Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 55: Huyết mạch tương thông (4)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Linqq
Khuôn mặt Đại Mao tươi cười chào đón, Đàm Kỳ nhấp một ngụm cà phê Đức Thức, cười nói với Đại Mao: “Hôm nay Hiểu Hạ không tới sao?”
Đại Mao cười nói: “Đi xem phim với bố tôi rồi, những người đang cuồng nhiệt trong tình yêu đều thích đi xem phim.”
Thái dương Đàm Kỳ giật giật, quả nhiên, quan hệ của bọn họ không đúng. Đè xuống cảm xúc đang nhộn nhạo trong lòng, cười nói với Đại Mao: “Yêu nhau? Đúng là chuyện tốt.”
Đại Mao cười hì hì: “Đúng thế, rất xứng đôi, hai người có chút hiểu lầm nhỏ, nhưng đã giải quyết vào Giáng Sinh, bây giờ thì tốt rồi, một ngày một đêm không ngủ không nghỉ nói chuyện với nhau, thật là hâm mộ mà.”
Huyệt thái dương càng giật mạnh, ngón tay dùng sức vuốt xuống, ngẩng đầu còn muốn hỏi điều gì đó, Tiểu Nhung ở quầy bar liền gọi một tiếng Đại Mao, Đại Mao chạy chậm tới, Tiểu Nhung nhìn cậu chằm chằm: “Việc riêng của bố, sao lại nói với người khác?”
Đại Mao nhỏ giọng nói: “Anh ta là cấp trên của Hiểu Hạ, vừa đẹp trai lại giàu có, nghe nói năng lực làm việc cũng rất mạnh, thời gian anh ta ở bên cạnh Hiểu Hạ dài hơn so với bố, em công khai với anh ta, để anh ta biết Hiểu Hạ là hoa đã có chủ, sẽ không có ý đồ với cô ấy nữa.”
Tiểu Nhung gật đầu: “Cũng có lý.”
Leng keng một tiếng, La Hổ đi đến, liếc nhìn Đàm Kỳ, sải bước đi tới, ngoài cười nhưng trong không cười: “Hôm nay anh Đàm thật rảnh rỗi.”
Đàm Kỳ liếc anh ta một cái: “Cảnh sát La cũng tới uống cà phê?”
La Hổ theo dõi anh ta: “Hôm qua anh dẫn một đứa bé trai về nhà, không phải anh có sở thích lạ đấy chứ?”
Đàm Kỳ nhíu mày: “Anh giám sát tôi?”
La Hổ cười cười: “Lúc trước vì Đàm Chấn Phi, anh gọi điện đến chỗ tôi, sau khi Quan Lâm chết, anh cũng đi lại trong cục mấy ngày, bỏ đi hoài nghi của tôi với anh. Thế nhưng vì sao dạo gần đây anh lại điều tra Địch Dã? Vì sao lại đặt một cái kính viễn vọng lớn ở tầng hai của tiệm sách Bác Văn?”
Đàm Kỳ chau mày: “Nói vậy, đúng là anh giám sát tôi.”
La Hổ lắc đầu: “Tôi không giám sát anh, tôi là giám sát mật của phố sau, bây giờ phố sau là khu vực quản lý trọng điểm, mỗi một cửa hàng, mỗi một người đều trong phạm vi giám sát của tôi. Lúc đầu anh không có ở trong phạm vi, chẳng qua, gần đây hành tung của anh khả nghi, sau này có gặp nhau trên phố cũng không trách được tôi.”
Đàm Kỳ rất nhanh liền tỉnh táo lại, mỉm cười nói: “Nếu như tôi vi phạm pháp luật, cảnh sát La có thể bắt tôi, nếu như không có gì thì mong anh đừng quấy rầy tôi uống cà phê.”
La Hổ cười đi tìm Tiểu Nhung, Đại Mao chạy tới: “Giám sát mật của phố sau? Bố tôi và Hiểu Hạ đang yêu nhau cũng bị anh giám sát?”
La Hổ nhíu mày: “Tôi đang muốn hỏi bố cậu, những nhà khác đều rõ ràng, chỉ quán cà phê của cậu giống như một hộp đen mơ hồ, không phải nhà các cậu dùng thủ đoạn phản điều tra, lắp thiết bị che đậy đấy chứ?”
Tiểu Nhung bĩu môi: “Tôi cảm thấy thiết bị của các anh quá là lạc hậu.”
La Hổ trừng mắt, Tiểu Nhung nói: “Anh có thể lục soát từ trên xuống dưới nhà chúng tôi một lần, nhìn xem có thiết bị che đậy gì không.”
La Hổ nhướn lông mày: “Lục soát thì lục soát.”
Đàm Kỳ đứng dậy đi tới, La Hổ nhíu mày cảnh giác nhìn anh ta: “Làm sao? Định nghe lén à?”
Đàm Kỳ cười cười, đưa một chiếc thẻ tới cho Tiểu Nhung: “Tính tiền.”
Đi ra khỏi quán cà phê, hai chân không chịu khống chế đi đến rạp chiếu phim gần nhất, đứng ở vỉa hè đối diện nhìn cửa lớn của rạp chiếu phim, qua thật lâu, Địch Dã và Hiểu Hạ đi ra, Địch Dã cầm một cái bình lớn, Hiểu Hạ một tay kéo cánh tay anh, một tay cầm một hộp bỏng ngô, ăn một miếng lại đút cho Địch Dã một miếng, cười cực kỳ vui vẻ.
Mười hai năm trước tại tiệm mỳ Xuân Thu tại Cổ Thành, cô gái nhỏ buộc hai bím tóc như hai chiếc sừng dê, trên mặt cũng mang theo nụ cười như thế, đầy vô tư hồn nhiên.
Sau khi gặp lại, chưa từng thấy trên mặt cô có nụ cười như vậy.
Đàm Kỳ xoay người, gió lạnh thổi theo từng bước chân chậm chạp đi, từ đầu đến chân đều lạnh buốt, trong lòng lại cất giấu một tia ấm áp, chỉ cần cô vui là tốt rồi, mặc dù thân phận của Địch Dã còn bí ẩn, nhưng anh ta sẽ bảo vệ cô trong bóng tối.
Về đến nhà, Mặc Mặc vẫn còn đang xem tivi, Đàm Kỳ nhìn nó: “Anh sẽ không hợp tác với em, em đi đi.”
Mặc Mặc buông tay: “Tôi không có nơi để đi.”
Đàm Kỳ lấy điện thoại di động ra: “Anh gọi lái xe tới đón em.”
Mặc Mặc nhếch môi cười: “Anh không sợ yêu tính của tôi phát tác, ăn luôn mẹ nuôi của anh sao?”
Đàm Kỳ quay người bước vào phòng ngủ, Mặc Mặc nghiêng đầu nhìn cửa, thực ra bên trong Đàm Kỳ là một người điên cuồng, điểm này, nó chắc chắn không hề nghi ngờ.
Trong nhà Đàm Kỳ rất dễ chịu, nó quyết định sẽ ở nơi này, chờ đợi thời cơ thích hợp.
***
Hiểu Hạ đập anh một cái: “Dính người vậy, lúc chưa quen nhau anh còn rất lạnh lùng đấy.”
“Không phải lạnh lùng, mà là không hứng thú, có thể là sống quá lâu, cảm thấy cái gì cũng không có ý nghĩa.” Địch Dã nhìn Hiểu Hạ cười, “Hiện tại anh đã biết, anh nên yêu đương, anh bị chứng thiếu hụt tình yêu.”
Nói xong liền nhìn cô cười, Hiểu Hạ thấp giọng lầm bầm: “Còn cười như vậy, tối nay em sẽ không về được mất.” Quyết tâm rút tay ra: “Muộn rồi, em phải về đây.”
Nói xong liền kéo cửa xe, Địch Dã nói chờ chút, nhảy xuống xe, vòng sang bên ghế lái phụ, mở cửa cho cô, tay đặt vào tay nắm cửa thì dừng lại, gõ nhẹ lên cửa kính, Hiểu Hạ kéo cửa sổ xuống cười hỏi sao vậy, Địch Dã không trả lời, chỉ nhìn cô, nhìn một lúc thì cúi người xuống, đôi môi dán sát vào môi cô.
Đè ép cô chầm chậm lui lại, cho đến khi dựa hẳn vào ghế trong xe, Địch Dã cũng thò theo vào, một tay vịn vào ghế, một tay đặt lên vai Hiểu Hạ, môi lưỡi xâm nhập vào, Hiểu Hạ bị ép ngậm lấy, chậm rãi đưa tay vòng ra sau lưng anh, lông mi dài rung động, lúc thở dốc khẽ gọi tên anh, Địch Dã…
Một tiếng này càng khiến anh công kích mãnh liệt hơn, chèn ép dây dưa, khiến cô như sắp ngạt thở, lại trầm luân không muốn dừng lại…
Một lúc lâu mới buông cô ra, tiễn cô vào chung cư, nhìn cô lên thang máy, lên xe, ngây ngốc một lúc mới khởi động xe, sau khi đi được một đoạn, mơ hồ nghe thấy có người gọi, nhìn từ kính chiếu hậu, cô ngốc đang thở hồng hộc đuổi theo xe của anh.
Dừng xe, đi xuống dưới ôm lấy cô ném lên xe, hỏi cô xảy ra chuyện gì, Hiểu Hạ cúi đầu: “Em muốn đi theo anh.”
“Sao không gọi điện thoại? Cứ chạy theo như vậy?”
“Trong lòng gấp gáp, không nhớ ra được, chỉ lo đuổi theo, may là đuổi kịp.”
Địch Dã dở khóc dở cười, Hiểu Hạ xoắn tay vào: “Em về cầm mấy bộ quần áo, anh chờ em.”
Địch Dã cầm điện thoại di động của cô gọi cho Ngô Hồng: “Ngô Hồng à? Sau này Hiểu Hạ sẽ ở chỗ của tôi, nhờ cô cầm giúp cô ấy mấy bộ quần áo, cám ơn, ngày mai mời cô đến quán ăn cơm trưa.”
Đến phố sau, Hiểu Hạ tùy ý nắm tay Địch Dã, cúi đầu tiến vào quán cà phê, tránh né ánh mắt thăm dò của Tiểu Nhung và Đại Mao, nhanh chóng đi lên lầu, vừa lên liền té nhào vào trong lòng Địch Dã, thẹn thùng: “Em muốn về nhà.”
Địch Dã cười nhìn cô: “Là em muốn về cùng anh đấy.”
Hiểu Hạ che mặt, Địch Dã cười nói: “Mấy ngày nữa em mời người nhà của em tới đây, cũng không phải là không được.”
Hiểu Hạ dựa vào anh: “Em thật là không có tiền đồ mới thẹn thùng như vậy.”
“Được rồi.” Địch Dã cúi đầu hôn lên mặt cô, “Anh ước gì em giả bộ với anh, có lẽ anh sẽ không hiểu, đừng quên anh là yêu quái, đối với một vài hành vi của con người sẽ không thể lý giải được.”
“Thẹn thùng không phải giả bộ.” Hiểu Hạ cau mũi.
Địch Dã ôm cô cười: “Cho dù như thế nào, chỉ cần ở cùng nhau là tốt rồi.”
Đàm Kỳ rất nhanh đã biết Hiểu Hạ chuyển vào quán cà phê ở, đương nhiên Mặc Mặc cũng biết, nhìn sắc mặt Đàm Kỳ ngày càng khó coi, tình hình ngày càng trầm xuống, tính nhẫn nại chờ đợi của nó bộc phát.
Đêm Nguyên Đán, nó nghe thấy tiếng gọi đau đớn của Đàm Kỳ, mở cửa đi vào, nhìn thấy anh ta ôm hai tay trên đầu, lăn lộn trên mặt đất, bệnh nhức đầu của anh ta ngày càng phát tác nhiều hơn, cũng ngày càng nặng.
Mặc Mặc đảo tròn mắt, đột nhiên có chủ ý. Hôm sau, lúc ăn sáng liền nói với Đàm kỳ: “Anh có muốn chữa bệnh đau đầu không?”
Từ khi phát hiện tình cảm của mình với mẹ nuôi, thì anh ta liền đau đầu, nhiều lần vụng trộm gặp bác sĩ, cũng nhiều lần đi nước ngoài, nhưng lại không tìm ra nguyên nhân, có lẽ trước mắt tiểu yêu này có thể trị hết bệnh của anh ta.
Đàm Kỳ nhìn về phía Mặc Mặc, nó nói: “Bên trong nhà kính của Địch Dã có một gốc cây lau sậy, hoa lau làm trà hoa cỏ rất hiệu quả, bệnh tâm thần của Từ Phán Đệ cũng do nó trị, Tịch Thư Văn cũng cải tử hoàn sinh vì nó, tôi cảm thấy, anh có thể thử một chút.”
Đàm Kỳ cúi xuống, không chế dục vọng công kích Địch Dã của mình, anh ta bỏ đi kính viễn vọng lớn ở tiệm sách Bác Văn, cũng nhiều ngày chưa tới phố sau, thậm chí anh ta nghĩ, chờ khi hạng mục hoàn tất, anh ta sẽ đề cử Hiểu Hạ làm một công việc tốt hơn, nếu như cô không đồng ý, anh ta có thể rời khỏi công ty Đàm thị, không cần gặp mặt lẫn nhau.
Hoa lau? Anh ta nhớ rằng đã từng thấy bóng dáng của nó qua kính viễn vọng, anh ta tưởng rằng nó chỉ là một cây cảnh hoặc là gốc cây nhỏ.
Mặc Mặc nhìn đôi mắt anh ta sáng lên, hai chân vắt chéo, cười nói: “Chẳng qua Địch Dã không dễ chọc, còn có hai con tiểu yêu trong quán cà phê, anh chỉ cần tránh bọn chúng là có thể trộm hoa lau, hoa lau có thể đối phó với yêu quái, nhưng với người thì không thể làm gì.”
Đàm Kỳ cúi đầu trầm mặc thật lâu: “Không phải chỉ là trà hoa cỏ sao? Tôi nói với Hiểu Hạ, đương nhiên cô ấy sẽ cho, chút tình cảm vẫn còn, cần gì phải trộm?”
Mặc Mặc siết chặt nắm đấm, kìm chế tức giận, nó cần một con người hỗ trợ, cướp lấy gốc cây lau sậy kia, sau khi nuốt vào, yêu lực của nó sẽ tăng lên gấp bội, có thể nhẹ nhàng đối phó với Địch Dã, nó còn có thể biến thành người trưởng thành, vừa đẹp trai vừa mê người, sau đó có thể làm chuyện sung sướng với những cô gái xinh đẹp.
Đàm Kỳ và Địch Dã là tình địch, anh ta là người lựa chọn thích hợp nhất, vốn cho rằng chủ ý hôm nay mười phần thì đã chắc chín phần, nếu không được thì phải nghĩ cách khác.
Địch Dã nói với Hiểu hạ rằng vật thể của yêu sách đã bị thiêu hủy, yêu sách cũng theo đó mà tan thành mây khói, Hiểu Hạ tin là thật, hồn nhiên không biết nguy hiểm tới gần, vẫn nhiệt tình làm việc, sau khi tan làm thì mua thêm đồ cho nhà Địch Dã, chuẩn bị chào đón mẹ và Triệu Hiểu Đông đến.
Editor: Linqq
Khuôn mặt Đại Mao tươi cười chào đón, Đàm Kỳ nhấp một ngụm cà phê Đức Thức, cười nói với Đại Mao: “Hôm nay Hiểu Hạ không tới sao?”
Đại Mao cười nói: “Đi xem phim với bố tôi rồi, những người đang cuồng nhiệt trong tình yêu đều thích đi xem phim.”
Thái dương Đàm Kỳ giật giật, quả nhiên, quan hệ của bọn họ không đúng. Đè xuống cảm xúc đang nhộn nhạo trong lòng, cười nói với Đại Mao: “Yêu nhau? Đúng là chuyện tốt.”
Đại Mao cười hì hì: “Đúng thế, rất xứng đôi, hai người có chút hiểu lầm nhỏ, nhưng đã giải quyết vào Giáng Sinh, bây giờ thì tốt rồi, một ngày một đêm không ngủ không nghỉ nói chuyện với nhau, thật là hâm mộ mà.”
Huyệt thái dương càng giật mạnh, ngón tay dùng sức vuốt xuống, ngẩng đầu còn muốn hỏi điều gì đó, Tiểu Nhung ở quầy bar liền gọi một tiếng Đại Mao, Đại Mao chạy chậm tới, Tiểu Nhung nhìn cậu chằm chằm: “Việc riêng của bố, sao lại nói với người khác?”
Đại Mao nhỏ giọng nói: “Anh ta là cấp trên của Hiểu Hạ, vừa đẹp trai lại giàu có, nghe nói năng lực làm việc cũng rất mạnh, thời gian anh ta ở bên cạnh Hiểu Hạ dài hơn so với bố, em công khai với anh ta, để anh ta biết Hiểu Hạ là hoa đã có chủ, sẽ không có ý đồ với cô ấy nữa.”
Tiểu Nhung gật đầu: “Cũng có lý.”
Leng keng một tiếng, La Hổ đi đến, liếc nhìn Đàm Kỳ, sải bước đi tới, ngoài cười nhưng trong không cười: “Hôm nay anh Đàm thật rảnh rỗi.”
Đàm Kỳ liếc anh ta một cái: “Cảnh sát La cũng tới uống cà phê?”
La Hổ theo dõi anh ta: “Hôm qua anh dẫn một đứa bé trai về nhà, không phải anh có sở thích lạ đấy chứ?”
Đàm Kỳ nhíu mày: “Anh giám sát tôi?”
La Hổ cười cười: “Lúc trước vì Đàm Chấn Phi, anh gọi điện đến chỗ tôi, sau khi Quan Lâm chết, anh cũng đi lại trong cục mấy ngày, bỏ đi hoài nghi của tôi với anh. Thế nhưng vì sao dạo gần đây anh lại điều tra Địch Dã? Vì sao lại đặt một cái kính viễn vọng lớn ở tầng hai của tiệm sách Bác Văn?”
Đàm Kỳ chau mày: “Nói vậy, đúng là anh giám sát tôi.”
La Hổ lắc đầu: “Tôi không giám sát anh, tôi là giám sát mật của phố sau, bây giờ phố sau là khu vực quản lý trọng điểm, mỗi một cửa hàng, mỗi một người đều trong phạm vi giám sát của tôi. Lúc đầu anh không có ở trong phạm vi, chẳng qua, gần đây hành tung của anh khả nghi, sau này có gặp nhau trên phố cũng không trách được tôi.”
Đàm Kỳ rất nhanh liền tỉnh táo lại, mỉm cười nói: “Nếu như tôi vi phạm pháp luật, cảnh sát La có thể bắt tôi, nếu như không có gì thì mong anh đừng quấy rầy tôi uống cà phê.”
La Hổ cười đi tìm Tiểu Nhung, Đại Mao chạy tới: “Giám sát mật của phố sau? Bố tôi và Hiểu Hạ đang yêu nhau cũng bị anh giám sát?”
La Hổ nhíu mày: “Tôi đang muốn hỏi bố cậu, những nhà khác đều rõ ràng, chỉ quán cà phê của cậu giống như một hộp đen mơ hồ, không phải nhà các cậu dùng thủ đoạn phản điều tra, lắp thiết bị che đậy đấy chứ?”
Tiểu Nhung bĩu môi: “Tôi cảm thấy thiết bị của các anh quá là lạc hậu.”
La Hổ trừng mắt, Tiểu Nhung nói: “Anh có thể lục soát từ trên xuống dưới nhà chúng tôi một lần, nhìn xem có thiết bị che đậy gì không.”
La Hổ nhướn lông mày: “Lục soát thì lục soát.”
Đàm Kỳ đứng dậy đi tới, La Hổ nhíu mày cảnh giác nhìn anh ta: “Làm sao? Định nghe lén à?”
Đàm Kỳ cười cười, đưa một chiếc thẻ tới cho Tiểu Nhung: “Tính tiền.”
Đi ra khỏi quán cà phê, hai chân không chịu khống chế đi đến rạp chiếu phim gần nhất, đứng ở vỉa hè đối diện nhìn cửa lớn của rạp chiếu phim, qua thật lâu, Địch Dã và Hiểu Hạ đi ra, Địch Dã cầm một cái bình lớn, Hiểu Hạ một tay kéo cánh tay anh, một tay cầm một hộp bỏng ngô, ăn một miếng lại đút cho Địch Dã một miếng, cười cực kỳ vui vẻ.
Mười hai năm trước tại tiệm mỳ Xuân Thu tại Cổ Thành, cô gái nhỏ buộc hai bím tóc như hai chiếc sừng dê, trên mặt cũng mang theo nụ cười như thế, đầy vô tư hồn nhiên.
Sau khi gặp lại, chưa từng thấy trên mặt cô có nụ cười như vậy.
Đàm Kỳ xoay người, gió lạnh thổi theo từng bước chân chậm chạp đi, từ đầu đến chân đều lạnh buốt, trong lòng lại cất giấu một tia ấm áp, chỉ cần cô vui là tốt rồi, mặc dù thân phận của Địch Dã còn bí ẩn, nhưng anh ta sẽ bảo vệ cô trong bóng tối.
Về đến nhà, Mặc Mặc vẫn còn đang xem tivi, Đàm Kỳ nhìn nó: “Anh sẽ không hợp tác với em, em đi đi.”
Mặc Mặc buông tay: “Tôi không có nơi để đi.”
Đàm Kỳ lấy điện thoại di động ra: “Anh gọi lái xe tới đón em.”
Mặc Mặc nhếch môi cười: “Anh không sợ yêu tính của tôi phát tác, ăn luôn mẹ nuôi của anh sao?”
Đàm Kỳ quay người bước vào phòng ngủ, Mặc Mặc nghiêng đầu nhìn cửa, thực ra bên trong Đàm Kỳ là một người điên cuồng, điểm này, nó chắc chắn không hề nghi ngờ.
Trong nhà Đàm Kỳ rất dễ chịu, nó quyết định sẽ ở nơi này, chờ đợi thời cơ thích hợp.
***
Hiểu Hạ đập anh một cái: “Dính người vậy, lúc chưa quen nhau anh còn rất lạnh lùng đấy.”
“Không phải lạnh lùng, mà là không hứng thú, có thể là sống quá lâu, cảm thấy cái gì cũng không có ý nghĩa.” Địch Dã nhìn Hiểu Hạ cười, “Hiện tại anh đã biết, anh nên yêu đương, anh bị chứng thiếu hụt tình yêu.”
Nói xong liền nhìn cô cười, Hiểu Hạ thấp giọng lầm bầm: “Còn cười như vậy, tối nay em sẽ không về được mất.” Quyết tâm rút tay ra: “Muộn rồi, em phải về đây.”
Nói xong liền kéo cửa xe, Địch Dã nói chờ chút, nhảy xuống xe, vòng sang bên ghế lái phụ, mở cửa cho cô, tay đặt vào tay nắm cửa thì dừng lại, gõ nhẹ lên cửa kính, Hiểu Hạ kéo cửa sổ xuống cười hỏi sao vậy, Địch Dã không trả lời, chỉ nhìn cô, nhìn một lúc thì cúi người xuống, đôi môi dán sát vào môi cô.
Đè ép cô chầm chậm lui lại, cho đến khi dựa hẳn vào ghế trong xe, Địch Dã cũng thò theo vào, một tay vịn vào ghế, một tay đặt lên vai Hiểu Hạ, môi lưỡi xâm nhập vào, Hiểu Hạ bị ép ngậm lấy, chậm rãi đưa tay vòng ra sau lưng anh, lông mi dài rung động, lúc thở dốc khẽ gọi tên anh, Địch Dã…
Một tiếng này càng khiến anh công kích mãnh liệt hơn, chèn ép dây dưa, khiến cô như sắp ngạt thở, lại trầm luân không muốn dừng lại…
Một lúc lâu mới buông cô ra, tiễn cô vào chung cư, nhìn cô lên thang máy, lên xe, ngây ngốc một lúc mới khởi động xe, sau khi đi được một đoạn, mơ hồ nghe thấy có người gọi, nhìn từ kính chiếu hậu, cô ngốc đang thở hồng hộc đuổi theo xe của anh.
Dừng xe, đi xuống dưới ôm lấy cô ném lên xe, hỏi cô xảy ra chuyện gì, Hiểu Hạ cúi đầu: “Em muốn đi theo anh.”
“Sao không gọi điện thoại? Cứ chạy theo như vậy?”
“Trong lòng gấp gáp, không nhớ ra được, chỉ lo đuổi theo, may là đuổi kịp.”
Địch Dã dở khóc dở cười, Hiểu Hạ xoắn tay vào: “Em về cầm mấy bộ quần áo, anh chờ em.”
Địch Dã cầm điện thoại di động của cô gọi cho Ngô Hồng: “Ngô Hồng à? Sau này Hiểu Hạ sẽ ở chỗ của tôi, nhờ cô cầm giúp cô ấy mấy bộ quần áo, cám ơn, ngày mai mời cô đến quán ăn cơm trưa.”
Đến phố sau, Hiểu Hạ tùy ý nắm tay Địch Dã, cúi đầu tiến vào quán cà phê, tránh né ánh mắt thăm dò của Tiểu Nhung và Đại Mao, nhanh chóng đi lên lầu, vừa lên liền té nhào vào trong lòng Địch Dã, thẹn thùng: “Em muốn về nhà.”
Địch Dã cười nhìn cô: “Là em muốn về cùng anh đấy.”
Hiểu Hạ che mặt, Địch Dã cười nói: “Mấy ngày nữa em mời người nhà của em tới đây, cũng không phải là không được.”
Hiểu Hạ dựa vào anh: “Em thật là không có tiền đồ mới thẹn thùng như vậy.”
“Được rồi.” Địch Dã cúi đầu hôn lên mặt cô, “Anh ước gì em giả bộ với anh, có lẽ anh sẽ không hiểu, đừng quên anh là yêu quái, đối với một vài hành vi của con người sẽ không thể lý giải được.”
“Thẹn thùng không phải giả bộ.” Hiểu Hạ cau mũi.
Địch Dã ôm cô cười: “Cho dù như thế nào, chỉ cần ở cùng nhau là tốt rồi.”
Đàm Kỳ rất nhanh đã biết Hiểu Hạ chuyển vào quán cà phê ở, đương nhiên Mặc Mặc cũng biết, nhìn sắc mặt Đàm Kỳ ngày càng khó coi, tình hình ngày càng trầm xuống, tính nhẫn nại chờ đợi của nó bộc phát.
Đêm Nguyên Đán, nó nghe thấy tiếng gọi đau đớn của Đàm Kỳ, mở cửa đi vào, nhìn thấy anh ta ôm hai tay trên đầu, lăn lộn trên mặt đất, bệnh nhức đầu của anh ta ngày càng phát tác nhiều hơn, cũng ngày càng nặng.
Mặc Mặc đảo tròn mắt, đột nhiên có chủ ý. Hôm sau, lúc ăn sáng liền nói với Đàm kỳ: “Anh có muốn chữa bệnh đau đầu không?”
Từ khi phát hiện tình cảm của mình với mẹ nuôi, thì anh ta liền đau đầu, nhiều lần vụng trộm gặp bác sĩ, cũng nhiều lần đi nước ngoài, nhưng lại không tìm ra nguyên nhân, có lẽ trước mắt tiểu yêu này có thể trị hết bệnh của anh ta.
Đàm Kỳ nhìn về phía Mặc Mặc, nó nói: “Bên trong nhà kính của Địch Dã có một gốc cây lau sậy, hoa lau làm trà hoa cỏ rất hiệu quả, bệnh tâm thần của Từ Phán Đệ cũng do nó trị, Tịch Thư Văn cũng cải tử hoàn sinh vì nó, tôi cảm thấy, anh có thể thử một chút.”
Đàm Kỳ cúi xuống, không chế dục vọng công kích Địch Dã của mình, anh ta bỏ đi kính viễn vọng lớn ở tiệm sách Bác Văn, cũng nhiều ngày chưa tới phố sau, thậm chí anh ta nghĩ, chờ khi hạng mục hoàn tất, anh ta sẽ đề cử Hiểu Hạ làm một công việc tốt hơn, nếu như cô không đồng ý, anh ta có thể rời khỏi công ty Đàm thị, không cần gặp mặt lẫn nhau.
Hoa lau? Anh ta nhớ rằng đã từng thấy bóng dáng của nó qua kính viễn vọng, anh ta tưởng rằng nó chỉ là một cây cảnh hoặc là gốc cây nhỏ.
Mặc Mặc nhìn đôi mắt anh ta sáng lên, hai chân vắt chéo, cười nói: “Chẳng qua Địch Dã không dễ chọc, còn có hai con tiểu yêu trong quán cà phê, anh chỉ cần tránh bọn chúng là có thể trộm hoa lau, hoa lau có thể đối phó với yêu quái, nhưng với người thì không thể làm gì.”
Đàm Kỳ cúi đầu trầm mặc thật lâu: “Không phải chỉ là trà hoa cỏ sao? Tôi nói với Hiểu Hạ, đương nhiên cô ấy sẽ cho, chút tình cảm vẫn còn, cần gì phải trộm?”
Mặc Mặc siết chặt nắm đấm, kìm chế tức giận, nó cần một con người hỗ trợ, cướp lấy gốc cây lau sậy kia, sau khi nuốt vào, yêu lực của nó sẽ tăng lên gấp bội, có thể nhẹ nhàng đối phó với Địch Dã, nó còn có thể biến thành người trưởng thành, vừa đẹp trai vừa mê người, sau đó có thể làm chuyện sung sướng với những cô gái xinh đẹp.
Đàm Kỳ và Địch Dã là tình địch, anh ta là người lựa chọn thích hợp nhất, vốn cho rằng chủ ý hôm nay mười phần thì đã chắc chín phần, nếu không được thì phải nghĩ cách khác.
Địch Dã nói với Hiểu hạ rằng vật thể của yêu sách đã bị thiêu hủy, yêu sách cũng theo đó mà tan thành mây khói, Hiểu Hạ tin là thật, hồn nhiên không biết nguy hiểm tới gần, vẫn nhiệt tình làm việc, sau khi tan làm thì mua thêm đồ cho nhà Địch Dã, chuẩn bị chào đón mẹ và Triệu Hiểu Đông đến.
Bình luận facebook