Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-180
CHƯƠNG 180: NGƯỜI ĐÀN ÔNG CỦA CẬU BẬN VÔ CÙNG
CHƯƠNG 180: NGƯỜI ĐÀN ÔNG CỦA CẬU BẬN VÔ CÙNG
Kì lạ chính là sau ngày hôm đó, liên tục một tuần lễ Tư Tư không hề xuất hiện, Lục Trình Thiên cũng không trở về nữa.
Một mình Đan Diễn Vy ở trong chung cư, mỗi ngày đúng giờ đúng nơi đều có người đưa cơm, đưa canh tẩm bộ, còn có bác sĩ đến cửa kiểm tra vết thương.
Ngược lại hiếm có mấy ngày an tĩnh thư giãn sống như heo.
Úi nói sai rồi, cô mới không phải heo.
Đan Diễn Vy dùng mọi cách nhàm chán ngồi trên ghế sofa xem ti vi, ngày hôm qua mới vừa gọi điện thoại cho Du Du, biết thằng bé ở chỗ bà ngoại rất vui vẻ, cô cũng yên lòng.
Có vài người chính là vừa nhắc tới, vừa nói điện thoại đã tới rồi.
Đan Diễn Vy nhận được điện thoại của Vu Tư Tư không ngạc nhiên chút nào: “Sao chịu gọi điện thoại tới rồi.”
“Sao cậu không về.” Vu Tư Tư tức giận hỏi ngược lại.
Đan Diễn Vy vui mừng bạn tốt không ở bên cạnh, nếu không cô không có cách nào bình tĩnh như vậy: “Trở về nếu như gặp phải cảnh mười tám cộng, tớ còn phải rửa mắt, phiền phức lắm.”
“Cút, nói bậy nói bạ gì đó.”
Nghe giọng nói này vô cùng chột dạ: “Không xảy ra chuyện gì, sao lâu như vậy mới gọi điện thoại cho tớ, tớ còn tưởng rằng cậu bị Đường Kỳ Dũng ăn tới mảnh giấy vụn cũng không còn.”
Vu Tư Tư không cam lòng yếu thế hỏi, “Cậu thì sao, tớ cũng không tin mấy ngày nay cậu trở về cái ổ nhỏ của cậu, có phải dính với Lục Trình Thiên không.”
“Tớ ở trong nhà anh ấy, nhưng anh ấy mấy ngày nay cũng không về.” Đan Diễn Vy cố làm vẻ ung dung nói.
Chỉ là trong đôi mắt khổ sở không lừa được người, cô thật không để ý sao? Không, cô để ý, để ý muốn chết.
Nhưng cô có thể hỏi sao, hiển nhiên là không thể, nhiều lần cầm điện thoại lại thôi, hỏi, lấy thân phận gì, khách ở nhà? Bạn giường? Mỗi một cái cớ cũng đang nhắc nhở thân phận của cô.
Cô căn bản không có tư cách hỏi anh nguyên nhân biến mất mấy ngày nay, đặc biệt là trong phòng ngủ toàn là mùi của anh, càng làm cho cô khó chịu.
Nhưng có thể làm sao, chỉ có thể nhịn, không ngừng nhẫn nhịn, nhẫn nhịn đến tim sắp nổ, mới có thể làm cho mình làm bộ như không thèm để ý.
Vu Tư Tư giễu cợt nói: “Sao tớ nghe giọng điệu này này giống như là oán hận vậy.”
“Xem ra mấy ngày nay cậu cũng không nhàn rỗi, không biết hạn hán lâu ngày gặp mưa là cảm giác gì.” Đan Diễn Vy suy đoán tám mươi chín mươi phàn trăm Vu Tư Tư đã mất lần đầu tiên rồi
Mặt Vu Tư Tư ửng đỏ, cũng biết lừa gạt tiếp cũng không có ý nghĩa gì, dứt khoát thoải mái thừa nhận: “Không sai, lão tử trở về đã ngủ với anh ấy.”
“Là cậu ngủ với anh ấy hay là anh ấy ngủ với cậu, chỗ này phải đặt dấu hỏi.” Đan Diễn Vy không tin lời bạn tốt.
Vu Tư Tư sợ Đan Diễn Vy không thừa nhận, không biết xấu hổ nói: “Thật, cuối cùng anh ấy sợ hãi quỳ xuống kêu ba ba.”
“…” Đan Diễn Vy lại cảm thấy không còn lời phản bác.
Vu Tư Tư cũng thấy chán: “Vy Vy cậu rảnh muốn điên rồi sao, có muốn ra ngoài đi dạo phố làm SPA không, tớ có thẻ giảm giá.”
“Cậu không cần đi làm sao.” Cô nhớ không lầm, hôm nay thứ ba vẫn là giờ làm việc mà.
Vu Tư Tư không nhịn được trợn tròn mặt, “Cậu nghĩ là tớ trốn làm sao.”
Đan Diễn Vy ừ một tiếng trả lời, cô quả thật nghĩ như vậy.
“Tớ là loại người đó sao.”
Lần này Vu Tư Tư không đợi Đan Diễn Vy trả lời, trực tiếp nói.
“Được rồi, cậu không cần nói nữa tớ nói cho cậu biết, không biết ông chủ chúng ta nổi điên gì đột nhiên ngừng việc, người cũng không thấy bóng dáng, hiếm có khi tớ còn nghiêm túc làm việc như vậy, giống như biên tập của chúng ta vậy cũng trở về nuôi cá.”
Trước mắt Đan Diễn Vy hiện lên ánh mắt ngỗ ngược của Thành Đăng, cô còn nhớ mình thiếu anh ta hai bữa cơm, có điều đoán chừng anh ta đã sớm quên cô là ai, cũng được, bọn họ vốn chính là không thể nào cùng xuất hiện trên đường song song.
“Đi ra ngoài thôi.”
Cô cũng nhàm chán, ti vi lật tới lật lui cũng không có gì hay, hơn nữa ở địa bàn Lục Trình Thiên đợi càng lâu càng khiến tim cô đập rộn lên.
“Được, gặp ở trung tâm thành phố.”
“Được.”
Đan Diễn Vy đợi Vu Tư Tư cúp điện thoại, mới ngắt máy, ngồi yênmtrên ghế sofa một lúc, đứng dậy cầm túi xách mang giày ra khỏi cửa.
Cô đến không bao lâu, Vu Tư Tư cũng đi tới, mái tóc màu hồng cộng thêm thân hình, tướng mạo xuất chúng hấp dẫn rất nhiều người trên đường chú ý.
“Vy Vy, tới rồi đây.”
Đan du vi cũng quen nhìn chăm chú như vậy, rất tự nhiên đi về hướng Vu Tư Tư: “Sao tóc cậu không đổi màu khác.”
“Tại sao phải đổi, tớ chính là khác biệt như thế, nếu không tớ nhuộm cho cậu một màu khác.”
Ví dụ như màu xanh lá, vừa tươi mới vừa đẹp mắt, hơn nữa còn có thể biến mặt Lục Trình Thiên cũng thành xanh luôn.
Nhất cử lưỡng tiện, hoàn mỹ.
“Thôi đi, nếu tớ nhuộm thành như vậy, công việc của tớ có thể không giữ được." Mặc dù Đan Diễn Vy không cảm thấy công việc của mình giữ được, cô cũng không chịu nổi màu hồng.
“Không sao, tớ có loại dùng một lần cậu có thể thử một chút.” Vu Tư Tư không buông tha thuyết phục.
Đan Diễn Vy kiên quyết cự tuyệt: “Không muốn.”
“Không có ý nghĩa gì cả.” Vu Tư Tư ngược lại không miễn cưỡng nữa.
Đan Diễn Vy vừa đi vừa hỏi: “Buổi tối về có tiện không?”
Ý cô là, buổi tối cô có thể quay về ngủ không.
“Cậu về thì cứ về đi, còn hỏi tớ.” Trên mặt Vu Tư Tư thoáng qua có chút mất tự nhiên.
Đan Diễn Vy trêu ghẹo hiếm khi nhìn thấy bạn sớm lộ ra biểu cảm ngượng ngùng: “Chẳng lẽ cậu và Đường Kỳ Dũng không ở trong chung cư sao?”
“Không có, tớ nói này cậu không thể đừng hỏi nữa sao.” Vu Tư Tư trả lời một nửa cảm giác không đúng, tại sao cô phải báo cáo sự thật với cô nàng ngu ngốc này: “Tám lạng nửa cân thì không cần nói nữa.”
Đan Diễn Vy nhíu mày: “Mấy ngày rồi tớ không thấy bóng dáng anh ấy.”
Vu Tư Tư nhìn mặt Đan Diễn Vy viết mấy chữ 'Chúng ta không giống nhau', đụng cánh tay một cái cười không có ý tốt: “Có phải rất muốn biết Lục Trình Thiên đi đâu đúng không.”
“Không có.” Ánh mắt Đan Diễn Vy lóe lên, làm bộ như không thèm để ý nói.
Chẳng lẽ Tư Tư thật sự biết hành tung của Lục Trình Thiên, hoặc là tất cả mọi người đều biết, chỉ có cô là không biết.
“Còn nói không muốn, ánh mắt kia của cậu cũng sắp chói mắt như mặt trời rồi.” Nụ cười trên mặt Vu Tư Tư lớn hơn: “Cậu thừa nhận, tớ sẽ nói cho cậu biết.”
Đan Diễn Vy cảm thấy mình phải làm một người cứng rắn, nói không muốn biết chính là không muốn biết, lời vừa ra khỏi miệng liền biến thành: “Tớ muốn.”
Được rồi, cô thật sự tò mò Lục Trình Thiên mấy ngày nay biến mất đi đâu rồi.
Vu Tư Tư đồng tình nhìn Đan Diễn Vy một cái: “Tớ thấy cậu đúng thật là ngốc, gần đây cậu cũng không xem tin tức?”
“Cái gì?” Đan Diễn Vy không hiểu nhìn về phía cô ấy: “Cái này với tin tức có liên quan gì với nhau.”
“Đương nhiên là có, không chỉ có toàn thành phố biết, phỏng đoán cả nước đều biết, Lục Trình Thiên tiếp nhận một vụ lừa đảo tài sản xuyên quốc gia, anh ta mấy ngày nay bận bịu qua loa với ký giả đã đủ mệt mỏi, không màng đến những chuyện vụn vặt khác.” Vu Tư Tư chậc chậc hai tiếng nói.
Mấy ngày nay Đan Diễn Vy đợi ở chung cư không phải ngẩn người, chính là xem ti vi, cho dù đổi kênh khác tâm tư cũng sẽ không ở trên màn hình, xảy ra chuyện lớn như vậy, nhưng cô một chút tin tức cũng không biết.
Khó trách Lục Trình Thiên cũng không có thời gian quay về.
CHƯƠNG 180: NGƯỜI ĐÀN ÔNG CỦA CẬU BẬN VÔ CÙNG
Kì lạ chính là sau ngày hôm đó, liên tục một tuần lễ Tư Tư không hề xuất hiện, Lục Trình Thiên cũng không trở về nữa.
Một mình Đan Diễn Vy ở trong chung cư, mỗi ngày đúng giờ đúng nơi đều có người đưa cơm, đưa canh tẩm bộ, còn có bác sĩ đến cửa kiểm tra vết thương.
Ngược lại hiếm có mấy ngày an tĩnh thư giãn sống như heo.
Úi nói sai rồi, cô mới không phải heo.
Đan Diễn Vy dùng mọi cách nhàm chán ngồi trên ghế sofa xem ti vi, ngày hôm qua mới vừa gọi điện thoại cho Du Du, biết thằng bé ở chỗ bà ngoại rất vui vẻ, cô cũng yên lòng.
Có vài người chính là vừa nhắc tới, vừa nói điện thoại đã tới rồi.
Đan Diễn Vy nhận được điện thoại của Vu Tư Tư không ngạc nhiên chút nào: “Sao chịu gọi điện thoại tới rồi.”
“Sao cậu không về.” Vu Tư Tư tức giận hỏi ngược lại.
Đan Diễn Vy vui mừng bạn tốt không ở bên cạnh, nếu không cô không có cách nào bình tĩnh như vậy: “Trở về nếu như gặp phải cảnh mười tám cộng, tớ còn phải rửa mắt, phiền phức lắm.”
“Cút, nói bậy nói bạ gì đó.”
Nghe giọng nói này vô cùng chột dạ: “Không xảy ra chuyện gì, sao lâu như vậy mới gọi điện thoại cho tớ, tớ còn tưởng rằng cậu bị Đường Kỳ Dũng ăn tới mảnh giấy vụn cũng không còn.”
Vu Tư Tư không cam lòng yếu thế hỏi, “Cậu thì sao, tớ cũng không tin mấy ngày nay cậu trở về cái ổ nhỏ của cậu, có phải dính với Lục Trình Thiên không.”
“Tớ ở trong nhà anh ấy, nhưng anh ấy mấy ngày nay cũng không về.” Đan Diễn Vy cố làm vẻ ung dung nói.
Chỉ là trong đôi mắt khổ sở không lừa được người, cô thật không để ý sao? Không, cô để ý, để ý muốn chết.
Nhưng cô có thể hỏi sao, hiển nhiên là không thể, nhiều lần cầm điện thoại lại thôi, hỏi, lấy thân phận gì, khách ở nhà? Bạn giường? Mỗi một cái cớ cũng đang nhắc nhở thân phận của cô.
Cô căn bản không có tư cách hỏi anh nguyên nhân biến mất mấy ngày nay, đặc biệt là trong phòng ngủ toàn là mùi của anh, càng làm cho cô khó chịu.
Nhưng có thể làm sao, chỉ có thể nhịn, không ngừng nhẫn nhịn, nhẫn nhịn đến tim sắp nổ, mới có thể làm cho mình làm bộ như không thèm để ý.
Vu Tư Tư giễu cợt nói: “Sao tớ nghe giọng điệu này này giống như là oán hận vậy.”
“Xem ra mấy ngày nay cậu cũng không nhàn rỗi, không biết hạn hán lâu ngày gặp mưa là cảm giác gì.” Đan Diễn Vy suy đoán tám mươi chín mươi phàn trăm Vu Tư Tư đã mất lần đầu tiên rồi
Mặt Vu Tư Tư ửng đỏ, cũng biết lừa gạt tiếp cũng không có ý nghĩa gì, dứt khoát thoải mái thừa nhận: “Không sai, lão tử trở về đã ngủ với anh ấy.”
“Là cậu ngủ với anh ấy hay là anh ấy ngủ với cậu, chỗ này phải đặt dấu hỏi.” Đan Diễn Vy không tin lời bạn tốt.
Vu Tư Tư sợ Đan Diễn Vy không thừa nhận, không biết xấu hổ nói: “Thật, cuối cùng anh ấy sợ hãi quỳ xuống kêu ba ba.”
“…” Đan Diễn Vy lại cảm thấy không còn lời phản bác.
Vu Tư Tư cũng thấy chán: “Vy Vy cậu rảnh muốn điên rồi sao, có muốn ra ngoài đi dạo phố làm SPA không, tớ có thẻ giảm giá.”
“Cậu không cần đi làm sao.” Cô nhớ không lầm, hôm nay thứ ba vẫn là giờ làm việc mà.
Vu Tư Tư không nhịn được trợn tròn mặt, “Cậu nghĩ là tớ trốn làm sao.”
Đan Diễn Vy ừ một tiếng trả lời, cô quả thật nghĩ như vậy.
“Tớ là loại người đó sao.”
Lần này Vu Tư Tư không đợi Đan Diễn Vy trả lời, trực tiếp nói.
“Được rồi, cậu không cần nói nữa tớ nói cho cậu biết, không biết ông chủ chúng ta nổi điên gì đột nhiên ngừng việc, người cũng không thấy bóng dáng, hiếm có khi tớ còn nghiêm túc làm việc như vậy, giống như biên tập của chúng ta vậy cũng trở về nuôi cá.”
Trước mắt Đan Diễn Vy hiện lên ánh mắt ngỗ ngược của Thành Đăng, cô còn nhớ mình thiếu anh ta hai bữa cơm, có điều đoán chừng anh ta đã sớm quên cô là ai, cũng được, bọn họ vốn chính là không thể nào cùng xuất hiện trên đường song song.
“Đi ra ngoài thôi.”
Cô cũng nhàm chán, ti vi lật tới lật lui cũng không có gì hay, hơn nữa ở địa bàn Lục Trình Thiên đợi càng lâu càng khiến tim cô đập rộn lên.
“Được, gặp ở trung tâm thành phố.”
“Được.”
Đan Diễn Vy đợi Vu Tư Tư cúp điện thoại, mới ngắt máy, ngồi yênmtrên ghế sofa một lúc, đứng dậy cầm túi xách mang giày ra khỏi cửa.
Cô đến không bao lâu, Vu Tư Tư cũng đi tới, mái tóc màu hồng cộng thêm thân hình, tướng mạo xuất chúng hấp dẫn rất nhiều người trên đường chú ý.
“Vy Vy, tới rồi đây.”
Đan du vi cũng quen nhìn chăm chú như vậy, rất tự nhiên đi về hướng Vu Tư Tư: “Sao tóc cậu không đổi màu khác.”
“Tại sao phải đổi, tớ chính là khác biệt như thế, nếu không tớ nhuộm cho cậu một màu khác.”
Ví dụ như màu xanh lá, vừa tươi mới vừa đẹp mắt, hơn nữa còn có thể biến mặt Lục Trình Thiên cũng thành xanh luôn.
Nhất cử lưỡng tiện, hoàn mỹ.
“Thôi đi, nếu tớ nhuộm thành như vậy, công việc của tớ có thể không giữ được." Mặc dù Đan Diễn Vy không cảm thấy công việc của mình giữ được, cô cũng không chịu nổi màu hồng.
“Không sao, tớ có loại dùng một lần cậu có thể thử một chút.” Vu Tư Tư không buông tha thuyết phục.
Đan Diễn Vy kiên quyết cự tuyệt: “Không muốn.”
“Không có ý nghĩa gì cả.” Vu Tư Tư ngược lại không miễn cưỡng nữa.
Đan Diễn Vy vừa đi vừa hỏi: “Buổi tối về có tiện không?”
Ý cô là, buổi tối cô có thể quay về ngủ không.
“Cậu về thì cứ về đi, còn hỏi tớ.” Trên mặt Vu Tư Tư thoáng qua có chút mất tự nhiên.
Đan Diễn Vy trêu ghẹo hiếm khi nhìn thấy bạn sớm lộ ra biểu cảm ngượng ngùng: “Chẳng lẽ cậu và Đường Kỳ Dũng không ở trong chung cư sao?”
“Không có, tớ nói này cậu không thể đừng hỏi nữa sao.” Vu Tư Tư trả lời một nửa cảm giác không đúng, tại sao cô phải báo cáo sự thật với cô nàng ngu ngốc này: “Tám lạng nửa cân thì không cần nói nữa.”
Đan Diễn Vy nhíu mày: “Mấy ngày rồi tớ không thấy bóng dáng anh ấy.”
Vu Tư Tư nhìn mặt Đan Diễn Vy viết mấy chữ 'Chúng ta không giống nhau', đụng cánh tay một cái cười không có ý tốt: “Có phải rất muốn biết Lục Trình Thiên đi đâu đúng không.”
“Không có.” Ánh mắt Đan Diễn Vy lóe lên, làm bộ như không thèm để ý nói.
Chẳng lẽ Tư Tư thật sự biết hành tung của Lục Trình Thiên, hoặc là tất cả mọi người đều biết, chỉ có cô là không biết.
“Còn nói không muốn, ánh mắt kia của cậu cũng sắp chói mắt như mặt trời rồi.” Nụ cười trên mặt Vu Tư Tư lớn hơn: “Cậu thừa nhận, tớ sẽ nói cho cậu biết.”
Đan Diễn Vy cảm thấy mình phải làm một người cứng rắn, nói không muốn biết chính là không muốn biết, lời vừa ra khỏi miệng liền biến thành: “Tớ muốn.”
Được rồi, cô thật sự tò mò Lục Trình Thiên mấy ngày nay biến mất đi đâu rồi.
Vu Tư Tư đồng tình nhìn Đan Diễn Vy một cái: “Tớ thấy cậu đúng thật là ngốc, gần đây cậu cũng không xem tin tức?”
“Cái gì?” Đan Diễn Vy không hiểu nhìn về phía cô ấy: “Cái này với tin tức có liên quan gì với nhau.”
“Đương nhiên là có, không chỉ có toàn thành phố biết, phỏng đoán cả nước đều biết, Lục Trình Thiên tiếp nhận một vụ lừa đảo tài sản xuyên quốc gia, anh ta mấy ngày nay bận bịu qua loa với ký giả đã đủ mệt mỏi, không màng đến những chuyện vụn vặt khác.” Vu Tư Tư chậc chậc hai tiếng nói.
Mấy ngày nay Đan Diễn Vy đợi ở chung cư không phải ngẩn người, chính là xem ti vi, cho dù đổi kênh khác tâm tư cũng sẽ không ở trên màn hình, xảy ra chuyện lớn như vậy, nhưng cô một chút tin tức cũng không biết.
Khó trách Lục Trình Thiên cũng không có thời gian quay về.
Bình luận facebook