Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-339
CHƯƠNG 339: NHỮNG GÌ ANH CẦN
CHƯƠNG 339: NHỮNG GÌ ANH CẦN
Ở phía bên khác, biệt thự nhà họ Thẩm.
Ánh sáng mặt trời bên ngoài cửa sổ chiếu rọi vào, rơi trên cơ thể của người đàn ông, khiến bóng người anh ta càng trở nên cao lớn, chỉ thấy anh ta đang cau mày, dường như đang gặp rắc rối nào đó.
Trương Tam và Lý Tứ cung kính đứng trước mặt anh ta, hai người không nói gì, bọn họ đều là tâm phúc của Thẩm Lãng, biết lúc Thẩm Lãng đang suy nghĩ, không thể quấy rầy suy nghĩ của anh.
Một lúc lâu sau, Thẩm Lãng thoát khỏi suy nghĩ, giọng lạnh như băng hỏi: “Vấn đề về nguồn cung cấp thật sự không thể giải quyết?”
Trương Tam và Lý Tứ liếc nhau, tuy giọng nói của Thẩm Lãng nghe rất bình tĩnh, nhưng bọn họ biết, lúc Thẩm Lãng càng bình tĩnh lại càng tức giận, chỉ cần nói sai một câu thôi, ông chủ của bọn họ sẽ nổi giận.
Trương Tam nghĩ một chút rồi thấp giọng trả lời: “Ông chủ, tôi cũng đã nghĩ qua nhiều cách, nhưng gần đây tin đồn quá căng, hàng hóa của Nam Á bên kia bị cảnh sát phòng chống ma túy ở biên giới chặn, trước khi tìm được nguồn cung cấp mới, hàng của chúng ta cũng không đủ.”
Thẩm Lãng ngẩng đầu lạnh lùng, ánh mắt anh hiện lên thần sắc bất mãn, khiến Trương Tam không nhịn được mà run lên một cái, vội cúi thấp đầu.
“Các cậu làm việc kiểu gì vậy, chuyện nhỏ đấy cũng làm không xong, các cậu biết nếu việc giao hàng bị trì hoãn, nó sẽ có ảnh hưởng lớn như thế nào đối với việc làm ăn không?”
Thẩm Lãng đột nhiên đứng dậy, giơ tay túm lấy áo của Trương Tam, gầm lên giận dữ.
Lý Tứ vội vàng giải vây cho Trương Tam: “Ông chủ, bây giờ chúng tôi đang nghĩ biện pháp, cho chúng tôi thêm một chút thời gian, cam đoan có thể tìm được nguồn cung cấp.”
Thẩm Lãng quay đầu lại, một đôi mắt âm lãnh nhìn chằm chằm vào Lý Tứ, giọng nói cũng trở nên vô cùng nhẹ: “Cậu nói cái gì, cho các cậu thêm một chút thời gian?”
Lý Tứ khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, hắn đi theo Thẩm Lãng nhiều năm, rất rõ đây là dấu hiệu trước cơn bão, cho nên hắn cũng cúi đầu, không dám phát ra âm thanh nào nữa.
Thẩm Lãng buông Trương Tam ra, nhìn quét qua hai người, lạnh lùng nói: “Một đám phế vật, tôi cho các cậu thời gian, ai cho tôi thời gian, tôi mặc kệ cậu dùng phương pháp gì, trước ngày mai, phải tìm được cho tôi nguồn cung cấp đầy đủ, nếu không hai người các cậu tự mình nhảy xuống biển làm mồi cho cá mập đi, các cậu hiểu tôi rồi đấy, tôi sẽ không nói đùa.”
Trên trán Trương Tam và Lý Tứ đã đổ đầy mồ hôi, bọn họ biết Thẩm Lãng sẽ không nói đùa, trước kia đã có rất nhiều người bị ném xuống biển làm mồi cho cá mập.
Thẩm Lãng không kiên nhẫn phất tay, để cho hai người bọn họ đi ra ngoài, hai người như được tha chết, vội vàng ra ngoài, còn ở lại nhiều thêm một phút, cái mạng nhỏ của bọn chưa chắc có thể bảo toàn.
Sau khi hai người nhanh chóng rời đi, Thẩm Lãng ngồi trở lại trên sô pha, cau mày suy nghĩ biện pháp đối phó, nhà họ Thẩm cũng không làm ăn đứng đắn giống như biểu hiện bên ngoài, sản nghiệp trụ cột chân chính là buôn lậu thuốc phiện.
Một đoạn thời gian gần đây nguồn cung cấp hàng bị chặn lại, khiến cho Thẩm Lãng cũng có chút cảm giác sứt đầu mẻ trán, nhưng bây giờ anh ta cũng không nghĩ ra được biện pháp nào tốt, cho nên mới nhăn mặt cau mày như vậy.
Thẩm Lãng vừa châm một điếu xì gà, di động liền vang, anh ta cầm di động nhìn lướt qua, là một dãy số lạ.
Nhận điện thoại, Thẩm Lãng khôi phục lại sự tỉnh táo hỏi: “Ai?”
Trong tai nghe truyền đến một giọng nói âm trầm, dường như còn mang theo ý cười: “Tổng giám đốc Thẩm, nhanh như vậy đã không nghe ra giọng nói của tôi rồi?”
Trong ánh mắt Thẩm Lãng hiện lên một tia khác thường: “Lục Nhĩ?”
Lục Nhĩ ha ha cười, nói: “Xem ra tổng giám đốc Thẩm còn chưa quên tôi, nhanh như vậy đã nghe ra giọng của tôi, đây chính là vinh hạnh của tôi.”
Thẩm Lãng cười lạnh một tiếng, hỏi: “Sao anh có số của tôi?”
Lục Nhĩ thản nhiên nói: “Tổng giám đốc Thẩm đừng quên, bây giờ tôi và cô Thẩm là bạn bè, lấy được số của anh từ chỗ của cô ấy, cũng không phải chuyện khó đúng không?”
Thẩm Lãng hít sâu một hơi rồi hỏi: “Đã trễ thế này, anh tìm tôi có việc gì?”
Lục Nhĩ tạm dừng một chút rồi nói: “Tổng giám đốc Thẩm, tôi là một người không thích quanh co, nghe nói nguồn cung cấp hiện tại của anh xảy ra vấn đề, cho nên tôi cố ý gọi điện thoại cho anh muốn hỏi chuyện này có phải thật hay không.”
Con ngươi của Thẩm Lãng đột nhiên co rút lại, việc buôn bán thuốc phiện của nhà họ Thẩm rất bí mật, kể cả những người có qua lại thân thiết với nhà họ Thẩm cũng không biết, Lục Nhĩ sao lại biết được?
Lục Nhĩ lại cười nói: “Tổng giám đốc Thẩm đừng lo lắng, tôi không có ý gì khác, chỉ muốn xác minh lại mà thôi.”
Thẩm Lãng khẽ mỉm cười, sự hứng thú trong lòng anh đối với Lục Nhĩ lại tăng thêm một chút, Lục Nhĩ kia tuyệt đối không chỉ là một tên côn đồ đơn giản như vậy, trên người hắn chắc chắn còn ẩn giấu rất nhiều bí mật.
Nghĩ đến đây, anh cũng đã có chủ ý, nói: “Phải thì sao mà không phải thì sao?”
Lục Nhĩ cười nói: “Nếu không phải, coi như tôi chưa từng gọi cuộc điện thoại này, nếu nó là sự thật vậy tôi có lẽ có thể giúp đỡ tổng giám đốc Thẩm.”
Trong lòng Thẩm Lãng dao động, giọng nói vẫn bất động như trước, hỏi: “Ồ, anh còn có khả năng này sao?”
Lục Nhĩ thản nhiên nói: “Đương nhiên, trước khi tôi tiến vào, tôi cũng từng làm qua việc tương tự, vốn tính toán không làm nghề này nữa, nhưng tổng giám đốc Thẩm gặp khó khăn, tôi dù sao cũng phải giúp đỡ anh một chút.”
Thẩm Lãng cũng không truy hỏi, chỉ nói: “Anh có điều kiện gì?”
Anh đương nhiên rất rõ, Lục Nhĩ tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ mà giúp anh, chắc chắn muốn dùng điều kiện của mình để trao đổi.
Lục Nhĩ mỉm cười, giọng nói đột nhiên trở nên vô cùng lạnh lẽo: “Tôi hy vọng tổng giám đốc Thẩm có thể giúp tôi một việc.”
Thẩm Lãng cũng chưa đáp ứng, chỉ hỏi: “Việc gì, tôi chưa chắc đã có thể giúp anh.”
Lục Nhĩ cười lạnh nói: “Tổng giám đốc Thẩm chắc chắn có thể giúp, tôi chỉ cần một sát thủ có kinh nghiệm phong phú, ngày mai để cho sát thủ này đến bệnh viện gặp tôi.”
Thẩm Lãng có vẻ được gợi lên hứng thú: “Anh muốn giết Lục Trình Thiên?”
Lục Nhĩ lạnh lùng nói: “Đối phó với Lục Trình Thiên cũng không nhất định phải giết hắn, có một số việc sẽ khiến cho hắn càng thêm đau khổ.”
Thẩm Lãng nghĩ một chút rồi nói: “Anh muốn giết con của hắn?”
Bệnh viện xảy ra chuyện lớn như vậy, chuyện này đã không còn là bí mật gì lớn.
Lục Nhĩ lại cười: “Tổng giám đốc Thẩm quả nhiên là người thông minh, con trai của hắn lại ở cùng một bệnh viện với tôi, đây quả thật là cơ hội trăm năm có một, bây giờ tôi rất muốn được nhìn thấy biểu hiện đau đớn của hắn khi mất đi đứa con.”
Thẩm Lãng khẽ nhíu mày: “Chuyện này tôi tạm thời không thể đáp ứng anh, sáng mai tôi sẽ đến bệnh viện gặp mặt anh, đến lúc đó chúng ta lại bàn chuyện này.”
Lục Nhĩ thản nhiên nói: “Tôi cũng không cần tổng giám đốc Thẩm lập tức đồng ý, anh chắc chắn có sự cân nhắc riêng, để thể hiện thành ý hợp tác lần này, sáng mai sẽ có người tới tìm anh, cùng anh thương lượng về vấn đề nguồn cung cấp, tôi đảm bảo đều là hàng tốt nhất”
Khóe miệngThẩm Lãng nhếch lên ý cười, hỏi: “Bây giờ tôi càng ngày càng hiếu kỳ về anh, rốt cuộc anh là ai.”
Lục Nhĩ im lặng một lát: “Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là tôi hy vọng có thể cùng tổng giám đốc Thẩm hợp tác vui vẻ, không phải là một lựa chọn tốt để lấy được những thứ anh cần sao?”
Thẩm Lãng nở nụ cười: “Tôi có chút hứng thú đối với chuyện hợp tác rồi, ngày mai chúng ta có thể bàn bạc, tôi nghĩ anh cũng là một đối tác không tồi.”
CHƯƠNG 339: NHỮNG GÌ ANH CẦN
Ở phía bên khác, biệt thự nhà họ Thẩm.
Ánh sáng mặt trời bên ngoài cửa sổ chiếu rọi vào, rơi trên cơ thể của người đàn ông, khiến bóng người anh ta càng trở nên cao lớn, chỉ thấy anh ta đang cau mày, dường như đang gặp rắc rối nào đó.
Trương Tam và Lý Tứ cung kính đứng trước mặt anh ta, hai người không nói gì, bọn họ đều là tâm phúc của Thẩm Lãng, biết lúc Thẩm Lãng đang suy nghĩ, không thể quấy rầy suy nghĩ của anh.
Một lúc lâu sau, Thẩm Lãng thoát khỏi suy nghĩ, giọng lạnh như băng hỏi: “Vấn đề về nguồn cung cấp thật sự không thể giải quyết?”
Trương Tam và Lý Tứ liếc nhau, tuy giọng nói của Thẩm Lãng nghe rất bình tĩnh, nhưng bọn họ biết, lúc Thẩm Lãng càng bình tĩnh lại càng tức giận, chỉ cần nói sai một câu thôi, ông chủ của bọn họ sẽ nổi giận.
Trương Tam nghĩ một chút rồi thấp giọng trả lời: “Ông chủ, tôi cũng đã nghĩ qua nhiều cách, nhưng gần đây tin đồn quá căng, hàng hóa của Nam Á bên kia bị cảnh sát phòng chống ma túy ở biên giới chặn, trước khi tìm được nguồn cung cấp mới, hàng của chúng ta cũng không đủ.”
Thẩm Lãng ngẩng đầu lạnh lùng, ánh mắt anh hiện lên thần sắc bất mãn, khiến Trương Tam không nhịn được mà run lên một cái, vội cúi thấp đầu.
“Các cậu làm việc kiểu gì vậy, chuyện nhỏ đấy cũng làm không xong, các cậu biết nếu việc giao hàng bị trì hoãn, nó sẽ có ảnh hưởng lớn như thế nào đối với việc làm ăn không?”
Thẩm Lãng đột nhiên đứng dậy, giơ tay túm lấy áo của Trương Tam, gầm lên giận dữ.
Lý Tứ vội vàng giải vây cho Trương Tam: “Ông chủ, bây giờ chúng tôi đang nghĩ biện pháp, cho chúng tôi thêm một chút thời gian, cam đoan có thể tìm được nguồn cung cấp.”
Thẩm Lãng quay đầu lại, một đôi mắt âm lãnh nhìn chằm chằm vào Lý Tứ, giọng nói cũng trở nên vô cùng nhẹ: “Cậu nói cái gì, cho các cậu thêm một chút thời gian?”
Lý Tứ khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, hắn đi theo Thẩm Lãng nhiều năm, rất rõ đây là dấu hiệu trước cơn bão, cho nên hắn cũng cúi đầu, không dám phát ra âm thanh nào nữa.
Thẩm Lãng buông Trương Tam ra, nhìn quét qua hai người, lạnh lùng nói: “Một đám phế vật, tôi cho các cậu thời gian, ai cho tôi thời gian, tôi mặc kệ cậu dùng phương pháp gì, trước ngày mai, phải tìm được cho tôi nguồn cung cấp đầy đủ, nếu không hai người các cậu tự mình nhảy xuống biển làm mồi cho cá mập đi, các cậu hiểu tôi rồi đấy, tôi sẽ không nói đùa.”
Trên trán Trương Tam và Lý Tứ đã đổ đầy mồ hôi, bọn họ biết Thẩm Lãng sẽ không nói đùa, trước kia đã có rất nhiều người bị ném xuống biển làm mồi cho cá mập.
Thẩm Lãng không kiên nhẫn phất tay, để cho hai người bọn họ đi ra ngoài, hai người như được tha chết, vội vàng ra ngoài, còn ở lại nhiều thêm một phút, cái mạng nhỏ của bọn chưa chắc có thể bảo toàn.
Sau khi hai người nhanh chóng rời đi, Thẩm Lãng ngồi trở lại trên sô pha, cau mày suy nghĩ biện pháp đối phó, nhà họ Thẩm cũng không làm ăn đứng đắn giống như biểu hiện bên ngoài, sản nghiệp trụ cột chân chính là buôn lậu thuốc phiện.
Một đoạn thời gian gần đây nguồn cung cấp hàng bị chặn lại, khiến cho Thẩm Lãng cũng có chút cảm giác sứt đầu mẻ trán, nhưng bây giờ anh ta cũng không nghĩ ra được biện pháp nào tốt, cho nên mới nhăn mặt cau mày như vậy.
Thẩm Lãng vừa châm một điếu xì gà, di động liền vang, anh ta cầm di động nhìn lướt qua, là một dãy số lạ.
Nhận điện thoại, Thẩm Lãng khôi phục lại sự tỉnh táo hỏi: “Ai?”
Trong tai nghe truyền đến một giọng nói âm trầm, dường như còn mang theo ý cười: “Tổng giám đốc Thẩm, nhanh như vậy đã không nghe ra giọng nói của tôi rồi?”
Trong ánh mắt Thẩm Lãng hiện lên một tia khác thường: “Lục Nhĩ?”
Lục Nhĩ ha ha cười, nói: “Xem ra tổng giám đốc Thẩm còn chưa quên tôi, nhanh như vậy đã nghe ra giọng của tôi, đây chính là vinh hạnh của tôi.”
Thẩm Lãng cười lạnh một tiếng, hỏi: “Sao anh có số của tôi?”
Lục Nhĩ thản nhiên nói: “Tổng giám đốc Thẩm đừng quên, bây giờ tôi và cô Thẩm là bạn bè, lấy được số của anh từ chỗ của cô ấy, cũng không phải chuyện khó đúng không?”
Thẩm Lãng hít sâu một hơi rồi hỏi: “Đã trễ thế này, anh tìm tôi có việc gì?”
Lục Nhĩ tạm dừng một chút rồi nói: “Tổng giám đốc Thẩm, tôi là một người không thích quanh co, nghe nói nguồn cung cấp hiện tại của anh xảy ra vấn đề, cho nên tôi cố ý gọi điện thoại cho anh muốn hỏi chuyện này có phải thật hay không.”
Con ngươi của Thẩm Lãng đột nhiên co rút lại, việc buôn bán thuốc phiện của nhà họ Thẩm rất bí mật, kể cả những người có qua lại thân thiết với nhà họ Thẩm cũng không biết, Lục Nhĩ sao lại biết được?
Lục Nhĩ lại cười nói: “Tổng giám đốc Thẩm đừng lo lắng, tôi không có ý gì khác, chỉ muốn xác minh lại mà thôi.”
Thẩm Lãng khẽ mỉm cười, sự hứng thú trong lòng anh đối với Lục Nhĩ lại tăng thêm một chút, Lục Nhĩ kia tuyệt đối không chỉ là một tên côn đồ đơn giản như vậy, trên người hắn chắc chắn còn ẩn giấu rất nhiều bí mật.
Nghĩ đến đây, anh cũng đã có chủ ý, nói: “Phải thì sao mà không phải thì sao?”
Lục Nhĩ cười nói: “Nếu không phải, coi như tôi chưa từng gọi cuộc điện thoại này, nếu nó là sự thật vậy tôi có lẽ có thể giúp đỡ tổng giám đốc Thẩm.”
Trong lòng Thẩm Lãng dao động, giọng nói vẫn bất động như trước, hỏi: “Ồ, anh còn có khả năng này sao?”
Lục Nhĩ thản nhiên nói: “Đương nhiên, trước khi tôi tiến vào, tôi cũng từng làm qua việc tương tự, vốn tính toán không làm nghề này nữa, nhưng tổng giám đốc Thẩm gặp khó khăn, tôi dù sao cũng phải giúp đỡ anh một chút.”
Thẩm Lãng cũng không truy hỏi, chỉ nói: “Anh có điều kiện gì?”
Anh đương nhiên rất rõ, Lục Nhĩ tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ mà giúp anh, chắc chắn muốn dùng điều kiện của mình để trao đổi.
Lục Nhĩ mỉm cười, giọng nói đột nhiên trở nên vô cùng lạnh lẽo: “Tôi hy vọng tổng giám đốc Thẩm có thể giúp tôi một việc.”
Thẩm Lãng cũng chưa đáp ứng, chỉ hỏi: “Việc gì, tôi chưa chắc đã có thể giúp anh.”
Lục Nhĩ cười lạnh nói: “Tổng giám đốc Thẩm chắc chắn có thể giúp, tôi chỉ cần một sát thủ có kinh nghiệm phong phú, ngày mai để cho sát thủ này đến bệnh viện gặp tôi.”
Thẩm Lãng có vẻ được gợi lên hứng thú: “Anh muốn giết Lục Trình Thiên?”
Lục Nhĩ lạnh lùng nói: “Đối phó với Lục Trình Thiên cũng không nhất định phải giết hắn, có một số việc sẽ khiến cho hắn càng thêm đau khổ.”
Thẩm Lãng nghĩ một chút rồi nói: “Anh muốn giết con của hắn?”
Bệnh viện xảy ra chuyện lớn như vậy, chuyện này đã không còn là bí mật gì lớn.
Lục Nhĩ lại cười: “Tổng giám đốc Thẩm quả nhiên là người thông minh, con trai của hắn lại ở cùng một bệnh viện với tôi, đây quả thật là cơ hội trăm năm có một, bây giờ tôi rất muốn được nhìn thấy biểu hiện đau đớn của hắn khi mất đi đứa con.”
Thẩm Lãng khẽ nhíu mày: “Chuyện này tôi tạm thời không thể đáp ứng anh, sáng mai tôi sẽ đến bệnh viện gặp mặt anh, đến lúc đó chúng ta lại bàn chuyện này.”
Lục Nhĩ thản nhiên nói: “Tôi cũng không cần tổng giám đốc Thẩm lập tức đồng ý, anh chắc chắn có sự cân nhắc riêng, để thể hiện thành ý hợp tác lần này, sáng mai sẽ có người tới tìm anh, cùng anh thương lượng về vấn đề nguồn cung cấp, tôi đảm bảo đều là hàng tốt nhất”
Khóe miệngThẩm Lãng nhếch lên ý cười, hỏi: “Bây giờ tôi càng ngày càng hiếu kỳ về anh, rốt cuộc anh là ai.”
Lục Nhĩ im lặng một lát: “Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là tôi hy vọng có thể cùng tổng giám đốc Thẩm hợp tác vui vẻ, không phải là một lựa chọn tốt để lấy được những thứ anh cần sao?”
Thẩm Lãng nở nụ cười: “Tôi có chút hứng thú đối với chuyện hợp tác rồi, ngày mai chúng ta có thể bàn bạc, tôi nghĩ anh cũng là một đối tác không tồi.”
Bình luận facebook