• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Chúng Ta Kết Hôn Thôi (2 Viewers)

  • Chương 55

Buổi biểu diễn thời trang này hoàn toàn là sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Ngày hôm đó lúc Tạ Hựu Địch ở nhà ăn cơm có nhắc đến chuyện Khương Uyển Phồn đăng ký tham dự cuộc thi, bà Tạ lập tức cực kỳ nhiệt tình tập hợp mọi người lại, rồi tự phong mình là nhóm trưởng của đội cổ vũ. Mẹ của Tạ Hựu Địch có sở thích những điều mới mẻ và luôn đi đầu trong lĩnh vực thời trang, sợ rằng có khi bà còn hiểu rõ các thí sinh tham gia trong cuộc thi đó hơn cả Khương Uyển Phồn. Bà Tạ vừa nhìn thấy Yến Tu Thành phô trương đánh trống khua chiêng như vậy thì không mấy làm vui vẻ, ngay lập tức tổ chức một sàn catwalk chữ T nhỏ.

Đối với người khác chuyện này có thể sẽ rất khó, nhưng đối với nhà họ Tạ lại dễ như trở bàn tay.

Địa điểm có thể được sử dụng bất cứ lúc nào, vì trung tâm thương mại là sản nghiệp của nhà bọn họ.

Người mẫu nữ thì có nhóm các phu nhân, người mẫu nam thì để cho Tạ Hựu Địch và Trác Dụ đóng góp thêm vào.

Trác Dụ còn chưa kịp nói gì, anh mới chỉ dừng lại khoảng hai giây, bà Tạ đã che miệng hét lớn: "Cháu còn do dự cái gì nữa hả?! Đây là vợ của cháu đó!"

"Chuyện vợ của cháu mà cháu cũng muốn từ chối!"

"Tiểu Dụ, có phải cháu hết thương vợ cháu rồi không?"

Trác Dụ trong lòng rất khổ sở, "Dì Tạ à, dì không cho cháu cơ hội nói chuyện luôn đó."

Bà Tạ chọn cho bọn họ mấy bộ quần áo, "Những bộ đồ này tất cả đều là đồ của tiệm Khương Khương, rất hợp với các con đó nha!"

Bộ đồ ngủ lụa tơ tằm dài quá đầu gối, bộ vest khoét chữ V kéo sâu, áo sơ mi lụa nhìn qua giống váy xuyên thấu... Trác Dụ nhíu mày, quay qua hỏi Tạ Hựu Địch, "Sao mẹ cậu lại có thể đặt may cho cậu mấy bộ quần áo này thế?"

"Đây là của bố tôi."

"..." Quấy rầy rồi.

Tạ Hựu Địch nói: "Cậu cũng không cần phải cảm động quá đâu, mẹ tôi từ lâu đã muốn dựng một sân khấu catwalk rồi, nhân tiện bà ấy đam mê làm người dẫn chương trình. Cậu biết đấy bà ấy rất có tinh thần mạo hiểm, tuần trước còn đi Tam Á nhảy dù, bà ấy bỏ ra thêm hai nghìn năm trăm tệ chọn một anh huấn luyện viên đẹp trai dạy nhảy."

Khương Uyển Phồn có thể ngay cả bản thân cũng không chú ý đến, thật ra thì cô rất được các phu nhân ở thành phố B cô yêu thích. Khương Uyển Phồn đúng mực không kiêu ngạo cũng không vướng vào những chuyện rắc rối nên rất được người lớn tuổi quý mến. Cô không cần cố ý thể hiện, cũng không cần dựa vào việc đạt được cái gì đó để chứng minh độ nổi tiếng của mình. Những năm này tích góp từng ngày, một kim một đường thêu ra thành quả không chỉ có đồ ngủ, khăn choàng, váy cưới, vest, thậm chí là cả cái yếm cũng được cô tự tay thêu một bầy cá vui vẻ bơi lượn tuyệt đẹp, đó mới là cách cô chứng minh bản thân tốt nhất.

Khương Uyển Phồn vẫn luôn cảm thấy: Người sống trên đời, trước tiên là sinh tồn, nếu có thể làm một chút chuyện mình yêu thích thì đã là một điều cực kỳ may mắn rồi.

Nếu đã nhận được vận may đó vậy thì phải nắm thật chắc, đừng để nó vụt mất.

Phương thức hỗ trợ cổ động viên này của bà Tạ không tạo được hiệu quả quá lớn, nhưng ngày càng có nhiều người ghé thăm và check in ở Giản Yên hơn. Giản Yên không đăng ký trên APP nên nhiều bức ảnh không có chỗ để post, vì vậy một số người đã đăng những tấm hình đó lên chính tài khoản của mình.

