• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Chuông Gió (6 Viewers)

  • Chương 112

Truyện được đăng tại Vietwriter.com

Lái xe suốt một chặng đường dài gập ghềnh, gấn tới trưa, xe của Nhạc Phong dừng lại trước một quán cơm tồi tàn trước cổng thị trấn, Thạch Gia Tín giúp anh dỡ hành lý xuống, nói là quãng đường tiếp theo xe không tiện đi vào, phải mất khoảng 2 - 3 tiếng, còn phải ngồi máy kéo, xong lại phải đi bộ một đoạn nữa.

Nhạc Phong đã đi nhiều nơi, đường xấu hơn cũng đã đi qua rồi, cũng không cảm thấy có gì quá đáng, dừng lại ở quán cơm ăn trưa, bản tính kén ăn của Quý Đường Đường lộ rõ. Nhạc Phong đã cố gắng chọn mấy món nhìn có vẻ đắt tiền ngon lành, sau khi bê lên, Quý Đường Đường vẫn mang vẻ mặt chán ghét, gảy gảy hai cái rồi gác đũa bên cạnh, vậy chưa tính, cô còn nhất quyết dùng ánh mắt bị ngược đãi để hung tợn trừng Nhạc Phong, giống như anh là một kẻ ác độc chuyên hành hạ người khác vậy.


Nhạc Phong lười không để ý đến cô, quay người tự mình ăn đồ của mình, kết quả Quý Đường Đường cưỡng ép xoay vai anh lại, ép anh phải đối mặt với ánh mắt khiển trách của mình, mấy lần như thế, Nhạc Phong cả giận, tay vỗ xuống bàn, quát cô: "Ăn cơm đi!"

Nghe thì không nghe được, nhưng Nhạc Phong nổi cơn giận thì cô vẫn nhận biết được, tỏ vẻ đáng thương nhìn anh nửa ngày, Nhạc Phong còn tưởng cô sẽ khóc, ai ngờ cô lại ngoan ngoãn nhặt đũa lên bới cơm, Nhạc Phong nhìn cô mà cứng người, cuối cùng cảm thán nói, Đường Đường ở cổ đại tuyệt đối là địa chủ chuyên bắt nạt kẻ yếu, sao có thể gió chiều nào ngả chiều ấy như vậy chứ.

Thạch Gia Tín ở bên cạnh cười cười.

Nhạc Phong giật mình, suốt dọc đường, Thạch Gia Tín vẫn im lặng, anh cũng không bắt chuyện với anh ta làm gì, hiếm hoi thấy nét mặt anh ta giãn ra một chút, hình như có thể dụ anh ta nói mấy câu.

Nhạc Phong gắp thức ăn, làm ra vẻ lơ đãng hỏi anh ta: "Đang yên đang lành, đàn ông đàn ang, có chuyện gì nghĩ không thông đến mức phải tự tử chứ?"

Thạch Gia Tín im lặng, được một lúc mới đáp: "Nhất thời xúc động."

Nhạc Phong nhất thời cũng không có hứng thú nói chuyện tiếp với anh ta, trong lòng cảm thấy con người này thật giả dối, chuyện gì cũng che che giấu giấu nói nửa chừng, làm như là ông đây muốn hỏi thăm chuyện của nhà anh lắm vậy.

Cơm nước xong, cái máy kéo mà Thạch Gia Tín đang chờ vẫn chưa đến, gọi điện giục, đầu kia nói là sang thị trấn bên cạnh lấy ít phân hóa học, bảo bọn họ chờ một chút, một nơi hẻo lánh như vậy, cũng không thể dùng lý lẽ chính xác đúng giờ của thành phố lớn để ràng buộc đối phương, dù sao cũng là địa bàn của người ta, có mỗi cái máy kéo, anh thích thì chờ, ba người đành phải ngồi lại quán cơm chờ.

Quý Đường Đường vĩnh viễn không thiếu hoạt động để giải trí, chẳng hiểu sao cô lại nổi hứng với mấy con gà tự nuôi của quán cơm, đứng đằng trước say sưa nhìn gà bới đất tìm thức ăn, được một lúc đến con gà cũng thấy cô phiền, quay mông về phía cô, cô cũng bất khuất vô cùng, mặt dày chạy ra trước mặt con gà tiếp tục nhìn.

