Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14: Sinh tử là một đường, đồ Tể xuất hiện
Edit: Cải Trắng
[ Q2 ] Chương 14: Sinh tử là một đường, đồ tể xuất hiện
Tiểu Lý không nói thêm gì với Chúc An Sinh nữa, nhưng cô biết đây chắc chắn là Phương Trọng Bình dặn cậu chạy đi mua, mà Phương Trọng Bình không nghĩ tới việc cho cô biết thì tốt nhất cô nên giả vờ như không biết. Cô vô thỏa mãn ăn hết cơm vịt quay và bánh bao chiên.
Cơm no rượu say, Chúc An Sinh cũng không dám lãng phí thời gian vào việc nghỉ ngơi, cô xoay người lập tức cùng Tiểu Lý tiếp tục tra thân phận nạn nhân.
Tiểu Lý đang làm ở bên điều tra, mà Chúc An Sinh cũng mới rời khỏi cương vị ở đồn công an, giờ bỗng nhiên cô lại trở về với công việc tra tư liệu nhàm chán, thế nên về phần này hai người kết hợp với nhau vô cùng ăn ý.
Tiểu Lý dựa trên những số liệu do Chúc An Sinh tổng hợp lại, tìm ra phương thức liên lạc với người nhà các bé, Chúc An Sinh ở một bên liên tục cầm điện thoại để xác minh, hành động cứ thế lặp đi lặp lại, thời gian trôi qua rất nhanh.
Tới đúng 9 giờ 35 phút tối, Chúc An Sinh cuối cùng cũng hoàn tất gần 117 cuộc gọi để xác nhận, kết quả có hơi thất vọng. Những người cô liên lạc cho tới nay không có ai báo người nhà mất tích cả, ở khu dân cư của họ cũng không có ai mất tích. Giờ cô chỉ còn đúng một cuộc gọi nữa mà thôi, cái người họ Trương cuối cùng.
Trong đống tài liệu này, có tới năm người mà cô gọi điện thoại tới không nhận điện, Chúc An Sinh quyết định ngày mai cô sẽ tự mình đi điều tra, đây chính là hy vọng cuối cùng của cô.
Sau khi thu dọn xong đống tài liệu, Tiểu Lý và Chúc An Sinh rời khỏi cục cảnh sát, giờ đây cục đã vô cùng vắng vẻ. Vốn cậu muốn đưa Chúc An Sinh về nhà nhưng cô lại khéo léo từ chối ý tốt của cậu. Chúc An Sinh cảm thấy hôm nay tốt xấu gì cô cũng đã được ngủ một giấc, còn Tiểu Lý thì cả ngày hôm nay bận không ngơi tay, cô không muốn làm phiền cậu nữa.
Chào tạm biệt Tiểu Lý, cô đi bộ ở ven đường để vẫy taxi, sau khi lên xe, báo xong địa chỉ nhà cô lại nhắm mắt nghỉ ngơi, chỉ là mới yên tĩnh không bao lâu thì cô bị cuộc gọi tới của Trì Trừng đánh thức.
" Alo? "
" Thế nào rồi, tra được thân phận nạn nhân chưa? "
Cô mới nhận cuộc gọi, Trì Trừng đã trực tiếp đi vào chủ đề chính.
" Còn chưa được, hiện tại còn năm cuộc gọi không có người nhận, chỉ cần điều tra thêm nhất định sẽ tiến gần thêm một bước, tôi có dự cảm, thông tin về nạn nhân sẽ ở một trong năm người còn lại, ngày mai có thể chúng ta sẽ có đáp án. "
" Hiệu suất làm việc không tồi. "
Trì Trừng tán thưởng một câu, lúc này Chúc An Sinh không phát hiện ra chỉ vì một câu tán thưởng của anh đã khiến cô thỏa mãn nở nụ cười, thật giống như một cô nhóc học sinh tiểu học, được giáo viên khích lệ liền cười thật tươi, cho dù phần thưởng đó chỉ là một bông hoa màu đỏ bé xíu.
" Vậy nếu như hiện tại tôi nói cho cô biết, suy luận của cô có chính xác hay không thì sao? "
" Làm sao mà anh biết được chứ? " Chúc An Sinh vừa cảm thấy kinh ngạc, lại có chút nghi ngờ, chính cô còn chưa dám chắc liệu nạn nhân có ở trong năm người kia hay không, nhỡ đâu suy luận của cô là sai thì sao? Dù thế thì hiện tại cô vẫn tin suy luận của mình là chính xác.
" Cô đừng hỏi làm sao tôi biết được, hiện tại cô có muốn tôi nói đáp án cho cô nghe không? "
Sao cô có thể không nghe ra được ý cười trong giọng anh cơ chứ, chẳng qua là anh đã nắm được thóp cô rồi, cô có thể không muốn biết sao?
" Anh không cảm thấy mình hiện tại rất giống một con hồ ly giảo hoạt sao? Nói đi, điều kiện là gì? "
Ý cười của Trì Trừng từ đầu dây bên kia chợt tắt, anh xoa xoa cằm, cảm thấy hơi mất tự nhiên, bởi vì anh bỗng nhiên cảm thấy hình như Chúc An Sinh so sánh đúng đúng.
Tằng hắng một cái, cuối cùng thì Trì Trừng cũng lộ nguyên bộ mặt thật.
" Tôi nói cho cô biết kết quả, vậy cho dù suy luận của cô có đúng thì tôi cũng chỉ tăng cho cô 5% tiền lương mà thôi, cô thấy thế nào? "
" Thành giao. " Bắt cô lựa chọn giữa chân tướng và tiền lương thì cô sẽ không chút do dự chọn chân tướng, chỉ là cô thấy mình bị Trì Trừng tính kế thì cảm thấy vô cùng bất mãn: " Trì Trừng, anh có biết hiện tại tôi thấy anh rất giống Harpagon* không? "
Harpagon: Đây là một nhân vật chính trong bộ hài kịch của Pháp, nhân vật chính là một người đàn ông giàu có nhưng rất keo kiệt. Các bạn có thể xem thêm truyện hoặc phim để hiểu rõ hơn. Harpagon dịch ra Tiếng Việt cũng có nghĩa là " Lão hà tiện. "
" Harpagon? Vậy cô hiểu lầm tôi rồi. " Trì Trừng cảm thấy vô cùng ủy khuất: " Hắn là có tiền nhưng không đụng tới, còn tôi thật sự không có tiền. "
" Thế nào, Trì tiên sinh nhanh như thế đã tiêu hết mấy nghìn đô la Mỹ tiền nhuận bút? Tôi còn lạ gì những mưu tính của anh nữa. "
Trì Trừng xấu hổ đành im lặng vài giây, anh không ngờ trí nhớ cô lại tốt như vậy, hóa ra cô vẫn còn nhớ rõ lần trước anh phỏng vấn cô như thế nào.
" Tiền của tôi không phải đầu tư hết vào viện nghiên cứu rồi sao, còn nữa, không phải cô muốn biết đáp án sao? "
Chúc An Sinh biết anh đang cố ý lảng sang chuyện khác, chạm ngay vào chỗ ngứa của cô, cô lập tức lôi tập danh sách trong túi mình ra, nhìn những cái tên in trên mặt giấy kia, cô càng nóng lòng muốn biết kết quả.
" Anh nói đi. "
" Cô còn nhớ lần trước cô từng nhắc tới, nạn nhân tới cổ trấn Hà Giác chính là muốn tới Thanh Sơn Tự không? Cô vừa đi khỏi thì tôi chợt nhớ tới ở văn hóa Trung Quốc có một tập tục là sau khi có người mất có thể tìm tới một ngôi chùa thắp một ngọn đèn minh đăng. Lúc đó tôi nhờ Lưu đội trưởng đi điều tra một chút, cô đoán xem kết quả như thế nào? "
" Anh tìm được tên rồi? "
" Lưu đội trưởng có hỏi một sư thầy ở đấy, gần đây ở chùa chỉ có một chiếc đèn minh đăng được thắp lên có chữ " nam ", tên đầy đủ là Giang Nam Phong. "
Chúc An Sinh nhìn chằm chằm vào tờ danh sách trên tay, cho tới khi Trì Trừng nói ra ba chữ kia, ánh mắt cô liền tập trung vào một chỗ. Cuối cùng thì cô và Trì Trừng đã đi được một bước lớn, có thể điều tra thành công, lúc này thật muốn khóc.
Thấy Chúc An Sinh đầu dây bên kia im lặng, anh trong lòng cũng đã hiểu rõ kết quả. Anh dường như có thể cảm nhận được nét mặt bi thương của cô, dù chỉ qua một cuộc gọi, bất quá anh cũng biết, Chúc An Sinh cần phải thay đổi cái trạng thái này ngay, vì sau này cô sẽ phải gặp rất nhiều vụ án còn hơn thế nữa.
" Kết quả như thế nào? "
" Giang Nam Phong, bẩm sinh phổi phát triển không được hoàn chỉnh, tám tháng trước có một cuộc phẫu thuật nhưng không thành công, mất lúc được 1 tuổi 1 tháng, tên người mẹ là Giang Tuyết. "
" Giang Tuyết, một cái tên thật dễ nghe. " Trì Trừng thở dài, rồi nói tiếp: " Tiếp theo cô mau đăng tin tức này lên báo đi, để xem có thể tìm được người thân khác của Giang Tuyết không, nếu có thì có thể thông qua bọn họ đối chiếu lần cuối cùng. "
" Tôi hiểu rồi. "
Thanh âm Chúc An Sinh lúc này phảng phất có thể thấy được sự bi thương, ý chí sắt đá của anh sau bao nhiêu năm tiếp xúc với vụ án đã rèn luyện thành thói quen, nhưng anh không ngờ vào giờ phút này tâm trạng của cô lại ảnh hưởng tới anh, anh còn đang suy nghĩ, không biết anh có nên bồi dưỡng cho cô một chút không đây.
" Cô có muốn nghe một tin tức tốt không? "
" Tin tức tốt? " Chúc An Sinh hồ nghi hỏi lại một lần nữa, nhưng rất nhanh cô liền hiểu rõ ý trong lời nói của Trì Trừng: " Hôm nay anh có phát hiện mới sao? "
Nghe thấy được thanh âm như đã khôi phục lại sức sống của cô, Trì Trừng vô cùng thỏa mãn lộ ra vẻ tươi cười. Ngay sau đó anh liền thảo luận với Chúc An Sinh về vấn đề hôm nay anh phát hiện.
" Lần trước cô tới tìm tôi, có nhớ lúc đó tôi đang làm gì không? "
" Lần trước? Là lần mà anh đang lắp lại khung xương thi thể? "
" Đúng vậy, nhưng có biết vì sao tôi muốn khôi phục lại thi thể nạn nhân không? Bởi vì tôi phát hiện ra rằng, thời điểm nạn nhân tử vong luôn có một cảm giác rất kỳ quái, cái loại cảm giác này tôi cũng không thể nói rõ được, cho nên tôi chỉ có thể tìm hiểu trong quá trình khôi phục thi thể thôi. "
" Vậy hiện tại anh tìm được rồi sao? " Nghĩ tới đây bỗng nhiên Chúc An Sinh cảm thấy hưng phấn.
" Không đơn giản như vậy đâu, hôm nay sau khi khôi phục được thi thể nạn nhân tôi vẫn chưa tìm ra đáp án.. "
" Từ từ cô chờ tôi một chút. "
Trì Trừng còn chưa nói xong đã đột ngột nhảy sang ý khác, lúc này Chúc An Sinh không thể làm gì khác hơn ngoài việc ngồi trong xe taxi chờ đợi. Cô không biết, lúc này ở cổ trấn Hà Giác, Trì Trừng vừa mới nhận được một tập hồ sơ từ trong tay đội trưởng Lưu, anh nhanh chóng mở hồ sơ ra xem, sau đó nở nụ cười vì vừa trút được một gánh nặng.
" Làm sao thế? " Chúc An Sinh đột nhiên cảm thấy khó hiểu, sao tự nhiên anh lại cười chứ?
" An Sinh, tôi nghĩ chúng ta đã tìm được hung thủ rồi. "
Thanh âm tràn đầy từ tính của Trì Trừng như một viên đạn nhắm thẳng vào đầu cô, Chúc An Sinh cố gắng sắp xếp lại đống manh mối lộn xộn mà cô đang có.
Đã có chuyện gì xảy ra vậy? Không phải cô mới rời cổ trấn Hà Giác chưa tới một ngày sao? Trì Trừng tiếp nhận vụ án này cũng chỉ mới hai ngày thôi, trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã bắt được hung thủ rồi? Thế thì ví như truyện trinh thám ước chừng khoảng 20 vạn chữ, vậy làm sao mà có thể tìm được hung thủ vậy?
Câu chuyện đột nhiên thay đổi làm cho Chúc An Sinh cảm thấy không chân thực.
" Trì Trừng, anh đừng có mà đùa nữa. "
" Tôi nói đùa với cô làm gì? Tôi đã để đội trưởng Lưu đi bắt hung thủ rồi, cùng lắm thì ngày mai sẽ bắt được, lúc đó chúng ta có thể làm báo cáo kết án được rồi. "
" Thế hung thủ là ai? " Chúc An Sinh hỏi ra vấn đề hiện tại cô quan tâm nhất.
" Lần trước lúc suy đoán thân phận hung thủ, cô còn nhớ chứ? "
Chúc An Sinh nhớ ra lần trước trên đường tới cổ trấn Hà Giác, cô ngồi trên xe đã phân tích với anh: " Thủ pháp phanh thây của hung thủ vô cùng chuẩn xác, người có được kinh nghiệm như thế rất ít, cho nên tôi phân tích hung thủ có thể là một bác sĩ giải phẫu hay đồ tể. "
" Điều cô phân tích là đúng, nhưng trong lúc đó chúng ta đã xem nhẹ một loại khả năng. Loại khả năng này rất hiếm gặp. "
" Còn một loại khả năng nữa? "
Chúc An Sinh rơi vào trầm mặc, còn nghề gì có thể có thủ pháp phanh thây chuẩn xác như thế nhỉ? Mà Trì Trừng nói loại khả năng này rất hiếm gặp, đó là loại khả năng nào cơ chứ?
Chúc An Sinh cảm thấy mình đang ở rất gần đáp án rồi, nhưng không hiểu sao cô vẫn còn một chút mơ hồ, bỗng nhiên trong đầu cô lại xuất hiện hình ảnh hình xăm trên bả vai Giang Tuyết, cuối cùng cô đã hiểu tất cả.
" Là pháp y. "
Hiếm thấy theo như lời anh nói chính là toàn thành phố lớn như thành phố Hộ Thủy chỉ có hơn mười pháp y được công nhận mà thôi.
" Cho nên ý anh hung thủ chính là? "
" Cô còn nhớ vị pháp y được cấp trên thành phố phái xuống hỗ trợ chúng ta điều tra vụ án không? "
" Hung thủ là Mã Tân Văn. "
Chúc An Sinh nói xong câu này nội tâm cô vẫn chưa thể trở về bình thường được, tới khi xe taxi tới nơi cô cũng không có phản ứng lại, mãi tới khi tài xế nhắc nhở cô mới bừng tỉnh gửi tiền xe rồi xuống xe.
" Sao có thể? Sao anh biết được hung thủ là hắn chứ? "
Chúc An Sinh đi về tới nhà, cô vẫn chưa thể tắt điện thoại được, cô tiếp tục đặt vấn đề cho Trì Trừng.
" Cái hôm mà cô nửa đêm tới tìm tôi về việc thi thể Giang Tuyết đấy, lúc sau Mã Tân Văn cũng đi tới, cô nhớ chứ? Cô còn nhớ lúc đó anh ta đã nói cái gì không? "
" Tôi còn nhớ lúc đó hắn mang bữa khuya tới cho anh, sau đó anh giới thiệu hai người chúng tôi với nhau, rồi tôi rời đi, có vấn đề gì sao? "
" Vấn đề ở chỗ đồ ăn khuya anh ta đưa tới. Hôm sau tôi hoàn thành xong việc khôi phục thi thể vẫn không thấy manh mối nào, mãi mới nghĩ ra được điểm đó. "
" Điểm đáng ngờ? "
Chúc An Sinh nhớ lại lúc Mã Tân Văn đưa đồ ăn khuya tới, nhưng mà dù cô có cố gắng nhớ kỹ thế nào đi nữa thì cũng không thể tìm được đáng ngờ như Trì Trừng nói.
" An Sinh, chắc là cô lớn lên ở thành phố Hộ Thủy nhỉ? "
" Đúng vậy. "
" Nếu cô lớn lên ở thành phố Hộ Thủy, vậy thì tôi hỏi cô, cô có biết món ăn đặc sản ở cổ trấn Hà Giác là gì không? "
" Món ăn đặc sản? Cùng lắm thì tôi nhớ được hồi nhỏ tôi có tới đây chơi một lần, còn lại thì không nhớ lắm. "
" Vậy cô có nhớ khuya hôm qua Mã Tân Văn mua đồ ăn khuya gì mang tới không? "
Mã Tân Văn mua thức ăn khuya cho Trì Trừng? Chúc An Sinh suy nghĩ một lúc, đương nhiên cô nhớ đó chính là món sủi cảo thủy sản chiên, giờ thì cô hiểu được điểm đáng ngờ mà anh nói là gì rồi.
Mã Tân Văn là pháp y ở thành phố Hộ Thủy, nhưng hắn không phải là người thành phố này, hắn sao có thể biết vừa vặn biết được, lại còn mua mang tới cho Trì Trừng làm bữa ăn khuya nữa chứ.
Hơn nữa Chúc An Sinh vẫn còn nhớ, Mã Tân Văn tới cổ trấn Hà Giác cùng ngày với hai người, chỉ là đến sớm hơn mấy tiếng, hắn cũng không phải là người ở đây như cô, điều này có thể chứng minh hắn đã tới cổ trấn Hà Giác không chỉ một lần.
" Hắn mua sủi cảo chiên nhân thủy sản mang tới là vừa đúng lúc, đó là bởi vì hắn biết, tại sao hắn biết, là bởi vì hắn tới cổ trấn Hà Giác không chỉ một lần, mà hắn là một pháp y, trên cơ bản là khớp với điều kiện gây án, đúng không? "
" Cô nói rất đúng, hơn nữa bởi vì nghĩ tới điều này, tôi cũng hiểu rõ khúc mắc trong lòng tôi bấy lâu nay rồi. "
" Vì để xác minh lại cảm giác này, tôi đã gọi video về Mỹ thăm hỏi một người bạn làm pháp y, cậu ấy có kinh nghiệm rất phong phú, cậu ấy kiểm tra qua thi thể thấy không có vấn đề gì, điều này ngược lại càng làm sáng tỏ ý nghĩ trong lòng tôi, rồi tôi một lần nữa liên hệ với một người bạn làm bác sĩ khoa ngoại, cậu ấy đã nói đúng cái cảm giác mà tôi nghĩ tới, một cảm giác kỳ quái. "
" Ba vụ án giết người phanh thây này thủ đoạn thật sự quá mức tàn nhẫn, người bạn là bác sĩ của tôi cũng phát hiện ra điểm này. Nếu như hung thủ là một bác sĩ, bình thường phẫu thuật đều là phẫu thuật cho những người còn sống, khi xuống tay chắc chắn không thể quá mức tàn nhẫn, đây chính là thói quen do nghề nghiệp tạo nên, người bạn làm pháp y của tôi không phát hiện ra điều này là vì cậu ta cũng làm pháp y, không thể cảm nhận được. "
" Cho nên tôi mới bảo đội trưởng Lưu đi tra một số tư liệu, quả nhiên, tôi phát hiện ra chân tướng vụ án này, cùng với bí mật của Mã Tân Văn..."
Trì Trừng đang nói thì đột nhiên đội trưởng Lưu gọi tới cho anh.
" An Sinh, cô chờ tôi một chút. "
Trì Trừng ngắt cuộc gọi, nhận cuộc gọi của đội trưởng Lưu. Trong điện thoại, anh nghe được giọng đội trưởng Lưu đang vô cùng phẫn nộ: " Mã Tân Văn bỏ trốn. "
Mã Tân Văn chạy trốn? Không có gì khó hiểu cả, nội tâm anh hơi trầm xuống, anh bỗng nhiên nhớ tới, đêm qua sau khi Chúc An Sinh đi về, anh đã nói toàn bộ những suy luận của cô cho Mã Tân Văn nghe.
Trì Trừng không chút do dự liền cắt đứt cuộc gọi với đội trưởng Lưu, anh muốn lập tức báo cho Chúc An Sinh biết, để cô chú ý an toàn.
" Mã Tân Văn chạy trốn rồi. "
Trì Trừng có hơi tức giận, nhưng trả lời anh lại là sự im lặng từ đầu dây bên kia.
" Tôi biết. "
Chúc An Sinh bình tĩnh nói ra một câu cuối cùng. Ngay sau đó, điện thoại bị mất kết nối, bỗng nhiên trong lòng anh nảy ra một cảm giác khiếp sợ từ trước tới nay chưa từng có, trên mặt anh cơ hồ như có một tầng mồ hôi mỏng, trên cổ đã nổi gân xanh.
Chúc An Sinh không biết lúc này Trì Trừng đang rất tức giận. Cô chỉ biết khi cô đang định mở cửa bằng khóa vân tay thì có một thân ảnh cao lớn từ thân cây gần đó tiến tới gần chỗ cô, trong phút chốc, sự lạnh lẽo lan tận xuống dưới cổ cô.
" Đừng nhúc nhích. "
Phảng phất như nghe thấy tiếng chuông từ địa ngục vang lên bên tai, Chúc An Sinh như cảm thấy tử thần đang nhẹ nhàng hôn lên chiếc cổ mảnh khảnh của cô.
[ Q2 ] Chương 14: Sinh tử là một đường, đồ tể xuất hiện
Tiểu Lý không nói thêm gì với Chúc An Sinh nữa, nhưng cô biết đây chắc chắn là Phương Trọng Bình dặn cậu chạy đi mua, mà Phương Trọng Bình không nghĩ tới việc cho cô biết thì tốt nhất cô nên giả vờ như không biết. Cô vô thỏa mãn ăn hết cơm vịt quay và bánh bao chiên.
Cơm no rượu say, Chúc An Sinh cũng không dám lãng phí thời gian vào việc nghỉ ngơi, cô xoay người lập tức cùng Tiểu Lý tiếp tục tra thân phận nạn nhân.
Tiểu Lý đang làm ở bên điều tra, mà Chúc An Sinh cũng mới rời khỏi cương vị ở đồn công an, giờ bỗng nhiên cô lại trở về với công việc tra tư liệu nhàm chán, thế nên về phần này hai người kết hợp với nhau vô cùng ăn ý.
Tiểu Lý dựa trên những số liệu do Chúc An Sinh tổng hợp lại, tìm ra phương thức liên lạc với người nhà các bé, Chúc An Sinh ở một bên liên tục cầm điện thoại để xác minh, hành động cứ thế lặp đi lặp lại, thời gian trôi qua rất nhanh.
Tới đúng 9 giờ 35 phút tối, Chúc An Sinh cuối cùng cũng hoàn tất gần 117 cuộc gọi để xác nhận, kết quả có hơi thất vọng. Những người cô liên lạc cho tới nay không có ai báo người nhà mất tích cả, ở khu dân cư của họ cũng không có ai mất tích. Giờ cô chỉ còn đúng một cuộc gọi nữa mà thôi, cái người họ Trương cuối cùng.
Trong đống tài liệu này, có tới năm người mà cô gọi điện thoại tới không nhận điện, Chúc An Sinh quyết định ngày mai cô sẽ tự mình đi điều tra, đây chính là hy vọng cuối cùng của cô.
Sau khi thu dọn xong đống tài liệu, Tiểu Lý và Chúc An Sinh rời khỏi cục cảnh sát, giờ đây cục đã vô cùng vắng vẻ. Vốn cậu muốn đưa Chúc An Sinh về nhà nhưng cô lại khéo léo từ chối ý tốt của cậu. Chúc An Sinh cảm thấy hôm nay tốt xấu gì cô cũng đã được ngủ một giấc, còn Tiểu Lý thì cả ngày hôm nay bận không ngơi tay, cô không muốn làm phiền cậu nữa.
Chào tạm biệt Tiểu Lý, cô đi bộ ở ven đường để vẫy taxi, sau khi lên xe, báo xong địa chỉ nhà cô lại nhắm mắt nghỉ ngơi, chỉ là mới yên tĩnh không bao lâu thì cô bị cuộc gọi tới của Trì Trừng đánh thức.
" Alo? "
" Thế nào rồi, tra được thân phận nạn nhân chưa? "
Cô mới nhận cuộc gọi, Trì Trừng đã trực tiếp đi vào chủ đề chính.
" Còn chưa được, hiện tại còn năm cuộc gọi không có người nhận, chỉ cần điều tra thêm nhất định sẽ tiến gần thêm một bước, tôi có dự cảm, thông tin về nạn nhân sẽ ở một trong năm người còn lại, ngày mai có thể chúng ta sẽ có đáp án. "
" Hiệu suất làm việc không tồi. "
Trì Trừng tán thưởng một câu, lúc này Chúc An Sinh không phát hiện ra chỉ vì một câu tán thưởng của anh đã khiến cô thỏa mãn nở nụ cười, thật giống như một cô nhóc học sinh tiểu học, được giáo viên khích lệ liền cười thật tươi, cho dù phần thưởng đó chỉ là một bông hoa màu đỏ bé xíu.
" Vậy nếu như hiện tại tôi nói cho cô biết, suy luận của cô có chính xác hay không thì sao? "
" Làm sao mà anh biết được chứ? " Chúc An Sinh vừa cảm thấy kinh ngạc, lại có chút nghi ngờ, chính cô còn chưa dám chắc liệu nạn nhân có ở trong năm người kia hay không, nhỡ đâu suy luận của cô là sai thì sao? Dù thế thì hiện tại cô vẫn tin suy luận của mình là chính xác.
" Cô đừng hỏi làm sao tôi biết được, hiện tại cô có muốn tôi nói đáp án cho cô nghe không? "
Sao cô có thể không nghe ra được ý cười trong giọng anh cơ chứ, chẳng qua là anh đã nắm được thóp cô rồi, cô có thể không muốn biết sao?
" Anh không cảm thấy mình hiện tại rất giống một con hồ ly giảo hoạt sao? Nói đi, điều kiện là gì? "
Ý cười của Trì Trừng từ đầu dây bên kia chợt tắt, anh xoa xoa cằm, cảm thấy hơi mất tự nhiên, bởi vì anh bỗng nhiên cảm thấy hình như Chúc An Sinh so sánh đúng đúng.
Tằng hắng một cái, cuối cùng thì Trì Trừng cũng lộ nguyên bộ mặt thật.
" Tôi nói cho cô biết kết quả, vậy cho dù suy luận của cô có đúng thì tôi cũng chỉ tăng cho cô 5% tiền lương mà thôi, cô thấy thế nào? "
" Thành giao. " Bắt cô lựa chọn giữa chân tướng và tiền lương thì cô sẽ không chút do dự chọn chân tướng, chỉ là cô thấy mình bị Trì Trừng tính kế thì cảm thấy vô cùng bất mãn: " Trì Trừng, anh có biết hiện tại tôi thấy anh rất giống Harpagon* không? "
Harpagon: Đây là một nhân vật chính trong bộ hài kịch của Pháp, nhân vật chính là một người đàn ông giàu có nhưng rất keo kiệt. Các bạn có thể xem thêm truyện hoặc phim để hiểu rõ hơn. Harpagon dịch ra Tiếng Việt cũng có nghĩa là " Lão hà tiện. "
" Harpagon? Vậy cô hiểu lầm tôi rồi. " Trì Trừng cảm thấy vô cùng ủy khuất: " Hắn là có tiền nhưng không đụng tới, còn tôi thật sự không có tiền. "
" Thế nào, Trì tiên sinh nhanh như thế đã tiêu hết mấy nghìn đô la Mỹ tiền nhuận bút? Tôi còn lạ gì những mưu tính của anh nữa. "
Trì Trừng xấu hổ đành im lặng vài giây, anh không ngờ trí nhớ cô lại tốt như vậy, hóa ra cô vẫn còn nhớ rõ lần trước anh phỏng vấn cô như thế nào.
" Tiền của tôi không phải đầu tư hết vào viện nghiên cứu rồi sao, còn nữa, không phải cô muốn biết đáp án sao? "
Chúc An Sinh biết anh đang cố ý lảng sang chuyện khác, chạm ngay vào chỗ ngứa của cô, cô lập tức lôi tập danh sách trong túi mình ra, nhìn những cái tên in trên mặt giấy kia, cô càng nóng lòng muốn biết kết quả.
" Anh nói đi. "
" Cô còn nhớ lần trước cô từng nhắc tới, nạn nhân tới cổ trấn Hà Giác chính là muốn tới Thanh Sơn Tự không? Cô vừa đi khỏi thì tôi chợt nhớ tới ở văn hóa Trung Quốc có một tập tục là sau khi có người mất có thể tìm tới một ngôi chùa thắp một ngọn đèn minh đăng. Lúc đó tôi nhờ Lưu đội trưởng đi điều tra một chút, cô đoán xem kết quả như thế nào? "
" Anh tìm được tên rồi? "
" Lưu đội trưởng có hỏi một sư thầy ở đấy, gần đây ở chùa chỉ có một chiếc đèn minh đăng được thắp lên có chữ " nam ", tên đầy đủ là Giang Nam Phong. "
Chúc An Sinh nhìn chằm chằm vào tờ danh sách trên tay, cho tới khi Trì Trừng nói ra ba chữ kia, ánh mắt cô liền tập trung vào một chỗ. Cuối cùng thì cô và Trì Trừng đã đi được một bước lớn, có thể điều tra thành công, lúc này thật muốn khóc.
Thấy Chúc An Sinh đầu dây bên kia im lặng, anh trong lòng cũng đã hiểu rõ kết quả. Anh dường như có thể cảm nhận được nét mặt bi thương của cô, dù chỉ qua một cuộc gọi, bất quá anh cũng biết, Chúc An Sinh cần phải thay đổi cái trạng thái này ngay, vì sau này cô sẽ phải gặp rất nhiều vụ án còn hơn thế nữa.
" Kết quả như thế nào? "
" Giang Nam Phong, bẩm sinh phổi phát triển không được hoàn chỉnh, tám tháng trước có một cuộc phẫu thuật nhưng không thành công, mất lúc được 1 tuổi 1 tháng, tên người mẹ là Giang Tuyết. "
" Giang Tuyết, một cái tên thật dễ nghe. " Trì Trừng thở dài, rồi nói tiếp: " Tiếp theo cô mau đăng tin tức này lên báo đi, để xem có thể tìm được người thân khác của Giang Tuyết không, nếu có thì có thể thông qua bọn họ đối chiếu lần cuối cùng. "
" Tôi hiểu rồi. "
Thanh âm Chúc An Sinh lúc này phảng phất có thể thấy được sự bi thương, ý chí sắt đá của anh sau bao nhiêu năm tiếp xúc với vụ án đã rèn luyện thành thói quen, nhưng anh không ngờ vào giờ phút này tâm trạng của cô lại ảnh hưởng tới anh, anh còn đang suy nghĩ, không biết anh có nên bồi dưỡng cho cô một chút không đây.
" Cô có muốn nghe một tin tức tốt không? "
" Tin tức tốt? " Chúc An Sinh hồ nghi hỏi lại một lần nữa, nhưng rất nhanh cô liền hiểu rõ ý trong lời nói của Trì Trừng: " Hôm nay anh có phát hiện mới sao? "
Nghe thấy được thanh âm như đã khôi phục lại sức sống của cô, Trì Trừng vô cùng thỏa mãn lộ ra vẻ tươi cười. Ngay sau đó anh liền thảo luận với Chúc An Sinh về vấn đề hôm nay anh phát hiện.
" Lần trước cô tới tìm tôi, có nhớ lúc đó tôi đang làm gì không? "
" Lần trước? Là lần mà anh đang lắp lại khung xương thi thể? "
" Đúng vậy, nhưng có biết vì sao tôi muốn khôi phục lại thi thể nạn nhân không? Bởi vì tôi phát hiện ra rằng, thời điểm nạn nhân tử vong luôn có một cảm giác rất kỳ quái, cái loại cảm giác này tôi cũng không thể nói rõ được, cho nên tôi chỉ có thể tìm hiểu trong quá trình khôi phục thi thể thôi. "
" Vậy hiện tại anh tìm được rồi sao? " Nghĩ tới đây bỗng nhiên Chúc An Sinh cảm thấy hưng phấn.
" Không đơn giản như vậy đâu, hôm nay sau khi khôi phục được thi thể nạn nhân tôi vẫn chưa tìm ra đáp án.. "
" Từ từ cô chờ tôi một chút. "
Trì Trừng còn chưa nói xong đã đột ngột nhảy sang ý khác, lúc này Chúc An Sinh không thể làm gì khác hơn ngoài việc ngồi trong xe taxi chờ đợi. Cô không biết, lúc này ở cổ trấn Hà Giác, Trì Trừng vừa mới nhận được một tập hồ sơ từ trong tay đội trưởng Lưu, anh nhanh chóng mở hồ sơ ra xem, sau đó nở nụ cười vì vừa trút được một gánh nặng.
" Làm sao thế? " Chúc An Sinh đột nhiên cảm thấy khó hiểu, sao tự nhiên anh lại cười chứ?
" An Sinh, tôi nghĩ chúng ta đã tìm được hung thủ rồi. "
Thanh âm tràn đầy từ tính của Trì Trừng như một viên đạn nhắm thẳng vào đầu cô, Chúc An Sinh cố gắng sắp xếp lại đống manh mối lộn xộn mà cô đang có.
Đã có chuyện gì xảy ra vậy? Không phải cô mới rời cổ trấn Hà Giác chưa tới một ngày sao? Trì Trừng tiếp nhận vụ án này cũng chỉ mới hai ngày thôi, trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã bắt được hung thủ rồi? Thế thì ví như truyện trinh thám ước chừng khoảng 20 vạn chữ, vậy làm sao mà có thể tìm được hung thủ vậy?
Câu chuyện đột nhiên thay đổi làm cho Chúc An Sinh cảm thấy không chân thực.
" Trì Trừng, anh đừng có mà đùa nữa. "
" Tôi nói đùa với cô làm gì? Tôi đã để đội trưởng Lưu đi bắt hung thủ rồi, cùng lắm thì ngày mai sẽ bắt được, lúc đó chúng ta có thể làm báo cáo kết án được rồi. "
" Thế hung thủ là ai? " Chúc An Sinh hỏi ra vấn đề hiện tại cô quan tâm nhất.
" Lần trước lúc suy đoán thân phận hung thủ, cô còn nhớ chứ? "
Chúc An Sinh nhớ ra lần trước trên đường tới cổ trấn Hà Giác, cô ngồi trên xe đã phân tích với anh: " Thủ pháp phanh thây của hung thủ vô cùng chuẩn xác, người có được kinh nghiệm như thế rất ít, cho nên tôi phân tích hung thủ có thể là một bác sĩ giải phẫu hay đồ tể. "
" Điều cô phân tích là đúng, nhưng trong lúc đó chúng ta đã xem nhẹ một loại khả năng. Loại khả năng này rất hiếm gặp. "
" Còn một loại khả năng nữa? "
Chúc An Sinh rơi vào trầm mặc, còn nghề gì có thể có thủ pháp phanh thây chuẩn xác như thế nhỉ? Mà Trì Trừng nói loại khả năng này rất hiếm gặp, đó là loại khả năng nào cơ chứ?
Chúc An Sinh cảm thấy mình đang ở rất gần đáp án rồi, nhưng không hiểu sao cô vẫn còn một chút mơ hồ, bỗng nhiên trong đầu cô lại xuất hiện hình ảnh hình xăm trên bả vai Giang Tuyết, cuối cùng cô đã hiểu tất cả.
" Là pháp y. "
Hiếm thấy theo như lời anh nói chính là toàn thành phố lớn như thành phố Hộ Thủy chỉ có hơn mười pháp y được công nhận mà thôi.
" Cho nên ý anh hung thủ chính là? "
" Cô còn nhớ vị pháp y được cấp trên thành phố phái xuống hỗ trợ chúng ta điều tra vụ án không? "
" Hung thủ là Mã Tân Văn. "
Chúc An Sinh nói xong câu này nội tâm cô vẫn chưa thể trở về bình thường được, tới khi xe taxi tới nơi cô cũng không có phản ứng lại, mãi tới khi tài xế nhắc nhở cô mới bừng tỉnh gửi tiền xe rồi xuống xe.
" Sao có thể? Sao anh biết được hung thủ là hắn chứ? "
Chúc An Sinh đi về tới nhà, cô vẫn chưa thể tắt điện thoại được, cô tiếp tục đặt vấn đề cho Trì Trừng.
" Cái hôm mà cô nửa đêm tới tìm tôi về việc thi thể Giang Tuyết đấy, lúc sau Mã Tân Văn cũng đi tới, cô nhớ chứ? Cô còn nhớ lúc đó anh ta đã nói cái gì không? "
" Tôi còn nhớ lúc đó hắn mang bữa khuya tới cho anh, sau đó anh giới thiệu hai người chúng tôi với nhau, rồi tôi rời đi, có vấn đề gì sao? "
" Vấn đề ở chỗ đồ ăn khuya anh ta đưa tới. Hôm sau tôi hoàn thành xong việc khôi phục thi thể vẫn không thấy manh mối nào, mãi mới nghĩ ra được điểm đó. "
" Điểm đáng ngờ? "
Chúc An Sinh nhớ lại lúc Mã Tân Văn đưa đồ ăn khuya tới, nhưng mà dù cô có cố gắng nhớ kỹ thế nào đi nữa thì cũng không thể tìm được đáng ngờ như Trì Trừng nói.
" An Sinh, chắc là cô lớn lên ở thành phố Hộ Thủy nhỉ? "
" Đúng vậy. "
" Nếu cô lớn lên ở thành phố Hộ Thủy, vậy thì tôi hỏi cô, cô có biết món ăn đặc sản ở cổ trấn Hà Giác là gì không? "
" Món ăn đặc sản? Cùng lắm thì tôi nhớ được hồi nhỏ tôi có tới đây chơi một lần, còn lại thì không nhớ lắm. "
" Vậy cô có nhớ khuya hôm qua Mã Tân Văn mua đồ ăn khuya gì mang tới không? "
Mã Tân Văn mua thức ăn khuya cho Trì Trừng? Chúc An Sinh suy nghĩ một lúc, đương nhiên cô nhớ đó chính là món sủi cảo thủy sản chiên, giờ thì cô hiểu được điểm đáng ngờ mà anh nói là gì rồi.
Mã Tân Văn là pháp y ở thành phố Hộ Thủy, nhưng hắn không phải là người thành phố này, hắn sao có thể biết vừa vặn biết được, lại còn mua mang tới cho Trì Trừng làm bữa ăn khuya nữa chứ.
Hơn nữa Chúc An Sinh vẫn còn nhớ, Mã Tân Văn tới cổ trấn Hà Giác cùng ngày với hai người, chỉ là đến sớm hơn mấy tiếng, hắn cũng không phải là người ở đây như cô, điều này có thể chứng minh hắn đã tới cổ trấn Hà Giác không chỉ một lần.
" Hắn mua sủi cảo chiên nhân thủy sản mang tới là vừa đúng lúc, đó là bởi vì hắn biết, tại sao hắn biết, là bởi vì hắn tới cổ trấn Hà Giác không chỉ một lần, mà hắn là một pháp y, trên cơ bản là khớp với điều kiện gây án, đúng không? "
" Cô nói rất đúng, hơn nữa bởi vì nghĩ tới điều này, tôi cũng hiểu rõ khúc mắc trong lòng tôi bấy lâu nay rồi. "
" Vì để xác minh lại cảm giác này, tôi đã gọi video về Mỹ thăm hỏi một người bạn làm pháp y, cậu ấy có kinh nghiệm rất phong phú, cậu ấy kiểm tra qua thi thể thấy không có vấn đề gì, điều này ngược lại càng làm sáng tỏ ý nghĩ trong lòng tôi, rồi tôi một lần nữa liên hệ với một người bạn làm bác sĩ khoa ngoại, cậu ấy đã nói đúng cái cảm giác mà tôi nghĩ tới, một cảm giác kỳ quái. "
" Ba vụ án giết người phanh thây này thủ đoạn thật sự quá mức tàn nhẫn, người bạn là bác sĩ của tôi cũng phát hiện ra điểm này. Nếu như hung thủ là một bác sĩ, bình thường phẫu thuật đều là phẫu thuật cho những người còn sống, khi xuống tay chắc chắn không thể quá mức tàn nhẫn, đây chính là thói quen do nghề nghiệp tạo nên, người bạn làm pháp y của tôi không phát hiện ra điều này là vì cậu ta cũng làm pháp y, không thể cảm nhận được. "
" Cho nên tôi mới bảo đội trưởng Lưu đi tra một số tư liệu, quả nhiên, tôi phát hiện ra chân tướng vụ án này, cùng với bí mật của Mã Tân Văn..."
Trì Trừng đang nói thì đột nhiên đội trưởng Lưu gọi tới cho anh.
" An Sinh, cô chờ tôi một chút. "
Trì Trừng ngắt cuộc gọi, nhận cuộc gọi của đội trưởng Lưu. Trong điện thoại, anh nghe được giọng đội trưởng Lưu đang vô cùng phẫn nộ: " Mã Tân Văn bỏ trốn. "
Mã Tân Văn chạy trốn? Không có gì khó hiểu cả, nội tâm anh hơi trầm xuống, anh bỗng nhiên nhớ tới, đêm qua sau khi Chúc An Sinh đi về, anh đã nói toàn bộ những suy luận của cô cho Mã Tân Văn nghe.
Trì Trừng không chút do dự liền cắt đứt cuộc gọi với đội trưởng Lưu, anh muốn lập tức báo cho Chúc An Sinh biết, để cô chú ý an toàn.
" Mã Tân Văn chạy trốn rồi. "
Trì Trừng có hơi tức giận, nhưng trả lời anh lại là sự im lặng từ đầu dây bên kia.
" Tôi biết. "
Chúc An Sinh bình tĩnh nói ra một câu cuối cùng. Ngay sau đó, điện thoại bị mất kết nối, bỗng nhiên trong lòng anh nảy ra một cảm giác khiếp sợ từ trước tới nay chưa từng có, trên mặt anh cơ hồ như có một tầng mồ hôi mỏng, trên cổ đã nổi gân xanh.
Chúc An Sinh không biết lúc này Trì Trừng đang rất tức giận. Cô chỉ biết khi cô đang định mở cửa bằng khóa vân tay thì có một thân ảnh cao lớn từ thân cây gần đó tiến tới gần chỗ cô, trong phút chốc, sự lạnh lẽo lan tận xuống dưới cổ cô.
" Đừng nhúc nhích. "
Phảng phất như nghe thấy tiếng chuông từ địa ngục vang lên bên tai, Chúc An Sinh như cảm thấy tử thần đang nhẹ nhàng hôn lên chiếc cổ mảnh khảnh của cô.
Bình luận facebook