Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 117: Sương mù dày đặc
“Vlad Borman chết rồi.”
Cô không ngờ mình sẽ được nghe tin Vlad Borman qua đời, luồng tin này khiến cô nhất thời không kịp phản ứng. Thậm chí cô còn phải suy nghĩ mất một lúc mới nhớ ra Vlad Borman là ai.
“Vlad Borman chết rồi á?”
“Đúng vậy, Aidan gọi điện tới báo cho anh. Ngày hôm qua hắn đã thắt cổ tự tử trong nhà giam.”
“Sao hắn lại thắt cổ tự tử?” Chúc An Sinh vừa nói vừa nghĩ tới Vlad Borman, nghĩ thế nào cô cũng thấy Vlad Borman không phải là loại người dễ dàng muốn kết liễu cuộc đời như thế.
“Anh cũng cảm thấy rất kỳ lạ.” Trì Trừng bắt đầu lo lắng, sốt ruột.
Chúc An Sinh có thể đoán ra được Trì Trừng đang lo lắng điều gì: “Anh nghi ngờ Vlad Borman không tự sát, mọi thứ là do Anna làm, đúng không?”
Trì Trừng không nói gì, ngầm thừa nhận điều Chúc An Sinh đang nói là đúng. Anh giơ tay lên nhìn đồng hồ, bây giờ mới có chín giờ sáng, ngồi máy bay từ Anh Quốc tới Vienna chỉ mất hai tiếng nên anh lập tức đưa ra quyết định: “An Sinh, anh muốn quay lại Vienna một chuyến.”
Chúc An Sinh hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng lúc này của Trì Trừng, vì thế hai người nhanh chóng ngồi vào trong xe. Người cảnh sát đang lái xe nghe không rõ cuộc trò chuyện của Chúc An Sinh và Trì Trừng nhưng vẫn biết là hai người đang có chuyện quan trọng nên cả đường đi cậu ta không dám nhả chân ga ra một phút nào.
Lúc Trì Trừng chuẩn bị xuống xe, Chúc An Sinh còn dặn dò đôi câu: “Trì Trừng, sau khi tới Vienna anh hãy đi điều tra rõ tình hình, đừng tùy tiện tới tìm Anna rồi chất vấn cô ấy. Còn nữa, phải đặt sự an toàn của bản thân lên hàng đầu.”
“Anh biết, chờ anh về nhé.” Dáng vẻ lo lắng của Chúc An Sinh khiến Trì Trừng cảm động, sau đó anh nói với cô câu cuối cùng rồi bước xuống xe.
Chúc An Sinh nhìn ra ngoài cửa sổ xe mãi cho tới khi Trì Trừng bước lên xe taxi mới rời tầm mắt đi. Cô âm thầm cầu nguyện trong lòng, hy vọng chuyện lần này chỉ là do cô và Trì Trừng suy nghĩ quá nhiều.
Người cảnh sát đang lái xe tận mắt nhìn thấy Trì Trừng lên xe taxi và rời đi rồi mới nghiêng người hỏi: “Chúc tiểu thư, giờ cô muốn đi đâu?”
“Đưa tôi tới cục cảnh sát đi, tôi có chút chuyện muốn thỉnh giáo cục trưởng.” Chúc An Sinh nở nụ cười lịch sự. Tuy Trì Trừng rời đi rồi nhưng cô cũng phải tranh thủ ra mặt đòi lời giải thích mới được. Bị kẻ đồng lõa đuổi ra khỏi hiện trường vụ án, trước giờ cô chưa từng gặp loại chuyện này.
Đương nhiên người cảnh sát này biết rõ Chúc An Sinh tìm cục trưởng không phải để thỉnh giáo, có điều cậu ta cũng không muốn gánh phiền toái thay cục trưởng nên cậu ta đưa Chúc An Sinh về cục cảnh sát.
Sau khi đi tới cục cảnh sát, có người đã thay cô báo cho cục trưởng biết cô muốn gặp ngài ấy nhưng tin tức trở về lại là cục trưởng có việc, tạm thời đã rời khỏi cục.
Giờ Chúc An Sinh còn đang nghi ngờ có phải bọn họ đang sỉ nhục chỉ số IQ của cô không. Nhưng cô vẫn phải duy trì nụ cười trên khuôn mặt, bình tĩnh tìm một vị trí trống mà ngồi xuống. Chúc An Sinh ở lại một cách thản nhiên như thế đấy.
Nhìn thấy hành động của Chúc An Sinh, người mới đi thông báo thì thầm nho nhỏ vào tai người cảnh sát vừa đưa cô tới đây. Động tác nhỏ này của bọn họ làm sao thoát được khỏi mắt cô, càng nghĩ cô càng thấy mình ở lì lại đây là hợp lí.
Thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút. Để giết thời gian, Chúc An Sinh còn tìm được một quyển để đọc. Trước kia cô đọc quyển này bằng bản tiếng Trung, giờ đọc lại bằng bản tiếng Anh cũng không tới nỗi nhàm chán.
Lúc đọc sách, thỉnh thoảng Chúc An Sinh lại cảm nhận được có ánh mắt ai đó ngẫu nhiên dừng lại ở trên người mình, nhưng cô coi như không biết, say mê đọc cuốn đó.
Nhoáng một cái thời gian đã tới giữa trưa, có người đi mua cơm hộ cho tất cả cảnh sát ở đây. Khi cơm vừa mới được mang về, cả đám cảnh sát đó như sói đói vồ lấy từng phần cơm hộp, rất nhanh sau đó túi nilon đựng cơm hộp gần như đã trống không. Người cảnh sát đi mua cơm trưa còn xách bao nilon đó đi tới trước mặt Chúc An Sinh.
“An Sinh tiểu thư, chị cũng ăn một chút đi.”
Người cảnh sát đó đưa cho Chúc An Sinh một chiếc hotdog. Chúc An Sinh mở lời cảm ơn và nhận lấy phần ăn.
Quả thật, Chúc An Sinh rất đói bụng. Sau khi nói lời cảm ơn và nhận lấy chiếc hotdog xong cô đã cắn luôn một miếng. Nhưng rồi cô thấy ngay sau đó người cảnh sát cầm túi nilon rời đi thì phải vội vàng nuốt miếng hotdog xuống và gọi người cảnh sát ấy lại.
“Xin chờ một chút.”
Người cảnh sát đó quay sang nhìn Chúc An Sinh bằng ánh mắt nghi hoặc, hắn không hiểu Chúc An Sinh gọi mình để làm gì.
“Hotdog có vấn đề gì à?”
“Không có vấn đề gì, hotdog ăn rất ngon.”
Chúc An Sinh nhìn về phía người cảnh sát đó và nở một nụ cười xinh đẹp. Anh chàng cảnh sát này còn rất trẻ, thế nên hắn mới trở thành chân sai vặt, để các đồng nghiệp khác nhờ hắn đi mua cơm hộ. Cũng vì còn trẻ nên hắn khó có thể chống đỡ được nụ cười của Chúc An Sinh, cả khuôn mặt hắn nhanh chóng đỏ bừng. Tâm lý phòng ngự của anh chàng này rất yếu, điều này đúng như suy đoán của Chúc An Sinh.
“Tôi chỉ muốn hỏi chút thôi, tôi phải chờ bao lâu nữa thì cục trưởng mới đồng ý gặp tôi?”
Người cảnh sát trẻ tuổi này hoàn toàn không ngờ rằng Chúc An Sinh sẽ hỏi vấn đề đó, hắn đứng chết sững tại chỗ.
“Tôi quan sát mọi người đủ lâu rồi. Sau khi cậu mang đồ ăn trưa về thì mọi người nhanh chóng đi tới lấy phần của mình, xong xuôi mọi thứ cậu lại cầm túi nilon đó đi nhưng bên trong vẫn còn ba phần cơm. Trong đó có một phần hotdog cậu đã đưa cho tôi, vậy phần còn lại cậu muốn đưa cho ai đây?”
Có người cảnh sát già chú ý tới động tĩnh phía bên này, ông ta lập tức tặng cho anh chàng trẻ tuổi một ánh mắt. Người cảnh sát trẻ lập tức phản ứng lại: “Tôi ăn nhiều thế nên mua cho mình hai phần cơm.”
“Thế à? Thế thì tôi cảm thấy rất khó hiểu, một người ăn chay như cậu tại sao lại mua thêm một phần hamburger thịt bò?”
Khi nói chuyện, Chúc An Sinh nhìn thẳng vào người cảnh sát trẻ tuổi đứng trước mặt, còn anh chàng đó thì không dám nhìn thẳng vào mắt cô, hắn đưa ánh mắt kinh ngạc nhìn vào trong túi.
“Sao chị biết?” Người cảnh sát trẻ tuổi hỏi, thật không thể tin được.
“Tôi vừa nói rồi, tôi thật sự rất đói bụng.” Chúc An Sinh nở nụ cười chiến thắng, câu nói khi nãy của người cảnh sát này đang ngầm thừa nhận là cục trưởng có mặt ở đây, vì thế cô kiên nhẫn giải thích thắc mắc của hắn.
“Vậy sao chị biết tôi là người ăn chay?”
“Xin lỗi, tôi đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa cậu và đồng nghiệp, có phải sáng nay cậu không may ăn phải thịt xông khói không?”
Cuối cùng người cảnh sát trẻ đã hiểu ra, rồi hắn lại thấy hơi xấu hổ: “Tôi cứ nghĩ là chị đang đọc sách rất chăm chú.”
“Ở trong sách tôi đã gặp được một người thầy giáo tuyệt vời.”
Nghe vậy, người cảnh sát liếc nhìn cuốn sách Chúc An Sinh đang đặt ở trên ghế, hắn thấy được cái tên Holmes.
“Giờ cậu có thể giúp tôi hỏi thăm chủ nhân của chiếc bánh hamburger nhân thịt bò này là ông ấy có thể gặp tôi không?”
Người cảnh sát trẻ quay ra phía sau cầu xin sự giúp đỡ của đồng nghiệp nhưng hễ ai bắt gặp ánh mắt của hắn đều không tự chủ được mà lùi về phía sau. Hắn hiểu giờ mình không còn sự lựa chọn nào khác.
Ba phút sau, Chúc An Sinh có mặt trước văn phòng cục trưởng.
Vừa gặp Chúc An Sinh, cục trưởng đã chào đón rất nhiệt tình. Giống như là ông đã quên sạch chuyện mình lừa Chúc An Sinh khi nãy.
Cục trưởng mời Chúc An Sinh ngồi xuống, nhưng Chúc An Sinh nào còn tâm tư ngồi xuống nói chuyện, sức kiên nhẫn của cô đã không còn rồi.
“Tôi nhớ là đích thân cục trưởng đã gửi email mời tôi và Trì Trừng tới Anh. Nhưng sao lại để một nữ tu sĩ đuổi tôi và Trì Trừng ra khỏi nhà thờ? Ngài không cảm thấy bản thân đang thiếu chúng tôi một lời giải thích sao?”
Cục trưởng để lộ ra vẻ xấu hổ, sau đó ông thu lại dáng vẻ khách sáo, nói một cách nghiêm túc: “Tôi mong Chúc An Sinh tiểu thư và Trì Trừng tiên sinh có thể thông cảm cho tôi. Tôi đã nghĩ là mình phải tra ra chân tướng nên mới gửi email mời hai người tới đây, nhưng hóa ra vụ án này không phải do tôi phá.”
“Sẽ nhanh chóng có người khác nhận vụ án này, tôi thật lòng xin lỗi hai người, tôi không đủ sức.”
“Án này có uẩn khúc gì à? Sao ông lại giữ kín như bưng thế?”
“Tôi không biết vụ án này có uẩn khúc gì, điều duy nhất tôi biết là người thâu tóm vụ án nào có thế lực rất lớn. Tôi chỉ có thể nói tới đây thôi, mong Chúc An Sinh tiểu thư có thể hiểu cho nỗi khổ của tôi.”
Nói xong, cục trưởng lập tức rời khỏi văn phòng như đang chạy trốn. Khi Chúc An Sinh ra khỏi văn phòng thì nhìn thấy được bóng dáng ông đang rời khỏi đây, tựa như có ma quỷ đang đuổi theo ông.
Chỗ này có điều gì bí mật? Rốt cuộc là ai đã nhúng tay vào vụ án này?
Mấy vấn đề này Chúc An Sinh không thể giải đáp được, trong vô thức, cô rùng mình một cái.
**
Sau khi tới Vienna, Aidan là người tới sân bay đón Trì Trừng và đưa anh về cục cảnh sát. Ở chỗ này anh đã thấy được thi thể Vlad Borman.
Vào năm ngày trước, chẳng ai có thể tưởng tượng được nhân vật chính trong vụ xét xử thế kỷ đó lại thắt cổ tự tử vào bốn ngày sau. Ngay cả khi Trì Trừng tận mắt nhìn thấy thi thể lạnh lẽo của Vlad Borman vẫn cảm thấy không chân thật.
“Hắn tự tử bằng cách nào?” Trì Trừng nhìn vết siết trên cổ Vlad Borman, hỏi.
“Hắn dùng dây quần thể thao để siết cổ. Lúc quản ngục phát hiện ra hắn thì hắn đã tử vong. Tôi nhớ rõ lắm, lúc đó ngũ quan của hắn vô cùng vặn vẹo, còn xảy ra tình trạng đi nặng đi nhẹ mất khống chế. Cuối cùng vẫn là nhờ pháp y khôi phục cho hắn khuôn mặt tương đối bình thường. Vì mắt hắn có hiện tượng ứ máu nên bên pháp y không có cách nào để hắn nhắm hẳn hai mắt lại.”
“Xác định là tự tử rồi?”
“Sau khi bị tuyên án, Vlad Borman luôn nhốt mình trong căn phòng đơn. Trong khoảng thời gian đó hắn có gặp gỡ luật sư của mình hai lần, thế nên tôi chắc chắn rằng hắn đã tự tử, hơn nữa còn có chứng cứ.”
“Chứng cứ gì?” Trì Trừng tò mò, lập tức Aidan lấy ra một túi đựng vật chứng.
Trong túi vật chứng là một cuộn dây dài, đó là thứ mà Vlad Borman dùng để tự tử, có điều cái làm Trì Trừng chú ý là nút thắt dây.
Đó là nút thắt giống y hệt các nút thắt phức tạp trong vụ án giết người liên hoàn vừa rồi.
“Không phải do không tìm thấy chứng cứ trực tiếp nên Trì Trừng tiên sinh luôn canh cánh trong lòng chuyện này sao. Bây giờ đã có nút thắt này, chúng ta hoàn toàn có thể tin rằng Vlad Borman là hung thủ.”
Aidan nói bằng giọng vui vẻ, nhưng nhìn nút thắt kia Trì Trừng lại không cười nổi.
Trì Trừng thắc mắc, nếu Vlad Borman thật sự muốn tự tử thì sao hắn còn gặp luật sư của mình làm gì? Mục đích gặp luật sư của hắn là để kháng án, một người đang có ý định kháng án sao đột nhiên lại muốn tự tử?
Cô không ngờ mình sẽ được nghe tin Vlad Borman qua đời, luồng tin này khiến cô nhất thời không kịp phản ứng. Thậm chí cô còn phải suy nghĩ mất một lúc mới nhớ ra Vlad Borman là ai.
“Vlad Borman chết rồi á?”
“Đúng vậy, Aidan gọi điện tới báo cho anh. Ngày hôm qua hắn đã thắt cổ tự tử trong nhà giam.”
“Sao hắn lại thắt cổ tự tử?” Chúc An Sinh vừa nói vừa nghĩ tới Vlad Borman, nghĩ thế nào cô cũng thấy Vlad Borman không phải là loại người dễ dàng muốn kết liễu cuộc đời như thế.
“Anh cũng cảm thấy rất kỳ lạ.” Trì Trừng bắt đầu lo lắng, sốt ruột.
Chúc An Sinh có thể đoán ra được Trì Trừng đang lo lắng điều gì: “Anh nghi ngờ Vlad Borman không tự sát, mọi thứ là do Anna làm, đúng không?”
Trì Trừng không nói gì, ngầm thừa nhận điều Chúc An Sinh đang nói là đúng. Anh giơ tay lên nhìn đồng hồ, bây giờ mới có chín giờ sáng, ngồi máy bay từ Anh Quốc tới Vienna chỉ mất hai tiếng nên anh lập tức đưa ra quyết định: “An Sinh, anh muốn quay lại Vienna một chuyến.”
Chúc An Sinh hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng lúc này của Trì Trừng, vì thế hai người nhanh chóng ngồi vào trong xe. Người cảnh sát đang lái xe nghe không rõ cuộc trò chuyện của Chúc An Sinh và Trì Trừng nhưng vẫn biết là hai người đang có chuyện quan trọng nên cả đường đi cậu ta không dám nhả chân ga ra một phút nào.
Lúc Trì Trừng chuẩn bị xuống xe, Chúc An Sinh còn dặn dò đôi câu: “Trì Trừng, sau khi tới Vienna anh hãy đi điều tra rõ tình hình, đừng tùy tiện tới tìm Anna rồi chất vấn cô ấy. Còn nữa, phải đặt sự an toàn của bản thân lên hàng đầu.”
“Anh biết, chờ anh về nhé.” Dáng vẻ lo lắng của Chúc An Sinh khiến Trì Trừng cảm động, sau đó anh nói với cô câu cuối cùng rồi bước xuống xe.
Chúc An Sinh nhìn ra ngoài cửa sổ xe mãi cho tới khi Trì Trừng bước lên xe taxi mới rời tầm mắt đi. Cô âm thầm cầu nguyện trong lòng, hy vọng chuyện lần này chỉ là do cô và Trì Trừng suy nghĩ quá nhiều.
Người cảnh sát đang lái xe tận mắt nhìn thấy Trì Trừng lên xe taxi và rời đi rồi mới nghiêng người hỏi: “Chúc tiểu thư, giờ cô muốn đi đâu?”
“Đưa tôi tới cục cảnh sát đi, tôi có chút chuyện muốn thỉnh giáo cục trưởng.” Chúc An Sinh nở nụ cười lịch sự. Tuy Trì Trừng rời đi rồi nhưng cô cũng phải tranh thủ ra mặt đòi lời giải thích mới được. Bị kẻ đồng lõa đuổi ra khỏi hiện trường vụ án, trước giờ cô chưa từng gặp loại chuyện này.
Đương nhiên người cảnh sát này biết rõ Chúc An Sinh tìm cục trưởng không phải để thỉnh giáo, có điều cậu ta cũng không muốn gánh phiền toái thay cục trưởng nên cậu ta đưa Chúc An Sinh về cục cảnh sát.
Sau khi đi tới cục cảnh sát, có người đã thay cô báo cho cục trưởng biết cô muốn gặp ngài ấy nhưng tin tức trở về lại là cục trưởng có việc, tạm thời đã rời khỏi cục.
Giờ Chúc An Sinh còn đang nghi ngờ có phải bọn họ đang sỉ nhục chỉ số IQ của cô không. Nhưng cô vẫn phải duy trì nụ cười trên khuôn mặt, bình tĩnh tìm một vị trí trống mà ngồi xuống. Chúc An Sinh ở lại một cách thản nhiên như thế đấy.
Nhìn thấy hành động của Chúc An Sinh, người mới đi thông báo thì thầm nho nhỏ vào tai người cảnh sát vừa đưa cô tới đây. Động tác nhỏ này của bọn họ làm sao thoát được khỏi mắt cô, càng nghĩ cô càng thấy mình ở lì lại đây là hợp lí.
Thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút. Để giết thời gian, Chúc An Sinh còn tìm được một quyển để đọc. Trước kia cô đọc quyển này bằng bản tiếng Trung, giờ đọc lại bằng bản tiếng Anh cũng không tới nỗi nhàm chán.
Lúc đọc sách, thỉnh thoảng Chúc An Sinh lại cảm nhận được có ánh mắt ai đó ngẫu nhiên dừng lại ở trên người mình, nhưng cô coi như không biết, say mê đọc cuốn đó.
Nhoáng một cái thời gian đã tới giữa trưa, có người đi mua cơm hộ cho tất cả cảnh sát ở đây. Khi cơm vừa mới được mang về, cả đám cảnh sát đó như sói đói vồ lấy từng phần cơm hộp, rất nhanh sau đó túi nilon đựng cơm hộp gần như đã trống không. Người cảnh sát đi mua cơm trưa còn xách bao nilon đó đi tới trước mặt Chúc An Sinh.
“An Sinh tiểu thư, chị cũng ăn một chút đi.”
Người cảnh sát đó đưa cho Chúc An Sinh một chiếc hotdog. Chúc An Sinh mở lời cảm ơn và nhận lấy phần ăn.
Quả thật, Chúc An Sinh rất đói bụng. Sau khi nói lời cảm ơn và nhận lấy chiếc hotdog xong cô đã cắn luôn một miếng. Nhưng rồi cô thấy ngay sau đó người cảnh sát cầm túi nilon rời đi thì phải vội vàng nuốt miếng hotdog xuống và gọi người cảnh sát ấy lại.
“Xin chờ một chút.”
Người cảnh sát đó quay sang nhìn Chúc An Sinh bằng ánh mắt nghi hoặc, hắn không hiểu Chúc An Sinh gọi mình để làm gì.
“Hotdog có vấn đề gì à?”
“Không có vấn đề gì, hotdog ăn rất ngon.”
Chúc An Sinh nhìn về phía người cảnh sát đó và nở một nụ cười xinh đẹp. Anh chàng cảnh sát này còn rất trẻ, thế nên hắn mới trở thành chân sai vặt, để các đồng nghiệp khác nhờ hắn đi mua cơm hộ. Cũng vì còn trẻ nên hắn khó có thể chống đỡ được nụ cười của Chúc An Sinh, cả khuôn mặt hắn nhanh chóng đỏ bừng. Tâm lý phòng ngự của anh chàng này rất yếu, điều này đúng như suy đoán của Chúc An Sinh.
“Tôi chỉ muốn hỏi chút thôi, tôi phải chờ bao lâu nữa thì cục trưởng mới đồng ý gặp tôi?”
Người cảnh sát trẻ tuổi này hoàn toàn không ngờ rằng Chúc An Sinh sẽ hỏi vấn đề đó, hắn đứng chết sững tại chỗ.
“Tôi quan sát mọi người đủ lâu rồi. Sau khi cậu mang đồ ăn trưa về thì mọi người nhanh chóng đi tới lấy phần của mình, xong xuôi mọi thứ cậu lại cầm túi nilon đó đi nhưng bên trong vẫn còn ba phần cơm. Trong đó có một phần hotdog cậu đã đưa cho tôi, vậy phần còn lại cậu muốn đưa cho ai đây?”
Có người cảnh sát già chú ý tới động tĩnh phía bên này, ông ta lập tức tặng cho anh chàng trẻ tuổi một ánh mắt. Người cảnh sát trẻ lập tức phản ứng lại: “Tôi ăn nhiều thế nên mua cho mình hai phần cơm.”
“Thế à? Thế thì tôi cảm thấy rất khó hiểu, một người ăn chay như cậu tại sao lại mua thêm một phần hamburger thịt bò?”
Khi nói chuyện, Chúc An Sinh nhìn thẳng vào người cảnh sát trẻ tuổi đứng trước mặt, còn anh chàng đó thì không dám nhìn thẳng vào mắt cô, hắn đưa ánh mắt kinh ngạc nhìn vào trong túi.
“Sao chị biết?” Người cảnh sát trẻ tuổi hỏi, thật không thể tin được.
“Tôi vừa nói rồi, tôi thật sự rất đói bụng.” Chúc An Sinh nở nụ cười chiến thắng, câu nói khi nãy của người cảnh sát này đang ngầm thừa nhận là cục trưởng có mặt ở đây, vì thế cô kiên nhẫn giải thích thắc mắc của hắn.
“Vậy sao chị biết tôi là người ăn chay?”
“Xin lỗi, tôi đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa cậu và đồng nghiệp, có phải sáng nay cậu không may ăn phải thịt xông khói không?”
Cuối cùng người cảnh sát trẻ đã hiểu ra, rồi hắn lại thấy hơi xấu hổ: “Tôi cứ nghĩ là chị đang đọc sách rất chăm chú.”
“Ở trong sách tôi đã gặp được một người thầy giáo tuyệt vời.”
Nghe vậy, người cảnh sát liếc nhìn cuốn sách Chúc An Sinh đang đặt ở trên ghế, hắn thấy được cái tên Holmes.
“Giờ cậu có thể giúp tôi hỏi thăm chủ nhân của chiếc bánh hamburger nhân thịt bò này là ông ấy có thể gặp tôi không?”
Người cảnh sát trẻ quay ra phía sau cầu xin sự giúp đỡ của đồng nghiệp nhưng hễ ai bắt gặp ánh mắt của hắn đều không tự chủ được mà lùi về phía sau. Hắn hiểu giờ mình không còn sự lựa chọn nào khác.
Ba phút sau, Chúc An Sinh có mặt trước văn phòng cục trưởng.
Vừa gặp Chúc An Sinh, cục trưởng đã chào đón rất nhiệt tình. Giống như là ông đã quên sạch chuyện mình lừa Chúc An Sinh khi nãy.
Cục trưởng mời Chúc An Sinh ngồi xuống, nhưng Chúc An Sinh nào còn tâm tư ngồi xuống nói chuyện, sức kiên nhẫn của cô đã không còn rồi.
“Tôi nhớ là đích thân cục trưởng đã gửi email mời tôi và Trì Trừng tới Anh. Nhưng sao lại để một nữ tu sĩ đuổi tôi và Trì Trừng ra khỏi nhà thờ? Ngài không cảm thấy bản thân đang thiếu chúng tôi một lời giải thích sao?”
Cục trưởng để lộ ra vẻ xấu hổ, sau đó ông thu lại dáng vẻ khách sáo, nói một cách nghiêm túc: “Tôi mong Chúc An Sinh tiểu thư và Trì Trừng tiên sinh có thể thông cảm cho tôi. Tôi đã nghĩ là mình phải tra ra chân tướng nên mới gửi email mời hai người tới đây, nhưng hóa ra vụ án này không phải do tôi phá.”
“Sẽ nhanh chóng có người khác nhận vụ án này, tôi thật lòng xin lỗi hai người, tôi không đủ sức.”
“Án này có uẩn khúc gì à? Sao ông lại giữ kín như bưng thế?”
“Tôi không biết vụ án này có uẩn khúc gì, điều duy nhất tôi biết là người thâu tóm vụ án nào có thế lực rất lớn. Tôi chỉ có thể nói tới đây thôi, mong Chúc An Sinh tiểu thư có thể hiểu cho nỗi khổ của tôi.”
Nói xong, cục trưởng lập tức rời khỏi văn phòng như đang chạy trốn. Khi Chúc An Sinh ra khỏi văn phòng thì nhìn thấy được bóng dáng ông đang rời khỏi đây, tựa như có ma quỷ đang đuổi theo ông.
Chỗ này có điều gì bí mật? Rốt cuộc là ai đã nhúng tay vào vụ án này?
Mấy vấn đề này Chúc An Sinh không thể giải đáp được, trong vô thức, cô rùng mình một cái.
**
Sau khi tới Vienna, Aidan là người tới sân bay đón Trì Trừng và đưa anh về cục cảnh sát. Ở chỗ này anh đã thấy được thi thể Vlad Borman.
Vào năm ngày trước, chẳng ai có thể tưởng tượng được nhân vật chính trong vụ xét xử thế kỷ đó lại thắt cổ tự tử vào bốn ngày sau. Ngay cả khi Trì Trừng tận mắt nhìn thấy thi thể lạnh lẽo của Vlad Borman vẫn cảm thấy không chân thật.
“Hắn tự tử bằng cách nào?” Trì Trừng nhìn vết siết trên cổ Vlad Borman, hỏi.
“Hắn dùng dây quần thể thao để siết cổ. Lúc quản ngục phát hiện ra hắn thì hắn đã tử vong. Tôi nhớ rõ lắm, lúc đó ngũ quan của hắn vô cùng vặn vẹo, còn xảy ra tình trạng đi nặng đi nhẹ mất khống chế. Cuối cùng vẫn là nhờ pháp y khôi phục cho hắn khuôn mặt tương đối bình thường. Vì mắt hắn có hiện tượng ứ máu nên bên pháp y không có cách nào để hắn nhắm hẳn hai mắt lại.”
“Xác định là tự tử rồi?”
“Sau khi bị tuyên án, Vlad Borman luôn nhốt mình trong căn phòng đơn. Trong khoảng thời gian đó hắn có gặp gỡ luật sư của mình hai lần, thế nên tôi chắc chắn rằng hắn đã tự tử, hơn nữa còn có chứng cứ.”
“Chứng cứ gì?” Trì Trừng tò mò, lập tức Aidan lấy ra một túi đựng vật chứng.
Trong túi vật chứng là một cuộn dây dài, đó là thứ mà Vlad Borman dùng để tự tử, có điều cái làm Trì Trừng chú ý là nút thắt dây.
Đó là nút thắt giống y hệt các nút thắt phức tạp trong vụ án giết người liên hoàn vừa rồi.
“Không phải do không tìm thấy chứng cứ trực tiếp nên Trì Trừng tiên sinh luôn canh cánh trong lòng chuyện này sao. Bây giờ đã có nút thắt này, chúng ta hoàn toàn có thể tin rằng Vlad Borman là hung thủ.”
Aidan nói bằng giọng vui vẻ, nhưng nhìn nút thắt kia Trì Trừng lại không cười nổi.
Trì Trừng thắc mắc, nếu Vlad Borman thật sự muốn tự tử thì sao hắn còn gặp luật sư của mình làm gì? Mục đích gặp luật sư của hắn là để kháng án, một người đang có ý định kháng án sao đột nhiên lại muốn tự tử?
Bình luận facebook