Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-366
CHƯƠNG 366: PHÂN CHIA RANH GIỚI
CHƯƠNG 366: PHÂN CHIA RANH GIỚI
Đan Diễn Vy hừ lạnh một tiếng, buông tay ra: “Tùy anh thích ăn gì thì ăn, dù sao cũng không liên quan đến tôi.”
Cô ước gì có thể phân chia ranh giới với anh.
Lục Trình Thiên cười khẽ, ánh mắt cưng chiều không thể giấu nổi, chỉ đáng tiếc Đan Diễn Vy cúi đầu nên không nhìn thấy.
Nhưng người phục vụ ở bên cạnh lại nhìn rất rõ, cảm giác như mình đã ăn được một đống cẩu lương.
Những quả bóng màu hồng trong tim đều muốn phát ra.
Tuy nhiên bây giờ điều quan trọng nhất vẫn là…
"Ngài Lục?"
Rốt cuộc thì đặt gì cho bữa ăn?
"Làm một chút đồ ăn thanh đạm cho bệnh nhân.” Lục Trình Thiên thu hồi ánh mắt, sắc mặt khôi phục sự lạnh lùng.
Nhân viên phục vụ khó xử đi xuống.
"Xem điện thoại có thể nhìn đến nở hoa sao?”
Nhìn thấy người phụ nữ này ôm điện thoại coi như anh không tồn tại, Lục Trình Thiên rất bất mãn mở miệng.
Con trai của mình hấp dẫn sự chú ý của cô còn chưa tính, bây giờ người sống sờ sờ trước mặt cô, cô cũng làm như không thấy, người phụ nữ này thật sự có năng lực khiến anh phải tức điên.
Đan Diễn Vy liếc mắt nhìn anh: "So với việc nhìn anh thì khiến tôi thoải mái hơn rất nhiều.”
"A! Vậy thật là đáng tiếc."
"Đáng tiếc cái gì?" Cô không rõ ràng cho lắm.
Đột nhiên, Lục Trình Thiên ngả người tiến về phía trước trong giây lát cánh tay duỗi ra, cướp điện thoại di động trên tay Đan Diễn Vy.
Đan Diễn Vy không kịp đề phòng, bị lấy điện thoại đi khuôn mặt vẫn còn đang mơ hồ, sau khi kịp phản ứng, cô trừng hai mắt không phục nhìn chằm chằm vào anh, nhưng lại không biết hình ảnh như vậy giống như đang làm nũng khiến Lục Trình Thiên buồn cười.
Quả thực vô cùng đáng yêu!
"Lục Trình Thiên!"
"Bây giờ chỉ có thế nhìn tôi, ăn cơm xong sẽ nhìn biểu hiện của em để suy nghĩ một chút xem có nên trả lại điện thoại cho em hay không!” Lục Trình Thiên nhàn nhạt mở miệng, từ từ cất điện thoại của cô vào trong túi.
Lúc đưa điện thoại xuống dưới mặt bàn dường như nhìn thấy màn hình sán lên một cái, ánh mắt khẽ lướt qua cái tên đang nhấp nháy trên màn hình, khiến sắc mặt anh khẽ động, nhưng lại không có bất kỳ phản ứng bất thường nào, chỉ là lơ đãng đưa tay tắt điện thoại.
Thật vất vả hai người mới có không gian và thời gian riêng để ăn cơm chung, tốt nhất là không nên để người ngoài phá hỏng tâm trạng.
"Thật là chủ nghĩa bá chủ!”Đan Diễn Vy lẩm bẩm, cũng không nhắc lại.
Đồ ăn được đưa lên, quả nhiên là thanh đạm, đều là một chút thực phẩm lành mạnh dinh dưỡng nhưng không gây áp lực cho cơ thể bệnh nhân.
Về phương diện mùi vị miễn cưỡng chấp nhận được, trông tương đối sạch sẽ, so với đồ ăn ở bệnh viện thì tốt ơn nhiều, Đan Diễn Vy cũng đói bụng nên ăn không ít.
Ngược lại là Lục Trình Thiên luôn kêu gào tới ăn cơm thì giờ này động đũa mấy lần liền không ăn nữa.
Đan Diễn Vy ngẩng đầu nhìn anh: "Không hợp khẩu vị sao?"
"Không đói bụng." Bình thường anh ăn cơm không nhiều, cũng không thật sự đói bụng.
Đan Diễn Vy: "Hay là không hợp khẩu vị của anh.”
Sao người anh không phát hiện trước kia cô hay bắt bẻ như vậy?
"A, tay nghề của em không tệ, bên ngoài bán đồ ăn đều không lành mạnh, buổi tối em nấu đi.” Người đàn ông như đang suy nghĩ điều gì đó: “Phòng bệnh của tôi có phòng bếp.”
"Lục Trình Thiên, tôi muốn chăm sóc Du Du, cũng không rảnh đi chăm sóc anh.” Huống chi cô cũng là một bệnh nhân.
Lục Trình Thiên không để ý tới sự phản đối của cô: "Vấn đề này cũng không hề có mâu thuẫn, nếu như em không ngại tôi có thể chuyển tới phòng bệnh của Du Du, chắc chắn bé sẽ thích ở chung cùng cha của mình.”
"Thật xin lỗi, tôi rất để ý!" Đan Diễn Vy chắc như đinh đóng cột.
Lục Trình Thiên lau lau tay: "Tôi không ngại em để ý."
"Anh... Anh vô lại!" Đan Diễn Vy trợn tròn mắt, không ngời Lục Trình Thiên sẽ nói những lời như vậy.
"Ăn cơm đi, buổi chiều tôi sẽ cho người đưa tới một chút nguyên liệu tươi sống để nấu ăn.” Anh giải quyết dứt khoát.
Đan Diễn Vy gẩy đồ ăn trong bát, cầm đũa đâm vào bát cơm, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm tuyệt đối sẽ không thuận theo ý của anh.
Sau khi hai người từ phòng ăn trở về, xem xét sự thỏa hiệp trước đó, lần này Đan Diễn Vy không đợi anh mở miệng liền tự giác đẩy xe lăn.
Lục Trình Thiên rất hưởng thụ sự phục vụ của cô, trong tay cũng không quên cầm một phần đồ ăn cho Du Du.
Người đàn ông mặc bộ trang phục đặt hàng cao cấp ngồi trên xe lăn cũng không làm thay đổi phong độ, đối với chiếc hộp màu trắng trong ngực nhìn thế nào cũng thấy không phù hợp.
Dẫn đến lúc đi trên đường không biết bao nhiêu người đều liếc nhìn.
Nhưng người đàn ông này có một loại năng lực coi thường tất cả những con mắt kỳ lạ của mọi người, quả thực mặt không đổi sắc trở về bệnh viện.
"Ngài Lục, anh nên trở về đến phòng bệnh của mình, Du Du có tôi là được!” Trước cửa phòng bệnh, Đan Diễn Vy dừng lại, vừa nói vừa cầm cái hộp trong tay hướng về phía Lục Trình Thiên nói một câu sau đó liền đi vào bên trong.
Lục Trình Thiên dừng ở đằng sau cánh cửa không nhịn được mà cười lên.
Cũng tốt, không nên quá gấp gáp.
Tay không đẩy mạnh xe lăn, hướng về phía phòng bệnh của mình đi tới.
Vừa tới cửa liền nghe thấy phòng bệnh sát vách truyền đến một âm thanh quen thuộc mang theo kinh hoàng, bén nhọn và sự sợ hãi sâu sắc.
"Cô nói cái gì?"
Lục Trình Thiên giật nảy mình, nhíu mày nhanh chóng đẩy xe lăn đi qua.
Cửa không khóa, chỉ nhìn thấy một cô y tá của bệnh viện đang đứng lo sợ nơm nớp trước mặt Đan Diễn Vy, co rúm người lại khóc nức nở.
Lục Trình Thiên nhạy cảm liếc nhìn về bốn phía.
Không thấy hình bóng Du Du.
Trong lòng hoảng loạn, một linh cảm không lành hiện lên trong tâm trí anh.
"Thật xin lỗi, cô Đan…Tôi cũng không biết Du Du đi đâu... Tôi đã đến những khu vực xung quanh tìm kiếm nhưng vẫn không thấy Du Du ở đâu, thật xin lỗi, thật thật xin lỗi..." Du Du mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng là có thân phận khác biệt, ở bệnh viện không chỉ có Hà Cảnh Quân chăm sóc, còn có mệnh lệnh của Lục Trình Thiên.
Dưới sự chăm sóc của hai nhân vật lớn như vậy, có thể ở phòng bệnh này trông nom là một điều vinh sự, bây giờ đứa trẻ biến mất, cô ta cũng rất lo lắng.
