Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 439
CHƯƠNG 439: XIN HAI NGƯỜI THA THỨ
Đột nhiên Hà Cảnh Quân đẩy bà ra, đứng dậy: “Thật xin lỗi, ba mẹ, xin hai người tha thứ cho con, con không thể nào vứt bỏ cơ hội mà con khó khăn lắm mới có được.”
Anh nói xong, đi nhanh ra cổng, e sợ rằng nghe được lời nói khiến mình do dự.
Ở đằng sau mẹ Hà gọi khàn cả giọng, ba Hà tức giận thở phì phì, trừng mắt: “Để nó đi, đi rồi thì đừng có hòng quay lại nữa, tôi cũng không tin, nếu không có nhà họ Hà, Hà Cảnh Quân nó là cái thá gì!”
Âm thanh bên tai dần biến mất, Hà Cảnh Quân chớp chớp mắt, sự tuỳ hứng trong lòng đột nhiên bộc phát nên chạy một mạch ra ngoài, không cho bản thân cơ hội do dự.
Không khí bên ngoài khiến anh ta hít mạnh một hơi.
Nhớ đến Đan Diễn Vy, Hà Cảnh Quân lại cầm điện thoại gọi cho Đan Diễn Vy, anh ta rất lo lắng cho an nguy của cô.
Nhưng rất nhiều cuộc gọi, đều như đá chìm đáy biển.
Trong lòng Hà Cảnh Quân vừa lo lắng vừa khó chịu, chạy như bay về nhà, hôm qua căn phòng nhỏ còn vô cùng ấm áp, nhưng hôm nay lạnh lẽo không một tiếng động.
Bây giờ anh rất muốn nhìn thấy cô, rất rất muốn.
Nhưng không hề được đáp lại, Hà Cảnh Quân không ngừng gọi điện, đầu dây bên kia một chút phản ứng cũng không có.
Không biết từ chỗ nào Hà Cảnh Quân lấy ra mấy chai bia, vẻ mặt sa sút ngồi dưới đất, vừa uống vừa gọi điện thoại.
Rốt cuộc, dưới sự nỗ lực bám riết không tha của anh ta, điện thoại Đan Diễn Vy cuối cùng cũng đáp lại.
Một tin nhắn.
Mà lúc này, mấy chai bia cũng bày ra đầy trên đất.
“Vy Vy đang tắm, anh có cần tôi vào kêu cô ấy không?”
Rõ rõ ràng ràng thể hiện mình là Lục Trình Thiên, không che giấu chút nào.
Cuối cùng sự áp lực và tức giận suốt cả đêm của Hà Cảnh Quân lên tới đỉnh điểm.
Anh hốt hoảng lái xe về phía trang viên.
Trong lòng chỉ có một suy nghĩ, chắc chắn phải giành Vy Vy về, chắc chắn phải dành được!
Ở cửa trang viên, sau khi Lục Trình Thiên báo rằng đêm nay không về, Trương Tinh Nhiên chịu thương chịu khó giúp Kiều Chấn Ly đến trang viên xem xét, phòng ngừa con trai bảo bối của Lục Trình Thiên xảy ra chuyện.
Vốn tưởng rằng đây là một chuyến đi nhàm chán, không ngờ rằng lại thật sự có chuyện xảy ra.
Cậu hai Trương hùng hổ tới cửa vừa nhìn một cái, suýt nữa bị cái mùi rượu bốc tận trời kia hun chết.
Cậu ta bóp mũi đi qua: “Tên say xỉn từ đâu tới, uống nhiều quá đến đây tỏ vẻ à?”
“Cút ngay, gọi Lục Trình Thiên ra đây cho tôi, nhanh gọi ra đây!” Hà Cảnh Quân uống rượu xong càng có nhiều dũng khí, một tay đẩy Trương Tinh Nhiên ra, ồn ào gào về phía cổng lớn.
Nhưng diện tích trang viên rất lớn, cho dù anh ta có lớn tiếng ngoài cửa, cũng không cần lo lắng sẽ làm phiền đến mẹ Lục và Du Du.
Cậu hai Trương nổi hứng, rất hứng thú mà nhướng mày: “Ui? Thù của anh với Lục Trình Thiên lớn bao nhiêu vậy, hơn nửa đêm rồi còn tới đây quỷ khóc sói gào, anh thật là!”
Hà Cảnh Quân không thèm để ý, vẫn kêu to.
Trương Tinh Nhiên tấm tắc ra tiếng, cậu ta cũng không phải không biết Hà Cảnh Quân, nhưng trước kia chưa từng qua lại với nhau, bây giờ nhìn, có thể nói là vì anh ta mà rơi nước mắt chua xót một phen.
Muốn đoạt đồ ăn từ miệng hổ, đoạt người phụ nữ bên cạnh Lục Trình Thiên, đây là chuyện có thể hay sao?
Đúng là người tỉnh nói nhũng chuyện trong mơ!
“Tôi nói này người anh em, giữa sườn núi này rất lạnh, hôm nay Lục Trình Thiên không có nhà đâu, cho dù anh ở đây kêu đến khản giọng cũng không ai quan tâm, hay là anh về nghỉ ngơi trước đi, có chuyện gì thì sáng sớm ngày mai lại đến?” Trương Tinh Nhiên chân thành đề nghị.
Con ngươi đen trầm của Hà Cảnh Quân nhiễm sắc đỏ, gương mặt vốn hiền lành đầy lạnh lùng: “Cút ngay!”
Rõ ràng lời cậu hai Trương không đủ đả động đến lòng người, người ta căn bản không thèm cảm kích!
Trương Tinh Nhiên xoa xoa tay, vẩy tay với mấy người bảo vệ ở cổng chỗ sáng chỗ tối, đành mặc kệ.
Hà Cảnh Quân mơ mơ màng màng, hơi men trào lên, sau đó hơi mệt mỏi, kêu không ra tiếng, liền ngồi xuống lại trên đất, mặt gục xuống, trông không khác gì những kẻ lang thang bên đường.
Trương Tinh Nhiên nhìn mà thở dài không thôi.
………..
Buổi sáng, Đan Diễn Vy thức dậy rất sớm.
Theo thói quen cô đi thẳng đến nhà bếp, định nấu cơm.
Nhưng đến khi đứng trước bếp trống không, nhìn tủ lạnh rỗng tuếch, cô mới đột nhiên nhớ ra, mình đã dọn đi khỏi nơi này rồi.
“Em đói bụng sao?” Tiếng Lục Trình Thiên truyền đến.
Đan Diễn Vy quay đầu lại nhìn.
Lục Trình Thiên mặc đồ xám thoải mái, sự dịu dàng và nhân nhượng đột nhiên xuất hiện hôm qua, bây giờ đã biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại hơi thở lạnh lùng trầm lắng.
“Không, hôm nay tôi còn có việc, tôi đi nhé, cảm ơn anh vì hôm qua cho tôi ở lại.” Đan Diễn Vy lạnh nhạt nói.
Một đêm rồi cô chưa về, cô rất lo lắng cho Hà Cảnh Quân.
Lục Trình Thiên nhướng mày: “Nhưng vừa rồi Du Du gọi điện thoại đến, muốn ăn sáng với mẹ thì phải làm sao bây giờ?”
Đan Diễn Vy liền nhíu mày.
Lục Trình Thiên thấy thế mà cô còn do dự, sự tức giận nổi lên sâu trong đôi mắt đen nhánh.
Xem ra vị trí của Hà Cảnh Quân ở trong lòng cô không hề thấp!
“Không phải em tự nhận là mình thương Du Du nhất sao, chẳng lẽ đó đều là nói dối?” Giọng điệu của Lục Trình Thiên mang theo sự chế giễu nhàn nhạt.
Đan Diễn Vy hừ lạnh: “Đừng cố ý khích tôi, tôi biết mình đang làm gì!”
Cô đứng dậy, cũng không thèm nhìn Lục Trình Thiên, bắt đầu tìm điện thoại của mình trên sô pha.
Ánh mắt Lục Trình Thiên thâm trầm nhìn, hai tay khoanh trước ngực nhìn Đan Diễn Vy tìm kiếm điện thoại.
Cuối cùng Đan Diễn Vy cũng tìm được điện thoại trong khe sô pha.
Cô bấm hai cái, màn hình vẫn đen thui.
“Tắt máy rồi? Hay là hết pin?” Đan Diễn Vy nghi ngờ nhíu mày.
Lục Trình Thiên chậm rãi đi tới: “Cần tôi tìm sạc cho em không?”
“Không cần!” Đan Diễn Vy trừng anh một cái, mò mẫm lấy ra mấy cục sạc từ bàn trà dưới sô pha.
Cô rất quen thuộc với kết cấu ngôi nhà này.
Lục Trình Thiên hài lòng quơ quơ chiếc chìa khoá trong tay: “Đi thôi, trên xe có chỗ sạc, về ăn sáng với Du Du trước.”
Đan Diễn Vy thật sự không muốn đi, nhưng nghĩ tới Du Du, vẫn tức giận miễn cưỡng lên xe.
Hơn nữa trong lòng nỗ lực nói với bản thân, cô đều là vì Du Du!
Ngồi trên xe, điện thoại Đan Diễn Vy sạc ở phía trước, mà Lục Trình Thiên thì đeo tai nghe, bắt đầu nghe điện thoại.
Cuộc gọi của Trương Tinh Nhiên đầu tiên.
“Trình Thiên, khi nào về? Tôi cho cậu xem một chuyện thú vị.” Giọng điệu Trương Tinh Nhiên mang theo đùa giỡn.
Lục Trình Thiên nghe mãi thành thói quen, không có bao nhiêu tin tưởng với lời từ miệng cậu ta, chỉ hơi khép mắt, bình tĩnh nói: “Chút nữa là đến, không có việc gì thi tôi cúp máy đây.”
“Ai, từ từ, cậu nói cậu về với Đan Diễn Vy? Đêm qua hai người ở cùng nhau?” Trương Tinh Nhiên sợ hãi kêu lên, còn kích động hơn người trong cuộc.
Lục Trình Thiên nhíu mày: “Cúp máy đây!”
“Đừng mà, ở cửa có người đặc biệt đến…Này này! Trình Thiên!” Cậu hai Trương bất lực kêu gào, nhưng đáp lại chỉ là tiếng phía đầu dây bên kia đã ngắt cuộc gọi.
Đột nhiên Hà Cảnh Quân đẩy bà ra, đứng dậy: “Thật xin lỗi, ba mẹ, xin hai người tha thứ cho con, con không thể nào vứt bỏ cơ hội mà con khó khăn lắm mới có được.”
Anh nói xong, đi nhanh ra cổng, e sợ rằng nghe được lời nói khiến mình do dự.
Ở đằng sau mẹ Hà gọi khàn cả giọng, ba Hà tức giận thở phì phì, trừng mắt: “Để nó đi, đi rồi thì đừng có hòng quay lại nữa, tôi cũng không tin, nếu không có nhà họ Hà, Hà Cảnh Quân nó là cái thá gì!”
Âm thanh bên tai dần biến mất, Hà Cảnh Quân chớp chớp mắt, sự tuỳ hứng trong lòng đột nhiên bộc phát nên chạy một mạch ra ngoài, không cho bản thân cơ hội do dự.
Không khí bên ngoài khiến anh ta hít mạnh một hơi.
Nhớ đến Đan Diễn Vy, Hà Cảnh Quân lại cầm điện thoại gọi cho Đan Diễn Vy, anh ta rất lo lắng cho an nguy của cô.
Nhưng rất nhiều cuộc gọi, đều như đá chìm đáy biển.
Trong lòng Hà Cảnh Quân vừa lo lắng vừa khó chịu, chạy như bay về nhà, hôm qua căn phòng nhỏ còn vô cùng ấm áp, nhưng hôm nay lạnh lẽo không một tiếng động.
Bây giờ anh rất muốn nhìn thấy cô, rất rất muốn.
Nhưng không hề được đáp lại, Hà Cảnh Quân không ngừng gọi điện, đầu dây bên kia một chút phản ứng cũng không có.
Không biết từ chỗ nào Hà Cảnh Quân lấy ra mấy chai bia, vẻ mặt sa sút ngồi dưới đất, vừa uống vừa gọi điện thoại.
Rốt cuộc, dưới sự nỗ lực bám riết không tha của anh ta, điện thoại Đan Diễn Vy cuối cùng cũng đáp lại.
Một tin nhắn.
Mà lúc này, mấy chai bia cũng bày ra đầy trên đất.
“Vy Vy đang tắm, anh có cần tôi vào kêu cô ấy không?”
Rõ rõ ràng ràng thể hiện mình là Lục Trình Thiên, không che giấu chút nào.
Cuối cùng sự áp lực và tức giận suốt cả đêm của Hà Cảnh Quân lên tới đỉnh điểm.
Anh hốt hoảng lái xe về phía trang viên.
Trong lòng chỉ có một suy nghĩ, chắc chắn phải giành Vy Vy về, chắc chắn phải dành được!
Ở cửa trang viên, sau khi Lục Trình Thiên báo rằng đêm nay không về, Trương Tinh Nhiên chịu thương chịu khó giúp Kiều Chấn Ly đến trang viên xem xét, phòng ngừa con trai bảo bối của Lục Trình Thiên xảy ra chuyện.
Vốn tưởng rằng đây là một chuyến đi nhàm chán, không ngờ rằng lại thật sự có chuyện xảy ra.
Cậu hai Trương hùng hổ tới cửa vừa nhìn một cái, suýt nữa bị cái mùi rượu bốc tận trời kia hun chết.
Cậu ta bóp mũi đi qua: “Tên say xỉn từ đâu tới, uống nhiều quá đến đây tỏ vẻ à?”
“Cút ngay, gọi Lục Trình Thiên ra đây cho tôi, nhanh gọi ra đây!” Hà Cảnh Quân uống rượu xong càng có nhiều dũng khí, một tay đẩy Trương Tinh Nhiên ra, ồn ào gào về phía cổng lớn.
Nhưng diện tích trang viên rất lớn, cho dù anh ta có lớn tiếng ngoài cửa, cũng không cần lo lắng sẽ làm phiền đến mẹ Lục và Du Du.
Cậu hai Trương nổi hứng, rất hứng thú mà nhướng mày: “Ui? Thù của anh với Lục Trình Thiên lớn bao nhiêu vậy, hơn nửa đêm rồi còn tới đây quỷ khóc sói gào, anh thật là!”
Hà Cảnh Quân không thèm để ý, vẫn kêu to.
Trương Tinh Nhiên tấm tắc ra tiếng, cậu ta cũng không phải không biết Hà Cảnh Quân, nhưng trước kia chưa từng qua lại với nhau, bây giờ nhìn, có thể nói là vì anh ta mà rơi nước mắt chua xót một phen.
Muốn đoạt đồ ăn từ miệng hổ, đoạt người phụ nữ bên cạnh Lục Trình Thiên, đây là chuyện có thể hay sao?
Đúng là người tỉnh nói nhũng chuyện trong mơ!
“Tôi nói này người anh em, giữa sườn núi này rất lạnh, hôm nay Lục Trình Thiên không có nhà đâu, cho dù anh ở đây kêu đến khản giọng cũng không ai quan tâm, hay là anh về nghỉ ngơi trước đi, có chuyện gì thì sáng sớm ngày mai lại đến?” Trương Tinh Nhiên chân thành đề nghị.
Con ngươi đen trầm của Hà Cảnh Quân nhiễm sắc đỏ, gương mặt vốn hiền lành đầy lạnh lùng: “Cút ngay!”
Rõ ràng lời cậu hai Trương không đủ đả động đến lòng người, người ta căn bản không thèm cảm kích!
Trương Tinh Nhiên xoa xoa tay, vẩy tay với mấy người bảo vệ ở cổng chỗ sáng chỗ tối, đành mặc kệ.
Hà Cảnh Quân mơ mơ màng màng, hơi men trào lên, sau đó hơi mệt mỏi, kêu không ra tiếng, liền ngồi xuống lại trên đất, mặt gục xuống, trông không khác gì những kẻ lang thang bên đường.
Trương Tinh Nhiên nhìn mà thở dài không thôi.
………..
Buổi sáng, Đan Diễn Vy thức dậy rất sớm.
Theo thói quen cô đi thẳng đến nhà bếp, định nấu cơm.
Nhưng đến khi đứng trước bếp trống không, nhìn tủ lạnh rỗng tuếch, cô mới đột nhiên nhớ ra, mình đã dọn đi khỏi nơi này rồi.
“Em đói bụng sao?” Tiếng Lục Trình Thiên truyền đến.
Đan Diễn Vy quay đầu lại nhìn.
Lục Trình Thiên mặc đồ xám thoải mái, sự dịu dàng và nhân nhượng đột nhiên xuất hiện hôm qua, bây giờ đã biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại hơi thở lạnh lùng trầm lắng.
“Không, hôm nay tôi còn có việc, tôi đi nhé, cảm ơn anh vì hôm qua cho tôi ở lại.” Đan Diễn Vy lạnh nhạt nói.
Một đêm rồi cô chưa về, cô rất lo lắng cho Hà Cảnh Quân.
Lục Trình Thiên nhướng mày: “Nhưng vừa rồi Du Du gọi điện thoại đến, muốn ăn sáng với mẹ thì phải làm sao bây giờ?”
Đan Diễn Vy liền nhíu mày.
Lục Trình Thiên thấy thế mà cô còn do dự, sự tức giận nổi lên sâu trong đôi mắt đen nhánh.
Xem ra vị trí của Hà Cảnh Quân ở trong lòng cô không hề thấp!
“Không phải em tự nhận là mình thương Du Du nhất sao, chẳng lẽ đó đều là nói dối?” Giọng điệu của Lục Trình Thiên mang theo sự chế giễu nhàn nhạt.
Đan Diễn Vy hừ lạnh: “Đừng cố ý khích tôi, tôi biết mình đang làm gì!”
Cô đứng dậy, cũng không thèm nhìn Lục Trình Thiên, bắt đầu tìm điện thoại của mình trên sô pha.
Ánh mắt Lục Trình Thiên thâm trầm nhìn, hai tay khoanh trước ngực nhìn Đan Diễn Vy tìm kiếm điện thoại.
Cuối cùng Đan Diễn Vy cũng tìm được điện thoại trong khe sô pha.
Cô bấm hai cái, màn hình vẫn đen thui.
“Tắt máy rồi? Hay là hết pin?” Đan Diễn Vy nghi ngờ nhíu mày.
Lục Trình Thiên chậm rãi đi tới: “Cần tôi tìm sạc cho em không?”
“Không cần!” Đan Diễn Vy trừng anh một cái, mò mẫm lấy ra mấy cục sạc từ bàn trà dưới sô pha.
Cô rất quen thuộc với kết cấu ngôi nhà này.
Lục Trình Thiên hài lòng quơ quơ chiếc chìa khoá trong tay: “Đi thôi, trên xe có chỗ sạc, về ăn sáng với Du Du trước.”
Đan Diễn Vy thật sự không muốn đi, nhưng nghĩ tới Du Du, vẫn tức giận miễn cưỡng lên xe.
Hơn nữa trong lòng nỗ lực nói với bản thân, cô đều là vì Du Du!
Ngồi trên xe, điện thoại Đan Diễn Vy sạc ở phía trước, mà Lục Trình Thiên thì đeo tai nghe, bắt đầu nghe điện thoại.
Cuộc gọi của Trương Tinh Nhiên đầu tiên.
“Trình Thiên, khi nào về? Tôi cho cậu xem một chuyện thú vị.” Giọng điệu Trương Tinh Nhiên mang theo đùa giỡn.
Lục Trình Thiên nghe mãi thành thói quen, không có bao nhiêu tin tưởng với lời từ miệng cậu ta, chỉ hơi khép mắt, bình tĩnh nói: “Chút nữa là đến, không có việc gì thi tôi cúp máy đây.”
“Ai, từ từ, cậu nói cậu về với Đan Diễn Vy? Đêm qua hai người ở cùng nhau?” Trương Tinh Nhiên sợ hãi kêu lên, còn kích động hơn người trong cuộc.
Lục Trình Thiên nhíu mày: “Cúp máy đây!”
“Đừng mà, ở cửa có người đặc biệt đến…Này này! Trình Thiên!” Cậu hai Trương bất lực kêu gào, nhưng đáp lại chỉ là tiếng phía đầu dây bên kia đã ngắt cuộc gọi.
Bình luận facebook