Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 425
CHƯƠNG 425: IQ KHÔNG ĐỦ
Lục Trình Thiên vẫn là bộ dạng cao cao tại thượng, bắt chéo hai chân ngồi trên sofa, giọng điệu khinh thường nói: “Phải không? Vậy để tôi chống mắt chờ đợi, Đan Diễn Vy, để tôi xem sức lực của cô bao lớn!”
Đôi mắt bễ nghễ và giọng điệu khinh thường, làm Đan Diễn Vy lạnh mặt, tắt video bụp một tiếng.
Cô điên rồi mới sẽ cảm thấy có thể nói chuyện thật đàng hoàng với anh ta.
Bị Lục Trình Thiên khơi dậy ý chí chiến đấu, Đan Diễn Vy đứng dậy nhanh chóng thay quần áo.
Thưa kiện sao có thể không có luật sư?
Văn phòng luật sư của Lục Trình Thiên quá nổi tiếng, thanh danh đương sự cũng rất lớn, nhưng cô không tin, thành phố Cần An phát triển như vậy, còn có thể không tìm ra được người thứ hai có thế lực tương đương Lục Trình Thiên.
Quả nhiên là cô gái nhỏ không chịu được kích thích, thật sự không biết là não thiếu gân hay IQ không đủ.
Chậc chậc!
Anh đang đợi thu lưới.
“Du Du, ăn xong rồi sao. chúng ta bây giờ đi kiểm tra sức khỏe.”
Du Du đáp một tiếng không nhẹ không nặng.
Trên đường dẫn Du Du đi kiểm tra, có một con đường đi bộ đặc biệt bằng đá, Du Du đi ở phía trước, chân nhỏ không vững, có chút nghiêng ngả.
Lục Trình Thiên vươn tay nắm tay nhỏ của cậu, Du Du hừ một tiếng, bất giác rụt tay lại.
Lục Trình Thiên đứng yên: “Làm loạn?”
“Không có! Du Du có thể tự đi.” Du Du im lặng một lát, mở miệng nói.
Sau đó cái chân ngắn lắc lắc lư lư đi nhanh hơn.
Cái ót đen nhánh đối diện Lục Trình Thiên, làm anh vô cùng buồn cười.
Bước hai bước to đi theo cậu, Lục Trình Thiên trực tiếp xách cổ áo cậu lên.
“Buông ra…buông con ra…ba…” Cảm giác đột nhiên lơ lửng trong không trung không thoải mái, Du Du đạp chân, thét chói tai.
Lục Trình Thiên nhàn nhã mở miệng: “Con nói cho ba biết con đang giận gì.”
Du Du ngậm chặt miệng, nghiêm mặt, cả đường cứ nghiêm túc không nói chuyện như vậy.
Như vậy, ngược lại là Lục Trình Thiên có chút không thoải mái.
Nghĩ nghĩ, trẻ còn còn có thể khó dỗ sao?
Mặc dù con trai nhà anh không giống với các bạn nhỏ khác.
Đặt cậu xuống, Lục Trình Thiên cúi người xuống, cùng độ cao với Du Du, ánh mắt đối diện với nhau nói: “Nói cho ba biết, rốt cuộc con đang nghĩ gì? Đừng dùng chiêu lừa mẹ để đối phó ba.”
Cậu nhóc sáng sớm tỉnh dậy đã nói linh tinh với mẹ Lục, vừa giả bộ ngoan ngoãn, vừa nhớ mẹ, vừa nói ba hư thế nào, làm mẹ Lục sáng sớm đã trừng mắt anh mấy lần.
Du Du bĩu môi, lúc này cũng không giả bộ nữa, đôi mắt nhỏ lập tức đỏ lên, tố cáo nhìn Lục Trình Thiên: “Ba muốn lấy lão yêu bà Vũ Thư đó phải không?”
Lục Trình Thiên cau mày: “Du Du, trẻ con không thể nói chuyện như vậy. Dù ghét cũng phải giữ lễ phép!”
“Hừ, ba rõ ràng chính là muốn lấy cô ta cho nên mới không cho phép con nói, đừng lấy trẻ con và lễ phép để nói chuyện, mẹ dạy con rất nhiều rồi.” Du Du lườm anh, bộ dạng khinh bỉ.
Lục Trình Thiên bị giận cười, nhưng cậu nhóc bề ngoài mặc dù rất giống anh, nhưng đôi mắt đen trắng rõ ràng đó, lúc mang theo tố cáo và ra vẻ kiên cường nhìn anh, lại làm anh cảm thấy rất giống Đan Diễn Vy.
Lục Trình Thiên hung hăng ôm cậu vào lòng, bàn tay to giơ cao đánh khẽ lên mông cậu, mang theo sức lực rõ ràng.
Du Du không nghĩ tới sẽ bị đánh lén, mở to đôi mắt tức giận nhìn anh, hai tay theo phản xạ ôm mông.
“Ba đánh con! Con sẽ mách bà!” Du Du còn xem như có lý trí, biết người có thể khống chế Lục Trình Thiên chỉ có mẹ Lục.
Lục Trình Thiên nhướn mày: “Ông đây đánh con trai là hợp tình hợp lý, nếu con không nghe lời, lần sau sẽ không nhẹ như vậy đâu.”
Du Du nghiêng đầu nhìn anh nửa ngày, chính lúc Lục Trình Thiên nghĩ xem cậu nói gì thì Du Du đột nhiên oa một tiếng khóc to lên.
Lục Trình Thiên tinh thần chấn động, vội đi lên phía trước xem: “Thế nào? Nam tử hán đại trượng phu, con khóc cái gì?”
“Oa…” Du Du dụi mắt, khóc thảm thiết, căn bản không để ý đến Lục Trình Thiên.
Lục Trình Thiên cau mày, anh chưa từng thấy Du Du khóc, nhất thời cũng có chút không hiểu chuyện gì.
Cậu nhóc bình thường xem ra rất khôn khéo, nói chuyện đạo lý rõ ràng, có lúc còn làm người ta quên cậu chỉ là cậu bé bốn tuổi.
Cho nên Lục Trình Thiên phẩn lớn thời gian không thật sự xem cậu là trẻ con.
Vì lời vừa nãy của anh sao? Hay là vì cái bàn tay anh đánh?
Không đợi Lục Trình Thiên nghĩ thông, thì đã nghe thấy phía sau truyền tới tiếng bước chân, sau đó mẹ anh chạy từ sau tới ai ui ai ui.
“Du Du à, ai ui cục cưng của bà, sao lại khóc dữ như vậy, ai bắt nạt con? Đừng khóc nữa.” Mẹ Lục đi đến, đau lòng ôm Du Du.
Du Du vừa khóc vừa mếu: “…Ba đánh con…ba muốn lấy người phụ nữa xấu xa kia…còn đánh con…oa…”
Mẹ Lục quay đầu, ánh mắt lạnh lùng như mũi tên chiếu về phía Lục Trình Thiên: “Con và con trai nói những chuyện này làm gì? Lớn như vậy rồi, sao không có chút đầu óc? Nếu không cần Du Du thì mẹ tự mình ôm về nhà nuôi, đảm bảo để con sau này không thấy mặt!”
Lục Trình Thiên đỡ trán: “Mẹ, con đánh một cái nhẹ hều, hơn nữa…”
“Cái gì mà một cái nhẹ hều? Du Du là đứa bé hiểu chuyện như vậy, nếu không phải rất đau sẽ khóc sao? Sức con mạnh bao nhiêu trong lòng không biết? “Một cái nhẹ hều” đó của con có thể muốn mạng của một đứa bé!” Mẹ Lục không đợi anh nói xong thì đã đứng dậy lớn giọng dạy bảo.
Lục Trình Thiên tức giận cúi đầu, hai tay cậu nhóc dụi dụi mắt, hơi lộ ra khe hở, đôi mắt trắng đen rõ ràng đang nhìn anh, trong đó rõ ràng là vui vẻ trên nỗi đau của người khác.
Lục Trình Thiên lập tức hiểu ra, cậu nhóc này cố ý!
“Mẹ, mẹ không thể xem Du Du như trẻ con bình thường, IQ của nó…” Lục Trình Thiên thở dài, đang muốn giải thích.
Du Du hung hăng ôm đùi mẹ Lục, khóc càng thê thảm: “Bà ơi…Du Du muốn mẹ…ba muốn lấy người phụ nữ xấu…Người phụ nữ xấu hại Du Du bị bệnh…oa oa…mẹ ơi…con muốn mẹ…”
Trong lòng mẹ Lục nổi lửa cuồn cuộn, ôm Du Du vào lòng: “Được rồi được rồi, ba đùa với con thôi, ba sẽ không lấy phụ nữ xấu, nếu không bà sẽ đuổi ba con ra khỏi cửa, không cần ba nữa, có được không?”
Nói là dỗ Du Du, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía Lục Trình Thiên, mang theo uy hiếp.
Cho dù con trai và Vũ Thư không rõ ràng, nhưng từ lần nhìn thấy ở trước cửa chính trước đây, đã đủ để ấn tượng của bà với Vũ Thư rơi vào đáy cốc.
Người phụ nữ như vậy đừng nói Du Du không thích, cho dù là bà cũng không thích, huống chi nghe lời Du Du, cô ta còn nhiều lần hãm hại Du Du.
Mẹ Lục cảm thấy chuyện này cần phải điều tra rõ ràng, nếu lời Du Du nói là thật, vậy bà tuyệt đối phải khiến cô ta trả giá.
Lục Trình Thiên vẫn là bộ dạng cao cao tại thượng, bắt chéo hai chân ngồi trên sofa, giọng điệu khinh thường nói: “Phải không? Vậy để tôi chống mắt chờ đợi, Đan Diễn Vy, để tôi xem sức lực của cô bao lớn!”
Đôi mắt bễ nghễ và giọng điệu khinh thường, làm Đan Diễn Vy lạnh mặt, tắt video bụp một tiếng.
Cô điên rồi mới sẽ cảm thấy có thể nói chuyện thật đàng hoàng với anh ta.
Bị Lục Trình Thiên khơi dậy ý chí chiến đấu, Đan Diễn Vy đứng dậy nhanh chóng thay quần áo.
Thưa kiện sao có thể không có luật sư?
Văn phòng luật sư của Lục Trình Thiên quá nổi tiếng, thanh danh đương sự cũng rất lớn, nhưng cô không tin, thành phố Cần An phát triển như vậy, còn có thể không tìm ra được người thứ hai có thế lực tương đương Lục Trình Thiên.
Quả nhiên là cô gái nhỏ không chịu được kích thích, thật sự không biết là não thiếu gân hay IQ không đủ.
Chậc chậc!
Anh đang đợi thu lưới.
“Du Du, ăn xong rồi sao. chúng ta bây giờ đi kiểm tra sức khỏe.”
Du Du đáp một tiếng không nhẹ không nặng.
Trên đường dẫn Du Du đi kiểm tra, có một con đường đi bộ đặc biệt bằng đá, Du Du đi ở phía trước, chân nhỏ không vững, có chút nghiêng ngả.
Lục Trình Thiên vươn tay nắm tay nhỏ của cậu, Du Du hừ một tiếng, bất giác rụt tay lại.
Lục Trình Thiên đứng yên: “Làm loạn?”
“Không có! Du Du có thể tự đi.” Du Du im lặng một lát, mở miệng nói.
Sau đó cái chân ngắn lắc lắc lư lư đi nhanh hơn.
Cái ót đen nhánh đối diện Lục Trình Thiên, làm anh vô cùng buồn cười.
Bước hai bước to đi theo cậu, Lục Trình Thiên trực tiếp xách cổ áo cậu lên.
“Buông ra…buông con ra…ba…” Cảm giác đột nhiên lơ lửng trong không trung không thoải mái, Du Du đạp chân, thét chói tai.
Lục Trình Thiên nhàn nhã mở miệng: “Con nói cho ba biết con đang giận gì.”
Du Du ngậm chặt miệng, nghiêm mặt, cả đường cứ nghiêm túc không nói chuyện như vậy.
Như vậy, ngược lại là Lục Trình Thiên có chút không thoải mái.
Nghĩ nghĩ, trẻ còn còn có thể khó dỗ sao?
Mặc dù con trai nhà anh không giống với các bạn nhỏ khác.
Đặt cậu xuống, Lục Trình Thiên cúi người xuống, cùng độ cao với Du Du, ánh mắt đối diện với nhau nói: “Nói cho ba biết, rốt cuộc con đang nghĩ gì? Đừng dùng chiêu lừa mẹ để đối phó ba.”
Cậu nhóc sáng sớm tỉnh dậy đã nói linh tinh với mẹ Lục, vừa giả bộ ngoan ngoãn, vừa nhớ mẹ, vừa nói ba hư thế nào, làm mẹ Lục sáng sớm đã trừng mắt anh mấy lần.
Du Du bĩu môi, lúc này cũng không giả bộ nữa, đôi mắt nhỏ lập tức đỏ lên, tố cáo nhìn Lục Trình Thiên: “Ba muốn lấy lão yêu bà Vũ Thư đó phải không?”
Lục Trình Thiên cau mày: “Du Du, trẻ con không thể nói chuyện như vậy. Dù ghét cũng phải giữ lễ phép!”
“Hừ, ba rõ ràng chính là muốn lấy cô ta cho nên mới không cho phép con nói, đừng lấy trẻ con và lễ phép để nói chuyện, mẹ dạy con rất nhiều rồi.” Du Du lườm anh, bộ dạng khinh bỉ.
Lục Trình Thiên bị giận cười, nhưng cậu nhóc bề ngoài mặc dù rất giống anh, nhưng đôi mắt đen trắng rõ ràng đó, lúc mang theo tố cáo và ra vẻ kiên cường nhìn anh, lại làm anh cảm thấy rất giống Đan Diễn Vy.
Lục Trình Thiên hung hăng ôm cậu vào lòng, bàn tay to giơ cao đánh khẽ lên mông cậu, mang theo sức lực rõ ràng.
Du Du không nghĩ tới sẽ bị đánh lén, mở to đôi mắt tức giận nhìn anh, hai tay theo phản xạ ôm mông.
“Ba đánh con! Con sẽ mách bà!” Du Du còn xem như có lý trí, biết người có thể khống chế Lục Trình Thiên chỉ có mẹ Lục.
Lục Trình Thiên nhướn mày: “Ông đây đánh con trai là hợp tình hợp lý, nếu con không nghe lời, lần sau sẽ không nhẹ như vậy đâu.”
Du Du nghiêng đầu nhìn anh nửa ngày, chính lúc Lục Trình Thiên nghĩ xem cậu nói gì thì Du Du đột nhiên oa một tiếng khóc to lên.
Lục Trình Thiên tinh thần chấn động, vội đi lên phía trước xem: “Thế nào? Nam tử hán đại trượng phu, con khóc cái gì?”
“Oa…” Du Du dụi mắt, khóc thảm thiết, căn bản không để ý đến Lục Trình Thiên.
Lục Trình Thiên cau mày, anh chưa từng thấy Du Du khóc, nhất thời cũng có chút không hiểu chuyện gì.
Cậu nhóc bình thường xem ra rất khôn khéo, nói chuyện đạo lý rõ ràng, có lúc còn làm người ta quên cậu chỉ là cậu bé bốn tuổi.
Cho nên Lục Trình Thiên phẩn lớn thời gian không thật sự xem cậu là trẻ con.
Vì lời vừa nãy của anh sao? Hay là vì cái bàn tay anh đánh?
Không đợi Lục Trình Thiên nghĩ thông, thì đã nghe thấy phía sau truyền tới tiếng bước chân, sau đó mẹ anh chạy từ sau tới ai ui ai ui.
“Du Du à, ai ui cục cưng của bà, sao lại khóc dữ như vậy, ai bắt nạt con? Đừng khóc nữa.” Mẹ Lục đi đến, đau lòng ôm Du Du.
Du Du vừa khóc vừa mếu: “…Ba đánh con…ba muốn lấy người phụ nữa xấu xa kia…còn đánh con…oa…”
Mẹ Lục quay đầu, ánh mắt lạnh lùng như mũi tên chiếu về phía Lục Trình Thiên: “Con và con trai nói những chuyện này làm gì? Lớn như vậy rồi, sao không có chút đầu óc? Nếu không cần Du Du thì mẹ tự mình ôm về nhà nuôi, đảm bảo để con sau này không thấy mặt!”
Lục Trình Thiên đỡ trán: “Mẹ, con đánh một cái nhẹ hều, hơn nữa…”
“Cái gì mà một cái nhẹ hều? Du Du là đứa bé hiểu chuyện như vậy, nếu không phải rất đau sẽ khóc sao? Sức con mạnh bao nhiêu trong lòng không biết? “Một cái nhẹ hều” đó của con có thể muốn mạng của một đứa bé!” Mẹ Lục không đợi anh nói xong thì đã đứng dậy lớn giọng dạy bảo.
Lục Trình Thiên tức giận cúi đầu, hai tay cậu nhóc dụi dụi mắt, hơi lộ ra khe hở, đôi mắt trắng đen rõ ràng đang nhìn anh, trong đó rõ ràng là vui vẻ trên nỗi đau của người khác.
Lục Trình Thiên lập tức hiểu ra, cậu nhóc này cố ý!
“Mẹ, mẹ không thể xem Du Du như trẻ con bình thường, IQ của nó…” Lục Trình Thiên thở dài, đang muốn giải thích.
Du Du hung hăng ôm đùi mẹ Lục, khóc càng thê thảm: “Bà ơi…Du Du muốn mẹ…ba muốn lấy người phụ nữ xấu…Người phụ nữ xấu hại Du Du bị bệnh…oa oa…mẹ ơi…con muốn mẹ…”
Trong lòng mẹ Lục nổi lửa cuồn cuộn, ôm Du Du vào lòng: “Được rồi được rồi, ba đùa với con thôi, ba sẽ không lấy phụ nữ xấu, nếu không bà sẽ đuổi ba con ra khỏi cửa, không cần ba nữa, có được không?”
Nói là dỗ Du Du, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía Lục Trình Thiên, mang theo uy hiếp.
Cho dù con trai và Vũ Thư không rõ ràng, nhưng từ lần nhìn thấy ở trước cửa chính trước đây, đã đủ để ấn tượng của bà với Vũ Thư rơi vào đáy cốc.
Người phụ nữ như vậy đừng nói Du Du không thích, cho dù là bà cũng không thích, huống chi nghe lời Du Du, cô ta còn nhiều lần hãm hại Du Du.
Mẹ Lục cảm thấy chuyện này cần phải điều tra rõ ràng, nếu lời Du Du nói là thật, vậy bà tuyệt đối phải khiến cô ta trả giá.
Bình luận facebook