Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-391
CHƯƠNG 391: TRẢ GIẢ
CHƯƠNG 391: TRẢ GIẢ
Cho nên, phòng bệnh của Lục Trình Thiên bắt đầu xuất hiện một màn kỳ quái, một người phụ nữ ôm một đứa bé, khóc đến đáng thương, mà người đàn ông bên cạnh lại đỡ trán, sắc mặt có chút không kiên nhẫn.
"Được rồi, đều dừng lại cho tôi!" Xoa thái dương đau nhức, Lục Trình Thiên lớn giọng hét.
"Oa..." Đan Diễn Vy khóc càng ra sức hơn.
Lục Trình Thiên u ám mở miệng: "Đan Diễn Vy, nếu cô lại không dừng lại cho tôi, tôi sẽ thật sự kêu người dẫn Du Du đi."
"Dùng sức mạnh!" Anh bổ sung.
"Hu..." Tiếng khóc đột nhiên nhỏ đi rất nhiều.
Viên đá lớn đè trong lòng Lục Trình Thiên đặt xuống một chút, tranh thủ cơ hội giải thích: "Tôi định chiều nay dẫn Du Du xuất viện, nhưng đó là vì tôi không yên tâm với bệnh viện, tôi nghĩ cô cũng không muốn chuyện hôm nay lại xảy ra lần nữa."
"Nhưng anh không nói cho tôi biết!" Đan Diễn Vy đã dừng khóc, khuôn mặt nước mắt giàn dụa, lúc này nước mắt còn đọng trên mặt.
Phối hợp với hốc mắt đỏ ửng, nhìn thất đau lòng biết bao.
Lục Trình Thiên bị cảnh tượng này hấp dẫn, cơn giận cả người đột nhiên biến mất không còn nữa.
Chẳng trách trên mạng có một câu nói, có người bạn gái xinh đẹp thì ngay cả lúc tức giận nhìn thấy khuôn mặt ấy không giận không nổi.
Bây giờ anh cũng có cảm giác vô lực như vậy.
Lục Trình Thiên tiếp tục giải thích: "Tôi không nói cô biết là vì còn đang thương lượng với bệnh viện, nơi ở cũng đang tìm, còn nữa..."
"Phòng bệnh của mọi người có phải không hoan nghênh tôi vào không? Lỡ làm phiền thời khắc vui vẻ của 'gia đình ba người' các người, vậy tôi thật sự có tội." Lục Trình Thiên cắn răng nói bốn chữ 'gia đình ba người', trong mắt có chút u ám.
Đan Diễn Vy run rẩy, lắc đầu: "Không có, Cảnh Quân sáng đã đi rồi."
Rất tốt!
Xem như anh ta biết điều.
Lục Trình Thiên nói thầm trong lòng.
"Cô đã biết rồi thì lát nữa tôi cũng không cho người đến thông báo với cô nữa, Du Du, con về trước kêu dì y tá thay quần áo cho còn, lát nữa cùng ba rời đi." Lục Trình Thiên mở miệng, rõ ràng tách Du Du ra.
Du Du bĩu môi, có chút không tình nguyện rời đi, ánh mắt lo lắng nhìn Đan Diễn Vy.
Đan Diễn Vy lắp ba lắp bắp: "Cái đó...tôi dẫn Du Du đi thay quần áo là được rồi, tôi..."
Nhớ tới vừa rồi cô còn một khóc hai nháo ba thắt cổ, bây giờ không có Du Du bên cạnh, cô có chút sợ Lục Trình Thiên.
Ai biết cái tên biến thái chết tiệt này định làm gì?
Lục Trình Thiên híp híp mắt: "Cô không muốn biết tôi định dẫn Du Du ở đâu sao?"
Đan Diễn Vy xoay đầu: "Du Du, con đi trước đi, mẹ ở đây nói hai câu với ba rồi sẽ qua."
Du Du chỉ có thể vừa đi vừa quay đầu nhìn, lo lắng nhìn hai người vừa rồi còn cãi nhau bây giờ lại đột nhiên sóng yên gió lặng, từ từ rời đi.
Đợi đến lúc bóng dáng nho nhỏ biến mất ở cửa, Lục Trình Thiên mới ngồi phịch xuống giường.
Sau đó trong lúc cô không phòng bị nhìn chăm chú, cởi quần áo bệnh nhân xấu xí của bệnh viện
"A...Anh làm gì?" Đan Diễn Vy không kịp đề phòng, hét lên che mắt.
Cái tên biến thái này, cuồng bạo lộ.
Lục Trình Thiên lạnh lùng nhìn cô, hừ một tiếng: "Cô có chỗ nào chưa nhìn qua? Giả bộ liêm chính!"
"Anh..." Đan Diễn Vy buông tay tức giận phản bác, đợi tiếp xúc với bờ lưng rắn chắc hữu lực của người đàn ông, lại bất giác né tránh ánh mắt.
Lục Trình Thiên: "Đến bôi thuốc cho tôi!"
Nói rồi tiện tay vứt một bình nhỏ sang.
Đan Diễn Vy tức giận: "Anh không biết tìm y ta sao?"
Hơn nữa, không phải nửa đêm vừa mới làm phẫu thuật xong sao?
Bây giờ đã cần thay băng bôi thuốc?
Là cô không có thường thức y học, hay là kết cấu của người đàn ông này không giống người khác?
"Phiền phức!" Lục Trình Thiên có chút không kiên nhẫn nói.
Trong bệnh viện bây giờ ai không biết họ là một nhà, nhưng những người phụ nữ đó cũng không biết não có phải bị lừa đá rồi không, những người đó đều nghĩ thế nào, bôi thuốc cũng không bôi đàng hoàng, đầu ngón tay đều muốn sờ ngực anh hai cái, làm anh xém chút đá bay người.
Cho nên, cả buổi sáng cũng không thay thuốc thành công.
Đan Diễn Vy lúng ta lúng túng, phát hiện sao mình lại thông mình như vậy, nghe hiểu lời ẩn ý của anh?
Chậm rãi đi tới, Lục Trình Thiên không khiên nhẫn thúc giục: "Nhanh chút."
Đan Diễn Vy dừng bước: "Tôi bôi thuốc cho anh, anh nói cho tôi biết anh định để Du Du ở đâu?"
"Cô có tiền vốn trả giả sao?" Ánh mắt Lục Trình Thiên lãnh đạm.
Đan Diễn Vy gân cổ.
Cho dù không chịu thua, cũng không thể thay đổi việc cô thực sự đấu không lại Lục Trình Thiên.
Không tình nguyện nhận gạc và thuốc anh đưa, Đan Diễn Vy chỉ có thể ngoan ngoãn mở gạc trên miệng vết thương của anh.
Trước đó chỉ nhìn thấy băng gạc, tuy biết trong mắt, nhưng nhìn anh có thể chạy nhảy, dáng vẻ không có chuyện gì, hơn nữa còn có sự việc giả bệnh ở chân trước đó, Đan Diễn Vy không tin vết thương của anh sâu.
Nhưng đợi lúc mở băng gạc, không biết vì sao, cô vừa cùng anh tranh cãi bây giờ mắt lại đỏ lên.
Giữa bờ vai cường tráng, miệng vết thương sâu dữ tợn kéo dài đến sau vai phải, da thịt chỗ đó bong ra, làm cô không chút do dự hoài nghi, vết thương thế này, tuyệt đối là vào trong xương rồi.
Vết thương đó còn đỏ, thậm chí là có vết máu.
Đan Diễn Vy nhìn cảm thẩy đau thay anh.
Đầu ngón tay tinh tế trắng nỏn nhẹ nhàng xoa lên trên, cô muốn sờ một chút, lại không dám.
Lục Trình Thiên cảm thấy sau lưng không có động tĩnh gì, nhíu mày, nghiêng đầu: "Cô đang làm gì?"
Nhất thời tiếp xúc với ánh mắt đau lòng của người phụ nữ, trong lòng đột nhiên trào ra cảm giác phức tạp.
Hoàn cảnh gia đình anh như vậy, từ nhỏ đã đánh đánh ngã ngã mà lớn, thêm nữa sau đó lại vào tổ chức, càng là mưa đạn rừng thương, hiểm cảnh trên thế giới đều đã trải qua, bị thương cái gì, sớm đã không còn cảm thấy đau rồi.
Đó là chuyện bình thường giống như ăn cơm uống nước.
Nhưng bây giờ nhìn ánh mắt Đan Diễn Vy, Lục Trình Thiên đột nhiên cảm thấy miệng vết thương không có cảm giác gì lại sinh ra đau đớn.
Lại mang theo cơn đau đớn giống như cơn đau khi cây khô gặp mùa xuân đâm chồi.
"Lục Trình Thiên...xin lỗi, còn có, cảm ơn anh." Hai mắt Đan Diễn Vy mờ mịt nước mắt vẫy tay, không chỗ để đặt, chỉ có thể nhìn miệng vết thương đó, sững sờ mở miệng.
Xin lỗi vì rõ ràng biết anh bị thương phẫu thuật còn làm ầm ĩ không nghe lời.
Cảm ơn anh có thể bỏ mặc tất cả cứu Du Du.
Lục Trình Thiên nhướn mày, thái độ thả lỏng: "Không sao, tôi cũng quen rồi."
Quả nhiên, sắc mặt Đan Diễn Vy càng đau lòng.
Ở chung bốn năm, cô ngoại trừ biết anh là luật sự, thì không biết anh còn có nhiều bí mật không để người khác biết như vậy.
Người như thế nào mới có thể quen với đau đớn như vậy?
Hay là nói đây chỉ là phương thức trấn an cô khác biệt của anh.
Nhưng bất kể là thế nào đều làm trong lòng cô thoải mái.
"Tôi bôi thuốc cho anh đi." Đan Diễn Vy hít hít mũi.
CHƯƠNG 391: TRẢ GIẢ
Cho nên, phòng bệnh của Lục Trình Thiên bắt đầu xuất hiện một màn kỳ quái, một người phụ nữ ôm một đứa bé, khóc đến đáng thương, mà người đàn ông bên cạnh lại đỡ trán, sắc mặt có chút không kiên nhẫn.
"Được rồi, đều dừng lại cho tôi!" Xoa thái dương đau nhức, Lục Trình Thiên lớn giọng hét.
"Oa..." Đan Diễn Vy khóc càng ra sức hơn.
Lục Trình Thiên u ám mở miệng: "Đan Diễn Vy, nếu cô lại không dừng lại cho tôi, tôi sẽ thật sự kêu người dẫn Du Du đi."
"Dùng sức mạnh!" Anh bổ sung.
"Hu..." Tiếng khóc đột nhiên nhỏ đi rất nhiều.
Viên đá lớn đè trong lòng Lục Trình Thiên đặt xuống một chút, tranh thủ cơ hội giải thích: "Tôi định chiều nay dẫn Du Du xuất viện, nhưng đó là vì tôi không yên tâm với bệnh viện, tôi nghĩ cô cũng không muốn chuyện hôm nay lại xảy ra lần nữa."
"Nhưng anh không nói cho tôi biết!" Đan Diễn Vy đã dừng khóc, khuôn mặt nước mắt giàn dụa, lúc này nước mắt còn đọng trên mặt.
Phối hợp với hốc mắt đỏ ửng, nhìn thất đau lòng biết bao.
Lục Trình Thiên bị cảnh tượng này hấp dẫn, cơn giận cả người đột nhiên biến mất không còn nữa.
Chẳng trách trên mạng có một câu nói, có người bạn gái xinh đẹp thì ngay cả lúc tức giận nhìn thấy khuôn mặt ấy không giận không nổi.
Bây giờ anh cũng có cảm giác vô lực như vậy.
Lục Trình Thiên tiếp tục giải thích: "Tôi không nói cô biết là vì còn đang thương lượng với bệnh viện, nơi ở cũng đang tìm, còn nữa..."
"Phòng bệnh của mọi người có phải không hoan nghênh tôi vào không? Lỡ làm phiền thời khắc vui vẻ của 'gia đình ba người' các người, vậy tôi thật sự có tội." Lục Trình Thiên cắn răng nói bốn chữ 'gia đình ba người', trong mắt có chút u ám.
Đan Diễn Vy run rẩy, lắc đầu: "Không có, Cảnh Quân sáng đã đi rồi."
Rất tốt!
Xem như anh ta biết điều.
Lục Trình Thiên nói thầm trong lòng.
"Cô đã biết rồi thì lát nữa tôi cũng không cho người đến thông báo với cô nữa, Du Du, con về trước kêu dì y tá thay quần áo cho còn, lát nữa cùng ba rời đi." Lục Trình Thiên mở miệng, rõ ràng tách Du Du ra.
Du Du bĩu môi, có chút không tình nguyện rời đi, ánh mắt lo lắng nhìn Đan Diễn Vy.
Đan Diễn Vy lắp ba lắp bắp: "Cái đó...tôi dẫn Du Du đi thay quần áo là được rồi, tôi..."
Nhớ tới vừa rồi cô còn một khóc hai nháo ba thắt cổ, bây giờ không có Du Du bên cạnh, cô có chút sợ Lục Trình Thiên.
Ai biết cái tên biến thái chết tiệt này định làm gì?
Lục Trình Thiên híp híp mắt: "Cô không muốn biết tôi định dẫn Du Du ở đâu sao?"
Đan Diễn Vy xoay đầu: "Du Du, con đi trước đi, mẹ ở đây nói hai câu với ba rồi sẽ qua."
Du Du chỉ có thể vừa đi vừa quay đầu nhìn, lo lắng nhìn hai người vừa rồi còn cãi nhau bây giờ lại đột nhiên sóng yên gió lặng, từ từ rời đi.
Đợi đến lúc bóng dáng nho nhỏ biến mất ở cửa, Lục Trình Thiên mới ngồi phịch xuống giường.
Sau đó trong lúc cô không phòng bị nhìn chăm chú, cởi quần áo bệnh nhân xấu xí của bệnh viện
"A...Anh làm gì?" Đan Diễn Vy không kịp đề phòng, hét lên che mắt.
Cái tên biến thái này, cuồng bạo lộ.
Lục Trình Thiên lạnh lùng nhìn cô, hừ một tiếng: "Cô có chỗ nào chưa nhìn qua? Giả bộ liêm chính!"
"Anh..." Đan Diễn Vy buông tay tức giận phản bác, đợi tiếp xúc với bờ lưng rắn chắc hữu lực của người đàn ông, lại bất giác né tránh ánh mắt.
Lục Trình Thiên: "Đến bôi thuốc cho tôi!"
Nói rồi tiện tay vứt một bình nhỏ sang.
Đan Diễn Vy tức giận: "Anh không biết tìm y ta sao?"
Hơn nữa, không phải nửa đêm vừa mới làm phẫu thuật xong sao?
Bây giờ đã cần thay băng bôi thuốc?
Là cô không có thường thức y học, hay là kết cấu của người đàn ông này không giống người khác?
"Phiền phức!" Lục Trình Thiên có chút không kiên nhẫn nói.
Trong bệnh viện bây giờ ai không biết họ là một nhà, nhưng những người phụ nữ đó cũng không biết não có phải bị lừa đá rồi không, những người đó đều nghĩ thế nào, bôi thuốc cũng không bôi đàng hoàng, đầu ngón tay đều muốn sờ ngực anh hai cái, làm anh xém chút đá bay người.
Cho nên, cả buổi sáng cũng không thay thuốc thành công.
Đan Diễn Vy lúng ta lúng túng, phát hiện sao mình lại thông mình như vậy, nghe hiểu lời ẩn ý của anh?
Chậm rãi đi tới, Lục Trình Thiên không khiên nhẫn thúc giục: "Nhanh chút."
Đan Diễn Vy dừng bước: "Tôi bôi thuốc cho anh, anh nói cho tôi biết anh định để Du Du ở đâu?"
"Cô có tiền vốn trả giả sao?" Ánh mắt Lục Trình Thiên lãnh đạm.
Đan Diễn Vy gân cổ.
Cho dù không chịu thua, cũng không thể thay đổi việc cô thực sự đấu không lại Lục Trình Thiên.
Không tình nguyện nhận gạc và thuốc anh đưa, Đan Diễn Vy chỉ có thể ngoan ngoãn mở gạc trên miệng vết thương của anh.
Trước đó chỉ nhìn thấy băng gạc, tuy biết trong mắt, nhưng nhìn anh có thể chạy nhảy, dáng vẻ không có chuyện gì, hơn nữa còn có sự việc giả bệnh ở chân trước đó, Đan Diễn Vy không tin vết thương của anh sâu.
Nhưng đợi lúc mở băng gạc, không biết vì sao, cô vừa cùng anh tranh cãi bây giờ mắt lại đỏ lên.
Giữa bờ vai cường tráng, miệng vết thương sâu dữ tợn kéo dài đến sau vai phải, da thịt chỗ đó bong ra, làm cô không chút do dự hoài nghi, vết thương thế này, tuyệt đối là vào trong xương rồi.
Vết thương đó còn đỏ, thậm chí là có vết máu.
Đan Diễn Vy nhìn cảm thẩy đau thay anh.
Đầu ngón tay tinh tế trắng nỏn nhẹ nhàng xoa lên trên, cô muốn sờ một chút, lại không dám.
Lục Trình Thiên cảm thấy sau lưng không có động tĩnh gì, nhíu mày, nghiêng đầu: "Cô đang làm gì?"
Nhất thời tiếp xúc với ánh mắt đau lòng của người phụ nữ, trong lòng đột nhiên trào ra cảm giác phức tạp.
Hoàn cảnh gia đình anh như vậy, từ nhỏ đã đánh đánh ngã ngã mà lớn, thêm nữa sau đó lại vào tổ chức, càng là mưa đạn rừng thương, hiểm cảnh trên thế giới đều đã trải qua, bị thương cái gì, sớm đã không còn cảm thấy đau rồi.
Đó là chuyện bình thường giống như ăn cơm uống nước.
Nhưng bây giờ nhìn ánh mắt Đan Diễn Vy, Lục Trình Thiên đột nhiên cảm thấy miệng vết thương không có cảm giác gì lại sinh ra đau đớn.
Lại mang theo cơn đau đớn giống như cơn đau khi cây khô gặp mùa xuân đâm chồi.
"Lục Trình Thiên...xin lỗi, còn có, cảm ơn anh." Hai mắt Đan Diễn Vy mờ mịt nước mắt vẫy tay, không chỗ để đặt, chỉ có thể nhìn miệng vết thương đó, sững sờ mở miệng.
Xin lỗi vì rõ ràng biết anh bị thương phẫu thuật còn làm ầm ĩ không nghe lời.
Cảm ơn anh có thể bỏ mặc tất cả cứu Du Du.
Lục Trình Thiên nhướn mày, thái độ thả lỏng: "Không sao, tôi cũng quen rồi."
Quả nhiên, sắc mặt Đan Diễn Vy càng đau lòng.
Ở chung bốn năm, cô ngoại trừ biết anh là luật sự, thì không biết anh còn có nhiều bí mật không để người khác biết như vậy.
Người như thế nào mới có thể quen với đau đớn như vậy?
Hay là nói đây chỉ là phương thức trấn an cô khác biệt của anh.
Nhưng bất kể là thế nào đều làm trong lòng cô thoải mái.
"Tôi bôi thuốc cho anh đi." Đan Diễn Vy hít hít mũi.
Bình luận facebook