Thịnh Lê Thư khổ cập kiến thức: "Đây là kiểu "Fan người qua đường" mà người nổi tiếng như bọn họ thích nhất đấy, cậu có biết người qua đường quan trọng như thế nào không hả?!"

Thịnh Lê Thư: "Một chiêu này của Tạ Thái Địch cao tay thật đấy, mẹ anh ta cũng mê idol chứ nhỉ? Hôm nay cậu hỏi bác ấy xem bác ấy thích người nổi tiếng nào đi."

Khương Uyển Phồn cong ngón tay gõ chữ, "Sao thế? Cậu định hỗ trợ xin chữ ký giùm à?"

"Anh ấy giúp cậu rồi, tớ hạ mình cúi cái thân cao quý này xuống một chút cũng không phải không thể."

Hướng Khâm chậm chạp mãi mới thấy online: "Mệt chết bà cô này rồi, ngày mai cái công ty rách nát này có thể phá sản luôn đi được không thế!"

Khương Uyển Phồn và Thịnh Lê Thư đều gửi một dấu "?" qua.

Công ty rách nát này hình như là công ty nhà cô ấy.

Mặc dù Hướng Khâm bận rộn nhưng tranh thủ lúc được rảnh rỗi cũng không quên hóng chuyện, cô ấy gửi ba video ngắn, "Mình sốc cực, chồng cậu đỉnh đến vậy luôn ý hả? Hôm đó đồng nghiệp của tớ có mặt ở hiện trường, cô ấy nói chồng cậu nhìn ngoài còn đẹp trai hơn nhiều."

Thịnh Lê Thư: "Ôi giời, anh ấy còn đẹp hơn cả nam nghệ sĩ anh Cường mới ký nữa, để chồng cậu vào giới giải trí đi."

Hướng Khâm quay lại dội một chậu nước lạnh, "Đàn ông đã kết hôn vào giới giải trí? Vừa ra mắt chắc nhà đã sập rồi, là cái kiểu mà chả có người nào thương vong ấy.”

Khương Uyển Phồn vui vẻ bật cười khúc khích.

Thịnh Lê Thư: "Chồng cậu tốt thật đấy, vì cậu nguyện ý làm những chuyện này, đàn ông quá đi mất, cho một cái like!"

Hướng Khâm: "Biết trượt tuyết, biết kinh doanh, vận hành câu lạc bộ, biết đi catwalk, biết kiếm tiền lại còn yêu vợ nữa chứ, 100 điểm!"

Khương Uyển Phồn khẽ ho hai tiếng, cực kỳ tự giác gửi cho hai người bọn họ mỗi người bao lì xì năm tệ.

Ở vòng thi đấu thứ hai, ban tổ chức sắp xếp nhiều chủ đề khác nhau, các thí sinh dự thi xoay quanh chủ đề và sáng tạo trên vải thêu được phân bổ thống nhất, sau một tuần sẽ gửi tác phẩm của mình, lần nữa thống nhất bình chọn.

Thể loại thủ công mỹ nghệ thêu thùa, chủ đề về sông núi.

Bọn Lữ Lữ và Tạ Hựu Địch còn căng thẳng hơn cả bản thân Khương Uyển Phồn, Lữ Lữ nói: "Chị thợ cả, hay là tiệm của mình nghỉ một tuần đi ạ, như vậy sẽ không quấy rầy đến chị."

Tạ Hựu Địch: "Truyền lời giùm, mẹ tôi muốn đưa căn biệt thự bên Vân Viên kia cho cô dùng, bà ấy nói bên đó yên tĩnh, điều kiện môi trường tốt, dễ tìm cảm hứng."

Trác Dụ ban đầu không mấy căng thẳng cũng bị làm cho căng thẳng theo, "Hay là em cứ làm như lời bọn họ nói đi??"

Khương Uyển Phồn không quá để ý, cô là người duy nhất ở đây không cảm thấy sao hết, ngược lại còn tận tình giảng đạo lý với bọn họ, "Cuộc thi kéo dài nhiều nhất là một tháng, nhưng cửa tiệm này là chén cơm của em. Cuộc thi kết thúc, em vẫn sẽ trở lại với cuộc sống bình thường. Nghiêm túc thi đấu, nhưng cũng không cần phải coi nó như tất cả. Hơn nữa, thêu đẹp hay không cũng không phải là chuyện đổi một chỗ khác có thể quyết định. Em ở đâu cũng có thể thêu đẹp được."

Thái độ của Khương Uyển Phồn rất bình tĩnh, khi cô nói ra những lời này cũng rất ung dung nhã nhặn, dáng vẻ này của cô cực kỳ quyến rũ.

Đây là cách nhìn nhận và tư duy của người trưởng thành, cũng như sự tự tin mà khả năng chuyên môn tuyệt đối mang lại cho cô.

Trác Dụ bỗng bật cười.

Ai nói con gái cần được bảo vệ? Bọn họ có thể dựa vào chính mình, tỏa sáng rực rỡ.

“Anh còn cười được à, thầy Lâm đã gọi điện đến cả chỗ em rồi đây này.” Khương Uyển Phồn nhíu mày, buổi livestream không thể thiếu anh được, anh trở thành trụ cột rồi đấy.”

Cứ nhắc tới chuyện này Trác Dụ lại nhức đầu.

Sau khi anh rời trường học, đàn anh Nghiêm Bạch lại bắt đầu phát sóng trực tiếp, ở dưới phần bình luận đều hỏi thầy Trác mặc mỗi áo vest đi đâu rồi. Vất vả lắm mới lôi kéo được nhiều người xem, Lâm Kiều Sinh tất nhiên không muốn mất những người xem này chạy mất, nên đã năm lần bảy lượt gọi điện thoại cho Trác Dụ.

Trác Dụ khịt mũi, không phải bọn họ muốn nhìn thấy thầy Trác, mà đơn thuần chỉ muốn nhìn cảnh không mặc áo thôi.

“Anh lives một lúc đi.” Khương Uyển Phồn thuyết phục, “Trước đây thầy đối xử với em rất tốt.”

Trác Dụ “Hứ” một tiếng, “Bán đứng nhan sắc của chồng để báo ơn, xem ra em thật sự xót thương anh đấy.”

Khương Uyển Phồn cười một tiếng, "Nhan sắc mà thôi, chỉ có thể nhìn, bọn họ cũng không sờ được."

Vậy thì livestream đi.

Đàn anh Nghiêm Bạch nhanh nhẹn gửi tài khoản qua, lễ phép nói cảm ơn: “Cậu cực khổ rồi.”

Trác Dụ không cực khổ, anh chỉ mệt lòng thôi.

Anh phát sóng trực tiếp bằng một chiếc điện thoại cũ không dùng nữa của Khương Uyển Phồn, dụng cụ đơn sơ, nhưng không cản được sự cổ động của mọi người.

Thầy tới rồi!!

[Thầy ơi hôm nay đừng giảng toán nữa, nói một chút về chuyện của chúng ta tối hôm qua đi /Đầu chó/]

[Em muốn xem mặc vest bên trong không mặc áo sơ mi cơ!]

[Đổi chỗ rồi ạ? Đây là đâu thế?]

Trác Dụ lạnh nhạt nói: “Đây là đâu không quan trọng, hôm nay tôi giảng hàm số đa nguyên, mọi người có thể giải đúng đề hay không mới là vấn đề quan trọng.”

[Lưu manh thật đấy! Mị thích!]

[Hàm số đa nguyên có ăn được không?]

[Thầy ơi, màn hình nhìn không rõ, thầy có thể chỉnh lại chút không?]

[+1 không thấy rõ.]

[Mờ lắm, thầy điều chỉnh một chút đi.]

Trác Dụ đến gần giá để điện thoại, hơi khom người xuống, “Chỗ của tôi không có vấn đề gì, vẫn không nhìn thấy rõ sao?”

[Thấy rõ!! Đậu!! Cơ ngực lớn thật đấy!]

[Tui đâm đầu vào ngực thầy chết đây!]

[Bộ nguc này chắc phải leo 21 năm mới được /Đầu chó/]

Trác Dụ hoàn toàn cạn lời.

Khương Uyển Phồn ở bên cạnh cười ngặt nghẽo, thật ra không hề bị mờ, bọn họ chỉ là lừa anh để nhìn thấy được cơ ngực của anh thôi.

Trong cơn tức giận, Trác Dụ ra đề đã khó nay lại càng khó hơn, “Không ai trả lời đúng thì tôi sẽ lập tức tắt livestream!”

[Uy hiếp.]

[Hứ. Uy hiếp trắng trợn.]

Những cư dân mạng nhiệt tình:

[Người được ưu ái đúng là không sợ gì mà.]

[Cắt, không phải ỷ vào việc tui cưng chiều thầy sao? Được, được lắm, cho thầy cả một quả tên lửa lớn đó, được chưa?]

[Thầy ơi, chỗ này đẹp quá, có thể đi ngắm một vòng được không?]

[Cực trị của câu này là 6.]

