Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 68
Khi kỳ nghỉ hè năm nay kết thúc, ba chúng tôi chính thức trở thành những học sinh chuẩn bị tốt nghiệp cấp 3, áp lực đã có dấu hiệu bắt đầu ập đến với chúng tôi từ kỳ nghỉ hè của năm 11.
Chủ nhiệm lớp vẫn là thầy Đỗ Uy, ông yêu cầu lớp trưởng và ủy viên học tập treo tấm biển báo thời gian đếm ngược kỳ thi đại học lên tường. Mỗi ngày sẽ thay đổi số ngày còn lại, còn tìm người làm mấy tấm băng rôn đỏ rực treo cuối lớp, tạo nên một áp lực vô hình cho mọi người.
Sách trên bàn chúng tôi không còn chỗ để, có mấy bạn học thông minh dùng thùng sữa để làm thành hộp đựng đơn giản, tất cả tài liệu ôn tập đặt vào đó, nhìn thoáng qua thì bàn học trong lớp giống như quầy triển lãm của cửa hàng tạp hóa.
Vi Vi, người bị cận thị vừa phải, ngồi bàn đầu tiên. Cô dựng quyển sách toán lên ụp trên trán, ngủ ngon lành dưới ánh nắng mặt trời, không hề có tí cảm giác gấp gáp nào. Còn bạn cùng bàn của cô, Dương Phàm, người cận nặng – ủy viên học tập lại mỗi phút mỗi giây đều học, lúc ăn cũng muốn đọc sách, lúc đi đường thì đọc thầm thơ cổ, buổi sáng chạy thể dục cũng đem vở ghi chú tiếng Anh trong túi, ngay cả đi WC cũng tận dụng cơ hội nghĩ dàn bài viết văn trong đầu…
Chuông vào học vang lên, Vi Vi lập tức lấy tinh thần ngồi dậy, cô lấy chiếc gương nhỏ trong hộp bút ra, chăm chú chải vuốt tóc tai, còn tô thỏi son vị dâu tây mới mua, hồi hộp chờ thầy dạy văn Cao Minh đến.
Đẹp trai sáng láng, lại không kém phần hài hước, thầy Cao Minh gần như là thần tượng của tất cả nữ sinh lớp 12/7. Dáng vẻ, giọng nói, cách viết bảng, kiểu tóc, thậm chí hôm nay thầy mặc quần áo thế nào, khi lên lớp cười bao nhiêu lần đều trở thành đề tài bàn tán say sưa của các cô gái.
Mấy cô gái tuổi dậy thì rất dễ rơi vào ảo tưởng viển vông, một người đàn ông trưởng thành với điều kiện xuất chúng như Cao Minh, mỗi hành động, cử chỉ của thầy đều ảnh hưởng đến tâm tư của các cô gái. Tiết Ngữ văn trở thành tiết học họ mong đợi nhất trong ngày, không có người trốn học, về sớm, làm bài tập muộn, ngay cả tiết tự học cũng tích cực tham gia, cả đám không ngừng hỏi han Cao Minh về mọi vấn đề.
Vi Vi vì có thể được nói chuyện nhiều hơn với thầy Cao Minh mà cố ý sáng tác một đoạn văn, nhờ Cao Minh hướng dẫn sửa chữa. Lâm Lỗi mỗi khi thấy bộ dạng thẹn thùng mà lại mong chờ của Vi Vi thì đều lắc đầu, cảm thấy cô hết thuốc chữa.
Bài nhạc phát trước giờ học phát mấy lần thì một nữ giáo viên mặc bộ vest giản dị bước vào, giơ tay ra hiệu tạm dừng. Cô trịnh trọng tự giới thiệu, dưới ánh mắt tò mò khó hiểu của chúng tôi giải thích: “Từ nay về sau cô sẽ là giáo viên Văn của các em, hy vọng các em sẽ ủng hộ công việc của cô, chúng ta cùng chiến đấu trong trận đánh ác liệt năm 12 này.”
“Cái gì? Tại sao? Thầy Văn của chúng ta đâu?”
Cả lớp nổ tung, mấy cô gái không kiềm được r3n rỉ thảm thiết: “Thầy Văn Cao Minh của chúng ta đâu rồi?”
Cô giáo Văn này rất bình tĩnh, cô đợi cảm xúc mọi người lắng xuống rồi mới thong thả nói: “Thầy Cao thuyên chuyển đến Cục giáo dục thành phố, thứ sáu tuần trước vừa hoàn tất thủ tục bàn giao, chẳng lẽ các em không biết sao?”
