Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-158
CHƯƠNG 158: LẠI HÔN
CHƯƠNG 158: LẠI HÔN
Dù không phải lần đầu Đan Diễn Vy được lĩnh hội cái cách nói chuyện làm người ta tức chết của Lục Trình Thiên, cho người ta hy vọng rồi lại dội cho người ta gáo nước lạnh, Đan Diễn Vy vẫn thấy tức muốn nổ tung. Gương mặt trắng bệch, vì tức giận mà đỏ hết cả: “Lục Trình Thiên, chuyện này liên lụy đến em rồi, em có quyền được biết mà, phải không?”
Lục Trình Thiên nhìn cô bằng ánh mắt thâm sâu đến thấu xương, nghiêm túc lạnh nhạt nói: “Chuyện này anh sẽ xử lý nhanh thôi, thời gian này em cứ đến ở với anh.”
“Em không muốn, anh phải nói cho em biết ý của Lục Nhĩ trước đã.”
Ở với anh, cô không muốn sống nữa à. Hơn nữa Lục Nhĩ là một mối họa ngầm, một mình Vũ Thư đã quá đủ rồi.
Lục Trình Thiên cũng biết cô sẽ trả lời như vậy, nên không miễn cưỡng nữa: “Ngày mai anh sẽ đưa em đến chỗ Tư Tư.”
Căn nhà kia của cô chắc chắn không thể quay về được nữa, Vu Tư Tư dù gì cũng là em gái của Vu Vũ Hào, Lục Nhĩ muốn ra tay, cũng phải suy nghĩ cho vốn liếng của mình.
“Em không đi.” Đan Diễn Vy còn từ chối thẳng thừng hơn, Đan Diễn Vy không muốn đến ở với anh còn hiểu được, nhưng không muốn đến ở với Vy Vy, thì chắc chắn có lí do.
Nhìn ánh mắt đầy nghi ngờ của Lục Trình Thiên, Đan Diễn Vy suýt thì quên mất người đàn ông trước mặt mình này nhanh nhạy đến thế nào, vội vã nói: “Anh cũng biết chuyện Tư Tư đang ở bên Kỳ Dũng, em đến đó làm phiền người ta à.”
Lục Trình Thiên không nhìn cô nữa, nhàn nhạt nói: “Anh ta làm gì có thời gian.”
“Haiz, vậy được, ngày mai em bảo Tư Tư đến đón em.” Đan Diễn Vy thờ ơ đáp.
Lục Nhĩ hiện tại đã nhắm vào cô, cũng có nghĩa là cô đi đến đâu, là nguy hiểm đến đó, cô có thể không quan tâm đến bản thân, nhưng không thể không lo cho Du Du.
Hơn nữa chuyện này cũng liên quan đến Lục Trình Thiên, đến lúc Lục Trình Thiên phải đi tìm cô, anh mà nhìn thấy Du Du là xong đời.
“Em yên tâm, Vu Tư Tư thông minh hơn em nghĩ nhiều.” Lục Trình Thiên tưởng cô đang lo cho Tư Tư, nói thẳng ra suy nghĩ của mình.
“Sẽ nguy hiểm lắm sao?” Đan Diễn Vy ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt xinh đẹp chất đầy sự lo lắng, không chỉ lo cho Du Du, mà còn cho người đàn ông trước mặt này.
Dù cho cô không chịu thừa nhận, nhưng trong lòng vẫn lo lắng không yên vì người đàn ông bên cạnh.
Lục Trình Thiên nhìn cô, rất lâu sau, anh trầm lắng nói: “Ừ.”
“Em còn một câu hỏi cuối cùng muốn hỏi anh.” Đan Diễn Vy hỏi, cô không chắc chắn anh có nói thật với cô hay không.
Lục Trình Thiên hơi gật đầu, coi như là đồng ý.
“Anh với Lục Nhĩ rốt cục có ân oán gì, chẳng phải anh chỉ là một luật sư thôi sao?”
Đan Diễn Vy không hiểu sao một luật sư cẩn thận như anh lại dây dưa với loại người nguy hiểm thế này, hơn nữa chuyện lại xảy ra trong bốn năm mà hai người bên nhau.
Bốn năm này rốt cục anh đã giấu cô bao nhiêu chuyện.
Cô bỗng nhớ lại có một năm, Lục Trình Thiên đi công tác rất nhiều, thường xuyên hai ba ngày không thấy mặt đâu, sau này thành mười ngày nửa tháng, lần đi lâu nhất là tận ba tháng.
Lúc đó cô cũng đoán nọ đoán kia, cũng suy nghĩ nhiều, mà không nghĩ đến việc này, sau này anh lại về, sống như bình thường.
Quan hệ không rõ ràng giữa hai người họ, cô cũng không thể mở lời hỏi được.