Trác Dụ thoáng yên tâm được một chút, vẫn có người ở đây nghiêm túc học tập.]

Anh lại liên tục cho mấy đề nữa, kết quả trả lời cũng đúng. Tâm tình Trác Dụ tốt hơn một chút, ước gì được nấy, “Cho các bạn xem chỗ tôi livestream.”

Giản Yên được trang trí cực kỳ sặc sỡ, Khương Uyển Phồn xây dựng nơi này như một thiên đường trong mơ. Đồ trang trí đều được làm từ ngọc tráng men nhiều màu sắc, dụng cụ lắng đọng nét cổ kính, mỗi một ngóc ngách đều là cảnh đẹp khiến lòng người rung động. Trong tiệm không bật đèn quá sáng chói, mà những tia sáng nhàn nhạt lóe lên từ những bóng đèn màu vàng ấm đặt ở vị trí ẩn. Trác Dụ không cầm chân quay ổn định nên camera của điện thoại có hơi lắc lư, “Bên này là đồ thủ công mỹ nghệ, còn bên này là quần áo may sẵn.”

[Wao, đẹp thật đấy.]

[Đừng rung nữa, hoa hết cả mắt rồi.]

[Xem thử cái áo len màu tím thứ năm từ trái qua đi.]

Trác Dụ tự mình cầm lên đưa ra cho mọi người xem, “Đây không phải là áo len, mà là khăn choàng, những hoa văn này đều là cho chúng tôi tự thiết kế rồi thêu lên.”

[Xin link ạ, em muốn mua!]

[Thầy ơi, thầy cũng đưa bản thân lên link luôn đi.]

[Mua khăn choàng, tặng thầy.]

Bình luận lại bắt đầu không đứng đắn, Trác Dụ gõ màn hình một cái, “Tôi đưa các bạn đi xem một chút thêu như thế nào.”

Anh đi vào bên trong phòng, bàn làm việc dài bằng gỗ rất kiểu cách, phòng làm việc nhiều đồ lặt vặt nhưng nhìn không bị lộn xộn, Khương Uyển Phồn ngồi bên cạnh khung thêu, đang nghiên cứu bố cục.

Trác Dụ quay camera về phía cô.

Ngọn đèn bên cạnh chiếu lên tay cô, mái tóc dài xõa xuống, một vài sợi rơi xuống trên tấm vải thêu. Khương Uyển Phồn đeo mắt kính mặt phẳng không viền, cô cụp mắt xuống, không cần miêu tả quá nhiều, bức tranh này chính là sự hiện thân của dịu dàng.

“Nhìn bên này.” Trác Dụ khẽ nói.

Khương Uyển Phồn ngẩng đầu lên theo phản xạ.

[Mợ nó! Chị gái đẹp quá!!]

[Điên mất thôi!]

[Cầm chắc điện thoại một chút! Đừng cản trở chúng tôi ngắm người đẹp!]

[?? Quan hệ của hai người thế nào thế?]

Trác Dụ hờ hững giới thiệu, “Đây là vợ tôi.”

Sau vài giây ngắn ngủi trải nghiệm “Cú nổ” nền văn học.

Việc ngoài dự đoán đó là số lượng người xem livestream không giảm mà ngược lại còn tăng lên. Trác Dụ nhìn đồng hồ, còn 40 phút nữa mới có thể tắt livestream, anh quyết định ngồi ở đây luôn. Khương Uyển Phồn ngồi sau lưng anh vẫn đang tập trung phác họa, còn anh tiếp tục giảng giải những đề kinh điển của dạng bài hàm số đa nguyên.

Lúc sắp kết thúc livestream, mọi người rối rít hỏi địa chỉ tiệm Giản Yên, thực sự muốn đến mua đồ.

Khương Uyển Phồn không cho Trác Dụ nói.

Đây là tài khoản của Lâm Kiều Sinh, sao có thể quảng cáo cho mình được.

Nhưng hai người bọn họ đã đánh giá thấp khả năng của những cư dân mạng nhiệt tình này, bọn họ chụp màn hình hai tấm hình trong khi livestream, không khó để tìm ra được Giản Yên. Vì vậy, người ghé thăm tiệm check-in càng ngày càng nhiều, Khương Uyển Phồn hào phóng, khách đến thì đều có thể tự do đi lại trong tiệm, không cần phải e dè. Chỉ là khi có khách lấy hết can đảm nói hy vọng có thể chụp chung một tấm hình với cô, thì đây là điều cô chưa từng nghĩ đến.

Lữ Lữ rất vui vẻ, “Thợ cả của em đẹp quá đi! Chị nhìn tấm hình gốc này xem, còn tự nhiên nhiều hơn cả khi người ta chỉnh sửa trau chuốt!”

Sự nổi tiếng này đến quá bất ngờ Khương Uyển Phồn không kịp làm gì, cô ngẫm nghĩ lại cảm thấy vừa đúng lúc cũng rất hợp tình hợp lý.

Theo dòng sự kiện quảng bá của cuộc thi, càng ngày càng có nhiều người quan tâm, trong lòng công chúng tất nhiên sẽ có so sánh và ưu ái hơn. Yên Tu Thành vẫn được chú ý đến như vậy, nhưng bản thân anh ta vốn đã có nền tảng rồi, lại có công ty chuyên nghiệp thúc đẩy, nên được như vậy cũng chẳng có gì lạ.

Ngược lại là Khương Uyển Phồn, cô cứ chầm chậm phát triển đều đều như vậy khiến cho mắt mọi người sáng cả lên.

Weibo của cô mở lên lại sau một thời gian dài, lượng fan tăng lên không nhiều, nhưng hoạt động rất sôi nổi.

Trên WeChat, Thịnh Lê Thư “tag” cô, hỏi với giọng điệu nữ vương: “Mỹ nhân, cậu có cần tớ share cho cậu không.”

Khương Uyển Phồn cười gõ chữ: “Cậu định nói thế nào?”

“Tất nhiên là, đây là người bạn thân iu dấu của tui! Anh chị em hãy bỏ phiếu nào!!”

Những lời này Thịnh Lê Thư có thể nói ra được, Khương Uyển Phồn trả lời rất nhanh: “Sợ rồi, sợ rồi, cảm ơn đại minh tinh.” Với lượng người theo dõi của Thịnh Lê Thư, sợ sẽ già néo đứt dây, không thể để xảy ra chuyện được.

“Đây là sự khác nhau giữa cậu và tên họ Yến kia, người ta bỏ tiền mua sự nổi tiếng và độ phổ biến, tớ tự mình đưa đến cửa cậu lại không muốn.” Thịnh Lê Thư nhắc: “Đúng rồi, cậu hỏi giúp tớ chưa?”

Khương Uyển Phồn: "Hỏi cái gì cơ?"

“Thì hỏi xem mẹ của Tạ Thái Địch thích người nổi tiếng nào đó? Tớ giúp bác ấy xin chữ ký bác ấy muốn.”

Khương Uyển Phồn sợ bản thân lại quên mất, cô lập tức gửi tin nhắc Wechat cho Tạ Hựu Địch: "Mẹ anh có thích người nổi tiếng nào không?”

Tạ: "Có."

Tạ: "Thịnh Lê Thư."



Hôm nay, khi Lữ Lữ ôm chồng vải mới sắp xếp vào trong phòng, đúng lúc nhìn Khương Uyển Phồn đang ngửa đầu nhỏ thuốc nhỏ mắt. Lữ Lữ vội vàng đặt đồ xuống, “Chị sao thế thợ cả? Mắt thấy khó chịu sao?”

Khương Uyển Phồn đúng lúc cũng nhỏ thuốc xong, cô chầm chầm nhắm mắt lại, “Không sao, có thể do dạo gần đây quá mệt mỏi, nên mí mắt không ngừng giật giật."

Sự thật chứng minh, không phải do mệt mỏi, mà là một điềm báo bí ẩn.

Buổi chiều, các cụm từ tương đối bình thường đã xuất hiện trên Internet, chẳng hạn như “Trai tài gái sắc”, “Bạn học chung thời đại học”, “Cặp đôi học viện mỹ thuật”. Khương Uyển Phồn và Yến Tu Thành đều là những thí sinh hot, không khó để tìm ra được những thông tin này. Khương Uyển Phồn cũng không muốn giấu gì, học viện mỹ thuật cũng không phải chỉ có một mình anh ta tham gia.

Nhưng dần dần, những mục này mở rộng sang các từ khác: “Xứng đôi quá”, “Chi tiết tương tác ngọt ngào”, “Hai người từng yêu nhau” vân vân và mây mây. Một trong những ảnh GIF được tung ra khá thuyết phục cho những từ khóa này. Là ngày hôm chụp hình tuyên truyền, nhiếp ảnh gia yêu cầu hai người họ đứng ở giữa hơn nữa còn nhắc nhở Khương Uyển Phồn lại gần nhích lại gần một chút.

Tuy nhiên, ý định truyền tải cái GIF hình ảnh đó ngày càng lệch hướng, thành ra là Khương Uyển Phồn nóng lòng chạy về hướng Yến Tu Thành, cố ý chạm vào vai anh ta. Nhiều bình luận nhiệt tình kiểu thề non hẹn biển:

— Hai người bọn họ chắc chắn là quan hệ yêu đương luôn, tình cảm trong ánh mắt đó chỉ thiếu điều muốn tóe lửa lên thôi.

— Học cùng đại học, cùng chuyên ngành, là đồng nghiệp của nhau, với lại ngại cuộc thi nên mới không thể công khai.

— Tôi nghĩ xong tên tiểu thuyết luôn rồi đấy, [Người lạ thân thuộc nhất] ha ha.

Khương Uyển Phồn đọc thêm một chữ nữa thôi cũng cảm thấy khó chịu, da gà nổi thành từng lớp từng lớp. Lữ Lữ còn an ủi cô, “Cuộc thi này đang hot, các thể loại bình luận nào cũng có. Thợ cả chị đừng xem, qua hai ngày chuyện này sẽ chìm xuống thôi.”

Không cần đến hai ngày, đến buổi tối cộng đồng mạng đã chia thành hai hướng.

Lần này là fan của Yến Tu Thành không vui.

— Rảnh quá không có việc gì làm à chị gái này, đơn phương xào CP mà OK hở?

— Muốn marketing theo thiết lập tiểu tiên nữ không tranh với đời thì đừng xào CP chứ?

— Tôi thì trực tiếp mắng thôi, xí, đồ trà xanh!

Thành thật mà nói, nếu từ một phương diện nổi điên thì Khương Uyển Phồn vẫn có thể chấp nhận được. Nhưng những lời đồn này ngày càng lan rộng và ngày càng trở nên quá khích. Cuối cùng, từ đâu nhảy ra đủ loại bạn học cũ đăng bài, nói Khương Uyển Phồn từ cấp hai đã yêu sớm, sang đến cấp ba một chân đạp bốn thuyền, đại học theo đuổi Yến Tu Thành, sau khi hai người ở bên nhau vẫn còn lẳng lơ. Trong kỳ thực tập thì có quan hệ mập mờ với giám đốc của công ty, mà người giám đốc điều hành này đã có vợ và con gái rồi.

Khương Uyển Phồn giống như nhân vật nữ phụ phản diện trong cuộc sống đời thường này vậy, trực tiếp đảo ngược danh tiếng của cô. Giống như Thịnh Lê Thư nói, có duyên với người qua đường là điều rất quan trọng đối với nhân vật công chúng. Những người thích bạn và theo dõi bạn chỉ là một phần trong số đó, mà điều bạn sắp phải đối mặt là, sự kiểm duyệt của cả thị trường đó.

Tám giờ tối.

Khương Uyển Phồn nhận được hai cuộc điện thoại.

Cuộc đầu tiên là của Thịnh Lê Thư, "Bảo bối, tớ cảm thấy có người có ý làm chuyện này, mới chỉ có chút chuyện hư hỏng này mà vẫn có thể lên được hotsearch, chắc chắn là có người bỏ tiền ra mua.”

Trác Dụ ở bên cạnh vừa cầm điện thoại lên, còn chưa kịp mở ứng dụng lên.

Cuộc điện thoại thứ hai đã gọi đến.

Người phụ trách ủy ban cuộc thi gọi Khương Uyển Phồn đến hợp.

Khương Uyển Phồn bỗng đờ người ra.

Cho đến khi Trác Dụ cầm tay cô, nói: “Đừng sợ, anh đi cùng với em.”

Từ dinh thự Tàng Chỉ đến đài truyền hình mất nửa tiếng đồng hồ, Trác Dụ cầm áo khoác lên, đi vòng qua ghế phụ rồi đỡ cô xuống xe. Cả đường đi hai người không nói gì, từ đầu đến cuối anh vẫn luôn đi phía trước.

Vào thang máy, lên tầng 14.

Trong phòng họp, năm người đã ngồi sẵn chờ ở đó. Khương Uyển Phồn biết ba người trong số đó, Lý Minh, tổ trưởng nhóm tuyên truyền của cuộc thi, người điều phối kế hoạch và một trong những người phụ trách cuộc thi, họ Hoàng.

"Ngồi đi." Lý minh khách sáo nói.

Trác Dụ giúp cô kéo ghế ra, sau đó ôm lấy bả vai cô.

“Cô Khương, cô đã đọc những bình luận trên mạng chưa? Hy vọng cô giữ được tâm trạng tốt, không cần quá để ý đến chuyện này.” Lý Minh cười một tiếng, trước đối xử ôn hòa tôn kính sau mới dùng đến võ lực, “Đầu tiên thì chúng tôi không có yêu cầu gì với đời sống riêng tư của thí sinh cả, cũng sẽ không hỏi đến. Nhưng chiều hướng của làn sóng dư luận này không tốt lắm.”

Khương Uyển Phồn ngước mắt, cứ nhìn chằm chằm anh ta như vậy "Tổ trưởng Lý, có gì xin anh cứ nói thẳng.”

Lý Minh có vẻ không ngờ tới cô sẽ thẳng thắn như vậy, anh ta không giãi bày giải thích gì nữa, cũng không né tránh vòng vo. Dường như đã nhìn thấu tất cả, trong lòng đã sáng tỏ như gương, ngược lại còn soi rọi rõ ràng nội tâm của anh ta trước mặt cô không sót một thứ gì.

Lý Minh bỗng khựng lại một cách khó hiểu.

Người phụ trách họ Hoàng hắng giọng một cái, ông ta lớn tuổi nên càng có thể xử lý tình huống một cái tốt hơn, giọng điệu của ông ta có vẻ có trọng lượng xử lý công việc hơn, “Lần này chúng tôi tổ chức cuộc thi để quảng bá văn hóa dân tộc, thể hiện được những điều quý giá của tổ tiên, tuyên truyền đến với nhiều bạn trẻ hơn. Cô là một thí sinh có độ nổi tiếng cao trong cuộc thi này, đáng lẽ phải làm một tấm gương sáng mới đúng.”

“Cuộc họp nghiên cứu giải pháp chúng tôi vẫn chưa đưa ra quyết định, với sự tôn trọng lẫn nhau, cho nên chúng tôi thông báo chuyện này trước với cô.” Lý Minh nói một cách khéo léo.

Biểu cảm và giọng điệu của Khương Uyển Phồn vẫn luôn bình tĩnh, “Vậy các anh nghiên cứu đưa ra được mấy loại giải pháp?”

Cô nói chuyện quá thẳng thắn, cả phòng yên tĩnh.

Khương Uyển Phồn gật đầu, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, “Thứ nhất, tôi chủ động rút lui khỏi cuộc thi. Thứ hai, tôi sẽ tự mình giải quyết tất cả những tai tiếng tiêu cực kia. Thứ ba, ban tổ chức cuộc thi đưa ra thông báo hủy bỏ quyền thi đấu đối với cá nhân tôi.”

Cô không cần phải hỏi “Đúng không.”

Biểu cảm trì trệ của bọn họ đã nói lên tất cả.

Bầu không khí dường như bị đổ hồ dính, sền sệt ngột ngạt, đến cả tiếng gió phả ra từ điều hòa ở giữa phòn cũng mang cảm giác dè dặt. Chỉ có đôi mắt trong veo sáng bóng như lưỡi kiếm của Khương Uyển Phồn, không hề khiêm tốn cũng không kiêu ngạo.

Lúc mọi người đang giằng co, Trác Dụ từ nãy đến giờ không hề có chút cảm giác tồn tại bỗng bật cười thành tiếng.

Tất cả mọi người nhìn về phía anh.

Trác Dụ ngồi ở ngoài cùng bên phải bàn hội nghị, ánh sáng chiếu thẳng xuống chỗ của anh, làm cho đường nét của anh như được phủ lên một lớp ánh sáng vàng. Khuôn mặt tuấn tú của anh vốn có hơi góc cạnh, mặc dù mặt mày đang nở nụ cười nhưng ánh mắt lại khiến người khác cảm thấy không rét mà run, dễ dàng kiềm chế tay chân của người ta lại.

“Xin hỏi còn một người trong cuộc nữa đâu rồi?” Trác Dụ cất cao giọng, anh nói từng chữ một cách chậm rãi dường như có vẻ không để ý nhưng lại hùng hổ đặt câu hỏi: “Nếu như đã dựng lên một sân khấu, sao chỉ có một người vừa diễn vừa hát được, dù sao cũng phải có người hợp tác cùng chứ.”

Bầu không khí càng yên tĩnh hơn.

Trác Dụ thoáng nhíu mày, giống như một ông lớn đang xem trò vui, giọng điệu phóng khoáng chế giễu, “Sao mấy người không gọi thầy Yến đến họp? Chuyện này cũng không tránh khỏi có liên quan đến anh ta. Vị trí nam chính của anh ta không ai có thể cướp đi được, cũng không phải là người chết, dù sao cũng phải cho anh ta có cơ hội nói lời thoại của mình chứ, mới có thể thể hiện sự công bằng của mấy người.”

Người phụ trách họ Hoàng nói: “Về phần Yến Tu Thành, chúng tôi tất nhiên cũng sẽ tìm hiểu tình hình.”

“Nếu như còn chưa tìm hiểu rõ, tại sao đêm hôm khuya khoắt lại gọi vợ tôi đến đây?” Trác Dụ bỗng nghiêm giọng lại, “Là muốn gọi đến để hỏi tội, hay là định lấy mận thay đào?!”

Bả vai người phụ trách họ Hoàng run lên một cái, cố nghiêm mặt đáp lại: “Thái độ này của anh là ý gì?”

“Mấy người đối với cô ấy thái độ thế nào, thì tôi đối với các anh là thái độ đó.” Nụ cười trên môi Trác Dụ tắt hẳn, chất vấn từng câu từng chữ: “Cho dù chiều hướng dư luận có như thế nào, dựa vào cái gì mà các anh để cô ấy gánh vác một mình? Chuyện ầm ĩ đến nước này, cô ấy đã nói gì, đã làm gì sai? Những lời nói vô căn cứ buồn cười như vậy, mấy người đến cả việc điều tra cũng lười làm, trực tiếp đội cho cô ấy một cái mũ. Còn người đàn ông kia đâu? Chết rồi à?!”

Trác Dụ đứng dậy, hai tay chống lên mặt bàn, chiếc áo khoác màu be vốn dĩ rất nhẹ nhàng tao nhã, nhưng giờ phút này sắc mặt dịu dàng đó cũng không thể cản trở khí chất mạnh mẽ áp đảo của anh.

“Mấy người chẳng qua chỉ là muốn tìm quả hồng mềm để gây khó dễ, nếu như quả hồng mềm này là một cô gái, vầy thì mấy người lại càng được đà làm đến. Trong bất kỳ scandal hay lời đồn đại nào, người phụ nữ đáng bị phân biệt đối xử sao? Cho dù là những tai tiếng đó chưa được chứng thực, cũng đủ để trở thành ngòi nổ hủy hoại người con gái đó.” Trác Dụ chất vấn bọn họ từng chữ một: “Dựa, vào, cái gì? Tôi hỏi các anh, dựa, vào, cái gì?!”

Cả căn phòng họp giống như quả bóng được bơm đầy không khí, tất cả mọi người đều rùng mình lo sợ sẽ nổ.

Lúc nắm tay Khương Uyển Phồn rời đi, Trác Dụ bỏ lại một câu cuối cùng: “Chúc vợ và con gái của mấy người, cả đời này sẽ không gặp phải loại chuyện “Bất công” như vậy.”



Các vì sao chói lọi, bầu trời giống như một bức màn dày, bao phủ lấy thành phố tuyệt đẹp này.

Khương Uyển Phồn nhìn bóng lưng Trác Dụ với ánh mắt si ngốc.

Trác Dụ không kéo được người đi, anh nghiêng đầu nhìn qua, “Sao thế?”

Khương Uyển Phồn hít mũi một cái, cười nói: “Ông chủ Trác, anh cực kỳ đẹp trai luôn á!”

Trác Dụ nhướng mày, đây là lần đầu tiên anh nghe cô nói hai chữ đó.

“Ừ, bà chủ Khương mà có mắng thêm “Con mẹ nó” thì cũng rất đẹp trai.”

Khương Uyển Phồn nhìn anh, cô bĩu môi nói, “Ban đầu có chút tủi thân, nhưng bây giờ em đang cực kỳ vui vẻ.”

“Sao mà lại vui thể?”

Khương Uyển Phồn không trả lời, mà nhào vào trong lòng anh, ôm anh thật chặt, nói ra những lời từ tận đáy lòng: “Cảm ơn những lời lẽ bênh vực lẽ phải của anh.”

Trác Dụ cúi đầu, trêu chọc cô, “Khách khí như vậy à.”

Khương Uyển Phồn khẽ nói, “Không phải chỉ vì em.”

Trác Dụ tất nhiên hiểu được hàm nghĩa bốn chữ này.

Cũng chính vì anh hiểu, cho nên vừa rồi mới dám nói như vậy.

“Làm con gái không dễ dàng gì.”

Nhất là cô gái của anh.

Trác Dụ hôn Khương Uyển Phồn một cái, trầm giọng nói, “Anh hy vọng em không bị những chuyện tầm thường như vậy đánh bại, lúc nào cũng phải luôn mạnh mẽ cứng rắn, với lại…”

Trong mắt Khương Uyển Phồng đã lóe lên ánh nước, ngẩng đầu lên nói: “Với lại gì?”

Trác Dụ: “Lúc ở bên anh, em hãy sống như một cô gái nhỏ tươi sáng.”

- -------------------
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom