Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22: Cửa hàng thư pháp mê tình (1)
Edit: Linqq
Ngọc Họa, tên cũng như người, dáng vẻ yểu điệu, làn da trắng như sứ, mái tóc dài dịu dàng rủ xuống tận eo, váy dạ màu trắng dài, đôi giày da dê nhỏ nhắn, ngồi gần cửa sổ, hai tay trắng nõn thon dài đan xen nhau, đặt lên bàn, đôi mắt trong trẻo yên tĩnh nhìn Địch Dã, lúc chớp mắt giống như có một gợn sóng nhẹ, có cảm giác như gió thổi qua mặt hồ.
Lúc Hiểu Hạ bước vào liền nhìn thấy một bức tranh như vậy, Ngọc Họa là bà chủ của cửa hàng tranh thư pháp sông nước, cô đã nghe Ngô Hồng kể qua, cũng đã nghe Từ Phán Đệ nhắc tới, cũng nghe Đại Mao và Tiểu Nhung nói đến, nhưng lại chưa từng gặp mặt, đây là lần đầu tiên.
Vừa mới vào đông, lá cây vẫn chưa rơi hết, còn sót lại vài lá khô treo rải rác ở đầu cành, càng lộ ra vẻ mùa đông đìu hiu, ánh nắng ấm áp giữa trưa xuyên qua cửa sổ thủy tinh, chiếu lên Ngọc Họa và đầu vai Địch Dã, chỗ mà Ngọc Họa đang ngồi là chỗ mà Hiểu Hạ thường ngồi.
Hiểu Hạ đứng trong chốc lát, Địch Dã đưa lưng về phía cô, nói gì đó với Ngọc Họa, anh nói, còn Ngọc Họa thì nghe. Cho tới bây giờ, cô chưa bao giờ thấy Địch Dã lại nhiều lời như vậy, Hiểu Hạ hậm hực đi về phía quầy bar, rửa sạch những chén cà phê đang chất đống.
Tiếng cọt kẹt từ cửa phòng bếp truyền đến, Đại Mao bưng đĩa ra: “Hiểu Hạ, mau đến nhìn xem thức ăn ngày hôm nay này, cá chép hầm, thịt kho tàu với măng, nấm kim châm trộn, rất phong phú nha.”
Hiểu Hạ thò đầu ra woa một tiếng: “Nhìn trông rất ngon nha, hôm nay không ăn đồ tây hả?”
Đại Mao nhìn về phía cửa sổ lải nhải: “Hôm nay chị Ngọc Họa sẽ ở lại đây, đây đều là những món chị ấy thích ăn, thịt kho tàu với măng đều là bố tôi làm đấy, chúng ta hưởng phúc của chị Ngọc Họa, có lộc ăn.”
Hiểu Hạ a một tiếng, cúi đầu dùng sức rửa chén: “Mọi người cứ ăn trước đi, tôi làm xong việc sẽ ăn.”
Địch Dã nghe thấy bọn họ nói chuyện, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy nửa mặt Hiểu Hạ đang phồng má, tóc ngắn ngang vai theo động tác rủ xuống, che khuất khuôn mặt, anh liền không nhịn được cười, đang so tài với chén đĩa sao, hôm nay ở công ty không vui à?
Ngọc Họa ung dung thản nhiên quan sát anh, chờ mãi đến lúc anh quay đầu lại, mỉm cười hỏi: “Sao vậy? Có hứng thú với cô ấy sao?”
Địch Dã không chút do dự trả lời: “Ừm, vô tình như vậy, chờ đến lúc muốn kiềm chế lại thì đã chậm mất rồi.”
Ngọc Họa ừm một tiếng: “Từ trước tới nay anh cũng không phải là người biết kiềm chế. Cô ấy có biết lai lịch của anh không?”
Địch Dã lắc đầu: “Muốn nói cho cô ấy, nhưng không nghĩ rằng…”
Hôm trời mưa bên ngoài bệnh viện, cũng đã nói đến đó rồi, cảm giác rằng đến bước này thì không nói không được, lại không nghĩ đến việc Hiểu Hạ nhìn tay anh, “Tôi biết, chắn chắn là ảo thuật, trong tay anh có một chiếc ô trong suốt, sẽ gây ảo giác cho người nhìn, đúng không?”
Lúc ấy anh ngẩn người, không nghĩ lại có thể giải thích như vậy. Anh bất đắc dĩ nhìn cô, cười nói đúng vậy.
Địch Dã nghĩ lại lại không nhịn được cười: “Sớm hay muộn tôi cũng sẽ nói cho cô ấy biết, chờ một chút, đừng dọa cô ấy.”
Ánh mắt thăm thẳm của Ngọc Họa chuyển hướng ra ngoài cửa sổ, khóe môi nhếch lên mỉm cười: “Mặt trời thật ấm áp.”
Địch Dã nghiêm túc nhìn cô ấy: “Việc của Phán Phán, cô biết gì rồi?”
Đột nhiên Ngọc Họa thay đổi sắc mặt: “Anh nghi ngờ tôi?”
Địch Dã vội nói: “Tôi chỉ hỏi thôi.”
Ngọc Họa đứng lên: “Đã lâu như vậy, tôi muốn làm gì cô ta thì đã sớm ra tay, không phải chờ đến ngày hôm nay.”
Đại Mao chạy tới: “Chị Ngọc Họa, ăn cơm thôi, đây đều là những món mà chị thích nhất đó, thịt kho tàu với măng đều là bố em tự mình làm, chị nhất định phải ăn đó.”
Ngọc Họa nhìn Hiểu Hạ một chút, cô vừa làm xong, từ trong quầy bar đi ra, ngồi trên ghế chân cao ở quầy bar mà ngẩn người, rồi lại đến trước bàn cơm nhìn một chút, sắc mặt liền trở nên dịu lại, nhàn nhạt nói một tiếng tôi đi đây, bưng đĩa thịt kho tàu với măng rồi nghênh ngang rời đi.
Đại Mao gãi gãi đầu: “Tính tình của chị Ngọc Họa…” Địch Dã cười cười: “Cô ấy ở trước mặt bố thường luôn tùy hứng như vậy.”
Hiểu Hạ đỡ trán trên quầy bar, hai chân không ngừng lắc lư, Địch Dã đi tới: “Sao vậy? Ở công ty có chuyện không vui sao?”
Hiểu Hạ cũng không ngẩng đầu lên: “Không, tôi vui mà, Đàm Kỳ hẹn tôi đi ăn tối.”
Lúc mười hai giờ, Đàm Kỳ gọi vào số nội bộ, chỉ nói một câu: “Tối cùng ăn cơm đi, không cần phải nói với người khác, chỉ tôi với cô thôi.” Sau đó liền cúp máy.
Cô chưa kịp từ chối, Đàm Kỳ đã đi ăn cơm trưa cùng tổng giám đốc.
Hiểu Hạ nói xong liền liếc trộm Địch Dã một cái, chỉ thấy đôi chân dài và đôi giày vải của anh, có chút hờn dỗi nghĩ, sếp mời mình ăn cơm là vinh dự của mình, sao lại phải từ chối? Ngẩng đầu về phía phòng bếp gọi: “Tiểu Nhung, ra ăn cơm đi, để tý tôi rửa chén cho.”
Tiểu Nhung đi ra từ phòng bếp, nhìn cái bàn xong liền thay đổi sắc mặt: “Ghét thật, cô ta lại bưng cả đĩa rời đi, con đã bảo để lại một nửa trong nồi rồi, Đại Mao lại không đồng ý. Bố, về sau ngài làm hai đĩa đi.” Địch Dã nhìn Hiểu Hạ: “Nếu như tối cô tới, tôi sẽ làm thêm lần nữa.”
Đại Mao cười nói: “Chắc chắn sẽ tới đúng không?” Tiểu Nhung cũng hiếm khi mang theo vẻ mặt tươi cười: “Nhất định phải tới, bố làm thịt kho tàu với măng rất ngon, ăn một lần sẽ còn đọng lại dư vị đến cả tháng, cô nhất định phải nếm thử.”
Hiểu Hạ không nói lời nào, Đại Mao cười hì hì nói: “Tiểu Nhung nói không sai, món này cực gây thương nhớ. Nếu không phải chị Ngọc Họa đến, bọn tôi sẽ không có lộc ăn này đâu.”
Hiểu Hạ cắn cắn môi cười: “Ngại quá Đại Mao, Tiểu Nhung, sếp mời tôi ăn cơm, tôi không dám không đi, cho nên tối không thể tới được.”
Nhanh chóng quay đầu liếc Địch Dã một cái, sau đó chuẩn bị ăn cơm, vừa cúi đầu ăn một miếng liền nghe tiếng chân Địch Dã đi lên lầu, ngẩng đầu nhìn về phía Đại Mao, Đại Mao phồng má thì thầm: “Let’s begin… (Ăn thôi…)”
Tiểu Nhung chán ghét nhíu mày: “Nhìn cái bộ dạng thèm thuồng của mày kìa, miệng đầy cơm lại phun ra ngoài, ăn xong hẵng nói.”
Hiểu Hạ lắc đầu: “Hôm nay IQ không hoạt động, thôi không nói nữa.” Tiểu Nhung lại nhíu lông mày: “Đã bắt đầu thì phải kiên trì, bố nói bữa trưa một đĩa bữa tối một đĩa, tối nay cô không đến đúng không? Vậy thì tối mai đến, bố cũng phải nấu thịt kho tàu với măng vào tối mai.”
Hiểu Hạ có chút xấu hổ: “Góp ý rất đúng, cơm nước xong vừa rửa bát vừa nói chuyện. Tiểu Nhung, Địch Dã và Ngọc Họa có quan hệ như thế nào?”
Tiểu Nhung bĩu môi: “Là tri kỷ đó, cô ta là hồng nhan của bố, còn bố là lam nhan của cô ta.” Đại Mao liền vội vàng lắc đầu: “No, no, no, friends, only friends.” (Không, không, không, bạn, chỉ là bạn thôi.)
Tiểu Nhung trợn trừng mắt: “EQ không hoạt động.” Đại Mao rất bất mãn: “Chị thì hoạt động chắc, vậy chị nói xem, sao cảnh sát La thường xuyên tới quán của chúng ta?” Tiểu Nhung chỉ chỉ lên tầng: “Hình như là chơi gay với bố.”
Phụt một tiếng, cơm trong miệng Đại Mao phun ra, Tiểu Nhung chán ghét nhìn cậu ta, Hiểu Hạ cũng không nhịn được cười, ba người vui vẻ cười nói ăn cơm, sau khi ăn xong, Đại Mao và Hiểu Hạ vừa dọn dẹp phòng bếp vừa nói tiếng Anh với nhau, Tiểu Nhung vào quầy bar chờ khách đến.
Âm thanh leng keng vang lên, giọng nói trẻ con vui sướng kêu, chào mừng đến quán cà phê phố sau. Tiểu Nhung nhìn về phía cửa, La Hổ nghênh ngang đi vào, xoa bụng nhìn Tiểu Nhung: “Đói quá, có cơm thừa không?” Tiểu Nhung chỉ vào phòng bếp, La Hổ thăm dò đi vào, vui vẻ kêu: “Cơm chiên trứng? Tốt quá, Hiểu Hạ vất vả rồi, Đại Mao, lại đây trộn thêm tí rau trộn vào.”
Nghe Đại Mao vui mừng nói vâng, liền xoa bụng quay người nhìn Tiểu Nhung: “Địch Dã đâu?” Cằm Tiểu Nhung hướng lên lầu chỉ chỉ: “Muốn đi lên không?”
La Hổ ngồi lên ghế chân cao: “Không lên, nhìn nhiều sách như vậy, cảm giác có chút tự ti. Thực ra, tôi cũng coi như người làm công tác văn phòng…” Tiểu Nhung nhìn anh ta: “Không phải anh xuất thân là lính đặc chủng sao?”
“Tiểu Nhung đã nghe qua rồi sao? Có cảm thấy hứng thú với tôi không?” Người La Hổ nghiêng về phía trước, người Tiểu Nhung liền lùi về phía sau: “Hôm trước anh khoác lác với Đại Mao, bảo là sinh tồn ở đảo hoang, rồi là ăn côn trùng bắt rắn gì đó…”
La Hổ nằm sấp trên quầy bar: “Tiểu Nhung, vào cục chúng tôi làm giám định đi, có cô thì việc phá án và bắt giam sẽ rất thuận lợi. Quán của nhà cô không thuê thêm nhân viên được sao? Tôi giới thiệu cho, đảm bảo xinh đẹp chịu khó gọn gàng lễ phép, sẽ khiến việc buôn bán đắt khách hơn.”
Tiểu Nhung mặt lạnh như băng: “Tốt như vậy sao không theo đuổi mà lấy vợ?”
La Hổ nghẹn họng một cái, chỉ chỉ cô: “Miệng lưỡi bén nhọn như vậy, cẩn thận không gả được cho ai.”
Hiểu Hạ bưng một đĩa đến trước mặt La Hổ, nhìn Tiểu Nhung đang ở chỗ đồng hồ treo tường phía sau, cười vẫy tay: “Tôi đi đây.” Tiểu Nhung hỏi: “Buổi tối không tới sao?” Hiểu Hạ gật đầu: “Tới chứ.”
Tiểu Nhung gọi Đại Mao một câu: “Tối có thịt kho tàu với măng rồi.” La Hổ bận bịu giơ tay: “Tôi cũng tới, tối làm nhiều một chút.”
Trên cầu thang vang lên tiếng bước chân, Địch Dã nhìn bóng lưng Hiểu Hạ, môi nở nụ cười. Quay đầu nghiên túc nhìn La Hổ đang ăn cơm chiên trứng: “Ăn ngon không?” La Hổ ăn như hổ đói: “Muối cho nhiều, hơi mặn, nhưng mà tôi đang đói.” Địch Dã rút một cái thìa trên giá xuống, múc một thìa cho vào miệng, lông mày nhíu lại.
Hiểu Hạ đi một đường vẫn nghĩ, hay là không nên ăn cơm một mình với Đàm Kỳ, vẫn nên giữ khoảng cách.
Nhìn Đàm Kỳ trở về, Hiểu Hạ vội vàng tới gõ cửa, lúc đi vào thì thấy Đàm Kỳ đang đứng gần cửa sổ, mặc quây tây dài đen, áo sơ mi trắng, áo khoác màu lam, bờ môi hồng nhuận, đôi mắt óng ánh, cười cười hỏi cô: “Có việc gì sao?”
Hiểu Hạ đan hai tay vào nhau: “Chuyện đó, sếp, buổi tối…” Đàm Kỳ khoát tay: “Chờ một chút, tôi nói trước đã. Công ty phê chuẩn thông tin thu thập các hạng mục, tất cả thông tin của các phòng ban đều phải thay đổi, phòng thị trường dẫn đầu, những phòng khác thì cần một người phối hợp, tôi là người chịu trách nhiệm, nhưng tôi chỉ ra lệnh, còn công việc cụ thể là cô làm, đứng ở giữa sắp xếp, thu thập ý kiến của các phòng ban, cô đều phải làm, có làm được không?”
Hiểu Hạ mừng rỡ không thôi, cuối cùng cũng có quy định, cô không cần tiếp tục tốn thời gian ở các bộ phận nữa rồi, vui vẻ nói: “Tôi làm được, nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ tốt đẹp.” Đàm Kỳ gật đầu: “Rất tốt, cô mà làm tốt công việc này thì sẽ được thăng lên chức quản lý.”
Thăng chức quản lý? Nghe nói bất kỳ một chức vụ nào trong công ty cũng phải làm tròn ba năm mới có cơ hội thăng chức cơ mà, cô còn chưa làm được nửa năm, nếu như dùng một năm để hoàn thành hạng mục, vậy thì cô chính là ngồi máy bay phi lên thẳng rồi, trong đầu Hiểu Hạ tính toán rất nhanh, không khỏi có chút lâng lâng, Đàm Kỳ nhìn cô: “Chúng ta không phải nên chúc mừng một chút chứ?”
“Nên chứ.” Hiểu Hạ nắm chặt nắm tay, “Chắc chắn là nên.”
Ngọc Họa, tên cũng như người, dáng vẻ yểu điệu, làn da trắng như sứ, mái tóc dài dịu dàng rủ xuống tận eo, váy dạ màu trắng dài, đôi giày da dê nhỏ nhắn, ngồi gần cửa sổ, hai tay trắng nõn thon dài đan xen nhau, đặt lên bàn, đôi mắt trong trẻo yên tĩnh nhìn Địch Dã, lúc chớp mắt giống như có một gợn sóng nhẹ, có cảm giác như gió thổi qua mặt hồ.
Lúc Hiểu Hạ bước vào liền nhìn thấy một bức tranh như vậy, Ngọc Họa là bà chủ của cửa hàng tranh thư pháp sông nước, cô đã nghe Ngô Hồng kể qua, cũng đã nghe Từ Phán Đệ nhắc tới, cũng nghe Đại Mao và Tiểu Nhung nói đến, nhưng lại chưa từng gặp mặt, đây là lần đầu tiên.
Vừa mới vào đông, lá cây vẫn chưa rơi hết, còn sót lại vài lá khô treo rải rác ở đầu cành, càng lộ ra vẻ mùa đông đìu hiu, ánh nắng ấm áp giữa trưa xuyên qua cửa sổ thủy tinh, chiếu lên Ngọc Họa và đầu vai Địch Dã, chỗ mà Ngọc Họa đang ngồi là chỗ mà Hiểu Hạ thường ngồi.
Hiểu Hạ đứng trong chốc lát, Địch Dã đưa lưng về phía cô, nói gì đó với Ngọc Họa, anh nói, còn Ngọc Họa thì nghe. Cho tới bây giờ, cô chưa bao giờ thấy Địch Dã lại nhiều lời như vậy, Hiểu Hạ hậm hực đi về phía quầy bar, rửa sạch những chén cà phê đang chất đống.
Tiếng cọt kẹt từ cửa phòng bếp truyền đến, Đại Mao bưng đĩa ra: “Hiểu Hạ, mau đến nhìn xem thức ăn ngày hôm nay này, cá chép hầm, thịt kho tàu với măng, nấm kim châm trộn, rất phong phú nha.”
Hiểu Hạ thò đầu ra woa một tiếng: “Nhìn trông rất ngon nha, hôm nay không ăn đồ tây hả?”
Đại Mao nhìn về phía cửa sổ lải nhải: “Hôm nay chị Ngọc Họa sẽ ở lại đây, đây đều là những món chị ấy thích ăn, thịt kho tàu với măng đều là bố tôi làm đấy, chúng ta hưởng phúc của chị Ngọc Họa, có lộc ăn.”
Hiểu Hạ a một tiếng, cúi đầu dùng sức rửa chén: “Mọi người cứ ăn trước đi, tôi làm xong việc sẽ ăn.”
Địch Dã nghe thấy bọn họ nói chuyện, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy nửa mặt Hiểu Hạ đang phồng má, tóc ngắn ngang vai theo động tác rủ xuống, che khuất khuôn mặt, anh liền không nhịn được cười, đang so tài với chén đĩa sao, hôm nay ở công ty không vui à?
Ngọc Họa ung dung thản nhiên quan sát anh, chờ mãi đến lúc anh quay đầu lại, mỉm cười hỏi: “Sao vậy? Có hứng thú với cô ấy sao?”
Địch Dã không chút do dự trả lời: “Ừm, vô tình như vậy, chờ đến lúc muốn kiềm chế lại thì đã chậm mất rồi.”
Ngọc Họa ừm một tiếng: “Từ trước tới nay anh cũng không phải là người biết kiềm chế. Cô ấy có biết lai lịch của anh không?”
Địch Dã lắc đầu: “Muốn nói cho cô ấy, nhưng không nghĩ rằng…”
Hôm trời mưa bên ngoài bệnh viện, cũng đã nói đến đó rồi, cảm giác rằng đến bước này thì không nói không được, lại không nghĩ đến việc Hiểu Hạ nhìn tay anh, “Tôi biết, chắn chắn là ảo thuật, trong tay anh có một chiếc ô trong suốt, sẽ gây ảo giác cho người nhìn, đúng không?”
Lúc ấy anh ngẩn người, không nghĩ lại có thể giải thích như vậy. Anh bất đắc dĩ nhìn cô, cười nói đúng vậy.
Địch Dã nghĩ lại lại không nhịn được cười: “Sớm hay muộn tôi cũng sẽ nói cho cô ấy biết, chờ một chút, đừng dọa cô ấy.”
Ánh mắt thăm thẳm của Ngọc Họa chuyển hướng ra ngoài cửa sổ, khóe môi nhếch lên mỉm cười: “Mặt trời thật ấm áp.”
Địch Dã nghiêm túc nhìn cô ấy: “Việc của Phán Phán, cô biết gì rồi?”
Đột nhiên Ngọc Họa thay đổi sắc mặt: “Anh nghi ngờ tôi?”
Địch Dã vội nói: “Tôi chỉ hỏi thôi.”
Ngọc Họa đứng lên: “Đã lâu như vậy, tôi muốn làm gì cô ta thì đã sớm ra tay, không phải chờ đến ngày hôm nay.”
Đại Mao chạy tới: “Chị Ngọc Họa, ăn cơm thôi, đây đều là những món mà chị thích nhất đó, thịt kho tàu với măng đều là bố em tự mình làm, chị nhất định phải ăn đó.”
Ngọc Họa nhìn Hiểu Hạ một chút, cô vừa làm xong, từ trong quầy bar đi ra, ngồi trên ghế chân cao ở quầy bar mà ngẩn người, rồi lại đến trước bàn cơm nhìn một chút, sắc mặt liền trở nên dịu lại, nhàn nhạt nói một tiếng tôi đi đây, bưng đĩa thịt kho tàu với măng rồi nghênh ngang rời đi.
Đại Mao gãi gãi đầu: “Tính tình của chị Ngọc Họa…” Địch Dã cười cười: “Cô ấy ở trước mặt bố thường luôn tùy hứng như vậy.”
Hiểu Hạ đỡ trán trên quầy bar, hai chân không ngừng lắc lư, Địch Dã đi tới: “Sao vậy? Ở công ty có chuyện không vui sao?”
Hiểu Hạ cũng không ngẩng đầu lên: “Không, tôi vui mà, Đàm Kỳ hẹn tôi đi ăn tối.”
Lúc mười hai giờ, Đàm Kỳ gọi vào số nội bộ, chỉ nói một câu: “Tối cùng ăn cơm đi, không cần phải nói với người khác, chỉ tôi với cô thôi.” Sau đó liền cúp máy.
Cô chưa kịp từ chối, Đàm Kỳ đã đi ăn cơm trưa cùng tổng giám đốc.
Hiểu Hạ nói xong liền liếc trộm Địch Dã một cái, chỉ thấy đôi chân dài và đôi giày vải của anh, có chút hờn dỗi nghĩ, sếp mời mình ăn cơm là vinh dự của mình, sao lại phải từ chối? Ngẩng đầu về phía phòng bếp gọi: “Tiểu Nhung, ra ăn cơm đi, để tý tôi rửa chén cho.”
Tiểu Nhung đi ra từ phòng bếp, nhìn cái bàn xong liền thay đổi sắc mặt: “Ghét thật, cô ta lại bưng cả đĩa rời đi, con đã bảo để lại một nửa trong nồi rồi, Đại Mao lại không đồng ý. Bố, về sau ngài làm hai đĩa đi.” Địch Dã nhìn Hiểu Hạ: “Nếu như tối cô tới, tôi sẽ làm thêm lần nữa.”
Đại Mao cười nói: “Chắc chắn sẽ tới đúng không?” Tiểu Nhung cũng hiếm khi mang theo vẻ mặt tươi cười: “Nhất định phải tới, bố làm thịt kho tàu với măng rất ngon, ăn một lần sẽ còn đọng lại dư vị đến cả tháng, cô nhất định phải nếm thử.”
Hiểu Hạ không nói lời nào, Đại Mao cười hì hì nói: “Tiểu Nhung nói không sai, món này cực gây thương nhớ. Nếu không phải chị Ngọc Họa đến, bọn tôi sẽ không có lộc ăn này đâu.”
Hiểu Hạ cắn cắn môi cười: “Ngại quá Đại Mao, Tiểu Nhung, sếp mời tôi ăn cơm, tôi không dám không đi, cho nên tối không thể tới được.”
Nhanh chóng quay đầu liếc Địch Dã một cái, sau đó chuẩn bị ăn cơm, vừa cúi đầu ăn một miếng liền nghe tiếng chân Địch Dã đi lên lầu, ngẩng đầu nhìn về phía Đại Mao, Đại Mao phồng má thì thầm: “Let’s begin… (Ăn thôi…)”
Tiểu Nhung chán ghét nhíu mày: “Nhìn cái bộ dạng thèm thuồng của mày kìa, miệng đầy cơm lại phun ra ngoài, ăn xong hẵng nói.”
Hiểu Hạ lắc đầu: “Hôm nay IQ không hoạt động, thôi không nói nữa.” Tiểu Nhung lại nhíu lông mày: “Đã bắt đầu thì phải kiên trì, bố nói bữa trưa một đĩa bữa tối một đĩa, tối nay cô không đến đúng không? Vậy thì tối mai đến, bố cũng phải nấu thịt kho tàu với măng vào tối mai.”
Hiểu Hạ có chút xấu hổ: “Góp ý rất đúng, cơm nước xong vừa rửa bát vừa nói chuyện. Tiểu Nhung, Địch Dã và Ngọc Họa có quan hệ như thế nào?”
Tiểu Nhung bĩu môi: “Là tri kỷ đó, cô ta là hồng nhan của bố, còn bố là lam nhan của cô ta.” Đại Mao liền vội vàng lắc đầu: “No, no, no, friends, only friends.” (Không, không, không, bạn, chỉ là bạn thôi.)
Tiểu Nhung trợn trừng mắt: “EQ không hoạt động.” Đại Mao rất bất mãn: “Chị thì hoạt động chắc, vậy chị nói xem, sao cảnh sát La thường xuyên tới quán của chúng ta?” Tiểu Nhung chỉ chỉ lên tầng: “Hình như là chơi gay với bố.”
Phụt một tiếng, cơm trong miệng Đại Mao phun ra, Tiểu Nhung chán ghét nhìn cậu ta, Hiểu Hạ cũng không nhịn được cười, ba người vui vẻ cười nói ăn cơm, sau khi ăn xong, Đại Mao và Hiểu Hạ vừa dọn dẹp phòng bếp vừa nói tiếng Anh với nhau, Tiểu Nhung vào quầy bar chờ khách đến.
Âm thanh leng keng vang lên, giọng nói trẻ con vui sướng kêu, chào mừng đến quán cà phê phố sau. Tiểu Nhung nhìn về phía cửa, La Hổ nghênh ngang đi vào, xoa bụng nhìn Tiểu Nhung: “Đói quá, có cơm thừa không?” Tiểu Nhung chỉ vào phòng bếp, La Hổ thăm dò đi vào, vui vẻ kêu: “Cơm chiên trứng? Tốt quá, Hiểu Hạ vất vả rồi, Đại Mao, lại đây trộn thêm tí rau trộn vào.”
Nghe Đại Mao vui mừng nói vâng, liền xoa bụng quay người nhìn Tiểu Nhung: “Địch Dã đâu?” Cằm Tiểu Nhung hướng lên lầu chỉ chỉ: “Muốn đi lên không?”
La Hổ ngồi lên ghế chân cao: “Không lên, nhìn nhiều sách như vậy, cảm giác có chút tự ti. Thực ra, tôi cũng coi như người làm công tác văn phòng…” Tiểu Nhung nhìn anh ta: “Không phải anh xuất thân là lính đặc chủng sao?”
“Tiểu Nhung đã nghe qua rồi sao? Có cảm thấy hứng thú với tôi không?” Người La Hổ nghiêng về phía trước, người Tiểu Nhung liền lùi về phía sau: “Hôm trước anh khoác lác với Đại Mao, bảo là sinh tồn ở đảo hoang, rồi là ăn côn trùng bắt rắn gì đó…”
La Hổ nằm sấp trên quầy bar: “Tiểu Nhung, vào cục chúng tôi làm giám định đi, có cô thì việc phá án và bắt giam sẽ rất thuận lợi. Quán của nhà cô không thuê thêm nhân viên được sao? Tôi giới thiệu cho, đảm bảo xinh đẹp chịu khó gọn gàng lễ phép, sẽ khiến việc buôn bán đắt khách hơn.”
Tiểu Nhung mặt lạnh như băng: “Tốt như vậy sao không theo đuổi mà lấy vợ?”
La Hổ nghẹn họng một cái, chỉ chỉ cô: “Miệng lưỡi bén nhọn như vậy, cẩn thận không gả được cho ai.”
Hiểu Hạ bưng một đĩa đến trước mặt La Hổ, nhìn Tiểu Nhung đang ở chỗ đồng hồ treo tường phía sau, cười vẫy tay: “Tôi đi đây.” Tiểu Nhung hỏi: “Buổi tối không tới sao?” Hiểu Hạ gật đầu: “Tới chứ.”
Tiểu Nhung gọi Đại Mao một câu: “Tối có thịt kho tàu với măng rồi.” La Hổ bận bịu giơ tay: “Tôi cũng tới, tối làm nhiều một chút.”
Trên cầu thang vang lên tiếng bước chân, Địch Dã nhìn bóng lưng Hiểu Hạ, môi nở nụ cười. Quay đầu nghiên túc nhìn La Hổ đang ăn cơm chiên trứng: “Ăn ngon không?” La Hổ ăn như hổ đói: “Muối cho nhiều, hơi mặn, nhưng mà tôi đang đói.” Địch Dã rút một cái thìa trên giá xuống, múc một thìa cho vào miệng, lông mày nhíu lại.
Hiểu Hạ đi một đường vẫn nghĩ, hay là không nên ăn cơm một mình với Đàm Kỳ, vẫn nên giữ khoảng cách.
Nhìn Đàm Kỳ trở về, Hiểu Hạ vội vàng tới gõ cửa, lúc đi vào thì thấy Đàm Kỳ đang đứng gần cửa sổ, mặc quây tây dài đen, áo sơ mi trắng, áo khoác màu lam, bờ môi hồng nhuận, đôi mắt óng ánh, cười cười hỏi cô: “Có việc gì sao?”
Hiểu Hạ đan hai tay vào nhau: “Chuyện đó, sếp, buổi tối…” Đàm Kỳ khoát tay: “Chờ một chút, tôi nói trước đã. Công ty phê chuẩn thông tin thu thập các hạng mục, tất cả thông tin của các phòng ban đều phải thay đổi, phòng thị trường dẫn đầu, những phòng khác thì cần một người phối hợp, tôi là người chịu trách nhiệm, nhưng tôi chỉ ra lệnh, còn công việc cụ thể là cô làm, đứng ở giữa sắp xếp, thu thập ý kiến của các phòng ban, cô đều phải làm, có làm được không?”
Hiểu Hạ mừng rỡ không thôi, cuối cùng cũng có quy định, cô không cần tiếp tục tốn thời gian ở các bộ phận nữa rồi, vui vẻ nói: “Tôi làm được, nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ tốt đẹp.” Đàm Kỳ gật đầu: “Rất tốt, cô mà làm tốt công việc này thì sẽ được thăng lên chức quản lý.”
Thăng chức quản lý? Nghe nói bất kỳ một chức vụ nào trong công ty cũng phải làm tròn ba năm mới có cơ hội thăng chức cơ mà, cô còn chưa làm được nửa năm, nếu như dùng một năm để hoàn thành hạng mục, vậy thì cô chính là ngồi máy bay phi lên thẳng rồi, trong đầu Hiểu Hạ tính toán rất nhanh, không khỏi có chút lâng lâng, Đàm Kỳ nhìn cô: “Chúng ta không phải nên chúc mừng một chút chứ?”
“Nên chứ.” Hiểu Hạ nắm chặt nắm tay, “Chắc chắn là nên.”
Bình luận facebook