Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-102
CHƯƠNG 102:
“Thư, tại sao con lại quay về, quần áo trên người con làm sao vậy, là ai đã bắt nạt con?” Lê Tuyết Cầm nhìn thấy quần áo trên người Vũ Thư vẫn còn dính trà sữa, lo lắng đi tới hỏi.
“Đừng đụng vào con, con muốn hai người nói cho con biết chân tướng sự thật.” Vũ Thư gào thét lên.
Ánh mắt Lê Tuyết Cầm lóe lên tia đau lòng, bàn tay muốn chạm vào người cô cứng nhắc đặt ở giữa không trung.
Lúc đầu, Vũ Thiên Dương còn có chút lo lắng cho cô, thế nhưng khuôn mặt ông sa sầm ngay lập tức, vẻ mặt nghiêm túc dạy dỗ con gái: “Thư, con đang nói giọng điệu gì vậy, mau xin lỗi mẹ con ngay.”
“Thiên Dương thôi đi, chắc chắn Thư đã chịu kích thích gì đó, ông đừng nói con như vậy.” Nói thế nào cũng là đứa con mình đã mang thai 10 tháng sinh ra, Lê Tuyết Cầm không muốn Vũ Thư bị trách mắng.
Chỉ có điều dường như Vũ Thư không lấy làm cảm kích, tùy ý hét lên: “Ba, đã đến lúc này rồi mà ba vẫn còn muốn giấu con đến khi nào nữa, có phải đợi đến khi con gái sắp chết rồi, hai người mới nói cho con biết không.”
“Thư con đừng ăn nói lung tung, sao con có thể tùy tiện nói chết với không chết ở đây, con muốn để cho mẹ đau lòng sao?”
Lê Tuyết Cầm nhìn khuôn mặt Vũ Thư tràn đầy nước mắt, trong lòng bà cũng rất khó chịu, trong giọng nói cũng mang theo một tia nghẹn ngào, quay đầu nhìn vẻ mặt uy nghiêm của chồng, cao giọng nói: “Thiên Dương, đã đến lúc này rồi, chẳng lẽ ông vẫn còn muốn giấu giếm sao?”
“Tôi chỉ có một đứa con gái, nếu như con bé có mệnh hệ gì, tôi thật sự không sống nổi.”
“Mẹ…” Vũ Thư tủi thân ôm Lê Tuyết Cầm khóc lóc.
Vũ Thiên Dương nhìn hai mẹ ôm nhau khóc lóc, ông thở dài mở miệng nói: “Được rồi, được rồi, thật ra chuyện này cũng không giấu gì con, năm đó chúng ta làm như vậy cũng vì muốn tốt cho con.”
“Ba, vậy là ba thừa nhận năm đó ba đã lợi dụng chức vị để chèn ép Thiên sao?” Vũ Thư không nghĩ tới, năm đó ba mẹ quả thật đã lén lút đi tìm Thiên.
Thiên là người đàn ông kiêu căng tự mãn, sao anh có thể chịu được sự sỉ nhục như vậy, vì vậy khi gần đến lúc tốt nghiệp, anh đã trực tiếp tìm cô để nói lời chia tay, cô bởi vì quá đau lòng đã đi tới nơi đất khách quê người, còn cùng người đàn ông nước ngoài đó…
Hóa ra tất cả những điều này đều là kết quả do một tay ba mẹ cô yêu thương nhất thúc đẩy.
“Ba, mẹ, tại sao hai người phải làm như vậy, tại sao lại đối xử như vậy với Thiên, rõ ràng hai người biết rõ con yêu anh ấy như thế nào mà, tại sao vậy?”
Vũ Thiên Dương nhìn đứa con gái mình vẫn luôn cưng chiều, lại vì một người ngoài mà chất vấn chính mình như vậy, vô cùng đau đớn nói.
“Tại sao ư, đương nhiên là vì con, con chính là niềm tự hào của nhà họ Vũ chúng ta, con cảm thấy bậc làm cha làm mẹ như chúng ta, có thể để cho đứa con gái vẫn luôn quen sống trong nhung lụa của mình có thể ở bên một tên nhóc nghèo nàn kia sao?”
“Nhưng mà… nhưng mà… ba, con gái thật sự không thể không có anh ấy.” Vũ Thư không thể nói gì nữa, cả người mềm nhũn, ngồi co quắp dưới đất, ba mẹ cũng vì hạnh phúc của con gái mà đưa ra quyết định mình cảm thấy chính xác.
Cô có thể nói gì, cô còn thể nói gì đây, chẳng trách Thiên vẫn luôn thờ ơ với cô, hóa ra vấn đề là ở đây.
“Hồ đồ, Thư, từ nhỏ ba đã nuông chiều con quá mức, vì vậy mới để cho kiêu căng không hiểu chuyện như vậy, ba thấy tên Lục Trình Thiên kia không hề thích hợp với con, ngày mai ba sẽ bảo mẹ con sắp xếp một buổi xem mắt cho con!!”
Vũ Thiên Dương ngẫm nghĩ một lát, vẫn bảo con gái của mình cắt đứt nỗi nhớ nhung với Lục Trình Thiên, không nhắc đến chuyện ông đã sỉ nhục Lục Trình Thiên năm đó.
Chỉ bằng sự kiên nhẫn và tình cảm của Lục Trình Thiên, ông không thể nào yên tâm giao đứa con gái duy nhất của mình vào tay người đàn ông có bụng dạ thâm sâu như thế.
“Cái gì? Ba, con không muốn, con chỉ yêu một mình Thiên, con chỉ gả cho một mình anh ấy.” Vũ Thư vừa nghe ba mình nói mình phải đi xem mắt, vô cùng kinh ngạc.
Vũ Thiên Dương nghiêm mặt, trực tiếp giải quyết dứt khoát: “Lòng ba đã quyết, con cứ chuẩn bị đi xem mắt đi.”
Vũ Thư nắm lấy tay của Lê Tuyết Cầm giống như nắm nhánh cỏ cứu mạng cuối cùng, cầu xin nói: “Mẹ, mẹ mau giúp con khuyên ba đi, con không muốn đi xem mắt, con không thể phụ lòng Thiên một lần nữa, Thiên chính là hy vọng cuối cùng của con, mẹ, con gái cầu xin mẹ đó.”
“Thư, con vẫn nên nghe ba con đi, mẹ chắc chắn sẽ chọn cho con một chàng trai ưu tú tốt với con nhất.”
Lê Tuyết Cầm nhìn con gái khóc sướt mướt, bà cũng không đành lòng, thế nhưng sau khi nghe phân tích lúc nãy của Vũ Thiên Dương, bà cảm thấy Lục Trình Thiên đúng là người không thích hợp.
Vũ Thư không ngừng lắc đầu, nửa người ngả về phía trước, nói với giọng điệu kích động.
“Không, con không tin, hai người có thành kiến, cũng bởi vì năm đó hai người coi thường Thiên, bây giờ Thiên đã thành công cho nên lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, hai người quá ích kỷ…”
Một tiếng “Bốp” vang lên.
“Thư, tại sao con lại quay về, quần áo trên người con làm sao vậy, là ai đã bắt nạt con?” Lê Tuyết Cầm nhìn thấy quần áo trên người Vũ Thư vẫn còn dính trà sữa, lo lắng đi tới hỏi.
“Đừng đụng vào con, con muốn hai người nói cho con biết chân tướng sự thật.” Vũ Thư gào thét lên.
Ánh mắt Lê Tuyết Cầm lóe lên tia đau lòng, bàn tay muốn chạm vào người cô cứng nhắc đặt ở giữa không trung.
Lúc đầu, Vũ Thiên Dương còn có chút lo lắng cho cô, thế nhưng khuôn mặt ông sa sầm ngay lập tức, vẻ mặt nghiêm túc dạy dỗ con gái: “Thư, con đang nói giọng điệu gì vậy, mau xin lỗi mẹ con ngay.”
“Thiên Dương thôi đi, chắc chắn Thư đã chịu kích thích gì đó, ông đừng nói con như vậy.” Nói thế nào cũng là đứa con mình đã mang thai 10 tháng sinh ra, Lê Tuyết Cầm không muốn Vũ Thư bị trách mắng.
Chỉ có điều dường như Vũ Thư không lấy làm cảm kích, tùy ý hét lên: “Ba, đã đến lúc này rồi mà ba vẫn còn muốn giấu con đến khi nào nữa, có phải đợi đến khi con gái sắp chết rồi, hai người mới nói cho con biết không.”
“Thư con đừng ăn nói lung tung, sao con có thể tùy tiện nói chết với không chết ở đây, con muốn để cho mẹ đau lòng sao?”
Lê Tuyết Cầm nhìn khuôn mặt Vũ Thư tràn đầy nước mắt, trong lòng bà cũng rất khó chịu, trong giọng nói cũng mang theo một tia nghẹn ngào, quay đầu nhìn vẻ mặt uy nghiêm của chồng, cao giọng nói: “Thiên Dương, đã đến lúc này rồi, chẳng lẽ ông vẫn còn muốn giấu giếm sao?”
“Tôi chỉ có một đứa con gái, nếu như con bé có mệnh hệ gì, tôi thật sự không sống nổi.”
“Mẹ…” Vũ Thư tủi thân ôm Lê Tuyết Cầm khóc lóc.
Vũ Thiên Dương nhìn hai mẹ ôm nhau khóc lóc, ông thở dài mở miệng nói: “Được rồi, được rồi, thật ra chuyện này cũng không giấu gì con, năm đó chúng ta làm như vậy cũng vì muốn tốt cho con.”
“Ba, vậy là ba thừa nhận năm đó ba đã lợi dụng chức vị để chèn ép Thiên sao?” Vũ Thư không nghĩ tới, năm đó ba mẹ quả thật đã lén lút đi tìm Thiên.
Thiên là người đàn ông kiêu căng tự mãn, sao anh có thể chịu được sự sỉ nhục như vậy, vì vậy khi gần đến lúc tốt nghiệp, anh đã trực tiếp tìm cô để nói lời chia tay, cô bởi vì quá đau lòng đã đi tới nơi đất khách quê người, còn cùng người đàn ông nước ngoài đó…
Hóa ra tất cả những điều này đều là kết quả do một tay ba mẹ cô yêu thương nhất thúc đẩy.
“Ba, mẹ, tại sao hai người phải làm như vậy, tại sao lại đối xử như vậy với Thiên, rõ ràng hai người biết rõ con yêu anh ấy như thế nào mà, tại sao vậy?”
Vũ Thiên Dương nhìn đứa con gái mình vẫn luôn cưng chiều, lại vì một người ngoài mà chất vấn chính mình như vậy, vô cùng đau đớn nói.
“Tại sao ư, đương nhiên là vì con, con chính là niềm tự hào của nhà họ Vũ chúng ta, con cảm thấy bậc làm cha làm mẹ như chúng ta, có thể để cho đứa con gái vẫn luôn quen sống trong nhung lụa của mình có thể ở bên một tên nhóc nghèo nàn kia sao?”
“Nhưng mà… nhưng mà… ba, con gái thật sự không thể không có anh ấy.” Vũ Thư không thể nói gì nữa, cả người mềm nhũn, ngồi co quắp dưới đất, ba mẹ cũng vì hạnh phúc của con gái mà đưa ra quyết định mình cảm thấy chính xác.
Cô có thể nói gì, cô còn thể nói gì đây, chẳng trách Thiên vẫn luôn thờ ơ với cô, hóa ra vấn đề là ở đây.
“Hồ đồ, Thư, từ nhỏ ba đã nuông chiều con quá mức, vì vậy mới để cho kiêu căng không hiểu chuyện như vậy, ba thấy tên Lục Trình Thiên kia không hề thích hợp với con, ngày mai ba sẽ bảo mẹ con sắp xếp một buổi xem mắt cho con!!”
Vũ Thiên Dương ngẫm nghĩ một lát, vẫn bảo con gái của mình cắt đứt nỗi nhớ nhung với Lục Trình Thiên, không nhắc đến chuyện ông đã sỉ nhục Lục Trình Thiên năm đó.
Chỉ bằng sự kiên nhẫn và tình cảm của Lục Trình Thiên, ông không thể nào yên tâm giao đứa con gái duy nhất của mình vào tay người đàn ông có bụng dạ thâm sâu như thế.
“Cái gì? Ba, con không muốn, con chỉ yêu một mình Thiên, con chỉ gả cho một mình anh ấy.” Vũ Thư vừa nghe ba mình nói mình phải đi xem mắt, vô cùng kinh ngạc.
Vũ Thiên Dương nghiêm mặt, trực tiếp giải quyết dứt khoát: “Lòng ba đã quyết, con cứ chuẩn bị đi xem mắt đi.”
Vũ Thư nắm lấy tay của Lê Tuyết Cầm giống như nắm nhánh cỏ cứu mạng cuối cùng, cầu xin nói: “Mẹ, mẹ mau giúp con khuyên ba đi, con không muốn đi xem mắt, con không thể phụ lòng Thiên một lần nữa, Thiên chính là hy vọng cuối cùng của con, mẹ, con gái cầu xin mẹ đó.”
“Thư, con vẫn nên nghe ba con đi, mẹ chắc chắn sẽ chọn cho con một chàng trai ưu tú tốt với con nhất.”
Lê Tuyết Cầm nhìn con gái khóc sướt mướt, bà cũng không đành lòng, thế nhưng sau khi nghe phân tích lúc nãy của Vũ Thiên Dương, bà cảm thấy Lục Trình Thiên đúng là người không thích hợp.
Vũ Thư không ngừng lắc đầu, nửa người ngả về phía trước, nói với giọng điệu kích động.
“Không, con không tin, hai người có thành kiến, cũng bởi vì năm đó hai người coi thường Thiên, bây giờ Thiên đã thành công cho nên lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, hai người quá ích kỷ…”
Một tiếng “Bốp” vang lên.
Bình luận facebook