Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phần 13
Chúng Ta Chia Tay Đi
Phần 13
Trong buổi họp cổ đông, ban đầu khi tôi nói về việc Thái chuyển nhượng lại cổ phần cho tôi và thôi giữ chức giám đốc công ty, một số cổ đông nghe xong thì bắt đầu xì xào.
Tôi hiểu bọn họ nghi ngờ năng lực của mình, một đứa từng bị tâm thần, lại không có nổi bằng tốt nghiệp trung học phổ thông thì chẳng người nào có thể đặt niềm tin vào cả.
Tuy nhiên, muốn chứng minh những điều này thì phải cần thời gian, cần có đường lối đưa ra rõ ràng chứ không thể nói miệng được. Cho nên tôi lặng lẽ nhìn quanh một vòng rồi nhẹ nhàng nói:
– Tôi biết các cổ đông ở đây hầu hết đều là những người kỳ cựu, có công lớn đối với sự phát triển của công ty. Tất nhiên mọi người ai cũng đều hy vọng CEO của công ty sẽ có đủ năng lực để quản lý, dẫn dắt công ty mình từng bước đi lên. Tôi còn ít tuổi, kinh nghiệm làm việc cũng không nhiều, nếu chỉ dựa vào cổ phần và mối quan hệ để được lên điều hành công ty thì ắt sẽ nảy sinh ra nhiều bất công và bất cập. Nhưng tôi nghĩ nếu tôi có sự giúp sức của một vài cá nhân từng là lão thành trong công ty thì mình sẽ làm được thôi.
Thái nãy giờ ngồi im lặng một chỗ, có lẽ anh ta cũng đoán được dù cho tôi có nắm giữ cổ phần cũng không có nhiều cổ đông đồng ý cho tôi lên nắm chức giám đốc, nên mới nhẫn nhịn chờ xem kết quả thế nào. Khi tôi nói đến “giúp sức của một vài cá nhân”, anh ta mới mở miệng:
– Cá nhân từng là lão thành mà cô nói là ai? Đâu phải ai cũng là người tin tưởng được. Lỡ cô dựa vào những người muốn phá hoại công ty thì công ty này sẽ phá sản à?
– Xin phép cho tôi gọi bằng chú. Tôi đã mời được chú Lân, trước làm trưởng phòng kinh doanh. Chú Toàn, phòng hành chính cũ và một số người nữa. Tất cả đã bị anh cho thôi việc từ tháng 6 năm nay. Cá nhân tôi thấy đó là những người có năng lực, có kinh nghiệm, có thể gọi là rường cột trong công ty. Họ đủ sức cùng với tôi giúp công ty đi lên.
Nghe đến đây, phòng họp bắt đầu trở nên xôn xao. Có lẽ nhiều cổ đông không biết Thái dám cho thôi việc cả những trụ cột như vậy nên quay sang nhau bàn tán ầm lên. Bố tôi ngồi ở vị trí chính giữa bàn họp, nghe tôi nói thế thì nhíu mày nhìn Thái:
– Chuyện đó có thật không?
– Chuyện đó… chuyện đó… họ làm sai, cùng nhau biển thủ công quỹ nên con mới cho thôi việc.
Tôi cười cười:
– Chắc là anh Thái nhầm rồi, tôi đã kiểm tra báo cáo doanh thu và chi tiêu của công ty từ năm 2016 đến nay. Các chú ấy không biển thủ một xu nào. Tiền vẫn còn nguyên trong quỹ.
