Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7: Cái chết của nhân viên mát-xa (6)
Editor: Linqq
Hiểu Hạ để điện thoại xuống bàn, ngẩn người, ở với nhau gần một năm, đã coi nơi đó như căn nhà nhỏ, mỗi cuối tuần đều sẽ quét dọn sạch sẽ, nhà bếp bóng loáng, căn nhà cũ không có phòng khách, trước cửa nhỏ để một cái bàn ăn, bàn ăn cũng hơi cũ, mua một chiếc khăn trải bàn màu đỏ trắng trải lên, chiếc bàn liền trở nên mới hơn. Đi ngang qua một tiệm hoa, thấy hoa tươi đang được giảm giá, cũng sẽ mua mấy cành cắm lên bình hoa pha lê trên bàn ăn, mỗi ngày vừa vào cửa liền trông thấy, tâm tình cũng sẽ vui vẻ hơn, giống như vừa về đến nhà đã nhìn thấy vẻ mặt vui cười của mẹ vậy.
Chẳng qua đã đến nước này, có lưu luyến cũng vô dụng, dọn đi thì dọn đi thôi.
Uống mấy ngụm caramel macchiato, bình tĩnh lại điều chỉnh lại suy nghĩ, dần dần cũng tìm được nội dung chính, đánh bản nháp trên máy vi tính, xung quanh lần lượt có vài đồng nghiệp đứng dậy xuống lầu ăn trưa, có một người đi qua, cũng có tốp năm tốp ba, Hiểu Hạ vừa đứng lên, Ngô Hồng cười đi tới: “Đi thôi, đi cùng chị.”
Vừa ra khỏi thang máy, liền thấy vẻ mặt vui cười của Đại Mao, Hiểu Hạ kinh ngạc gọi cậu ta một tiếng, Đại Mao cười đi tới: “Đã nói mời tôi ăn cháo rồi đó.” Hiểu Hạ dùng sức gật đầu: “Nói lời giữ lời, cậu, tôi và chị Hồng, chúng ta cùng đi ăn.”
Ngô Hồng cười với Đại Mao: “Điều hòa của cửa hàng cháo không tốt, nóng lắm, máy điều hòa của quán cà phê cậu mát hơn, hay là thế này, chúng ta mang thức ăn ra ngoài, thuận tiện mua thêm một phần cho Tiểu Nhung và ông chủ Địch.” Đại Mao lắc đầu: “Bố rất kén chọn, thức ăn ở nhà hàng nhỏ này, ngài ấy sẽ không ăn. Cảnh sát La đang ở đó, mua cho cảnh sát La một phần đi.”
Ba người cầm thức ăn đi vào trong quán cà phê, La Hổ đứng trước quầy bar, đang nói chuyện với Địch Dã, giọng nói của hai người rất nhỏ, trên mặt không có biểu tình gì, nhìn không ra đang nói chuyện với nhau hay là đang không vui, lúc Đại Mao mang theo đồ ăn tới thì nghe được Địch Dã hơi lớn tiếng một chút: “Mỗi lúc trời tối tôi đều ra ngoài tản bộ, đường đi không cố định, cảnh sát La bảo tôi mỗi ngày liệt kê một con đường, đây là cố ý làm khó tôi, tôi không làm được. Cảnh sát La đã nghi ngờ tôi, vậy thì hãy đưa chứng cứ ra đây.”
Giọng nói của La Hổ cũng lớn hơn: “Tôi đã nói rồi, anh cố gắng nhớ lại xem, trước mắt anh là người tình nghi số một, tôi đang giúp anh thoát khỏi hiềm nghi, chứ không phải là làm khó anh.”
Địch Dã mím môi, sắc mặt có chút không vui, Đại Mao cười với La Hổ: “Cảnh sát La, chúng tôi mua thức ăn bên ngoài, cảnh sát La cũng có một phần, anh có muốn ăn cùng chúng tôi hay không?”
La Hổ có chút ngoài ý muốn: “Có tôi sao? Vậy thì cùng ăn đi, ăn chùa thì ngu sao mà không ăn.”
Bầu không khí hòa hoãn trở lại, mỗi người ngồi cạnh bàn bên cửa sổ, bắt đầu ăn, Tiểu Nhung ra khỏi quầy bar, nhưng lại không ngồi cùng bàn với bọn họ, mà là ngồi một mình một bàn, Địch Dã thì tiến vào quầy bar, chỉ chốc lát sau liền truyền ra âm thanh xay cà phê.
Ngô Hồng gọi Tiểu Nhung, Đại Mao cười nói: “Tính chị ấy quái gở, không cần để ý đến chị ấy.” Tiểu Nhung lườm cậu ta một cái, Đại Mao cười cười: “Tiểu Nhung học pháp y, cho nên cảm thấy hứng thú với trinh thám, đoán chừng muốn nghe chuyện, nếu không chị ấy sẽ không ra khỏi quầy bar đâu.” Tiểu Nhung không nói gì, xem như ngầm thừa nhận, Ngô Hồng cùng Hiểu Hạ hết sức kinh ngạc, nhất là Hiểu Hạ, một mặt sùng bái nhìn về phía Tiểu Nhung.
La Hổ cười cười: “Đêm qua, tôi và các anh em đã điều tra máy camera trên con đường này, thời gian Ruth ra ngoài, hầu như Đại Mao đều ở trong tiệm, cho nên Đại Mao hoàn toàn không bị nghi ngờ. Ông chủ của các cậu thì lại không như vậy, thời gian anh ta đi tản bộ cùng thời gian Ruth ra ngoài trùng lặp, hơn nữa lại thường xuyên lặp lại. Bởi vì Ruth đều tự mình bắt xe, cho nên không thấy bóng dáng đàn ông xuất hiện.”
Ngô Hồng nhìn vào trong quầy bar, không thấy thân hình Địch Dã, chỉ nghe được âm thanh xì xì của máy pha cà phê, cười một tiếng gọi cảnh sát La, mang theo tia nũng nịu đầy ý vị: “Nói như vậy, ông chủ Địch là tình nghi số một?”
La Hổ cười cười, có ý xác nhận. Tiểu Nhung yên lặng lắng nghe, Đại Mao cúi đầu ăn cháo, vừa ăn vừa khen ngon, còn tự hỏi sao trước kia không phát hiện ra? Ăn ngon thật. Hiểu Hạ có chút thấp thỏm: “Cảnh sát La, tôi cảm thấy người yêu của Ruth thần bí như vậy, có phải là người đã có vợ hay không, đương nhiên là cảnh sát chắc chắn thông minh hơn tôi, tôi chỉ tùy tiện nói linh tinh thôi.”
La Hổ ừm một tiếng: “Cô gái không tệ lắm, phân tích rất khá.” Hiểu Hạ to gan hơn một chút: “Vậy, ông chủ Địch có thể thoát khỏi hiềm nghi rồi đúng không? Nếu ông chủ Địch yêu Ruth thì có thể thoải mái hẹn hò, không cần thiết phải trốn trốn tránh tránh.”
Lúc Hiểu Hạ nói, đúng lúc Địch Dã bưng cà phê tới, nghe thấy lời Hiểu Hạ mà nghiêm túc nhìn cô một cái, Hiểu Hạ thì chuyên chú nhìn chằm chằm La Hổ, ánh mắt sáng lấp lánh, hy vọng phân tích của mình có thể nhận được sự tán thành của La Hổ, Địch Dã vòng qua bàn của Tiểu Nhung đi tới, Tiểu Nhung kỳ quái liếc anh một cái, bên kia đều đã ngồi đầy người, xem náo nhiệt gì cơ chứ?
Địch Dã kéo một cái ghế đối diện cửa sổ ngồi xuống, chỉ chỉ vào cà phê trong tay: “Cà phê kiểu Đức, ai muốn nếm thử không?” Ngô Hồng hít một hơi: “Thật là thơm.” Đại Mao cười nói: “Chị Hồng, cà phê kiểu Đức thêm muối đó.” Ngô Hồng không nói, trong lòng suy nghĩ đó là hương vị kỳ quái gì, La Hổ nhếch miệng, dường như rất chán ghét.
Hiểu Hạ nóng lòng muốn nếm thử: “Tôi chưa uống cà phê bỏ thêm muối bao giờ, tôi muốn nếm thử.” Đại Mao đứng lên: “Để tôi rót cho.”
Hiểu Hạ cẩn thận uống từng ngụm một, lại uống một ngụm lớn, hưng phấn nói: “Hương thơm đậm đà, hương vị rất đặc biệt.” Địch Dã nghe vậy thì khóe miệng hơi nhếch lên, Ngô Hồng cầm cốc cà phê của Hiểu Hạ tới uống một ngụm nhỏ, xì một tiếng khinh thường: “Quá khó uống, vẫn là ngọt ngon hơn.”
Trả cà phê lại cho Hiểu Hạ, hỏi La Hổ: “Cảnh sát La, tôi cũng cảm thấy vừa rồi Hiểu Hạ nói có lý, nếu ông chủ Địch là bạn trai của Ruth thì không cần phải che giấu.”
La Hổ nhìn Địch Dã một cái: “Một người bố có hai đứa con sinh đôi vừa tốt nghiệp đại học, tính cách của đứa con trai rất tốt, đoán chừng sẽ không phản đối bố tìm mẹ kế, nhưng tính cách của đứa con gái thì cổ quái, người bố vì không muốn kích thích con gái, chắc chắn sẽ phải che giấu.”
Đại Mao cười hết sức vui vẻ: “Vậy sao? Ai cũng nói tính cách của tôi tốt, nếu bố tôi mà có tìm mẹ kế, tôi sẽ không phản đối.” Tiểu Nhung đập đũa lên bàn: “Tìm mẹ kế cũng được, nhưng phải xem là dạng người gì.”
Địch Dã không nói lời nào, La Hổ nhìn biểu cảm kinh ngạc của Ngô Hồng và Hiểu Hạ, nghiền ngẫm nở nụ cười. Một lúc sau, Hiểu Hạ chỉ chỉ Địch Dã: “Ông chủ Địch nhìn qua mới có hai bảy hai tám tuổi, tuyệt đối chưa quá 30, so với cảnh sát La trông còn trẻ hơn.” La Hổ không cười được nữa: “Nói đúng hơn là, tôi nhìn giống hơn ba mươi tuổi?” Hiểu Hạ không nói tiếp với anh ta, nghiêm túc quan sát Địch Dã: “Đại Mao và Tiểu Nhung cùng năm sinh với tôi, bố tôi mới có 56 tuổi, chẳng qua, bố mẹ tôi vì chăm lo cho sự nghiệp mà có con muộn, cho dù ông chủ Địch kết hôn sớm, thì luật pháp cũng quy định tuổi kết hôn là 22, ít nhất ông chủ Địch cũng chỉ 44 tuổi.”
Hiểu Hạ tự nói với mình, nói xong che kín mắt: “Không tin nổi, không tin nổi mắt mình nữa rồi.” Địch Dã lại nhếch khóe môi lên, Ngô Hồng lấy lại tinh thần: “Tôi biết rồi, nhất định là con nuôi.”
Tiểu Nhung lạnh lùng nói: “Xin đừng nên dò xét chuyện riêng tư của nhà chúng tôi. Còn nữa, cảnh sát La, điều tra là dựa vào năng lưc, đừng ở đây lải nhải thăm dò dông dài.” La Hổ không nói lời nào cũng không tức giận, Hiểu Hạ có chút xẩu hổ, vội vàng nói: “Xin lỗi, Tiểu Nhung.” Tiểu Nhung không nói gì, Địch Dã cười nhìn Hiểu Hạ: “Không sao.”
Hiểu Hạ càng xấu hổ: “Là tôi lắm lời rồi.” Ngô Hồng vội vàng nói: “Chúng ta đổi đề tài thôi, đêm qua tôi rất sợ, cho nên buổi tối đã mơ thấy ác mộng.” La Hổ cười cười: “Bởi vì sợ cho nên cô uống rất nhiều rượu?”
Ngô Hồng cúi đầu ngửi một cái: “Hiểu Hạ, trên người chị có mùi rượu sao?” Hiểu Hạ nói không có, La Hổ lắc đầu: “Người say rượu ngày hôm sau khi tỉnh rượu, chắc chắn sẽ để lại một vài dấu vết, ví dụ như sắc mặt trắng bệch, vành mắt sưng vù, trong mắt đầy tia máu, nhìn rất mệt mỏi, nếu không tự chủ sẽ ngáp rất nhiều.”
Ngô Hồng cũng rất thẳng thắn: “Đúng là có uống, uống sáu chai bia, rất tốt, ngủ say như heo chết.” Địch Dã nhìn Hiểu Hạ: “Cô thì sao? Có phải bị dọa sợ đến không ngủ được hay không?”
Ngô Hồng ôm lấy Hiểu Hạ: “Em ấy không nhìn thấy thì sao mà sợ được chứ?” La Hổ cười cười: “Cô ấy là một cô gái trẻ như vậy, kinh nghiệm ít, sức tưởng tượng lại phong phú, hôm qua cô ấy nghe được chính miệng cô thuật lại tình huống, lúc bận rộn thì không có cảm giác gì, nhưng trong đêm tối rảnh rỗi nhắm mắt lại, trước mắt toàn là hình ảnh mà cô đã nói, hơn nữa lại bị phóng đại ra, càng khoa trương kinh khủng hơn nhiều.”
Hiểu Hạ gật gật đầu: “Đúng là như vậy, cảnh sát La, sao tôi có thể thoát khỏi đây?” Ngô Hồng vội vàng ôm lấy vai cô: “Xin lỗi, em yêu, chị chỉ nghĩ cho bản thân, để em một mình sợ hãi, sao em không đánh thức chị dậy.” Hiểu Hạ thở dài: “Chị Hồng, em gọi chị, chị lại xoay người ngủ say hơn.”
Ngô Hồng nhìn về phía La Hổ: “Làm sao bây giờ?” La Hổ lắc đầu: “Không còn cách nào khác, tùy vào thời gian, càng về sau sẽ càng quên đi thôi.” Địch Dã ở bên cạnh nói: “Có biện pháp, tôi cho Hiểu Hạ một số trà hoa cỏ an thần, nếu như vẫn không ngủ được hoặc là gặp ác mộng, cứ tìm một người cô tín nhiệm ở bên cạnh cô, nhắm mắt lại thấy những hình ảnh kia càng nhiều, thì thần kinh càng tê dại, như vậy sẽ không sợ hãi nữa, hoặc là một thân một mình, nhắm mắt lại nghĩ đến những phong cảnh mỹ lệ hoặc là những hình ảnh đẹp trong trí nhớ, thể xác lẫn tinh thần đều vui vẻ, đại não sẽ che đậy hình ảnh kinh khủng kia đi. Đại não của con người vừa kỳ diệu mà cũng đầy phức tạp.”
Hiểu Hạ nghe được thì không ngừng gật đầu: “Có lý, tôi sẽ thử xem sao, cảm ơn Địch Dã, cảm ơn cảnh sát La.” La Hổ nhìn Địch Dã: “Ông chủ Địch không ăn cơm trưa sao?” Địch Dã giơ ly cà phê trong tay lên về phía anh ta: “Tôi ở Đức đã mấy năm, tạo thành thói quen của người Đức, bữa sáng ăn rất nhiều, đã đủ năng lượng cho một ngày. Bữa trưa chỉ cần uống ly cà phê, ăn chút trái cây là được rồi.” La Hổ ừm một tiếng: “Ông chủ Địch đúng là có kinh nghiệm phong phú.”
Địch Dã cười cười: “Rất phong phú. Cảnh sát La không cần phí tâm thăm dò quan hệ giữa tôi và Tiểu Nhung, Đại Mao, quê nội tôi ở miền Đông Tứ Xuyên, hai mươi năm trước tôi cùng ông nội đến miền Đông Tứ Xuyên tìm bố mẹ tôi, thuận tiền liền đi một chuyến đến Thần Nông Giá(*), dạo chơi trên sông Hương Khê ở Thần Nông Giá thì nhặt được bọn chúng, vừa ra đời đã bị ném bỏ, được đặt trong một cái giỏ trúc. Ông nội cũng không đoái hoài tới tìm bố mẹ tôi nữa, trực tiếp tìm cục dân chính ở địa phương, cán bộ ở cục dân chính đau khổ nói, lại thêm hai đứa trẻ đáng thương nữa, nơi nghèo khó này của bọn họ, những đứa trẻ ở cô nhi viện đến cơm ăn cũng không đủ no. Ông nội nhìn thấy hai đứa nhỏ xinh xắn trong lòng liền không đành lòng, làm thủ tục nuôi dưỡng đưa về Bắc Kinh, trên hộ khẩu là em trai và em gái của tôi, năm sau ông nội bị bệnh qua đời, bọn chúng không có ấn tượng gì đối với ông nội, từ khi mở miệng nói chuyện được liền chạy theo tôi gọi bố…”
(*) Thần Nông Giá: là Lâm Khu (tương đương với cấp huyện) duy nhất tại Trung Quốc, nằm ở phía Tây Bắc của tỉnh Hồ Bắc.
Địch Dã thở dài: “Những năm này bọn chúng vẫn luôn là con tôi, tôi cũng không đề cập chuyện này với bọn trẻ, hôm nay nói ra, nghĩ đến bố mẹ của tôi, thật đúng là không dễ chịu.”
La Hổ gật đầu: “Tôi cũng hiểu rõ tình huống rồi, hôm nay đến đây thôi, tôi về đây. Cảm ơn Đại Mao đã mua cơm trưa cho tôi, mùi vị không tệ.”
Đứng dậy nhanh chân ra khỏi cửa tiệm, Hiểu Hạ nhìn đồng hồ: “Chị Hồng, chúng ta cũng nên đi thôi.” Địch Dã nói chờ một chút: “Tôi lên lầu lấy trà hoa cỏ cho cô.”
Dọc theo cầu thang bằng gỗ lên tầng hai, tầng hai là phòng tắm, phòng ngủ của Đại Mao, Tiểu Nhung cùng phòng sách, một nửa ấm áp là khu vực của Đại Mao, một nửa đơn giản là địa bàn của Tiểu Nhung. Địch Dã theo thói quen dừng lại, nhìn một chút cửa hai phòng ngủ đang đóng chặt, nhớ khi bọn họ còn bé, trong đêm tối, anh bận rộn dưới lầu đến tận khuya, mỗi lần đi qua tầng hai, cũng nhẹ chân nhẹ tay mở cửa nhìn xem, xem bọn họ ngủ có ngon hay không, có đá chăn mền hay không, nháy mắt một cái, hai người bọn họ đã không cho anh tiến vào gian phòng của mình, lại nháy mắt một cái, hai đứa đều đã tốt nghiệp đại học, lại ở bên cạnh hỗ trợ anh, nói gì cũng không đi.
Địch Dã cười cười lên tầng ba, đập vào mắt là bốn vách tường đầy giá sách cao đến trần nhà, ở giữa là một bàn đọc sách đơn giản, bàn đọc sách ở giữa một chồng giá sách, những quyển sách to sách nhỏ đan xen nhau ở trên kệ, anh trực tiếp đi đến giá sách ở phía Bắc, nhẹ nhàng đẩy ở giữa ra, một cái cửa gỗ nhẹ nhàng linh hoạt trượt ra, bên trong có ánh sáng mặt trời phía Nam, là phòng ngủ cùng nhà vệ sinh của anh, chỉ có diện tích mười mấy mét vuông, nhỏ đến không thể nhỏ hơn.
Cầm một cái bình sứ trên tủ đầu giường quay ra ngoài, trên ban công liền truyền tới âm thanh: “Bố đối với Triệu Hiểu Hạ, vì sao lại khác biệt?”
Hiểu Hạ để điện thoại xuống bàn, ngẩn người, ở với nhau gần một năm, đã coi nơi đó như căn nhà nhỏ, mỗi cuối tuần đều sẽ quét dọn sạch sẽ, nhà bếp bóng loáng, căn nhà cũ không có phòng khách, trước cửa nhỏ để một cái bàn ăn, bàn ăn cũng hơi cũ, mua một chiếc khăn trải bàn màu đỏ trắng trải lên, chiếc bàn liền trở nên mới hơn. Đi ngang qua một tiệm hoa, thấy hoa tươi đang được giảm giá, cũng sẽ mua mấy cành cắm lên bình hoa pha lê trên bàn ăn, mỗi ngày vừa vào cửa liền trông thấy, tâm tình cũng sẽ vui vẻ hơn, giống như vừa về đến nhà đã nhìn thấy vẻ mặt vui cười của mẹ vậy.
Chẳng qua đã đến nước này, có lưu luyến cũng vô dụng, dọn đi thì dọn đi thôi.
Uống mấy ngụm caramel macchiato, bình tĩnh lại điều chỉnh lại suy nghĩ, dần dần cũng tìm được nội dung chính, đánh bản nháp trên máy vi tính, xung quanh lần lượt có vài đồng nghiệp đứng dậy xuống lầu ăn trưa, có một người đi qua, cũng có tốp năm tốp ba, Hiểu Hạ vừa đứng lên, Ngô Hồng cười đi tới: “Đi thôi, đi cùng chị.”
Vừa ra khỏi thang máy, liền thấy vẻ mặt vui cười của Đại Mao, Hiểu Hạ kinh ngạc gọi cậu ta một tiếng, Đại Mao cười đi tới: “Đã nói mời tôi ăn cháo rồi đó.” Hiểu Hạ dùng sức gật đầu: “Nói lời giữ lời, cậu, tôi và chị Hồng, chúng ta cùng đi ăn.”
Ngô Hồng cười với Đại Mao: “Điều hòa của cửa hàng cháo không tốt, nóng lắm, máy điều hòa của quán cà phê cậu mát hơn, hay là thế này, chúng ta mang thức ăn ra ngoài, thuận tiện mua thêm một phần cho Tiểu Nhung và ông chủ Địch.” Đại Mao lắc đầu: “Bố rất kén chọn, thức ăn ở nhà hàng nhỏ này, ngài ấy sẽ không ăn. Cảnh sát La đang ở đó, mua cho cảnh sát La một phần đi.”
Ba người cầm thức ăn đi vào trong quán cà phê, La Hổ đứng trước quầy bar, đang nói chuyện với Địch Dã, giọng nói của hai người rất nhỏ, trên mặt không có biểu tình gì, nhìn không ra đang nói chuyện với nhau hay là đang không vui, lúc Đại Mao mang theo đồ ăn tới thì nghe được Địch Dã hơi lớn tiếng một chút: “Mỗi lúc trời tối tôi đều ra ngoài tản bộ, đường đi không cố định, cảnh sát La bảo tôi mỗi ngày liệt kê một con đường, đây là cố ý làm khó tôi, tôi không làm được. Cảnh sát La đã nghi ngờ tôi, vậy thì hãy đưa chứng cứ ra đây.”
Giọng nói của La Hổ cũng lớn hơn: “Tôi đã nói rồi, anh cố gắng nhớ lại xem, trước mắt anh là người tình nghi số một, tôi đang giúp anh thoát khỏi hiềm nghi, chứ không phải là làm khó anh.”
Địch Dã mím môi, sắc mặt có chút không vui, Đại Mao cười với La Hổ: “Cảnh sát La, chúng tôi mua thức ăn bên ngoài, cảnh sát La cũng có một phần, anh có muốn ăn cùng chúng tôi hay không?”
La Hổ có chút ngoài ý muốn: “Có tôi sao? Vậy thì cùng ăn đi, ăn chùa thì ngu sao mà không ăn.”
Bầu không khí hòa hoãn trở lại, mỗi người ngồi cạnh bàn bên cửa sổ, bắt đầu ăn, Tiểu Nhung ra khỏi quầy bar, nhưng lại không ngồi cùng bàn với bọn họ, mà là ngồi một mình một bàn, Địch Dã thì tiến vào quầy bar, chỉ chốc lát sau liền truyền ra âm thanh xay cà phê.
Ngô Hồng gọi Tiểu Nhung, Đại Mao cười nói: “Tính chị ấy quái gở, không cần để ý đến chị ấy.” Tiểu Nhung lườm cậu ta một cái, Đại Mao cười cười: “Tiểu Nhung học pháp y, cho nên cảm thấy hứng thú với trinh thám, đoán chừng muốn nghe chuyện, nếu không chị ấy sẽ không ra khỏi quầy bar đâu.” Tiểu Nhung không nói gì, xem như ngầm thừa nhận, Ngô Hồng cùng Hiểu Hạ hết sức kinh ngạc, nhất là Hiểu Hạ, một mặt sùng bái nhìn về phía Tiểu Nhung.
La Hổ cười cười: “Đêm qua, tôi và các anh em đã điều tra máy camera trên con đường này, thời gian Ruth ra ngoài, hầu như Đại Mao đều ở trong tiệm, cho nên Đại Mao hoàn toàn không bị nghi ngờ. Ông chủ của các cậu thì lại không như vậy, thời gian anh ta đi tản bộ cùng thời gian Ruth ra ngoài trùng lặp, hơn nữa lại thường xuyên lặp lại. Bởi vì Ruth đều tự mình bắt xe, cho nên không thấy bóng dáng đàn ông xuất hiện.”
Ngô Hồng nhìn vào trong quầy bar, không thấy thân hình Địch Dã, chỉ nghe được âm thanh xì xì của máy pha cà phê, cười một tiếng gọi cảnh sát La, mang theo tia nũng nịu đầy ý vị: “Nói như vậy, ông chủ Địch là tình nghi số một?”
La Hổ cười cười, có ý xác nhận. Tiểu Nhung yên lặng lắng nghe, Đại Mao cúi đầu ăn cháo, vừa ăn vừa khen ngon, còn tự hỏi sao trước kia không phát hiện ra? Ăn ngon thật. Hiểu Hạ có chút thấp thỏm: “Cảnh sát La, tôi cảm thấy người yêu của Ruth thần bí như vậy, có phải là người đã có vợ hay không, đương nhiên là cảnh sát chắc chắn thông minh hơn tôi, tôi chỉ tùy tiện nói linh tinh thôi.”
La Hổ ừm một tiếng: “Cô gái không tệ lắm, phân tích rất khá.” Hiểu Hạ to gan hơn một chút: “Vậy, ông chủ Địch có thể thoát khỏi hiềm nghi rồi đúng không? Nếu ông chủ Địch yêu Ruth thì có thể thoải mái hẹn hò, không cần thiết phải trốn trốn tránh tránh.”
Lúc Hiểu Hạ nói, đúng lúc Địch Dã bưng cà phê tới, nghe thấy lời Hiểu Hạ mà nghiêm túc nhìn cô một cái, Hiểu Hạ thì chuyên chú nhìn chằm chằm La Hổ, ánh mắt sáng lấp lánh, hy vọng phân tích của mình có thể nhận được sự tán thành của La Hổ, Địch Dã vòng qua bàn của Tiểu Nhung đi tới, Tiểu Nhung kỳ quái liếc anh một cái, bên kia đều đã ngồi đầy người, xem náo nhiệt gì cơ chứ?
Địch Dã kéo một cái ghế đối diện cửa sổ ngồi xuống, chỉ chỉ vào cà phê trong tay: “Cà phê kiểu Đức, ai muốn nếm thử không?” Ngô Hồng hít một hơi: “Thật là thơm.” Đại Mao cười nói: “Chị Hồng, cà phê kiểu Đức thêm muối đó.” Ngô Hồng không nói, trong lòng suy nghĩ đó là hương vị kỳ quái gì, La Hổ nhếch miệng, dường như rất chán ghét.
Hiểu Hạ nóng lòng muốn nếm thử: “Tôi chưa uống cà phê bỏ thêm muối bao giờ, tôi muốn nếm thử.” Đại Mao đứng lên: “Để tôi rót cho.”
Hiểu Hạ cẩn thận uống từng ngụm một, lại uống một ngụm lớn, hưng phấn nói: “Hương thơm đậm đà, hương vị rất đặc biệt.” Địch Dã nghe vậy thì khóe miệng hơi nhếch lên, Ngô Hồng cầm cốc cà phê của Hiểu Hạ tới uống một ngụm nhỏ, xì một tiếng khinh thường: “Quá khó uống, vẫn là ngọt ngon hơn.”
Trả cà phê lại cho Hiểu Hạ, hỏi La Hổ: “Cảnh sát La, tôi cũng cảm thấy vừa rồi Hiểu Hạ nói có lý, nếu ông chủ Địch là bạn trai của Ruth thì không cần phải che giấu.”
La Hổ nhìn Địch Dã một cái: “Một người bố có hai đứa con sinh đôi vừa tốt nghiệp đại học, tính cách của đứa con trai rất tốt, đoán chừng sẽ không phản đối bố tìm mẹ kế, nhưng tính cách của đứa con gái thì cổ quái, người bố vì không muốn kích thích con gái, chắc chắn sẽ phải che giấu.”
Đại Mao cười hết sức vui vẻ: “Vậy sao? Ai cũng nói tính cách của tôi tốt, nếu bố tôi mà có tìm mẹ kế, tôi sẽ không phản đối.” Tiểu Nhung đập đũa lên bàn: “Tìm mẹ kế cũng được, nhưng phải xem là dạng người gì.”
Địch Dã không nói lời nào, La Hổ nhìn biểu cảm kinh ngạc của Ngô Hồng và Hiểu Hạ, nghiền ngẫm nở nụ cười. Một lúc sau, Hiểu Hạ chỉ chỉ Địch Dã: “Ông chủ Địch nhìn qua mới có hai bảy hai tám tuổi, tuyệt đối chưa quá 30, so với cảnh sát La trông còn trẻ hơn.” La Hổ không cười được nữa: “Nói đúng hơn là, tôi nhìn giống hơn ba mươi tuổi?” Hiểu Hạ không nói tiếp với anh ta, nghiêm túc quan sát Địch Dã: “Đại Mao và Tiểu Nhung cùng năm sinh với tôi, bố tôi mới có 56 tuổi, chẳng qua, bố mẹ tôi vì chăm lo cho sự nghiệp mà có con muộn, cho dù ông chủ Địch kết hôn sớm, thì luật pháp cũng quy định tuổi kết hôn là 22, ít nhất ông chủ Địch cũng chỉ 44 tuổi.”
Hiểu Hạ tự nói với mình, nói xong che kín mắt: “Không tin nổi, không tin nổi mắt mình nữa rồi.” Địch Dã lại nhếch khóe môi lên, Ngô Hồng lấy lại tinh thần: “Tôi biết rồi, nhất định là con nuôi.”
Tiểu Nhung lạnh lùng nói: “Xin đừng nên dò xét chuyện riêng tư của nhà chúng tôi. Còn nữa, cảnh sát La, điều tra là dựa vào năng lưc, đừng ở đây lải nhải thăm dò dông dài.” La Hổ không nói lời nào cũng không tức giận, Hiểu Hạ có chút xẩu hổ, vội vàng nói: “Xin lỗi, Tiểu Nhung.” Tiểu Nhung không nói gì, Địch Dã cười nhìn Hiểu Hạ: “Không sao.”
Hiểu Hạ càng xấu hổ: “Là tôi lắm lời rồi.” Ngô Hồng vội vàng nói: “Chúng ta đổi đề tài thôi, đêm qua tôi rất sợ, cho nên buổi tối đã mơ thấy ác mộng.” La Hổ cười cười: “Bởi vì sợ cho nên cô uống rất nhiều rượu?”
Ngô Hồng cúi đầu ngửi một cái: “Hiểu Hạ, trên người chị có mùi rượu sao?” Hiểu Hạ nói không có, La Hổ lắc đầu: “Người say rượu ngày hôm sau khi tỉnh rượu, chắc chắn sẽ để lại một vài dấu vết, ví dụ như sắc mặt trắng bệch, vành mắt sưng vù, trong mắt đầy tia máu, nhìn rất mệt mỏi, nếu không tự chủ sẽ ngáp rất nhiều.”
Ngô Hồng cũng rất thẳng thắn: “Đúng là có uống, uống sáu chai bia, rất tốt, ngủ say như heo chết.” Địch Dã nhìn Hiểu Hạ: “Cô thì sao? Có phải bị dọa sợ đến không ngủ được hay không?”
Ngô Hồng ôm lấy Hiểu Hạ: “Em ấy không nhìn thấy thì sao mà sợ được chứ?” La Hổ cười cười: “Cô ấy là một cô gái trẻ như vậy, kinh nghiệm ít, sức tưởng tượng lại phong phú, hôm qua cô ấy nghe được chính miệng cô thuật lại tình huống, lúc bận rộn thì không có cảm giác gì, nhưng trong đêm tối rảnh rỗi nhắm mắt lại, trước mắt toàn là hình ảnh mà cô đã nói, hơn nữa lại bị phóng đại ra, càng khoa trương kinh khủng hơn nhiều.”
Hiểu Hạ gật gật đầu: “Đúng là như vậy, cảnh sát La, sao tôi có thể thoát khỏi đây?” Ngô Hồng vội vàng ôm lấy vai cô: “Xin lỗi, em yêu, chị chỉ nghĩ cho bản thân, để em một mình sợ hãi, sao em không đánh thức chị dậy.” Hiểu Hạ thở dài: “Chị Hồng, em gọi chị, chị lại xoay người ngủ say hơn.”
Ngô Hồng nhìn về phía La Hổ: “Làm sao bây giờ?” La Hổ lắc đầu: “Không còn cách nào khác, tùy vào thời gian, càng về sau sẽ càng quên đi thôi.” Địch Dã ở bên cạnh nói: “Có biện pháp, tôi cho Hiểu Hạ một số trà hoa cỏ an thần, nếu như vẫn không ngủ được hoặc là gặp ác mộng, cứ tìm một người cô tín nhiệm ở bên cạnh cô, nhắm mắt lại thấy những hình ảnh kia càng nhiều, thì thần kinh càng tê dại, như vậy sẽ không sợ hãi nữa, hoặc là một thân một mình, nhắm mắt lại nghĩ đến những phong cảnh mỹ lệ hoặc là những hình ảnh đẹp trong trí nhớ, thể xác lẫn tinh thần đều vui vẻ, đại não sẽ che đậy hình ảnh kinh khủng kia đi. Đại não của con người vừa kỳ diệu mà cũng đầy phức tạp.”
Hiểu Hạ nghe được thì không ngừng gật đầu: “Có lý, tôi sẽ thử xem sao, cảm ơn Địch Dã, cảm ơn cảnh sát La.” La Hổ nhìn Địch Dã: “Ông chủ Địch không ăn cơm trưa sao?” Địch Dã giơ ly cà phê trong tay lên về phía anh ta: “Tôi ở Đức đã mấy năm, tạo thành thói quen của người Đức, bữa sáng ăn rất nhiều, đã đủ năng lượng cho một ngày. Bữa trưa chỉ cần uống ly cà phê, ăn chút trái cây là được rồi.” La Hổ ừm một tiếng: “Ông chủ Địch đúng là có kinh nghiệm phong phú.”
Địch Dã cười cười: “Rất phong phú. Cảnh sát La không cần phí tâm thăm dò quan hệ giữa tôi và Tiểu Nhung, Đại Mao, quê nội tôi ở miền Đông Tứ Xuyên, hai mươi năm trước tôi cùng ông nội đến miền Đông Tứ Xuyên tìm bố mẹ tôi, thuận tiền liền đi một chuyến đến Thần Nông Giá(*), dạo chơi trên sông Hương Khê ở Thần Nông Giá thì nhặt được bọn chúng, vừa ra đời đã bị ném bỏ, được đặt trong một cái giỏ trúc. Ông nội cũng không đoái hoài tới tìm bố mẹ tôi nữa, trực tiếp tìm cục dân chính ở địa phương, cán bộ ở cục dân chính đau khổ nói, lại thêm hai đứa trẻ đáng thương nữa, nơi nghèo khó này của bọn họ, những đứa trẻ ở cô nhi viện đến cơm ăn cũng không đủ no. Ông nội nhìn thấy hai đứa nhỏ xinh xắn trong lòng liền không đành lòng, làm thủ tục nuôi dưỡng đưa về Bắc Kinh, trên hộ khẩu là em trai và em gái của tôi, năm sau ông nội bị bệnh qua đời, bọn chúng không có ấn tượng gì đối với ông nội, từ khi mở miệng nói chuyện được liền chạy theo tôi gọi bố…”
(*) Thần Nông Giá: là Lâm Khu (tương đương với cấp huyện) duy nhất tại Trung Quốc, nằm ở phía Tây Bắc của tỉnh Hồ Bắc.
Địch Dã thở dài: “Những năm này bọn chúng vẫn luôn là con tôi, tôi cũng không đề cập chuyện này với bọn trẻ, hôm nay nói ra, nghĩ đến bố mẹ của tôi, thật đúng là không dễ chịu.”
La Hổ gật đầu: “Tôi cũng hiểu rõ tình huống rồi, hôm nay đến đây thôi, tôi về đây. Cảm ơn Đại Mao đã mua cơm trưa cho tôi, mùi vị không tệ.”
Đứng dậy nhanh chân ra khỏi cửa tiệm, Hiểu Hạ nhìn đồng hồ: “Chị Hồng, chúng ta cũng nên đi thôi.” Địch Dã nói chờ một chút: “Tôi lên lầu lấy trà hoa cỏ cho cô.”
Dọc theo cầu thang bằng gỗ lên tầng hai, tầng hai là phòng tắm, phòng ngủ của Đại Mao, Tiểu Nhung cùng phòng sách, một nửa ấm áp là khu vực của Đại Mao, một nửa đơn giản là địa bàn của Tiểu Nhung. Địch Dã theo thói quen dừng lại, nhìn một chút cửa hai phòng ngủ đang đóng chặt, nhớ khi bọn họ còn bé, trong đêm tối, anh bận rộn dưới lầu đến tận khuya, mỗi lần đi qua tầng hai, cũng nhẹ chân nhẹ tay mở cửa nhìn xem, xem bọn họ ngủ có ngon hay không, có đá chăn mền hay không, nháy mắt một cái, hai người bọn họ đã không cho anh tiến vào gian phòng của mình, lại nháy mắt một cái, hai đứa đều đã tốt nghiệp đại học, lại ở bên cạnh hỗ trợ anh, nói gì cũng không đi.
Địch Dã cười cười lên tầng ba, đập vào mắt là bốn vách tường đầy giá sách cao đến trần nhà, ở giữa là một bàn đọc sách đơn giản, bàn đọc sách ở giữa một chồng giá sách, những quyển sách to sách nhỏ đan xen nhau ở trên kệ, anh trực tiếp đi đến giá sách ở phía Bắc, nhẹ nhàng đẩy ở giữa ra, một cái cửa gỗ nhẹ nhàng linh hoạt trượt ra, bên trong có ánh sáng mặt trời phía Nam, là phòng ngủ cùng nhà vệ sinh của anh, chỉ có diện tích mười mấy mét vuông, nhỏ đến không thể nhỏ hơn.
Cầm một cái bình sứ trên tủ đầu giường quay ra ngoài, trên ban công liền truyền tới âm thanh: “Bố đối với Triệu Hiểu Hạ, vì sao lại khác biệt?”