-
Chương 26
Tiếng còi xe ô tô xuyên thấu qua bụi cây thường xanh bốn mùa, đập vào trong tai hai người. Ở lối vào biệt thự, bóng dáng hai người hắt lên cửa kính xoay, Trác Dụ ôm lấy eo của Khương Uyển Phồn xoay hai nửa vòng làm cho cô quay lưng về hướng cửa.
Mới chỉ lướt qua một chút nên còn chưa đã cơn nghiện.
Trác Dụ buông người ra, đưa tay nhẹ nhàng gạt lọn tóc rối bên tai của cô vắt ra phía sau tai. Đầu ngón tay anh vô ý đụng tới vành tai cô, giống như một ngôi sao rực lửa nảy mầm nơi đầu trái tim.
“Vào đi thôi.” Giọng nói của Trác Dụ vẫn hơi khàn khàn: “Biến mất lâu quá, các cô ấy lại chụp thêm tội danh cho anh.”
Hai người nắm tay đi vào phòng bao, Thịnh Lê Thư và Hướng Khâm nói chuyện ríu rít hồi lau, lại tự nhiên quay ra nói chuyện riêng. Sau đó, Trác Dụ đi ra ngoài nghe điện thoại, Thịnh Lê Thư lúc này mới hăng hái vô cùng gọi Khương Uyển Phồn lại.
“Này, cho cậu cái danh thiếp.”
“Làm gì vậy?” Khương Uyển Phồn cúi đầu vừa nhìn thì đã cau mày: “Cậu cho tớ cái này làm gì?”
“Không phải đưa cho cậu” Thịnh Lê Thư nói một cách nghiêm túc: “Người đàn ông này là một giáo sư nam khoa rất giỏi, tớ vừa mới hoàn thành một bộ phim, mất một số tiền rất lớn để mới anh ta làm cố vấn chuyên môn. Anh ta có kinh nghiệm lâm sàng rất phong phú, đã nhận được rất nhiều giải thưởng.”
Hướng Khâm: “Cậu cũng đừng che đậy cho anh ta nữa, cậu cho rằng đó là vì yêu nhưng thực ra đó chính là tổn thương. Tuy rằng không phải còn trẻ, đã bỏ qua thời kỳ trị liệu tốt nhất, còn một tia hi vọng cũng phải thử, đời người biết đâu còn xuất hiện kỳ tích.”
Khương Uyển Phồn đột nhiên cảm thấy đau cả miệng: “Không, không phải như thế, các cậu nghe tớ nói đã.”
“Đừng nói gì cả, tớ biết cậu có nỗi khổ khó nói.” Thịnh Lê Thư đau lòng cho chị em, không muốn tạo cho cô hai lần tổn thương, cô ấy rất tri kỉ nói: “Tớ đã bảo chị Triệu chuẩn bị ổn thỏa mọi chuyện rồi, để cho anh ấy đi vào bằng lối đi VIP, từ nhà để xe dưới tầng hầm đi thẳng vào thang máy sẽ không để bất cứ ai nhìn thấy đâu.”
Chị Triệu chính là người đại diện của Thịnh Lê Thư, là một người có khả năng xã giao trâu bò nhất mà Khương Uyển Phồn từng gặp. Những chuyện mà cô ấy biết, về cơ bản là cả thế giới cũng đều biết.
Hướng Khâm âu sầu trong lòng phụ họa theo: “Haiz, sao lại xảy ra chuyện như vậy. Nhìn rất không tệ nhưng lại không dùng được. Vừa rồi hai người đi ra ngoài còn chưa tới mười phút.”
Tâm trạng của Khương Uyển Phồn được xả trở về một chút, gò má hơi nóng lên: “Các cậu đều nhìn thấy sao?”
“Loại chuyện này có gì đáng xem chứ?” Thịnh Lê Thư Khiếp sợ: “Một người đàn ông không kiên trì nổi mười phút có cái gì đáng xem?”
Khương Uyển Phồn: “...”
Ngoài cửa, giọng nói chuyện điện thoại của Trác Dụ tiến lại gần hơn. Khương Uyển Phồn vội vàng cất cái danh thiếp của giáo sư nam khoa kia vào trong túi. Sau khi cuộc vui kết thúc, tài xế đã đợi sẵn dưới lầu.
Trên đường trở về Tứ Quý Vân Đỉnh, tâm trạng của Khương Uyển Phồn không được tốt lắm, cũng không nói chuyện được mấy câu.
Mấy lần Trác Dụ nắm tay cô ra hiệu cô cũng chỉ miễn cưỡng nở nụ cười.
Về đến nhà, Thịnh Lê Thư còn rất quan tâm mà nhắn một tin nhắn trên WeChat nhắc nhở: “Cậu nhớ sắp xếp thời gian nhé, đừng tới trễ. Còn nữa, tớ đã nhờ anh Cường bảo bạn học mua một ít hàu và vài thứ đại loại như vậy, những thứ đó cậu hiểu chứ.”
Không, tớ không hiểu, cũng không muốn hiểu.
Chờ chút, Khương Uyển Phồn phát hiện ra có gì đó không đúng: “Rốt cuộc cậu nói cho bao nhiêu người biết chuyện này rồi?”
“Không nhiều đâu, chỉ có chị Triệu, anh Cường, bạn học của anh ấy, à, còn có trao đổi với một người nữa, có một lần anh ta xin nghỉ đến khoa nam, tớ thuận tiện hỏi vài câu.”
Khương Uyển Phồn đưa ra quyết định.
Sau này, Trác Dụ và hai người bạn thân của cô không cần phải gặp mặt nhau nữa.
Thịnh Lê Thư: “Chị em tốt, tớ không chúc cậu giàu sang phú quý thuận buồm xuôi gió, chỉ hi vọng tính dục cơ bản của cậu sẽ được như cá gặp nước.”
Khương Uyển Phồn cảm thấy cần thiết phải nhắc nhở: “Thịnh Lê Thư, cậu là một nữ siêu sao lưu lượng, không phải Bồ Tát.”
Thịnh Lê Thư: “Cậu hiểu tớ mà!! Thật sự tớ muốn chuyển sang hình tượng người phụ nữ tài giỏi mạnh mẽ!!”
Khương Uyển Phồn: “Là muốn làm chị đại à.”
