Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-47
Chương 47
Đồ đạc trong nhà đều do Hoắc Lương dọn dẹp, đừng nói là dao cạo râu, ngay cả bít tất của mình để ở đâu Tiết Tiểu Tần cũng chả biết. Cô lè lưỡi, ánh mắt có chút rời rạc, lại hỏi: “Anh cảm thấy không thoải mái phải không?” Sao nhìn có vẻ bệnh thế nhỉ?
Hoắc Lương nói mình bị nhức đầu, Tiết Tiểu Tần nghe mà sợ hết hồn, mau chóng giật dao cạo râu trên tay anh: “Vậy sao ngài có thể tự cạo râu được? Để em giúp ngài.”
Vì quá mức lo lắng nên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trở nên trắng bệch. Hoắc Lương không nỡ để cho cô lo lắng, liền nói giỡn: “Giúp tôi cạo râu, tôi cũng không có tăng lương cho em đâu nhé.”
Nghe vậy, Tiết Tiểu Tần lườm anh một cái: “Tiên sinh ngài keo kiệt như thế cũng không phải chuyện ngày một ngày hai. Em nói cho ngài biết nhé, nếu không phải thấy ngài đẹp trai, em đã sớm quẳng gánh nặng không thèm làm đâu nhớ!!! Tiền lương thấp lại chẳng có phúc lợi, ngài chắc chắn là Chu Bái Bì của thế kỉ hai mươi mốt!”
Đúng vậy, sau khi trải qua bốn lần vọng tưởng, người nổi tiếng ở trên mạng như Tiết Tiểu Tần thành công mở mang trí tưởng tượng của mình. Tóm lại chính là ai mồm mép hơn thì người đó chiếm ưu thế, cô sẽ không chịu thua!
Hoắc Lương bị Tiết Tiểu Tần đẩy tới ngồi lên nắp bồn cầu, cô bôi bọt cạo râu quanh cằm Hoắc Lương, sau đó, nghiêm túc và cẩn thận cạo râu cho anh. Trước kia, cô đã từng làm công việc này, ba Tiết rất lười, ông luôn chờ râu mép dài mới chịu cạo. Thế nhưng, ông rất thích hôn bà xã và con gái, cảm giác râu đâm vào da mặt chẳng phải là chuyện đùa. Làn da mềm mại như Tiết Tiểu Tần có thể bị đâm rỉ máu luôn đấy!
Cho nên, dưới sự dạy dỗ của mẹ Tiết, Tiết Tiểu Tần trở thành chuyên gia cạo râu. Hoắc Lương cảm thấy đôi tay nhỏ bé của cô vừa linh hoạt lại thoải mái, anh chậm rãi nhắm hai mắt lại. Có lẽ do ngủ không no giấc nên Hoắc Lương không khỏi cảm thấy mệt mỏi rã rời.
Tiết Tiểu Tần quan sát anh, chợt nhận ra có lẽ Hoắc Lương đã sớm nhập vai — Hình tượng một nam chủ nhân tham ngủ lại có chút mơ hồ. Bởi vì bình thường Hoắc Lương luôn dậy sớm hơn cô, khi cô tỉnh dậy anh đã làm bữa sáng xong. Giấc ngủ của Hoắc Lương không sâu, Tiết Tiểu Tần nhúc nhích anh liền giật mình tỉnh giấc. Sáng hôm nay, cô rời khỏi ngực anh mà anh cũng không hay. Rất rõ ràng, anh chàng này đã tiến vào trạng thái vọng tưởng từ lâu!
Tiết Tiểu Tần có chút thất vọng, cô còn cho rằng mình nhập vai sớm hơn đấy chứ! Cô sợ Hoắc Lương vì ngủ gật mà ngoẹo đầu sẽ dao cạo râu cứa rách da mặt, động tác càng thêm cẩn thận. Ban đầu, một tay Tiết Tiểu Tần đỡ đầu Hoắc Lương nhưng không dễ dàng làm việc cho lắm. Vậy là, cô dứt khoát đặt một chân lên nắp bồn cầu, để cho mặt Hoắc Lương gối lên bộ ngực no đủ của cô rồi mới tiếp tục.
Năm phút sau, Hoắc Lương đẹp trai sạch sẽ, gọn gàng một lần nữa ra lò. Tiết Tiểu Tần nắm tay Hoắc Lương, cô chợt có cảm giác mình đang nuôi một con cún lớn siêu cấp đáng yêu. >w<
Hoắc Lương mơ mơ màng màng thật là đáng yêu đến bùng nổ! Tiết Tiểu Tần đỡ anh đến trước bàn ăn, anh liền ngồi xuống. Cô đưa thìa cho anh, anh liền nhận, cô khoét lòng đỏ trứng muối đặt vào cái đĩa trước mặt anh, anh chậm rãi gắp lên ăn hết. Nói tóm lại là, Hoắc Lương hiện tại đáng yêu gần chết luôn!!!
Tối qua, vì ngủ sớm nên không ăn khuya. Trải qua một đêm, bao tử đã sớm đói bụng cồn cào, Tiết Tiểu Tần phát hiện bản thân ăn rất ngon miệng, thành quả lao động của người dân lao động phải được trân trọng!
Hoắc Lương nhanh chóng giải quyết xong chén cháo, Tiết Tiểu Tần lại múc một chén nữa cho anh, anh lại ăn. Ăn xong mới gọi tên cô: “Tiểu Tần, Tiểu Tần...”
“Sao thế?”
“Đầu anh đau.” Hoắc Lương nói, đầu óc có chút choáng váng, híp mắt nhìn Tiết Tiểu Tần mặc trang phục nữ giúp việc đang đứng trước mặt, lặp lại một lần nữa: “Tiểu Tần, đầu của anh đau.” Nói xong, anh còn chỉ chỉ vào đầu mình.
Tiết Tiểu Tần vừa nghe, vội sờ sờ huyệt thái dương đau âm ỉ của anh: “Đây là làm sao? Đang yên đang lành tại sao lại nhức đầu?”
Hoắc Lương lắc đầu tỏ vẻ không biết. Tiết Tiểu Tần nhanh chóng đỡ anh về phòng ngủ, để anh nằm dài trên giường, hai tay nhẹ nhàng xoa bóp. Hoắc Lương được cô xoa bóp như vậy, không bao lâu liền chịu không nổi, mí trên mí dưới đánh lộn với nhau, Tiết Tiểu Tần nói: “Anh thấy mệt mỏi thì ngủ một lát đi.”
Có vẻ như anh sợ cô rời đi, nên để lộ vài phần ngây ngô như trẻ con. Bàn tay lần mò đến cánh tay trắng mềm như ngó sen của Tiết Tiểu Tần, cầm tay nhỏ bé của cô kéo xuống. Vuốt ve một đường từ cánh tay đến tay nhỏ bé, nắm trong lòng bàn tay. Bấy giờ mới yên tâm nhắm mắt lại. Đầu anh gối lên trên đùi của Tiết Tiểu Tần, tuy chìm vào giấc ngủ nhưng đôi chân mày của anh vẫn nhíu chặt như cũ. Cô đưa tay sờ trán anh, cảm xúc có chút nóng, tự trách bản thân sao không phát hiện sớm một chút.
Hoắc Lương ngủ rất say, Tiết Tiểu Tần không dám cử động. Trong trí nhớ của cô, chỉ cần cô tỉnh táo, Hoắc Lương nhất định cũng tỉnh táo. Anh ngủ còn trễ hơn cô, thức dậy sớm hơn cô, mỗi ngày đều chuẩn bị cơm nước, quần áo, thậm chí là ngày nào ‘bà dì’ của cô tới anh cũng nhớ rõ hơn cô, chuẩn bị đồ dùng vệ sinh cho cô từ sớm.
Hiếm khi nhìn thấy Hoắc Lương ngủ say, cô không nỡ đánh thức anh, thầm hi vọng anh có thể ngủ ngon một chút. Mặc dù chân bị Hoắc Lương nằm đến tê rần, cô cũng không cựa quậy tẹo nào.
Mỗi ngày mỗi đêm cô đều ngủ trong ngực anh. Có lúc ghé vào ngực anh, có lúc ôm tay anh, có lúc ôm cả người anh, nhưng nhiều nhất chính là gối đầu lên cánh tay anh mà ngủ, ngủ thẳng đến hừng đông.
Hoắc Lương chưa từng nói anh khó chịu ở đâu hoặc là không thích cái gì, Tiết Tiểu Tần mới phát hiện mình chậm lụt. Vậy nên bây giờ, cô cũng không nghĩ nhiều tới chuyện này, Hoắc Lương rất lợi hại nhưng anh cũng chỉ người là một người bình thường, cũng sẽ có sinh lão bệnh tử như người bình thường.
Nghĩ tới đây, cô không nhịn được vươn tay dịu dàng vuốt ve mái tóc của Hoắc Lương. Tóc anh vừa đen vừa dày lại hơi xoăn, khi làm việc anh thường chải tóc gọn gàng trang trọng nhưng lúc ở nhà anh sẽ để tùy ý. Vì vậy, mái tóc sẽ rơi trên trán, làm cho anh nhìn có vẻ trẻ trung hơn nhiều.
Anh mới hai mươi tám tuổi đã trải qua nhiều chuyện người bình thường chưa từng nếm thử. Tiết Tiểu Tần nhìn chăm chú vào Hoắc Lương, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt, cúi đầu hôn lên cánh môi anh một cái.
Không biết bao lâu sau, cô cũng ngủ theo.
Tiết Tiểu Tần tỉnh lại bởi vì cảm thấy rất nóng. Tuy tháng chín khá nóng, nắng gắt cuối thu là chuyện thường nhưng nhiệt độ trong nhà vẫn luôn dễ chịu, cô chưa bao giờ cảm thấy quá nóng. Lạ thật, không biết Hoắc Lương có cảm thấy nóng hay không… Chờ một chút! Hoắc Lương? Tiết Tiểu Tần mở choàng mắt, Hoắc Lương vẫn còn nằm trên đùi cô, đôi chân mày cau chặt, sắc mặt ửng hồng.
Không cần thử cũng biết anh đang phát sốt!
Tiết Tiểu Tần sợ hết hồn, vội vã rút chân ra muốn xuống giường, kết quả chân cô bị Hoắc Lương nằm lâu đã mất hết cảm giác, không đứng vững liền ngã như chó gặm ‘cờ ứt(*). May là trên đất có trải thảm thật dày, bằng không mặt cô đã bị tàn phá nhan sắc chứ chẳng vừa đâu.
(*)Chỗ này là Ngữ edit, nguyên câu chó gặm cứ* ;))
Đầu tiên là cô vỗ vỗ mặt Hoắc Lương, gọi anh hai tiếng. Hoắc Lương không đáp lời, chân mày vẫn nhíu chặt như cũ, Tiết Tiểu Tần sốt ruột, luống cuống tay chân chạy vào phòng khách tìm hộp y tế.
Trong nhà có thuốc hạ sốt và cặp nhiệt tế, nhưng vẫn đến bệnh viện thì tốt hơn?
Trước cho Hoắc Lương uống một cốc nước, mặc dù anh ngã bệnh nhưng vẫn còn một chút ý thức. Nước mát đưa tới miệng liền không kiềm được muốn uống vào. Uống xong một cốc nước, cô đo nhiệt độ cơ thể cho anh, bóc hai viên thuốc đặt ở đầu giường. Cô sờ trán Hoắc Lương —— Nóng dọa người, sao đột nhiên phát sốt vậy nè?
Cô chợt nhớ tối hôm qua Hoắc Lương ở trong phòng sách nghiên cứu mấy bệnh án. Lúc đó, cô đã về phòng ngủ, nhiệt độ điều hòa trong phòng sách mở rất thấp, cửa sổ lại đóng chặt, hèn gì anh bị cảm lạnh. Kết quả, cô ngủ trong vòng tay của anh một đêm, suốt buổi tối, anh không hề nhúc nhích.
Thảo nào buổi sáng anh nói đau đầu.
Thời điểm Hoắc Lương yếu ớt cực kì ít ỏi —— Có lẽ, đây là lần đầu tiên trong hai mươi tám năm qua nhỉ? Từ nhỏ đã bị cha ruột hành hạ, anh chưa từng yếu đuối như vậy. Năm tuổi bị giam trong nhà vệ sinh nữ ở ga xe lửa, anh cũng không có yếu đuối như vậy. Mười lăm tuổi, anh một thân một mình rời xa quê hương, khi ngã bệnh hay học nghiệp cũng vậy, Hoắc Lương càng không biết hai chữ ‘yếu đuối’ viết như thế nào. Đừng nói là khóc, ngay cả nhíu mày anh cũng chẳng cau một cái!
Thế nhưng năm hai mươi tám tuổi này, anh kết hôn sắp tròn một năm, Hoắc Lương không cần ai dạy cũng biết cách làm nũng.
Nói làm nũng cũng không đúng, bởi vì tính cách của anh không thể nào nói những lời ngọt ngào. Anh chỉ kéo tay Tiết Tiểu Tần, nhỏ giọng cầu xin: “Đừng, ở lại…với anh…”
“Em không có đi đâu hết, em chỉ muốn gọi điện kêu xe cấp cứu thôi. Anh sốt rất cao, chúng ta phải đến bệnh viện.” Tiết Tiểu Tần an ủi anh.
Ai ngờ Hoắc Lương lại lắc đầu: “Không đi bệnh viện đâu.”
“Làm sao không đi bệnh viện được? Bản thân anh là bác sĩ, bên nào nặng bên nào nhẹ anh biết rõ hơn chứ!” Tiết Tiểu Tần không đồng ý. Một lần nữa thầm xin thề, cô nhất định đến trường lái nộp đơn đăng kí thật sớm! Nếu cô biết lái xe thì chẳng cần gọi xe cấp cứu làm quái gì! Chờ xe cấp cứu đến phải mất mười phút, cô vội muốn chết rồi!
Hoắc Lương lại lắc đầu: “Chỉ là lên cơn sốt thôi, anh có thể xử lý, em có thể giúp anh không? Như thế thì anh không cần đến bệnh viện.”
Anh nói xong, thấy Tiết Tiểu Tần không đồng ý nhìn chằm chằm mình, Hoắc Lương lại nhẹ nhàng kéo kéo tay cô giống như làm nũng, vừa thấp thỏm nói: “Tiểu Tần, có được hay không? Đừng đi bệnh viện, anh không muốn đến bệnh viện.”
Tiết Tiểu Tần do dự rất lâu, cuối cùng vẫn thỏa hiệp. Cô không thể nào từ chối đôi mắt cún của Hoắc Lương. Nhưng miệng vẫn không chịu bỏ qua, vẫn phải nói: “Không muốn đến bệnh viện, bản thân anh không phải làm việc ở bệnh viện à?”
Hoắc Lương nắm bàn tay nhỏ bé của cô đưa tới bên môi, dùng cánh môi khô nứt khẽ hôn lên một cái. Tiết Tiểu Tần đỏ mặt, rút tay lại: “Em đi lấy cồn(*) lau mình cho anh.”
(*)Nguyên văn là rượu tinh, lần mò thì ra Ethanol = cồn.
Hết cách rồi, Hoắc Lương không chịu đi bệnh viện. Tiết Tiểu Tần đành phải tìm cách hạ nhiệt độ cho anh. Đặt túi chườm nước đá lên trán anh, dùng cồn lau thân thể cho anh, sau đó lại lau nước ấm một lần. Quần áo trên người Hoắc Lương đều bị mồ hôi làm ướt, Tiết Tiểu Tần lại đỡ anh thay bộ quần áo mới, thuận tiện thay luôn ra giường.
May mắn thay, cô bận rộn một phen cũng có hiệu quả, hơn một tiếng sau, tuy rằng nhiệt độ cơ thể của Hoắc Lương chưa khôi phục bình thường, nhưng cũng xuống 38°5, tảng đá đè nặng trong lòng Tiết Tiểu Tần đã thả xuống.
Thời gian đó, mẹ Tiết gọi điện thoại đến bảo cả hai về nhà ăn cơm, Tiết Tiểu Tần nói Hoắc Lương phát sốt không thể đi được, mẹ Tiết vừa nghe liền lo lắng. Bà hỏi cô có thể chăm sóc người bệnh hay không, có cần bà qua giúp không? Tiết Tiểu Tần vội nói mình có thể làm được, nếu mẹ cô qua đây, cô rất sợ Hoắc Lương sẽ đứng lên lau sàn nhà!
Chăm sóc người bệnh là một công việc tỉ mỉ. Đây là lần đầu tiên cô làm công việc, mệt mỏi đến lưng đau eo mỏi. Sau khi uống thuốc, Hoắc Lương đã ngủ thiếp. Cô thu dọn mọi thứ chuẩn bị nấu cơm trưa.
Người phát sốt phải ăn thức ăn nhẹ, cháo bát bảo hồi sáng đã ăn hết. Sau khi suy tính, Tiết Tiểu Tần vẫn quyết định nấu cháo. Lần này cô nấu cháo hải sản kết hợp với dưa chua này nọ… Hi vọng Hoắc Lương có thể ăn nhiều một chút.
Thời gian nấu cháo, cô quay lại phòng ngủ thăm chừng Hoắc Lương, anh nhắm mắt ngủ vô cùng yên ổn. Tiết Tiểu Tần đưa tay lên trán anh sờ soạng, lại dùng trán mình dán lên, cảm thấy nhiệt độ giảm xuống kha khá mới thở phào nhẹ nhõm.
Trận bệnh này tới nhanh đi cũng nhanh. Lúc ăn cháo, Tiết Tiểu Tần kiên trì đút cho Hoắc Lương, Hoắc Lương định tự mình ăn nhưng cô nhất quyết không cho.
Đương nhiên, buổi tối Hoắc Lương đừng mơ tới phòng sách đọc sách. Tiết Tiểu Tần cũng không cho phép anh tắm, chỉ cho anh lau sơ thân thể, còn bản thân thì vui vui vẻ vẻ vào phòng tắm tắm…
Lúc bước ra, thấy Hoắc Lương xem TV say sưa, Tiết Tiểu Tần bò lên giường, đang muốn chui vào ngực anh, lại bị anh đẩy ra: “Anh còn chưa khỏe.” Không thể ôm cô.
Tiết Tiểu Tần lắc đầu: “Không có chuyện gì.”
“Không được.” Hoắc tiên sinh rất kiên trì: “Tiểu Tần, tối nay anh sang phòng khách sát vách ngủ.”
“Vì sao?” Tiết Tiểu Tần kinh ngạc: “Em không đồng ý, em sẽ lo lắng, anh ngủ một mình ngộ nhỡ nửa đêm phát sốt thì phải làm sao? Em vất vả tìm mọi cách giúp anh hạ sốt, anh đừng có đùa nhé.” Dứt lời, cô hôn nhẹ môi anh: “Ngoan! Hoắc tiên sinh, anh nghe lời em có được hay không?”
Hoắc Lương nhìn cô: “Em chỉ là bảo mẫu thôi, lấy quyền gì mà quản lý rộng như vậy hử?”
Nghe thế, Tiết Tiểu Tần bị anh chọc cười: “Em là bảo mẫu của anh, đương nhiên có quyển quản lí rộng rồi. Vậy anh có nghe lời em nói hay không?”
Đồ đạc trong nhà đều do Hoắc Lương dọn dẹp, đừng nói là dao cạo râu, ngay cả bít tất của mình để ở đâu Tiết Tiểu Tần cũng chả biết. Cô lè lưỡi, ánh mắt có chút rời rạc, lại hỏi: “Anh cảm thấy không thoải mái phải không?” Sao nhìn có vẻ bệnh thế nhỉ?
Hoắc Lương nói mình bị nhức đầu, Tiết Tiểu Tần nghe mà sợ hết hồn, mau chóng giật dao cạo râu trên tay anh: “Vậy sao ngài có thể tự cạo râu được? Để em giúp ngài.”
Vì quá mức lo lắng nên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trở nên trắng bệch. Hoắc Lương không nỡ để cho cô lo lắng, liền nói giỡn: “Giúp tôi cạo râu, tôi cũng không có tăng lương cho em đâu nhé.”
Nghe vậy, Tiết Tiểu Tần lườm anh một cái: “Tiên sinh ngài keo kiệt như thế cũng không phải chuyện ngày một ngày hai. Em nói cho ngài biết nhé, nếu không phải thấy ngài đẹp trai, em đã sớm quẳng gánh nặng không thèm làm đâu nhớ!!! Tiền lương thấp lại chẳng có phúc lợi, ngài chắc chắn là Chu Bái Bì của thế kỉ hai mươi mốt!”
Đúng vậy, sau khi trải qua bốn lần vọng tưởng, người nổi tiếng ở trên mạng như Tiết Tiểu Tần thành công mở mang trí tưởng tượng của mình. Tóm lại chính là ai mồm mép hơn thì người đó chiếm ưu thế, cô sẽ không chịu thua!
Hoắc Lương bị Tiết Tiểu Tần đẩy tới ngồi lên nắp bồn cầu, cô bôi bọt cạo râu quanh cằm Hoắc Lương, sau đó, nghiêm túc và cẩn thận cạo râu cho anh. Trước kia, cô đã từng làm công việc này, ba Tiết rất lười, ông luôn chờ râu mép dài mới chịu cạo. Thế nhưng, ông rất thích hôn bà xã và con gái, cảm giác râu đâm vào da mặt chẳng phải là chuyện đùa. Làn da mềm mại như Tiết Tiểu Tần có thể bị đâm rỉ máu luôn đấy!
Cho nên, dưới sự dạy dỗ của mẹ Tiết, Tiết Tiểu Tần trở thành chuyên gia cạo râu. Hoắc Lương cảm thấy đôi tay nhỏ bé của cô vừa linh hoạt lại thoải mái, anh chậm rãi nhắm hai mắt lại. Có lẽ do ngủ không no giấc nên Hoắc Lương không khỏi cảm thấy mệt mỏi rã rời.
Tiết Tiểu Tần quan sát anh, chợt nhận ra có lẽ Hoắc Lương đã sớm nhập vai — Hình tượng một nam chủ nhân tham ngủ lại có chút mơ hồ. Bởi vì bình thường Hoắc Lương luôn dậy sớm hơn cô, khi cô tỉnh dậy anh đã làm bữa sáng xong. Giấc ngủ của Hoắc Lương không sâu, Tiết Tiểu Tần nhúc nhích anh liền giật mình tỉnh giấc. Sáng hôm nay, cô rời khỏi ngực anh mà anh cũng không hay. Rất rõ ràng, anh chàng này đã tiến vào trạng thái vọng tưởng từ lâu!
Tiết Tiểu Tần có chút thất vọng, cô còn cho rằng mình nhập vai sớm hơn đấy chứ! Cô sợ Hoắc Lương vì ngủ gật mà ngoẹo đầu sẽ dao cạo râu cứa rách da mặt, động tác càng thêm cẩn thận. Ban đầu, một tay Tiết Tiểu Tần đỡ đầu Hoắc Lương nhưng không dễ dàng làm việc cho lắm. Vậy là, cô dứt khoát đặt một chân lên nắp bồn cầu, để cho mặt Hoắc Lương gối lên bộ ngực no đủ của cô rồi mới tiếp tục.
Năm phút sau, Hoắc Lương đẹp trai sạch sẽ, gọn gàng một lần nữa ra lò. Tiết Tiểu Tần nắm tay Hoắc Lương, cô chợt có cảm giác mình đang nuôi một con cún lớn siêu cấp đáng yêu. >w<
Hoắc Lương mơ mơ màng màng thật là đáng yêu đến bùng nổ! Tiết Tiểu Tần đỡ anh đến trước bàn ăn, anh liền ngồi xuống. Cô đưa thìa cho anh, anh liền nhận, cô khoét lòng đỏ trứng muối đặt vào cái đĩa trước mặt anh, anh chậm rãi gắp lên ăn hết. Nói tóm lại là, Hoắc Lương hiện tại đáng yêu gần chết luôn!!!
Tối qua, vì ngủ sớm nên không ăn khuya. Trải qua một đêm, bao tử đã sớm đói bụng cồn cào, Tiết Tiểu Tần phát hiện bản thân ăn rất ngon miệng, thành quả lao động của người dân lao động phải được trân trọng!
Hoắc Lương nhanh chóng giải quyết xong chén cháo, Tiết Tiểu Tần lại múc một chén nữa cho anh, anh lại ăn. Ăn xong mới gọi tên cô: “Tiểu Tần, Tiểu Tần...”
“Sao thế?”
“Đầu anh đau.” Hoắc Lương nói, đầu óc có chút choáng váng, híp mắt nhìn Tiết Tiểu Tần mặc trang phục nữ giúp việc đang đứng trước mặt, lặp lại một lần nữa: “Tiểu Tần, đầu của anh đau.” Nói xong, anh còn chỉ chỉ vào đầu mình.
Tiết Tiểu Tần vừa nghe, vội sờ sờ huyệt thái dương đau âm ỉ của anh: “Đây là làm sao? Đang yên đang lành tại sao lại nhức đầu?”
Hoắc Lương lắc đầu tỏ vẻ không biết. Tiết Tiểu Tần nhanh chóng đỡ anh về phòng ngủ, để anh nằm dài trên giường, hai tay nhẹ nhàng xoa bóp. Hoắc Lương được cô xoa bóp như vậy, không bao lâu liền chịu không nổi, mí trên mí dưới đánh lộn với nhau, Tiết Tiểu Tần nói: “Anh thấy mệt mỏi thì ngủ một lát đi.”
Có vẻ như anh sợ cô rời đi, nên để lộ vài phần ngây ngô như trẻ con. Bàn tay lần mò đến cánh tay trắng mềm như ngó sen của Tiết Tiểu Tần, cầm tay nhỏ bé của cô kéo xuống. Vuốt ve một đường từ cánh tay đến tay nhỏ bé, nắm trong lòng bàn tay. Bấy giờ mới yên tâm nhắm mắt lại. Đầu anh gối lên trên đùi của Tiết Tiểu Tần, tuy chìm vào giấc ngủ nhưng đôi chân mày của anh vẫn nhíu chặt như cũ. Cô đưa tay sờ trán anh, cảm xúc có chút nóng, tự trách bản thân sao không phát hiện sớm một chút.
Hoắc Lương ngủ rất say, Tiết Tiểu Tần không dám cử động. Trong trí nhớ của cô, chỉ cần cô tỉnh táo, Hoắc Lương nhất định cũng tỉnh táo. Anh ngủ còn trễ hơn cô, thức dậy sớm hơn cô, mỗi ngày đều chuẩn bị cơm nước, quần áo, thậm chí là ngày nào ‘bà dì’ của cô tới anh cũng nhớ rõ hơn cô, chuẩn bị đồ dùng vệ sinh cho cô từ sớm.
Hiếm khi nhìn thấy Hoắc Lương ngủ say, cô không nỡ đánh thức anh, thầm hi vọng anh có thể ngủ ngon một chút. Mặc dù chân bị Hoắc Lương nằm đến tê rần, cô cũng không cựa quậy tẹo nào.
Mỗi ngày mỗi đêm cô đều ngủ trong ngực anh. Có lúc ghé vào ngực anh, có lúc ôm tay anh, có lúc ôm cả người anh, nhưng nhiều nhất chính là gối đầu lên cánh tay anh mà ngủ, ngủ thẳng đến hừng đông.
Hoắc Lương chưa từng nói anh khó chịu ở đâu hoặc là không thích cái gì, Tiết Tiểu Tần mới phát hiện mình chậm lụt. Vậy nên bây giờ, cô cũng không nghĩ nhiều tới chuyện này, Hoắc Lương rất lợi hại nhưng anh cũng chỉ người là một người bình thường, cũng sẽ có sinh lão bệnh tử như người bình thường.
Nghĩ tới đây, cô không nhịn được vươn tay dịu dàng vuốt ve mái tóc của Hoắc Lương. Tóc anh vừa đen vừa dày lại hơi xoăn, khi làm việc anh thường chải tóc gọn gàng trang trọng nhưng lúc ở nhà anh sẽ để tùy ý. Vì vậy, mái tóc sẽ rơi trên trán, làm cho anh nhìn có vẻ trẻ trung hơn nhiều.
Anh mới hai mươi tám tuổi đã trải qua nhiều chuyện người bình thường chưa từng nếm thử. Tiết Tiểu Tần nhìn chăm chú vào Hoắc Lương, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt, cúi đầu hôn lên cánh môi anh một cái.
Không biết bao lâu sau, cô cũng ngủ theo.
Tiết Tiểu Tần tỉnh lại bởi vì cảm thấy rất nóng. Tuy tháng chín khá nóng, nắng gắt cuối thu là chuyện thường nhưng nhiệt độ trong nhà vẫn luôn dễ chịu, cô chưa bao giờ cảm thấy quá nóng. Lạ thật, không biết Hoắc Lương có cảm thấy nóng hay không… Chờ một chút! Hoắc Lương? Tiết Tiểu Tần mở choàng mắt, Hoắc Lương vẫn còn nằm trên đùi cô, đôi chân mày cau chặt, sắc mặt ửng hồng.
Không cần thử cũng biết anh đang phát sốt!
Tiết Tiểu Tần sợ hết hồn, vội vã rút chân ra muốn xuống giường, kết quả chân cô bị Hoắc Lương nằm lâu đã mất hết cảm giác, không đứng vững liền ngã như chó gặm ‘cờ ứt(*). May là trên đất có trải thảm thật dày, bằng không mặt cô đã bị tàn phá nhan sắc chứ chẳng vừa đâu.
(*)Chỗ này là Ngữ edit, nguyên câu chó gặm cứ* ;))
Đầu tiên là cô vỗ vỗ mặt Hoắc Lương, gọi anh hai tiếng. Hoắc Lương không đáp lời, chân mày vẫn nhíu chặt như cũ, Tiết Tiểu Tần sốt ruột, luống cuống tay chân chạy vào phòng khách tìm hộp y tế.
Trong nhà có thuốc hạ sốt và cặp nhiệt tế, nhưng vẫn đến bệnh viện thì tốt hơn?
Trước cho Hoắc Lương uống một cốc nước, mặc dù anh ngã bệnh nhưng vẫn còn một chút ý thức. Nước mát đưa tới miệng liền không kiềm được muốn uống vào. Uống xong một cốc nước, cô đo nhiệt độ cơ thể cho anh, bóc hai viên thuốc đặt ở đầu giường. Cô sờ trán Hoắc Lương —— Nóng dọa người, sao đột nhiên phát sốt vậy nè?
Cô chợt nhớ tối hôm qua Hoắc Lương ở trong phòng sách nghiên cứu mấy bệnh án. Lúc đó, cô đã về phòng ngủ, nhiệt độ điều hòa trong phòng sách mở rất thấp, cửa sổ lại đóng chặt, hèn gì anh bị cảm lạnh. Kết quả, cô ngủ trong vòng tay của anh một đêm, suốt buổi tối, anh không hề nhúc nhích.
Thảo nào buổi sáng anh nói đau đầu.
Thời điểm Hoắc Lương yếu ớt cực kì ít ỏi —— Có lẽ, đây là lần đầu tiên trong hai mươi tám năm qua nhỉ? Từ nhỏ đã bị cha ruột hành hạ, anh chưa từng yếu đuối như vậy. Năm tuổi bị giam trong nhà vệ sinh nữ ở ga xe lửa, anh cũng không có yếu đuối như vậy. Mười lăm tuổi, anh một thân một mình rời xa quê hương, khi ngã bệnh hay học nghiệp cũng vậy, Hoắc Lương càng không biết hai chữ ‘yếu đuối’ viết như thế nào. Đừng nói là khóc, ngay cả nhíu mày anh cũng chẳng cau một cái!
Thế nhưng năm hai mươi tám tuổi này, anh kết hôn sắp tròn một năm, Hoắc Lương không cần ai dạy cũng biết cách làm nũng.
Nói làm nũng cũng không đúng, bởi vì tính cách của anh không thể nào nói những lời ngọt ngào. Anh chỉ kéo tay Tiết Tiểu Tần, nhỏ giọng cầu xin: “Đừng, ở lại…với anh…”
“Em không có đi đâu hết, em chỉ muốn gọi điện kêu xe cấp cứu thôi. Anh sốt rất cao, chúng ta phải đến bệnh viện.” Tiết Tiểu Tần an ủi anh.
Ai ngờ Hoắc Lương lại lắc đầu: “Không đi bệnh viện đâu.”
“Làm sao không đi bệnh viện được? Bản thân anh là bác sĩ, bên nào nặng bên nào nhẹ anh biết rõ hơn chứ!” Tiết Tiểu Tần không đồng ý. Một lần nữa thầm xin thề, cô nhất định đến trường lái nộp đơn đăng kí thật sớm! Nếu cô biết lái xe thì chẳng cần gọi xe cấp cứu làm quái gì! Chờ xe cấp cứu đến phải mất mười phút, cô vội muốn chết rồi!
Hoắc Lương lại lắc đầu: “Chỉ là lên cơn sốt thôi, anh có thể xử lý, em có thể giúp anh không? Như thế thì anh không cần đến bệnh viện.”
Anh nói xong, thấy Tiết Tiểu Tần không đồng ý nhìn chằm chằm mình, Hoắc Lương lại nhẹ nhàng kéo kéo tay cô giống như làm nũng, vừa thấp thỏm nói: “Tiểu Tần, có được hay không? Đừng đi bệnh viện, anh không muốn đến bệnh viện.”
Tiết Tiểu Tần do dự rất lâu, cuối cùng vẫn thỏa hiệp. Cô không thể nào từ chối đôi mắt cún của Hoắc Lương. Nhưng miệng vẫn không chịu bỏ qua, vẫn phải nói: “Không muốn đến bệnh viện, bản thân anh không phải làm việc ở bệnh viện à?”
Hoắc Lương nắm bàn tay nhỏ bé của cô đưa tới bên môi, dùng cánh môi khô nứt khẽ hôn lên một cái. Tiết Tiểu Tần đỏ mặt, rút tay lại: “Em đi lấy cồn(*) lau mình cho anh.”
(*)Nguyên văn là rượu tinh, lần mò thì ra Ethanol = cồn.
Hết cách rồi, Hoắc Lương không chịu đi bệnh viện. Tiết Tiểu Tần đành phải tìm cách hạ nhiệt độ cho anh. Đặt túi chườm nước đá lên trán anh, dùng cồn lau thân thể cho anh, sau đó lại lau nước ấm một lần. Quần áo trên người Hoắc Lương đều bị mồ hôi làm ướt, Tiết Tiểu Tần lại đỡ anh thay bộ quần áo mới, thuận tiện thay luôn ra giường.
May mắn thay, cô bận rộn một phen cũng có hiệu quả, hơn một tiếng sau, tuy rằng nhiệt độ cơ thể của Hoắc Lương chưa khôi phục bình thường, nhưng cũng xuống 38°5, tảng đá đè nặng trong lòng Tiết Tiểu Tần đã thả xuống.
Thời gian đó, mẹ Tiết gọi điện thoại đến bảo cả hai về nhà ăn cơm, Tiết Tiểu Tần nói Hoắc Lương phát sốt không thể đi được, mẹ Tiết vừa nghe liền lo lắng. Bà hỏi cô có thể chăm sóc người bệnh hay không, có cần bà qua giúp không? Tiết Tiểu Tần vội nói mình có thể làm được, nếu mẹ cô qua đây, cô rất sợ Hoắc Lương sẽ đứng lên lau sàn nhà!
Chăm sóc người bệnh là một công việc tỉ mỉ. Đây là lần đầu tiên cô làm công việc, mệt mỏi đến lưng đau eo mỏi. Sau khi uống thuốc, Hoắc Lương đã ngủ thiếp. Cô thu dọn mọi thứ chuẩn bị nấu cơm trưa.
Người phát sốt phải ăn thức ăn nhẹ, cháo bát bảo hồi sáng đã ăn hết. Sau khi suy tính, Tiết Tiểu Tần vẫn quyết định nấu cháo. Lần này cô nấu cháo hải sản kết hợp với dưa chua này nọ… Hi vọng Hoắc Lương có thể ăn nhiều một chút.
Thời gian nấu cháo, cô quay lại phòng ngủ thăm chừng Hoắc Lương, anh nhắm mắt ngủ vô cùng yên ổn. Tiết Tiểu Tần đưa tay lên trán anh sờ soạng, lại dùng trán mình dán lên, cảm thấy nhiệt độ giảm xuống kha khá mới thở phào nhẹ nhõm.
Trận bệnh này tới nhanh đi cũng nhanh. Lúc ăn cháo, Tiết Tiểu Tần kiên trì đút cho Hoắc Lương, Hoắc Lương định tự mình ăn nhưng cô nhất quyết không cho.
Đương nhiên, buổi tối Hoắc Lương đừng mơ tới phòng sách đọc sách. Tiết Tiểu Tần cũng không cho phép anh tắm, chỉ cho anh lau sơ thân thể, còn bản thân thì vui vui vẻ vẻ vào phòng tắm tắm…
Lúc bước ra, thấy Hoắc Lương xem TV say sưa, Tiết Tiểu Tần bò lên giường, đang muốn chui vào ngực anh, lại bị anh đẩy ra: “Anh còn chưa khỏe.” Không thể ôm cô.
Tiết Tiểu Tần lắc đầu: “Không có chuyện gì.”
“Không được.” Hoắc tiên sinh rất kiên trì: “Tiểu Tần, tối nay anh sang phòng khách sát vách ngủ.”
“Vì sao?” Tiết Tiểu Tần kinh ngạc: “Em không đồng ý, em sẽ lo lắng, anh ngủ một mình ngộ nhỡ nửa đêm phát sốt thì phải làm sao? Em vất vả tìm mọi cách giúp anh hạ sốt, anh đừng có đùa nhé.” Dứt lời, cô hôn nhẹ môi anh: “Ngoan! Hoắc tiên sinh, anh nghe lời em có được hay không?”
Hoắc Lương nhìn cô: “Em chỉ là bảo mẫu thôi, lấy quyền gì mà quản lý rộng như vậy hử?”
Nghe thế, Tiết Tiểu Tần bị anh chọc cười: “Em là bảo mẫu của anh, đương nhiên có quyển quản lí rộng rồi. Vậy anh có nghe lời em nói hay không?”
Bình luận facebook