“Hả?!”
Vi Vi nghe tin dữ này muốn ngất đi, cô ném chiếc gương xuống, gần như bật dậy khỏi chỗ ngồi, lẩm bẩm tự hỏi vì sao, vì sao, vì sao chuyện này lại xảy ra!
Mọi người vẫn nhớ rõ, tiết Văn cuối cùng của thứ sáu tuần trước, thầy Cao Minh vẫn như bình thường không có gì khác biệt. Khi tan học Vi Vi còn đuổi theo đưa bài viết mình đã sửa xong trịnh trọng giao cho thầy.
Lúc đó thầy Cao Minh mỉm cười nhẹ, nụ cười ấm áp dưới ánh nắng mặt trời kia chạm đến tim Vi Vi. Cô tung tăng quay về lớp, tựa như một cô gái nhỏ đang yêu.
Chỉ là Vi Vi không ngờ rằng đây là lần gặp cuối cùng giữa cô và Cao Minh với tư cách thầy trò.
Đám học sinh xúc động không ngừng hỏi han cô giáo xa lạ này, không tin lời cô nói, còn cho rằng đây chỉ là trò đùa. Khi thầy Cao Minh rời đi không hề có dấu hiệu báo trước nào, thậm chí không cả một lời chào từ biệt chính thức, sao thầy có thể đột ngột ra đi không lời từ giã như vậy.
Nhưng mà suy nghĩ kỹ lại tiết cuối cùng ấy, lại phát hiện không phải là không dấu hiệu. Khi hết tiết, thầy Cao Minh cũng không nói câu thường nói “Tiết sau gặp lại.”
Thầy nhìn những học trò đã ngày đêm gắn bó với mình hơn một năm qua bằng ánh mắt trìu mến, phủi bụi phấn trên tay, sải bước ra khỏi lớp học, để lại cho chúng tôi một bóng lưng đẹp đẽ.
Thầy Cao Minh đã sớm dự đoán được cảm xúc của học sinh, thầy không muốn nhìn cảnh chia ly đau buồn, thà rằng lặng lẽ rời đi không tiếng động.
Phản ứng của Lâm Lỗi rất bình thản. Cô đối với thầy Cao Minh không có nhiều tình cảm đặc biệt, thậm chí còn vì thầy rời đi mà thoáng thở ra nhẹ nhõm.
Cô an ủi Vi Vi đang sa sút tinh thần: “Đừng buồn, thầy là thăng chức, chúng ta nên mừng cho thầy.”
Vi Vi khóc không thành tiếng: “Huhuhu, sau này không còn được gặp thầy nữa, làm sao bây giờ?”
Dương Phàm cũng rất buồn, nhưng nỗi buồn của cô khác với Vi Vi. Dương Phàm là ủy viên học tập, cô chỉ đơn thuần nghĩ thầy Cao Minh có học vấn cao, kiến thức uyên bác, giảng giải thơ cổ có phương pháp riêng của thầy, theo thầy có thể học hỏi thêm nhiều điều. Giờ thầy rời đi, không biết cô giáo mới đến trình độ ra sao.
“Triệu Vi Vi, cậu đừng khóc, ai không biết còn tưởng thầy Cao Minh xảy ra chuyện gì nữa. Không phải thầy làm việc ở Cục giáo dục sao? Muốn gặp thì đến tìm thầy là được rồi.”
Một lời bừng tỉnh người trong mộng, Vi Vi lập tức nói thứ sáu tan học cô sẽ đến Cục giáo dục tìm Cao Minh.
Thứ sáu, Vi Vi mặc một chiếc váy bông trắng mới mua, mái tóc dài vừa gội xõa ngang vai, còn dùng dầu xả thơm. Cô ngồi yên sau xe đạp Lâm Lỗi, tim đập thình thịch.
Tôi đạp chiếc xe đạp leo núi của anh họ để lại đi theo sát phía sau.
Đến cửa Cục giáo dục, Vi Vi lại không dám vào. Mấy người bảo vệ ở cửa nhìn thấy mấy học sinh chúng tôi cười hỏi: “Mấy cháu tìm ai?”
Tôi đáp: “Dạ, Cao Minh.”
Chú nghe không rõ, hỏi lại: “Ai?”
Tôi nói to hơn: “Dạ, Cao—Minh.”
Chú lắc đầu, tỏ ý mình không biết Cao Minh là ai. Vi Vi sốt ruột: “Chú ơi, thầy Cao Minh cao lớn đẹp trai, đeo kính gọng đen, không lẽ chú không có ấn tượng sao?”
Chú bảo vệ cố gắng nhớ những nhân viên thường qua lại, đúng lúc một bóng người quen thuộc đi về phía chúng tôi, người đó mặc áo gió đen, vóc dáng cao thẳng, có phần như một người lính.
Tôi huých tay Vi Vi: “Cậu nhìn kìa, không phải thầy Cao Minh sao?”
Vi Vi bình thường dạn dĩ mà lúc này lại ngượng ngập, cô nhìn thoáng qua thầy Cao Minh rồi trốn sau lưng Lâm Lỗi, nhanh chóng lấy tay vuốt lại tóc mái trước trán.
Thầy Cao Minh đi đến trước mặt chúng tôi, ngạc nhiên vui vẻ hỏi: “Sao các em lại đến đây?”
Tôi không có gì thẹn thùng xấu hổ, tự nhiên thoải mái nói với thầy: “Đến thăm thầy ạ. Thầy đi mà cũng không nói với chúng em một tiếng, mọi người đều rất nhớ thầy.”
Thầy Cao Minh cong môi cười: “Cảm ơn các em còn nhớ đến thầy, thầy cũng rất nhớ các em.”
Tôi hỏi thẳng vấn đề: “Thầy, thầy cũng thật là, sao không nói trước với tụi em một tiếng, để mọi người còn chuẩn bị tâm lý nữa chứ.”
Thầy Cao Minh chỉ cười, không trực tiếp trả lời câu hỏi của tôi, thầy như nói với những người bạn: “Bây giờ các em đều học 12, có phải thấy áp lực nặng lắm không?”
“Áp lực như núi ấy ạ! Em hy vọng sớm thi đại học cho rồi, nhanh đến nhanh đi, nghĩ đến việc còn bị tra tấn một năm nữa thật đau đầu.”
“Cố gắng lên, năm nay trôi qua rất nhanh, các em thi xong thì có ba tháng hè.”
Vi Vi vẫn trốn sau lưng Lâm Lỗi, cô thậm chí không dám đối mặt với Cao Minh, không dám nhìn thẳng vào thầy.
Thầy Cao Minh chú ý đến Vi Vi sau lưng Lâm Lỗi, buồn cười hỏi: “Triệu Vi Vi, em trốn sau lưng Lâm Lỗi làm gì? Sợ thầy đến vậy sao? Thầy đáng sợ thế à?”
“Dạ không phải…”
Vi Vi ngượng ngùng bước ra, tay quấn lấy một lọn tóc, không dám nhìn thầy.
Cao Minh cười hỏi: “Lần này em sáng tác rất tốt, thầy đã đề cử lên đài phát thanh của trường rồi, sau này em tiếp tục cố gắng nhé.”
Vi Vi xấu hổ nói “Cảm ơn” với Cao Minh.
Cao Minh lắc đầu: “Không cần khách sáo, sau này có vấn đề gì trong việc học có thể đến gặp thầy, có thể giúp nhất định thầy sẽ giúp.”
Vi Vi cảm kích nhìn Cao Minh, muốn hỏi liệu sau khi tan làm thầy có thời gian không, có thể cùng đi uống nước không. Nhưng cô chưa kịp lên tiếng thì một người phụ nữ mặc áo len dài đi về phía chúng tôi.
Cô gái ấy xấp xỉ tuổi Cao Minh, ăn mặc giản dị tươm tất, mới nhìn qua không quá xinh đẹp nhưng mà càng nhìn càng thấy dễ nhìn, đứng bên cạnh thầy Cao Minh rất xứng đôi.
“Thầy Cao, trò chuyện gì với mấy bạn nhỏ vậy?” Cô ấy mỉm cười dịu dàng, giọng chuẩn phổ thông như phát thanh viên, cực kỳ hay.
Cao Minh quay đầu lại, giới thiệu ngắn gọn: “Đây là học sinh của anh.”
Cô ấy cười chào chúng tôi: “Chào các em, cô là Lý Lâm, là…” Lý Lâm nhìn Cao Minh, cười hạnh phúc.
Cao Minh tiếp lời cô ấy, rất tự nhiên giới thiệu với chúng tôi: “Đây là bạn gái thầy.”
Sắc mặt Vi Vi lập tức tái nhợt. Cô ghen tị nhìn cô gái tên Lý Lâm này, mặc dù họ có vẻ rất xứng đôi nhưng cô nghĩ đến việc từ nay Cao Minh không còn độc thân nữa thì thấy rất ghét cô gái này.
Trên đường về, Vi Vi ủ rũ cầm chai nước Lâm Lỗi mua cho, trong đầu nhớ lại rất nhiều hình ảnh của Cao Minh: cách thầy nói cười vui vẻ trên bục giảng, nghiêm túc tập trung sửa bài tập, vóc dáng đẹp trai khi chạy trong đại hội thể thao, vẻ dịu dàng kiên nhẫn khi giảng bài…
Nước mắt rơi xuống ướt sách bài tập của Vi Vi.
Mối tình thầy trò đơn phương này còn chưa bắt đầu đã kết thúc. Vi Vi đau khổ gọi điện thoại cho “chị tri kỷ” của đài phát thanh, khóc lóc kể lể tâm tình của mình.
“Chị tri kỷ” an ủi: “Em à, đừng đau lòng như vậy, một người sẽ gặp rất nhiều người mình thích trong đời, nhưng người thực sự tình nguyện đi cùng em đến cuối cùng thì không nhiều. Em nên trân trọng người thân, bạn bè xung quanh mình, yêu thương bản thân thật tốt, tương lai chắc chắn sẽ gặp được một người cực kỳ yêu thương em.”
Vi Vi rơm rớm nước mắt, cố chấp hỏi lại: “Tương lai là khi nào chứ? Hiện giờ em rất thích người đó, sau này sẽ không bao giờ gặp được người mà em thích như vậy nữa, huhuhuhu, cơ bản là không có người thích em.”
Chị tri kỷ: “Hãy tin chị, chắc chắn em sẽ gặp được, trên đời này chắc chắn có người yêu thầm em, chỉ có điều là hiện giờ em không biết thôi.”
Vi Vi đang khóc lóc không nghe thấy những lời này của “chị tri kỷ”, bên ngoài mưa tầm tã, tiếng khóc cô hòa lẫn tiếng mưa, từng tiếng nặng nề đánh vào tim Lâm Lỗi.
Chủ nhiệm lớp vẫn là thầy Đỗ Uy, ông yêu cầu lớp trưởng và ủy viên học tập treo tấm biển báo thời gian đếm ngược kỳ thi đại học lên tường. Mỗi ngày sẽ thay đổi số ngày còn lại, còn tìm người làm mấy tấm băng rôn đỏ rực treo cuối lớp, tạo nên một áp lực vô hình cho mọi người.
Sách trên bàn chúng tôi không còn chỗ để, có mấy bạn học thông minh dùng thùng sữa để làm thành hộp đựng đơn giản, tất cả tài liệu ôn tập đặt vào đó, nhìn thoáng qua thì bàn học trong lớp giống như quầy triển lãm của cửa hàng tạp hóa.
Vi Vi, người bị cận thị vừa phải, ngồi bàn đầu tiên. Cô dựng quyển sách toán lên ụp trên trán, ngủ ngon lành dưới ánh nắng mặt trời, không hề có tí cảm giác gấp gáp nào. Còn bạn cùng bàn của cô, Dương Phàm, người cận nặng – ủy viên học tập lại mỗi phút mỗi giây đều học, lúc ăn cũng muốn đọc sách, lúc đi đường thì đọc thầm thơ cổ, buổi sáng chạy thể dục cũng đem vở ghi chú tiếng Anh trong túi, ngay cả đi WC cũng tận dụng cơ hội nghĩ dàn bài viết văn trong đầu…
Chuông vào học vang lên, Vi Vi lập tức lấy tinh thần ngồi dậy, cô lấy chiếc gương nhỏ trong hộp bút ra, chăm chú chải vuốt tóc tai, còn tô thỏi son vị dâu tây mới mua, hồi hộp chờ thầy dạy văn Cao Minh đến.
Đẹp trai sáng láng, lại không kém phần hài hước, thầy Cao Minh gần như là thần tượng của tất cả nữ sinh lớp 12/7. Dáng vẻ, giọng nói, cách viết bảng, kiểu tóc, thậm chí hôm nay thầy mặc quần áo thế nào, khi lên lớp cười bao nhiêu lần đều trở thành đề tài bàn tán say sưa của các cô gái.
Mấy cô gái tuổi dậy thì rất dễ rơi vào ảo tưởng viển vông, một người đàn ông trưởng thành với điều kiện xuất chúng như Cao Minh, mỗi hành động, cử chỉ của thầy đều ảnh hưởng đến tâm tư của các cô gái. Tiết Ngữ văn trở thành tiết học họ mong đợi nhất trong ngày, không có người trốn học, về sớm, làm bài tập muộn, ngay cả tiết tự học cũng tích cực tham gia, cả đám không ngừng hỏi han Cao Minh về mọi vấn đề.
Vi Vi vì có thể được nói chuyện nhiều hơn với thầy Cao Minh mà cố ý sáng tác một đoạn văn, nhờ Cao Minh hướng dẫn sửa chữa. Lâm Lỗi mỗi khi thấy bộ dạng thẹn thùng mà lại mong chờ của Vi Vi thì đều lắc đầu, cảm thấy cô hết thuốc chữa.
Bài nhạc phát trước giờ học phát mấy lần thì một nữ giáo viên mặc bộ vest giản dị bước vào, giơ tay ra hiệu tạm dừng. Cô trịnh trọng tự giới thiệu, dưới ánh mắt tò mò khó hiểu của chúng tôi giải thích: “Từ nay về sau cô sẽ là giáo viên Văn của các em, hy vọng các em sẽ ủng hộ công việc của cô, chúng ta cùng chiến đấu trong trận đánh ác liệt năm 12 này.”
“Cái gì? Tại sao? Thầy Văn của chúng ta đâu?”
Cả lớp nổ tung, mấy cô gái không kiềm được r3n rỉ thảm thiết: “Thầy Văn Cao Minh của chúng ta đâu rồi?”
Cô giáo Văn này rất bình tĩnh, cô đợi cảm xúc mọi người lắng xuống rồi mới thong thả nói: “Thầy Cao thuyên chuyển đến Cục giáo dục thành phố, thứ sáu tuần trước vừa hoàn tất thủ tục bàn giao, chẳng lẽ các em không biết sao?”
“Hả?!”
Vi Vi nghe tin dữ này muốn ngất đi, cô ném chiếc gương xuống, gần như bật dậy khỏi chỗ ngồi, lẩm bẩm tự hỏi vì sao, vì sao, vì sao chuyện này lại xảy ra!
Mọi người vẫn nhớ rõ, tiết Văn cuối cùng của thứ sáu tuần trước, thầy Cao Minh vẫn như bình thường không có gì khác biệt. Khi tan học Vi Vi còn đuổi theo đưa bài viết mình đã sửa xong trịnh trọng giao cho thầy.
Lúc đó thầy Cao Minh mỉm cười nhẹ, nụ cười ấm áp dưới ánh nắng mặt trời kia chạm đến tim Vi Vi. Cô tung tăng quay về lớp, tựa như một cô gái nhỏ đang yêu.
Chỉ là Vi Vi không ngờ rằng đây là lần gặp cuối cùng giữa cô và Cao Minh với tư cách thầy trò.
Đám học sinh xúc động không ngừng hỏi han cô giáo xa lạ này, không tin lời cô nói, còn cho rằng đây chỉ là trò đùa. Khi thầy Cao Minh rời đi không hề có dấu hiệu báo trước nào, thậm chí không cả một lời chào từ biệt chính thức, sao thầy có thể đột ngột ra đi không lời từ giã như vậy.
Nhưng mà suy nghĩ kỹ lại tiết cuối cùng ấy, lại phát hiện không phải là không dấu hiệu. Khi hết tiết, thầy Cao Minh cũng không nói câu thường nói “Tiết sau gặp lại.”
Thầy nhìn những học trò đã ngày đêm gắn bó với mình hơn một năm qua bằng ánh mắt trìu mến, phủi bụi phấn trên tay, sải bước ra khỏi lớp học, để lại cho chúng tôi một bóng lưng đẹp đẽ.
Thầy Cao Minh đã sớm dự đoán được cảm xúc của học sinh, thầy không muốn nhìn cảnh chia ly đau buồn, thà rằng lặng lẽ rời đi không tiếng động.
Phản ứng của Lâm Lỗi rất bình thản. Cô đối với thầy Cao Minh không có nhiều tình cảm đặc biệt, thậm chí còn vì thầy rời đi mà thoáng thở ra nhẹ nhõm.
Cô an ủi Vi Vi đang sa sút tinh thần: “Đừng buồn, thầy là thăng chức, chúng ta nên mừng cho thầy.”
Vi Vi khóc không thành tiếng: “Huhuhu, sau này không còn được gặp thầy nữa, làm sao bây giờ?”
Dương Phàm cũng rất buồn, nhưng nỗi buồn của cô khác với Vi Vi. Dương Phàm là ủy viên học tập, cô chỉ đơn thuần nghĩ thầy Cao Minh có học vấn cao, kiến thức uyên bác, giảng giải thơ cổ có phương pháp riêng của thầy, theo thầy có thể học hỏi thêm nhiều điều. Giờ thầy rời đi, không biết cô giáo mới đến trình độ ra sao.
“Triệu Vi Vi, cậu đừng khóc, ai không biết còn tưởng thầy Cao Minh xảy ra chuyện gì nữa. Không phải thầy làm việc ở Cục giáo dục sao? Muốn gặp thì đến tìm thầy là được rồi.”
Một lời bừng tỉnh người trong mộng, Vi Vi lập tức nói thứ sáu tan học cô sẽ đến Cục giáo dục tìm Cao Minh.
Thứ sáu, Vi Vi mặc một chiếc váy bông trắng mới mua, mái tóc dài vừa gội xõa ngang vai, còn dùng dầu xả thơm. Cô ngồi yên sau xe đạp Lâm Lỗi, tim đập thình thịch.
Tôi đạp chiếc xe đạp leo núi của anh họ để lại đi theo sát phía sau.
Đến cửa Cục giáo dục, Vi Vi lại không dám vào. Mấy người bảo vệ ở cửa nhìn thấy mấy học sinh chúng tôi cười hỏi: “Mấy cháu tìm ai?”
Tôi đáp: “Dạ, Cao Minh.”
Chú nghe không rõ, hỏi lại: “Ai?”
Tôi nói to hơn: “Dạ, Cao—Minh.”
Chú lắc đầu, tỏ ý mình không biết Cao Minh là ai. Vi Vi sốt ruột: “Chú ơi, thầy Cao Minh cao lớn đẹp trai, đeo kính gọng đen, không lẽ chú không có ấn tượng sao?”
Chú bảo vệ cố gắng nhớ những nhân viên thường qua lại, đúng lúc một bóng người quen thuộc đi về phía chúng tôi, người đó mặc áo gió đen, vóc dáng cao thẳng, có phần như một người lính.
Tôi huých tay Vi Vi: “Cậu nhìn kìa, không phải thầy Cao Minh sao?”
Vi Vi bình thường dạn dĩ mà lúc này lại ngượng ngập, cô nhìn thoáng qua thầy Cao Minh rồi trốn sau lưng Lâm Lỗi, nhanh chóng lấy tay vuốt lại tóc mái trước trán.
Thầy Cao Minh đi đến trước mặt chúng tôi, ngạc nhiên vui vẻ hỏi: “Sao các em lại đến đây?”
Tôi không có gì thẹn thùng xấu hổ, tự nhiên thoải mái nói với thầy: “Đến thăm thầy ạ. Thầy đi mà cũng không nói với chúng em một tiếng, mọi người đều rất nhớ thầy.”
Thầy Cao Minh cong môi cười: “Cảm ơn các em còn nhớ đến thầy, thầy cũng rất nhớ các em.”
Tôi hỏi thẳng vấn đề: “Thầy, thầy cũng thật là, sao không nói trước với tụi em một tiếng, để mọi người còn chuẩn bị tâm lý nữa chứ.”
Thầy Cao Minh chỉ cười, không trực tiếp trả lời câu hỏi của tôi, thầy như nói với những người bạn: “Bây giờ các em đều học 12, có phải thấy áp lực nặng lắm không?”
“Áp lực như núi ấy ạ! Em hy vọng sớm thi đại học cho rồi, nhanh đến nhanh đi, nghĩ đến việc còn bị tra tấn một năm nữa thật đau đầu.”
“Cố gắng lên, năm nay trôi qua rất nhanh, các em thi xong thì có ba tháng hè.”
Vi Vi vẫn trốn sau lưng Lâm Lỗi, cô thậm chí không dám đối mặt với Cao Minh, không dám nhìn thẳng vào thầy.
Thầy Cao Minh chú ý đến Vi Vi sau lưng Lâm Lỗi, buồn cười hỏi: “Triệu Vi Vi, em trốn sau lưng Lâm Lỗi làm gì? Sợ thầy đến vậy sao? Thầy đáng sợ thế à?”
“Dạ không phải…”
Vi Vi ngượng ngùng bước ra, tay quấn lấy một lọn tóc, không dám nhìn thầy.
Cao Minh cười hỏi: “Lần này em sáng tác rất tốt, thầy đã đề cử lên đài phát thanh của trường rồi, sau này em tiếp tục cố gắng nhé.”
Vi Vi xấu hổ nói “Cảm ơn” với Cao Minh.
Cao Minh lắc đầu: “Không cần khách sáo, sau này có vấn đề gì trong việc học có thể đến gặp thầy, có thể giúp nhất định thầy sẽ giúp.”
Vi Vi cảm kích nhìn Cao Minh, muốn hỏi liệu sau khi tan làm thầy có thời gian không, có thể cùng đi uống nước không. Nhưng cô chưa kịp lên tiếng thì một người phụ nữ mặc áo len dài đi về phía chúng tôi.
Cô gái ấy xấp xỉ tuổi Cao Minh, ăn mặc giản dị tươm tất, mới nhìn qua không quá xinh đẹp nhưng mà càng nhìn càng thấy dễ nhìn, đứng bên cạnh thầy Cao Minh rất xứng đôi.
“Thầy Cao, trò chuyện gì với mấy bạn nhỏ vậy?” Cô ấy mỉm cười dịu dàng, giọng chuẩn phổ thông như phát thanh viên, cực kỳ hay.
Cao Minh quay đầu lại, giới thiệu ngắn gọn: “Đây là học sinh của anh.”
Cô ấy cười chào chúng tôi: “Chào các em, cô là Lý Lâm, là…” Lý Lâm nhìn Cao Minh, cười hạnh phúc.
Cao Minh tiếp lời cô ấy, rất tự nhiên giới thiệu với chúng tôi: “Đây là bạn gái thầy.”
Sắc mặt Vi Vi lập tức tái nhợt. Cô ghen tị nhìn cô gái tên Lý Lâm này, mặc dù họ có vẻ rất xứng đôi nhưng cô nghĩ đến việc từ nay Cao Minh không còn độc thân nữa thì thấy rất ghét cô gái này.
Trên đường về, Vi Vi ủ rũ cầm chai nước Lâm Lỗi mua cho, trong đầu nhớ lại rất nhiều hình ảnh của Cao Minh: cách thầy nói cười vui vẻ trên bục giảng, nghiêm túc tập trung sửa bài tập, vóc dáng đẹp trai khi chạy trong đại hội thể thao, vẻ dịu dàng kiên nhẫn khi giảng bài…
Nước mắt rơi xuống ướt sách bài tập của Vi Vi.
Mối tình thầy trò đơn phương này còn chưa bắt đầu đã kết thúc. Vi Vi đau khổ gọi điện thoại cho “chị tri kỷ” của đài phát thanh, khóc lóc kể lể tâm tình của mình.
“Chị tri kỷ” an ủi: “Em à, đừng đau lòng như vậy, một người sẽ gặp rất nhiều người mình thích trong đời, nhưng người thực sự tình nguyện đi cùng em đến cuối cùng thì không nhiều. Em nên trân trọng người thân, bạn bè xung quanh mình, yêu thương bản thân thật tốt, tương lai chắc chắn sẽ gặp được một người cực kỳ yêu thương em.”
Vi Vi rơm rớm nước mắt, cố chấp hỏi lại: “Tương lai là khi nào chứ? Hiện giờ em rất thích người đó, sau này sẽ không bao giờ gặp được người mà em thích như vậy nữa, huhuhuhu, cơ bản là không có người thích em.”
Chị tri kỷ: “Hãy tin chị, chắc chắn em sẽ gặp được, trên đời này chắc chắn có người yêu thầm em, chỉ có điều là hiện giờ em không biết thôi.”
Vi Vi đang khóc lóc không nghe thấy những lời này của “chị tri kỷ”, bên ngoài mưa tầm tã, tiếng khóc cô hòa lẫn tiếng mưa, từng tiếng nặng nề đánh vào tim Lâm Lỗi.
Bình luận facebook