Trong đáy mắt sâu thẳm của Lục Trình Thiên hình như có tia gằn lên giận dữ, nhưng lại che giấu đi rất nhanh, anh thấm giọng chầm chậm nói: “Anh và anh ta có ân oán, giống như ý mà anh ta muốn nói vậy, không bao giờ ngơi nghỉ.”
Còn về những cái khác, Lục Trình Thiên không nói gì nữa.
Đan Diễn Vy có thể cảm nhận được cái lạnh thấu xương trong ngữ khí của anh, giữa Lục Trình Thiên và Lục Nhĩ rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Sự hiếu kỳ trong cô lại càng lớn hơn.
“Em yên tâm ở bệnh viện đi, mai anh tới đón em.” Anh còn chuyện quan trọng hơn cần xử lý, Lục Nhĩ đã tuyên chiến, anh đương nhiên phải về tặng cho hắn ta một món quà bất ngờ rồi.
Bờ vai Đan Diễn Vy khựng lại, anh phải đi rồi à.
Cô bình tĩnh đến mức như không quan tâm: “Ừm, anh đi làm việc đi.”
Cô trải qua sự việc đáng sợ như này, anh đến ở lại thêm chút cũng không thèm.
Đan Diễn Vy, cô ngốc à, lại còn hy vọng anh ta mềm lòng, cô phải biết điều chứ, ít nhất anh ấy là người đã tới đầu tiên.
Rõ ràng trong lòng đã chuẩn bị trước, nhưng lúc nghe anh nói phải đi thật, trái tim vẫn đau nhức.
Bỗng có cái bóng cúi xuống đỉnh đầu cô, Đan Diễn Vy ngẩn ngơ ngẩng mặt, ngây ngốc nhìn gương mặt đẹp trai của Lục Trình Thiên từng chút sát lại gần.
Bờ môi lạnh lẽo còn mang theo hơi thở nhàn nhạt của anh, như lông vũ mà lướt qua trán cô.
Đan Diễn Vy run rẩy, cả người đông cứng, như nụ hôn của anh không phải đặt lên trán cô, mà đặt lên tim cô vậy.
Mềm mại mà nóng bỏng.
Trong đôi mắt lạnh nhạt Lục Trình Thiên như có chút cưng chiều, đôi môi dời đến bên vành tai nhạy cảm của cô, mạnh mẽ mà dịu dàng nói: “Ở yên đây, không cho em nghĩ linh tinh.”
Bên tay Đan Diễn Vy, da gà nổi hết cả, cô mở to mắt, gật đầu như tượng gỗ.
Nhìn biểu cảm ngơ ngác đến đáng yêu của Đan Diễn Vy, Lục Trình Thiên hơi nhếch khóe môi, nếu không có việc gấp, anh chỉ muốn ép cô lên giường, bắt nạt cô một trận.
Đã lâu lắm rồi anh chưa chạm vào cô, nghĩ tới đây, trong mắt Lục Trình Thiên như có lửa đốt. Nhưng tình thế hiện tại không cho phép anh tiếp tục làm vậy.
Năng lực kiềm chế lại phát huy tác dụng của nó.
Lúc Đan Diễn Vy tỉnh táo lại, Lục Trình Thiên đã đi mất rồi.
Cô lấy tay không bị thương che đi gương mặt đỏ như thiếu nữ đang yêu, anh, anh là có ý gì? An ủi cô, hay là…
“Phiền chết đi được! Anh làm như vậy rốt cuộc là có ý gì.”
Nơi được Lục Trình Thiên hôn vẫn tê đến ngứa ngáy, cô muốn đưa tay lên xoa, lại nhớ đến đôi môi gợi cảm của anh, lại đưa tay vò tóc.
Nhịp tim của cô tăng nhanh đến kinh khủng.
Đan Diễn Vy không biết mình đang nghĩ đến chuyện xấu hổ gì, cô từ từ chui vào chăn, chùm trăm lên đầu, kìm nén không phát ra tiếng hét kích động, oán trách một câu trong chăn.
“Đúng là mất mặt chết đi được, mất mặt chết đi được, aaaaa!!”
Bên ngoài sắc trời đã tối, từng ngọn đèn rực rỡ sáng lên, lúc Đan Diễn Vy bình tĩnh lại, lấy lại từng chút lí trí, bắt đầu bình tĩnh ngồi phân tích.
Du Du không thể ở bên cạnh cô, ít nhất là bây giờ không thể, phải đợi đến khi nguy hiểm qua đi, bà ngoại cũng đã lâu không được thăm Du Du, vừa hay có thể mượn cớ để đưa nó đi một thời gian.
Tuy cô không nỡ xa nó, nhưng cô không thể đánh cược an toàn của Du Du.
CHƯƠNG 158: LẠI HÔN
Dù không phải lần đầu Đan Diễn Vy được lĩnh hội cái cách nói chuyện làm người ta tức chết của Lục Trình Thiên, cho người ta hy vọng rồi lại dội cho người ta gáo nước lạnh, Đan Diễn Vy vẫn thấy tức muốn nổ tung. Gương mặt trắng bệch, vì tức giận mà đỏ hết cả: “Lục Trình Thiên, chuyện này liên lụy đến em rồi, em có quyền được biết mà, phải không?”
Lục Trình Thiên nhìn cô bằng ánh mắt thâm sâu đến thấu xương, nghiêm túc lạnh nhạt nói: “Chuyện này anh sẽ xử lý nhanh thôi, thời gian này em cứ đến ở với anh.”
“Em không muốn, anh phải nói cho em biết ý của Lục Nhĩ trước đã.”
Ở với anh, cô không muốn sống nữa à. Hơn nữa Lục Nhĩ là một mối họa ngầm, một mình Vũ Thư đã quá đủ rồi.
Lục Trình Thiên cũng biết cô sẽ trả lời như vậy, nên không miễn cưỡng nữa: “Ngày mai anh sẽ đưa em đến chỗ Tư Tư.”
Căn nhà kia của cô chắc chắn không thể quay về được nữa, Vu Tư Tư dù gì cũng là em gái của Vu Vũ Hào, Lục Nhĩ muốn ra tay, cũng phải suy nghĩ cho vốn liếng của mình.
“Em không đi.” Đan Diễn Vy còn từ chối thẳng thừng hơn, Đan Diễn Vy không muốn đến ở với anh còn hiểu được, nhưng không muốn đến ở với Vy Vy, thì chắc chắn có lí do.
Nhìn ánh mắt đầy nghi ngờ của Lục Trình Thiên, Đan Diễn Vy suýt thì quên mất người đàn ông trước mặt mình này nhanh nhạy đến thế nào, vội vã nói: “Anh cũng biết chuyện Tư Tư đang ở bên Kỳ Dũng, em đến đó làm phiền người ta à.”
Lục Trình Thiên không nhìn cô nữa, nhàn nhạt nói: “Anh ta làm gì có thời gian.”
“Haiz, vậy được, ngày mai em bảo Tư Tư đến đón em.” Đan Diễn Vy thờ ơ đáp.
Lục Nhĩ hiện tại đã nhắm vào cô, cũng có nghĩa là cô đi đến đâu, là nguy hiểm đến đó, cô có thể không quan tâm đến bản thân, nhưng không thể không lo cho Du Du.
Hơn nữa chuyện này cũng liên quan đến Lục Trình Thiên, đến lúc Lục Trình Thiên phải đi tìm cô, anh mà nhìn thấy Du Du là xong đời.
“Em yên tâm, Vu Tư Tư thông minh hơn em nghĩ nhiều.” Lục Trình Thiên tưởng cô đang lo cho Tư Tư, nói thẳng ra suy nghĩ của mình.
“Sẽ nguy hiểm lắm sao?” Đan Diễn Vy ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt xinh đẹp chất đầy sự lo lắng, không chỉ lo cho Du Du, mà còn cho người đàn ông trước mặt này.
Dù cho cô không chịu thừa nhận, nhưng trong lòng vẫn lo lắng không yên vì người đàn ông bên cạnh.
Lục Trình Thiên nhìn cô, rất lâu sau, anh trầm lắng nói: “Ừ.”
“Em còn một câu hỏi cuối cùng muốn hỏi anh.” Đan Diễn Vy hỏi, cô không chắc chắn anh có nói thật với cô hay không.
Lục Trình Thiên hơi gật đầu, coi như là đồng ý.
“Anh với Lục Nhĩ rốt cục có ân oán gì, chẳng phải anh chỉ là một luật sư thôi sao?”
Đan Diễn Vy không hiểu sao một luật sư cẩn thận như anh lại dây dưa với loại người nguy hiểm thế này, hơn nữa chuyện lại xảy ra trong bốn năm mà hai người bên nhau.
Bốn năm này rốt cục anh đã giấu cô bao nhiêu chuyện.
Cô bỗng nhớ lại có một năm, Lục Trình Thiên đi công tác rất nhiều, thường xuyên hai ba ngày không thấy mặt đâu, sau này thành mười ngày nửa tháng, lần đi lâu nhất là tận ba tháng.
Lúc đó cô cũng đoán nọ đoán kia, cũng suy nghĩ nhiều, mà không nghĩ đến việc này, sau này anh lại về, sống như bình thường.
Quan hệ không rõ ràng giữa hai người họ, cô cũng không thể mở lời hỏi được.
Trong đáy mắt sâu thẳm của Lục Trình Thiên hình như có tia gằn lên giận dữ, nhưng lại che giấu đi rất nhanh, anh thấm giọng chầm chậm nói: “Anh và anh ta có ân oán, giống như ý mà anh ta muốn nói vậy, không bao giờ ngơi nghỉ.”
Còn về những cái khác, Lục Trình Thiên không nói gì nữa.
Đan Diễn Vy có thể cảm nhận được cái lạnh thấu xương trong ngữ khí của anh, giữa Lục Trình Thiên và Lục Nhĩ rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Sự hiếu kỳ trong cô lại càng lớn hơn.
“Em yên tâm ở bệnh viện đi, mai anh tới đón em.” Anh còn chuyện quan trọng hơn cần xử lý, Lục Nhĩ đã tuyên chiến, anh đương nhiên phải về tặng cho hắn ta một món quà bất ngờ rồi.
Bờ vai Đan Diễn Vy khựng lại, anh phải đi rồi à.
Cô bình tĩnh đến mức như không quan tâm: “Ừm, anh đi làm việc đi.”
Cô trải qua sự việc đáng sợ như này, anh đến ở lại thêm chút cũng không thèm.
Đan Diễn Vy, cô ngốc à, lại còn hy vọng anh ta mềm lòng, cô phải biết điều chứ, ít nhất anh ấy là người đã tới đầu tiên.
Rõ ràng trong lòng đã chuẩn bị trước, nhưng lúc nghe anh nói phải đi thật, trái tim vẫn đau nhức.
Bỗng có cái bóng cúi xuống đỉnh đầu cô, Đan Diễn Vy ngẩn ngơ ngẩng mặt, ngây ngốc nhìn gương mặt đẹp trai của Lục Trình Thiên từng chút sát lại gần.
Bờ môi lạnh lẽo còn mang theo hơi thở nhàn nhạt của anh, như lông vũ mà lướt qua trán cô.
Đan Diễn Vy run rẩy, cả người đông cứng, như nụ hôn của anh không phải đặt lên trán cô, mà đặt lên tim cô vậy.
Mềm mại mà nóng bỏng.
Trong đôi mắt lạnh nhạt Lục Trình Thiên như có chút cưng chiều, đôi môi dời đến bên vành tai nhạy cảm của cô, mạnh mẽ mà dịu dàng nói: “Ở yên đây, không cho em nghĩ linh tinh.”
Bên tay Đan Diễn Vy, da gà nổi hết cả, cô mở to mắt, gật đầu như tượng gỗ.
Nhìn biểu cảm ngơ ngác đến đáng yêu của Đan Diễn Vy, Lục Trình Thiên hơi nhếch khóe môi, nếu không có việc gấp, anh chỉ muốn ép cô lên giường, bắt nạt cô một trận.
Đã lâu lắm rồi anh chưa chạm vào cô, nghĩ tới đây, trong mắt Lục Trình Thiên như có lửa đốt. Nhưng tình thế hiện tại không cho phép anh tiếp tục làm vậy.
Năng lực kiềm chế lại phát huy tác dụng của nó.
Lúc Đan Diễn Vy tỉnh táo lại, Lục Trình Thiên đã đi mất rồi.
Cô lấy tay không bị thương che đi gương mặt đỏ như thiếu nữ đang yêu, anh, anh là có ý gì? An ủi cô, hay là…
“Phiền chết đi được! Anh làm như vậy rốt cuộc là có ý gì.”
Nơi được Lục Trình Thiên hôn vẫn tê đến ngứa ngáy, cô muốn đưa tay lên xoa, lại nhớ đến đôi môi gợi cảm của anh, lại đưa tay vò tóc.
Nhịp tim của cô tăng nhanh đến kinh khủng.
Đan Diễn Vy không biết mình đang nghĩ đến chuyện xấu hổ gì, cô từ từ chui vào chăn, chùm trăm lên đầu, kìm nén không phát ra tiếng hét kích động, oán trách một câu trong chăn.
“Đúng là mất mặt chết đi được, mất mặt chết đi được, aaaaa!!”
Bên ngoài sắc trời đã tối, từng ngọn đèn rực rỡ sáng lên, lúc Đan Diễn Vy bình tĩnh lại, lấy lại từng chút lí trí, bắt đầu bình tĩnh ngồi phân tích.
Du Du không thể ở bên cạnh cô, ít nhất là bây giờ không thể, phải đợi đến khi nguy hiểm qua đi, bà ngoại cũng đã lâu không được thăm Du Du, vừa hay có thể mượn cớ để đưa nó đi một thời gian.
Tuy cô không nỡ xa nó, nhưng cô không thể đánh cược an toàn của Du Du.
Bình luận facebook