Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-150
CHƯƠNG 150: MU BÀN TAY BỊ THỦY TINH ĐÂM THỦNG
CHƯƠNG 150: MU BÀN TAY BỊ THỦY TINH ĐÂM THỦNG
Đan Diễn Vy có thể khẳng định là tối qua không hề xảy ra chuyện gì với Lục Trình Thiên hết, thế nhưng cô lại hết đường chối cãi bởi đúng là cô đã đi ra từ nhà của Lục Trình Thiên và cũng đúng là cô đã bị Vũ Thư bắt gặp.
Nên cô chỉ có thể nuốt trái đắng, tự mình chịu trách nhiệm: “Xin lỗi, tôi cam đoan sẽ không có lần sau nữa."
Vũ Thư liếc thấy có ánh sáng nhấp nháy trong bụi cỏ bên đường liền chậm rãi tiến lại gần Đan Diễn Vy: “Đan Diễn Vy, cô còn mơ tới lần sau nữa sao, cô luôn miệng nói mình và Thiên trong sạch nhưng cô đang làm trò gì vậy.”
Đan Diễn Vy áy náy trong lòng nên không ngừng lui về phía sau và hoàn toàn không để ý sau lưng mình có thứ gì: “Vũ Thư, tôi biết giờ tôi có nói gì thì cô cũng không tin nhưng tôi cam đoan là sẽ không có lần sau.”
"Đan Diễn Vy, tôi sẽ không bao giờ tin lời cô nữa, ngoài mặt thì làm ra vẻ đoan chính nhưng trên thực tế lại làm những chuyện rẻ tiền hơn ai hết, cướp người yêu của bạn mình là một chuyện thú vị đúng không, vui lắm đúng không."
Vũ Thư thấy thời cơ đã đến nên đột ngột giơ tay đẩy Đan Diễn Vy một cái, miệng còn giả vờ quát lớn vì tức giận: “Cô nói đi, cô nói mau đi, lẽ nào cô cứ phải đê tiện như vậy, thiếu hơi đàn ông cô sẽ chết à.”
Đan Diễn Vy lùi về sau không đề phòng nên gót chân đụng phải thềm đá khiến cả người ngã ngồi trên bãi cỏ, lòng bàn tay cô chợt nhói đau.
Cô cúi xuống nhìn, không biết từ khi nào trong bãi cỏ đã có vài mảnh thủy tinh vỡ, ngay khi cô vừa chống tay xuống những mảnh thủy tinh đã trực tiếp đâm xuyên qua tay cô theo quán tính, máu tươi chảy ồ ạt, thấm ướt cả một mảng.
Cánh tay không ngừng run rẩy vì đau, có mấy lần Đan Diễn Vy suýt chút nữa đã ngã vào bãi thủy tinh nhưng cô không thể trách Vũ Thư.
Bởi đây là do cô gieo gió gặt bão.
"Sao vậy, lại giả chết sao, tôi nói cho cô biết nhé Đan Diễn Vy, chỉ cần một ngày còn có tôi ở đây thì cô đừng mơ tới chuyện đến gần Thiên.” Dĩ nhiên là Vũ Thư cũng nhìn thấy máu tươi không ngừng nhỏ giọt trên mặt đất nên trong lòng cô ta rất sung sướng, tuy nhiên cô ta vẫn còn muốn tiếp tục.
Giả vờ như không nhìn thấy cánh tay của Đan Diễn Vy bị thương, cô ta liền nhấc gót giày nhọn hoắc của mình lên rồi giẫm xuống mu bàn tay của Đan Diễn Vy, khiến vết thương bị đâm xuyên qua của cô bị chà nát.
"A… "
Một cơn đau nhói từ lòng bàn tay truyền đến mọi ngóc ngách cơ thể, trán cô lấm tấm mồ hôi, bàn tay bị thương dường như không còn là bàn tay của cô nữa vì nó đã lạnh đến mức sắp mất đi cảm giác.
Cô yếu ớt rên rỉ: “Tay, tay của tôi..."
Đau là cảm giác duy nhất còn sót lại của Đan Diễn Vy, cho dù là một người đàn ông bị thủy tinh đâm xuyên qua lòng bàn tay thì cũng không thể chịu được sự đau đớn bực này.
Trong mắt Vũ Thư hiện lên một tia vui sướng, giả bộ như không nghe thấy tiếng rên đau đớn của Đan Diễn Vy, cô ta chầm chậm cuối xuống, kéo gần khoảng cách giữa hai người rồi dùng giọng nói chỉ hai người nghe được: “Đồ tiện nhân, không cần phải cảm ơn tôi đâu, cô xem, bây giờ cô không cần phải tốn công đến bệnh viện nữa.”
Tròng mắt Đan Diễn Vy chợt co rút lại, ngay từ đầu cô đã nghi ngờ, thì ra đúng là Vũ Thư cố ý khiến cô bị thương, nên cô chật vật hỏi lại: “Vì sao."
Tại sao lại đối xử với cô như vậy, hết lần này tới lần khác đều không bỏ qua cho cô.
"Bởi vì tôi hận cô, cô đã cướp đi người đàn ông mà tôi yêu nhất, làm nhơ nhuốc tình bạn của chúng ta, cô cảm thấy đau lắm sao? Vậy thì thật lòng xin lỗi vì đây chỉ mới là khởi đầu mà thôi.”
Giọng nói của Vũ Thư tuy dịu dàng nhưng ánh mắt của cô ta lại ánh lên sự oán hận sâu sắc, trông vừa kỳ lạ vừa đáng sợ.
Hình như cô ta đã nhớ thêm được chuyện gì đó không được vui nên giọng điệu của cô ta trở nên dịu dàng một cách quái dị: “Đan Diễn Vy này, cô có biết là mỗi lần nhìn thấy cô làm ra vẻ thanh cao, không tranh với đời, tôi đều muốn buồn nôn không.
Bỗng dưng có một tiếng hét lớn khiến Vũ Thư biến sắc.
"Cô đang làm gì vậy."
Lục Trình Thiên vừa xuống tới nơi liền thấy miểng chai dính đầy máu đang cắm xuyên qua mu bàn tay của Đan Diễn Vy còn Vũ Thư thì đang khom người thì thầm gì đó vào tai cô.
Chỉ trong khoảnh khắc, đôi mắt anh toát lên sự lạnh lẽo.
Nghe có tiếng bước chân không ngừng đến gần, trong lòng Vũ Thư rất hoảng nhưng chẳng mấy chốc đã trấn tĩnh lại, sự hung ác trên mặt liền biến mất, thay vào đó là biểu cảm ân cần, đưa tay định đỡ Đan Diễn Vy dậy.
"Vy Vy, cậu nhanh đứng dậy di, làm mình sợ muốn chết."
Vừa nói vừa quay đầu vội vàng nói với Lục Trình Thiên: “Thiên, anh Thiên, rốt cuộc anh cũng xuống rồi, không hiểu sao Vy Vy lại té vào bụi cỏ, cũng không biết là kẻ ác nhân ác đức nào quăng mảnh chai ở đây nữa.”
Lục Trình Thiên không để ý đến Vũ Thư, anh trực tiếp bế Đan Diễn Vy lên.
Anh nhìn chằm chằm bàn tay phải đang không ngừng chảy máu của Đan Diễn Vy với ánh mắt nặng nề và sắc mặt u ám một cách đáng sợ, khiến cho bầu không khí xung quanh dừng như cũng ngưng thành băng giá.
Anh cất giọng lạnh lùng như thể giọng nói vang lên từ địa ngục: “Vũ Thư, món nợ này tôi sẽ quay lại tìm cô tính sổ sau.”
Vũ Thư lập tức rùng mình, toàn thân cô ta lạnh lẽo như bị bao trùm bởi một màn sương lạnh giá, cô ta biết rằng chuyện này tuyệt đối không thể để cho Thiên biết là do cô ta làm.
Nên cô ta nức nở nói: “Thiên, tại sao anh lại nói với em như vậy, Vy Vy là tự mình không cẩn thận nên mới té, Vy Vy, cậu hãy nói một tiếng đi, lẽ nào cậu nhẫn tâm để anh Thiên hiểu lầm mình sao."
Vũ Thư tuy ngoài miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng cũng không nắm chắc cho lắm, dù vậy cô ta vẫn đánh cuợc một phen, cô ta cược một người phụ nữ ngu xuẩn như Đan Diễn Vy nhất định sẽ không vạch trần lời nói dối của cô ta.
Thật ra Đan Diễn Vy đúng là sẽ không làm vậy, cô chợt bừng tỉnh, kéo kéo Lục Trình Thiên bằng bàn tay không bị thương rồi cất giọng yếu ớt: “Lục Trình Thiên, chuyện này thực sự không liên quan gì tới Vũ Thư hết, là em đã không cẩn thận…”
"Em im đi." Lục Trình Thiên cất giọng lạnh lùng như đang gằng từng tiếng một.
Thật hay không không không cần cô nói, anh có mắt nên có thể tự mình phán đoán.
Đan Diễn Vy vô tình nhìn vào đôi mắt lạnh lùng nhưng nhìn hiểu hết chuyện của Lục Trình Thiên nên cô hơi mất tự nhiên, lảng đi, không dám nhìn anh nữa, tuy nhiên bàn tay vẫn còn nắm chặt lấy áo anh.
Cô âm thầm tự nhủ những lời muốn nói với anh, cầu xin anh đó, Lục Trình Thiên, hãy để một mình em chịu đựng, nếu không em sẽ cắn rứt lương tâm.
Lục Trình Thiên quan sát sắc mặt tái mét của Đan Diễn Vy, anh cũng hiểu rõ bản tính cố chấp của cô nhưng vẫn chưa thể dập tắt lửa giận trong lòng.
Anh thực sự hoài nghi, người phụ nữ đang nằm trong lòng mình có khi nào là một cô nàng đầu gỗ không, bị người ta ức hiếp đến mức này rồi mà vẫn còn ráng nhịn.
"Thiên, anh thấy không, ngay cả Vy Vy cũng đã nói vậy rồi, thật sự không phải em làm mà." Vũ Thư thầm thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên cô đã cược thắng rồi, quen Đan Diễn Vy từ hồi học đại học cho đến giờ nên thừa biết cô nhẹ dạ thế nào.
Chừng nào cô ta còn nắm được cảm giác tội lỗi của Đan Diễn Vy thì mặc kệ là cô ta làm gì, Đan Diễn Vy đều sẽ chọn cách chịu đựng.
Vũ Thư vì muốn tỏ vẻ mình lương thiện nên hăng hái nói: “Thiên, lúc đến đây em đã đậu xe ngoài cửa, Vy Vy bị thương ở tay rồi nên chúng ta đừng chần chừ nữa."
Lục Trình Thiên âm thầm che dấu sự chán ghét trong đáy mắt và đi theo hướng mà Vũ Thư chỉ.
Vũ Thư thấy Lục Trình Thiên đã đi nên mừng thầm trong lòng, xem ra Thiên không hề nghi ngờ cô ta.
Về phần vết thương trên bàn tay Đan Diễn Vy cứ coi như chút lợi tức cũng được.
CHƯƠNG 150: MU BÀN TAY BỊ THỦY TINH ĐÂM THỦNG
Đan Diễn Vy có thể khẳng định là tối qua không hề xảy ra chuyện gì với Lục Trình Thiên hết, thế nhưng cô lại hết đường chối cãi bởi đúng là cô đã đi ra từ nhà của Lục Trình Thiên và cũng đúng là cô đã bị Vũ Thư bắt gặp.
Nên cô chỉ có thể nuốt trái đắng, tự mình chịu trách nhiệm: “Xin lỗi, tôi cam đoan sẽ không có lần sau nữa."
Vũ Thư liếc thấy có ánh sáng nhấp nháy trong bụi cỏ bên đường liền chậm rãi tiến lại gần Đan Diễn Vy: “Đan Diễn Vy, cô còn mơ tới lần sau nữa sao, cô luôn miệng nói mình và Thiên trong sạch nhưng cô đang làm trò gì vậy.”
Đan Diễn Vy áy náy trong lòng nên không ngừng lui về phía sau và hoàn toàn không để ý sau lưng mình có thứ gì: “Vũ Thư, tôi biết giờ tôi có nói gì thì cô cũng không tin nhưng tôi cam đoan là sẽ không có lần sau.”
"Đan Diễn Vy, tôi sẽ không bao giờ tin lời cô nữa, ngoài mặt thì làm ra vẻ đoan chính nhưng trên thực tế lại làm những chuyện rẻ tiền hơn ai hết, cướp người yêu của bạn mình là một chuyện thú vị đúng không, vui lắm đúng không."
Vũ Thư thấy thời cơ đã đến nên đột ngột giơ tay đẩy Đan Diễn Vy một cái, miệng còn giả vờ quát lớn vì tức giận: “Cô nói đi, cô nói mau đi, lẽ nào cô cứ phải đê tiện như vậy, thiếu hơi đàn ông cô sẽ chết à.”
Đan Diễn Vy lùi về sau không đề phòng nên gót chân đụng phải thềm đá khiến cả người ngã ngồi trên bãi cỏ, lòng bàn tay cô chợt nhói đau.
Cô cúi xuống nhìn, không biết từ khi nào trong bãi cỏ đã có vài mảnh thủy tinh vỡ, ngay khi cô vừa chống tay xuống những mảnh thủy tinh đã trực tiếp đâm xuyên qua tay cô theo quán tính, máu tươi chảy ồ ạt, thấm ướt cả một mảng.
Cánh tay không ngừng run rẩy vì đau, có mấy lần Đan Diễn Vy suýt chút nữa đã ngã vào bãi thủy tinh nhưng cô không thể trách Vũ Thư.
Bởi đây là do cô gieo gió gặt bão.
"Sao vậy, lại giả chết sao, tôi nói cho cô biết nhé Đan Diễn Vy, chỉ cần một ngày còn có tôi ở đây thì cô đừng mơ tới chuyện đến gần Thiên.” Dĩ nhiên là Vũ Thư cũng nhìn thấy máu tươi không ngừng nhỏ giọt trên mặt đất nên trong lòng cô ta rất sung sướng, tuy nhiên cô ta vẫn còn muốn tiếp tục.
Giả vờ như không nhìn thấy cánh tay của Đan Diễn Vy bị thương, cô ta liền nhấc gót giày nhọn hoắc của mình lên rồi giẫm xuống mu bàn tay của Đan Diễn Vy, khiến vết thương bị đâm xuyên qua của cô bị chà nát.
"A… "
Một cơn đau nhói từ lòng bàn tay truyền đến mọi ngóc ngách cơ thể, trán cô lấm tấm mồ hôi, bàn tay bị thương dường như không còn là bàn tay của cô nữa vì nó đã lạnh đến mức sắp mất đi cảm giác.
Cô yếu ớt rên rỉ: “Tay, tay của tôi..."
Đau là cảm giác duy nhất còn sót lại của Đan Diễn Vy, cho dù là một người đàn ông bị thủy tinh đâm xuyên qua lòng bàn tay thì cũng không thể chịu được sự đau đớn bực này.
Trong mắt Vũ Thư hiện lên một tia vui sướng, giả bộ như không nghe thấy tiếng rên đau đớn của Đan Diễn Vy, cô ta chầm chậm cuối xuống, kéo gần khoảng cách giữa hai người rồi dùng giọng nói chỉ hai người nghe được: “Đồ tiện nhân, không cần phải cảm ơn tôi đâu, cô xem, bây giờ cô không cần phải tốn công đến bệnh viện nữa.”
Tròng mắt Đan Diễn Vy chợt co rút lại, ngay từ đầu cô đã nghi ngờ, thì ra đúng là Vũ Thư cố ý khiến cô bị thương, nên cô chật vật hỏi lại: “Vì sao."
Tại sao lại đối xử với cô như vậy, hết lần này tới lần khác đều không bỏ qua cho cô.
"Bởi vì tôi hận cô, cô đã cướp đi người đàn ông mà tôi yêu nhất, làm nhơ nhuốc tình bạn của chúng ta, cô cảm thấy đau lắm sao? Vậy thì thật lòng xin lỗi vì đây chỉ mới là khởi đầu mà thôi.”
Giọng nói của Vũ Thư tuy dịu dàng nhưng ánh mắt của cô ta lại ánh lên sự oán hận sâu sắc, trông vừa kỳ lạ vừa đáng sợ.
Hình như cô ta đã nhớ thêm được chuyện gì đó không được vui nên giọng điệu của cô ta trở nên dịu dàng một cách quái dị: “Đan Diễn Vy này, cô có biết là mỗi lần nhìn thấy cô làm ra vẻ thanh cao, không tranh với đời, tôi đều muốn buồn nôn không.
Bỗng dưng có một tiếng hét lớn khiến Vũ Thư biến sắc.
"Cô đang làm gì vậy."
Lục Trình Thiên vừa xuống tới nơi liền thấy miểng chai dính đầy máu đang cắm xuyên qua mu bàn tay của Đan Diễn Vy còn Vũ Thư thì đang khom người thì thầm gì đó vào tai cô.
Chỉ trong khoảnh khắc, đôi mắt anh toát lên sự lạnh lẽo.
Nghe có tiếng bước chân không ngừng đến gần, trong lòng Vũ Thư rất hoảng nhưng chẳng mấy chốc đã trấn tĩnh lại, sự hung ác trên mặt liền biến mất, thay vào đó là biểu cảm ân cần, đưa tay định đỡ Đan Diễn Vy dậy.
"Vy Vy, cậu nhanh đứng dậy di, làm mình sợ muốn chết."
Vừa nói vừa quay đầu vội vàng nói với Lục Trình Thiên: “Thiên, anh Thiên, rốt cuộc anh cũng xuống rồi, không hiểu sao Vy Vy lại té vào bụi cỏ, cũng không biết là kẻ ác nhân ác đức nào quăng mảnh chai ở đây nữa.”
Lục Trình Thiên không để ý đến Vũ Thư, anh trực tiếp bế Đan Diễn Vy lên.
Anh nhìn chằm chằm bàn tay phải đang không ngừng chảy máu của Đan Diễn Vy với ánh mắt nặng nề và sắc mặt u ám một cách đáng sợ, khiến cho bầu không khí xung quanh dừng như cũng ngưng thành băng giá.
Anh cất giọng lạnh lùng như thể giọng nói vang lên từ địa ngục: “Vũ Thư, món nợ này tôi sẽ quay lại tìm cô tính sổ sau.”
Vũ Thư lập tức rùng mình, toàn thân cô ta lạnh lẽo như bị bao trùm bởi một màn sương lạnh giá, cô ta biết rằng chuyện này tuyệt đối không thể để cho Thiên biết là do cô ta làm.
Nên cô ta nức nở nói: “Thiên, tại sao anh lại nói với em như vậy, Vy Vy là tự mình không cẩn thận nên mới té, Vy Vy, cậu hãy nói một tiếng đi, lẽ nào cậu nhẫn tâm để anh Thiên hiểu lầm mình sao."
Vũ Thư tuy ngoài miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng cũng không nắm chắc cho lắm, dù vậy cô ta vẫn đánh cuợc một phen, cô ta cược một người phụ nữ ngu xuẩn như Đan Diễn Vy nhất định sẽ không vạch trần lời nói dối của cô ta.
Thật ra Đan Diễn Vy đúng là sẽ không làm vậy, cô chợt bừng tỉnh, kéo kéo Lục Trình Thiên bằng bàn tay không bị thương rồi cất giọng yếu ớt: “Lục Trình Thiên, chuyện này thực sự không liên quan gì tới Vũ Thư hết, là em đã không cẩn thận…”
"Em im đi." Lục Trình Thiên cất giọng lạnh lùng như đang gằng từng tiếng một.
Thật hay không không không cần cô nói, anh có mắt nên có thể tự mình phán đoán.
Đan Diễn Vy vô tình nhìn vào đôi mắt lạnh lùng nhưng nhìn hiểu hết chuyện của Lục Trình Thiên nên cô hơi mất tự nhiên, lảng đi, không dám nhìn anh nữa, tuy nhiên bàn tay vẫn còn nắm chặt lấy áo anh.
Cô âm thầm tự nhủ những lời muốn nói với anh, cầu xin anh đó, Lục Trình Thiên, hãy để một mình em chịu đựng, nếu không em sẽ cắn rứt lương tâm.
Lục Trình Thiên quan sát sắc mặt tái mét của Đan Diễn Vy, anh cũng hiểu rõ bản tính cố chấp của cô nhưng vẫn chưa thể dập tắt lửa giận trong lòng.
Anh thực sự hoài nghi, người phụ nữ đang nằm trong lòng mình có khi nào là một cô nàng đầu gỗ không, bị người ta ức hiếp đến mức này rồi mà vẫn còn ráng nhịn.
"Thiên, anh thấy không, ngay cả Vy Vy cũng đã nói vậy rồi, thật sự không phải em làm mà." Vũ Thư thầm thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên cô đã cược thắng rồi, quen Đan Diễn Vy từ hồi học đại học cho đến giờ nên thừa biết cô nhẹ dạ thế nào.
Chừng nào cô ta còn nắm được cảm giác tội lỗi của Đan Diễn Vy thì mặc kệ là cô ta làm gì, Đan Diễn Vy đều sẽ chọn cách chịu đựng.
Vũ Thư vì muốn tỏ vẻ mình lương thiện nên hăng hái nói: “Thiên, lúc đến đây em đã đậu xe ngoài cửa, Vy Vy bị thương ở tay rồi nên chúng ta đừng chần chừ nữa."
Lục Trình Thiên âm thầm che dấu sự chán ghét trong đáy mắt và đi theo hướng mà Vũ Thư chỉ.
Vũ Thư thấy Lục Trình Thiên đã đi nên mừng thầm trong lòng, xem ra Thiên không hề nghi ngờ cô ta.
Về phần vết thương trên bàn tay Đan Diễn Vy cứ coi như chút lợi tức cũng được.
Bình luận facebook