Trước khi vào họp, tôi đã nói tôi biết anh ta lấy những gì từ công ty, cho nên khi tôi đứng đây nói câu này, sắc mặt Thái liền xám ngoét. Anh ta không dám nói nữa, chỉ có tôi lên tiếng:
– Hiện tại những người tôi mời về làm việc, ngày mai có thể đi làm luôn. Nếu như hôm nay cần phải bỏ phiếu bầu ra giám đốc mới cho công ty, tôi hy vọng các cổ đông sẽ cho tôi một cơ hội để chứng minh năng lực của mình. Tôi không dám so sánh với Bil Gates, không đi học vẫn có thể trở thành người giàu nhất thế giới. Nhưng tôi có thể vừa làm vừa học hỏi từ từ. Nếu mọi người cho tôi một cơ hội, tôi cam kết có thể đưa công ty đi lên, doanh số 6 tháng đầu năm sau sẽ tăng trưởng 12% so với cùng kỳ trước.
– Nếu không thì sao?
– Nếu không thì số cổ phần của tôi sẽ chia đều cho các cổ đông. Tôi rút lui, ra đi tay trắng.
Làm kinh doanh coi trọng nhất là lợi ích, tôi nắm rõ được điều này cũng như nắm rõ được tâm lý của cổ đông, cho nên đã chuẩn bị kỹ cả rồi. Quả nhiên, khi nghe những lời này, nét mặt nghi hoặc của mọi người bắt đầu xuất hiện thêm cả sự đắn đo và chần chừ.
Trong lúc họ còn đang phân vân thì bố tôi nói:
– Tôi đồng ý ủng hộ Trà làm giám đốc công ty. Mọi thứ có thể học hỏi được, nhưng đúng thì thưởng, sai thì phạt. Bất kể là ai cũng không thể nhẹ tay. Nếu như trong 3 tháng đầu năm, tăng trưởng vẫn là âm thì đại hội cổ đông sẽ bầu lại giám đốc.
– Vâng.
Bố tôi là chủ tịch hội đồng quản trị, dù hiện tại phải ngồi một chỗ trên xe lăn nhưng trước giờ ông là có tiếng nói, có tư cách chỉ định chức danh trong công ty. Ông công khai ủng hộ tôi như vậy thì những tiếng xì xào trong phòng họp im bặt.
Chưa đầy một phút sau, có thêm một cổ đông nữa lên tiếng ủng hộ tôi. Sau đó như một hiệu ứng dây chuyền, tiếp theo vài người nữa rồi tất cả đồng tình để tôi làm giám đốc công ty thay cho Thái, với điều kiện hàng tháng phải báo cáo minh bạch tài chính và doanh số với bọn họ một lần.
Thái thấy thế thì gần như không thể giữ được bình tĩnh, vừa định đập bàn đứng dậy thì tôi lại lẳng lặng đẩy xấp tài liệu về việc anh ta rút tiền quỹ của công ty làm việc riêng, kèm theo một lá đơn tố cáo về phía anh ta.
Khi liếc thấy những thứ này, những lời anh ta định nói liền trở nên im bặt.
Anh ta trừng mắt nhìn tôi, tức đến mức gân xanh nổi đầy trên trán. Nhưng có lẽ chính bản thân anh ta cũng hiểu trong ván bài này tôi đã thắng rồi, anh ta muốn thắng được tôi thì chỉ có thể chơi lại ván khác mà thôi.
Cho nên dù cay cú đến mấy thì anh ta cũng đành phải nuốt xuống, uất ức nhẫn nhịn.
Cuộc họp cổ đông kéo dài đến tận hai giờ chiều mới kết thúc, sau khi mọi người về hết, bố tôi cố ý ở lại sau cùng để chờ nói chuyện với tôi. Bây giờ ông không đi lại được, mọi việc di chuyển hầu hết đều phụ thuộc vào chú lái xe của bố. Thế nhưng hôm nay lúc vào phòng làm việc của tôi thì ông lại không cần nhờ đến chú ấy mà tự điều khiển xe lăn để tìm tôi.
Tôi vừa thấy bố đi vào đã vội vàng đứng dậy:
– Bố, sao bố lại tự đi? Sao bố không gọi con?
– Giờ làm giám đốc bận rộn, để bố đi tìm con cho nhanh.
– Bận gì đâu mà. Con vừa chào mấy chú cổ đông thôi. Bố uống nước nhé, con lấy cho bố?
– Bố không uống đâu. Bố định vào hỏi con, sau hôm nay thì định thế nào?
– Mai con nộp đơn ly hôn lên tòa. Còn về công ty thì con định đợi sản xuất nốt lô hàng với công ty Bảo Long lần này rồi mua thêm mấy máy sấy thăng hoa cỡ lớn để chuẩn bị làm thực phẩm bột dạng uống.
– Trà, bố không hỏi con về chuyện đó.
Tôi ngẩng đầu nhìn bố, thấy tóc bố lâu rồi không nhuộm lại, đã trắng nửa đầu rồi, các nếp nhăn trên trán cũng trở nên sâu thêm. Dù ngoài mặt ông vẫn có vẻ bình thản nhưng tôi biết ông rất buồn, ông không muốn con gái ông ly hôn cho nên mới tìm đến tận đây.
Tôi bảo:
– Con sẽ tìm một người khác tốt hơn, con hứa với bố.
– Đàn bà con gái vấp ngã một lần, khó để có lần hai lắm. Một là bản thân mình sẽ khắt khe hơn trong việc chọn lựa, hai là người ta cũng khó chấp nhận con. Con hiểu không?
– Con biết mà. Nhưng nếu có người nào đó thương con thật lòng thì sẽ chấp nhận được con thôi. Bố đừng lo.
– …
– Bố, con nghe được câu này rất hay.
– Câu gì?
– Không phải mọi sự kiên trì đều có kết quả tốt, có lúc bỏ cuộc không phải vì sợ thất bại mà là phát hiện ra thực sự nó đã mất đi ý nghĩa, từ bỏ là vì tương lai tốt hơn.
Bố tôi thở dài, biết đến nước này thì không thể thuyết phục được tôi nữa nên nói:
– Con dọn về bên nhà ở đi. Để tý nữa bố bảo mẹ dọn phòng cho con.
– Con ở bên nhà bên này thêm một thời gian được không bố? Giờ con mới lên quản lý công ty, kiểu gì cũng bận rộn, mà về muộn thì ảnh hưởng đến sinh hoạt của bố mẹ. Nên đợi con thêm một thời gian, khi công ty ổn định rồi con về.
– Con ở một mình thì ăn uống kiểu gì, đi đêm về hôm nữa, với cả đàn bà con gái ở một mình nguy hiểm. Xảy ra chuyện gì thì con định sao?
– Nhà bố mua cho con an ninh tốt thế thì xảy ra chuyện gì được. Cửa khóa ba lớp, làm sao bị sao được. Thôi bố cho con ba tháng đi, ba tháng sau con dọn về. Nếu kiếm được anh nào thì dẫn về luôn.
Nghe tôi nói đến đây, khuôn mặt bố tôi mới giãn ra. Lúc này không còn dáng vẻ của chủ tịch hội đồng quản trị oai phong một cõi nữa mà chỉ như một người cha bình thường với con gái. Bố nắm tay tôi bảo:
– Tôi với mẹ cô chẳng mong cô giỏi giang hay gì cả. Chỉ mong cô sống vui vẻ rồi đẻ cho tôi bốn năm đứa cháu, thế là được rồi.
– Bố yên tâm đi, đến lúc đẻ thì con đẻ cả một đội bóng ấy chứ. Lúc đó bố bế cháu thôi đã hết ngày rồi, không có nổi thời gian mà đi đánh cờ nữa.
– Nói được phải làm được đấy.
– Con đảm bảo với bố, nếu con không làm được thì bố cứ trục xuất con đi.
– Ừ rồi. Cho cô thêm thời gian ba tháng ở ngoài, hết ba tháng thì phải dọn về nhà đấy.
– Vâng ạ.
Chiều muộn ngày hôm đó tôi dọn đồ chuyển sang phòng giám đốc, cũng là phòng làm việc cũ của Thái. Tôi cứ nghĩ anh ta đã đi rồi, thế nhưng lúc sang đến nơi mới biết anh ta vẫn còn ở đó, ngồi hút thuốc ở bàn uống nước, trước mặt là gạt tàn đầy ắp mẩu đầu lọc.
Thấy tôi bước vào, anh ta nâng mắt lên, không mấy thiện chí nhìn tôi:
– Chà, giám đốc vào rồi cơ à? Cho ngồi nhờ phòng tý nhé.
– Chờ tôi có việc gì?
Tôi không vòng vo nhiều mà vào thẳng chủ đề luôn, khiến anh ta hơi sững lại, sau đó bật cười:
– Sao trước tôi không nhìn ra cô thông minh như thế này nhỉ? Cao tay thật đấy.
– Chuyện này cũng phải cảm ơn anh đấy. Nhờ có anh tôi mới có ngày hôm nay.
– Lấy lại được hết rồi cô có vui không? Chắc cảm thấy thỏa mãn hả hê lắm đúng không?
– Không. Tôi thấy bình thường.
Tôi đặt hộp đồ dùng lên bàn rồi quay đầu nhìn anh ta, bình thản nói:
– Nếu không lấy anh thì tôi vẫn sẽ quản lý công ty này. Tôi chỉ lấy lại những gì thuộc về tôi thôi. Tôi không cướp đoạt của ai nên tôi không thấy hả hê gì cả.
– Đừng tưởng tôi không biết loại đàn bà rắn rết như cô, nếu không thấy hả hê gì tội quái gì cô phải làm đơn kiện tôi. Cô định chờ đuổi tôi đi rồi mới gửi đơn kiện đúng không? Định đâm sau lưng tôi đúng không?
– À, anh nói cái này hả?
Tôi cầm lá đơn kiện và tất cả tài liệu gốc từ trong thùng ra, giơ lên trước mặt anh ta rồi lẳng lặng xé nát:
– Tài liệu gốc, đơn kiện, tất cả ở đây. Tôi xé rồi. Trên đời này tôi ghét nhất là phiền phức, vả lại những thứ tôi nói thì tôi sẽ làm, không truy cứu thì không truy cứu nữa. Anh đi được rồi.
Anh ta nhìn nắm giấy vụn rơi lả tả xuống sàn, sau đó lại ngước lên nhìn tôi, dường như không thể tin tôi lại xử lý mọi chuyện đơn giản thế. Giống như là tôi làm tất cả không phải vì tiền, mà mục đích tôi hướng đến chỉ là rời xa anh ta.
Thái dập thuốc, cầm áo khoác đứng dậy:
– Những gì ngày hôm nay tôi sẽ không quên đâu. Tôi với cô chưa kết thúc dễ dàng thế được. Cô nhớ lấy.
Sau khi anh ta đi rồi, chỉ còn một mình tôi với căn phòng ngổn ngang đồ đạc, vốn dĩ định dọn dẹp cho xong rồi mới về nhưng thực sự lúc ấy chẳng còn tâm trạng gì cả. Cuối cùng tôi đành mặc kệ mọi thứ, ngồi phịch xuống ghế, nhắm mắt nghĩ lại tất cả những gì đã trải qua.
Hôm nay tôi đã thành công rồi, được bố mẹ chấp thuận cho ly hôn, lấy lại được mọi thứ thuộc về gia đình tôi, dù biết sau này “chồng cũ” sẽ không dễ dàng buông tha cho tôi như thế nhưng trước mắt cứ thoát được khỏi anh ta là tốt rồi.
Có điều, sao tôi vẫn cảm thấy thiêu thiếu một thứ gì đó, nhưng nghĩ mãi vẫn không hiểu ra là mình thiếu thứ gì. Chỉ thấy trái tim lạnh nhạt trống rỗng, cô độc giống như một ánh trăng, đứng giữa vầng hào quang vẫn thấy mình lẻ loi.
Có phải con người ta càng trở nên kiên cường thì càng thấy cô đơn không?
Tôi thở hắt ra một hơi, cứ yên lặng ngồi trong căn phòng đó cho đến khi mặt trời lặn sau mấy tòa nhà cao tầng trong thành phố. Khi không gian xung quanh trở nên tối om, tôi mới lần mò mở điện m thoại lên, từ lúc họp hội đồng cổ đông đến giờ tắt nguồn chưa bật lại, giờ bật lên mới thấy có mấy tin nhắn đến.
Tin đầu tiên là của Thu, nó bảo:
– Hôm nay thành công chứ bà cô của tôi ơi.
– Tao lo cho mày quá, sao gọi điện không nghe máy? Hay là có chuyện gì rồi?
Đọc đến đây, tôi đành phải nhấc tay lên, nhắn trả lời nó:
– Thành công rồi, cái gì cần lấy thì đã lấy đủ hết. Mỗi tội mới nhậm chức nên giờ bận lắm, mấy hôm nữa rỗi thì tao bao mày đi ăn.
Nhắn xong, rất lâu sau cũng không thấy Thu nhắn lại, tôi đang định tắt điện thoại rồi đứng dậy đi tắm thì bỗng nhiên ngón tay lướt xuống, lại thấy thêm một tin nhắn của anh Thành, gửi lúc 10 giờ sáng. Anh nhắn:
– Sáng anh ngủ quên, không biết em về lúc nào. Say rượu xong sẽ mệt đấy, uống một cốc nước ép cà chua cho đỡ khó chịu.
Trước giờ tôi nghe bảo say rượu xong thì uống nước chanh hoặc nước gừng nóng để giải rượu, chưa từng nghe uống nước ép cà chua bao giờ. Tôi biết bác sĩ nói thế là có lý do của bác sĩ, thế nhưng vẫn nửa đùa nửa thật nhắn lại:
– Uống nước ép cà chua hả anh?
Hình như giờ đó anh không phải mổ nên vài phút sau đã thấy nhắn lại. Không phải nói mấy câu dạng như “ừ, cái đó tốt”, hoặc là “nước ép cà chua uống vào mát cơ thể”, mà là:
– Nó chứa đường frucoza, có thể chuyển hóa cồn còn nằm trong cơ thể. Còn có vitamin C, K, A, Folate, Niacin, Lycopene có lợi ích cho sức khỏe.
Đọc đến đây, tôi không nhịn được, phì cười. Ngay cả tâm trạng cũng trở nên nhẹ nhõm đi đôi chút. Bác sĩ đúng là bác sĩ, dù nói chuyện bình thường thôi cũng có thể khiến người ta mở mang được đầu óc, cảm giác như mình đang là bệnh nhân cần phải ăn uống theo đúng chế độ khoa học.
Tôi cười cười nhắn lại:
– Giờ này uống còn tác dụng không hả bác sĩ?
– Giờ này thì chỉ có ăn cơm mới có tác dụng thôi.
– Bác sĩ đi ăn cơm với em đi. Hôm nay em vừa được tăng lương, em mời.
– May thế, cuối tháng hết tiền, anh cũng đang đói bụng đây.
– Thế gặp em đúng lúc rồi đấy. Anh muốn ăn ở đâu?
– Cá kèo nướng nhé?
– Ok luôn. Khoảng 8h em qua chỗ nhà hàng Phương Nam ở Chùa Láng nhé.
– Ừ. Gặp lại sau.
Nói chuyện với anh xong, tôi thấy mình có động lực hơn rất nhiều, cho nên đứng dậy hít sâu một hơi rồi vui vẻ lấy đồ đi tắm.
Tôi không muốn về nhà vào bây giờ, sợ Thái vẫn còn chưa dọn đi, giờ về thì sẽ đụng mặt anh ta nên tôi quyết định sẽ ở lại công ty thêm vài ngày, đằng nào ở văn phòng cũng có sofa để ngủ với cả phòng tắm, cố gắng ở đây mấy hôm chờ mọi chuyện yên ổn rồi tôi mới dọn về.
Tắm rửa trang điểm xong xuôi, tôi lái xe đến nhà hàng cá kèo ở Chùa Láng, lúc đến nơi thì thấy anh đã ngồi sẵn ở bàn đợi rồi. Hôm nay anh mặc áo phông quần bò đơn giản, nhìn vừa trắng trẻo lại vừa đẹp trai, đã thế còn rất trẻ nữa, hơn tôi tận bảy tuổi mà nhìn chẳng giống đàn ông đã qua ba mươi tý nào.
Tôi nở sẵn nụ cười trên môi rồi đi lại gần, kéo ghế ngồi xuống:
– Anh đợi lâu chưa?
– Anh vừa mới đến thôi.
– Vâng.
Anh cũng khẽ cười, sau đó đẩy cuốn menu lẫn một cốc nước lọc ấm trên bàn về phía tôi:
– Anh chưa gọi gì cả, em ăn gì thì gọi đi.
– Ăn cá kèo nướng nhé?
– Ừ.
– Bánh tráng Trảng Bàng nhé.
– Ừ.
– Lẩu mắm?
– Ừ.
– Cả hủ tiếu nam vang nữa nhé?
Tôi đọc ra một một đống món ăn, nhìn thấy cái gì ngon mắt là gọi luôn món ấy. Thực ra tôi không ăn được nhiều như vậy, nhưng hôm đó bữa sáng không ăn, bữa trưa cũng nhịn, đến giờ ấy là bụng đã đói meo rồi, thấy món gì cũng thèm. Vả lại tôi cũng sợ anh vất vả cả ngày, ăn ít thì không có sức tối đi mổ nên mới gọi nhiều vậy.
Đến khi vừa phục vụ vừa đi thì anh hỏi:
– Em tăng lương được bao nhiêu thế? Mời anh nhiều món thế có hết luôn nửa tháng lương không?
– Không đâu.
Tôi cong môi, cố ý ngừng lại vài giây rồi mới nói nốt nửa vế sau:
– Hết cả tháng lương thôi.
– Thế thì anh phải ăn nhiều mới được.
– Anh ăn no vào, đến hôm sau anh được nhận lương thì phải mời lại em đấy.
– Ừ, yên tâm. Đợi anh có lương, anh mời đi ăn bánh khoai mì nướng. Lúc đó em muốn gọi bao nhiêu cũng được.
– Nhưng bánh khoai mì có 5 nghìn một cái thôi.
– Thế thì anh bảo họ làm cái to, loại 10 nghìn một cái.
Bình thường tôi ăn miếng trả miếng cao siêu là thế, vậy mà giờ đấu khẩu với anh, thực sự tôi không thể nào thắng được. Hơn nữa thua cũng chẳng thấy ấm ức tý nào mà chỉ thấy buồn cười.
Lúc này, một đĩa cá kèo nướng thơm lừng được phục vụ bê ra. Tôi cầm một que cá nướng, đặt vào bát của anh, nham nham nhở nhở nói:
– Đã mất công đãi em loại mười nghìn một cái thì cũng phải ăn nhiều nhé. Có sức đi mổ thì mới được thêm tiền lương.
– Cảm ơn. Em cũng ăn đi, có sức làm việc thì năm sau mới được tăng lương.
***
Lời tác giả: Ngày mai là cuối tuần rồi nhỉ? Tuần này bạn Hổ lại phải đi thi bằng lái xe, phải ôn rồi học lái các kiểu nữa nên sẽ phải nghỉ cả thứ bảy, chủ nhật.
Hẹn gặp lại cả nhà vào tuần sau nhé. Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!