Khuôn mặt như mối tình đầu, tính cách lại giống chị đại, khán giả bây giờ thích đu loại tương phản này sao?
“Em đang xem cái gì vậy?” Giọng nói của Trác Dụ bỗng nhiên vang lên từ phía sau, vừa oan ức vừa oán giận.
Động tác vuốt điện thoại di động của Khương Uyển Phông không kịp, bị anh bắt được, liếc mắt đọc nhanh như gió, sau đó mất một hồi lâu không lên tiếng.
Bất động?
Tức đến choáng váng?
Hay là bị làm cho tức chết rồi?
Theo bản năng, Khương Uyển Phồn đưa ngón trỏ ra, cẩn thận dò xét đâm đâm mu bàng tay đang căng chặt đến mức tái xanh: “Anh đừng dùng sức như thế, điện thoại di động của em sắp bị anh bóp nát rồi.”
Bỗng nhiên, Trác Dụ lạnh giọng: “Anh có thể không dùng sức sao, không dùng sức thì ngồi chờ bị sắp xếp đi gặp bác sĩ nam khoa sao?”
Khương Uyển Phồn há miệng, suy nghĩ ngàn vạn lời nói để bắt đầu, trước tiên giải thích mấy câu giúp Thịnh Lê Thư và Hướng Khâm: “Các cậu ấy cũng chỉ vì muốn tốt cho em thôi.”
“Vì muốn tốt cho em nên coi anh là một người công cụ?” Giọng nói của Trác Dụ kéo dài ra, nghe rất oan ức: “Lại còn là một công cụ phế phẩm cần sửa chữa.”
“Không phải như vậy.”
“Anh cho em mười lăm phút.” Trác Dụ ngắt ngang lời của cô.
Suy nghĩ của Khương Uyển Phồn lập tức thẳng ra như thước: “Thật sự anh chỉ có mười lăm phút thôi sao?”
Trác Dụ bị hạt táo làm nghẹn chết, trong giây lát không thở nổi. Trong phòng khách chỉ mở một đèn vòng trên trần nhà, ánh đèn màu vàng nhạt làm cho màu sắc trong mắt anh ngày càng trở nên thâm sâu, giống như làn nước trong veo chấm thêm chút mực, cảm giác được rằng nó có thể chôn vùi tất cả những suy đoán không đâu.
“Mười lăm phút tắm rửa.” Trác Dụ nhàn nhạt nói: “Chậm một giây anh sẽ đi vào.”
Khương Uyển Phồn ngẩn người.
Cô không phải ngu ngốc, cũng không cần thiết phải cố gắng giả ngu, cũng không cần phải ôm lấy cái thái độ thấy chết không sờn mà nói một câu “điều nên đến thì sẽ đến”, đây chỉ là chuyện đương nhiên, là một việc hợp tình hợp lý mà thôi.
Chỉ có điều vẫn có chút suy nghĩ nhiều.
Có thể Trác Dụ thật sự không làm quá được thì sao?
Năm đó nhà anh xảy ra biến cố không nhỏ, sự hăng hái bị chèn ép, hơn nữa, mặc dù Trác Mẫn Mẫn là cô của anh, nhưng quan hệ của hai người dường như cũng không được thân thiết đến như vậy. Nghe Tạ Hựu Địch đã nói, trước đó Trác Dụ không phải người làm ăn, sau khi bố anh mất thì mới vào làm ở “Triệu Lâm”.
Nước từ vòi hoa sen đổ xuống mượt mà, xối như như mưa xuân tầm tã.
Khương Uyển Phồn suy nghĩ quá mức nhập tâm, cửa phòng tắm bị mở ra cũng không phát hiện. Mãi đến khi có cơn gió từ thổi qua khe cửa mang theo cảm giác mát mẻ phả lên sống lưng cô thì cô mới bất ngờ quay đầu lại.
Tuy Trác Dụ đã cởi áo khoác ngoài, nhưng quần áo bằng tơ lụa màu đen cũng coi như vẫn còn chỉnh tề. Ánh mắt anh như nhìn rõ mục tiêu săn mồi, không hề động đậy mà nhìn Khương Uyển Phồn. Làn hơi nước lượn lờ trong không gian nhỏ hẹp, chỉ một ánh mắt cũng có thể làm một cạm bẫy gậy ông đập lưng ông tuyệt mỹ.
Ánh mắt Trác Dụ đột nhiên trở nên mỏng đi, mỏng đến mức không còn bất kỳ sự nhẫn nại nào tồn tại.
Dục v0ng, sự tham lam, mê đắm, thậm chỉ còn có dấu vết của một tia khát vọng hủy diệt nhen nhóm trong khe nứt u tối... Bản năng của con người chính là cội nguồn biển trời dục v0ng.
Hơi thở của Khương Uyển Phồn bị tiếng nước chảy tí tách lấn át, sự kinh hoảng trước đó dần dần tan biến, lúc này vậy mà cô lại có cảm giác chờ mong không thể nào hình dung được đối với Trác Dụ.
“Còn chưa tới mười lăm phút.” Giọng nói của cô vừa run vừa nhỏ, chủ động mở lời trước: “Anh đi vào sớm như thế làm gì?”
“Làm gì?” Trác Dụ lặp lại hai chữ cuối cùng này, giọng nói trầm khàn như chìm vào trong đêm tối, vừa thấp vừa ngắt quãng.
Vào lúc này, ngoài anh ra, những đáp án khác có phần không lịch sự.
Trác Dụ trở tay, dùng lòng bàn tay ấn chặt cửa phòng tắm.
Chẳng máy chốc, áo len lông cừu của anh bị nước xối ướt một mảng. Anh bước từng bước tới gần, lời nói nhỏ nhẹ đầy nâng niu lại có phần mê đắm: “... Không đợi được nữa rồi, em kiên nhẫn một chút.”
Dáng người Khương Uyển Phồn không phải kiểu gầy gò không xương mà gần như hoàn mỹ. Có mấy lần, Trác Dụ cảm giác mình giống như là tên bi3n thái. Rõ ràng Khương Uyển Phồn đã nói không ra tiếng rồi, vậy mà anh vẫn nói dối ra mấy lời mấy tên đàn ông xấu xa thường nói... Ngoan, anh sẽ nhẹ nhàng.
Vẻ ngoài dịu dàng mang theo sức mê hoặc, một giọt mồ hôi lăn theo vầng trán ngưng đọng lại đuôi lông mày hơi run rẩy. Nhưng điều tương phản nhất chính là từ đầu tới cuối quần áo anh đều vẫn ngay ngắn. Áo lên lông cừu tuy mềm mại nhưng nếu cọ sát vào da lâu quá lại làm cho người ta có cảm giác khó chịu như cắt da bằng dao cùn.
“Anh, sao anh không c0i quần áo ra?” Giữa chừng, Khương Uyển Phồn nhỏ giọng hỏi một câu.
Một tay Trác Dụ lật người cô lên, trong chớp mắt, cằm anh sượt qua sau gáy của cô: “... Ừ, để anh c0i thắt lưng.”
Lúc cả người Khương Uyển Phồn đều rối loạn được anh ôm ra ngoài, cô dùng hết sức lực cuối cùng mà oán trách anh: “Đồ lừa đảo.”
Hơi thở của Trác Dụ cũng không đều, nhưng vẫn rất nghiêm túc giải thích cho bản thân mình: “Không lừa em, anh còn chưa dùng sức.”
“Anh còn oan ức nữa? Anh có cái gì oan ức?”
“Nếu em trách anh, vậy thì nhất định là không hài lòng về anh. Nếu không hài lòng, chính là vì anh làm chưa đủ tốt.” Lời nói của Trác Dụ được anh nói ra như nước chảy mây trôi: “Anh không phải oan ức, mà là hổ thẹn vì không thể làm cho em vui sướng.”
"..."
Cơn bão táp dần dần lắng lại, lúc này Khương Uyển Phồn mới có cảm giác được sống lại, sau đó lại nghe thấy tiếng Trác Dụ bỗng nhiên mở miệng: “Em định lúc nào gửi tin Wechat?”
Khương Uyển Phồn không hiểu: “Gửi tin Wechat gì?”
“Gửi cho hai người bạn thân của em.” Trác Dụ nói nhỏ: “Em không muốn giúp anh đính chính lại sao?”
Khương Uyển Phồn cười đến mức quên mất sự đau đớn trên người, cuốn lấy chăn bông trên nửa người mình mà lăn trên giường: “Chuyện này làm sao mà đính chính đây?”
Trác Dụ nghiêm túc suy nghĩ, ngược lại cũng không hề để tâm: “Em... bật phát sóng trực tiếp được không?”
"Trác Dụ."
"Hả?"
"Anh muốn đổi sang nghề ngưu lang* thì cứ việc nói thẳng.”
“Được.”
*Ngưu lang: hay còn gọi là nam quan hệ công chúng chuyên phục vụ những phụ nữ thành thị cô đơn, ngưu lang bán nụ cười nhưng không bán thân xác là một nghề đặc trưng ở Nhật Bản.
Miệng Trác Dụ thoải mái đồng ý, nhưng ánh mắt lại lưu luyến trên xương quai xanh của cô không rời, cong đôi chân dài ra, vươn mình đè lên người trong chăn lại. Ánh mắt rực lửa của anh lộ rõ, anh không muốn làm một người đàn ông nhã nhặn lịch lãm, anh không có chút lực tự chủ nào, chỉ có khát vọng được thỏa mãn và ngông cuồng đối với cô.
“Vậy thì đêm nay luôn đi.” Anh thì tâm: “Làm một món đồ chơi chỉ thuộc về em.”
Trác Dụ cúi người đi xuống, vai, cổ, mái tóc, toàn bộ đều bị che khuất bởi tấm chăn lông cừu, Khương Uyển Phồn chỉ cảm thấy xương quai xanh mát lạnh. Bởi vì chiếc đồng hồ bạch kim trên cổ tay mà anh còn chưa tháo xuống, anh cố ý dùng mặt đồng hồ để làm lạnh cô, toàn bộ lỗ chân lông như giãn nở ra và nổ tung ầm ầm, trong sự kiên trì và dằn vặt của anh, phóng to vô hạn niềm vui mà họ chưa từng trải qua,.
Chiếc đồng hồ bạch kim này trượt từ trên quai xanh mà trượt xuống, đồng bộ cùng với nhịp thở của Trác Dụ.
Lạnh và nóng, hai xúc cảm này liên tục xô đổ những biểu lộ trên mặt và sáu giác quan của Khương Uyển Phồn.
Đến tận cuối cùng.
Đồng hồ đeo tay bị Trác Dụ ném một cái lên trên đất, trên môi dường như có dung nham đang lăn lộn, Khương Uyển Phồn chỉ cảm thấy mình đang đứng giữa cánh cửa sống còn.
Màn đêm lúc rạng sáng, một góc rèm cửa bị gió cuốn lên, không khí lạnh lẽo bên ngoài cùng với hơi ấm bên trong giao hòa vào nhau, thổi tan dư vị mờ ám trong phòng ngủ. Trác Dụ khoác áo tắm, bên trong không mặc gì khoanh chân ngồi bên bệ cửa sổ châm một điếu thuốc lá.
Cửa phòng ngủ khép hờ, Khương Uyển Phồn đã hoàn toàn ngủ say, nhưng Trác Dụ lại không nhịn được quay đầu lại nhìn nhiều lần.
Thân thể mệt mỏi, nhưng tinh thần lại tỉnh táo. Đây là một đêm anh không thể nào hình dung được, từ một thiếu niên đến khi trưởng thành, trong cuộc đời hơn hai mươi năm của mình, từng có ý chí cầu tiến hùng hồn, cũng có lúc tuổi trẻ động lòng, thậm chí cả lúc Trác Khâm Điểm vì rượu mà làm cho nhà họ Trác biến hóa trời long đất lở thì cũng chưa từng có một đêm như thế, không phải là kiểu tiếp thu một cách bị động, không phải là bị ép lựa chọn, mà là một cảm giác hoàn toàn chỉ thuộc về sự tồn tại của anh.
Cùng với đó, trong nội tâm anh có một loại kích động đã cách biệt từ lâu... muốn sống càng tốt hơn.
Chỉ cần anh sống tốt mới có thể cho Khương Uyển Phồn một cuộc sống tốt hơn.
Mất thời gian một điếu thuốc, Trác Dụ dập tàn thuốc, sau khi súc miệng xong rồi mới trở lại phòng ngủ.
