• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Chuyện chàng luật sư và nàng (2 Viewers)

  • Chap-120

CHƯƠNG 120: CAM CHỊU TƯƠNG ĐƯƠNG THỪA NHẬN




CHƯƠNG 120: CAM CHỊU TƯƠNG ĐƯƠNG THỪA NHẬN

"Anh biết những gì em đang nói, các vấn đề của Cô Dương đã kéo dài một tuần, nhưng vẫn không có tiến triển đáng kể, mặc dù anh cũng nghĩ rằng chồng cô ta là một kẻ đê tiện, nhưng mọi người đều bình đẳng trước pháp luật, chúng ta làm luật sư là nói chứng cớ, mà không phải xử trí theo cảm tính."

Lân Hoàng cũng thông cảm với người phụ nữ này, nhưng sự đồng cảm không thể là bằng chứng, hơn nữa ở Sở Sự Vụ trong một thời gian dài, thấy loại chuyện này dĩ nhiên im lặng.

Tựa như thầy thuốc gặp bệnh ung thư, bọn họ làm thầy thuốc chỉ có thể tận lực cứu trị, đổi lại luật sư cũng giống vậy, chỉ có thể làm trọn chức trách của bản thân.

Đan Diễn Vy hơi có chút suy sụp buông tay ra: "Em hiểu được."

Cho nên coi như là nhường Lục Trình Thiên đổi thành Tiểu Bạch cũng không có bao lớn phần thắng phải không?

"Đương nhiên nếu Lục luật sư nguyện ý tiếp nhận tình huống khả năng sẽ không như vầy, dù sao anh ta là người đàn ông sáng tạo ra kỳ tích." Lân Hoàng có ý muốn trấn an Đan Diễn Vy một chút.

Nhưng Đan Diễn Vy tựa hồ thật sự nghe lọt được, nói với vẻ phấn khích: "Cảm ơn Anh Hoàng."

"Ôi chao? Vy Vy, anh chỉ là..." Lân Hoàng nhìn vào khuôn mặt nhỏ bé đầy phấn khích của Đan Diễn Vy, không thể nói thành lời, tuy rằng ông chủ rất lợi hại, nhưng loại án kiện nhỏ này anh ta đã mặc kệ rồi.

"Anh Hoàng không cần phải nói em đều hiểu, em chỉ là muốn thử một lần." Đan Diễn Vy cũng hiểu lời Lân Hoàng muốn nói, nhưng mà cô không thể quên được bóng dáng bận rộn ở trong phòng ăn.

Lân Hoàng thấy Đan Diễn Vy thật kiên trì cũng không nói cái gì, hi vọng đến lúc đó ông chủ sẽ thông cảm hơn đối với cô bé như hoa như ngọc một ít.

Trong văn phòng.

Vũ Thư ngưỡng mộ nhìn người đàn ông trước mặt với thân mình cao ngất, đường nét rõ ràng, nếu người đàn ông trước mặt cũng giống lúc trước yêu cô như vậy thật là tốt biết bao.

Đáng tiếc hết thảy đều bị Đan Diễn Vy làm hỏng.

Vũ Thư áp chế gay gắt trong mắt cô, thay thành biểu cảm đáng thương, khổ sở nói: "Thiên, anh còn đang tức giận sao? Vì sao không đồng ý tiếp điện thoại của em."

Người đàn ông ngồi sau bàn làm việc dường như không nghe thấy gì, tiếp tục chuyện trên tay.

Lục Trình Thiên phản ứng thờ ơ làm Vũ Thư thật thương tâm, cô thật vất vả nói ba mình đồng ý chuyện giữa bọn họ, Thiên nơi này lại xảy ra vấn đề.

"Thiên, anh đang trách em cùng Vy Vy động thủ sao?" Vũ Thư bi thương nói: "Bạn thân nhất của em ở với người đàn ông em yêu nhất, chẳng lẽ ngay cả tư cách tức giận em cũng không có sao."

Ngòi bút của người đàn ông tạm dừng một chút, trong mắt lộ ra một tia sáng lạnh thẳng tắp xuyên thấu trái tim giả tạo của Vũ Thư: "Chớ quên, khi đó chúng ta đã chia tay, tôi ở cùng với ai không có quan hệ gì với cô."

"Thiên em thật sự không phải cố ý, em chỉ là lo lắng mới làm như vậy, hơn nữa Vy Vy không phải không có việc gì sao, em chỉ có một chút khí lực làm sao có thể làm tổn thương cô ấy?" Vũ Thư đối mặt ánh mắt người đàn ông hiểu rõ hết thảy, giọng nói càng lúc càng nhỏ.

Thiên không nên biết rõ ngày đó Đan Diễn Vy bị chính mình đánh thành hình dáng gì đi.

Tay Lục Trình Thiên nắm bút máy đột nhiên xiết chặt, kém chút nữa bẻ gẫy bút máy cứng rắn, tâm tình của anh khống chế vô cùng tốt, vẫn chưa phóng xuất khí lạnh ra một chút.

Nhưng mà giọng của anh càng thêm lạnh lùng một ít: "Tôi không muốn nghe nữa, cô có thể đi ra ngoài."

"Thiên không cần như vậy, em thật sự cũng rất khổ sở, em đều biết, là cha mẹ em bức bách anh chia tay với em, bây giờ em mới biết được, thực xin lỗi Thiên, em không nghĩ tới bọn họ sẽ làm như vậy."

Vũ Thư nói gần như khóc, cô không muốn mất đi Thiên, lại càng không muốn cho Đan Diễn Vy và Thiên ở cùng nhau.

Thiên chỉ có thể là của cô, một mình Vũ Thư cô.

Hàn khí trên người Lục Trình Thiên đột nhiên tản ra, bên trong không khí đột nhiên rơi xuống điểm đóng băng, bóng dáng cao lớn của anh từ trên ghế đứng lên, bước từng bước về phía Vũ Thư đang run rẩy, đôi mắt đen như mực của anh lạnh lùng nhìn cô.

Cứ như thể đang nhìn vào một vật vô tri vô giác, ngay khi Vũ Thư cảm giác tóc gáy dựng đứng sắp cắt qua cổ họng.

Lục Trình Thiên mở miệng: "Tôi không muốn nhắc lại những chuyện đã qua, tôi muốn cho nhau cơ hội, dường như điều đó không còn cần thiết nữa, cô Vũ, đừng đến với tôi nữa."

Nói xong, Lục Trình Thiên lại không nhìn cô, xoay người về tới bàn làm việc của mình.

Có như vậy trong nháy mắt Vũ Thư cảm thấy người đàn ông trước mặt vô cùng xa lạ, cái lạnh khủng khiếp tựa hồ còn quanh quẩn ở trong lòng cô, gan bàn chân đã không còn cảm giác, thậm chí không đủ can đảm để di chuyển.

Loại cảm giác nửa vời này làm cô vô cùng sợ hãi, nhưng mà chờ tầm mắt cô nhìn lại, người đàn ông lạnh lùng kia vẫn đẹp trai và quyến rũ.

Cô làm sao có thể buông tay.

"Thiên em biết sai rồi, là em tùy hứng, em cam đoan về sau cũng không như vậy nữa, em biết em không nên lấy Vy Vy trút giận, nhưng mà em thật sự để ý anh, Thiên chẳng lẽ anh đã quên lúc ở đại học, chúng ta hợp nhau đến mức nào."

Vũ Thư thật sự không đồng ý nhắc tới Đan Diễn Vy, nhưng mà cô không thể không nhắc tới, vì Thiên cô sẵn sàng làm hòa với Đan Diễn Vy.

Lục Trình Thiên vẫn không bị lay chuyển, mày nhăn lại, có vẻ hơi thiếu kiên nhẫn rồi.

"Thiên anh muốn như thế nào mới bằng lòng tha thứ cho em, sau khi em biết anh cùng với cô ta, anh không biết em khổ sở bao nhiêu, em sắp tức điên rồi, chẳng lẽ em để ý anh là sai lầm rồi."

Nói cuối cùng Vũ Thư bắt đầu nhịn không được hô to: "Cũng là trong lòng anh thật sự quên không được cô ta."

Đây là chuyện đáng sợ nhất không nguyện ý đối mặt ở trong lòng cô, Thiên không nên thích Vy Vy đi.

"Đây là chuyện của tôi, không có quan hệ gì với cô." Lục Trình Thiên không muốn nghe đến giọng nói của cô, đứng dậy bắt áo khoác, thờ ơ đi ngang qua cô ra cửa.

Vũ Thư nhìn Lục Trình Thiên mở cửa rời đi, trong lòng sốt ruột, không chút suy nghĩ đi theo ra ngoài, ngay sau khi mở cửa lập tức đổi lại biểu cảm nhu thuận dịu dàng, đang muốn đuổi theo Lục Trình Thiên, nhìn đến anh đứng sừng sững, còn có nhìn chăm chú một hướng.

Tầm mắt không khỏi nhìn theo qua.

"Vy Vy, anh tới đón em, hoa này tặng cho em."

Đan Diễn Vy tiếp nhận hoa hồng kiều diễm ướt át của Hà Cảnh Quân trên tay, có chút xấu hổ nói: "Cảm ơn anh Cảnh Quân, anh không cần tốn kém như vậy..."

Hà Cảnh Quân trừng mắt nhìn Đan Diễn Vy nói: "Đưa cho bạn gái sao tính là tốn kém chứ."

Đan Diễn Vy cũng phát hiện đồng nghiệp không có rời đi đang tò mò nhìn lại, phát hiện hóa ra Đan Diễn Vy đã có bạn trai, hơn nữa còn là một người đàn ông lịch thiệp và đẹp trai, không khỏi nhiều chuyện đi lại vây quanh.

"Vy Vy che giấu quá giỏi, hóa ra đã có một bạn trai đẹp trai như vậy rồi."

"Xong đời, phải có rất nhiều người đàn ông thương tâm rồi."

"Phải phải, thật lãng mạn, thật là một bó hoa hồng lớn, nếu bạn trai tôi tặng cho tôi thì tốt rồi."

"Các ngươi hãy làm việc cho giỏi đừng ở chỗ này hâm mộ nữa."

Đan Diễn Vy vốn định giải thích, chờ khóe mắt thoáng nhìn Lục Trình Thiên bên cạnh Vũ Thư, cô cười cười lựa chọn im lặng.

Im lặng chính là cam chịu, ha.

Ánh mắt của Lục Trình Thiên càng tối sầm một ít.

Hà Cảnh Quân thật vui vẻ, còn có một người khác là Vũ Thư, cô thử tính ôm lấy cánh tay của Lục Trình Thiên, phát hiện anh cũng không có cự tuyệt, cảm thấy một mảnh kích động.

Đối với Đan Diễn Vy giả mù sa mưa nói: "Vy Vy, không nghĩ tới Cảnh Quân lãng mạn như vậy, còn đưa hoa tới, không bằng cậu đồng ý Cảnh Quân cầu hôn đi."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom