Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-342
CHƯƠNG 342: SUÝT CHÚT NỮA LÀ NHÌN NHẦM RỔI.
CHƯƠNG 342: SUÝT CHÚT NỮA LÀ NHÌN NHẦM RỔI.
Vũ Thiên Dương đưa đôi mắt đã sụp xuống vì thời gian nhưng vẫn còn tinh anh nhìn chằm chằm vào đứa con gái đang cúi đầu ở kia, ông ta cất giọng dò hỏi: “Tiểu Thư, có phải con giấu ba làm gì rồi đúng không?”
“Ba, sao lại vậy được, nếu con thật sự đã làm gì thì sao con lại lấy vết thương trên mặt mình ra nói chứ.” Đáy lòng Vũ Thư chợt hoảng, nhưng trên gương mặt vẫn duy trì một biểu cảm ủy khuất, sau đó cô ta còn quay đầu nhìn qua Lê Tuyết Cầm với ánh mắt thương tâm.
“Mẹ, con thật sự không làm gì hết, con cũng không biết tại sao cô ta lại trở nên như vậy nữa.”
“Con gái ngoan của mẹ đừng khóc nữa mà, mẹ tin con không phải là người như vậy.” Lê Tuyết Cầm thấy Vũ Thư khóc thì lập tức rút khăn giấy ra lau nước mắt cho cô, tuy cũng có lúc tính tình Vũ Thư rất xấu nhưng trong mắt bà đó cũng chả là chuyện gì to tát cả.
Đứa con gái nào mà chả có lúc cáu kỉnh chứ, hơn nữa vì hạnh phúc của bản thân mình mà dùng một chút thủ đoạn thì cũng có thể hiểu được mà, càng huống hồ Tiểu Thư lại không làm gì mà không phải sao.
Vũ Thiên Dương bị những giọt nước mắt của Vũ Thư làm cho có chút không vui, ông ta bực mình xua xua tay, nói: “Tốt nhất là con đừng có mà làm ra chuyện gì, chỉ cần chuyện này không liên quan gì đến con thì Lục Trình Thiên cũng đâu thể hất đống phân này lên người con chứ.”
Ông ta ngừng một lát rồi hạ giọng, lời nói của ông ta mang đầy sự nhắc nhở sâu xa: “Tiểu Thư à, có những lúc con cũng phải kiềm chế tính khí của mình mới được, lúc nào cần nhẫn nhịn thì nhẫn nhịn, không nên quá bướng bỉnh, không nên giới hạn mình trong mấy cái chuyện nhỏ nhặt này quá, mà lo đi bồi thêm tình cảm với đứa trẻ kia nhiều hơn đi.”
“Không phải nó còn chưa được bốn tuổi nữa sao, nhỏ như vậy rồi mai mốt lớn có còn nhớ được gì nữa đâu, chỉ cần con gả cho Lục Trình Thiên rồi sinh thêm một đứa con trai nữa thì Lục Trình Thiên tự nhiên sẽ nằm trong lòng bàn tay thôi.”
“Con biết rồi ba.” Vũ Thư sụt sịt đẩy ủy khuất, nhưng ngoài miệng vẫn đáp ứng lời ba mình. Kêu cô đi nịnh nọt đứa nghiệt chủng kia sao? Nằm mơ đi, ngoài mặt thì cô vẫn sẽ ngoan ngoãn làm theo, nhưng nếu Trình Thiên không có ở đó thì đừng có trách cô giở thủ đoạn.
Nói như thế nào đi nữa thì Vũ Thư cũng là đứa con gái duy nhất của Vũ Thiên Dương, cho nên ông vẫn rất đau lòng cho vết thương trên mặt con gái mình, thế là ông ta liền cất giọng bảo người làm ở bên ngoài cửa vào: “Người đâu, kêu bác sĩ Trần tới nhà một chuyến đi.”
“Vâng thưa ông chủ.” Người làm đáp một tiếng rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.
Trong lòng Lê Tuyết Cầm chỉ có đứa con gái bảo bối này thôi nên cũng chả quan tâm Vũ Thiên Dương định làm gì: “Ông có công việc thì đi làm đi, Tiểu Thư cứ giao cho tôi là được rồi.”
“Ừ.” Vũ Thiên Dương dặn dò vài câu rồi xoay người lại đi ra ngoài.
Trong phòng khách bấy giờ chỉ còn lại hai mẹ con bọn họ, sau khi Lê Tuyết Cầm đưa mắt nhìn về phía cửa, để chắc chắn Vũ Thiên Dương không quay lại nữa thì mới khẽ giọng hỏi: “Tiểu Thư, con nói thật cho mẹ nghe, việc đứa trẻ đó nhập viện có liên quan gì đến con không?”
Trên đời này thì mẹ chính là người hiểu con cái nhất, Vũ Thiên Dương tưởng Lê Tuyết Cầm chỉ là một người phụ nữ khuê các, không hiểu biết gì về chính trị, bà ta đúng thật là không hiểu gì về chốn quan trường nhưng nói về chuyện trong nhà thì không ai rõ bằng bà ta hết.
Con gái có làm không, trong lòng bà cũng đã có đáp án.
Vũ Thư né tránh ánh mắt bà rồi cau mày nói một cách không vui: “Mẹ, mẹ nói gì vậy, ba cũng tin con rồi còn mẹ nghi ngờ gì nữa chứ, mới nãy không phải mẹ cũng đã nói tin con rồi sao?”
“Mới nãy mẹ nói như vậy chính là để cho ba con yên tâm, con cũng đâu phải không biết ba con quan tâm đến chức quan của ông ấy như thế nào. Con nói thật cho mẹ nghe đi, có phải là con đã tìm người động tay động chân với đứa trẻ đó hay không?”
Lê Tuyết Cầm nhìn thấy biểu tình của Vũ Thư thì đáy lòng chợt trở nên hồi hộp căng thẳng, con bé này không phải thật sự đã đi động tay động chân với con của Lục Trình Thiên rồi chứ?
“Con cũng đâu có làm gì đâu, ai mà biết đứa nghiệt chủng kia lại thành ra như vậy chứ, chuyện này không liên quan gì đến con hết. Mẹ à, mẹ không thương con bị thương trên mặt mà còn đi quan tâm cho người khác nữa hả.” Vũ Thư tức giận nói.
Bây giờ người bị thương chính là cô ta đây mà, đứa nghiệt chủng đó sao mà đánh đồng với cô được chứ, nó chết đi mới là tốt nhất.
Lê Tuyết Cầm đương nhiên là thương cô, nhưng cũng phải để cô ta hiểu được thế nào là lợi, thế nào là hại một chút mới được: “Mẹ biết con tức giận, nhưng con cũng thấy ba con để ý đến Lục Trình Thiên như thế nào rồi đó, nếu như chuyện này tra ra được con là đầu sỏ, thì lúc đó không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa đó.”
“Mẹ ơi, con gái mẹ ra tay mà mẹ còn không yên tâm nữa hả? Con đảm bảo là thần không biết quỷ không hay luôn, không ai phát hiện được đâu.” Không phải là Vũ Thư tự tin, mà là con người Lý Ngao làm việc luôn vô cùng cẩn thận, hơn nữa anh ta cũng không muốn châm ngòi chiến với Lục Trình Thiên nên tuyệt đối sẽ không để người ta phát hiện ra manh mối gì đâu.
Lê Tuyết Cầm thật không biết con gái mình lấy tự tin từ đâu ra nữa, thế là bà hỏi một cách nghi ngờ: “Tiểu Thư, đừng nói là con có qua lại với mấy cái người không ra gì nha.”
“Mẹ, không nói chuyện với mẹ nữa, con mệt rồi, nếu mẹ không tin con gái của mẹ thì con cũng hết cách.” Vũ Thư giả vờ giận dỗi mà quay đầu sang hướng khác.
Lúc này Lê Tuyết Cầm chỉ đành thỏa hiệp: “Được rồi, mẹ không hỏi nữa, chỉ cần con không sao là được.”
“Mẹ, con biết mẹ tốt với con nhất.” Vũ Thư đảo đôi con ngươi một vòng đầy suy tính, trong lòng cô đột nhiên nảy lên một kế hoạch vô cùng ác độc, sau đó cô ta giả vờ đáng thương nói: “Mẹ nhìn vết thương trên mặt của con nè, đau lắm đó, người phụ nữ đó dám đối xử với con như vậy, không lẽ mẹ không định làm chủ cho con gái sao?”
Vũ Thi cố ý nói đến vết thương của mình, thế là Lê Tuyết Cầm liền sáp đôi mắt tới để nhìn kỹ lại.
Sau khi bà ta nhìn thấy khuôn mặt bị sưng đỏ và còn một chút bầm tím trên con mắt trái của Vũ Thư, bà ta ngay lập tức quên mất việc phải nhắc nhở cô, vết thương trên mặt con gái khiến bà ta đau lòng vô cùng, khuôn mặt bà cũng bất giác hiện lên một tia nghiêm nghị: “Dám làm con gái của mẹ bị thương, mẹ nhất định sẽ khiến cô ta phải khổ sở, Tiểu Thư con đừng tự ra tay nữa, chuyện này cứ giao cho mẹ đi.”
“Con biết rồi mẹ, con sẽ nghe lời của mẹ và ba.” Sau khi nhận được đáp án mình mong muốn, Vũ Thư lại quay trở lại dáng vẻ của một đứa con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Còn khuôn mặt của Lê Tuyết Cầm thì tràn đầy trầm tư. Đan Diễn Vy kia đích thị là một kẻ gian xảo mưu mô, sinh một đứa con rồi thì không nói, vậy mà còn có thể câu dẫn được tên nhóc nhà họ Hà kia nữa chứ, xem ra cô ta cũng chỉ là một con hồ ly tinh dùng sắc để mê hoặc đàn ông thôi.
Thứ mà các quý phu nhân trong xã hội thượng lưu ghét nhất chính là mấy ả hồ ly tinh chuyên đi câu dẫn đàn ông, càng huống hồ, Đan Diễn Vy không những câu dẫn đàn ông của người khác mà còn làm con gái của bà bị thương nữa chứ.
Bà ta đương nhiên là sẽ không bỏ qua cho Đan Diễn Vy rồi.
Nhưng vẫn phải đợi một thời cơ mới được.
Nhìn thấy biểu tình trên mặt của Lê Tuyết Cầm thì đáy lòng Vũ Thư lại tràn ngập vui sướng, mẹ quả nhiên vẫn là thiên vị cho cô hơn, lần này Đan Diễn Vy xong đời rồi. Cô ta hễ vui sướng thì lại chạm đến vết thương trên mặt, sau đó một trận đau nhói lại truyền đến.
Nhưng mà đáy lòng cô ta vẫn còn một chút không vui, ả Vu Tư Tư kia năm lần bảy lượt phá hỏng chuyện của cô ta, lần này còn ngang nhiên đánh cô, khiến cô mất hết mặt mũi trước mặt nhân viên của Trình Thiên nữa chứ, thù này cô ta nhất định phải tìm cơ hội trả lại mới được.
Nhưng chỉ cần hại chết được Đan Diễn Vy thì chịu chút thiệt thòi cũng có sao đâu.
Trong lòng của hai mẹ con bọn họ đều ấp ủ ý đồ xấu. Ngay sau đó, bác sĩ Trần tay xách hòm thuốc được người làm dẫn đến để thoa thuốc cho Vũ Thư, vết thương của cô ta cũng chỉ là vết thương nhẹ mà thôi.
Vũ Thi đau đến không chịu nổi, trong lòng cô ta thầm mắng hai người Đan Diễn Vy và Vu Tư Tư, vì đã dám làm cô ta thành ra nông nỗi này.
........
CHƯƠNG 342: SUÝT CHÚT NỮA LÀ NHÌN NHẦM RỔI.
Vũ Thiên Dương đưa đôi mắt đã sụp xuống vì thời gian nhưng vẫn còn tinh anh nhìn chằm chằm vào đứa con gái đang cúi đầu ở kia, ông ta cất giọng dò hỏi: “Tiểu Thư, có phải con giấu ba làm gì rồi đúng không?”
“Ba, sao lại vậy được, nếu con thật sự đã làm gì thì sao con lại lấy vết thương trên mặt mình ra nói chứ.” Đáy lòng Vũ Thư chợt hoảng, nhưng trên gương mặt vẫn duy trì một biểu cảm ủy khuất, sau đó cô ta còn quay đầu nhìn qua Lê Tuyết Cầm với ánh mắt thương tâm.
“Mẹ, con thật sự không làm gì hết, con cũng không biết tại sao cô ta lại trở nên như vậy nữa.”
“Con gái ngoan của mẹ đừng khóc nữa mà, mẹ tin con không phải là người như vậy.” Lê Tuyết Cầm thấy Vũ Thư khóc thì lập tức rút khăn giấy ra lau nước mắt cho cô, tuy cũng có lúc tính tình Vũ Thư rất xấu nhưng trong mắt bà đó cũng chả là chuyện gì to tát cả.
Đứa con gái nào mà chả có lúc cáu kỉnh chứ, hơn nữa vì hạnh phúc của bản thân mình mà dùng một chút thủ đoạn thì cũng có thể hiểu được mà, càng huống hồ Tiểu Thư lại không làm gì mà không phải sao.
Vũ Thiên Dương bị những giọt nước mắt của Vũ Thư làm cho có chút không vui, ông ta bực mình xua xua tay, nói: “Tốt nhất là con đừng có mà làm ra chuyện gì, chỉ cần chuyện này không liên quan gì đến con thì Lục Trình Thiên cũng đâu thể hất đống phân này lên người con chứ.”
Ông ta ngừng một lát rồi hạ giọng, lời nói của ông ta mang đầy sự nhắc nhở sâu xa: “Tiểu Thư à, có những lúc con cũng phải kiềm chế tính khí của mình mới được, lúc nào cần nhẫn nhịn thì nhẫn nhịn, không nên quá bướng bỉnh, không nên giới hạn mình trong mấy cái chuyện nhỏ nhặt này quá, mà lo đi bồi thêm tình cảm với đứa trẻ kia nhiều hơn đi.”
“Không phải nó còn chưa được bốn tuổi nữa sao, nhỏ như vậy rồi mai mốt lớn có còn nhớ được gì nữa đâu, chỉ cần con gả cho Lục Trình Thiên rồi sinh thêm một đứa con trai nữa thì Lục Trình Thiên tự nhiên sẽ nằm trong lòng bàn tay thôi.”
“Con biết rồi ba.” Vũ Thư sụt sịt đẩy ủy khuất, nhưng ngoài miệng vẫn đáp ứng lời ba mình. Kêu cô đi nịnh nọt đứa nghiệt chủng kia sao? Nằm mơ đi, ngoài mặt thì cô vẫn sẽ ngoan ngoãn làm theo, nhưng nếu Trình Thiên không có ở đó thì đừng có trách cô giở thủ đoạn.
Nói như thế nào đi nữa thì Vũ Thư cũng là đứa con gái duy nhất của Vũ Thiên Dương, cho nên ông vẫn rất đau lòng cho vết thương trên mặt con gái mình, thế là ông ta liền cất giọng bảo người làm ở bên ngoài cửa vào: “Người đâu, kêu bác sĩ Trần tới nhà một chuyến đi.”
“Vâng thưa ông chủ.” Người làm đáp một tiếng rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.
Trong lòng Lê Tuyết Cầm chỉ có đứa con gái bảo bối này thôi nên cũng chả quan tâm Vũ Thiên Dương định làm gì: “Ông có công việc thì đi làm đi, Tiểu Thư cứ giao cho tôi là được rồi.”
“Ừ.” Vũ Thiên Dương dặn dò vài câu rồi xoay người lại đi ra ngoài.
Trong phòng khách bấy giờ chỉ còn lại hai mẹ con bọn họ, sau khi Lê Tuyết Cầm đưa mắt nhìn về phía cửa, để chắc chắn Vũ Thiên Dương không quay lại nữa thì mới khẽ giọng hỏi: “Tiểu Thư, con nói thật cho mẹ nghe, việc đứa trẻ đó nhập viện có liên quan gì đến con không?”
Trên đời này thì mẹ chính là người hiểu con cái nhất, Vũ Thiên Dương tưởng Lê Tuyết Cầm chỉ là một người phụ nữ khuê các, không hiểu biết gì về chính trị, bà ta đúng thật là không hiểu gì về chốn quan trường nhưng nói về chuyện trong nhà thì không ai rõ bằng bà ta hết.
Con gái có làm không, trong lòng bà cũng đã có đáp án.
Vũ Thư né tránh ánh mắt bà rồi cau mày nói một cách không vui: “Mẹ, mẹ nói gì vậy, ba cũng tin con rồi còn mẹ nghi ngờ gì nữa chứ, mới nãy không phải mẹ cũng đã nói tin con rồi sao?”
“Mới nãy mẹ nói như vậy chính là để cho ba con yên tâm, con cũng đâu phải không biết ba con quan tâm đến chức quan của ông ấy như thế nào. Con nói thật cho mẹ nghe đi, có phải là con đã tìm người động tay động chân với đứa trẻ đó hay không?”
Lê Tuyết Cầm nhìn thấy biểu tình của Vũ Thư thì đáy lòng chợt trở nên hồi hộp căng thẳng, con bé này không phải thật sự đã đi động tay động chân với con của Lục Trình Thiên rồi chứ?
“Con cũng đâu có làm gì đâu, ai mà biết đứa nghiệt chủng kia lại thành ra như vậy chứ, chuyện này không liên quan gì đến con hết. Mẹ à, mẹ không thương con bị thương trên mặt mà còn đi quan tâm cho người khác nữa hả.” Vũ Thư tức giận nói.
Bây giờ người bị thương chính là cô ta đây mà, đứa nghiệt chủng đó sao mà đánh đồng với cô được chứ, nó chết đi mới là tốt nhất.
Lê Tuyết Cầm đương nhiên là thương cô, nhưng cũng phải để cô ta hiểu được thế nào là lợi, thế nào là hại một chút mới được: “Mẹ biết con tức giận, nhưng con cũng thấy ba con để ý đến Lục Trình Thiên như thế nào rồi đó, nếu như chuyện này tra ra được con là đầu sỏ, thì lúc đó không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa đó.”
“Mẹ ơi, con gái mẹ ra tay mà mẹ còn không yên tâm nữa hả? Con đảm bảo là thần không biết quỷ không hay luôn, không ai phát hiện được đâu.” Không phải là Vũ Thư tự tin, mà là con người Lý Ngao làm việc luôn vô cùng cẩn thận, hơn nữa anh ta cũng không muốn châm ngòi chiến với Lục Trình Thiên nên tuyệt đối sẽ không để người ta phát hiện ra manh mối gì đâu.
Lê Tuyết Cầm thật không biết con gái mình lấy tự tin từ đâu ra nữa, thế là bà hỏi một cách nghi ngờ: “Tiểu Thư, đừng nói là con có qua lại với mấy cái người không ra gì nha.”
“Mẹ, không nói chuyện với mẹ nữa, con mệt rồi, nếu mẹ không tin con gái của mẹ thì con cũng hết cách.” Vũ Thư giả vờ giận dỗi mà quay đầu sang hướng khác.
Lúc này Lê Tuyết Cầm chỉ đành thỏa hiệp: “Được rồi, mẹ không hỏi nữa, chỉ cần con không sao là được.”
“Mẹ, con biết mẹ tốt với con nhất.” Vũ Thư đảo đôi con ngươi một vòng đầy suy tính, trong lòng cô đột nhiên nảy lên một kế hoạch vô cùng ác độc, sau đó cô ta giả vờ đáng thương nói: “Mẹ nhìn vết thương trên mặt của con nè, đau lắm đó, người phụ nữ đó dám đối xử với con như vậy, không lẽ mẹ không định làm chủ cho con gái sao?”
Vũ Thi cố ý nói đến vết thương của mình, thế là Lê Tuyết Cầm liền sáp đôi mắt tới để nhìn kỹ lại.
Sau khi bà ta nhìn thấy khuôn mặt bị sưng đỏ và còn một chút bầm tím trên con mắt trái của Vũ Thư, bà ta ngay lập tức quên mất việc phải nhắc nhở cô, vết thương trên mặt con gái khiến bà ta đau lòng vô cùng, khuôn mặt bà cũng bất giác hiện lên một tia nghiêm nghị: “Dám làm con gái của mẹ bị thương, mẹ nhất định sẽ khiến cô ta phải khổ sở, Tiểu Thư con đừng tự ra tay nữa, chuyện này cứ giao cho mẹ đi.”
“Con biết rồi mẹ, con sẽ nghe lời của mẹ và ba.” Sau khi nhận được đáp án mình mong muốn, Vũ Thư lại quay trở lại dáng vẻ của một đứa con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Còn khuôn mặt của Lê Tuyết Cầm thì tràn đầy trầm tư. Đan Diễn Vy kia đích thị là một kẻ gian xảo mưu mô, sinh một đứa con rồi thì không nói, vậy mà còn có thể câu dẫn được tên nhóc nhà họ Hà kia nữa chứ, xem ra cô ta cũng chỉ là một con hồ ly tinh dùng sắc để mê hoặc đàn ông thôi.
Thứ mà các quý phu nhân trong xã hội thượng lưu ghét nhất chính là mấy ả hồ ly tinh chuyên đi câu dẫn đàn ông, càng huống hồ, Đan Diễn Vy không những câu dẫn đàn ông của người khác mà còn làm con gái của bà bị thương nữa chứ.
Bà ta đương nhiên là sẽ không bỏ qua cho Đan Diễn Vy rồi.
Nhưng vẫn phải đợi một thời cơ mới được.
Nhìn thấy biểu tình trên mặt của Lê Tuyết Cầm thì đáy lòng Vũ Thư lại tràn ngập vui sướng, mẹ quả nhiên vẫn là thiên vị cho cô hơn, lần này Đan Diễn Vy xong đời rồi. Cô ta hễ vui sướng thì lại chạm đến vết thương trên mặt, sau đó một trận đau nhói lại truyền đến.
Nhưng mà đáy lòng cô ta vẫn còn một chút không vui, ả Vu Tư Tư kia năm lần bảy lượt phá hỏng chuyện của cô ta, lần này còn ngang nhiên đánh cô, khiến cô mất hết mặt mũi trước mặt nhân viên của Trình Thiên nữa chứ, thù này cô ta nhất định phải tìm cơ hội trả lại mới được.
Nhưng chỉ cần hại chết được Đan Diễn Vy thì chịu chút thiệt thòi cũng có sao đâu.
Trong lòng của hai mẹ con bọn họ đều ấp ủ ý đồ xấu. Ngay sau đó, bác sĩ Trần tay xách hòm thuốc được người làm dẫn đến để thoa thuốc cho Vũ Thư, vết thương của cô ta cũng chỉ là vết thương nhẹ mà thôi.
Vũ Thi đau đến không chịu nổi, trong lòng cô ta thầm mắng hai người Đan Diễn Vy và Vu Tư Tư, vì đã dám làm cô ta thành ra nông nỗi này.
........
Bình luận facebook