Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 400
CHƯƠNG 400: NGƯỜI TRONG XE LÀ AI?
“Sao anh không nói sớm với em mẹ anh muốn ghé thăm?” Đan Vy Vy cúi đầu ủ rũ nói.
Lục Trình Thiên bình bĩnh đưa chiếc mâm trong tay cho cô rồi bước đến chiếc tủ sắp bị cô nhìn đến mức nở hoa ấy, anh ta cất tiếng nói: “Mới quyết định hồi tối qua, anh cũng mới biết đây thôi.”
“Anh nói dối! Rõ ràng tối qua Du Du đã biết rồi.” Bằng không làm sao mới sáng sớm đã ăn mặc chỉnh tề như vậy chứ, còn trách cô dậy trễ nữa.
Lục Trình Thiên ngẩng đầu nhìn cô, thông minh lên rồi ha!
Có điều, anh vẫn lý do lý trấu: “Ồ, mẹ mới gọi điện thoại hồi tối qua, em mệt nên ngủ say quá, gọi em không tỉnh, anh chỉ có thể nói với Du Du thôi.”
Đan Vy Vy: “…”
Quỷ mới tin nổi anh.
“Mặc bộ này đi, đơn giản thoải mái không cần trang điểm, vừa khéo trông hợp với em lắm.” Lục Trình Thiên tiện tay đưa chiếc váy hoa nhí cho cô, giải quyết dứt khoát cho xong.
Đan Vy Vy liếc nhìn thử, hình như cũng không tệ.
“Anh ra ngoài trước đi.” Trong lòng Đan Vy Vy thầm ra quyết định, cô nhìn thẳng vào mắt Lục Trình Thiên.
Lục Trình Thiên phì cười: “Có chỗ nào trên người em mà anh chưa thấy? Tối hôm qua còn khóc thút thít cầu xin anh đây này, bây giờ mặc đồ vào đã trở mặt rồi à?”
“…Lục Trình Thiên anh là cái đồ điên!” Suýt nữa Đan Vy Vy đã cầm cái mâm trong tay sang đập anh một trận.
Anh nhìn cái mâm lắc lư trước mặt rồi lắc lắc đầu, tạm thời thỏa hiệp: “Ăn đồ ăn đi rồi nhanh chóng thay đồ, nếu em không muốn mất mặt.”
Đan Vy Vy nhìn ly sữa bò và hai trái trứng đã được lột sạch sẽ bóng lóng trong mâm, cô ngập ngừng một lúc, để lát nữa không bị mất mặt vì bụng đói kêu rồn rột bèn lựa chọn ăn hết chỗ này.
Lúc cô sửa soạn xong đi ra ngoài, Lục Trình Thiên đã nhận được tin tức từ Lân Hoàng, anh ta nói bọn họ sắp về đến cửa trang viên rồi.
Lục Trình Thiên báo cho Đan Vy Vy một tiếng rồi lặng lẽ chờ đợi bà Lục đến.
Mà lúc ấy xe của bà Lục vừa đến trước cổng trang viên đã nhìn thấy một cô gái trẻ trung cãi nhau với bảo vệ đến đỏ gay cả mặt mũi.
Mẹ Lục hơi nhíu mày: “Cô gái này là ai vậy?”
Tòa nhà này là một trong những của hồi môn của bà hồi đám cưới, được cái yên tĩnh, vị trí hẻo lánh, lại là khu vực tư nhân, quanh đây chỉ có một tòa nhà này thôi, tất nhiên không thể có người đi nhầm nhà được.
Mà người đấy lại là một cô gái trẻ trung xinh đẹp, mẹ Lục khó mà không cảm thấy nghi ngờ được.
Lân Hoàng nhìn thấy người nọ bèn lấy làm kinh ngạc, anh ta nhìn sắc mặt mẹ Lục rồi nhỏ giọng nói: “Người này…Là bạn gái cũ của sếp, cô Cảnh đấy ạ.”
“Ồ?” Mẹ Lục âm thầm suy tư rồi đắn đo vài phút, sau đó mới cất giọng nói: “Đi thôi.”
Tất nhiên bà không hề muốn quan tâm đến Vũ Thư.
Bà có thể đoán được phần nào lý do tại sao con trai lại gọi bà đến đây, nếu con bà quan tâm đến Đan Vy Vy như vậy, lúc chưa nhìn thấy Vy Vy ngoài đời tất nhiên bà sẽ không dẫn theo người có thể sẽ làm buổi gặp mặt đầu tiên của bọn trở nên lúng túng.
Chỉ là lúc Vũ Thư nhìn thấy xe của Lân Hoàng chạy ngang qua bèn giận dữ đùng đùng, cô ta làm ra vẻ không đếm xỉa đến sống chết, chân đi giày cao gót vẫn chạy ra dang tay chặn đầu xe lại.
“Cô Cảnh, cô làm gì vậy?” Lân Hoàng thò đầu ra hỏi.
Vũ Thư híp mắt: “Đưa tôi vào trong tìm Thiên, bằng không tôi tuyệt đối không tránh đâu.”
“Cô Cảnh, cô muốn gặp thì gọi điện thoại cho sếp đi, xin lỗi cô, tôi không có quyền hạn này.” Lân Hoàng hơi mất kiên nhẫn.
Trước đây lúc Vũ Thư là bạn gái của Lục Trình Thiên, anh còn cảm thấy cô ta là người hào phóng, đối xử với người trong văn phòng luật sư cũng không tệ, nhưng đến khi biết Vũ Thư đã đối xử với Du Du như thế nào mới càng lúc càng cảm thấy cô ta độc như rắn rết.
Uổng cho anh ta tiếp xúc với nhiều vụ án như vậy, thế mà không nhận ra cô ta thuộc dạng người miệng nam mô, trong bồ dao găm.
Vũ Thư bực dọc nói: “Tôi không quan tâm, nếu hôm nay tôi không gặp được Thiên, anh cũng đừng hòng đi vào.”
“Cô Cảnh…”
“Đợi đã, ai ngồi trong xe anh đấy? Có phải Thiên không?” Vũ Thư chợt híp mắt, tựa như vừa mới phát hiện ra bên trong xe vẫn còn một người.
Lân Hoàng nhìn ra hàng ghế sau, nhìn thấy gương mặt mẹ Lục không có vẻ bực bội mới thở phào một hơi: “Không phải.”
“À, có phải là con đàn bà đê tiện Đan Vy Vy đó không? Lân Hoàng, anh đối nhân xử thế giỏi thật nhỉ, tôi và Lục Trình Thiên vẫn còn chưa chia tay mà anh đã vội nịnh hót cô ta? Chẳng phải chỉ là thằng con hoang bệnh tật đầy người không biết từ đâu ra mà giờ lại thành cục vàng cục bạc!” Vũ Thư ăn nói mà không biết suy nghĩ.
Từ sáng sớm, lúc mới nhận được tin tức cô ta đã ôm ấp hy vọng chạy đi tìm Lục Trình Thiên ngay nhưng lại bị ngăn cản không cho vào, bất mãn chất chứa trong lòng, hiện giờ bèn dứt khoát trở mặt, không thèm kiêng dè gì nữa.
Lân Hoàng chưa từng nhìn thấy cô ta như vậy, lần này lại líu lưỡi không biết đáp lại thế nào.
Mẹ Lục thầm thấy khó chịu trong lòng, vốn dĩ còn thấy hơi tội nghiệp Vũ Thư, bây giờ hoàn toàn không thích nổi cô gái này.
Một là, Lục Trình Thiên từ chối không gặp cô ta đã thể hiện rõ thái độ của mình, hai là, mở miệng ra là đê tiện này đê tiện nọ, đúng là không có giáo dưỡng.
“Kêu bảo vệ đưa cô đây qua một bên đi.” Mẹ Lục điềm tĩnh dặn dò.
Lân Hoàng hơi hơi không nỡ, nhưng nhìn Vũ Thư ăn nói bỗ bã trước đầu xe mình bèn vẫy tay gọi bảo vệ đứng gần đây đến.
Thế là Vũ Thư bị hai người bảo vệ cặp vai kéo ra ngoài.
“Á…Thả tôi ra, cái đám khốn nạn này, bỏ ra! Đan Vy Vy…Con ả đê tiện, kẻ thứ ba cướp bạn trai của người khác, uổng cho tôi còn coi cô là là bạn thân nhất của mình…Đê tiện…Đê tiện.” Vũ Thư gào về phía chiếc xe.
Mẹ Lục quay đầu đi rồi chợt cất tiếng hỏi: “Cô Cảnh đây là bạn thân của Đan Vy Vy à?”
“À…Ừm, vâng ạ, nghe nói bọn họ học cùng trường, quen với sếp từ rất nhiều năm trước rồi, còn có phải bạn thân hay không thì không biết nữa, cô Cảnh luôn nói bọn họ là bạn thân, có điều hình như Vy Vy với người trong cuốn tạp chí trên lầu mới là bạn thân.” Lân Hoàng không muốn nói dối, nhưng anh ta chỉ ba phải cho qua chuyện này.
Vũ Thư luôn nói bọn họ là bạn thân, ít nhất theo những gì anh ta biết, từ sau khi Đan Vy Vy vào văn phòng luật sư làm hình như chưa từng chủ động nói rằng cô ấy và Vũ Thư rất thân thiết với nhau.
Mẹ Lục đã rõ ràng, trong lòng bà thầm tính toán.
Lân Hoàng không lên tiếng nữa.
Chiếc xe nhanh chóng dừng trước cửa nhà, Đan Vy Vy và Lục Trình Thiên đang đợi trước cửa Du Du cũng thẳng lưng đứng cạnh hai người bộn họ, vẻ mặt cậu bé nghiêm túc như đang đi giải quyết việc lớn của quốc gia vậy.
Mẹ Lục vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy phiên bản thu nhỏ của Lục Trình Thiên ngay.
Nhất thời ánh mắt trở nên sáng bừng.
“Mẹ ạ…” Lục Trình Thiên đi lên trước, tính ôm người mẹ đã lâu không gặp của mình.
Mẹ Lục lại chẳng buồn nhìn Lục Trình Thiên mà lướt qua người anh, nhanh chóng đi đến bên Du Du: “Ai da, cháu nội của bà đây à, Du Du à, bà là bà nội của cháu đây.”
Đan Vy Vy và Lục Trình Thiên nhìn nhau chằm chằm.
Lục Trình Thiên là người lạnh lùng như vậy, mẹ của anh ta lại nhiệt tình thế hay sao?
Du Du đã sợ đến sững người luôn rồi kia?
“Sao anh không nói sớm với em mẹ anh muốn ghé thăm?” Đan Vy Vy cúi đầu ủ rũ nói.
Lục Trình Thiên bình bĩnh đưa chiếc mâm trong tay cho cô rồi bước đến chiếc tủ sắp bị cô nhìn đến mức nở hoa ấy, anh ta cất tiếng nói: “Mới quyết định hồi tối qua, anh cũng mới biết đây thôi.”
“Anh nói dối! Rõ ràng tối qua Du Du đã biết rồi.” Bằng không làm sao mới sáng sớm đã ăn mặc chỉnh tề như vậy chứ, còn trách cô dậy trễ nữa.
Lục Trình Thiên ngẩng đầu nhìn cô, thông minh lên rồi ha!
Có điều, anh vẫn lý do lý trấu: “Ồ, mẹ mới gọi điện thoại hồi tối qua, em mệt nên ngủ say quá, gọi em không tỉnh, anh chỉ có thể nói với Du Du thôi.”
Đan Vy Vy: “…”
Quỷ mới tin nổi anh.
“Mặc bộ này đi, đơn giản thoải mái không cần trang điểm, vừa khéo trông hợp với em lắm.” Lục Trình Thiên tiện tay đưa chiếc váy hoa nhí cho cô, giải quyết dứt khoát cho xong.
Đan Vy Vy liếc nhìn thử, hình như cũng không tệ.
“Anh ra ngoài trước đi.” Trong lòng Đan Vy Vy thầm ra quyết định, cô nhìn thẳng vào mắt Lục Trình Thiên.
Lục Trình Thiên phì cười: “Có chỗ nào trên người em mà anh chưa thấy? Tối hôm qua còn khóc thút thít cầu xin anh đây này, bây giờ mặc đồ vào đã trở mặt rồi à?”
“…Lục Trình Thiên anh là cái đồ điên!” Suýt nữa Đan Vy Vy đã cầm cái mâm trong tay sang đập anh một trận.
Anh nhìn cái mâm lắc lư trước mặt rồi lắc lắc đầu, tạm thời thỏa hiệp: “Ăn đồ ăn đi rồi nhanh chóng thay đồ, nếu em không muốn mất mặt.”
Đan Vy Vy nhìn ly sữa bò và hai trái trứng đã được lột sạch sẽ bóng lóng trong mâm, cô ngập ngừng một lúc, để lát nữa không bị mất mặt vì bụng đói kêu rồn rột bèn lựa chọn ăn hết chỗ này.
Lúc cô sửa soạn xong đi ra ngoài, Lục Trình Thiên đã nhận được tin tức từ Lân Hoàng, anh ta nói bọn họ sắp về đến cửa trang viên rồi.
Lục Trình Thiên báo cho Đan Vy Vy một tiếng rồi lặng lẽ chờ đợi bà Lục đến.
Mà lúc ấy xe của bà Lục vừa đến trước cổng trang viên đã nhìn thấy một cô gái trẻ trung cãi nhau với bảo vệ đến đỏ gay cả mặt mũi.
Mẹ Lục hơi nhíu mày: “Cô gái này là ai vậy?”
Tòa nhà này là một trong những của hồi môn của bà hồi đám cưới, được cái yên tĩnh, vị trí hẻo lánh, lại là khu vực tư nhân, quanh đây chỉ có một tòa nhà này thôi, tất nhiên không thể có người đi nhầm nhà được.
Mà người đấy lại là một cô gái trẻ trung xinh đẹp, mẹ Lục khó mà không cảm thấy nghi ngờ được.
Lân Hoàng nhìn thấy người nọ bèn lấy làm kinh ngạc, anh ta nhìn sắc mặt mẹ Lục rồi nhỏ giọng nói: “Người này…Là bạn gái cũ của sếp, cô Cảnh đấy ạ.”
“Ồ?” Mẹ Lục âm thầm suy tư rồi đắn đo vài phút, sau đó mới cất giọng nói: “Đi thôi.”
Tất nhiên bà không hề muốn quan tâm đến Vũ Thư.
Bà có thể đoán được phần nào lý do tại sao con trai lại gọi bà đến đây, nếu con bà quan tâm đến Đan Vy Vy như vậy, lúc chưa nhìn thấy Vy Vy ngoài đời tất nhiên bà sẽ không dẫn theo người có thể sẽ làm buổi gặp mặt đầu tiên của bọn trở nên lúng túng.
Chỉ là lúc Vũ Thư nhìn thấy xe của Lân Hoàng chạy ngang qua bèn giận dữ đùng đùng, cô ta làm ra vẻ không đếm xỉa đến sống chết, chân đi giày cao gót vẫn chạy ra dang tay chặn đầu xe lại.
“Cô Cảnh, cô làm gì vậy?” Lân Hoàng thò đầu ra hỏi.
Vũ Thư híp mắt: “Đưa tôi vào trong tìm Thiên, bằng không tôi tuyệt đối không tránh đâu.”
“Cô Cảnh, cô muốn gặp thì gọi điện thoại cho sếp đi, xin lỗi cô, tôi không có quyền hạn này.” Lân Hoàng hơi mất kiên nhẫn.
Trước đây lúc Vũ Thư là bạn gái của Lục Trình Thiên, anh còn cảm thấy cô ta là người hào phóng, đối xử với người trong văn phòng luật sư cũng không tệ, nhưng đến khi biết Vũ Thư đã đối xử với Du Du như thế nào mới càng lúc càng cảm thấy cô ta độc như rắn rết.
Uổng cho anh ta tiếp xúc với nhiều vụ án như vậy, thế mà không nhận ra cô ta thuộc dạng người miệng nam mô, trong bồ dao găm.
Vũ Thư bực dọc nói: “Tôi không quan tâm, nếu hôm nay tôi không gặp được Thiên, anh cũng đừng hòng đi vào.”
“Cô Cảnh…”
“Đợi đã, ai ngồi trong xe anh đấy? Có phải Thiên không?” Vũ Thư chợt híp mắt, tựa như vừa mới phát hiện ra bên trong xe vẫn còn một người.
Lân Hoàng nhìn ra hàng ghế sau, nhìn thấy gương mặt mẹ Lục không có vẻ bực bội mới thở phào một hơi: “Không phải.”
“À, có phải là con đàn bà đê tiện Đan Vy Vy đó không? Lân Hoàng, anh đối nhân xử thế giỏi thật nhỉ, tôi và Lục Trình Thiên vẫn còn chưa chia tay mà anh đã vội nịnh hót cô ta? Chẳng phải chỉ là thằng con hoang bệnh tật đầy người không biết từ đâu ra mà giờ lại thành cục vàng cục bạc!” Vũ Thư ăn nói mà không biết suy nghĩ.
Từ sáng sớm, lúc mới nhận được tin tức cô ta đã ôm ấp hy vọng chạy đi tìm Lục Trình Thiên ngay nhưng lại bị ngăn cản không cho vào, bất mãn chất chứa trong lòng, hiện giờ bèn dứt khoát trở mặt, không thèm kiêng dè gì nữa.
Lân Hoàng chưa từng nhìn thấy cô ta như vậy, lần này lại líu lưỡi không biết đáp lại thế nào.
Mẹ Lục thầm thấy khó chịu trong lòng, vốn dĩ còn thấy hơi tội nghiệp Vũ Thư, bây giờ hoàn toàn không thích nổi cô gái này.
Một là, Lục Trình Thiên từ chối không gặp cô ta đã thể hiện rõ thái độ của mình, hai là, mở miệng ra là đê tiện này đê tiện nọ, đúng là không có giáo dưỡng.
“Kêu bảo vệ đưa cô đây qua một bên đi.” Mẹ Lục điềm tĩnh dặn dò.
Lân Hoàng hơi hơi không nỡ, nhưng nhìn Vũ Thư ăn nói bỗ bã trước đầu xe mình bèn vẫy tay gọi bảo vệ đứng gần đây đến.
Thế là Vũ Thư bị hai người bảo vệ cặp vai kéo ra ngoài.
“Á…Thả tôi ra, cái đám khốn nạn này, bỏ ra! Đan Vy Vy…Con ả đê tiện, kẻ thứ ba cướp bạn trai của người khác, uổng cho tôi còn coi cô là là bạn thân nhất của mình…Đê tiện…Đê tiện.” Vũ Thư gào về phía chiếc xe.
Mẹ Lục quay đầu đi rồi chợt cất tiếng hỏi: “Cô Cảnh đây là bạn thân của Đan Vy Vy à?”
“À…Ừm, vâng ạ, nghe nói bọn họ học cùng trường, quen với sếp từ rất nhiều năm trước rồi, còn có phải bạn thân hay không thì không biết nữa, cô Cảnh luôn nói bọn họ là bạn thân, có điều hình như Vy Vy với người trong cuốn tạp chí trên lầu mới là bạn thân.” Lân Hoàng không muốn nói dối, nhưng anh ta chỉ ba phải cho qua chuyện này.
Vũ Thư luôn nói bọn họ là bạn thân, ít nhất theo những gì anh ta biết, từ sau khi Đan Vy Vy vào văn phòng luật sư làm hình như chưa từng chủ động nói rằng cô ấy và Vũ Thư rất thân thiết với nhau.
Mẹ Lục đã rõ ràng, trong lòng bà thầm tính toán.
Lân Hoàng không lên tiếng nữa.
Chiếc xe nhanh chóng dừng trước cửa nhà, Đan Vy Vy và Lục Trình Thiên đang đợi trước cửa Du Du cũng thẳng lưng đứng cạnh hai người bộn họ, vẻ mặt cậu bé nghiêm túc như đang đi giải quyết việc lớn của quốc gia vậy.
Mẹ Lục vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy phiên bản thu nhỏ của Lục Trình Thiên ngay.
Nhất thời ánh mắt trở nên sáng bừng.
“Mẹ ạ…” Lục Trình Thiên đi lên trước, tính ôm người mẹ đã lâu không gặp của mình.
Mẹ Lục lại chẳng buồn nhìn Lục Trình Thiên mà lướt qua người anh, nhanh chóng đi đến bên Du Du: “Ai da, cháu nội của bà đây à, Du Du à, bà là bà nội của cháu đây.”
Đan Vy Vy và Lục Trình Thiên nhìn nhau chằm chằm.
Lục Trình Thiên là người lạnh lùng như vậy, mẹ của anh ta lại nhiệt tình thế hay sao?
Du Du đã sợ đến sững người luôn rồi kia?
Bình luận facebook