Khương Uyển Phồn nằm nghiêng, tay phải gối lên mặt, cô sợ lạnh nên cuốn chăn xung quanh mình như chó con. Trác Dụ nằm vào vị trí của mình, kéo người lại vào trong lồng nguc mình.
Hướng Giản Đan từng nói, từ nhỏ Khương Uyển Phồn giỏi nhất là cướp chăn đoạt gối, thói quen ngủ đến chó con cũng ngại.
Trác Dụ nghĩ thầm, ngày mai sẽ báo cáo cho mẹ vợ một chút.
Những con chó khác thì không biết thế nào.
Nhưng sau đêm nay, con chó là con đây sẽ không chê.
-
Thứ sáu, buổi chiều Tạ Hựu Địch đến “Giản Yên” một chuyến.
“Cái gì? Bà chủ của các cô đã không đến hai ngày rồi sao? Bà mẹ nó, hai ngày nay Trác Dụ cũng không ở công ty!”
Đôi mắt của Lữ Lữ tỏa sáng: “Có phải đi chụp ảnh cưới không? Bây giờ đang thịnh hành chụp ảnh du lịch!”
Tạ Hựu Địch cười híp mắt: “Cô bé, đúng là đơn thuần.”
Lữ Lữ không phục, cũng cười híp mắt trả lời: “Tôi là cô gái nhỏ đã có bạn trai, không đơn thuần như người độc thân ai kia.”
“Lữ Lữ.” Tạ Hựu Địch nghiêm túc: “Cô bái Trác Dụ làm thầy lúc nào vậy, giờ biết chọc thủng trái tim tôi rồi.”
Lữ Lữ lè lưỡi một cái: “Anh nói xem bà chủ của tôi không đi chụp ảnh cưới, cũng không nghe chị ấy đề cập tới kế hoạch đi hưởng tuần trăng mật.”
“Gấp cái gì, sau khi sinh con thì sẽ có thêm tuần trăng mật.” Tạ Hựu Địch không chịu thừa nhận sự ghen tức trong lòng mình, Trác Dụ kia có đôi có cặp, thực sự là đủ rồi.
“Mấy giờ rồi, ngay cả em gái ruột cũng muốn nói dối.”
Tháng trước Trác Di Hiểu đi theo khoa của mình đi tới Vân Nam vẽ ký hoạ thực tế, cô bé không ngờ một tháng này trời đất đã thay đổi, có thêm một chị dâu. Lúc Trác Dụ nói chuyện này với cô bé, cô bé đã hét to đến mức hôm sau viêm họng luôn. Cuối cùng sau khi hoàn thành nhiệm vụ trở về, từ ga tàu đã đi thẳng về nơi này nhanh nhất có thể.
Trong lúc đang nói, ba người cùng lúc đi vào.
Trác Dụ xỏ một tay vào trong quần đi trước, Khương Uyển Phồn và Trác Di Hiểu tay trong tay đi phía sau nói chuyện với nhau.
Hình ảnh này làm Tạ Hựu Địch lại nổi cơn ghen ghét.
“Cậu có thể tăng khả năng kiểm soát vẻ mặt của mình một chút được không? Mặt khó ưa vậy.” Trác Dụ liếc nhìn anh ấy một chút, nghênh đi thẳng mà ngồi xuống sofa.
Tạ Hự Địch sốt sắng mà sờ mặt của mình: “Trông tôi suy sụp thế cơ à?”
“Tôi chỉ hi vọng cậu chỉ là đơn thuần thức đêm muộn thôi, không làm những thứ khác.”
Tạ Hựu Địch đi xung quanh tìm cái gương, vừa lấy được một cái gương nhỏ để soi: “Chết tiệt” một tiếng, cả người ngã quỵ trên sô pha: “Quá là đẹp trai!”
Trong chốc lát, toàn bộ cửa hàng bị tạm dừng lại.
Tạ Hựu Địch nghĩ rằng bọn họ bị hấp dẫn bởi sắc đẹp của anh ấy.
Trác Dụ đã tập mãi thành thói quen, lấy ra trong túi áo một tờ danh thiếp đưa cho anh ấy: “Đây là một giáo sư rất giỏi, khó có thể hẹn trước, cậu có thể tìm anh ta điều trị một chút.”
“Nam khoa?”
“Chỉ là một cái tên mà thôi, cậu có thể ký giải thành người ta am hiểu nhất là điều trị sức khỏe nam giới.”
Tạ Hựu Địch tin tưởng mà không hề nghi ngờ: “Được, cảm ơn.”
"Khách sáo rồi.” Trác Dụ khẽ vuốt cằm: “Cũng không thể để cậu cảm thấy tôi có vợ mà quên anh em.”
Tạ Hự Địch tự tìm đường chết mà hỏi: “Tôi và vợ cậu cùng rơi vào trong nước, cậu sẽ cứu ai?”
“Tôi sẽ không để cô ấy rơi xuống nước.”
Có tiếng cười vang lên từng tràng.
Hai người cùng nhau nhìn sang, Trác Di Hiểu và Khương Uyển Phồn không biết đang trò chuyện cái gì, cực kỳ hăng say.
"Cậu có cảm thấy hay không.” Tạ Hựu Địch nhấc cằm lên: “Di Hiểu của chúng ta đã lâu rồi không được cười như thế. Trước đây luôn luôn kiềm chế giữ ý tứ, theo khuôn phép cũ không bao giờ phạm sai lần, cũng không có lúc nào quá vui vẻ. Bây giờ mới đúng, cô gái nhỏ mà, phải vô tư lự như thế mới được.”
Trác Dụ dường như không nghe thấy, chỉ chú ý tới Trác Di Hiểu quá kích động, thích thoảng kéo tay Khương Uyển Phồn lắc lắc.
“Di Hiểu.” Trác Dụ gọi em gái một tiếng.
“Dạ?” Trác Di Hiểu quay đầu.
“Đừng lắc cô ấy nhiều quá.” Hai chân Trác Dụ bắt chéo, khí chất giống như là ông chủ cửa hàng này vậy, nhắc nhở nhẹ nhàng như mây gió: “Mấy này nay eo chị dâu em không tốt.”
Trác Di Hiểu không rõ vì sao, căng thẳng quan tâm: “Sao vậy? Chị bị thương à?”
Trong chớp mắt, Khương Uyển Phồn im lặng, Trác Dụ giống như một lãng tử phong lưu, làm như việc không liên quan tới mình mà nhướng mày.
