Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6: Toa tàu bóng chày
Toa số 9 tương đối náo nhiệt, thậm chí là... khỏe mạnh và trong sáng.
Bởi vì bên trong toàn người trẻ tuổi, tất cả hành khách ở đây đều mặc đồng phục của vận động viên bóng chày, trong tay mỗi người là một cây gậy đánh bóng chày.
Những cơ bắp cuồn cuộn, những tiếng cười thô lỗ, và mùi mồ hôi nồng nặc bốc lên trong toa tàu số 9.
Trưởng tàu bước tới trước mặt một vận động viên bóng chày đang ngủ gật, lạnh lùng nói: “Babe Ruth[3], nào, đưa vé của cậu đây cho tôi.”
[3] George Herman “Babe” Ruth, Jr. (1895-1948), vận động viên bóng chày nổi tiếng nhất trong lịch sử bóng chày của Mỹ.
Babe Ruth ngẩng đầu lên cười, hai hàm răng trắng bóng lấp lánh, nhìn vào nước da màu đồng cổ, cơ thể cường tráng của anh chàng, đúng là khỏe không chịu nổi!
“À, Manhattan? Thế thì cửa Hoàng Tuyền chẳng phải sắp đến rồi sao? Lại phải về địa ngục rồi à?” Babe Ruth cười nói.
“Vé tàu.” Trưởng tàu chau mày. “Ta chỉ nói một lần.”
“Thật ghét cái địa ngục thối tha!” Babe Ruth sờ móc khắp từ trên xuống dưới, giả bộ không tìm thấy vé, miệng vẫn lầm bầm: “Thật không muốn về địa ngục, đúng thế không?”
“Tiếp theo là toa tàu số 9 của đội quân bóng chày Babe Ruth.” J nói. “Ai muốn phụ trách toa này?”
“Babe Ruth chẳng qua chỉ là một thằng nhãi thích nguyền rủa.” Kỵ sĩ U hồn tiếp lời. “Sếp J, có lẽ chúng ta chẳng cần bận tâm đối phó với hắn làm gì.”
“Tôi cũng nghĩ vậy.” Cô gái tóc vàng nói. “Loại vặt vãnh này kể cả có lọt được vào nhân gian cũng chẳng thể làm nên tai họa gì, cuối cùng nếu chúng ta có thời gian thì xử lý đến hắn!”
“Nói cũng phải!” J nói. “Thế thì quyết định vậy đi, tiếp theo, là toa số 10...”
“Chờ một chút, số 10... toa tàu số 10!” T nhìn thấy trang thứ mười, gương mặt cương nghị lịch lãm thường thấy trong phút chốc trở nên kinh ngạc: “Bên trong chính là…”
“Ha ha, xem ra toa số 10 cậu không lo không được rồi, Người sói T, bởi vì toa số 10 y như một cái vườn thú.” Lão già cười hê hê ha ha nói. “Người sói T, thật là phù hợp với cậu quá, đúng không?”
T tức giận trừng mắt nhìn lão già một cái, nhưng không nói năng gì, cánh tay anh nổi đầy gân xanh như thể đang phải kiềm chế cảm xúc của mình.
“Toa tàu này đều là những vong hồn động vật hung dữ, chậc chậc, cậu xem, kẻ đứng đầu chính là Miêu nữ, hê hê, hàng trăm năm nay, mọi người thường hay hỏi rằng Miêu nữ của họ mèo nhanh nhẹn hay Người sói của họ khuyển dũng mãnh.” Lão già cười nói.
“Không ngờ hôm nay chúng ta có thể biết đáp án của câu đố đã chờ đợi mấy trăm năm này là gì, hê hê hê, đúng thế không, Người sói T?”
“Im mồm, lão già U hồn.” T nhìn ra phía ngoài nhà ga, một vầng trăng to màu vàng cam tròn vành vạnh đang treo lơ lửng trong đêm.
Kỵ sĩ U hồn tức tối nín lặng.
Trong ánh trăng đêm mờ ảo, chỉ nghe thấy tiếng T thì thầm: “Trăng tròn, trùng hợp thế, trăng tròn giống hệt ba trăm năm trước?”
Bông hồng xăm trên cánh tay Người sói T dưới ánh trăng đêm trở nên đặc biệt lộng lẫy kiêu sa.
Bởi vì bên trong toàn người trẻ tuổi, tất cả hành khách ở đây đều mặc đồng phục của vận động viên bóng chày, trong tay mỗi người là một cây gậy đánh bóng chày.
Những cơ bắp cuồn cuộn, những tiếng cười thô lỗ, và mùi mồ hôi nồng nặc bốc lên trong toa tàu số 9.
Trưởng tàu bước tới trước mặt một vận động viên bóng chày đang ngủ gật, lạnh lùng nói: “Babe Ruth[3], nào, đưa vé của cậu đây cho tôi.”
[3] George Herman “Babe” Ruth, Jr. (1895-1948), vận động viên bóng chày nổi tiếng nhất trong lịch sử bóng chày của Mỹ.
Babe Ruth ngẩng đầu lên cười, hai hàm răng trắng bóng lấp lánh, nhìn vào nước da màu đồng cổ, cơ thể cường tráng của anh chàng, đúng là khỏe không chịu nổi!
“À, Manhattan? Thế thì cửa Hoàng Tuyền chẳng phải sắp đến rồi sao? Lại phải về địa ngục rồi à?” Babe Ruth cười nói.
“Vé tàu.” Trưởng tàu chau mày. “Ta chỉ nói một lần.”
“Thật ghét cái địa ngục thối tha!” Babe Ruth sờ móc khắp từ trên xuống dưới, giả bộ không tìm thấy vé, miệng vẫn lầm bầm: “Thật không muốn về địa ngục, đúng thế không?”
“Tiếp theo là toa tàu số 9 của đội quân bóng chày Babe Ruth.” J nói. “Ai muốn phụ trách toa này?”
“Babe Ruth chẳng qua chỉ là một thằng nhãi thích nguyền rủa.” Kỵ sĩ U hồn tiếp lời. “Sếp J, có lẽ chúng ta chẳng cần bận tâm đối phó với hắn làm gì.”
“Tôi cũng nghĩ vậy.” Cô gái tóc vàng nói. “Loại vặt vãnh này kể cả có lọt được vào nhân gian cũng chẳng thể làm nên tai họa gì, cuối cùng nếu chúng ta có thời gian thì xử lý đến hắn!”
“Nói cũng phải!” J nói. “Thế thì quyết định vậy đi, tiếp theo, là toa số 10...”
“Chờ một chút, số 10... toa tàu số 10!” T nhìn thấy trang thứ mười, gương mặt cương nghị lịch lãm thường thấy trong phút chốc trở nên kinh ngạc: “Bên trong chính là…”
“Ha ha, xem ra toa số 10 cậu không lo không được rồi, Người sói T, bởi vì toa số 10 y như một cái vườn thú.” Lão già cười hê hê ha ha nói. “Người sói T, thật là phù hợp với cậu quá, đúng không?”
T tức giận trừng mắt nhìn lão già một cái, nhưng không nói năng gì, cánh tay anh nổi đầy gân xanh như thể đang phải kiềm chế cảm xúc của mình.
“Toa tàu này đều là những vong hồn động vật hung dữ, chậc chậc, cậu xem, kẻ đứng đầu chính là Miêu nữ, hê hê, hàng trăm năm nay, mọi người thường hay hỏi rằng Miêu nữ của họ mèo nhanh nhẹn hay Người sói của họ khuyển dũng mãnh.” Lão già cười nói.
“Không ngờ hôm nay chúng ta có thể biết đáp án của câu đố đã chờ đợi mấy trăm năm này là gì, hê hê hê, đúng thế không, Người sói T?”
“Im mồm, lão già U hồn.” T nhìn ra phía ngoài nhà ga, một vầng trăng to màu vàng cam tròn vành vạnh đang treo lơ lửng trong đêm.
Kỵ sĩ U hồn tức tối nín lặng.
Trong ánh trăng đêm mờ ảo, chỉ nghe thấy tiếng T thì thầm: “Trăng tròn, trùng hợp thế, trăng tròn giống hệt ba trăm năm trước?”
Bông hồng xăm trên cánh tay Người sói T dưới ánh trăng đêm trở nên đặc biệt lộng lẫy kiêu sa.
Bình luận facebook