Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-80
Chương 80
Có điều gì đó chợt lóe trong đáy mắt anh nhưng Tiết Tiểu Tần không có thời gian để chú ý. Hiện tại, toàn bộ sức chú ý của cô là làm sao để cho Hoắc Lương buông tha cô. Cô suy nghĩ một hồi lâu cũng không tìm ra cách khiến Hoắc Lương đổi ý. Chủ yếu là người này muốn làm cái gì thì làm cái đó, không ai có thể thay đổi quyết tâm của anh.
Anh cúi đầu nói nhỏ ở bên tai cô, Tiết Tiểu Tần càng đỏ mặt hơn, cô không thể tin Hoắc Lương sẽ nói những lời nói bỉ ổi như thế. Cô căm tức nhìn Hoắc Lương: “Anh học xấu từ ai đấy? Không đứng đắn một chút nào.”
Hoắc Lương bình tĩnh nói: “Cái này không cần học.” Bởi vì đàn ông vừa sinh ra đã có bản năng này.
Tiết Tiểu Tần không tin: “Có phải anh lén xem mấy cái phim a ư đúng không?” Cặp mắt sắc bén híp lại, mặc dù tay bị trói nhưng vẫn không thể làm lu mờ dáng vẻ đẹp trai và giọng điệu chính nghĩa của cô.
Hoắc Lương lắc đầu, anh chưa bao giờ xem mấy loại phim đó. Trên phương diện sinh lý, các diễn viên trong phim khiến anh cảm thấy ghê tởm. Tiết Tiểu Tần không dám nói cho anh biết cô rất thích xem, BG hay BL gì cô cũng quất sạch. Chẳng những thế cô còn thường cùng đám bạn thân thảo luận về kỹ xảo và nhan sắc diễn viên.
Trên màn hình máy tính của cô có một thư mục tên bản nháp, mở ra bên trong đều là phác họa nhưng nếu chọn hiển thị các mục ẩn thì chắc chắn Hoắc Lương sẽ bị sốc. Thể loại gì cũng có, Tiết Tiểu Tần hùng hồn nói, cô là vì tìm tài liệu sống! Nếu không có những kiến thức cơ sở này thì làm sao cô vẽ truyện tranh được?
Đơn giản chính là nói xằng nói bậy, làm như cô chưa từng học môn cơ thể người.
Tuy rằng Hoắc tiên sinh trời sinh rối loạn nhân cách chống xã hội nhưng anh thật sự rất thuần khiết —— Tóm lại là, anh thuần khiết hơn cô gấp mấy lần
Tiết Tiểu Tần cảm thấy xấu hổ vì điều này.
Cô liếc mắt dò xét Hoắc Lương, vì hơn một trăm thư mục G của cô đổ mồ hôi hột. Chắc chắn Hoắc Lương không biết cô là người như vậy, cô sợ hình tượng của mình ở trong lòng anh hoàn toàn sụp đổ!
Trong tình yêu cũng cần một chút bí mật đúng không? Hoắc Lương hiểu rõ cô, người phụ nữ phải có bí mật thì mới mê người được chứ! Tiết Tiểu Tần dùng lý do này để thuyết phục bản thân.
Hoắc Lương đưa tay xốc chăn lên, ghé sát vào tai Tiết Tiểu Tần hỏi: “Nếu em đã trộm đồ thì tôi phải lục soát người em kiểm tra một chút.”
Tiết Tiểu Tần thẹn quá hóa giận: “Lục soát cái khỉ gì? Trên người em có giấu đồ hay không, không phải anh liếc mắt liền nhìn ra được hay sao?”
Hoắc tiên sinh bày tỏ: “Anh nhìn không rõ lắm, phải trải qua thăm dò thực tế mới có thể xác định được.”
Anh vừa nói vừa móc cái chụp mắt không biết chuẩn bị từ khi nào, ở trước mặt Tiết Tiểu Tần mang lên. Cả người Tiết Tiểu Tần muốn bốc khói rồi, cô hận không thể sút cái đứa nào đó lên cơn nói xằng nói bậy xuống gầm giường! Nhưng cô kìm lòng không đặng muốn nhìn Hoắc tiên sinh mang chụp mắt chỉ lộ nửa khuôn mặt, chao ôi! Vẫn rất đẹp trai! Cái mũi cao thẳng, đôi môi mỏng và đường nét rõ ràng, một kiểu đẹp khác với mọi khi nhìn cả gương mặt.
Người có bộ dạng đẹp làm cái gì cũng thấy đẹp, chỉ cần không mập là được.
Tiết Tiểu Tần bị Hoắc Lương quyến rũ liếm môi, trong lòng có chút chút mong chờ.
Đầu tiên, Hoắc Lương đưa tay vuốt nhẹ mái tóc dài của cô, mười ngón tay chải vuốt đi qua gần như đang vỗ về từng sợi tóc, sau đó anh dịu dàng vén một lọn tóc dài lên hôn môi. Tiết Tiểu Tần nhìn động tác của anh, tim đập thình thịch. Mặc kệ Hoắc Lương làm cái gì với cô, cô đều không chống cự được. Giống như bây giờ, cô vẫn có chút mong chờ.
Đây đều là tình thú giữa hai vợ chồng, là phương pháp nhỏ để củng cố tình cảm hai người.
“Giấu ở chỗ này sao?”
Tiết Tiểu Tần không lên tiếng, cô căng thẳng không nói nên lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hoắc Lương hôn lọn tóc của cô. Những ngón tay thon dài sượt tới hai bên má cô, từ trến đến cằm, mỗi tấc đều giống như được anh hôn lướt chuồn chuồn, từng chút từng chút tìm kiếm món đồ anh bị mất.
Nhưng cô có trộm được cái gì đâu? Lúc nãy, cô nói như vậy chỉ để đùa anh thôi. Ai biết Hoắc Lương thật sự đoán được cô đang suy nghĩ gì, cái loại cảm giác không giấu được bí mật thật sự là hỏng bét. Vừa rồi Tiết Tiểu Tần còn tự tin cô giấu ‘tài liệu vàng’ trong máy tính không bị Hoắc Lương phát hiện, bây giờ cô lo lắng có lẽ anh đã sớm biết bí mật trong máy tính của cô…
Tiết Tiểu Tần chột dạ không dám lộn xộn, yên lặng tiếp nhận Hoắc Lương dùng đủ kiểu biện pháp lục soát người cô, cho đến khi đầu óc choáng váng. Tên trộm bị lục soát người đến lên trên giường, từ xưa đến nay chắc cô là người đầu tiên, đáng được viết vào sách sử.
“Có biết em trộm đi cái gì không?”
Sau khi mọi việc lắng xuống, Hoắc Lương ôm Tiết Tiểu Tần mệt mỏi muốn ngủ trong vòng tay, khẽ hỏi. Tiết Tiểu Tần buồn ngủ đến mức chịu không nổi, loáng thoáng nghe được Hoắc Lương đang nói chuyện với mình, hình như anh hỏi cô cái gì đó nhưng mí mắt cô mở không lên, đầu óc không thể nào suy nghĩ được, tùy ý đáp một tiếng liền ngủ say.
Hoắc Lương ôm cô thật lâu không nói chuyện, giống như không có mong chờ câu trả lời từ Tiết Tiểu Tần. Một lúc sau, Tiết Tiểu Tần ngủ say, hô hấp đều đặn, tư thế ngủ dịu ngoan, Hoắc Lương mới nhẹ nhàng buông cô ra, nửa người trên nhổm dậy nhìn cô. Trong ánh đèn ngủ mờ nhạt, Tiết Tiểu Tần là biểu tượng cho bình yên, an lành. Anh dường như rất là mê muội, lại có chút chần chờ, giống như anh đang do dự giữa hai loại lựa chọn.
Nửa khuôn mặt anh bị ánh đèn chiếu vào, nửa kia bị bao trùm trong bóng tối. Nhìn anh giống như một nửa là thiên sứ, một nửa là ác ma nhưng ánh mắt nhìn chăm chú khuôn mặt Tiết Tiểu Tần rất dịu dàng, dịu dàng đến khó tin. Dường như người anh đang nhìn không chỉ là vợ, là người phụ nữ của anh mà còn là linh hồn, tín ngưỡng, là toàn bộ sinh mạng và hy vọng của anh.
“Em sẽ ngăn cản anh phải không?”
Anh cầm tay Tiết Tiểu Tần đưa lên môi hôn, hôn từng đầu ngón tay mảnh khảnh của cô, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm mặt cô: “Em sẽ không rời bỏ anh đúng không?”
Nếu anh làm điều gì đó không thể cứu vãn, cô sẽ tiếp tục thương anh hay cô sẽ cảm thấy anh là một con quái vật đáng sợ, không đáng giá để cô động lòng?
Hoắc Lương càng ngày càng không tin tưởng bản thân, cũng càng ngày càng nghi ngờ tình yêu của anh và Tiết Tiểu Tần. Tình yêu anh dành cho Tiết Tiểu Tần là không thể nghi ngờ nhưng cô ấy thì sao?
Cô đã từng nhìn thấy một Hoắc Lương hoàn mỹ. Cho dù cô biết tất cả quá khứ của anh, biết con người của anh cũng không hoàn mỹ như cô nghĩ nhưng Tiết Tiểu Tần chưa từng thấy dáng vẻ âm u, kinh khủng của anh. Nếu anh xuất hiện trước mặt cô với bộ dạng đó, cô sẽ vui vẻ hay là không vui vẻ? Cô sẽ chấp nhận hay là từ chối?
Là khóc lóc chạy đến ôm anh hay là vẻ mặt đầy hoảng sợ đẩy anh tránh ra?
Hoắc Lương không dám thử, mặc kệ kết quả như thế nào cũng không phải anh mong muốn. Từ lúc chứng vọng tưởng có chuyển biến tốt đẹp, không có chứng vọng tưởng kiềm chế, mặt độc ác và bạo lực trong xương dần dần không có cách nào đè nén được.
Tựa như, lúc đầu hai bên bắt tay quản thúc lẫn nhau, đột nhiên một bên sụp đổ, bên còn lại tự nhiên sẽ dần lớn mạnh, thậm chí còn mang đến hậu quả không được mong đợi.
Hoắc Lương nhắm mắt lại mở, nhắm mắt lại mở, sau đó nhốt ‘Hoắc Lương ác ma’ vào vực sâu linh hồn, trong khoảng thời gian ngắn không cho phép hắn xuất hiện.
Trước khi anh tìm ra biện pháp để giải quyết, anh nhất định phải cố gắng kiềm chế, kiềm chế, kiềm chế.
Anh chắc chắn sẽ làm được. Anh đi đến bước này của ngày hôm nay, mặc kệ như thế nào cũng không được phép thất bại. Giấc mơ anh hằng mong ước đã đạt được, nếu vì nguyên nhân này mà đánh mất, Hoắc Lương sợ cả đời này mình sẽ không thể tha thứ cho bản thân.
Hoắc Lương cúi đầu nhìn Tiết Tiểu Tần ngủ say, khẽ hôn cô.
Anh hy vọng có thể đi cùng em đến cuối cuộc đời này.
Anh hy vọng mỗi khi em nhắm mắt lại, bờ vai em dựa vào sẽ là của anh.
Ngoại trừ cái này, anh không cầu cái gì khác.
Đồ vật quá quý giá nên rất khó có được, sau khi có được cũng rất dễ mất đi. Hoắc Lương càng ngày càng chán ghét và căm hận thế giới này. Anh không thích con người thậm chí là bài xích mọi người, anh cố gắng muốn đạt tới trình độ của Tiết Tiểu Tần, muốn thay đổi vì cô, để bản thân trở thành một thành viên của thế giới —— Đáng tiếc, kết quả luôn không được như người t among muốn. Mặc dù anh ngụy trang rất tốt, không ai có thể nhìn thấu nhưng tận trong đáy lòng Hoắc Lương biết rất rõ, giả chính là giả, không bao giờ có thể thay thế được sự thật.
Tiểu Tần rất hiểu rõ anh, làm sao có thể tiếp tục ngụy trang? Một ngày nào đó cũng sẽ bị nhìn ra! Điều anh phải làm là giải quyết vấn đề này trước khi bị cô phát hiện. Như vậy về sau coi như chuyện này chưa bao giờ xảy ra, anh lơ đãng quên mất đi.
Nhưng làm sao có thể?
Nếu có thể dễ dàng kiểm soát suy nghĩ của mình thì trên thế giới sẽ không có nhiều chuyện kinh khủng xảy ra.
Anh rõ ràng không muốn quan tâm Từ Phàm sống hay chết, thậm chí còn muốn mau chóng giải quyết phiền toái lớn – Triệu nữ sĩ để về sau khỏi lo xa, nhưng anh không làm. Anh chẳng những không làm mà còn nghiêm túc học làm người tốt.
Kiểm tra ghép thận? Tặng thận? Giúp đỡ tìm kiếm thận thích hợp?… Đây không phải là những chuyện anh muốn làm, đều là anh ép buộc bản thân phải làm. Kết quả, mặc dù ông trời cũng đứng về phía anh nhưng anh không thấy vui sướng một chút nào.
Cả đời Hoắc Lương cũng không cảm nhận được cái gọi là niềm vui khi làm chuyện tốt.
Anh chỉ thầm nghĩ phá hủy tất cả các yếu tố không ổn định, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.
Có điều gì đó chợt lóe trong đáy mắt anh nhưng Tiết Tiểu Tần không có thời gian để chú ý. Hiện tại, toàn bộ sức chú ý của cô là làm sao để cho Hoắc Lương buông tha cô. Cô suy nghĩ một hồi lâu cũng không tìm ra cách khiến Hoắc Lương đổi ý. Chủ yếu là người này muốn làm cái gì thì làm cái đó, không ai có thể thay đổi quyết tâm của anh.
Anh cúi đầu nói nhỏ ở bên tai cô, Tiết Tiểu Tần càng đỏ mặt hơn, cô không thể tin Hoắc Lương sẽ nói những lời nói bỉ ổi như thế. Cô căm tức nhìn Hoắc Lương: “Anh học xấu từ ai đấy? Không đứng đắn một chút nào.”
Hoắc Lương bình tĩnh nói: “Cái này không cần học.” Bởi vì đàn ông vừa sinh ra đã có bản năng này.
Tiết Tiểu Tần không tin: “Có phải anh lén xem mấy cái phim a ư đúng không?” Cặp mắt sắc bén híp lại, mặc dù tay bị trói nhưng vẫn không thể làm lu mờ dáng vẻ đẹp trai và giọng điệu chính nghĩa của cô.
Hoắc Lương lắc đầu, anh chưa bao giờ xem mấy loại phim đó. Trên phương diện sinh lý, các diễn viên trong phim khiến anh cảm thấy ghê tởm. Tiết Tiểu Tần không dám nói cho anh biết cô rất thích xem, BG hay BL gì cô cũng quất sạch. Chẳng những thế cô còn thường cùng đám bạn thân thảo luận về kỹ xảo và nhan sắc diễn viên.
Trên màn hình máy tính của cô có một thư mục tên bản nháp, mở ra bên trong đều là phác họa nhưng nếu chọn hiển thị các mục ẩn thì chắc chắn Hoắc Lương sẽ bị sốc. Thể loại gì cũng có, Tiết Tiểu Tần hùng hồn nói, cô là vì tìm tài liệu sống! Nếu không có những kiến thức cơ sở này thì làm sao cô vẽ truyện tranh được?
Đơn giản chính là nói xằng nói bậy, làm như cô chưa từng học môn cơ thể người.
Tuy rằng Hoắc tiên sinh trời sinh rối loạn nhân cách chống xã hội nhưng anh thật sự rất thuần khiết —— Tóm lại là, anh thuần khiết hơn cô gấp mấy lần
Tiết Tiểu Tần cảm thấy xấu hổ vì điều này.
Cô liếc mắt dò xét Hoắc Lương, vì hơn một trăm thư mục G của cô đổ mồ hôi hột. Chắc chắn Hoắc Lương không biết cô là người như vậy, cô sợ hình tượng của mình ở trong lòng anh hoàn toàn sụp đổ!
Trong tình yêu cũng cần một chút bí mật đúng không? Hoắc Lương hiểu rõ cô, người phụ nữ phải có bí mật thì mới mê người được chứ! Tiết Tiểu Tần dùng lý do này để thuyết phục bản thân.
Hoắc Lương đưa tay xốc chăn lên, ghé sát vào tai Tiết Tiểu Tần hỏi: “Nếu em đã trộm đồ thì tôi phải lục soát người em kiểm tra một chút.”
Tiết Tiểu Tần thẹn quá hóa giận: “Lục soát cái khỉ gì? Trên người em có giấu đồ hay không, không phải anh liếc mắt liền nhìn ra được hay sao?”
Hoắc tiên sinh bày tỏ: “Anh nhìn không rõ lắm, phải trải qua thăm dò thực tế mới có thể xác định được.”
Anh vừa nói vừa móc cái chụp mắt không biết chuẩn bị từ khi nào, ở trước mặt Tiết Tiểu Tần mang lên. Cả người Tiết Tiểu Tần muốn bốc khói rồi, cô hận không thể sút cái đứa nào đó lên cơn nói xằng nói bậy xuống gầm giường! Nhưng cô kìm lòng không đặng muốn nhìn Hoắc tiên sinh mang chụp mắt chỉ lộ nửa khuôn mặt, chao ôi! Vẫn rất đẹp trai! Cái mũi cao thẳng, đôi môi mỏng và đường nét rõ ràng, một kiểu đẹp khác với mọi khi nhìn cả gương mặt.
Người có bộ dạng đẹp làm cái gì cũng thấy đẹp, chỉ cần không mập là được.
Tiết Tiểu Tần bị Hoắc Lương quyến rũ liếm môi, trong lòng có chút chút mong chờ.
Đầu tiên, Hoắc Lương đưa tay vuốt nhẹ mái tóc dài của cô, mười ngón tay chải vuốt đi qua gần như đang vỗ về từng sợi tóc, sau đó anh dịu dàng vén một lọn tóc dài lên hôn môi. Tiết Tiểu Tần nhìn động tác của anh, tim đập thình thịch. Mặc kệ Hoắc Lương làm cái gì với cô, cô đều không chống cự được. Giống như bây giờ, cô vẫn có chút mong chờ.
Đây đều là tình thú giữa hai vợ chồng, là phương pháp nhỏ để củng cố tình cảm hai người.
“Giấu ở chỗ này sao?”
Tiết Tiểu Tần không lên tiếng, cô căng thẳng không nói nên lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hoắc Lương hôn lọn tóc của cô. Những ngón tay thon dài sượt tới hai bên má cô, từ trến đến cằm, mỗi tấc đều giống như được anh hôn lướt chuồn chuồn, từng chút từng chút tìm kiếm món đồ anh bị mất.
Nhưng cô có trộm được cái gì đâu? Lúc nãy, cô nói như vậy chỉ để đùa anh thôi. Ai biết Hoắc Lương thật sự đoán được cô đang suy nghĩ gì, cái loại cảm giác không giấu được bí mật thật sự là hỏng bét. Vừa rồi Tiết Tiểu Tần còn tự tin cô giấu ‘tài liệu vàng’ trong máy tính không bị Hoắc Lương phát hiện, bây giờ cô lo lắng có lẽ anh đã sớm biết bí mật trong máy tính của cô…
Tiết Tiểu Tần chột dạ không dám lộn xộn, yên lặng tiếp nhận Hoắc Lương dùng đủ kiểu biện pháp lục soát người cô, cho đến khi đầu óc choáng váng. Tên trộm bị lục soát người đến lên trên giường, từ xưa đến nay chắc cô là người đầu tiên, đáng được viết vào sách sử.
“Có biết em trộm đi cái gì không?”
Sau khi mọi việc lắng xuống, Hoắc Lương ôm Tiết Tiểu Tần mệt mỏi muốn ngủ trong vòng tay, khẽ hỏi. Tiết Tiểu Tần buồn ngủ đến mức chịu không nổi, loáng thoáng nghe được Hoắc Lương đang nói chuyện với mình, hình như anh hỏi cô cái gì đó nhưng mí mắt cô mở không lên, đầu óc không thể nào suy nghĩ được, tùy ý đáp một tiếng liền ngủ say.
Hoắc Lương ôm cô thật lâu không nói chuyện, giống như không có mong chờ câu trả lời từ Tiết Tiểu Tần. Một lúc sau, Tiết Tiểu Tần ngủ say, hô hấp đều đặn, tư thế ngủ dịu ngoan, Hoắc Lương mới nhẹ nhàng buông cô ra, nửa người trên nhổm dậy nhìn cô. Trong ánh đèn ngủ mờ nhạt, Tiết Tiểu Tần là biểu tượng cho bình yên, an lành. Anh dường như rất là mê muội, lại có chút chần chờ, giống như anh đang do dự giữa hai loại lựa chọn.
Nửa khuôn mặt anh bị ánh đèn chiếu vào, nửa kia bị bao trùm trong bóng tối. Nhìn anh giống như một nửa là thiên sứ, một nửa là ác ma nhưng ánh mắt nhìn chăm chú khuôn mặt Tiết Tiểu Tần rất dịu dàng, dịu dàng đến khó tin. Dường như người anh đang nhìn không chỉ là vợ, là người phụ nữ của anh mà còn là linh hồn, tín ngưỡng, là toàn bộ sinh mạng và hy vọng của anh.
“Em sẽ ngăn cản anh phải không?”
Anh cầm tay Tiết Tiểu Tần đưa lên môi hôn, hôn từng đầu ngón tay mảnh khảnh của cô, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm mặt cô: “Em sẽ không rời bỏ anh đúng không?”
Nếu anh làm điều gì đó không thể cứu vãn, cô sẽ tiếp tục thương anh hay cô sẽ cảm thấy anh là một con quái vật đáng sợ, không đáng giá để cô động lòng?
Hoắc Lương càng ngày càng không tin tưởng bản thân, cũng càng ngày càng nghi ngờ tình yêu của anh và Tiết Tiểu Tần. Tình yêu anh dành cho Tiết Tiểu Tần là không thể nghi ngờ nhưng cô ấy thì sao?
Cô đã từng nhìn thấy một Hoắc Lương hoàn mỹ. Cho dù cô biết tất cả quá khứ của anh, biết con người của anh cũng không hoàn mỹ như cô nghĩ nhưng Tiết Tiểu Tần chưa từng thấy dáng vẻ âm u, kinh khủng của anh. Nếu anh xuất hiện trước mặt cô với bộ dạng đó, cô sẽ vui vẻ hay là không vui vẻ? Cô sẽ chấp nhận hay là từ chối?
Là khóc lóc chạy đến ôm anh hay là vẻ mặt đầy hoảng sợ đẩy anh tránh ra?
Hoắc Lương không dám thử, mặc kệ kết quả như thế nào cũng không phải anh mong muốn. Từ lúc chứng vọng tưởng có chuyển biến tốt đẹp, không có chứng vọng tưởng kiềm chế, mặt độc ác và bạo lực trong xương dần dần không có cách nào đè nén được.
Tựa như, lúc đầu hai bên bắt tay quản thúc lẫn nhau, đột nhiên một bên sụp đổ, bên còn lại tự nhiên sẽ dần lớn mạnh, thậm chí còn mang đến hậu quả không được mong đợi.
Hoắc Lương nhắm mắt lại mở, nhắm mắt lại mở, sau đó nhốt ‘Hoắc Lương ác ma’ vào vực sâu linh hồn, trong khoảng thời gian ngắn không cho phép hắn xuất hiện.
Trước khi anh tìm ra biện pháp để giải quyết, anh nhất định phải cố gắng kiềm chế, kiềm chế, kiềm chế.
Anh chắc chắn sẽ làm được. Anh đi đến bước này của ngày hôm nay, mặc kệ như thế nào cũng không được phép thất bại. Giấc mơ anh hằng mong ước đã đạt được, nếu vì nguyên nhân này mà đánh mất, Hoắc Lương sợ cả đời này mình sẽ không thể tha thứ cho bản thân.
Hoắc Lương cúi đầu nhìn Tiết Tiểu Tần ngủ say, khẽ hôn cô.
Anh hy vọng có thể đi cùng em đến cuối cuộc đời này.
Anh hy vọng mỗi khi em nhắm mắt lại, bờ vai em dựa vào sẽ là của anh.
Ngoại trừ cái này, anh không cầu cái gì khác.
Đồ vật quá quý giá nên rất khó có được, sau khi có được cũng rất dễ mất đi. Hoắc Lương càng ngày càng chán ghét và căm hận thế giới này. Anh không thích con người thậm chí là bài xích mọi người, anh cố gắng muốn đạt tới trình độ của Tiết Tiểu Tần, muốn thay đổi vì cô, để bản thân trở thành một thành viên của thế giới —— Đáng tiếc, kết quả luôn không được như người t among muốn. Mặc dù anh ngụy trang rất tốt, không ai có thể nhìn thấu nhưng tận trong đáy lòng Hoắc Lương biết rất rõ, giả chính là giả, không bao giờ có thể thay thế được sự thật.
Tiểu Tần rất hiểu rõ anh, làm sao có thể tiếp tục ngụy trang? Một ngày nào đó cũng sẽ bị nhìn ra! Điều anh phải làm là giải quyết vấn đề này trước khi bị cô phát hiện. Như vậy về sau coi như chuyện này chưa bao giờ xảy ra, anh lơ đãng quên mất đi.
Nhưng làm sao có thể?
Nếu có thể dễ dàng kiểm soát suy nghĩ của mình thì trên thế giới sẽ không có nhiều chuyện kinh khủng xảy ra.
Anh rõ ràng không muốn quan tâm Từ Phàm sống hay chết, thậm chí còn muốn mau chóng giải quyết phiền toái lớn – Triệu nữ sĩ để về sau khỏi lo xa, nhưng anh không làm. Anh chẳng những không làm mà còn nghiêm túc học làm người tốt.
Kiểm tra ghép thận? Tặng thận? Giúp đỡ tìm kiếm thận thích hợp?… Đây không phải là những chuyện anh muốn làm, đều là anh ép buộc bản thân phải làm. Kết quả, mặc dù ông trời cũng đứng về phía anh nhưng anh không thấy vui sướng một chút nào.
Cả đời Hoắc Lương cũng không cảm nhận được cái gọi là niềm vui khi làm chuyện tốt.
Anh chỉ thầm nghĩ phá hủy tất cả các yếu tố không ổn định, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.
Bình luận facebook