Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6
“Sau vụ tấn công ở lối đi, Danny và Nguyên đồng ý sẽ giữ kín những gì đã xảy ra. Sẽ không một ai biết đến trải nghiệm kinh hãi đó, ngoài chính họ. Cả hai cũng không nói gì thêm, không đưa ra bất kì phỏng đoán nào về kẻ tấn công ma quái. Bởi, dù mỗi người đều hiểu theo cách của riêng mình về bóng ma, thì cả hai vẫn gặp nhau ở một điểm chung: Mục đích của vụ tấn công không phải Bình Nguyên hay Danny. Kẻ mà bóng ma hướng đến, nhất thiết phải tiêu diệt, chính là mối quan hệ vừa chớm của hai người bạn trẻ.”
Đợt thi học kì kéo dài hơn nửa tháng. Trái với không khí thoải mái quen thuộc tại khu nội trú, tâm lý phần đông bỗng chốc trở nên căng thẳng. Sự âu lo hiện diện khắp nơi, bám vào từng phân tử không khí. Không quá khó hiểu. Nếu điểm số hằng ngày chỉ mang ý nghĩa tham khảo thì điểm thi học kỳ có giá trị khác hẳn. Rất nhiều thay đổi quan trọng phụ thuộc vào đấy. Chẳng hạn cuối lớp mười một, nếu một học sinh nào đó giành được tổng điểm ngang mức chuẩn đề ra, người ấy sẽ nhận học bổng của trụ sở chính, giành suất học bổng năm cuối ở Anh hoặc Úc, thuộc một trường quốc tế cùng nằm trong hệ thống. Chưa kể từ bước đệm này, một năm sau, người ấy còn dễ dàng nhận được cái gật đầu từ nhà tuyển chọn khó tính khi nộp hồ sơ vào một đại học danh tiếng. Chỉ cần ngắm nhìn những gương mặt đàn anh đàn chị từ các khoá học trước tươi cười rạng rỡ, giữa khung cảnh tuyệt đẹp của các ngôi trường cổ kính ở một đất nước xa xôi nào đó là đủ để thổi bùng lên ham muốn cạnh tranh ngay cả trong một cái đầu có vẻ thờ ơ nhất.
Các căn phòng được phép mở đèn sáng đến hơn mười hai giờ khuya. Một số khu vực bên trường và cả khu nội trú mở rộng cửa, trở thành nơi tự học. Sau bữa tối, nhà ăn được dọn sạch tức khắc. Nhiều hội bạn chọn nơi đây để làm bài theo nhóm. Không còn những bóng người chạy qua chạy lại đùa nghịch giữa các phòng. Không còn ai xin giấy phép ra ngoài chơi khuya. Những dãy hành lang mọi người thường tụ tập đùa nghịch vui vẻ trở nên vắng lặng. Nếu không kể những dải âm thanh rầm rì của các nhóm thảo luận vọng ra từ bên thư viện, phòng lab hoặc phòng ăn, bầu không khí hoàn toàn yên ắng.
Do nhập học muộn và đến từ tỉnh xa, so với tất cả những học sinh ở trường trung học quốc tế, trình độ tiếng Anh của Bình Nguyên kém hơn hẳn. Trước đợt thi học kỳ một tháng, cô giáo người Mĩ gốc Việt dạy môn Anh ngữ khối 11 bỗng đề nghị kèm Nguyên học thêm tất cả các buổi tối trong tuần, hoàn toàn miễn phí.
- Em không thể, thưa cô! – Cô gái nhỏ nói khẽ.
- Tại sao? – Nét tươi vui thân thiện của cô giáo khựng lại, thoắt chốc biến thành sự ngạc nhiên.
- Em không muốn ai phiền toái vì em cả. Cô sẽ mất thời gian nghỉ ngơi buổi tối! – Nguyên thành thật – Mặt khác, em cũng không có ý định ganh đua giành điểm cao. Có lẽ em sẽ chỉ học ở ngôi trường này hết năm nay…
- Dừng lại! – Cô giáo trẻ đột ngột cắt ngang, không ngần ngại tỏ ra thô bạo – Em nghĩ những lời giải thích như vậy cần thiết đối với tôi? Nhưng, tôi muốn chỉ rõ cho em thấy rằng, khi tôi đề nghị kèm thêm cho em, là vì mục đích chủ yếu em hướng tới, một người đi học. Và của tôi, một người đi dạy. Đây là vấn đề thuộc về nguyên tắc. Em không nên bận tâm đến thời gian của tôi. Đơn giản là khía cạnh xúc cảm cá nhân không hiện diện ở đây.
- Em hiểu, thưa cô – Nguyên cụp mắt – Vậy khi nào thì em có thể bắt đầu giờ học buổi tối?
- Từ tối nay! Tại phòng bản đồ.
- Em nhớ rồi! – Cô học trò nhỏ bỗng ngước lên, nhìn thẳng vào đôi mắt chưa hết ánh nhìn giận dữ – Em xin lỗi vì những biện minh ngu ngốc.
- Nguyên này, điều bất ổn nhất nơi em là gì, em biết không? – Cô giáo hạ giọng.
- Em không hoà đồng và kém năng động!
Cô giáo nhún vai:
- Đó không phải là lý do khiến em nhận lãnh phán xét thiếu thiện cảm từ bạn bè. Điều khó chịu nhất nơi em chính là thái độ không cần ai hết mà em luôn ngấm ngầm tỏ ra. Tôi có thể tự giải quyết mọi rắc rối một mình. Tôi không cần ai an ủi. Tôi đủ sức đương đầu với các nghi vấn và cả sự ghét bỏ. Blah blah blah… Em tin rằng mình dũng cảm khi tự mình gánh chịu, không khóc và hé răng nói ra nỗi đau đớn. Giá mà em hiểu, khi em nghĩ em không làm phiền, thì em lại càng làm tổn thương các thiện ý xung quanh. Có người cho rằng họ vô hại, họ không làm điều gì xấu. Họ làm sao biết được rằng, chính sự bất cần và lặng lẽ của họ lại làm cho bầu không khí vấy quanh họ bị nhiễm độc. Học cách tự chủ thật khó. Nhưng, học cách kết nối và bày tỏ cũng khó không kém đâu. Và em phải học được nó, Nguyên ạ!
Nguyên im lặng. Sau câu nói dài, cô giáo Anh văn phẩy tay nhẹ, quay lưng và lặng lẽ bước đi.
Nguyên lao vào học miệt mài, bù đắp lỗ hổng kiến thức. Sau bữa chiều, cô gái nhỏ mang sẵn sách vở và từ điển, đi thẳng sang khu trường học, nơi cô Anh văn đang chờ. Cách học một thầy một trò tỏ ra hiệu quả trong trường hợp này. Các thiếu hụt về ngữ pháp được hệ thống lại. Việc nhầm lẫn trong kỹ năng viết tiểu luận được điều chỉnh trực tiếp. Lớp vỏ nhút nhát ít nói nứt vỡ, bắt đầu thay đổi ít nhiều trong các buổi học hội thoại. Trừ những lúc phải học môn khác, Nguyên không rời tai khỏi chiếc earphones, tập nghe và lẩm bẩm đọc theo các đoạn tiếng Anh đúng giọng của người bản ngữ. Nỗ lực và sự tiến bộ nhìn thấy được từng ngày của cô học trò vốn luôn khép kín khiến cô giáo không khỏi ngạc nhiên. Dù việc chính của mình nơi đây là gì, thì mình vẫn cần phải học, Nguyên thường tự nhủ. Nhưng, ở một khía cạnh sâu xa mà cô gái nhỏ lảng tránh nghĩ đến, học cật lực cũng chính là cách dựng lên một rào chắn an toàn. Hàng rào này ngăn cách với ấn tượng u ám ghê rợn đã bám theo cô, sau cuộc tấn công trên hành lang tối khuya hôm ấy…
Cũng như Nguyên, Khiết không học bài tại phòng nội trú, dù nó yên tĩnh, ấm áp, đầy đủ tiện nghi và tủ lạnh nhỏ luôn có sẵn vài món khoái khẩu để nhấm nháp. Da Nâu ôm sách vở đến học nhóm cùng các cô bạn gái bên phòng thư viện. Bản tính sôi nổi, ưa thích thành thật và cũng dễ bỏ qua phiền muộn, nhưng ý nghĩ cùng hít thở bầu không khí căng thẳng trong phòng cùng cô bạn từng rất thân thiết, với Da Nâu, không dễ chịu chút nào. Sau vụ trao đổi giận dữ ở nhà ăn, thật khó tin, San vẫn giữ vẻ bình thản. Trong phòng nội trú, cô bạn xinh đẹp trò chuyện với Da Nâu, giữ cân bằng tài tình, không để lộ chút bối rối nào. Chỉ có điều, trong suy nghĩ của riêng Khiết, mọi việc đã không còn như cũ.
***
Duy nhất một người không ôn bài bên khu tự học hoặc ở lại phòng mình mà chọn một băng ghế ở sân sau. Những quyển sách, vở ghi và chiếc laptop nhỏ chừng như đủ tạo thành một thế giới riêng bao quanh Danny. Năm giờ chiều, cậu mang sách vở xuống vị trí ưa thích. Toà nhà nội trú đổ bóng êm dịu. Mặt trời cuối mùa đông kẻ những sọc nắng nhạt màu trên các khoảng sân chơi bóng rổ và cầu long. Xa hơn, bên bãi đất trống, các búi cỏ hoang từ lúc nào đó đã ngả sang sắc xám bạc, im lìm, nổi rõ trên bức tường rào bám đầy rêu. Nhưng, chỉ cần một trận gió thoáng qua rất nhẹ, chúng sẽ rờn lên ngay, tựa như vừa lướt qua đấy cuộc đua của những bàn chân vô hình. Trước khi tắt lịm, ánh hoàng hôn thường rực lên chừng mươi phút. Băng ghế với chàng trai ngồi một mình bỗng tình cờ lọt vào một luồng ánh sáng đặc biệt. Tuy nhiên khoảnh khắc đó không kéo dài. Bóng tối sẽ kéo xuống rất nhanh. Những ngọn đèn cao áp trong sân bật sáng. Các đợt gió nhặt hơn và không khí cũng lạnh hơn. Sau bữa tối ăn chớp nhoáng, Danny lại trở ra sân, vẫn ngồi đúng chỗ đấy. Dưới ánh sáng của những ngọ đèn, cậu tiếp tục học bài. Thảng hoặc, như để cho đôi mắt nghỉ ngơi, câu mới lơ đãng ngẩng lên, lướt nhanh qua các ô cửa sổ đóng kín của dãy phòng nội trú bên cánh trái. Một sở thích cá nhân hơi kì cục của một học sinh giỏi – bắt gặp cảnh tượng đó, thầy cô và các bạn tự lý giải.
Nhưng, có một người không nghĩ như thế.
Chỗ ngồi lạ lùng này, với Danny, không hề là lựa chọn tình cờ. Danny ngồi đây, vì cậu đang đặt mình vào vị trí của một người canh gác. Từ đây, có thể nhìn thấy rõ những ai qua lại từ khu nhà nội trú sang các phòng học. Từ đây, có thể quan sát mọi dấu hiêu bất ổn có thể xảy ra bên ngoài một căn phòng ở tầng ba. Cửa sổ phòng số 6.
Ô cửa sổ tối đen.
Sau vụ tấn công ở lối đi, Danny và Nguyên đồng ý sẽ giữ kín những gì đã xảy ra. Sẽ không một ai biết đến trải nghiệm kinh hãi đó, ngoài chính họ. Cả hai cũng không nói gì thêm, không đưa ra bất kì phỏng đoán nào về kẻ tấn công ma quái. Bởi, dù mỗi người đều hiểu theo cách của riêng mình về bóng ma, thì cả hai vẫn gặp nhau ở một điểm chung: Mục đích của vụ tấn công không phải Bình Nguyên hay Danny. Kẻ mà bóng ma hướng đến, nhất thiết phải tiêu diệt, chính là mối quan hệ vừa chớm của hai người bạn trẻ.
Không bao giờ Danny muốn mất đi mối liên kết đặc biệt với cô bạn đặc biệt. Nhưng, cậu đủ tỉnh táo và nhạy bén để hiểu, nguy hiểm đang rình rập quanh đây. Mọi cử chỉ của cậu và Nguyên đều bị quan sát bởi các đôi mắt vô hình. Theo một quy ước ngầm tự hiểu với nhau, cậu và Nguyên không gặp riêng, không bắt chuyện với nhau nữa. Chỉ đưa mắt nhìn cô bạn nhỏ từ xa, ở hành lang lớp học buổi sáng, ở nhà ăn buổi tối, với Danny thế là đủ. Chỉ cần biết Nguyên an toàn, vẫn ở đâu đấy trong không gian cậu đang sống, là đủ.
Tròn ba tháng kể từ ngày cô bạn nhỏ nhắn hiện diện ở ngôi trường này, Danny biết rõ, sắp đến lúc những kẻ giấu mặt bắt đầu lộ diện. Những hành động tàn bạo có thể sẽ tác quái với mật độ dày đặc hơn, vào những lúc khó ngờ nhất, với những hậu quả không ai muốn tưởng tượng đến.
Danny tự hứa với mình, từ thời khắc ấy, cậu sẽ luôn để mắt đến mối an nguy của Nguyên, không rời.
Khi Danny nghe ngóng, dè chừng bất cứ nguy hiểm nào có thể xảy ra với Nguyên trên lối đi có mái che vắng vẻ hoặc bất kì động tĩnh nào có thể xảy ra ở phòng 306, thì từ chính căn phòng đó, nép sát bên khung kính luôn cài chặt, một đôi mắt mở trừng trừng, lặng lẽ quan sát cậu.
***
Đã có kết quả thi học kì. Khối mười một, điểm số dẫn đầu thuộc về ba học sinh: Danny, San và một cậu bạn người Hàn. Trong danh sách được khen thưởng, có tên Bình Nguyên, ở mục học sinh có nỗ lực và tiến bộ vượt bậc. Tại buổi lễ phát thưởng sôi động ở sảnh lớn bên toà nhà chính, khi trao cho cô học trò nhỏ lớp 11A3 cái kỷ niệm chương bằng pha lê, khắc biểu tượng của trường – chiếc chìa khoá tri thức gắn vào một chuỗi hạt uốn cong như một con dốc, thầy hiệu trưởng bắt tay Nguyên, nói nhanh: “Khá lắm. Em làm tôi nhớ đến một người từng học tại ngôi trường này, hơn ba mươi năm trước. Không chỉ học giỏi, cô ta còn có lối suy nghĩ sâu sắc đặc biệt. Tôi hy vọng, em sẽ học ở đây đến cùng, không bỏ cuộc, như người bạn học của tôi ngày ấy…”. Những ngón tay Nguyên lạnh toát. Cô nói khẽ, rành mạch: “Mẹ em không phải là người bỏ cuộc. Nhưng trong tình huống nguy hiểm ép buộc, mẹ em không thể tìm thấy lựa chọn nào khác, ngoài chạy trốn!”. Nụ cười tắt ngấm. Gương mặt thầy hiệu trưởng đông cứng lại. Trong tích tắc ấy, ông đã hiểu ra vì sao có nét tương đồng đặc biệt trên gương mặt non trẻ trước mặt ông, với một hình ảnh đã bị hút sâu vào hố đen quá khứ, nhưng đôi khi vẫn cứ hiện ra, ám ảnh…
Chỉ còn vài ngày nữa, các học sinh khu nội trú sẽ được về nhà. Kỳ nghỉ cuối năm kéo dài qua hết Tết. Mọi người bắt đầu thu dọn hành lý, bỏ bớt những thứ đồ đạc không còn dùng tới. Bãi cỏ cạnh sân thể thao đặt thêm dãy thùng composit màu vàng cam, với những hình vẽ hướng dẫn dán trên mặt nắp. Khác với những kì dọn dẹp trước, giờ đây, để rèn luyện ý thức bảo vệ môi trường, theo yêu cầu của thầy quản lí khu nội trú, khi mang những thứ bỏ đi đến đây, các học sinh vẫn phải phân loại chúng lần nữa, bỏ vô đúng từng thùng. Mang xuống nhét vào cái thùng chứa đồ thuỷ tinh có thể tái chế một chậu nuôi cá bị thủng và vài chai nước ngọt, Nhật phát hiện ra rất nhiều quần áo còn mới, chỉ hơi lỗi mốt một chút hoặc vì lí do nào đấy không được chủ nhân ưa thích nữa. Cậu bé ngạc nhiên đến mức sốc nặng. “Uổng phí kinh khủng!” – Cậu bé chốt lại, khi rủ Bình Nguyên ngày hôm sau mang theo hai thùng carton lớn, lựa chọn quần áo và sách báo mọi người bỏ đi, cũng như xin thêm bạn nào hảo tâm.
Tất cả quần áo xin được sẽ được chuyển sang hội từ thiện, họ sẽ phân phối tới các trường nuôi dạy trẻ mồ côi. Còn các tạp chí bìa cứng và bìa lịch cũ thì gửi đến trường khiếm thị, tận dụng làm chữ nổi. Thấy công việc lí thú, Khiết cũng nhập nhóm đi xin. Hai cô gái và một cậu bé kéo các thùng carton đi dọc theo các dãy hành lang, gõ cửa, vào hẳn từng phòng lựa chọn các món không dùng nữa. Trừ một vài phòng khó chịu xem đây là “trò diễn” làm nổi hòng kiếm nhận xét tốt trong học bạ, hoặc vì chưa hết ác cảm với Bình Nguyên mà đóng sầm cửa, các cô bạn gái đều hào phóng và cảm thấy nhẹ nhõm. Tối, nhóm ba người tranh thủ ôm các thùng carton rỗng kéo sang cánh trái, khu vực của các học sinh nam. Ngày dọn dẹp hôm nay là cuối cùng. Mai, có thể được người nhà lái xe tới đón hoặc tự mình ra sân bay, các học sinh nội trú sẽ bắt đầu rời trường, bắt đầu kì nghỉ. Trên đoạn cầu nối, Nhật xăng xái đi trước. Cậu bé tự đặt mục tiêu phải kiếm được hai thùng đầy quần áo từ thiện. Bước chậm dần, Bình Nguyên bỗng quay lưng. Không kịp nữa, Da Nâu đã nắm lấy khuỷu tay, giữ cô bạn lại, nói khẽ: “Nếu cậu thực sự có thiện cảm với một ai đó, thì đừng tránh mặt. Đừng viện dẫn bất kì lí do nào!”. Nguyên gật nhẹ. Cô biết, ai là người Khiết tránh gọi rõ tên trong câu nói hàm ý.
Tuy nhiên, cửa phòng Danny khoá chặt. “Anh ấy đi đâu rồi! – Nhật thất vọng kêu lên, tự an ủi – Nhưng em sẽ gặp anh ấy sau. Chắc chắn, anh ấy sẽ là người cho nhiều thứ nhất!”. Thấy dễ thở hơn, Nguyên cười, gật đầu với cậu bé nhiệt thành. Nhưng Khiết giật mình, chộp mạnh vai cậu bé lớp dưới: “Từ sáng đến giờ, em có nhìn thấy Danny không?”. Nhật nhíu trán, căng thẳng lục soát trí nhớ, chầm chậm lắc đầu.
***
Từ phía sau, một bàn tay, rồi thêm một bàn tay nữa nhẹ nhàng đặt lên vai Danny, khi cậu ngồi ở băng ghế quen thuộc trong sân thể thao. Đôi tay mềm và nhỏ của một cô gái, nhưng sức nặng mỗi lúc một thêm trĩu xuống. Cậu ngồi im, vai gồng cứng. Trong cuộc đọ sức ngấm ngầm, cả hai đều hiểu, nếu lơi lỏng, chịu khuất phục, dù chỉ một giây, kẻ thua cuộc sẽ bị kẻ chiến thắng chi phối, trong rất nhiều diễn biến sau này. Rốt cuộc, San nhấc tay ra khỏi vai Danny. Tự nhiên và bình thản, cô bạn hất nhẹ khuôn đầu xinh đẹp cái mũ hoodie, hỏi có thể ngồi cùng băng ghế được không. Danny gật, vào thẳng chuyện:
- Có việc gì mà bạn xuống đây?
- Khi kẻ được xem là mối nguy hiểm đến ngồi cạnh và nói chuyện, người canh gác sẽ thoải mái hơn! – San nói, với một chút châm biếm.
- Chúng ta không có gì để nói với nhau cả. Ngày mai, mỗi người trở về nhà của mình. Những việc cũ trước đây coi như chấm dứt.
- Trong mối quan hệ với Bình Nguyên, bạn gần đạt được mục đích rồi, phải vậy không? – Bẻ ngoặt câu chuyện sang hướng khác, cô bạn xinh đẹp mỉm cười. Nhưng vẻ chờ đợi căng thẳng dưới đáy mắt thì không lẫn được.
- Mục đích gì? Điều tôi nghĩ về Bình Nguyên không phải là thứ tôi cần nói ra với ai cả! – Danny nói nhanh, không che giấu âm sắc khó chịu – Với bạn lại càng không, San ạ.
- Bạn nghĩ tôi là cô nàng ngốc nghếch? Bạn nghĩ rằng cách khiến cho mọi người xem tôi là cô nàng giận dữ, cư xử rối loạn vì bị bỏ rơi, bạn sẽ dể dàng lái mọi việc theo hướng bạn muốn? Nhầm rồi, Danny. Chúng ta sinh ra và lớn lên trong cùng một tham vọng. Chúng ta chia sẻ cùng một mục đích. Bạn và tôi đều hiểu nhau hơn ai hết. Vì thế, đừng mang những từ như cảm xúc, sự quan tâm, hay cả tình yêu ra đây để đánh lạc hướng tôi. Những điều buồn cười đó chỉ che mắt được các anh chàng, cô nàng ngây thơ như Khiết mà thôi. Chúng ta là những đứa trẻ ưu việt, được nuôi dạy và đào tạo theo lối khác thường. Phải không?
- Bạn còn nhớ câu nói của một nhân vật trong bài thi học kì môn Văn chương quốc tế mới đây chứ: Được nuôi dưỡng bằng những trái táo tẩm thuốc, không phải tất cả đều bị nhiễm độc.
- Ý bạn là gì, Danny?
Nhìn thẳng lên khung cửa sổ đóng kín tối đen, Danny thì thầm thành tiếng điều cậu đã suy nghĩ suốt thời gian gần đây:
- Ngay cả khi được rèn luyện cùng chung khuôn mẫu, thì mỗi kẻ trong chúng ta vẫn có quyền lựa chọn lớn lên theo các hướng khác nhau!
- Hướng khác? – San ngật cổ ra sau, cười khe khẽ, như thể vừa nghe lời nói ngây ngô nhất trên đời – Chẳng phải tất cả những gì bạn làm thời gian qua chính là chọn cách khôn ngoan để tiếp cận con gái người chạy trốn?
- Không hẳn vậy đâu! – Danny thốt lên, cắt ngang. Cậu nhận mình đã rơi vào tình huống một con thú luôn tự tin rằng mình tự do và khôn ngoan, đột ngột bị một con thú tinh ranh hơn, mạnh mẽ hơn lùa sát bên bờ vực – Với bạn ấy, tôi đã…
Cô bạn xinh đẹp xua tay. Những lời nói lạnh lẽo và tỉnh táo tiếp tục tuôn ra từ đôi môi đỏ thắm:
- Nếu không muốn tôi nói hết sự thật với cô bạn bé bỏng của bạn, thì thừa nhận đi nào, Danny. Ngay từ đầu, bạn quyết định tiếp cận, tạo ra một ấn tượng tốt đẹp với Bình Nguyên, là vì chuỗi hạt quyền lực. Hay nói cách khác, rõ ràng hơn, bạn đang nuôi tham vọng chiếm đoạt chuỗi hạt bí hiểm đó, mà không bị nguy hiểm? Phải vậy không?
- Phải!
Cất lên lời thừa nhận ngắn ngủi, Danny ngồi im. Từ trên các đỉnh cổ thụ tối đen, gió thốc tháo đổ xuống theo hình xoắn ốc. Những lọn tóc bay phần phật về phía sau, biến gương mặt chàng trai trẻ thành đầu tượng của chiến thần. Một chiến thần đau đớn, và tàn nhẫn.
Đợt thi học kì kéo dài hơn nửa tháng. Trái với không khí thoải mái quen thuộc tại khu nội trú, tâm lý phần đông bỗng chốc trở nên căng thẳng. Sự âu lo hiện diện khắp nơi, bám vào từng phân tử không khí. Không quá khó hiểu. Nếu điểm số hằng ngày chỉ mang ý nghĩa tham khảo thì điểm thi học kỳ có giá trị khác hẳn. Rất nhiều thay đổi quan trọng phụ thuộc vào đấy. Chẳng hạn cuối lớp mười một, nếu một học sinh nào đó giành được tổng điểm ngang mức chuẩn đề ra, người ấy sẽ nhận học bổng của trụ sở chính, giành suất học bổng năm cuối ở Anh hoặc Úc, thuộc một trường quốc tế cùng nằm trong hệ thống. Chưa kể từ bước đệm này, một năm sau, người ấy còn dễ dàng nhận được cái gật đầu từ nhà tuyển chọn khó tính khi nộp hồ sơ vào một đại học danh tiếng. Chỉ cần ngắm nhìn những gương mặt đàn anh đàn chị từ các khoá học trước tươi cười rạng rỡ, giữa khung cảnh tuyệt đẹp của các ngôi trường cổ kính ở một đất nước xa xôi nào đó là đủ để thổi bùng lên ham muốn cạnh tranh ngay cả trong một cái đầu có vẻ thờ ơ nhất.
Các căn phòng được phép mở đèn sáng đến hơn mười hai giờ khuya. Một số khu vực bên trường và cả khu nội trú mở rộng cửa, trở thành nơi tự học. Sau bữa tối, nhà ăn được dọn sạch tức khắc. Nhiều hội bạn chọn nơi đây để làm bài theo nhóm. Không còn những bóng người chạy qua chạy lại đùa nghịch giữa các phòng. Không còn ai xin giấy phép ra ngoài chơi khuya. Những dãy hành lang mọi người thường tụ tập đùa nghịch vui vẻ trở nên vắng lặng. Nếu không kể những dải âm thanh rầm rì của các nhóm thảo luận vọng ra từ bên thư viện, phòng lab hoặc phòng ăn, bầu không khí hoàn toàn yên ắng.
Do nhập học muộn và đến từ tỉnh xa, so với tất cả những học sinh ở trường trung học quốc tế, trình độ tiếng Anh của Bình Nguyên kém hơn hẳn. Trước đợt thi học kỳ một tháng, cô giáo người Mĩ gốc Việt dạy môn Anh ngữ khối 11 bỗng đề nghị kèm Nguyên học thêm tất cả các buổi tối trong tuần, hoàn toàn miễn phí.
- Em không thể, thưa cô! – Cô gái nhỏ nói khẽ.
- Tại sao? – Nét tươi vui thân thiện của cô giáo khựng lại, thoắt chốc biến thành sự ngạc nhiên.
- Em không muốn ai phiền toái vì em cả. Cô sẽ mất thời gian nghỉ ngơi buổi tối! – Nguyên thành thật – Mặt khác, em cũng không có ý định ganh đua giành điểm cao. Có lẽ em sẽ chỉ học ở ngôi trường này hết năm nay…
- Dừng lại! – Cô giáo trẻ đột ngột cắt ngang, không ngần ngại tỏ ra thô bạo – Em nghĩ những lời giải thích như vậy cần thiết đối với tôi? Nhưng, tôi muốn chỉ rõ cho em thấy rằng, khi tôi đề nghị kèm thêm cho em, là vì mục đích chủ yếu em hướng tới, một người đi học. Và của tôi, một người đi dạy. Đây là vấn đề thuộc về nguyên tắc. Em không nên bận tâm đến thời gian của tôi. Đơn giản là khía cạnh xúc cảm cá nhân không hiện diện ở đây.
- Em hiểu, thưa cô – Nguyên cụp mắt – Vậy khi nào thì em có thể bắt đầu giờ học buổi tối?
- Từ tối nay! Tại phòng bản đồ.
- Em nhớ rồi! – Cô học trò nhỏ bỗng ngước lên, nhìn thẳng vào đôi mắt chưa hết ánh nhìn giận dữ – Em xin lỗi vì những biện minh ngu ngốc.
- Nguyên này, điều bất ổn nhất nơi em là gì, em biết không? – Cô giáo hạ giọng.
- Em không hoà đồng và kém năng động!
Cô giáo nhún vai:
- Đó không phải là lý do khiến em nhận lãnh phán xét thiếu thiện cảm từ bạn bè. Điều khó chịu nhất nơi em chính là thái độ không cần ai hết mà em luôn ngấm ngầm tỏ ra. Tôi có thể tự giải quyết mọi rắc rối một mình. Tôi không cần ai an ủi. Tôi đủ sức đương đầu với các nghi vấn và cả sự ghét bỏ. Blah blah blah… Em tin rằng mình dũng cảm khi tự mình gánh chịu, không khóc và hé răng nói ra nỗi đau đớn. Giá mà em hiểu, khi em nghĩ em không làm phiền, thì em lại càng làm tổn thương các thiện ý xung quanh. Có người cho rằng họ vô hại, họ không làm điều gì xấu. Họ làm sao biết được rằng, chính sự bất cần và lặng lẽ của họ lại làm cho bầu không khí vấy quanh họ bị nhiễm độc. Học cách tự chủ thật khó. Nhưng, học cách kết nối và bày tỏ cũng khó không kém đâu. Và em phải học được nó, Nguyên ạ!
Nguyên im lặng. Sau câu nói dài, cô giáo Anh văn phẩy tay nhẹ, quay lưng và lặng lẽ bước đi.
Nguyên lao vào học miệt mài, bù đắp lỗ hổng kiến thức. Sau bữa chiều, cô gái nhỏ mang sẵn sách vở và từ điển, đi thẳng sang khu trường học, nơi cô Anh văn đang chờ. Cách học một thầy một trò tỏ ra hiệu quả trong trường hợp này. Các thiếu hụt về ngữ pháp được hệ thống lại. Việc nhầm lẫn trong kỹ năng viết tiểu luận được điều chỉnh trực tiếp. Lớp vỏ nhút nhát ít nói nứt vỡ, bắt đầu thay đổi ít nhiều trong các buổi học hội thoại. Trừ những lúc phải học môn khác, Nguyên không rời tai khỏi chiếc earphones, tập nghe và lẩm bẩm đọc theo các đoạn tiếng Anh đúng giọng của người bản ngữ. Nỗ lực và sự tiến bộ nhìn thấy được từng ngày của cô học trò vốn luôn khép kín khiến cô giáo không khỏi ngạc nhiên. Dù việc chính của mình nơi đây là gì, thì mình vẫn cần phải học, Nguyên thường tự nhủ. Nhưng, ở một khía cạnh sâu xa mà cô gái nhỏ lảng tránh nghĩ đến, học cật lực cũng chính là cách dựng lên một rào chắn an toàn. Hàng rào này ngăn cách với ấn tượng u ám ghê rợn đã bám theo cô, sau cuộc tấn công trên hành lang tối khuya hôm ấy…
Cũng như Nguyên, Khiết không học bài tại phòng nội trú, dù nó yên tĩnh, ấm áp, đầy đủ tiện nghi và tủ lạnh nhỏ luôn có sẵn vài món khoái khẩu để nhấm nháp. Da Nâu ôm sách vở đến học nhóm cùng các cô bạn gái bên phòng thư viện. Bản tính sôi nổi, ưa thích thành thật và cũng dễ bỏ qua phiền muộn, nhưng ý nghĩ cùng hít thở bầu không khí căng thẳng trong phòng cùng cô bạn từng rất thân thiết, với Da Nâu, không dễ chịu chút nào. Sau vụ trao đổi giận dữ ở nhà ăn, thật khó tin, San vẫn giữ vẻ bình thản. Trong phòng nội trú, cô bạn xinh đẹp trò chuyện với Da Nâu, giữ cân bằng tài tình, không để lộ chút bối rối nào. Chỉ có điều, trong suy nghĩ của riêng Khiết, mọi việc đã không còn như cũ.
***
Duy nhất một người không ôn bài bên khu tự học hoặc ở lại phòng mình mà chọn một băng ghế ở sân sau. Những quyển sách, vở ghi và chiếc laptop nhỏ chừng như đủ tạo thành một thế giới riêng bao quanh Danny. Năm giờ chiều, cậu mang sách vở xuống vị trí ưa thích. Toà nhà nội trú đổ bóng êm dịu. Mặt trời cuối mùa đông kẻ những sọc nắng nhạt màu trên các khoảng sân chơi bóng rổ và cầu long. Xa hơn, bên bãi đất trống, các búi cỏ hoang từ lúc nào đó đã ngả sang sắc xám bạc, im lìm, nổi rõ trên bức tường rào bám đầy rêu. Nhưng, chỉ cần một trận gió thoáng qua rất nhẹ, chúng sẽ rờn lên ngay, tựa như vừa lướt qua đấy cuộc đua của những bàn chân vô hình. Trước khi tắt lịm, ánh hoàng hôn thường rực lên chừng mươi phút. Băng ghế với chàng trai ngồi một mình bỗng tình cờ lọt vào một luồng ánh sáng đặc biệt. Tuy nhiên khoảnh khắc đó không kéo dài. Bóng tối sẽ kéo xuống rất nhanh. Những ngọn đèn cao áp trong sân bật sáng. Các đợt gió nhặt hơn và không khí cũng lạnh hơn. Sau bữa tối ăn chớp nhoáng, Danny lại trở ra sân, vẫn ngồi đúng chỗ đấy. Dưới ánh sáng của những ngọ đèn, cậu tiếp tục học bài. Thảng hoặc, như để cho đôi mắt nghỉ ngơi, câu mới lơ đãng ngẩng lên, lướt nhanh qua các ô cửa sổ đóng kín của dãy phòng nội trú bên cánh trái. Một sở thích cá nhân hơi kì cục của một học sinh giỏi – bắt gặp cảnh tượng đó, thầy cô và các bạn tự lý giải.
Nhưng, có một người không nghĩ như thế.
Chỗ ngồi lạ lùng này, với Danny, không hề là lựa chọn tình cờ. Danny ngồi đây, vì cậu đang đặt mình vào vị trí của một người canh gác. Từ đây, có thể nhìn thấy rõ những ai qua lại từ khu nhà nội trú sang các phòng học. Từ đây, có thể quan sát mọi dấu hiêu bất ổn có thể xảy ra bên ngoài một căn phòng ở tầng ba. Cửa sổ phòng số 6.
Ô cửa sổ tối đen.
Sau vụ tấn công ở lối đi, Danny và Nguyên đồng ý sẽ giữ kín những gì đã xảy ra. Sẽ không một ai biết đến trải nghiệm kinh hãi đó, ngoài chính họ. Cả hai cũng không nói gì thêm, không đưa ra bất kì phỏng đoán nào về kẻ tấn công ma quái. Bởi, dù mỗi người đều hiểu theo cách của riêng mình về bóng ma, thì cả hai vẫn gặp nhau ở một điểm chung: Mục đích của vụ tấn công không phải Bình Nguyên hay Danny. Kẻ mà bóng ma hướng đến, nhất thiết phải tiêu diệt, chính là mối quan hệ vừa chớm của hai người bạn trẻ.
Không bao giờ Danny muốn mất đi mối liên kết đặc biệt với cô bạn đặc biệt. Nhưng, cậu đủ tỉnh táo và nhạy bén để hiểu, nguy hiểm đang rình rập quanh đây. Mọi cử chỉ của cậu và Nguyên đều bị quan sát bởi các đôi mắt vô hình. Theo một quy ước ngầm tự hiểu với nhau, cậu và Nguyên không gặp riêng, không bắt chuyện với nhau nữa. Chỉ đưa mắt nhìn cô bạn nhỏ từ xa, ở hành lang lớp học buổi sáng, ở nhà ăn buổi tối, với Danny thế là đủ. Chỉ cần biết Nguyên an toàn, vẫn ở đâu đấy trong không gian cậu đang sống, là đủ.
Tròn ba tháng kể từ ngày cô bạn nhỏ nhắn hiện diện ở ngôi trường này, Danny biết rõ, sắp đến lúc những kẻ giấu mặt bắt đầu lộ diện. Những hành động tàn bạo có thể sẽ tác quái với mật độ dày đặc hơn, vào những lúc khó ngờ nhất, với những hậu quả không ai muốn tưởng tượng đến.
Danny tự hứa với mình, từ thời khắc ấy, cậu sẽ luôn để mắt đến mối an nguy của Nguyên, không rời.
Khi Danny nghe ngóng, dè chừng bất cứ nguy hiểm nào có thể xảy ra với Nguyên trên lối đi có mái che vắng vẻ hoặc bất kì động tĩnh nào có thể xảy ra ở phòng 306, thì từ chính căn phòng đó, nép sát bên khung kính luôn cài chặt, một đôi mắt mở trừng trừng, lặng lẽ quan sát cậu.
***
Đã có kết quả thi học kì. Khối mười một, điểm số dẫn đầu thuộc về ba học sinh: Danny, San và một cậu bạn người Hàn. Trong danh sách được khen thưởng, có tên Bình Nguyên, ở mục học sinh có nỗ lực và tiến bộ vượt bậc. Tại buổi lễ phát thưởng sôi động ở sảnh lớn bên toà nhà chính, khi trao cho cô học trò nhỏ lớp 11A3 cái kỷ niệm chương bằng pha lê, khắc biểu tượng của trường – chiếc chìa khoá tri thức gắn vào một chuỗi hạt uốn cong như một con dốc, thầy hiệu trưởng bắt tay Nguyên, nói nhanh: “Khá lắm. Em làm tôi nhớ đến một người từng học tại ngôi trường này, hơn ba mươi năm trước. Không chỉ học giỏi, cô ta còn có lối suy nghĩ sâu sắc đặc biệt. Tôi hy vọng, em sẽ học ở đây đến cùng, không bỏ cuộc, như người bạn học của tôi ngày ấy…”. Những ngón tay Nguyên lạnh toát. Cô nói khẽ, rành mạch: “Mẹ em không phải là người bỏ cuộc. Nhưng trong tình huống nguy hiểm ép buộc, mẹ em không thể tìm thấy lựa chọn nào khác, ngoài chạy trốn!”. Nụ cười tắt ngấm. Gương mặt thầy hiệu trưởng đông cứng lại. Trong tích tắc ấy, ông đã hiểu ra vì sao có nét tương đồng đặc biệt trên gương mặt non trẻ trước mặt ông, với một hình ảnh đã bị hút sâu vào hố đen quá khứ, nhưng đôi khi vẫn cứ hiện ra, ám ảnh…
Chỉ còn vài ngày nữa, các học sinh khu nội trú sẽ được về nhà. Kỳ nghỉ cuối năm kéo dài qua hết Tết. Mọi người bắt đầu thu dọn hành lý, bỏ bớt những thứ đồ đạc không còn dùng tới. Bãi cỏ cạnh sân thể thao đặt thêm dãy thùng composit màu vàng cam, với những hình vẽ hướng dẫn dán trên mặt nắp. Khác với những kì dọn dẹp trước, giờ đây, để rèn luyện ý thức bảo vệ môi trường, theo yêu cầu của thầy quản lí khu nội trú, khi mang những thứ bỏ đi đến đây, các học sinh vẫn phải phân loại chúng lần nữa, bỏ vô đúng từng thùng. Mang xuống nhét vào cái thùng chứa đồ thuỷ tinh có thể tái chế một chậu nuôi cá bị thủng và vài chai nước ngọt, Nhật phát hiện ra rất nhiều quần áo còn mới, chỉ hơi lỗi mốt một chút hoặc vì lí do nào đấy không được chủ nhân ưa thích nữa. Cậu bé ngạc nhiên đến mức sốc nặng. “Uổng phí kinh khủng!” – Cậu bé chốt lại, khi rủ Bình Nguyên ngày hôm sau mang theo hai thùng carton lớn, lựa chọn quần áo và sách báo mọi người bỏ đi, cũng như xin thêm bạn nào hảo tâm.
Tất cả quần áo xin được sẽ được chuyển sang hội từ thiện, họ sẽ phân phối tới các trường nuôi dạy trẻ mồ côi. Còn các tạp chí bìa cứng và bìa lịch cũ thì gửi đến trường khiếm thị, tận dụng làm chữ nổi. Thấy công việc lí thú, Khiết cũng nhập nhóm đi xin. Hai cô gái và một cậu bé kéo các thùng carton đi dọc theo các dãy hành lang, gõ cửa, vào hẳn từng phòng lựa chọn các món không dùng nữa. Trừ một vài phòng khó chịu xem đây là “trò diễn” làm nổi hòng kiếm nhận xét tốt trong học bạ, hoặc vì chưa hết ác cảm với Bình Nguyên mà đóng sầm cửa, các cô bạn gái đều hào phóng và cảm thấy nhẹ nhõm. Tối, nhóm ba người tranh thủ ôm các thùng carton rỗng kéo sang cánh trái, khu vực của các học sinh nam. Ngày dọn dẹp hôm nay là cuối cùng. Mai, có thể được người nhà lái xe tới đón hoặc tự mình ra sân bay, các học sinh nội trú sẽ bắt đầu rời trường, bắt đầu kì nghỉ. Trên đoạn cầu nối, Nhật xăng xái đi trước. Cậu bé tự đặt mục tiêu phải kiếm được hai thùng đầy quần áo từ thiện. Bước chậm dần, Bình Nguyên bỗng quay lưng. Không kịp nữa, Da Nâu đã nắm lấy khuỷu tay, giữ cô bạn lại, nói khẽ: “Nếu cậu thực sự có thiện cảm với một ai đó, thì đừng tránh mặt. Đừng viện dẫn bất kì lí do nào!”. Nguyên gật nhẹ. Cô biết, ai là người Khiết tránh gọi rõ tên trong câu nói hàm ý.
Tuy nhiên, cửa phòng Danny khoá chặt. “Anh ấy đi đâu rồi! – Nhật thất vọng kêu lên, tự an ủi – Nhưng em sẽ gặp anh ấy sau. Chắc chắn, anh ấy sẽ là người cho nhiều thứ nhất!”. Thấy dễ thở hơn, Nguyên cười, gật đầu với cậu bé nhiệt thành. Nhưng Khiết giật mình, chộp mạnh vai cậu bé lớp dưới: “Từ sáng đến giờ, em có nhìn thấy Danny không?”. Nhật nhíu trán, căng thẳng lục soát trí nhớ, chầm chậm lắc đầu.
***
Từ phía sau, một bàn tay, rồi thêm một bàn tay nữa nhẹ nhàng đặt lên vai Danny, khi cậu ngồi ở băng ghế quen thuộc trong sân thể thao. Đôi tay mềm và nhỏ của một cô gái, nhưng sức nặng mỗi lúc một thêm trĩu xuống. Cậu ngồi im, vai gồng cứng. Trong cuộc đọ sức ngấm ngầm, cả hai đều hiểu, nếu lơi lỏng, chịu khuất phục, dù chỉ một giây, kẻ thua cuộc sẽ bị kẻ chiến thắng chi phối, trong rất nhiều diễn biến sau này. Rốt cuộc, San nhấc tay ra khỏi vai Danny. Tự nhiên và bình thản, cô bạn hất nhẹ khuôn đầu xinh đẹp cái mũ hoodie, hỏi có thể ngồi cùng băng ghế được không. Danny gật, vào thẳng chuyện:
- Có việc gì mà bạn xuống đây?
- Khi kẻ được xem là mối nguy hiểm đến ngồi cạnh và nói chuyện, người canh gác sẽ thoải mái hơn! – San nói, với một chút châm biếm.
- Chúng ta không có gì để nói với nhau cả. Ngày mai, mỗi người trở về nhà của mình. Những việc cũ trước đây coi như chấm dứt.
- Trong mối quan hệ với Bình Nguyên, bạn gần đạt được mục đích rồi, phải vậy không? – Bẻ ngoặt câu chuyện sang hướng khác, cô bạn xinh đẹp mỉm cười. Nhưng vẻ chờ đợi căng thẳng dưới đáy mắt thì không lẫn được.
- Mục đích gì? Điều tôi nghĩ về Bình Nguyên không phải là thứ tôi cần nói ra với ai cả! – Danny nói nhanh, không che giấu âm sắc khó chịu – Với bạn lại càng không, San ạ.
- Bạn nghĩ tôi là cô nàng ngốc nghếch? Bạn nghĩ rằng cách khiến cho mọi người xem tôi là cô nàng giận dữ, cư xử rối loạn vì bị bỏ rơi, bạn sẽ dể dàng lái mọi việc theo hướng bạn muốn? Nhầm rồi, Danny. Chúng ta sinh ra và lớn lên trong cùng một tham vọng. Chúng ta chia sẻ cùng một mục đích. Bạn và tôi đều hiểu nhau hơn ai hết. Vì thế, đừng mang những từ như cảm xúc, sự quan tâm, hay cả tình yêu ra đây để đánh lạc hướng tôi. Những điều buồn cười đó chỉ che mắt được các anh chàng, cô nàng ngây thơ như Khiết mà thôi. Chúng ta là những đứa trẻ ưu việt, được nuôi dạy và đào tạo theo lối khác thường. Phải không?
- Bạn còn nhớ câu nói của một nhân vật trong bài thi học kì môn Văn chương quốc tế mới đây chứ: Được nuôi dưỡng bằng những trái táo tẩm thuốc, không phải tất cả đều bị nhiễm độc.
- Ý bạn là gì, Danny?
Nhìn thẳng lên khung cửa sổ đóng kín tối đen, Danny thì thầm thành tiếng điều cậu đã suy nghĩ suốt thời gian gần đây:
- Ngay cả khi được rèn luyện cùng chung khuôn mẫu, thì mỗi kẻ trong chúng ta vẫn có quyền lựa chọn lớn lên theo các hướng khác nhau!
- Hướng khác? – San ngật cổ ra sau, cười khe khẽ, như thể vừa nghe lời nói ngây ngô nhất trên đời – Chẳng phải tất cả những gì bạn làm thời gian qua chính là chọn cách khôn ngoan để tiếp cận con gái người chạy trốn?
- Không hẳn vậy đâu! – Danny thốt lên, cắt ngang. Cậu nhận mình đã rơi vào tình huống một con thú luôn tự tin rằng mình tự do và khôn ngoan, đột ngột bị một con thú tinh ranh hơn, mạnh mẽ hơn lùa sát bên bờ vực – Với bạn ấy, tôi đã…
Cô bạn xinh đẹp xua tay. Những lời nói lạnh lẽo và tỉnh táo tiếp tục tuôn ra từ đôi môi đỏ thắm:
- Nếu không muốn tôi nói hết sự thật với cô bạn bé bỏng của bạn, thì thừa nhận đi nào, Danny. Ngay từ đầu, bạn quyết định tiếp cận, tạo ra một ấn tượng tốt đẹp với Bình Nguyên, là vì chuỗi hạt quyền lực. Hay nói cách khác, rõ ràng hơn, bạn đang nuôi tham vọng chiếm đoạt chuỗi hạt bí hiểm đó, mà không bị nguy hiểm? Phải vậy không?
- Phải!
Cất lên lời thừa nhận ngắn ngủi, Danny ngồi im. Từ trên các đỉnh cổ thụ tối đen, gió thốc tháo đổ xuống theo hình xoắn ốc. Những lọn tóc bay phần phật về phía sau, biến gương mặt chàng trai trẻ thành đầu tượng của chiến thần. Một chiến thần đau đớn, và tàn nhẫn.
Bình luận facebook