“Ừm, đau thắt lưng.” Khương Uyển Phồn nhắm mắt gồng mình giả vờ bình tĩnh: “... Bị chiếc xe rách nát tông trúng.”
Mới chỉ lướt qua một chút nên còn chưa đã cơn nghiện.
Trác Dụ buông người ra, đưa tay nhẹ nhàng gạt lọn tóc rối bên tai của cô vắt ra phía sau tai. Đầu ngón tay anh vô ý đụng tới vành tai cô, giống như một ngôi sao rực lửa nảy mầm nơi đầu trái tim.
“Vào đi thôi.” Giọng nói của Trác Dụ vẫn hơi khàn khàn: “Biến mất lâu quá, các cô ấy lại chụp thêm tội danh cho anh.”
Hai người nắm tay đi vào phòng bao, Thịnh Lê Thư và Hướng Khâm nói chuyện ríu rít hồi lau, lại tự nhiên quay ra nói chuyện riêng. Sau đó, Trác Dụ đi ra ngoài nghe điện thoại, Thịnh Lê Thư lúc này mới hăng hái vô cùng gọi Khương Uyển Phồn lại.
“Này, cho cậu cái danh thiếp.”
“Làm gì vậy?” Khương Uyển Phồn cúi đầu vừa nhìn thì đã cau mày: “Cậu cho tớ cái này làm gì?”
“Không phải đưa cho cậu” Thịnh Lê Thư nói một cách nghiêm túc: “Người đàn ông này là một giáo sư nam khoa rất giỏi, tớ vừa mới hoàn thành một bộ phim, mất một số tiền rất lớn để mới anh ta làm cố vấn chuyên môn. Anh ta có kinh nghiệm lâm sàng rất phong phú, đã nhận được rất nhiều giải thưởng.”
Hướng Khâm: “Cậu cũng đừng che đậy cho anh ta nữa, cậu cho rằng đó là vì yêu nhưng thực ra đó chính là tổn thương. Tuy rằng không phải còn trẻ, đã bỏ qua thời kỳ trị liệu tốt nhất, còn một tia hi vọng cũng phải thử, đời người biết đâu còn xuất hiện kỳ tích.”
Khương Uyển Phồn đột nhiên cảm thấy đau cả miệng: “Không, không phải như thế, các cậu nghe tớ nói đã.”
“Đừng nói gì cả, tớ biết cậu có nỗi khổ khó nói.” Thịnh Lê Thư đau lòng cho chị em, không muốn tạo cho cô hai lần tổn thương, cô ấy rất tri kỉ nói: “Tớ đã bảo chị Triệu chuẩn bị ổn thỏa mọi chuyện rồi, để cho anh ấy đi vào bằng lối đi VIP, từ nhà để xe dưới tầng hầm đi thẳng vào thang máy sẽ không để bất cứ ai nhìn thấy đâu.”
Chị Triệu chính là người đại diện của Thịnh Lê Thư, là một người có khả năng xã giao trâu bò nhất mà Khương Uyển Phồn từng gặp. Những chuyện mà cô ấy biết, về cơ bản là cả thế giới cũng đều biết.
Hướng Khâm âu sầu trong lòng phụ họa theo: “Haiz, sao lại xảy ra chuyện như vậy. Nhìn rất không tệ nhưng lại không dùng được. Vừa rồi hai người đi ra ngoài còn chưa tới mười phút.”
Tâm trạng của Khương Uyển Phồn được xả trở về một chút, gò má hơi nóng lên: “Các cậu đều nhìn thấy sao?”
“Loại chuyện này có gì đáng xem chứ?” Thịnh Lê Thư Khiếp sợ: “Một người đàn ông không kiên trì nổi mười phút có cái gì đáng xem?”
Khương Uyển Phồn: “...”
Ngoài cửa, giọng nói chuyện điện thoại của Trác Dụ tiến lại gần hơn. Khương Uyển Phồn vội vàng cất cái danh thiếp của giáo sư nam khoa kia vào trong túi. Sau khi cuộc vui kết thúc, tài xế đã đợi sẵn dưới lầu.
Trên đường trở về Tứ Quý Vân Đỉnh, tâm trạng của Khương Uyển Phồn không được tốt lắm, cũng không nói chuyện được mấy câu.
Mấy lần Trác Dụ nắm tay cô ra hiệu cô cũng chỉ miễn cưỡng nở nụ cười.
Về đến nhà, Thịnh Lê Thư còn rất quan tâm mà nhắn một tin nhắn trên WeChat nhắc nhở: “Cậu nhớ sắp xếp thời gian nhé, đừng tới trễ. Còn nữa, tớ đã nhờ anh Cường bảo bạn học mua một ít hàu và vài thứ đại loại như vậy, những thứ đó cậu hiểu chứ.”
Không, tớ không hiểu, cũng không muốn hiểu.
Chờ chút, Khương Uyển Phồn phát hiện ra có gì đó không đúng: “Rốt cuộc cậu nói cho bao nhiêu người biết chuyện này rồi?”
“Không nhiều đâu, chỉ có chị Triệu, anh Cường, bạn học của anh ấy, à, còn có trao đổi với một người nữa, có một lần anh ta xin nghỉ đến khoa nam, tớ thuận tiện hỏi vài câu.”
Khương Uyển Phồn đưa ra quyết định.
Sau này, Trác Dụ và hai người bạn thân của cô không cần phải gặp mặt nhau nữa.
Thịnh Lê Thư: “Chị em tốt, tớ không chúc cậu giàu sang phú quý thuận buồm xuôi gió, chỉ hi vọng tính dục cơ bản của cậu sẽ được như cá gặp nước.”
Khương Uyển Phồn cảm thấy cần thiết phải nhắc nhở: “Thịnh Lê Thư, cậu là một nữ siêu sao lưu lượng, không phải Bồ Tát.”
Thịnh Lê Thư: “Cậu hiểu tớ mà!! Thật sự tớ muốn chuyển sang hình tượng người phụ nữ tài giỏi mạnh mẽ!!”
Khương Uyển Phồn: “Là muốn làm chị đại à.”
Khuôn mặt như mối tình đầu, tính cách lại giống chị đại, khán giả bây giờ thích đu loại tương phản này sao?
“Em đang xem cái gì vậy?” Giọng nói của Trác Dụ bỗng nhiên vang lên từ phía sau, vừa oan ức vừa oán giận.
Động tác vuốt điện thoại di động của Khương Uyển Phông không kịp, bị anh bắt được, liếc mắt đọc nhanh như gió, sau đó mất một hồi lâu không lên tiếng.
Bất động?
Tức đến choáng váng?
Hay là bị làm cho tức chết rồi?
Theo bản năng, Khương Uyển Phồn đưa ngón trỏ ra, cẩn thận dò xét đâm đâm mu bàng tay đang căng chặt đến mức tái xanh: “Anh đừng dùng sức như thế, điện thoại di động của em sắp bị anh bóp nát rồi.”
Bỗng nhiên, Trác Dụ lạnh giọng: “Anh có thể không dùng sức sao, không dùng sức thì ngồi chờ bị sắp xếp đi gặp bác sĩ nam khoa sao?”
Khương Uyển Phồn há miệng, suy nghĩ ngàn vạn lời nói để bắt đầu, trước tiên giải thích mấy câu giúp Thịnh Lê Thư và Hướng Khâm: “Các cậu ấy cũng chỉ vì muốn tốt cho em thôi.”
“Vì muốn tốt cho em nên coi anh là một người công cụ?” Giọng nói của Trác Dụ kéo dài ra, nghe rất oan ức: “Lại còn là một công cụ phế phẩm cần sửa chữa.”
“Không phải như vậy.”
“Anh cho em mười lăm phút.” Trác Dụ ngắt ngang lời của cô.
Suy nghĩ của Khương Uyển Phồn lập tức thẳng ra như thước: “Thật sự anh chỉ có mười lăm phút thôi sao?”
Trác Dụ bị hạt táo làm nghẹn chết, trong giây lát không thở nổi. Trong phòng khách chỉ mở một đèn vòng trên trần nhà, ánh đèn màu vàng nhạt làm cho màu sắc trong mắt anh ngày càng trở nên thâm sâu, giống như làn nước trong veo chấm thêm chút mực, cảm giác được rằng nó có thể chôn vùi tất cả những suy đoán không đâu.
“Mười lăm phút tắm rửa.” Trác Dụ nhàn nhạt nói: “Chậm một giây anh sẽ đi vào.”
Khương Uyển Phồn ngẩn người.
Cô không phải ngu ngốc, cũng không cần thiết phải cố gắng giả ngu, cũng không cần phải ôm lấy cái thái độ thấy chết không sờn mà nói một câu “điều nên đến thì sẽ đến”, đây chỉ là chuyện đương nhiên, là một việc hợp tình hợp lý mà thôi.
Chỉ có điều vẫn có chút suy nghĩ nhiều.
Có thể Trác Dụ thật sự không làm quá được thì sao?
Năm đó nhà anh xảy ra biến cố không nhỏ, sự hăng hái bị chèn ép, hơn nữa, mặc dù Trác Mẫn Mẫn là cô của anh, nhưng quan hệ của hai người dường như cũng không được thân thiết đến như vậy. Nghe Tạ Hựu Địch đã nói, trước đó Trác Dụ không phải người làm ăn, sau khi bố anh mất thì mới vào làm ở “Triệu Lâm”.
Nước từ vòi hoa sen đổ xuống mượt mà, xối như như mưa xuân tầm tã.
Khương Uyển Phồn suy nghĩ quá mức nhập tâm, cửa phòng tắm bị mở ra cũng không phát hiện. Mãi đến khi có cơn gió từ thổi qua khe cửa mang theo cảm giác mát mẻ phả lên sống lưng cô thì cô mới bất ngờ quay đầu lại.
Tuy Trác Dụ đã cởi áo khoác ngoài, nhưng quần áo bằng tơ lụa màu đen cũng coi như vẫn còn chỉnh tề. Ánh mắt anh như nhìn rõ mục tiêu săn mồi, không hề động đậy mà nhìn Khương Uyển Phồn. Làn hơi nước lượn lờ trong không gian nhỏ hẹp, chỉ một ánh mắt cũng có thể làm một cạm bẫy gậy ông đập lưng ông tuyệt mỹ.
Ánh mắt Trác Dụ đột nhiên trở nên mỏng đi, mỏng đến mức không còn bất kỳ sự nhẫn nại nào tồn tại.
Dục v0ng, sự tham lam, mê đắm, thậm chỉ còn có dấu vết của một tia khát vọng hủy diệt nhen nhóm trong khe nứt u tối... Bản năng của con người chính là cội nguồn biển trời dục v0ng.
Hơi thở của Khương Uyển Phồn bị tiếng nước chảy tí tách lấn át, sự kinh hoảng trước đó dần dần tan biến, lúc này vậy mà cô lại có cảm giác chờ mong không thể nào hình dung được đối với Trác Dụ.
“Còn chưa tới mười lăm phút.” Giọng nói của cô vừa run vừa nhỏ, chủ động mở lời trước: “Anh đi vào sớm như thế làm gì?”
“Làm gì?” Trác Dụ lặp lại hai chữ cuối cùng này, giọng nói trầm khàn như chìm vào trong đêm tối, vừa thấp vừa ngắt quãng.
Vào lúc này, ngoài anh ra, những đáp án khác có phần không lịch sự.
Trác Dụ trở tay, dùng lòng bàn tay ấn chặt cửa phòng tắm.
Chẳng máy chốc, áo len lông cừu của anh bị nước xối ướt một mảng. Anh bước từng bước tới gần, lời nói nhỏ nhẹ đầy nâng niu lại có phần mê đắm: “... Không đợi được nữa rồi, em kiên nhẫn một chút.”
Dáng người Khương Uyển Phồn không phải kiểu gầy gò không xương mà gần như hoàn mỹ. Có mấy lần, Trác Dụ cảm giác mình giống như là tên bi3n thái. Rõ ràng Khương Uyển Phồn đã nói không ra tiếng rồi, vậy mà anh vẫn nói dối ra mấy lời mấy tên đàn ông xấu xa thường nói... Ngoan, anh sẽ nhẹ nhàng.
Vẻ ngoài dịu dàng mang theo sức mê hoặc, một giọt mồ hôi lăn theo vầng trán ngưng đọng lại đuôi lông mày hơi run rẩy. Nhưng điều tương phản nhất chính là từ đầu tới cuối quần áo anh đều vẫn ngay ngắn. Áo lên lông cừu tuy mềm mại nhưng nếu cọ sát vào da lâu quá lại làm cho người ta có cảm giác khó chịu như cắt da bằng dao cùn.
“Anh, sao anh không c0i quần áo ra?” Giữa chừng, Khương Uyển Phồn nhỏ giọng hỏi một câu.
Một tay Trác Dụ lật người cô lên, trong chớp mắt, cằm anh sượt qua sau gáy của cô: “... Ừ, để anh c0i thắt lưng.”
Lúc cả người Khương Uyển Phồn đều rối loạn được anh ôm ra ngoài, cô dùng hết sức lực cuối cùng mà oán trách anh: “Đồ lừa đảo.”
Hơi thở của Trác Dụ cũng không đều, nhưng vẫn rất nghiêm túc giải thích cho bản thân mình: “Không lừa em, anh còn chưa dùng sức.”
“Anh còn oan ức nữa? Anh có cái gì oan ức?”
“Nếu em trách anh, vậy thì nhất định là không hài lòng về anh. Nếu không hài lòng, chính là vì anh làm chưa đủ tốt.” Lời nói của Trác Dụ được anh nói ra như nước chảy mây trôi: “Anh không phải oan ức, mà là hổ thẹn vì không thể làm cho em vui sướng.”
"..."
Cơn bão táp dần dần lắng lại, lúc này Khương Uyển Phồn mới có cảm giác được sống lại, sau đó lại nghe thấy tiếng Trác Dụ bỗng nhiên mở miệng: “Em định lúc nào gửi tin Wechat?”
Khương Uyển Phồn không hiểu: “Gửi tin Wechat gì?”
“Gửi cho hai người bạn thân của em.” Trác Dụ nói nhỏ: “Em không muốn giúp anh đính chính lại sao?”
Khương Uyển Phồn cười đến mức quên mất sự đau đớn trên người, cuốn lấy chăn bông trên nửa người mình mà lăn trên giường: “Chuyện này làm sao mà đính chính đây?”
Trác Dụ nghiêm túc suy nghĩ, ngược lại cũng không hề để tâm: “Em... bật phát sóng trực tiếp được không?”
"Trác Dụ."
"Hả?"
"Anh muốn đổi sang nghề ngưu lang* thì cứ việc nói thẳng.”
“Được.”
*Ngưu lang: hay còn gọi là nam quan hệ công chúng chuyên phục vụ những phụ nữ thành thị cô đơn, ngưu lang bán nụ cười nhưng không bán thân xác là một nghề đặc trưng ở Nhật Bản.
Miệng Trác Dụ thoải mái đồng ý, nhưng ánh mắt lại lưu luyến trên xương quai xanh của cô không rời, cong đôi chân dài ra, vươn mình đè lên người trong chăn lại. Ánh mắt rực lửa của anh lộ rõ, anh không muốn làm một người đàn ông nhã nhặn lịch lãm, anh không có chút lực tự chủ nào, chỉ có khát vọng được thỏa mãn và ngông cuồng đối với cô.
“Vậy thì đêm nay luôn đi.” Anh thì tâm: “Làm một món đồ chơi chỉ thuộc về em.”
Trác Dụ cúi người đi xuống, vai, cổ, mái tóc, toàn bộ đều bị che khuất bởi tấm chăn lông cừu, Khương Uyển Phồn chỉ cảm thấy xương quai xanh mát lạnh. Bởi vì chiếc đồng hồ bạch kim trên cổ tay mà anh còn chưa tháo xuống, anh cố ý dùng mặt đồng hồ để làm lạnh cô, toàn bộ lỗ chân lông như giãn nở ra và nổ tung ầm ầm, trong sự kiên trì và dằn vặt của anh, phóng to vô hạn niềm vui mà họ chưa từng trải qua,.
Chiếc đồng hồ bạch kim này trượt từ trên quai xanh mà trượt xuống, đồng bộ cùng với nhịp thở của Trác Dụ.
Lạnh và nóng, hai xúc cảm này liên tục xô đổ những biểu lộ trên mặt và sáu giác quan của Khương Uyển Phồn.
Đến tận cuối cùng.
Đồng hồ đeo tay bị Trác Dụ ném một cái lên trên đất, trên môi dường như có dung nham đang lăn lộn, Khương Uyển Phồn chỉ cảm thấy mình đang đứng giữa cánh cửa sống còn.
Màn đêm lúc rạng sáng, một góc rèm cửa bị gió cuốn lên, không khí lạnh lẽo bên ngoài cùng với hơi ấm bên trong giao hòa vào nhau, thổi tan dư vị mờ ám trong phòng ngủ. Trác Dụ khoác áo tắm, bên trong không mặc gì khoanh chân ngồi bên bệ cửa sổ châm một điếu thuốc lá.
Cửa phòng ngủ khép hờ, Khương Uyển Phồn đã hoàn toàn ngủ say, nhưng Trác Dụ lại không nhịn được quay đầu lại nhìn nhiều lần.
Thân thể mệt mỏi, nhưng tinh thần lại tỉnh táo. Đây là một đêm anh không thể nào hình dung được, từ một thiếu niên đến khi trưởng thành, trong cuộc đời hơn hai mươi năm của mình, từng có ý chí cầu tiến hùng hồn, cũng có lúc tuổi trẻ động lòng, thậm chí cả lúc Trác Khâm Điểm vì rượu mà làm cho nhà họ Trác biến hóa trời long đất lở thì cũng chưa từng có một đêm như thế, không phải là kiểu tiếp thu một cách bị động, không phải là bị ép lựa chọn, mà là một cảm giác hoàn toàn chỉ thuộc về sự tồn tại của anh.
Cùng với đó, trong nội tâm anh có một loại kích động đã cách biệt từ lâu... muốn sống càng tốt hơn.
Chỉ cần anh sống tốt mới có thể cho Khương Uyển Phồn một cuộc sống tốt hơn.
Mất thời gian một điếu thuốc, Trác Dụ dập tàn thuốc, sau khi súc miệng xong rồi mới trở lại phòng ngủ.
Khương Uyển Phồn nằm nghiêng, tay phải gối lên mặt, cô sợ lạnh nên cuốn chăn xung quanh mình như chó con. Trác Dụ nằm vào vị trí của mình, kéo người lại vào trong lồng nguc mình.
Hướng Giản Đan từng nói, từ nhỏ Khương Uyển Phồn giỏi nhất là cướp chăn đoạt gối, thói quen ngủ đến chó con cũng ngại.
Trác Dụ nghĩ thầm, ngày mai sẽ báo cáo cho mẹ vợ một chút.
Những con chó khác thì không biết thế nào.
Nhưng sau đêm nay, con chó là con đây sẽ không chê.
-
Thứ sáu, buổi chiều Tạ Hựu Địch đến “Giản Yên” một chuyến.
“Cái gì? Bà chủ của các cô đã không đến hai ngày rồi sao? Bà mẹ nó, hai ngày nay Trác Dụ cũng không ở công ty!”
Đôi mắt của Lữ Lữ tỏa sáng: “Có phải đi chụp ảnh cưới không? Bây giờ đang thịnh hành chụp ảnh du lịch!”
Tạ Hựu Địch cười híp mắt: “Cô bé, đúng là đơn thuần.”
Lữ Lữ không phục, cũng cười híp mắt trả lời: “Tôi là cô gái nhỏ đã có bạn trai, không đơn thuần như người độc thân ai kia.”
“Lữ Lữ.” Tạ Hựu Địch nghiêm túc: “Cô bái Trác Dụ làm thầy lúc nào vậy, giờ biết chọc thủng trái tim tôi rồi.”
Lữ Lữ lè lưỡi một cái: “Anh nói xem bà chủ của tôi không đi chụp ảnh cưới, cũng không nghe chị ấy đề cập tới kế hoạch đi hưởng tuần trăng mật.”
“Gấp cái gì, sau khi sinh con thì sẽ có thêm tuần trăng mật.” Tạ Hựu Địch không chịu thừa nhận sự ghen tức trong lòng mình, Trác Dụ kia có đôi có cặp, thực sự là đủ rồi.
“Mấy giờ rồi, ngay cả em gái ruột cũng muốn nói dối.”
Tháng trước Trác Di Hiểu đi theo khoa của mình đi tới Vân Nam vẽ ký hoạ thực tế, cô bé không ngờ một tháng này trời đất đã thay đổi, có thêm một chị dâu. Lúc Trác Dụ nói chuyện này với cô bé, cô bé đã hét to đến mức hôm sau viêm họng luôn. Cuối cùng sau khi hoàn thành nhiệm vụ trở về, từ ga tàu đã đi thẳng về nơi này nhanh nhất có thể.
Trong lúc đang nói, ba người cùng lúc đi vào.
Trác Dụ xỏ một tay vào trong quần đi trước, Khương Uyển Phồn và Trác Di Hiểu tay trong tay đi phía sau nói chuyện với nhau.
Hình ảnh này làm Tạ Hựu Địch lại nổi cơn ghen ghét.
“Cậu có thể tăng khả năng kiểm soát vẻ mặt của mình một chút được không? Mặt khó ưa vậy.” Trác Dụ liếc nhìn anh ấy một chút, nghênh đi thẳng mà ngồi xuống sofa.
Tạ Hự Địch sốt sắng mà sờ mặt của mình: “Trông tôi suy sụp thế cơ à?”
“Tôi chỉ hi vọng cậu chỉ là đơn thuần thức đêm muộn thôi, không làm những thứ khác.”
Tạ Hựu Địch đi xung quanh tìm cái gương, vừa lấy được một cái gương nhỏ để soi: “Chết tiệt” một tiếng, cả người ngã quỵ trên sô pha: “Quá là đẹp trai!”
Trong chốc lát, toàn bộ cửa hàng bị tạm dừng lại.
Tạ Hựu Địch nghĩ rằng bọn họ bị hấp dẫn bởi sắc đẹp của anh ấy.
Trác Dụ đã tập mãi thành thói quen, lấy ra trong túi áo một tờ danh thiếp đưa cho anh ấy: “Đây là một giáo sư rất giỏi, khó có thể hẹn trước, cậu có thể tìm anh ta điều trị một chút.”
“Nam khoa?”
“Chỉ là một cái tên mà thôi, cậu có thể ký giải thành người ta am hiểu nhất là điều trị sức khỏe nam giới.”
Tạ Hựu Địch tin tưởng mà không hề nghi ngờ: “Được, cảm ơn.”
"Khách sáo rồi.” Trác Dụ khẽ vuốt cằm: “Cũng không thể để cậu cảm thấy tôi có vợ mà quên anh em.”
Tạ Hự Địch tự tìm đường chết mà hỏi: “Tôi và vợ cậu cùng rơi vào trong nước, cậu sẽ cứu ai?”
“Tôi sẽ không để cô ấy rơi xuống nước.”
Có tiếng cười vang lên từng tràng.
Hai người cùng nhau nhìn sang, Trác Di Hiểu và Khương Uyển Phồn không biết đang trò chuyện cái gì, cực kỳ hăng say.
"Cậu có cảm thấy hay không.” Tạ Hựu Địch nhấc cằm lên: “Di Hiểu của chúng ta đã lâu rồi không được cười như thế. Trước đây luôn luôn kiềm chế giữ ý tứ, theo khuôn phép cũ không bao giờ phạm sai lần, cũng không có lúc nào quá vui vẻ. Bây giờ mới đúng, cô gái nhỏ mà, phải vô tư lự như thế mới được.”
Trác Dụ dường như không nghe thấy, chỉ chú ý tới Trác Di Hiểu quá kích động, thích thoảng kéo tay Khương Uyển Phồn lắc lắc.
“Di Hiểu.” Trác Dụ gọi em gái một tiếng.
“Dạ?” Trác Di Hiểu quay đầu.
“Đừng lắc cô ấy nhiều quá.” Hai chân Trác Dụ bắt chéo, khí chất giống như là ông chủ cửa hàng này vậy, nhắc nhở nhẹ nhàng như mây gió: “Mấy này nay eo chị dâu em không tốt.”
Trác Di Hiểu không rõ vì sao, căng thẳng quan tâm: “Sao vậy? Chị bị thương à?”
Trong chớp mắt, Khương Uyển Phồn im lặng, Trác Dụ giống như một lãng tử phong lưu, làm như việc không liên quan tới mình mà nhướng mày.
“Ừm, đau thắt lưng.” Khương Uyển Phồn nhắm mắt gồng mình giả vờ bình tĩnh: “... Bị chiếc xe rách nát tông trúng.”
Bình luận facebook