Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 109: Một cuộc gọi
Edit: Cải Trắng
Chín giờ sáng ngày hôm sau, Chúc An Sinh và Trì Trừng đi tới cục cảnh sát Vienna. Hai người vừa khai báo thân phận xong đã lập tức có cảnh sát chạy đi thông báo cho cấp trên. Sau đó, hai người nhận được tin là cảnh sát trưởng muốn gặp.
" Xem ra anh là một nhân vật tai to mặt lớn đấy. Ngay cả cục trưởng cục cảnh sát Vienna cũng muốn gặp anh. " Chúc An Sinh nghe xong thì nổi hứng muốn trêu chọc anh, nhưng cô không biết rằng, khi nghe được thông tin này Trì Trừng thấy có chút kỳ quái.
Chẳng lẽ sức ảnh hưởng của mình lại lớn vậy sao? Trì Trừng không thể không suy nghĩ tới vấn đề này, nhưng rất nhanh thôi anh đã có câu trả lời.
Chúc An Sinh và Trì Trừng được dẫn tới văn phòng của cảnh sát trưởng. Ở bên ngoài văn phòng cục trưởng, bọn họ thấy một bóng người đàn ông thoáng qua. Mà cho tới khi ngồi nói chuyện với cục trưởng bọn họ mới biết được người đó là phóng viên, tới phỏng vấn ông ấy những chuyện liên quan tới vụ mưu sát.
Đến giờ, Trì Trừng và Chúc An Sinh mới hiểu được tại sao ông ấy lại đồng ý gặp hai người, đây quả là chuyện tốt cầu còn không được. Có được nhân vật lợi hại như Trì Trừng hỗ trợ thì gánh nặng trên vai ông sẽ nhẹ đi nhiều.
" Có điều, tại sao hai vị lại nghĩ tới việc tới đây trợ giúp chúng tôi phá án? Chúng tôi cũng có ý định mời hai vị tới đây hỗ trợ nhưng chúng tôi sợ rằng hai vị không còn sức lực để chạy tới đây phá án nữa, dù sao thì hai vị cũng vừa phá được một vụ án vô cùng ly kỳ ở Thái Lan. " Cục trưởng nhìn hai người bằng ánh mắt tò mò.
Việc cục trưởng biết được vụ án tàn sát thôn trang đó khiến Chúc An Sinh cảm thấy kinh ngạc, nhưng ngay sau đó thì cô đã hiểu ra. Dù sao đây cũng là một vụ án tàn sát hàng trăm người hiếm gặp, người có thân phận như cục trưởng chắc là được nghe qua chuyện này rồi.
" Trừ gian diệt ác không phải là trách nhiệm của chúng ta sao? Huống hồ, việc theo đuổi chính nghĩa này còn phân ra việc lớn việc nhỏ sao? "
Trì Trừng trả lời như thế khiến cục trưởng cảm động suýt thì rơi nước mắt. Chúc An Sinh âm thầm cảm thán tố chất tâm lý của Trì Trừng, cô cảm tưởng như sau lưng anh có một vầng hào quang, vầng hào quang đó đang làm cho mắt cô không thể mở ra được.
" Chúng tôi có thể xem hồ sơ chi tiết hơn về những vụ án này không? " Trì Trừng quay về chủ đề chính.
" Đương nhiên là được rồi, tôi sẽ để Aidan dẫn mọi người đi xem, hai người có thể coi cậu ấy như trợ thủ của mình. Như thế có thể giúp hai người thuận tiện hơn trong việc phá án. "
Trì Trừng gật đầu thay cho lời cảm ơn, sau đó anh và Chúc An Sinh ngồi lại trong văn phòng một lúc. Lúc sau, có một người đàn ông tóc quăn đi tới.
Khi người đàn ông tóc quăn đó nhìn thấy Trì Trừng thì ánh mắt của hắn như phát sáng, không còn nghi ngờ gì nữa, Chúc An Sinh thấy đây lại là fan của Trì Trừng.
" Aidan, đây chính là Trì Trừng tiên sinh và Chúc An Sinh tiểu thư. Tôi nhớ bình thường cậu rất thích đọc sách của Trì Trừng tiên sinh đấy. Lần này, Trì Trừng tiên sinh đồng ý tới đây hỗ trợ, cậu phụ trách tiếp đãi hai người đấy nhé. "
" Rõ! "
Aidan đứng thẳng người, đồng ý nhận nhiệm vụ. Sau đó, hắn cùng với Chúc An Sinh và Trì Trừng rời khỏi văn phòng cục trưởng.
" Trì Trừng tiên sinh, anh muốn đi đâu đây? " Aidan nói chuyện với Trì Trừng bằng giọng điệu tiếng Anh vô cùng lưu loát. Nghe thấy giọng điệu này, cả Chúc An Sinh lẫn Trì Trừng đều thấy thoải mái hơn hẳn. Vừa nãy, cả cục trưởng lẫn người cảnh sát dẫn đường cho bọn họ dùng tiếng Anh vẫn còn nặng âm điệu người bản xứ, khiến cho hai người phải cố hết sức mới có thể nghe thấy được. Cũng may, tới Aidan thì vốn tiếng Anh của hắn không tồi.
" Đầu tiên, chúng ta đi xem tài liệu về ba vụ án này đã. "
Aidan nhận được mệnh lệnh xong lập tức dẫn Trì Trừng và Chúc An Sinh đi tới phòng chứa hồ sơ. Nhưng mãi sau đó bọn họ mới nhận ra được những hồ sơ này không giống với cái mà Anna đưa cho bọn họ xem trước đấy. Bởi vì hồ sơ mà Anna đưa cho Trì Trừng xem đều đã được phiên dịch, còn hồ sơ cất ở đây chỉ toàn là tiếng Đức. Cuối cùng, Chúc An Sinh và Trì Trừng đành để Aidan phiên dịch lại rồi nói cho bọn họ nghe, cũng may trước đó bọn họ cũng xem được một chút rồi.
" Nạn nhân đầu tiên là Ullake, thi thể được người ta phát hiện trong rừng khoảng một năm trước. Có điều, chúng tôi suy đoán rằng rừng cây đó không phải là hiện trường đầu tiên của vụ án. Rất có thể hung thủ đã giết chết nạn nhân trước rồi mới đưa thi thể nạn nhân tới rừng để tiến hành phi tang xác. Điều đáng nhắc tới ở đây là hung khí giúp hung thủ giết chết nạn nhân là bằng tất chân của nạn nhân. Ngoại trừ cái này ra, không còn manh mối nào khác. "
" Hai nạn nhân tiếp theo thì một người là bị giết cách đây sáu tháng trước, thi thể được một người tên là Senta phát hiện ra. Người còn lại chính là người bị giết hại gần đây nhất, tên là Heidi. "
" Các nạn nhân đều có nghề nghiệp giống nhau, họ là "gái bán hoa", cách thức giết người cũng tương tự. Đều là hình thức treo cổ. Chẳng qua hai nạn nhân sau đấy thì hung thủ dùng dây nịt ngực để sát hại, nhưng về cơ bản thì đây là vụ án giết người liên hoàn. "
Trì Trừng và Chúc An Sinh kiên nhẫn nghe hết những gì Aidan nói. Đợi tới khi hắn nói xong, Trì Trừng mới đặt câu hỏi: " Điểm chung giữa ba nạn nhân, mấy người có phát hiện ra gì không? "
Aidan có hơi xấu hổ, nhưng không thể không thừa nhận là bọn họ không có bất kỳ thu hoạch nào: " Hung thủ hành động rất cẩn thận, ngay cả hung khí hắn dùng cũng là đồ của nạn nhân, cho nên chúng tôi không có phát hiện gì. "
" Mối quan hệ của các nạn nhân thì sao? Mấy người đã điều tra việc này chưa, giữa những nạn nhân này có mối quan hệ gì không? " Trì Trừng lại đưa ra vấn đề mới.
" Chúng tôi đã điều tra vấn đề này. Tuy các cô ấy đều là "gái bán hoa" nhưng giữa bọn họ không có bất kỳ mối quan hệ nào. Nạn nhân thứ hai được phát hiện ở Senta là người Klagenfurt(2). Ngoại trừ sự liên quan tới nghề nghiệp thì dường như hung thủ lựa chọn nạn nhân là do ngẫu nhiên. "
(1)Klagenfurt: Là thành phố thủ phủ bang Carinthia ở Áo.
Trì Trừng lấy điện thoại, mở bản đồ ra xem. Sau đó, anh tiếp tục nói: " Vienna và Klagenfurt cách nhau một khoảng tương đối. Ít nhất thì điều này đã chứng minh hung thủ đi qua đi lại giữa hai thành phố này để gây án. "
" Đúng là như thế. " Aidan là người Áo, đương nhiên hắn sẽ hiểu điều này rõ hơn Trì Trừng. Nhưng hắn cảm thấy hơi khó hiểu, tự dưng Trì Trừng nhắc tới điều này làm gì chứ?
Trì Trừng suy nghĩ mất một lát rồi mới nói ra phân tích của mình: " Cách thức gây án của hung thủ rất thành thục, từ cái nơi mấy người phát hiện ra thi thể của nạn nhân Ullake đã nói lên điều đó. Từ đầu tới cuối, hung thủ không để lại bất cứ manh mối gì, anh có biết điều này thể hiện cho cái gì không? "
Aidan biết Trì Trừng đang hỏi mình nhưng vấn đề mà anh đặt ra hắn không biết nên suy nghĩ từ đâu, cũng may là Chúc An Sinh lên tiếng đúng lúc ấy, giảm bớt đi sự xấu hổ trong không khí.
" Điều này chứng tỏ rằng rất có khả năng Ullake không phải là nạn nhân đầu tiên bị sát hại. Vì theo như thông thường, lần đầu tiên gây án sẽ không được hoàn hảo và cẩn thận. Mà vừa rồi anh cũng đã nhắc tới cả Vienna và Klagenfurt, nạn nhân tới từ hai thành phố khác nhau càng chứng tỏ rằng hung thủ không phải là một tên tội phạm tay mơ mới vào đời. "
Trì Trừng hài lòng gật đầu. Anh thấy Aidan là fan của mình nên muốn thử tài một chút, nhưng đúng là không phải ai cũng có năng lực như Chúc An Sinh.
" Đối với những tên sát thủ liên hoàn, bọn họ sẽ có một cái được gọi là khu tâm lý an toàn thuộc về chính họ. Hoạt động quanh khu vực đó, bọn họ sẽ cảm thấy rất an toàn. Nhưng trong vụ án này, hung thủ là một người không bình thường, khu vực an toàn của hai chiếm trọn cả hai thành phố là Vienna và Klagenfurt. Khu vực an toàn rộng như thế này có thể chứng minh rằng hung thủ là một người có kinh nghiệm. Khu vực an toàn của sát thủ liên hoàn sẽ không ngừng mở rộng theo quy luật nhất định. "
Bàn tay đang đặt trên bàn của Aidan run lên vì hưng phấn. Cả đời này hắn còn chưa dám nghĩ tới cảnh tận mắt mình có thể chứng kiến Trì Trừng và Chúc An Sinh phá án. Đồng thời, hắn cũng đã hiểu ra ý nghĩ của hai người họ: " Thế nên, Trì Trừng tiên sinh cảm thấy vẫn còn những nạn nhân khác nữa? "
Không ngờ, Trì Trừng lại không trả lời vấn đề của Aidan ngay. Anh như nghĩ ra cái gì đó, nhìn Chúc An Sinh, nói: " Đúng rồi, nếu là lần đầu tiên phạm tội thì hung thủ sẽ rất khẩn trương, cũng dễ dàng để lại sơ hở. Bây giờ chúng ta còn tin chắc rằng hung thủ có những lần phạm án khác, liệu có khả năng hung thủ sớm đã để lộ sơ hở từ trước rồi không? "
Trì Trừng nói xong thì nhìn về phía Aidan bằng ánh mắt hưng phấn: " Mấy người có điều tra những vụ án trước không, trước đó có vụ án nào tương tự như này không? "
Aidan không muốn thừa nhận, nhưng thật sự bọn hắn chưa bao giờ nghĩ theo hướng này. Thế nên sau đó Aidan gọi thêm mấy người nữa tới giúp đỡ, bọn họ bắt đầu lật xem những hồ sơ vụ án trước đó ở Vienna.
Có vụ án nào khả nghi bọn họ đều sẽ để sang một bên, cuối cùng để người có chuyên môn phiên dịch cho Trì Trừng và Chúc An Sinh nghe. Sau đó, hai người sẽ phán đoán xem vụ án đó có liên quan gì tới vụ đang điều tra hay không.
Công việc như này vô cùng buồn tẻ và nhạt nhẽo. Thời gian một ngày cứ như thế mà trôi qua nhanh chóng. Cuối cùng, Chúc An Sinh và Trì Trừng đành rời khỏi cục cảnh sát, sau khi rời khỏi đó, hai người không trở về khách sạn nghỉ ngơi ngay mà đi tới tìm Anna.
Biết được Trì Trừng và Chúc An Sinh đã thành công tham gia vào việc điều tra vụ án này, Anna vô cùng vui vẻ. Mà đúng lúc đó cô ấy đang nấu một nồi thịt băm, thế là Trì Trừng và Chúc An Sinh lại ở lại đấy thưởng thức mì Ý cùng sốt thịt bằm.
Có vẻ như Doris rất thích món mì Ý thịt bằm Anna làm. Cô bé ăn một hơi hết hai bát mới thỏa mãn trở về phòng đọc sách, bàn ăn chỉ còn lại Anna, Chúc An Sinh và Trì Trừng ở lại vừa ăn mì vừa nói chuyện phiếm.
" Anna, không ngờ tài năng nấu nướng của cô lại tốt như này. " Chúc An Sinh cảm thán một câu, cô còn tưởng người làm nghề "thợ săn tiền thưởng" như Anna thì phòng bếp không phải là nơi để trổ tài.
" Tôi cũng chỉ biết làm mỗi món này, sợ là ngày mai tôi phải gọi cơm hộp cho Doris rồi. " Anna nói một cách tự giễu, sau đó ba người cười thành tiếng.
Đúng lúc này, điện thoại bàn trong phòng vang lên. Lập tức, bầu không khí trong phòng rơi vào yên tĩnh.
Anna đứng dậy đi nhận điện thoại. Cô cảm thấy hơi khó hiểu, không biết là ai gọi tới đây nhỉ, nhưng sau khi cô nhận điện thoại thì đầu dây bên kia cứ im lặng không nói.
" Alo? "
Anna lên tiếng trước, nhưng đầu dây bên kia vẫn im lặng không nói gì.
Đang lúc Anna cho rằng đây là trò ai đó dùng để chọc ghẹo thì đầu dây bên kia vang lên tiếng nói, Anna có thể nghe được đây là giọng nam.
" Xin chào, cho hỏi đây có phải nhà Heidi không? Trước khi Heidi chết có để lại di chúc, cô ấy để tôi chuyển tới cho Doris và Anna, cô ấy rất yêu hai người. "
Chín giờ sáng ngày hôm sau, Chúc An Sinh và Trì Trừng đi tới cục cảnh sát Vienna. Hai người vừa khai báo thân phận xong đã lập tức có cảnh sát chạy đi thông báo cho cấp trên. Sau đó, hai người nhận được tin là cảnh sát trưởng muốn gặp.
" Xem ra anh là một nhân vật tai to mặt lớn đấy. Ngay cả cục trưởng cục cảnh sát Vienna cũng muốn gặp anh. " Chúc An Sinh nghe xong thì nổi hứng muốn trêu chọc anh, nhưng cô không biết rằng, khi nghe được thông tin này Trì Trừng thấy có chút kỳ quái.
Chẳng lẽ sức ảnh hưởng của mình lại lớn vậy sao? Trì Trừng không thể không suy nghĩ tới vấn đề này, nhưng rất nhanh thôi anh đã có câu trả lời.
Chúc An Sinh và Trì Trừng được dẫn tới văn phòng của cảnh sát trưởng. Ở bên ngoài văn phòng cục trưởng, bọn họ thấy một bóng người đàn ông thoáng qua. Mà cho tới khi ngồi nói chuyện với cục trưởng bọn họ mới biết được người đó là phóng viên, tới phỏng vấn ông ấy những chuyện liên quan tới vụ mưu sát.
Đến giờ, Trì Trừng và Chúc An Sinh mới hiểu được tại sao ông ấy lại đồng ý gặp hai người, đây quả là chuyện tốt cầu còn không được. Có được nhân vật lợi hại như Trì Trừng hỗ trợ thì gánh nặng trên vai ông sẽ nhẹ đi nhiều.
" Có điều, tại sao hai vị lại nghĩ tới việc tới đây trợ giúp chúng tôi phá án? Chúng tôi cũng có ý định mời hai vị tới đây hỗ trợ nhưng chúng tôi sợ rằng hai vị không còn sức lực để chạy tới đây phá án nữa, dù sao thì hai vị cũng vừa phá được một vụ án vô cùng ly kỳ ở Thái Lan. " Cục trưởng nhìn hai người bằng ánh mắt tò mò.
Việc cục trưởng biết được vụ án tàn sát thôn trang đó khiến Chúc An Sinh cảm thấy kinh ngạc, nhưng ngay sau đó thì cô đã hiểu ra. Dù sao đây cũng là một vụ án tàn sát hàng trăm người hiếm gặp, người có thân phận như cục trưởng chắc là được nghe qua chuyện này rồi.
" Trừ gian diệt ác không phải là trách nhiệm của chúng ta sao? Huống hồ, việc theo đuổi chính nghĩa này còn phân ra việc lớn việc nhỏ sao? "
Trì Trừng trả lời như thế khiến cục trưởng cảm động suýt thì rơi nước mắt. Chúc An Sinh âm thầm cảm thán tố chất tâm lý của Trì Trừng, cô cảm tưởng như sau lưng anh có một vầng hào quang, vầng hào quang đó đang làm cho mắt cô không thể mở ra được.
" Chúng tôi có thể xem hồ sơ chi tiết hơn về những vụ án này không? " Trì Trừng quay về chủ đề chính.
" Đương nhiên là được rồi, tôi sẽ để Aidan dẫn mọi người đi xem, hai người có thể coi cậu ấy như trợ thủ của mình. Như thế có thể giúp hai người thuận tiện hơn trong việc phá án. "
Trì Trừng gật đầu thay cho lời cảm ơn, sau đó anh và Chúc An Sinh ngồi lại trong văn phòng một lúc. Lúc sau, có một người đàn ông tóc quăn đi tới.
Khi người đàn ông tóc quăn đó nhìn thấy Trì Trừng thì ánh mắt của hắn như phát sáng, không còn nghi ngờ gì nữa, Chúc An Sinh thấy đây lại là fan của Trì Trừng.
" Aidan, đây chính là Trì Trừng tiên sinh và Chúc An Sinh tiểu thư. Tôi nhớ bình thường cậu rất thích đọc sách của Trì Trừng tiên sinh đấy. Lần này, Trì Trừng tiên sinh đồng ý tới đây hỗ trợ, cậu phụ trách tiếp đãi hai người đấy nhé. "
" Rõ! "
Aidan đứng thẳng người, đồng ý nhận nhiệm vụ. Sau đó, hắn cùng với Chúc An Sinh và Trì Trừng rời khỏi văn phòng cục trưởng.
" Trì Trừng tiên sinh, anh muốn đi đâu đây? " Aidan nói chuyện với Trì Trừng bằng giọng điệu tiếng Anh vô cùng lưu loát. Nghe thấy giọng điệu này, cả Chúc An Sinh lẫn Trì Trừng đều thấy thoải mái hơn hẳn. Vừa nãy, cả cục trưởng lẫn người cảnh sát dẫn đường cho bọn họ dùng tiếng Anh vẫn còn nặng âm điệu người bản xứ, khiến cho hai người phải cố hết sức mới có thể nghe thấy được. Cũng may, tới Aidan thì vốn tiếng Anh của hắn không tồi.
" Đầu tiên, chúng ta đi xem tài liệu về ba vụ án này đã. "
Aidan nhận được mệnh lệnh xong lập tức dẫn Trì Trừng và Chúc An Sinh đi tới phòng chứa hồ sơ. Nhưng mãi sau đó bọn họ mới nhận ra được những hồ sơ này không giống với cái mà Anna đưa cho bọn họ xem trước đấy. Bởi vì hồ sơ mà Anna đưa cho Trì Trừng xem đều đã được phiên dịch, còn hồ sơ cất ở đây chỉ toàn là tiếng Đức. Cuối cùng, Chúc An Sinh và Trì Trừng đành để Aidan phiên dịch lại rồi nói cho bọn họ nghe, cũng may trước đó bọn họ cũng xem được một chút rồi.
" Nạn nhân đầu tiên là Ullake, thi thể được người ta phát hiện trong rừng khoảng một năm trước. Có điều, chúng tôi suy đoán rằng rừng cây đó không phải là hiện trường đầu tiên của vụ án. Rất có thể hung thủ đã giết chết nạn nhân trước rồi mới đưa thi thể nạn nhân tới rừng để tiến hành phi tang xác. Điều đáng nhắc tới ở đây là hung khí giúp hung thủ giết chết nạn nhân là bằng tất chân của nạn nhân. Ngoại trừ cái này ra, không còn manh mối nào khác. "
" Hai nạn nhân tiếp theo thì một người là bị giết cách đây sáu tháng trước, thi thể được một người tên là Senta phát hiện ra. Người còn lại chính là người bị giết hại gần đây nhất, tên là Heidi. "
" Các nạn nhân đều có nghề nghiệp giống nhau, họ là "gái bán hoa", cách thức giết người cũng tương tự. Đều là hình thức treo cổ. Chẳng qua hai nạn nhân sau đấy thì hung thủ dùng dây nịt ngực để sát hại, nhưng về cơ bản thì đây là vụ án giết người liên hoàn. "
Trì Trừng và Chúc An Sinh kiên nhẫn nghe hết những gì Aidan nói. Đợi tới khi hắn nói xong, Trì Trừng mới đặt câu hỏi: " Điểm chung giữa ba nạn nhân, mấy người có phát hiện ra gì không? "
Aidan có hơi xấu hổ, nhưng không thể không thừa nhận là bọn họ không có bất kỳ thu hoạch nào: " Hung thủ hành động rất cẩn thận, ngay cả hung khí hắn dùng cũng là đồ của nạn nhân, cho nên chúng tôi không có phát hiện gì. "
" Mối quan hệ của các nạn nhân thì sao? Mấy người đã điều tra việc này chưa, giữa những nạn nhân này có mối quan hệ gì không? " Trì Trừng lại đưa ra vấn đề mới.
" Chúng tôi đã điều tra vấn đề này. Tuy các cô ấy đều là "gái bán hoa" nhưng giữa bọn họ không có bất kỳ mối quan hệ nào. Nạn nhân thứ hai được phát hiện ở Senta là người Klagenfurt(2). Ngoại trừ sự liên quan tới nghề nghiệp thì dường như hung thủ lựa chọn nạn nhân là do ngẫu nhiên. "
(1)Klagenfurt: Là thành phố thủ phủ bang Carinthia ở Áo.
Trì Trừng lấy điện thoại, mở bản đồ ra xem. Sau đó, anh tiếp tục nói: " Vienna và Klagenfurt cách nhau một khoảng tương đối. Ít nhất thì điều này đã chứng minh hung thủ đi qua đi lại giữa hai thành phố này để gây án. "
" Đúng là như thế. " Aidan là người Áo, đương nhiên hắn sẽ hiểu điều này rõ hơn Trì Trừng. Nhưng hắn cảm thấy hơi khó hiểu, tự dưng Trì Trừng nhắc tới điều này làm gì chứ?
Trì Trừng suy nghĩ mất một lát rồi mới nói ra phân tích của mình: " Cách thức gây án của hung thủ rất thành thục, từ cái nơi mấy người phát hiện ra thi thể của nạn nhân Ullake đã nói lên điều đó. Từ đầu tới cuối, hung thủ không để lại bất cứ manh mối gì, anh có biết điều này thể hiện cho cái gì không? "
Aidan biết Trì Trừng đang hỏi mình nhưng vấn đề mà anh đặt ra hắn không biết nên suy nghĩ từ đâu, cũng may là Chúc An Sinh lên tiếng đúng lúc ấy, giảm bớt đi sự xấu hổ trong không khí.
" Điều này chứng tỏ rằng rất có khả năng Ullake không phải là nạn nhân đầu tiên bị sát hại. Vì theo như thông thường, lần đầu tiên gây án sẽ không được hoàn hảo và cẩn thận. Mà vừa rồi anh cũng đã nhắc tới cả Vienna và Klagenfurt, nạn nhân tới từ hai thành phố khác nhau càng chứng tỏ rằng hung thủ không phải là một tên tội phạm tay mơ mới vào đời. "
Trì Trừng hài lòng gật đầu. Anh thấy Aidan là fan của mình nên muốn thử tài một chút, nhưng đúng là không phải ai cũng có năng lực như Chúc An Sinh.
" Đối với những tên sát thủ liên hoàn, bọn họ sẽ có một cái được gọi là khu tâm lý an toàn thuộc về chính họ. Hoạt động quanh khu vực đó, bọn họ sẽ cảm thấy rất an toàn. Nhưng trong vụ án này, hung thủ là một người không bình thường, khu vực an toàn của hai chiếm trọn cả hai thành phố là Vienna và Klagenfurt. Khu vực an toàn rộng như thế này có thể chứng minh rằng hung thủ là một người có kinh nghiệm. Khu vực an toàn của sát thủ liên hoàn sẽ không ngừng mở rộng theo quy luật nhất định. "
Bàn tay đang đặt trên bàn của Aidan run lên vì hưng phấn. Cả đời này hắn còn chưa dám nghĩ tới cảnh tận mắt mình có thể chứng kiến Trì Trừng và Chúc An Sinh phá án. Đồng thời, hắn cũng đã hiểu ra ý nghĩ của hai người họ: " Thế nên, Trì Trừng tiên sinh cảm thấy vẫn còn những nạn nhân khác nữa? "
Không ngờ, Trì Trừng lại không trả lời vấn đề của Aidan ngay. Anh như nghĩ ra cái gì đó, nhìn Chúc An Sinh, nói: " Đúng rồi, nếu là lần đầu tiên phạm tội thì hung thủ sẽ rất khẩn trương, cũng dễ dàng để lại sơ hở. Bây giờ chúng ta còn tin chắc rằng hung thủ có những lần phạm án khác, liệu có khả năng hung thủ sớm đã để lộ sơ hở từ trước rồi không? "
Trì Trừng nói xong thì nhìn về phía Aidan bằng ánh mắt hưng phấn: " Mấy người có điều tra những vụ án trước không, trước đó có vụ án nào tương tự như này không? "
Aidan không muốn thừa nhận, nhưng thật sự bọn hắn chưa bao giờ nghĩ theo hướng này. Thế nên sau đó Aidan gọi thêm mấy người nữa tới giúp đỡ, bọn họ bắt đầu lật xem những hồ sơ vụ án trước đó ở Vienna.
Có vụ án nào khả nghi bọn họ đều sẽ để sang một bên, cuối cùng để người có chuyên môn phiên dịch cho Trì Trừng và Chúc An Sinh nghe. Sau đó, hai người sẽ phán đoán xem vụ án đó có liên quan gì tới vụ đang điều tra hay không.
Công việc như này vô cùng buồn tẻ và nhạt nhẽo. Thời gian một ngày cứ như thế mà trôi qua nhanh chóng. Cuối cùng, Chúc An Sinh và Trì Trừng đành rời khỏi cục cảnh sát, sau khi rời khỏi đó, hai người không trở về khách sạn nghỉ ngơi ngay mà đi tới tìm Anna.
Biết được Trì Trừng và Chúc An Sinh đã thành công tham gia vào việc điều tra vụ án này, Anna vô cùng vui vẻ. Mà đúng lúc đó cô ấy đang nấu một nồi thịt băm, thế là Trì Trừng và Chúc An Sinh lại ở lại đấy thưởng thức mì Ý cùng sốt thịt bằm.
Có vẻ như Doris rất thích món mì Ý thịt bằm Anna làm. Cô bé ăn một hơi hết hai bát mới thỏa mãn trở về phòng đọc sách, bàn ăn chỉ còn lại Anna, Chúc An Sinh và Trì Trừng ở lại vừa ăn mì vừa nói chuyện phiếm.
" Anna, không ngờ tài năng nấu nướng của cô lại tốt như này. " Chúc An Sinh cảm thán một câu, cô còn tưởng người làm nghề "thợ săn tiền thưởng" như Anna thì phòng bếp không phải là nơi để trổ tài.
" Tôi cũng chỉ biết làm mỗi món này, sợ là ngày mai tôi phải gọi cơm hộp cho Doris rồi. " Anna nói một cách tự giễu, sau đó ba người cười thành tiếng.
Đúng lúc này, điện thoại bàn trong phòng vang lên. Lập tức, bầu không khí trong phòng rơi vào yên tĩnh.
Anna đứng dậy đi nhận điện thoại. Cô cảm thấy hơi khó hiểu, không biết là ai gọi tới đây nhỉ, nhưng sau khi cô nhận điện thoại thì đầu dây bên kia cứ im lặng không nói.
" Alo? "
Anna lên tiếng trước, nhưng đầu dây bên kia vẫn im lặng không nói gì.
Đang lúc Anna cho rằng đây là trò ai đó dùng để chọc ghẹo thì đầu dây bên kia vang lên tiếng nói, Anna có thể nghe được đây là giọng nam.
" Xin chào, cho hỏi đây có phải nhà Heidi không? Trước khi Heidi chết có để lại di chúc, cô ấy để tôi chuyển tới cho Doris và Anna, cô ấy rất yêu hai người. "
Bình luận facebook