Nhạc Phong đứng cách đó không xa nhìn cô, chỉ sợ đến lúc con gà kia không chịu nổi mà đi mổ cô, thầm nghĩ bị mổ đáng lý sẽ khóc lên, nhưng nếu cô ấy đứt dây thần kinh nào mà đi đánh nhau cùng con gà kia thì sao, chẳng lẽ mình còn phải chạy ra can?

Đang suy nghĩ, Thạch Gia Tín chợt nói một câu: "Khi nào gặp Thịnh Cẩm Như, bà ta có hỏi tên của Thịnh Hạ, anh đừng có trả lời là Quý Đường Đường, người nhà họ Thịnh rất coi trọng chuyện này, cho dù có bỏ trốn lấy chồng ở bên ngoài, hậu đại cũng không được thay tên đổi họ, đổi họ là khinh sư diệt tổ Anh xem, Thịnh Thanh Bình dù bỏ trốn nhưng vẫn để con gái mang họ Thịnh, nếu không phải sau này xảy ra chuyện diệt môn thì đã không bắt cô ấy đổi tên."

Nhạc Phong ừ một tiếng, nhớ đến cuộc điện thoại Thạch Gia Tín gọi tối qua, không kìm được hỏi anh ta: "Tối qua, Thịnh Cẩm Như mới biết mẹ của Đường Đường đã mất rồi? Bao nhiêu năm như vậy, bà ta hoàn toàn không biết gì sao?"

Thạch Gia Tín cười lạnh: "Người nhà họ Thịnh chắc chắn sẽ không đi tìm những cô gái đã trốn đi đâu, năm đó, Thịnh Thanh Bình không những bỏ trốn, mà trong lúc trốn đi, dì ấy còn giết một bà vú già ở Thịnh gia, chuyện này là cú sốc rất lớn đối với Thịnh Cẩm Như, sau chuyện đó, bà ta cũng không bước chân ra khỏi động đá vôi nữa, Thịnh Cẩm Như có một trai một gái, con gái là Thịnh Thanh Bình, con trai là Thịnh Thanh Dân, hơn mười năm trước, Thịnh Thanh Dân không hiểu tại sao lại nói muốn đi tìm chị gái về, Thịnh Cẩm Như không hề phản đối, tôi đoán lúc ấy, bà ta cũng rất muốn Thịnh Thanh Bình quay về. Ai ngờ Thịnh Thanh Dân đi rồi liền bặt vô âm tín, lúc ấy bọn tôi đều đoán là sau khi tìm được Thịnh Thanh Bình. bị chị gái giữ lại, bị thế giới phồn hoa bên ngoài cuốn hút, nên không quay về. Tối qua, bà ta cuối cùng cũng biết con gái đã sớm mất, còn con trai, một thời gian dài như vậy không có tin tức, chắc cũng lành ít dữ nhiều. Một trai một gái đều ra đi ngay trước mắt bà ta, đúng là... báo ứng!"

Nhạc Phong mới đầu nghe anh ta nói vậy, còn tưởng anh ta sẽ nói là "đúng là đáng thương", ai ngờ cuối cùng lại nghe thấy anh ta nghiến răng nghiến lợi nói ra bốn chữ "đúng là báo ứng", anh sửng sốt một chút, lại nhìn vẻ mặt trở nên gần như dữ tợn của Thạch Gia Tín, toàn thân không kìm được mà nổi da gà, lại nghĩ đến việc sắp phải giao tiếp với người nhà họ Thịnh, trong lòng gai gai không thoải mái chút nào.

Hơn ba giờ chiều, chiếc máy kéo chở phân hóa học kia mới xình xịch chạy tới, đằng sau là một đống bụi dày, Thạch Gia Tín bước lên trước, Nhạc Phong lên sau kéo Quý Đường Đường, ba người ngồi chia ra hai bên, vốn cùng ngồi trên thành xe, một lúc sau vì lắc lư quá, Nhạc Phong đành phải lôi bộ quần áo từ trong ba lô ra trải xuống sàn, kéo Qúy Đường Đường ngồi xuống, trải qua trận quát buổi trưa, Quý Đường Đường đã có kinh nghiệm, lần này không trừng anh, đổi thành dùng một ánh mắt vô cùng buồn bã nhìn anh, như đang tố cáo, anh nhìn đi sắp rung lắc chết em rồi, đều là do anh kêu em ngồi máy kéo....

Nhạc Phong bị cô nhìn chột dạ, được một lúc vươn tay lên che mắt cô lại, như cảnh vuốt mắt làm cho người ta nhắm mắt trên ti vi vậy, cô ngoan ngoan khép mắt lại hai giây, sau đó lại mở mắt, còn mở to hơn lúc trước, Nhạc Phong lại vươn tay lên che lại, được mấy lần, chắc cô tưởng anh đang chơi trò chơi với cô, cười khanh khách thích thú, Nhạc Phong kéo cô vào trong lòng, cằm gác lên tóc cô cọ cọ, trong lòng vừa ngọt ngào vừa khó chịu, chợt nhảy ra một suy nghĩ, thực ra thì như thế này cũng tốt lắm rồi, cô chẳng biết gì cả, có lẽ sẽ vui vẻ hơn một chút.

Quãng đường đầu còn có thể gặp được vài người, đoạn sau quả thật đến bóng quỷ cũng không có lấy một cái, đường càng đi càng hẹp, rừng cây hai bên càng thêm rậm rạp, có lúc, nhánh cây cổ thụ hai bên đan vào nhau tựa như một cái cổng vòm, âm u, đến gần chạng vạng đột nhiên lại đổ mưa, cũng may trong hành lý có vải che mưa, giương lên đủ che hai người, nghe tiếng mưa lách tách nện vào tấm vải trên đầu, Quý Đường Đường tò mò vô cùng, núp dưới tấm vải ngửa đầu lên nhìn, Nhạc Phong gọi Thạch Gia Tín vào trú mưa cùng, anh ta nép trong góc xe, hờ hững nhìn anh một cái, lắc đầu, vẫn giữ nguyên tư thế trước, nhanh chóng bị mưa làm cho ướt sũng.

Cơn mưa đột ngột khiến cho hành trình càng trở nên khó khăn, bánh xe vẫn lăn, có một lần còn sa lầy, chủ xe ngoài miệng thì ầm ĩ, bảo mấy người ngồi trên xe giúp đào hố, Thạch Gia Tín chắc chưa từng làm việc này bao giờ, đào hố để cứu xe phải đào từ đằng trước chỗ bánh xe bị hãm để kéo ra cũng không biết, Nhạc Phong nhìn mà sốt ruột, cứ tiếp tục đào thế này là định chôn luôn cái xe hay sao? Cuối cùng, anh đành phải cướp lấy xẻng, Quý Đường Đường đội vải che mưa cầm đèn pin soi cho anh, xẻng đi đến đâu cột sáng liền theo đến đó, rất nghiêm túc và tròn trách nhiệm.

Cuối cùng cũng đến nơi, trời đã tối đen, nhìn di động đã quá tám giờ, bác lái máy kéo thanh toán tiền, lại xình xịch lên đường, Nhạc Phong liếc mắt nhìn nơi hoang sơn dã lĩnh này, đầy một bụng ức chế, thầm nhủ, đừng có nói Thịnh gia Thạch gia đều là hồ ly biến thành, muốn đến cửa thăm hỏi còn phải đào hầm dưới đất đấy.

Đang suy nghĩ, Thạch Gia Tín bước tới, chỉ rặng cây rậm rạp trên núi, nói: "Có một con đường nhỏ để lên núi, tạt qua phía sau kia là đến."

Nhạc Phong phát điên, giày vò cả một ngày, hết lái xe lại máy kéo còn đào hố, chắc cũng phải quá mười hai tiếng đồng hồ rồi, vừa ướt vừa lạnh vừa đói, vậy mà còn nói với anh là còn phải leo núi!

Tức thì tức, lại không thể trở mặt với Thạch Gia Tín, dù sao người ta cũng đang giúp mình phải không?

Quý Đường Đường hiển nhiên đã thấy bất an, sau khi lên núi càng trở nên rõ ràng, xung quanh toàn là rừng rậm, vừa bước vào trong, đối diện nhau mà không bật đèn pin thì đến mặt cũng không thấy được, cộng thêm đường vô cùng khó đi, chân đạp xuống nhấc lên đã dính một lớp bùn dày, đi vài bước đã thấy nặng như đeo đá vào chân, xung quanh lại tối như mực, không biết đằng sau bóng cây có yêu quái nấp hay không, cô không dám dỗi không đi, chỉ sợ chậm một bước lại phía sau sẽ bị lạc, trong lòng lại sợ, vừa đi theo vừa len lén khóc, trời mưa to, Nhạc Phong đi trước kéo cô, căn bản không phát hiện ra cô đang khóc, lúc sau đến sườn dốc, quay đầu lại kéo cô, mới thấy mắt cô đã đỏ như con thỏ, Nhạc Phong vừa buồn cười lại vừa đau lòng, gọi Thạch Gia Tín đang dẫn đường phía trước dừng lại, bản thân không dùng vải che mưa nữa mà quấn quanh Đường Đường từ đầu đến chân, buộc lại ở cổ, chỉ lộ mặt ở bên ngoài, lại liên tiếp khoa tay múa chân ra hiệu cho cô đừng sợ, Quý Đường Đường sụt sịt gật đầu, từng giọt nước mắt lại lã chã rơi xuống.

Đi khoảng một canh giờ, mưa tạnh dần, Thạch Gia Tín chợt dừng bước, vươn tay chỉ về phía xa: "Nhìn thấy không, sắp đến rồi."

Theo hướng chỉ, có thể thấy ánh đèn thưa thớt, bởi vì xung quanh rất tối, càng khiến cho mấy ngọn đèn lác đác kia sáng hơn, Nhạc Phong thở hắt ra một hơi, hỏi anh ta: "Thịnh Cẩm Như ở đó?"

Thạch Gia Tín lắc đầu, ra hiệu cho Nhạc Phong ngẩng đầu nhìn lên: "Thấy ngọn núi kia không?"

Trong bóng tối, thế núi dựng thằng hướng lên trên, bình thường nhìn có lẽ không tính là là đồ sộ cao lớn, nhưng giờ đang ở sườn núi, con người nhỏ bé vô cùng, trong lòng không khỏi thấy kinh sợ, Thạch Gia Tín vươn tay chỉ cho anh: "Đằng kia chính là nơi ở của những người bình thường ở Thạch gia và Thịnh gia, cơ bản là tạo thành một vòng thôn xóm lượn quanh sườn núi, từ thôn đó đi lên một đoạn, lại có một thôn tụ cư nữa, ở đó là nhnững người giống như tôi, có thể ngửi thấy múi máu, có thể kết hôn với con gái nhà họ Thịnh, đi lên chút nữa là nơi ở của những người con gái nhà họ Thịnh, nhưng chỉ có mấy nhà, phần lớn bọn họ sống trong động đá vôi. Cho nên trừ phi người nhà họ Tần bao một cái trực thăng nhảy dù xuống, nếu không muốn tiếp xúc với phụ nữ nhà họ Thịnh, phải đi qua từng tầng từng tầng từ chân núi, còn phải vượt qua hai tầng lá chắn do con người tạo ra nữa, vô cùng khó khăn."

Nhạc Phong nghe mà có chút ngẩn ra: "Không phải toàn bộ người nhà họ Thạch các anh đều kết hôn với con gái nhà họ Thịnh à?"

Thạch Gia Tín lạnh nhạt đáp: "Bọn họ cũng muốn lắm, nhưng Thịnh gia làm gì có nhiều con gái như vậy? Cũng không thể để cho bao nhiêu người đàn ông của Thạch gia độc thân hết được đúng không. Mấy thập niên trước cũng vì hôn nhân cận huyết quá nhiều nên sinh ra không ít quái thai, thế hệ trước cũng có chút tỉnh ngộ. Hơn nữa, kết hôn bình thường, mới giống như một cái thôn bình thường, nếu không một đám người lại thần thần bí bí như vậy, chẳng phải là tự dưng khiến người ta hoài nghi hay sao?"

Anh ta càng giải thích, Nhạc Phong càng khó hiểu, trên cảm giác, vốn tưởng Thạch gia hay Thịnh gia chẳng qua chỉ là một đầm nước sâu, tiến vào mới phát hiện ra dưới đáy nước còn có một cái động không đáy, không biết ẩn giấu bao nhiêu bí mật, suy nghĩ một lúc lại không kìm được hỏi: "Nếu không phải tất cả đàn ông nhà họ Thạch đều ngửi được mùi máu, vậy cái thôn toàn người "bình thường" này có tác dụng gì? Quân tiên phong ... phòng bị Tần gia?"

Khóe miệng Thạch Gia Tín xẹt qua một tia cười máy móc, giống như đang cười nhạo anh chẳng biết gì: "Làm ăn."

Làm ăn? Còn làm ăn? Làm ăn cái gì?

Nhạc Phong còn định hỏi, Quý Đường Đường phía sau đột nhiên thét chói tai, Nhạc Phong lo lắng vội quay lại nhìn, mới phát hiện chỉ là con gì đó to bằng con chuột, vèo một cái vọt qua chân Quý Đường Đường, làm cô sợ đến mức nhảy loạn lên, Thạch Gia Tín lạnh lùng nhìn bọn họ một cái, nói: "Trễ lắm rồi, mau đi thôi."

Tên Thạch Gia Tín này, một khi nói chuyện thì chỉ rặn ra được mấy câu, một khi đã ngậm miệng lại rồi thì như cái hũ nút, không biết bao giờ mới mở miệng tiếp, Nhạc Phong cũng không tiện hỏi nữa, đành phải kéo Quý Đường Đường đuổi theo.

Đến gần mới phát hiện nơi này thực sự là một cái thôn làng đặc biệt "thôn làng", cột điện cáp điện thoại, phòng phát thanh, cái gì nên có đều có, có vài nhà còn có xe máy đỗ ngoài, xem ra đường núi chật hẹp, xe máy trái lại là công cụ giao thông chủ yếu.

Nhạc Phong nhíu mày một cái, đã có xe máy, sao vừa nãy còn bắt bọn họ khổ sở bước từng bước leo núi lên.

Thạch Gia Tín dường như nhìn thấu tâm tư của anh: "Anh còn mong người nhà họ Thạch đi xe máy xuống đón anh à, mấy người cũng đâu phải khách quý gì."

Điều này cũng đúng, lần này coi như là đứa con phản bội của Thịnh gia trở về cầu sự giúp đỡ đi? Còn không biết có người chịu gặp không đây.

Khi tới gần cửa thôn, Nhạc Phong theo bản năng bước chậm lại, mũ trùm mưa của Quý Đường Đường đã bị chính cô kéo xuống, vải che mưa khoác trên người, giống như một cái áo gió lớn, càng tới gần thôn, cô càng trở nên im lặng, ánh mắt có chút ngẩn ngơ, sững sờ nhìn tất cả trước mắt.

Về lý mà nói, cô, với cái thôn này, hẳn là không có bất cứ ký ức nào mới đúng, có điều gốc rễ ở đây, cách mà cô nhìn nơi đây, hẳn là khác với cách anh đang nhìn chăng?

Cửa thôn có một ông lão bước ra, có chút thù địch nhìn bọn họ, hình như ngay đến cả Thạch Gia Tín cũng không được khách khí cho lắm, Thạch Gia Tín nói mấy câu, sắc mặt người kia thoáng hòa hoãn một chút, đưa bọn họ tới một gian phòng của thôn ủy, vừa giật dây đèn, ánh sáng lóa cả mắt, chỉ chốc lát, có người mang nước nóng và khăn lông bước vào, Nhạc Phong vắt khăn, đầu tiên lau mặt cho Quý Đường Đường, sau đó mới lau mái tóc ướt nhẹp của mình, Thạch Gia Tín nửa đường đi ra ngoài vẫn chưa quay lại, được một lúc lại có người mang đồ ăn tới, cháo và bánh bao, còn có chút dưa muối, Nhạc Phong thầm nhủ nhà họ Thịnh này đãi khách thật nghèo nàn, có điều chung quy vẫn đang đói bụng, có gì ăn nấy thôi, gạo Quảng Tây bao giờ cũng lép hơn so với phương Bắc, dù đã nấu thành cháo, ăn vẫn thấy lạo xạo trong mồm.

Quý Đường Đường ăn được vài miếng thì thôi, cúi đầu ngơ ngác nhìn cháo trong bát, Nhạc Phong thấy lạ, ngồi xích lại muốn hỏi xem có phải cô không thấy đói hay không, vừa mới đặt tay lên tay cô mới phát hiện, tay của cô lạnh vô cùng, hơi run lên nhè nhẹ, Nhạc Phong sửng sốt một chút, trái tim dâng lên một cảm giác chẳng lành, Quý Đường Đường quay đầu nhìn anh, từ lúc xảy ra tai nạn, ánh mắt của cô trở nên rất đơn thuần, chỉ có vui vẻ hay tức giận, tùy theo tâm trạng mà thể hiện ra, nhưng lần này, Nhạc Phong rõ ràng nhìn thấy sự kinh hãi nồng đậm trong ánh mắt cô.

Ánh mắt của cô khiến trái tim Nhạc Phong như ngừng đập trong chốc lát, cũng quên mất rằng cô không nghe được, bật thốt lên hỏi cô: "Đường Đường, em đang sợ cái gì?"

Quý Đường Đường vụt đứng dậy, môi cô mấp máy, ra sức kéo tay Nhạc Phong, Nhạc Phong mặc cô kéo đi, ra cửa mới phát hiện cô vẫn kéo anh về phía ngoài thôn, cảm giác bất an ngày càng mãnh liệt, mặc dù vẫn không thể giao tiếp bằng ngôn ngữ với cô, Nhạc Phong cũng hiểu ý cô: rất rõ ràng, cô đặc biệt sợ nơi này, cô muốn kéo anh nhanh chóng rời khỏi đây.

Lão già lúc trước ra đón bọn họ đứng dựa cạnh bờ tường bên ngoài, đang cầm một cái tẩu thuốc thật dài. nheo mắt đầy thâm ý nhìn bọn họ, rõ ràng phải là một cặp tắ vẩn đục già nua, cố tình lại sáng một cách kỳ lạ, sáng đến mức khiến người ta nổi da gà, quay đầu nhìn lại cả thôn, phòng ốc tối om, chỉ có vài ngọn đèn sáng, nhưng lại khiến người ta rợn tóc gáy, cảm tưởng như đằng sau những ô cửa đen ngòm không ánh đèn kia ẩn giấu vô số những ánh mắt dòm ngó.

Nhạc Phong hít sâu một hơi, nhớ ra hành lý của hai người vẫn còn để trong phòng, đồ đạc bình thường còn chưa tính, Lộ Linh của Quý Đường Đường và súng của anh đều ở trong, phải lấy lại, anh muốn kéo Quý Đường Đường đi cùng, nhưng cô vùng vẫy sống chết không quay lại, Nhạc Phong không còn cách nào, ước chừng quay lại lấy đồ chắc cũng chỉ mất mười giây, vậy nên anh vừa ra hiệu vừa nói với cô: "Đường Đường, em chờ ở đây, anh lập tức quay lại."

Anh ba bước gộp làm hai vọt vào phnòg, vừa mới cúi người cầm lấy túi xách, tầm mắt đột nhiên tối sầm, đèn trong nhà đột nhiên tắt hết, cùng lúc đó, cửa vang lên một tiếng cạch, rất rõ ràng là đã bị khóa từ bên ngoài.

Nhạc Phong vọt tới cửa sổ nhìn, lão già đứng trước cửa đang quay người lại nhìn anh qua lớp kính, tay lắc lắc chìa khóa, nhe răng cười cười, cùng lúc đó, cửa của hai gian nhà không đèn gần đó chợt bật mở, khoảng mười bóng người nhanh chóng lao về phía Quý Đường Đường, còn chưa đến gần đã nghe thấy tiếng thét chói tai của Quý Đường Đường.

Nhạc Phong cuống đến độ máu xông lên óc, xách ghế lên định phá cửa sổ, thủy tinh thì bể, song cửa bằng sắt không nhúc nhích, anh lại kéo cửa, khóa rất chặt, đạp hai cái cũng không mở, bên ngoài tiếng vùng vẫy của Quý Đường Đường ngày càng nhỏ, Nhạc Phong suýt nữa phát điên, ngừng hai ba giây mới nhớ đến khẩu súng, rút ra nã hai phát vào khóa cửa.

Tiếng vang khổng lồ khiến cho mọi người xung quanh đều cứng lại hai giây, khi kịp phản ứng lại, Nhạc Phong đã lao ra, họng súng đen ngòm chĩa vào đám người kia, nói: "Thả cô ấy ra!"
Đám người kia còn chần chừ một lúc, dường như không cam lòng lắm, Nhạc Phong nghiến răng, nhắm vào bàn chân một gã nổ một phát súng, người kia giống như bị rắn cắn thét lên nhảy lùi lại, Quý Đường Đường bị hai tên giữ chặt, đã trói được một nửa, vừa khóc vừa xô gã bên cạnh ra chạy lại gần, đầu chúi vào trong ngực Nhạc Phong, Nhạc Phong ôm lấy cô, cảm thấy thật có lỗi với cô, ngẫm lại mấy giây vừa mới trải qua, hối hận đến mức muốn giết chính mình.

Trong phòng tối một người cuối cùng bước ra.

Thạch Gia Tín.

Nhạc Phong giận quá hóa cười, trong lòng tự nhủ: Nếu còn tin tên này một lần nữa, tự mày chặt đầu xuống đi.

Thạch Gia Tín nói: "Nhạc Phong, anh tỉnh táo một chút, đừng giở thói ngang ngược ở địa bàn của nhà họ Thịnh."

Nhạc Phong một tay ôm Đường Đường, một tay quay họng súng chĩa về phía Thạch Gia Tín, nói: "Anh lại gần đây một chút, vừa rồi tiếng súng vang quá, chấn động lỗ tai không nghe thấy gì cả, lại gần đây mà nói."

Thạch Gia Tín do dự một chút, vẫn bước từng bước về phía anh, vừa đi vừa giải thích: "Thịnh Cẩm Như không gặp người ngoài, tôi cũng không còn cách nào khác, bà ta chỉ gặp một mình Thịnh Hạ..."

Nhạc Phong bật cười: "Bằng cách trói?"

"Anh biết là Thịnh Hạ rất cứng đầu, giờ cô ấy chỉ nghe lời anh, đưa cô ấy đi nhất định cô ấy sẽ không chịu, bọn tôi cũng không còn cách nào..."

Trong lúc nói chuyện, Thạch Gia Tín đã chậm rãi đi tới trước mặt, sắc mặt Nhạc Phong lạnh lẽo, báng súng nắm chặt trong tay, thuận thế một quyền đánh gục Thạch Gia Tín, anh có võ, không để cho Thạch Gia Tín có bất cứ cơ hội trở mình nào, đầu gối khuỵu xuống đè thẳng lên bụng anh ta, Thạch Gia Tín bị anh ấn xuống, cả gương mặt trắng bệch như tở giấy, Nhạc Phong buông Quý Đường Đường, bóp cằm Thạch Gia Tín buộc anh ta há miệng, họng súng nhét thằng vào trong miệng, gần như sâu đến cổ họng.

Thạch Gia Tín vùng vẫy muốn phản kháng, Nhạc Phong cười lạnh một tiếng: "Tốt nhất anh đừng có lộn xộn, cướp cò tôi không chịu trách nhiệm đâu."

Thạch Gia Tín không dám nhúc nhích nữa, anh ta sợ hãi nhìn Nhạc Phong, lùng bùng nói mấy chữ.

Lần thứ nhất, Nhạc Phong nghe không hiểu, lần thứ hai anh nghe rõ.

Anh ta nói: "Tôi chỉ vì Vưu Tư."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Vị Gió Hè
  • Cửu Nguyệt Hi
Chương 17...
Mưa phùn và gió
  • 5.00 star(s)
  • Bố Ngẫu Tiểu Thư (布偶小姐)
Phần 5 END
VÌ GIÓ Ở NƠI ẤY
  • Cửu Nguyệt Hi
Chương 47

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom