ cười thỏa mãn nhìn tam nữ chơi đùa...Loại cảm giác này thực sự là tốt a.
- Thật đúng là thảm liệt a, nghe nói bảy tên cường giả Hư Thần Cảnh của Bách Nguyên Tông đã chết mất ba vị.
Bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm khiến cho Lâm Dịch sửng sốt, hắn quay đầu lại thì thấy thanh âm truyền từ căn phòng bên cạnh.
- Hư Thần Cảnh liền một lúc chết ba vị? Thanh Long Bảo kia không ngờ lại cường đại như vậy.
Tên còn lại kinh hô.
- Hừ, đâu chỉ có ba vị? Đó chỉ là Hư Thần Cảnh của Bách Nguyên Tông...Lăng Vân Tông, Lạc Phượng Môn cũng bị tổn thất hai gã Hư Thần Cảnh cường giả. Nghe nói, Lăng Vân Tông tông chủ và Lạc Phượng Môn tông chủ lần này dẫn theo không ít cường giả, muốn đi tới trợ giúp.
- Thanh Long Bảo kia không ngờ lại càn rỡ như vậy? Vậy Thần Cấp đại nhân chẳng lẽ không quan tâm sao?
Thanh âm của người thứ hai vang lên, đầy kinh sợ.
- Những người tới toàn bộ đều là cường giả Hư Thần Cảnh, Thần Cấp đại nhân cho dù muốn quan tâm cũng không thể quan tâm a...Bằng không, tin tức này truyền tới mấy Đại Thiên khác, đối với danh dự của Đông Nam Thiên chính là một loại đả kích ra sao? Mặt mũi mọi người để đi đâu cho hết?
- Hỗn đản! Huyền Đông Thiên kia quả thực khinh người quá đáng.
- Vậy thì sao? Nghe nói lần này người ta xuất động lực lượng của tứ đại Long Tích, chỉ riêng Lục giai chiến sĩ cũng đã vượt quá bốn trăm người...Chỉ bằng vào phần thực lực này, Bách Nguyên Tông kia sao có thể so sánh.
- Vậy...Bách Nguyên Tông kia không phải kết cục bị diệt đã định sao?
- Ta xem cũng không khác biệt lắm...Trừ phi Lăng Vân Tông và Lạc Phượng Môn thực sự toàn lực giúp bọn hắn. Bằng không...Không tới một tuần, Bách Nguyên Tông chắc chắn bị diệt!
Căn phòng hoàn toàn yên lặng, mà ánh mắt của Lâm Dịch cũng lộ ra sát ý.
- Thanh Long Bảo!
Chiếc chén trong tay hắn trong khoảnh khắc hóa thành tro tàn, tam nữ đang nói chuyện bên cạnh hắn lúc này cũng bị biểu tình của Lâm Dịch làm cho ngạc nhiên.
Ngừng nói chuyện, Thư Mộng nhìn về phía Lâm Dịch quan tâm nói:
- Lâm Dịch, xảy ra chuyện gì sao?
Lâm Dịch phục hồi tinh thần, cúi đầu nhìn về đám bột phấn trong tay mình, có chút bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ nói:
- Hành trình của chúng ta, chỉ sợ đành phải dời đến sau này thôi.
Tam nữ sửng sốt, có chút không hiểu nhìn hắn.
Lâm Dịch khẽ thở dài một tiếng, thuật lại tin tức một lần. Sau đó có chút áy náy nhìn tam nữ nói:
- Ta vốn tưởng rằng chuyện này phải một đoạn thời gian nữa mới xảy ra, thế nhưng...Trên đại lục Bạch Đế còn có phụ mẫu, nếu như Thanh Long Bảo thực sự tiêu diệt Bách Nguyên Tông, mục tiêu của bọn chúng tất nhiên sẽ là đại lục Bạch Đế...Xin lỗi...
Thư Mộng nhìn hai người còn lại, sau đó nở nụ cười, trấn an hắn:
- Chờ sau khi sự việc chân chính chấm dứt, khi đó chúng ta sẽ có nhiều thời gian. Việc này cấp bách, hay là trở lại Bách Nguyên Tông đi...Bằng vào thực lực của chàng, có thể giúp được một số việc lớn. Chúng ta đi thôi.
Nếu như trong cuộc chiến có sự tham giả của cường giả Ngưng Thần Kỳ, không thể không nói đó chính là trợ lực cường đại a. Thanh Long bảo sở dĩ có thể khinh địch mà chém giết nhiều cường giả như vậy, chính là bởi vì nguyên nhân bọn họ có không ít cường giả Ngưng Thần Kỳ a.
- Cũng không biết Thanh Long Bảo kia làm sao xuất hiện được ở Đông Nam Thiên mà không ngờ lại không có bị người ta phát hiện ra...Việc này không nên chậm trễ nữa, hiện tại chúng ta mau chóng rời khỏi đây đi.
Lâm Dịch đứng lên.
Vừa nghĩ tới tình cảnh hiện tại của phụ mẫu, lại thêm an nguy của Bách Nguyên Tông có liên hệ sâu xa với đại lục Bạch Đế, Lâm Dịch cũng không dám nán lại nữa.
- Lâm Dịch, chàng cho chúng ta trở lại hổ thần cư đi.
Thủy Linh Lung đứng lên, đột nhiên mở miệng nói.
Lâm Dịch ngạc nhiên, lại thấy Thư Mộng và Lang Sa đều nhìn hắn gật đầu...Lâm Dịch hiểu rằng, các nàng không muốn làm gánh nặng cho mình.
Hắn hít sâu một hơi, gật đầu khẽ phất tay một cái, ngân quang đại thịnh, tam nữ đồng thời biến mất không còn tung tích.
Đông Nam Thiên, đại môn Bách Nguyên Tông.
Một tiếng nổ ầm ầm vang lên, một quang tráo trong suốt xuất hiện trên bầu trời...Vốn quang tráo không có quang mang gì, thế nhưng dưới lực công kích lớn, lại bị nhuộm thành đủ màu sắc. Quang mang bảy màu hoa mỹ, giống như những con cờ đầy màu sắc trên quang tráo, đang cố gắng chống đỡ sự tấn công.
- Công kích.
Thời gian ngừng lại ngắn ngủi, trong chốc lát một mệnh lệnh được ban ra. Chỉ thấy những quang tráo trên bầu trời, xuất hiện hàng trăm cái...Lục giai chiến sĩ, theo lệnh xuất trận, năng lượng từ trong tay họ tức thì phun ra, lần thứ hai bắn trúng quang tráo làm cho quang tráo lay động kịch liệt.
Tiếng nổ kịch liệt vang lên, giống như toàn bộ tòa Phù Phong muốn tan vỡ. Những đệ tử Bách Nguyên Tông đứng bên trong, sắc mặt cả đám tái nhợt ngẩng đầu nhìn lên không trung. Bọn họ cắn chặt răng, thế nhưng nỗi sợ hãi ở một chỗ sâu bên trong đôi mắt cũng không thể nào che dấu được.
Đã ba ngày, lần oanh kích này đã kéo dài ba ngày. Từ ba ngày trước sau khi ba vị trưởng lão bị một gã thanh niên đầu bóng mặc y giáp màu vàng trong khoảnh khắc tiêu diệt, đại trận liền được khởi động, từ đó không còn bất cứ một đợt giao phong nào. Nhưng mà tiếng nổ vang này đã giằng co ba ngày rồi.
Mỗi lần bị đánh sắp tan vỡ chí ít cũng cần phải có mười khối Linh Tinh, đại trận lần thứ hai lại lâm vào nguy cơ...Nếu cứ như vậy, một ngày nào đó sẽ bị đối phương công phá.
Mấy trăm gã cường giả lơ lửng trên không trung ở một địa phương cách đó không xa sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ thì lại bay về chỗ cũ. Bọn họ đều mặc y phục tử sắc, thần sắc nghiêm túc...Trong những người này, thực lực yếu nhất cũng là Tứ giai chiến sĩ. Mà nhiều nhất là Ngũ giai. Lục giai chiến sĩ thì có hơn hai trăm người.
Những người này chính là tiền tuyến, một chiếc kiệu hiện tại đang lơ lửng trên không trung, bên trên chiếc kiệu này có bốn người mặc quần áo màu vàng đang ngồi đó. Từ năng lượng như ẩn như hiện trên người bọn hắn mà phán đoán...Thực lực của bọn họ có thể nói là vô cùng kinh khủng.
Bình luận facebook