• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full CHUYỆN LẠ SAU PHỐ YÊU (7 Viewers)

  • Chương 6: Cái chết của nhân viên mát-xa (5)

Editor: Linqq



Hiểu Hạ sững sờ nhìn Ngô Hồng: “Vừa nãy trên xe chị Hồng cầm chặt lấy tay em, không nói gì cả, em còn tưởng là chị sợ quá đấy.” Ngô Hồng lắc đầu: “Không phải, chị đang ngắm anh ấy, bóng lưng của anh ấy, giống như một pho tượng cổ Hy Lạp vậy, bàn tay lái xe của anh ấy, thon thon dài dài, tóc của anh ấy, xoăn tự nhiên… Hôm nay rất không may mắn, cũng rất may mắn. Đi thôi, chị mời em uống bia.”



Ngô Hồng uống rất nhiều, khóc một lúc, nói cái gì mà giống như vợ chồng thực sự, vậy mà nói đá liền đá, rồi lại hát một lúc, hát rau xanh trong đất vàng, hát một người say, hát nợ tương tư, rồi lại mắng một lúc, khinh đàn ông phụ lòng, lại để cho bà đây gặp anh ta, nếu không thiến anh ta thì không phải là người, rồi lại cười một lúc, nếu cũ không đi thì mới cũng không tới, hôm qua anh ta nói chia tay, hôm nay bà đây liền gặp được một cực phẩm…



Làm ầm ĩ đến nửa đêm, chạy đến nhà vệ sinh ói lên ói xuống, Hiểu Hạ lấy khăn bịt miệng bịt mũi để thu dọn, ngược lại Ngô Hồng nằm trên ghế sô pha ngáy o o, Hiểu Hạ vào phòng ngủ nằm sấp trên giường, mất ngủ.



Nhớ tới lời miêu tả của Ngô Hồng, trước mắt xuất hiện một hình ảnh, Ruth ngồi trên bồn cầu mở to mắt, máu dưới thân không ngừng tuôn ra, da thịt tái nhợt trong suốt, Hiểu Hạ càng nghĩ càng sợ, toàn thân rùng mình một cái, ra ngoài đẩy đẩy Ngô Hồng, Ngô Hồng xoay người, tiếng lẩm bẩm lớn hơn.



Hiểu Hạ ngồi dưới đất, dựa vào chân ghế sô pha, lấy điện thoại ra bật Wechat, có mấy tin tức mới:



Dương Cao nhắn cho cô mấy bức ảnh của Cổ Thành, trời xanh mây trắng, những mái nhà màu nâu rộng lớn, đường phố lát đá cẩm thạch, khe suối mát lạnh, cuối cùng phàn nàn: “Hạ thối, một ngày không để ý đến mình, nhiều việc lắm sao?”



Hiểu Hạ gửi lại một cái mặt quỷ.



Mẹ hỏi cô: “Nhiệt độ cao nhất ở Bắc Kinh là 36 độ, chú ý đề phòng gió lạnh, uống nhiều canh đậu xanh, một ngày ăn đủ ba bữa vào, đừng ăn ở quá tiết kiệm.”



Hiểu Hạ vuốt cái mũi mỏi nhừ, môi dán trên ảnh chân dung của mẹ.



Sau đó nhìn bố, miệng bố toe toét cười, khuôn mặt vui vẻ: “Con gái, bố thăng chức rồi, giám đốc đó, mẹ con thưởng cho bố đổi một chiếc xe mới, xe Jeep, Lexus, Volvo hay Cadillac đây, con gái, con cảm thấy xe nào tốt?”



Hiểu Hạ nhìn mấy tấm ảnh trên màn hình, quyết định sáng sớm mai nhắn lại cho bố, Land Rover đi.



Còn có em trai: “Chị gái, lần kiểm tra ngữ văn này em tiến bộ lắm, lần trước được 76.5, lần này được 77.5 đó, chị gái thưởng cho em một cục sạc dự phòng đi.”



Hiểu Hạ cười, thằng nhóc này mỗi lần đều được max điểm toán, ngữ văn thì chỉ có bảy sáu điểm, tốt, một điểm cũng là có tiến bộ rồi, cho mua.



Nhìn xuống còn một tin nhắn nữa: “Chị gái, Viên Phỉ lớp em đúng là không biết xấu hổ, nói em đẹp trai, thích em, lúc tan học còn cản em lại muốn hôn em, em kiên quyết cự tuyệt.”



Hiểu Hạ cười không ngậm mồm được, đúng là trẻ con mười tuổi…



Nụ cười nhẹ nhõm không ít, lại thấy bạn cùng phòng có tin tức mới, ngón tay liên tục lướt trên màn hình, vẫn chưa nhìn thì đã nghiêng đầu ngủ thiếp đi.



Sáng sớm tỉnh lại thì đã muộn, cũng không ăn sáng, rửa mỗi mặt rồi liền vội vàng chạy đến trạm xe lửa, đứng trên sân ga chật cứng người, lít nha lít nhít tất cả đều là đầu người, chờ năm chuyến thì mới tới các cô, cửa xe vừa mở ra, trên xe chen lấn một chút khe hở cũng không có, cũng không có người nào xuống xe, Hiểu Hạ phát sầu đi vào, Ngô Hồng sau lưng cô ngửa cổ nhìn xem, sau đó dùng sức đẩy cô chen lên, vừa đẩy vừa lớn tiếng nói: “Soái ca trước mặt, nhường đường một chút nào, trễ lắm rồi, cảm ơn cảm ơn.”



Quả thật liền có người nhường ra một chỗ trống, hai người dán chặt lấy nhau đứng trên mũi chân, sau hai mươi phút mới đến trạm xuống, toàn thân đều là mồ hôi. Hiểu Hạ hô một tiếng: “Chị Hồng, chen chết em rồi, còn không bằng ngồi xe buýt.” Ngô Hồng thở dài: “Chen cũng chen rồi, nhanh lên, đến trễ mất. Thực ra đi sớm một chút thì tốt hơn, chỉ trách chị, đêm qua uống nhiều quá.”



Lúc tiến vào đại sảnh của công ty, phía trước thang máy là một hàng người, Ngô Hồng xắn tay áo lên: “Leo thang bộ.” Hai người hì hục bò lên tầng hai mươi tám, xông vào cửa công ty, Mỹ Mỹ mỉm cười: “Kém một phút nữa là chín giờ, đến sớm không bằng đến đúng lúc.”



Sau đó hạ thấp giọng xuống: “Chị Hồng, giám đốc của chị hôm qua hỏi chị, em đã nói giúp chị rồi, bảo là tới ngân hàng.” Ngô Hồng xoa mặt cô ấy: “Ôi, thật mềm, giống như đậu hũ vậy, sắp chảy ra rồi. Cảm ơn nha, lần sau đến Hàn Quốc chị sẽ mang mặt nạ ốc sên về cho em.”



Mỹ Mỹ cười ngọt ngào nói: “Cảm ơn chị Hồng, chị Hồng là tốt nhất.” Rồi thu nụ cười lại nhìn về phía Hiểu Hạ: “Giám đốc Đàm nói, cô đến thì tới văn phòng của giám đốc, anh ấy rất không vui, cô tự cầu phúc đi.”



Ngô Hồng ngăn Hiểu Hạ lại: “Chị tìm Đàm Kỳ nói vài câu, Hiểu Hạ tới nhà vệ sinh trang điểm lại đi.”



Nói xong liền vào văn phòng của Đàm Kỳ, đặt mông ngồi lên ghế sô pha, hạ giọng nói: “Hôm qua gặp phải chuyện xui xẻo, trong nhà vệ sinh ở quán cà phê phố sau có người chết, dọa chết chị rồi.” Đàm Kỳ cười cười: “Em có nghe qua rồi, nói như vậy, cuối cùng chị Hồng cũng gặp xui xẻo rồi.” Ngô Hồng khoát khoát tay: “Ai, lúc xui xẻo thì uống nước cũng bị tê răng, chia tay với bạn trai, đang muốn chết đây, càng không ngờ là nhìn thấy người khác tự sát.”



Đàm Kỳ nhướn lông mày: “Chia tay cũng tốt, chia tay sẽ tìm thấy người tốt hơn.” Cằm Ngô Hồng hướng lên trên: “Nếu không, hai ta…” Đàm Kỳ khoát tay: “Thôi được rồi, em không xứng với chị Hồng.”



Ngô Hồng hừ một tiếng: “Hôm qua Hiểu Hạ là vì theo giúp chị, đừng làm khó dễ cô ấy.” Đàm Kỳ ôm hai tay trước ngực: “Nhân viên của em, em sẽ tự xử lý.” Ngô Hồng đứng dậy khoát khoát tay: “Đi đây, một đống việc lớn đang chờ chị.”



Ngô Hồng đi ra thì liền nháy mắt với cô, Hiểu Hạ vội vàng cẩn thận từng li từng tí đi đến trước cửa phòng làm việc của Đàm Kỳ, cửa mở ra, Đàm Kỳ nhìn cô, nghiêng đầu nói: “Vào đi.”



Đàm Kỳ cười cực kỳ sảng khoái: “Hôm qua tôi chưa đồng ý cho cô tan làm sớm.” Hiểu Hạ vội vàng nói: “Sếp đã đồng ý rồi, tôi hỏi tôi có thể đi hay không, sếp liền phất phất tay về phía tôi, có phải anh bận đến mức quên rồi hay không?” Đàm Kỳ ừ một tiếng hỏi lại: “Biện pháp giải quyết hôm qua đâu?”



Hiểu Hạ cúi thấp đầu: “Vẫn chưa nghĩ đến, đêm qua sợ quá, một đêm không ngủ, hôm nay tôi sẽ thu xếp lại thật tốt cho sếp.” Đàm Kỳ chỉ về phía cửa: “Đóng cửa lại.”



Cô đóng cửa, Đàm Kỳ bảo cô ngồi xuống, sau đó đứng lên đi tới trước cửa sổ, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, tư thế giống như hôm qua, hôm nay anh ta mặc quần tây màu xám, áo sơ mi ngắn tay màu hồng nhạt, Hiểu Hạ cảm thấy như hoa sen sau mưa, tươi mát rắn rỏi, anh ta không nói lời nào, Hiểu Hạ liền yên tĩnh thưởng thức, đột nhiên, trong trầm mặc, anh ta hỏi: “Ông chủ của quán cà phê phố sau, có phải họ Địch hay không?” Hiểu Hạ nói đúng vậy: “Sếp và ông chủ Địch có quen nhau sao?” Đàm Kỳ từ chối cho ý kiến: “Cô cảm thấy, người kia thế nào?”



Hiểu Hạ nghĩ một lúc: “Không quá quen thuộc, rất đẹp trai, rất lịch sự, gặp chuyện gì cũng rất tỉnh táo, có người chết trong tiệm của anh ta, anh ta cũng không chút hoang mang, là người coi trọng cuộc sống, mỗi ngày đúng thời gian đều đi tản bộ, kinh doanh quán cà phê rất có tâm, trong quán còn có nước chanh miễn phí, ô dù miễn phí, các loại lá trà, bánh ngọt đều mới lạ, yêu cầu rất cao, nhân viên trong quán nói, thời gian pha cà phê cũng chính xác đến từng giây. Anh ta rất có tiền, chất liệu quần áo rất tốt, nhưng không nhìn ra nhãn hiệu, lái xe Land Rover, tòa nhà ba tầng thời dân quốc đó, anh ta nói là sản nghiệp tổ tiên để lại.”



Đàm Kỳ quay đầu nhìn cô: “Thám tử nghiệp dư?” Hiểu Hạ cười cười: “Đều là nhìn thấy nghe được nghĩ tới thôi.” Đàm Kỳ giật nhẹ khóe môi: “Để ý mới nghĩ nhiều tới như vậy.” Hiểu Hạ rất thản nhiên: “Dáng dấp đẹp trai như vậy, đó cũng là việc thường tình.”



Đàm Kỳ không nói gì, trầm mặc một lúc, Hiểu Hạ thử dò xét nói: “Sếp, có phải tôi…” Đàm Kỳ lại mở miệng: “Án mạng ngày hôm qua, là tự sát hay là bị giết?” Hiểu Hạ thở dài: “Dường như là cô bé kia mang thai, uống thuốc sẩy thai rồi dẫn đến xuất huyết. Nhìn ý tứ của cảnh sát La, hình như muốn tìm bạn trai của cô gái kia.”



Đàm Kỳ thay đổi tư thế, dường như là đứng lâu hơi mỏi, quay người dựa vào bệ cửa sổ nhìn Hiểu Hạ: “Có manh mối chưa?” Hiểu Hạ lắc đầu: “Tôi nghe thấy có viên cảnh sát phàn nàn với cảnh sát La, nói trong điện thoại di động một tấm hình cũng không có, cảnh sát La phân phó điều tra camera giám sát ở đầu đường.”



Đàm Kỳ cười cười: “Cảnh sát La là đội trưởng đội cảnh sát hình sự?” Hiểu Hạ gật gật đầu: “Hôm qua là lần đầu tiên tôi thấy cảnh sát phá án, rất thú vị, có phải sếp cũng tò mò hay không?”



Đàm Kỳ ho nhẹ một tiếng, hai tay cắm vào trong túi quần: “Làm việc đơn điệu nhàm chán, thỉnh thoảng có vài thứ kích thích cũng không tệ.” Thân thể Hiểu Hạ ngồi thẳng tắp: “Vậy, sếp cảm thấy, vì sao bạn trai Ruth lại thần bí như vậy?” Đàm Kỳ nhìn cô: “Cô cảm thấy thế nào?” Hiểu Hạ xoa xoa tay có chút hưng phấn: “Tôi cảm thấy, là người đã có vợ…”



Đàm Kỳ nhíu mày cắt ngang cô: “Đừng tự cho là thông minh, điều cô có thể nghĩ sao cảnh sát lại không nghĩ tới. Thời gian tám chuyện đến đây là kết thúc, về làm việc đi.”



Hiểu Hạ vội vã đứng dậy, ra ngoài lật xem tư liệu liên quan, trầm tư suy nghĩ, trong đầu có chút rối loạn, nhất thời không có đầu mối. Đang lặng lẽ duỗi người, Ngô Hồng cười tủm tỉm đi tới, trong tay xách một cốc cà phê, đặt lên bàn làm việc của Hiểu Hạ: “Quán cà phê phố sau, caramel macchiato, để nâng cao tinh thần.” Hiểu Hạ a một tiếng: “Vậy mà vẫn buôn bán như thường lệ sao?” Ngô Hồng cười híp mắt: “Tất cả vẫn như bình thường, chuyện ngày hôm qua giống như chưa từng xảy ra, chị cố ý đến nhà vệ sinh một chuyến, cũng không nhuốm bụi trần, không để lại một dấu vết nào, người đàn ông tên Địch Dã này, thần kỳ đúng không?”



Hiểu Hạ gật đầu: “Thần kỳ thật, nhưng mà chị Hồng, cả buổi sáng tới quán cà phê phố sau, sếp chị cũng đồng ý sao?” Ngô Hồng làm mặt quỷ: “Chị qua ngân hàng, tiện đường mua một cốc cà phê đen cho sếp, cuối cùng cũng nở nụ cười đối với chị. Đàm Kỳ có bắt nạt em không?” Hiểu Hạ cười nói: “Không có không có, nói chuyện với em một lúc, sau đó lảm nhảm việc nhà, em còn đang được cưng chiều mà hoảng sợ đây, cảm ơn chị Hồng quan tâm.”



Ngô Hồng nhìn xung quanh một chút, sắp đến buổi trưa, có người đi vệ sinh, có người uống nước, có người xuống lầu, không có mấy người ở lại, văn phòng của Đàm Kỳ cũng trống không, Ngô Hồng nhỏ giọng nói: “Tiểu Kỳ là ỷ vào bản thân đẹp trai, lại có năng lực làm việc, tốt nghiệp trường có tiếng, nên mới chảnh như vậy, chẳng qua, trong tay chị có nhược điểm của nó, nó mới không dám chọc chị.”



Hiểu Hạ trợn tròn mắt, Ngô Hồng khoát tay: “Không phải như em nghĩ đâu, không phải vấn đề tài chính, mà là vấn đề tác phong sinh hoạt.” Hiểu Hạ thở dài úp sấp trên bàn: “Không có hứng thú.”



Ngô Hồng vỗ lên đầu cô, đứng dậy lắc mông rời đi, Hiểu Hạ lấy điện thoại di động ra, thấy Wechat của bạn cùng phòng đêm qua, vẫn kỳ quái như vậy: “Sao vậy? Tối nay cũng định không về nữa hả?” Hiểu Hạ giật mình, đêm qua không về, quên không nói với bạn cùng phòng một tiếng, có lần cô từng nói, nếu không về nhất định sẽ nói với đối phương một tiếng, không để đối phương lo lắng. Hiểu Hạ bận bịu bấm số di động của bạn cùng phòng, âm thanh vang lên mười mấy tiếng mới có người nhận.



Bạn cùng phòng tức giận nói trong điện thoại: “Mình bận bịu làm trâu làm ngựa, không so được với công ty có nhân tính của cậu, nói đi, có chuyện gì?” Hiểu Hạ thành khẩn nói: “An An, xin lỗi, hôm qua mình gặp chút chuyện ngoài ý muốn, buổi tối cũng không về, cũng không nói với cậu một tiếng, để cậu lo lắng, xin lỗi xin lỗi, hôm nay tan làm mình mua đồ ăn cho cậu, về nhà sẽ nói rõ chuyện đã xảy ra. Đừng giận nha, An An.”



Bạn cùng phòng ở đầu điện thoại bên kia yên tĩnh nửa phút, đằng hắng một tiếng, nói: “Hiểu Hạ, có lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai thứ ba, cứ ở cùng cậu như vậy, trong lòng mình rất không an tâm, mà công ty của cậu lại cách xa chỗ này như vậy, đi trên đường cũng vất vả, vừa đúng lúc mình lại có đồng nghiệp muốn thuê phòng, mình đã đồng ý, cậu mau chóng dọn đi đi. Hai tuần hẳn là đủ rồi chứ?”



Hiểu Hạ ngây ngẩn cả người, đây là đang ra lệnh đuổi khách với cô? Phòng này ban đầu là do hai người cùng thuê, sao cô lại thành người bị đuổi vậy? An An ở đầu bên kia còn nói thêm: “Nhà cậu có tiền như vậy, cậu không cần phải làm khổ bản thân mà ở chung với mình, cậu cũng không cần đồng cảm cho mình, dù sao mình cũng quen chịu khổ rồi, cậu đến Bắc Kinh là để chơi, cảm thấy phía Bắc rất mới mẻ, mình thì không, mình là để sinh tồn, chúng ta không phải bạn cùng đường, không cần ngang ngạnh ở chung một chỗ.”



Trong lòng Hiểu Hạ đầy buồn phiền, chẳng biết tại sao đã mất đi một người bạn, cô hít một hơi cười nói: “An An, cậu yên tâm, mình sẽ mau chóng dọn đi, sự việc cụ thể, tối về thương lượng, mình cúp trước đây.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom