Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-146
CHƯƠNG 146: LUẬT SƯ KHÔNG THỂ CÓ NGHỀ PHỤ SAO?
CHƯƠNG 146: LUẬT SƯ KHÔNG THỂ CÓ NGHỀ PHỤ SAO?
Lục Trình Thiên lạnh nhạt nói: “Em về thay bộ đồ khác đi.”
“Em không đi.” Đan Diễn Vy cảm thấy mình bị đùa bỡn, càng không muốn nghe theo ý của Lục Trình Thiên.
Lục Trình Thiên lạnh nhạt hỏi: “Em chắc chắn chứ.”
“Em…”Đan Diễn Vy chưa kịp nói hết, cô cúi đầu phát hiện chiếc váy bị anh xé rách phần ngực, lớp ren màu hồng nhạt thoắt ẩn thoắt hiện, cô kinh ngạc thốt lên, vội lấy chiếc áo mà Lục Trình Thiên đã ném qua che kín lại.
Hóa ra Lục Trình Thiên đã “ép” cô đi thay đồ bằng cách này.
“Em vẫn không muốn về!!” Đan Diễn Vy suýt nữa đã rống lên, tại sao lại có người đàn ông xấu bụng như vậy, cô sắp điên lên rồi.
Xe chạy trên đường lần nữa, Đan Diễn Vy buồn bực trách: “Anh có biết là em chưa mặc chiếc váy này lần nào không?”
“Ừm, anh sẽ đền cho em cái khác.” Lục Trình Thiên bình tĩnh đáp lại, đổi một chiếc váy bình thường một chút cũng tốt, bớt mặc chiếc váy này đi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, cũng may là hôm nay anh nhìn thấy.
Nếu đổi thành người đàn ông khác…
Chỉ cần nghĩ đến hình ảnh đó, mắt Lục Trình Thiên như lóe lên sát khí.
Trước giờ anh luôn cho rằng bản thân rất giỏi kiềm chế, mỗi lần gặp cô gái nhỏ bên cạnh, cô đều không đánh mà thua, cô quả nhiên là khắc tinh của anh.
Đan Diễn Vy ngập ngừng nói: “Bỏ đi, dù sao thì chiếc váy này cũng là anh mua.”
Lục Trình Thiên ánh mắt tối lại, nhìn cô, thấy rõ vẻ mặt không tình nguyện của cô, trầm giọng cương quyết nói: “Anh quyết định rồi.”
Cho nên cô không có quyền lên tiếng sao? Đan Diễn Vy muốn khởi nghĩa, nhưng nghĩ đến sự oanh liệt nửa tiếng trước của mình, cô vẫn đành bỏ suy nghĩ này đi, anh có nhiều tiền mà, sao cô phải tiết kiệm giúp anh chứ?
Cô cũng có chút tò mò, mặc dù Lục Trình Thiên mở một văn phòng luật sư rất lớn, nhưng chỉ làm luật sư mà nhiều tiền như vậy sao, đồng ý trả 15 tỉ mà không cần chớp mắt.
Có lẽ cũng có nhiều khoản thu nhập bất chính đây.
Chậc chậc, không ngờ lão hồ ly ra vẻ trang nghiêm này cũng làm ra chuyện như vậy.
Đan Diễn Vy đoán như vậy, như thể Lục Trình Thiên thực sự đã làm những chuyện đó, trong lòng cô buồn bã, phải một lát mới tự bình tĩnh lại được.
Lục Trình Thiên như đọc được suy nghĩ của người khác: “Yên tâm, mỗi đồng tiền của anh đều kiếm bằng con đường chân chính.”
Ai nói luật sư không kiếm được tiền.
Cô tiếp xúc với các vụ án bình thường, đương nhiên sẽ không có bao nhiêu phí tố tụng, nhưng dính đến những tranh chấp tài chính kinh tế của các tập đoàn và công ty đa quốc gia, đương nhiên chi phí lại khác.
Hơn nữa ai quy định luật sư không thể có nghề phụ chứ?
“Lục Trình Thiên, có phải anh đặt máy nghe lén trên người em không?” Tại sao cô nghĩ gì anh cũng biết hết vậy, đúng là làm người ta khiếp sợ.
Giọng nói lạnh lùng của Lục Trình Thiên còn mang theo vẻ chê bai: “Với trí thông minh của em mà phải lắp máy nghe lén thì quá lãng phí.”
Tất cả tâm tư đều viết lên mặt, chẳng cần suy đoán, anh liếc mắt là hiểu.
“Lục Trình Thiên, từ khi nào anh lại độc miệng như vậy!!” Đan Diễn Vy cũng không chịu yếu thế đáp trả lại.
Lục Trình Thiên chỉ nhàn nhạt chặn họng cô: “Em cũng có phải mới gặp anh lần đầu đâu.”
Tức quá đi mất! Lần nào cô cũng yếu thế, Đan Diễn Vy biết mình có nói nữa cũng chẳng được lợi gì, quyết định quay đầu dựa sang một bên, làm bộ không muốn nói nữa.
Lục Trình Thiên thấy dáng vẻ tức giận như con ếch phình to của cô, khóe miệng cong lên, nhưng thu lại rất nhanh.
Lần này Đan Diễn Vy không dám chọn váy hở nữa, thay một chiếc váy kín đáo hơn, rồi vội vàng xuống lầu lên xe.
Với tốc độ này, lúc bọn họ đến buổi tiệc, đã trễ rồi.
Có điều hình như người đàn ông bên cạnh không hề để tâm, anh ôm eo cô, ung dung đi vào trong, dọc đường có rất nhiều người chào hỏi anh.
Lục Trình Thiên đa phần đều gật đầu đáp lại, không nói chuyện nhiều.
Với những buổi tiệc cao cấp như thế này, người tới đây đều có thân phận và địa vị, có nhiều người quen mắt mà Đan Diễn Vy chỉ được nhìn thấy trên TV hoặc báo chí, đây là lần đầu tiên cô gặp họ ngoài đời.
Ngay lúc cô đang nhìn đông nhìn tây, Lục Trình Thiên đã dẫn cô đi tới trung tâm buổi tiệc, đây cũng là nơi tập trung nhiều nhóm người nhất.
“Buổi tiệc đã tiến hành được một nửa, luật sư Lục mới chịu xuất hiện, đúng là không dễ dàng.”
Ai đó nói bằng giọng điệu khiêu khích.
Đan Diễn Vy cảm nhận rõ bàn tay lớn bên hông cô đang siết chặt lại, có người dám khiêu khích Lục Trình Thiên công khai ở nơi quan trọng như thế này, cô hơi ngạc nhiên nhìn người đàn ông vừa cất tiếng nói.
Một người đàn ông to lớn, cao khoảng 1m8 đang bước về phía họ, mấy người bên cạnh đều nhường đường, có thể thấy thân phận và địa vị của người này không hề đơn giản.
Điểm làm người khác ấn tượng nhất về anh ta là vết sẹo dài từ khung xương mày xuống đến hàm dưới, lúc anh ta cười, vết sẹo này trông như một con rết dữ tợn đang bò trên mặt, khiến người khác thấy sợ.
Người đến không có ý tốt, rõ ràng người đàn ông trước mặt đang nhằm vào Lục Trình Thiên.
Đan Diễn Vy nhìn anh đầy lo lắng.
Hình như anh không cảm nhận được gì, vẻ mặt lạnh lùng, giọng nói trầm thấp hờ hững chào hỏi: “Lục Nhĩ.”
“Không ngờ ngài luật sư Lục vẫn nhớ tên tôi, không biết luật sư Lục có nhớ vết sẹo của tôi không?” Lục Nhĩ nói xong đưa tay chạm vào vết sẹo xấu xí trên mặt mình.
Đó là thất bại lớn nhất trong đời Lục Nhĩ, cũng là vết nhơ duy nhất trong lòng anh ta.
Hai năm trước anh ta thua trong tay một luật sư nhỏ bé chưa có danh tiếng.
Chớp mắt hai năm trôi qua, lúc nào vết sẹo cũng nhắc nhở anh ta về nỗi nhục năm đó, còn Lục Trình Thiên từ một luật sư vô danh trở thành người nổi tiếng trong thành phố Cần An này.
Anh ta liếc nhìn về phía Đan Diễn Vy.
Đan Diễn Vy theo bản năng ôm chặt cánh tay Lục Trình Thiên, Lục Trình Thiên đã trêu chọc người đàn ông trông hung ác này từ khi nào vậy, còn vết sẹo trên mặt anh ta, chẳng lẽ có liên quan đến Lục Trình Thiên sao?
Nghĩ đến đây, sau lưng cô toát mồ hôi lạnh.
Bóng dáng cao lớn của Lục Trình Thiên nghiêng qua một bên, chặn tầm mắt của Lục Nhĩ, đáp ngắn gọn: “Tôi nhớ.”
“Tôi rất yên tâm về trí nhớ của luật sư Lục, tôi nghĩ chúng ta còn nhiều cơ hội để trò chuyện.” Lục Nhĩ muốn đưa tay vỗ vai Lục Trình Thiên, nhưng bị anh nhanh nhẹn tránh, Lục Nhĩ cũng không tức giận, càng cười sâu xa hơn.
Khuôn mặt dữ tợn kết hợp với nụ cười đó làm người khác không kìm được hít một hơi lạnh.
Như đang bị một con linh cẩu nhìn chằm chằm, không thể trốn tránh.
Một cánh tay gầy khẳng khiu, cợt nhả khoác lên vai Lục Trình Thiên, cười híp mắt nói với Lục Nhĩ: “Đây không phải Lục Nhĩ sao, anh được thả ra lúc nào vậy, sao không báo tôi một tiếng, để tôi đi thăm anh.”
“Trương Tinh Nhiên.” Lục Nhĩ nhìn chằm chằm anh với ánh mắt u ám, cho dù tất cả mọi người đều biết anh ta ngồi tù, nhưng không ai dám nói ra điều đó trước mặt anh ta, vậy mà Trương Tinh Nhiên này dám nói công khai làm anh ta mất mặt.
CHƯƠNG 146: LUẬT SƯ KHÔNG THỂ CÓ NGHỀ PHỤ SAO?
Lục Trình Thiên lạnh nhạt nói: “Em về thay bộ đồ khác đi.”
“Em không đi.” Đan Diễn Vy cảm thấy mình bị đùa bỡn, càng không muốn nghe theo ý của Lục Trình Thiên.
Lục Trình Thiên lạnh nhạt hỏi: “Em chắc chắn chứ.”
“Em…”Đan Diễn Vy chưa kịp nói hết, cô cúi đầu phát hiện chiếc váy bị anh xé rách phần ngực, lớp ren màu hồng nhạt thoắt ẩn thoắt hiện, cô kinh ngạc thốt lên, vội lấy chiếc áo mà Lục Trình Thiên đã ném qua che kín lại.
Hóa ra Lục Trình Thiên đã “ép” cô đi thay đồ bằng cách này.
“Em vẫn không muốn về!!” Đan Diễn Vy suýt nữa đã rống lên, tại sao lại có người đàn ông xấu bụng như vậy, cô sắp điên lên rồi.
Xe chạy trên đường lần nữa, Đan Diễn Vy buồn bực trách: “Anh có biết là em chưa mặc chiếc váy này lần nào không?”
“Ừm, anh sẽ đền cho em cái khác.” Lục Trình Thiên bình tĩnh đáp lại, đổi một chiếc váy bình thường một chút cũng tốt, bớt mặc chiếc váy này đi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, cũng may là hôm nay anh nhìn thấy.
Nếu đổi thành người đàn ông khác…
Chỉ cần nghĩ đến hình ảnh đó, mắt Lục Trình Thiên như lóe lên sát khí.
Trước giờ anh luôn cho rằng bản thân rất giỏi kiềm chế, mỗi lần gặp cô gái nhỏ bên cạnh, cô đều không đánh mà thua, cô quả nhiên là khắc tinh của anh.
Đan Diễn Vy ngập ngừng nói: “Bỏ đi, dù sao thì chiếc váy này cũng là anh mua.”
Lục Trình Thiên ánh mắt tối lại, nhìn cô, thấy rõ vẻ mặt không tình nguyện của cô, trầm giọng cương quyết nói: “Anh quyết định rồi.”
Cho nên cô không có quyền lên tiếng sao? Đan Diễn Vy muốn khởi nghĩa, nhưng nghĩ đến sự oanh liệt nửa tiếng trước của mình, cô vẫn đành bỏ suy nghĩ này đi, anh có nhiều tiền mà, sao cô phải tiết kiệm giúp anh chứ?
Cô cũng có chút tò mò, mặc dù Lục Trình Thiên mở một văn phòng luật sư rất lớn, nhưng chỉ làm luật sư mà nhiều tiền như vậy sao, đồng ý trả 15 tỉ mà không cần chớp mắt.
Có lẽ cũng có nhiều khoản thu nhập bất chính đây.
Chậc chậc, không ngờ lão hồ ly ra vẻ trang nghiêm này cũng làm ra chuyện như vậy.
Đan Diễn Vy đoán như vậy, như thể Lục Trình Thiên thực sự đã làm những chuyện đó, trong lòng cô buồn bã, phải một lát mới tự bình tĩnh lại được.
Lục Trình Thiên như đọc được suy nghĩ của người khác: “Yên tâm, mỗi đồng tiền của anh đều kiếm bằng con đường chân chính.”
Ai nói luật sư không kiếm được tiền.
Cô tiếp xúc với các vụ án bình thường, đương nhiên sẽ không có bao nhiêu phí tố tụng, nhưng dính đến những tranh chấp tài chính kinh tế của các tập đoàn và công ty đa quốc gia, đương nhiên chi phí lại khác.
Hơn nữa ai quy định luật sư không thể có nghề phụ chứ?
“Lục Trình Thiên, có phải anh đặt máy nghe lén trên người em không?” Tại sao cô nghĩ gì anh cũng biết hết vậy, đúng là làm người ta khiếp sợ.
Giọng nói lạnh lùng của Lục Trình Thiên còn mang theo vẻ chê bai: “Với trí thông minh của em mà phải lắp máy nghe lén thì quá lãng phí.”
Tất cả tâm tư đều viết lên mặt, chẳng cần suy đoán, anh liếc mắt là hiểu.
“Lục Trình Thiên, từ khi nào anh lại độc miệng như vậy!!” Đan Diễn Vy cũng không chịu yếu thế đáp trả lại.
Lục Trình Thiên chỉ nhàn nhạt chặn họng cô: “Em cũng có phải mới gặp anh lần đầu đâu.”
Tức quá đi mất! Lần nào cô cũng yếu thế, Đan Diễn Vy biết mình có nói nữa cũng chẳng được lợi gì, quyết định quay đầu dựa sang một bên, làm bộ không muốn nói nữa.
Lục Trình Thiên thấy dáng vẻ tức giận như con ếch phình to của cô, khóe miệng cong lên, nhưng thu lại rất nhanh.
Lần này Đan Diễn Vy không dám chọn váy hở nữa, thay một chiếc váy kín đáo hơn, rồi vội vàng xuống lầu lên xe.
Với tốc độ này, lúc bọn họ đến buổi tiệc, đã trễ rồi.
Có điều hình như người đàn ông bên cạnh không hề để tâm, anh ôm eo cô, ung dung đi vào trong, dọc đường có rất nhiều người chào hỏi anh.
Lục Trình Thiên đa phần đều gật đầu đáp lại, không nói chuyện nhiều.
Với những buổi tiệc cao cấp như thế này, người tới đây đều có thân phận và địa vị, có nhiều người quen mắt mà Đan Diễn Vy chỉ được nhìn thấy trên TV hoặc báo chí, đây là lần đầu tiên cô gặp họ ngoài đời.
Ngay lúc cô đang nhìn đông nhìn tây, Lục Trình Thiên đã dẫn cô đi tới trung tâm buổi tiệc, đây cũng là nơi tập trung nhiều nhóm người nhất.
“Buổi tiệc đã tiến hành được một nửa, luật sư Lục mới chịu xuất hiện, đúng là không dễ dàng.”
Ai đó nói bằng giọng điệu khiêu khích.
Đan Diễn Vy cảm nhận rõ bàn tay lớn bên hông cô đang siết chặt lại, có người dám khiêu khích Lục Trình Thiên công khai ở nơi quan trọng như thế này, cô hơi ngạc nhiên nhìn người đàn ông vừa cất tiếng nói.
Một người đàn ông to lớn, cao khoảng 1m8 đang bước về phía họ, mấy người bên cạnh đều nhường đường, có thể thấy thân phận và địa vị của người này không hề đơn giản.
Điểm làm người khác ấn tượng nhất về anh ta là vết sẹo dài từ khung xương mày xuống đến hàm dưới, lúc anh ta cười, vết sẹo này trông như một con rết dữ tợn đang bò trên mặt, khiến người khác thấy sợ.
Người đến không có ý tốt, rõ ràng người đàn ông trước mặt đang nhằm vào Lục Trình Thiên.
Đan Diễn Vy nhìn anh đầy lo lắng.
Hình như anh không cảm nhận được gì, vẻ mặt lạnh lùng, giọng nói trầm thấp hờ hững chào hỏi: “Lục Nhĩ.”
“Không ngờ ngài luật sư Lục vẫn nhớ tên tôi, không biết luật sư Lục có nhớ vết sẹo của tôi không?” Lục Nhĩ nói xong đưa tay chạm vào vết sẹo xấu xí trên mặt mình.
Đó là thất bại lớn nhất trong đời Lục Nhĩ, cũng là vết nhơ duy nhất trong lòng anh ta.
Hai năm trước anh ta thua trong tay một luật sư nhỏ bé chưa có danh tiếng.
Chớp mắt hai năm trôi qua, lúc nào vết sẹo cũng nhắc nhở anh ta về nỗi nhục năm đó, còn Lục Trình Thiên từ một luật sư vô danh trở thành người nổi tiếng trong thành phố Cần An này.
Anh ta liếc nhìn về phía Đan Diễn Vy.
Đan Diễn Vy theo bản năng ôm chặt cánh tay Lục Trình Thiên, Lục Trình Thiên đã trêu chọc người đàn ông trông hung ác này từ khi nào vậy, còn vết sẹo trên mặt anh ta, chẳng lẽ có liên quan đến Lục Trình Thiên sao?
Nghĩ đến đây, sau lưng cô toát mồ hôi lạnh.
Bóng dáng cao lớn của Lục Trình Thiên nghiêng qua một bên, chặn tầm mắt của Lục Nhĩ, đáp ngắn gọn: “Tôi nhớ.”
“Tôi rất yên tâm về trí nhớ của luật sư Lục, tôi nghĩ chúng ta còn nhiều cơ hội để trò chuyện.” Lục Nhĩ muốn đưa tay vỗ vai Lục Trình Thiên, nhưng bị anh nhanh nhẹn tránh, Lục Nhĩ cũng không tức giận, càng cười sâu xa hơn.
Khuôn mặt dữ tợn kết hợp với nụ cười đó làm người khác không kìm được hít một hơi lạnh.
Như đang bị một con linh cẩu nhìn chằm chằm, không thể trốn tránh.
Một cánh tay gầy khẳng khiu, cợt nhả khoác lên vai Lục Trình Thiên, cười híp mắt nói với Lục Nhĩ: “Đây không phải Lục Nhĩ sao, anh được thả ra lúc nào vậy, sao không báo tôi một tiếng, để tôi đi thăm anh.”
“Trương Tinh Nhiên.” Lục Nhĩ nhìn chằm chằm anh với ánh mắt u ám, cho dù tất cả mọi người đều biết anh ta ngồi tù, nhưng không ai dám nói ra điều đó trước mặt anh ta, vậy mà Trương Tinh Nhiên này dám nói công khai làm anh ta mất mặt.
Bình luận facebook