"Không, Du Du... Du Du còn nhỏ như vậy, bé lại còn đang bị bệnh, bé bé có thể đi đâu? Không đúng..." Đan Diễn Vy không còn có đủ bình tình, hành động như điên rồ.
Sắc mặt Lục Trình Thiên tối sầm lại: "Gọi viện trưởng của các ngươi đến, huy động tất cả mọi người, cho dù có lật tung cả cái bệnh viện này lên cũng phải tìm được người cho tôi.”
Cô y tá bị dọa đến run rẩy, lúc này mới kịp phản ứng, theo phản xạ có điều kiện vội nói: “Vâng, tôi lập tức đi ngay.”
Cô ta chạy nhanh như một tia chớp đi ra ngoài.
"Lục Trình Thiên, Du Du không sao có đúng không? Anh nói cho tôi biết, Du Du tuyệt đối sẽ không có chuyện gì đúng không?" Đan Diễn Vy ngồi xổm người xuống ôm chân Lục Trình Thiên, vẻ mặt khẩn cầu nhìn anh, trong mắt vẫn mang theo vết thương xen lẫn sự căm hận.
Lục Trình Thiên nhịn xuống sự thôi thúc trong lòng muốn ôm cô vào ngực, sư lo lắng của anh cũng không thua kém chút nào so với một người mẹ như cô.
Thế nhưng lúc này ánh mắt của cô là có ý gì?
Hai tay Lục Trình Thiên đè lên bờ vai của cô: "Đan Diễn Vy, nếu như tôi muốn cướp con trai của em, tuyệt đối sẽ không dùng cách này, không cần dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi! Đó cũng là con trai của tôi, tôi cũng không mong muốn bé xảy ra chuyện.”
"Tôi biết... Tôi biết." Đan Diễn Vy hoảng hốt, chỉ là trong lúc nhìn thấy anh thì bỗng có một suy nghĩ xẹt qua trong đầu.
Có phải là âm mưu của Lục Trình Thiên không?
Có phải anh hận cô che giấu sự tồn tại của đứa trẻ nên nghĩ cách để khiến đứa trẻ rời xa cô?
Nhưng đó chỉ là ý niệm trong nháy mắt mà thôi, rất nhanh cô đã tự phủ định điều này.
CHƯƠNG 366: PHÂN CHIA RANH GIỚI
Đan Diễn Vy hừ lạnh một tiếng, buông tay ra: “Tùy anh thích ăn gì thì ăn, dù sao cũng không liên quan đến tôi.”
Cô ước gì có thể phân chia ranh giới với anh.
Lục Trình Thiên cười khẽ, ánh mắt cưng chiều không thể giấu nổi, chỉ đáng tiếc Đan Diễn Vy cúi đầu nên không nhìn thấy.
Nhưng người phục vụ ở bên cạnh lại nhìn rất rõ, cảm giác như mình đã ăn được một đống cẩu lương.
Những quả bóng màu hồng trong tim đều muốn phát ra.
Tuy nhiên bây giờ điều quan trọng nhất vẫn là…
"Ngài Lục?"
Rốt cuộc thì đặt gì cho bữa ăn?
"Làm một chút đồ ăn thanh đạm cho bệnh nhân.” Lục Trình Thiên thu hồi ánh mắt, sắc mặt khôi phục sự lạnh lùng.
Nhân viên phục vụ khó xử đi xuống.
"Xem điện thoại có thể nhìn đến nở hoa sao?”
Nhìn thấy người phụ nữ này ôm điện thoại coi như anh không tồn tại, Lục Trình Thiên rất bất mãn mở miệng.
Con trai của mình hấp dẫn sự chú ý của cô còn chưa tính, bây giờ người sống sờ sờ trước mặt cô, cô cũng làm như không thấy, người phụ nữ này thật sự có năng lực khiến anh phải tức điên.
Đan Diễn Vy liếc mắt nhìn anh: "So với việc nhìn anh thì khiến tôi thoải mái hơn rất nhiều.”
"A! Vậy thật là đáng tiếc."
"Đáng tiếc cái gì?" Cô không rõ ràng cho lắm.
Đột nhiên, Lục Trình Thiên ngả người tiến về phía trước trong giây lát cánh tay duỗi ra, cướp điện thoại di động trên tay Đan Diễn Vy.
Đan Diễn Vy không kịp đề phòng, bị lấy điện thoại đi khuôn mặt vẫn còn đang mơ hồ, sau khi kịp phản ứng, cô trừng hai mắt không phục nhìn chằm chằm vào anh, nhưng lại không biết hình ảnh như vậy giống như đang làm nũng khiến Lục Trình Thiên buồn cười.
Quả thực vô cùng đáng yêu!
"Lục Trình Thiên!"
"Bây giờ chỉ có thế nhìn tôi, ăn cơm xong sẽ nhìn biểu hiện của em để suy nghĩ một chút xem có nên trả lại điện thoại cho em hay không!” Lục Trình Thiên nhàn nhạt mở miệng, từ từ cất điện thoại của cô vào trong túi.
Lúc đưa điện thoại xuống dưới mặt bàn dường như nhìn thấy màn hình sán lên một cái, ánh mắt khẽ lướt qua cái tên đang nhấp nháy trên màn hình, khiến sắc mặt anh khẽ động, nhưng lại không có bất kỳ phản ứng bất thường nào, chỉ là lơ đãng đưa tay tắt điện thoại.
Thật vất vả hai người mới có không gian và thời gian riêng để ăn cơm chung, tốt nhất là không nên để người ngoài phá hỏng tâm trạng.
"Thật là chủ nghĩa bá chủ!”Đan Diễn Vy lẩm bẩm, cũng không nhắc lại.
Đồ ăn được đưa lên, quả nhiên là thanh đạm, đều là một chút thực phẩm lành mạnh dinh dưỡng nhưng không gây áp lực cho cơ thể bệnh nhân.
Về phương diện mùi vị miễn cưỡng chấp nhận được, trông tương đối sạch sẽ, so với đồ ăn ở bệnh viện thì tốt ơn nhiều, Đan Diễn Vy cũng đói bụng nên ăn không ít.
Ngược lại là Lục Trình Thiên luôn kêu gào tới ăn cơm thì giờ này động đũa mấy lần liền không ăn nữa.
Đan Diễn Vy ngẩng đầu nhìn anh: "Không hợp khẩu vị sao?"
"Không đói bụng." Bình thường anh ăn cơm không nhiều, cũng không thật sự đói bụng.
Đan Diễn Vy: "Hay là không hợp khẩu vị của anh.”
Sao người anh không phát hiện trước kia cô hay bắt bẻ như vậy?
"A, tay nghề của em không tệ, bên ngoài bán đồ ăn đều không lành mạnh, buổi tối em nấu đi.” Người đàn ông như đang suy nghĩ điều gì đó: “Phòng bệnh của tôi có phòng bếp.”
"Lục Trình Thiên, tôi muốn chăm sóc Du Du, cũng không rảnh đi chăm sóc anh.” Huống chi cô cũng là một bệnh nhân.
Lục Trình Thiên không để ý tới sự phản đối của cô: "Vấn đề này cũng không hề có mâu thuẫn, nếu như em không ngại tôi có thể chuyển tới phòng bệnh của Du Du, chắc chắn bé sẽ thích ở chung cùng cha của mình.”
"Thật xin lỗi, tôi rất để ý!" Đan Diễn Vy chắc như đinh đóng cột.
Lục Trình Thiên lau lau tay: "Tôi không ngại em để ý."
"Anh... Anh vô lại!" Đan Diễn Vy trợn tròn mắt, không ngời Lục Trình Thiên sẽ nói những lời như vậy.
"Ăn cơm đi, buổi chiều tôi sẽ cho người đưa tới một chút nguyên liệu tươi sống để nấu ăn.” Anh giải quyết dứt khoát.
Đan Diễn Vy gẩy đồ ăn trong bát, cầm đũa đâm vào bát cơm, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm tuyệt đối sẽ không thuận theo ý của anh.
Sau khi hai người từ phòng ăn trở về, xem xét sự thỏa hiệp trước đó, lần này Đan Diễn Vy không đợi anh mở miệng liền tự giác đẩy xe lăn.
Lục Trình Thiên rất hưởng thụ sự phục vụ của cô, trong tay cũng không quên cầm một phần đồ ăn cho Du Du.
Người đàn ông mặc bộ trang phục đặt hàng cao cấp ngồi trên xe lăn cũng không làm thay đổi phong độ, đối với chiếc hộp màu trắng trong ngực nhìn thế nào cũng thấy không phù hợp.
Dẫn đến lúc đi trên đường không biết bao nhiêu người đều liếc nhìn.
Nhưng người đàn ông này có một loại năng lực coi thường tất cả những con mắt kỳ lạ của mọi người, quả thực mặt không đổi sắc trở về bệnh viện.
"Ngài Lục, anh nên trở về đến phòng bệnh của mình, Du Du có tôi là được!” Trước cửa phòng bệnh, Đan Diễn Vy dừng lại, vừa nói vừa cầm cái hộp trong tay hướng về phía Lục Trình Thiên nói một câu sau đó liền đi vào bên trong.
Lục Trình Thiên dừng ở đằng sau cánh cửa không nhịn được mà cười lên.
Cũng tốt, không nên quá gấp gáp.
Tay không đẩy mạnh xe lăn, hướng về phía phòng bệnh của mình đi tới.
Vừa tới cửa liền nghe thấy phòng bệnh sát vách truyền đến một âm thanh quen thuộc mang theo kinh hoàng, bén nhọn và sự sợ hãi sâu sắc.
"Cô nói cái gì?"
Lục Trình Thiên giật nảy mình, nhíu mày nhanh chóng đẩy xe lăn đi qua.
Cửa không khóa, chỉ nhìn thấy một cô y tá của bệnh viện đang đứng lo sợ nơm nớp trước mặt Đan Diễn Vy, co rúm người lại khóc nức nở.
Lục Trình Thiên nhạy cảm liếc nhìn về bốn phía.
Không thấy hình bóng Du Du.
Trong lòng hoảng loạn, một linh cảm không lành hiện lên trong tâm trí anh.
"Thật xin lỗi, cô Đan…Tôi cũng không biết Du Du đi đâu... Tôi đã đến những khu vực xung quanh tìm kiếm nhưng vẫn không thấy Du Du ở đâu, thật xin lỗi, thật thật xin lỗi..." Du Du mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng là có thân phận khác biệt, ở bệnh viện không chỉ có Hà Cảnh Quân chăm sóc, còn có mệnh lệnh của Lục Trình Thiên.
Dưới sự chăm sóc của hai nhân vật lớn như vậy, có thể ở phòng bệnh này trông nom là một điều vinh sự, bây giờ đứa trẻ biến mất, cô ta cũng rất lo lắng.
"Không, Du Du... Du Du còn nhỏ như vậy, bé lại còn đang bị bệnh, bé bé có thể đi đâu? Không đúng..." Đan Diễn Vy không còn có đủ bình tình, hành động như điên rồ.
Sắc mặt Lục Trình Thiên tối sầm lại: "Gọi viện trưởng của các ngươi đến, huy động tất cả mọi người, cho dù có lật tung cả cái bệnh viện này lên cũng phải tìm được người cho tôi.”
Cô y tá bị dọa đến run rẩy, lúc này mới kịp phản ứng, theo phản xạ có điều kiện vội nói: “Vâng, tôi lập tức đi ngay.”
Cô ta chạy nhanh như một tia chớp đi ra ngoài.
"Lục Trình Thiên, Du Du không sao có đúng không? Anh nói cho tôi biết, Du Du tuyệt đối sẽ không có chuyện gì đúng không?" Đan Diễn Vy ngồi xổm người xuống ôm chân Lục Trình Thiên, vẻ mặt khẩn cầu nhìn anh, trong mắt vẫn mang theo vết thương xen lẫn sự căm hận.
Lục Trình Thiên nhịn xuống sự thôi thúc trong lòng muốn ôm cô vào ngực, sư lo lắng của anh cũng không thua kém chút nào so với một người mẹ như cô.
Thế nhưng lúc này ánh mắt của cô là có ý gì?
Hai tay Lục Trình Thiên đè lên bờ vai của cô: "Đan Diễn Vy, nếu như tôi muốn cướp con trai của em, tuyệt đối sẽ không dùng cách này, không cần dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi! Đó cũng là con trai của tôi, tôi cũng không mong muốn bé xảy ra chuyện.”
"Tôi biết... Tôi biết." Đan Diễn Vy hoảng hốt, chỉ là trong lúc nhìn thấy anh thì bỗng có một suy nghĩ xẹt qua trong đầu.
Có phải là âm mưu của Lục Trình Thiên không?
Có phải anh hận cô che giấu sự tồn tại của đứa trẻ nên nghĩ cách để khiến đứa trẻ rời xa cô?
Nhưng đó chỉ là ý niệm trong nháy mắt mà thôi, rất nhanh cô đã tự phủ định điều này.
Bình luận facebook