• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full CHUYỆN LẠ SAU PHỐ YÊU (2 Viewers)

  • Chương 35: Tiệm sách bí mật (4)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Edit: Linqq



Lúc La Hổ hỏi Hiểu Hạ, Hiểu Hạ cắn chặt môi: “Lẽ ra tôi nên thông cảm cho cô ấy, không nên nói những lời như vậy. Hôm nay cô ấy ăn mặc rất đẹp, hoàn toàn khác so với lần trước, vốn rất không bình thường, người nào ngoài mặt càng kiên cường thì nội tâm càng yếu ớt, nhất định cô ấy đã nghĩ quẩn tự sát.” Hiểu Hạ xụt xịt mũi: “Nếu như tôi đối với cô ấy thiện ý một chút, có lẽ cô ấy sẽ không tự sát.”



Địch Dã liếc nhìn cô một cái: “Không liên quan tới em.” Hiểu Hạ xoa xoa tay: “Có liên quan đấy, giống như cô ấy đã ở bên bờ vực rồi, tôi lại đi tới đẩy…”



Địch Dã nhíu mày nhìn về phía La Hổ: “Anh sắp phải đi lấy lời khai rồi, đi luôn đi chứ.” La Hổ lắc đầu: “Không cần, làm ở đây trước đã. Hiểu rõ mọi việc thì mới đi lấy lời khai được.”



Địch Dã nói một tiếng tôi đi trước, nhìn Tiểu Nhung, Tiểu Nhung kéo Hiểu Hạ đang ngẩn người: “Sắc mặt của cô cũng không tốt lắm, lên lầu nghỉ một lát đi, La Hổ, cô ấy là người cuối cùng rồi.”



La Hổ ừm một tiếng: “Được thôi. Chẳng qua tôi cũng không thể vì tình riêng mà làm trái với việc công được, nhưng vì cô ấy đang ở trong trạng thái đó…”



Nói còn chưa dứt đã nghe thấy âm thanh bạch bạch lên lầu, Hiểu Hạ lên tầng ba, ngồi trên cái nệm bằng rơm vàng óng giữa các giá sách, kéo kéo tay áo Tiểu Nhung: “Tôi muốn uống trà thảo mộc, tôi muốn mơ đẹp.”



Không nghe thấy Tiểu Nhung trả lời gì, chỉ cảm thấy có chút lạnh, nhìn xung quanh, hóa ra cô đang ở cửa quán cà phê, phía trước có một bóng người, váy đỏ giày cao gót đi rất nhanh, thế nhưng thân thể lại cứng ngắc, mái tóc xoăn màu nâu hạt dẻ không nhúc nhích, nhìn giống như đang bị thổi bay, trông cực kỳ quái dị.



Gọi một tiếng Quan Lâm rồi đuổi theo, cô ta lại càng đi nhanh hơn, Hiểu Hạ ở sau lưng cô ta: “Quan Lâm, cô đừng nghĩ ngợi nhiều, trước mắt không thuận lợi chỉ là tạm thời, trong lòng tôi, cô chính là nữ anh hùng ở công ty, không có cô thì sẽ nhiều chuyện không giải quyết được, cô nhất định sẽ được chồng cô yêu thương, cô cũng sẽ tìm được một công việc vừa ý.”



Quan Lâm không dừng lại, giọng nói có chút lơ lửng: “Cô quá ngây thơ rồi, việc làm có rất nhiều, chẳng qua lương quá thấp, thấp như vậy thì chỉ có vùi mặt vào đất thôi, con tôi cũng không cần tôi nữa, chồng trước của tôi thì muốn tái hôn với tiểu tam, con của tôi còn gọi tiểu tam là chị, thân thiết với nó hơn tôi rất nhiều, một nhà ba người bọn họ, tôi chỉ là người ngoài cuộc. Tôi không cai được rượu, Đàm Kỳ có thể giúp tôi cai, nhưng anh ấy lại chia tay với tôi, anh ấy không cần tôi nữa, ngay cả việc của Hạo Hạo anh ấy cũng không quan tâm, tôi cảm thấy Địch Dã rất tốt, muốn làm bạn với anh ấy, nhưng anh ấy cũng không thèm nhìn tôi một cái. Cái bánh bao như cô, vậy mà cũng dám mở miệng vô lễ với tôi…”








Cô đứng dậy đuổi theo vào tiệm sách, lại nghe được một âm thanh lanh lảnh: “Chủ nhân, còn một người nữa, để cô ta đi vào sẽ náo nhiệt hơn.” Âm thanh trầm thấp lại nói ra: “Ngu ngốc, đó là linh hồn người sống, đừng để cho cô ta đi vào.”



Người tí hon bay xuống từ bệ cửa sổ, giữ thật chặt cánh cửa, Hiểu Hạ cắn răng dùng sức, cửa vẫn không nhúc nhích tí nào. Người tí hon hạ giọng nói với cô qua một cánh cửa: “Cô có thể nghe tôi nói chuyện không? Tôi là Ruth ở thẩm mỹ viện của Phán Phán, tôi bị giam lại rồi, tôi có bầu, tôi muốn trở về, xin cô hãy bảo chị Phán Phán tới cứu tôi.”



Ruth? Hiểu Hạ ngẩn người, liền nghe bên trong truyền đến một tiếng khàn khàn gào rít, Ruth nói: “Hắn ta đang ăn hồn phách của Quan Lâm, nếu như yêu lực của hắn ta lớn mạnh hơn nữa, còn có thể nuốt cả linh hồn người sống, cô sắp xong rồi, chạy đi.” Hiểu Hạ hỏi: “Hắn ta là ai?”



Người tí hon lùi lại, nhảy mấy bước, cửa cạch cạch mở ra, Hiểu Hạ thuận theo quán tính vọt vào, lập tức bị một lực mạnh đánh trở lại, a một tiếng mở mắt ra, là mơ sao?



Cô dụi mắt, mờ mờ nhìn thấy người trước mắt: “Địch Dã, tôi có một giấc mơ thật kỳ lạ. Tôi mơ thấy Quan Lâm, tôi bảo cô ấy quay về, nhưng cô ấy không chịu.” Địch Dã có chút vội vàng, nhíu mày nghiêm nghị hỏi: “Cô ta quay đầu lại sao? Quay đầu nhìn em sao?”



Nghe cô nói không có, Địch Dã thở ra một hơi, Hiểu Hạ lại dụi dụi mắt: “Điều đó nghĩa là sao? Cho dù cô ấy quay đầu nhìn tôi thì sao? Chẳng qua cũng chỉ là giấc mộng.”



Địch Dã lắc đầu: “Cô ta là lệ quỷ, tràn đầy oán hận, nếu như quay đầu, có lẽ sẽ bắt em cho hả giận.” Hiểu Hạ vỗ vỗ mặt, tỉnh táo một chút: “Anh thật kỳ lạ, không phải tôi đang nằm mơ sao?”



Địch Dã chỉ xuống dưới lầu: “La Hổ đang chờ em để ghi khẩu cung, chỉ còn lại em thôi.” Hiểu Hạ a một tiếng, cực kỳ tỉnh táo lại, nhìn Địch Dã một chút, lúc này mới cảm thấy xấu hổ, đứng dậy đi xuống dưới lầu, Địch Dã đuổi theo, đưa tay ra ngăn cô lại: “Em không cần trốn tránh tôi.”



Hiểu Hạ nói tôi không trốn, Địch Dã nhìn cô: “Tìm phòng sao rồi?” Hiểu Hạ vội nói: “Em trai tôi sắp nghỉ đông rồi, bố mẹ tôi muốn nó ở với tôi một thời gian ngắn. Chị Hồng lại không cho tôi chuyển, chị ấy nói chị ấy sẽ có biện pháp, chị ấy nói nếu tôi không nghe thì tình bạn sẽ chấm dứt.”



Địch Dã rụt tay lại, nhìn cô xuống lầu, cô không một mình đi đến những nơi vắng vẻ tìm phòng, thật tốt.



La Hổ đồng ý chỉ hỏi vài câu đơn giản, sẽ không hù dọa cô, cũng không cần anh theo xuống dưới lầu.



Quay đầu nhìn giá sách, rút ra một quyển, khóe mắt nhìn tấm nệm rơm đến ngẩn người, nhìn cô tự trách như vậy, cho nên anh ra hiệu cho Tiểu Nhung đưa cô lên lầu nghỉ ngơi, để cô uống chút trà thảo mộc, không nghĩ rằng Tiểu Nhung sẽ mang nệm rơm ra.



Cô ngủ ở trên nệm rơm, vậy mà linh hồn lại có thể xuất hiện và thấy được Quan Lâm sao?



Địch Dã nhanh chóng đi xuống lầu, đứng trên cầu thang, La Hổ đang hỏi còn Hiểu Hạ thì trả lời, Hiểu Hạ nói lại những lời Quan Lâm đã nói với cô, giải thích với La Hổ: “Giày kia là của Tiểu Nhung, để đằng sau quầy bar đó, không biết tại sao Quan Lâm lại nói là Đàm Kỳ mua cho tôi, cô ấy còn nói một vài lời khiến tôi tức giận, sau đó tôi mới nói lại vài câu.” Ngón tay La Hổ gõ lên mặt bàn: “Vậy thì, quan hệ của cô và Đàm Kỳ là như thế nào?”



Hiểu Hạ có chút tức giận, giọng nói lớn hơn: “Chính là cấp trên và cấp dưới, không có quan hệ khác.” La Hổ vội nói được rồi, nịnh nọt cười hỏi: “Như vậy, vì sao Quan Lâm lại cho rằng Đàm Kỳ mua giày cho cô?”



Hiểu Hạ do dự xoắn ngón tay lại: “Trước kia cô ấy là lãnh đạo trực tiếp của Đàm Kỳ, Đàm Kỳ cướp mất vị trí của cô ấy, có lẽ bởi vì phẫn hận mà tung tin đồn thất thiệt.” La Hổ gật đầu: “Như vậy căn cứ theo quan sát của cô, Đàm Kỳ có khả năng hại chết Quan Lâm không?” Hiểu Hạ lắc đầu: “Cô ấy đã thảm như vậy rồi, Đàm Kỳ đang thăng tiến thuận lợi, không cần thiết phải hại chết cô ấy.”



Lúc Đàm Kỳ ra đi, Hiểu Hạ thấy được đáy mắt anh ta cất giấu nước mắt, Hiểu Hạ nghĩ thầm, hẳn là anh ta áy náy, anh ta sẽ không giết Quan Lâm.



La Hổ nói tôi hỏi xong rồi, đưa quyển sổ tay lấy lời khai để cô ký tên, Hiểu Hạ ký xong, để bút xuống, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường: “Bốn giờ rồi? Tôi phải về công ty đã.” Liền nghe Địch Dã ở phía sau nói không cần: “Đại Mao đã đến công ty em rồi, nó sẽ nói rõ tình huống của các em với tổng giám đốc.”



Hiểu Hạ a một tiếng, lại ngồi ngẩn người, La Hổ đứng dậy: “Thi thể đã được mang về cục để khám nghiệm tử thi, tôi thông báo với mọi người, trước khi thoát khỏi diện tình nghi, mọi người không thể rời khỏi Bắc Kinh. Mấy ngày này đừng kinh doanh nữa, chờ sau khi có thông báo khám nghiệm tử thi thì tiếp tục làm ăn.”



Sau khi La Hổ đưa nhân viên cảnh sát rời đi, Địch Dã ngồi đối diện với Hiểu Hạ: “Giấc mơ vừa nãy, nói rõ chi tiết cho tôi được không, từ đầu tới cuối, không sót một chi tiết nào.”



Hai tay Hiểu Hạ day day huyệt thái dương: “Một giấc mơ thì có thể nói gì, tôi giúp Tiểu Nhung dọn dẹp.”



Tiểu Nhung đang chậm rãi ăn cơm: “Không vội, vừa nói chuyện vừa cùng nhau ăn cơm.”



Hiểu Hạ đưa tay che miệng, nôn khan, Địch Dã đứng dậy rót cho cô một ly nước nóng: “Giấc mơ này rất quan trọng.”



Hiểu Hạ nghi ngờ nhìn anh, Địch Dã thấp giọng nói: “Xin hãy tin tôi.”



Hiểu Hạ muốn lắc đầu, nhưng ánh mắt khẩn thiết của anh khiến cho cô khó lòng từ chối, vừa cẩn thận nhớ lại, vừa nói lên giấc mộng kỳ quái đó, Địch Dã nghe cô nói Quan Lâm trực tiếp đi xuyên qua phố sau, đến tiệm sách Thư Văn, sắc mặt liền trở nên nghiêm trọng.



Hiểu Hạ nói đến đoạn đứng bên cạnh cửa sổ có một người tí hon tóc đỏ, thì liền dừng một chút: “Ruth có tóc đỏ sao?”



Địch Dã gật đầu nói đúng vậy, Hiểu Hạ a một tiếng: “Tóc đỏ, có chút gầy, làn da cực kỳ trắng, khóe mắt trái có một nốt ruồi. Là Ruth sao?”



Địch Dã nói không biết, Đại Mao từ ngoài cửa đi vào: “Đang nói đến chị Ruth sao? Nghe giống chị Ruth vậy.”



Hiểu Hạ nghi ngờ nói: “Từ trước tới nay tôi chưa từng gặp cô ấy, vì sao trong mơ tôi lại thấy cô ấy nhỉ?”



Địch Dã cười an ủi: “Ruth chết vào hôm em và Ngô Hồng tới đây uống cà phê, có lẽ là lúc cô ấy bước vào, em đã nhìn thấy, dù sao dáng vẻ của Ruth cũng rất bắt mắt.”



Hiểu Hạ vẫn cảm thấy kỳ lạ, vì sao trong mơ cô ấy lại là một người tí hon? Giống như người tí hon Arrietty(*) vậy. Địch Dã nói thêm: “Trong tiềm thức của con người sẽ nhớ đến rất nhiều người nhiều chuyện, bản thân người ấy lại không nhớ rõ, chẳng qua đôi khi tiềm thức sẽ xuất hiện trong giấc mơ.”




(*) Thế giới bí mật của Arrietty là một phim anime kỳ ảo công chiếu năm 2010 do Yonebayashi Hiromasa đạo diễn với cốt truyện viết bởi Miyazaki Hayao và Niwa Keiko và hãng Studio Ghibli thực hiện dựa trên cuốn tiểu thuyết The Borrowers của Mary Norton. Bộ phim xoay quanh cô gái Arrietty một người tí hon sống bên dưới nền nhà, là bạn thân của Sho một cậu bé có vấn đề về tim mạch từ khi được sinh ra đang sống tại nhà của cô mình. (Wikipedia)



Hiểu Hạ than một tiếng: “Bây giờ mới giải thích được, nếu không thì sao trong mơ lại gặp quỷ chứ.”



Địch Dã lắc đầu: “Không phải bất cứ chuyện gì cũng giải thích được.”



“Bất cứ chuyện gì cũng đều giải thích được.” Hiểu Hạ nắm tay lại thành quyền: “Tạm thời còn vài hiện tượng kỳ lạ chưa thể giải thích được, là bởi vì khoa học vẫn chưa phát triển đến đó.”



Địch Dã im lặng, Tiểu Nhung mang đôi giày kia tới, đưa chân cho Hiểu Hạ nhìn: “Sao size 37 lại là giày của tôi? Tôi size 39 mà.” Hiểu Hạ nhận lấy: “Tôi là size 37, Đại Mao, rốt cuộc đôi giày này là của ai?”



Đại Mao thò đầu ra từ trong bếp: “Đồ mới đó, bố tôi mua, hộp bánh của vợ hôm qua cũng do bố tôi mua, đều là bố bảo tôi đưa cho cô.” Nói xong nhìn về phía Địch Dã lè lưỡi: “Bố, con không nói dối, nói dối thì đến tối sẽ không ngủ được.”



Hiểu Hạ nhìn về phía Địch Dã, Địch Dã quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom