Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 71
Đầu mùa đông, trời lại mưa dầm nên không thể phơi đệm bên ngoài trời. Trường vì sợ sự cố điện nên tháo bỏ hết ổ cắm trong ký túc xá, vì vậy ý tưởng sử dụng chăn điện hoặc lấy máy sấy sấy khô cũng không thể thực hiện được.
Đệm ướt một mảng to vậy chỉ có thể phơi cho khô. Đêm nào tôi cũng chui vào giường các bạn cùng phòng ngủ cùng, nằm chung vậy tôi không tài nào ngủ được, cứ lăn qua lộn lại. Ngày hôm sau dậy đầu óc mơ mơ màng màng đi học, trong đầu như một đống hồ nhão nhoét, không thể nào tập trung chú ý, cũng không nghĩ ra được gì, làm bài mắt nổ đom đóm.
Vi Vi đưa cho tôi tất cả café mà cô dành dụm được, nhưng tôi thử nhiều cách từ uống café, ấn nhân trung, xoa dầu lên huyệt thái dương vẫn không thể kiềm được mà ngã gục xuống bàn.
Trên bục giảng cô giáo Anh văn say sưa nói, nước miếng tung bay, tôi dưới này ngủ quên trời đất, còn cất tiếng ngáy.
“Lý An Tĩnh? Em có ý kiến gì với cô sao?” Cô Vương Nhã Quân gõ bàn tôi, nói với vẻ ấm ức.
Từ sau sự cố đọc thuộc lòng đoạn văn tiếng Anh năm 11, cô luôn chú ý đến tôi. Khi lên lớp luôn thích gọi tôi trả lời câu hỏi, tôi cũng rất phối hợp tích cực trả lời, nghiêm túc nghe giảng. Nhưng mà bây giờ cả tiết học tôi đều nằm ngủ, cô Vương Nhã Quân tội nghiệp đứng trên bục giảng biểu diễn một mình. Cô liên tục đặt câu hỏi nhưng không ai trả lời. Dương Phàm thì sau khi thường xuyên trả lời câu hỏi bị các bạn phàn nàn thì đã học cách phản kháng trong im lặng.
Lâm Lỗi đẩy mạnh đánh thức tôi dậy. Nhưng tôi thật sự quá mệt, bị Lâm Lỗi đẩy còn tức giận vì bị đánh thức, quay đầu qua bên kia tiếp tục ngủ.
Vương Nhã Quân tức tối giậm mạnh chân, tiếng giày cao gót dẫm xuống sàn xi măng kêu cộc cộc, cô cất tiếng gọi: “Lý An Tĩnh!’
Tôi còn tưởng giáo viên trong mơ điểm danh, mơ màng đáp lại: “Dạ có!”
Cả lớp cuời vang, lần này Lâm Lỗi không đẩy tôi nữa mà đạp thẳng lên chân tôi, lực khá mạnh tôi đau cả chân.
Tôi ‘ai da’ ngồi thẳng dậy, vừa ngẩng lên đã nhìn thấy ánh mắt thất vọng của cô Vương Nhã Quân.
“Bạn Lý An Tĩnh, nếu em không hài lòng với cô thì có thể nói thẳng, đừng phản kháng tiêu cực như vậy. Em biết cô rất coi trọng em, vẫn luôn cho rằng em…”
Tôi nghe như lọt vào sương mù, ngơ ngác nhìn cô Vương Nhã Quân: “Dạ cô, em không hiểu, cô đang nói gì vậy ạ?”
Dáng vẻ cô Vương Nhã Quân rất tổn thương, nhìn tôi khẽ lắc đầu, tiếp tục đi lên bục giảng giảng tiếp phần định ngữ.
Thời gian sau đó, tôi không dám ngủ tiếp, cố gắng chống đỡ tinh thần lên, mơ màng kiên trì đến hết giờ học. Chờ cô Vương Nhã Quân đi rồi, tôi lập tức nằm tựa lên bàn ngủ tiếp.
Kết quả của việc này là lần thi khảo sát chất lượng đầu tiên của năm 12 vào hôm thứ bảy tôi làm rất tệ. Đây cũng là thành tích tệ nhất từ khi tôi chuyển về trường Thời Nam.
Sau khi có điểm, thứ tự tôi rớt thẳng xuống 50 hạng, điều này làm tất cả giáo viên bao gồm giáo viên chủ nhiệm, giáo viên bộ môn đều kinh ngạc, bạn bè trong lớp cũng bàn tán xôn xao khi không có tôi. Nhưng tôi lại không hề buồn, bởi vì mỗi lần thi đều phải đứng nhất là một việc rất áp lực, lúc nào bản thân cũng phải căng thẳng, đầy áp lực, không thể có sai lầm, không thể lơ là, không thể làm thầy cô và gia đình thất vọng… Lần thất bại bất ngờ này ngược lại làm tôi thở dài nhẹ nhõm, không cần duy trì huyền thoại đứng đầu lớp, không cần tạo áp lực lớn như thế cho bản thân.
Tôi thà là một học sinh bình thường, điểm số tầm trung nhưng vui vẻ vô tư lự, không cần bị người khác chú ý quá mức, cũng không cần lo thi không tốt sẽ làm người khác thất vọng. Sau đó ở nơi mọi người không nhìn thấy sẽ lặng lẽ cố gắng, một thời khắc nào đó sẽ bùng nổ khiến mọi người kinh ngạc.
Tuy chưa chính thức bước vào đời nhưng các bạn trong lớp rất thực tế, vì tôi thi không tốt nên mấy người trước kia tìm tôi hỏi bài giờ thay đổi mục tiêu, cầm bài thi vây quanh người đứng nhất Dương Phàm ở bàn bên. Thậm chí có người còn nói sau lưng: “lần này Lý An Tĩnh thật sự thua rồi, còn rớt đến 50 hạng, Dương Phàm vẫn ổn định.”
“Cậu không thấy sao? Gần đây cô ấy đi học toàn ngủ, sa đọa rồi, có lẽ không cứu vãn nổi.”
“Xem ra ‘thánh học’ chuyển từ thành phố lớn đến cũng chỉ có thế, một lần thi đã lộ nguyên hình.”
“Cậu nhỏ tiếng thôi, coi chừng cô ấy nghe thấy.”
Đối với những lời bàn tán “gió chiều nào theo chiều ấy” tôi không hề bận tâm.
Tối hôm có kết quả thi, thầy chủ nhiệm Đỗ Uy gọi tôi ra nói chuyện, tuy không phê bình nghiêm khắc nhưng từng câu từng chữ đều lộ vẻ thất vọng. Đầu tiên là nói với tôi những lời nghiêm túc thấm thía, không gì khác hơn là tầm quan trọng của kỳ thi tuyển sinh đại học, thái độ của tôi với việc học trong thời gian gần đây. Cuối cùng là nhắc tôi phải suy ngẫm lại nguyên nhân lần thất bại này, tổng kết kinh nghiệm, rút ra bài học, tranh thủ phát huy thực lực ở kỳ thi tiếp theo.
Tôi quay về chỗ ngồi, mở bài thi đã được phát ra, những dấu thập đỏ nhìn ghê người. Một ánh mắt quan tâm lẫn tò mò hướng đến, tôi ngẩng lên, người đó tuy quay vội đi ra vẻ thản nhiên nhưng tôi đã thấy, đó là Dương Phàm.
Tôi gấp bài thi lại, dụi dụi đôi mắt vừa xót vừa sưng húp. Tranh thủ lúc thầy chủ nhiệm đi họp lại tiếp tục nằm lên bàn ngủ. Tôi quá mệt mỏi, từng tế bào trong cơ thể như toát ra cơn buồn ngủ vô tận.
Tiết tự học tối kết thúc, tôi lê thân thể mệt mỏi cùng Vi Vi và Nhị Lỗi quay về ký túc xá. Đệm giường vẫn chưa khô nên đêm nay tôi lại ngủ cùng giường với Ngưu Thụy như trước.
“Ngày mai trời nắng, Tĩnh Tĩnh, cậu có thể phơi đệm giường rồi.” Lâm Lỗi nhìn mây và sương đã tan trong bầu trời đêm.
Tôi buồn ngủ không mở mắt ra nổi, chỉ im lặng gật đầu, ôm tay Vi Vi đi vào ký túc xá.
Vi Vi bênh vực tôi: “Tĩnh Tĩnh, sao thầy chủ nhiệm hỏi cậu không nói thật cho thầy biết tình hình?”
“Tình hình thực gì?”
“Thì là chuyện đệm giường cậu bị ướt đó, nếu không phải vậy thì cậu không cần ngủ cùng tụi tớ, cũng sẽ không mất ngủ, đi học lại ngủ gà ngủ gật, càng không có chuyện thất thường trong phòng thi.”
Tôi bực bội gãi đầu: “Thôi bỏ đi, chuyện này nói ra phiền phức lắm, hơn nữa đây chỉ là kỳ thi thôi, đâu phải thi đại học.”
Vi Vi: “Vậy cậu thà bị người ta nói thế sao? Nếu tớ là cậu thì không chịu nổi cơn tức này.”
“Miệng là trên mặt người ta, họ muốn nói gì thì họ nói thôi, tớ không để bụng.”
“Tĩnh Tĩnh, cậu đúng là rộng lượng, ngưỡng mộ ngưỡng mộ. Nhưng cậu không muốn điều tra ra người làm đệm cậu ướt sao? Nếu sau này lại có chuyện khác phát sinh thì sao?”
Lâm Lỗi cũng nói: “Vi Vi nói có lý, nếu chuyện này là vô ý thì không sao, nhưng mà nếu có người cố tình làm vậy thì khá phiền phức.”
Vi Vi tiếp tục thêm mắm dặm muối: “Lần này là đổ nước lên đệm, lần sau còn giở trò gì đa dạng hơn, nghĩ thôi đã thấy sợ!”
Bị hai cô ấy nói vậy, tôi cũng bắt đầu thấy lo.
“Vậy… giờ làm sao? Bây giờ chúng ta không thể tìm ra sao nước lại đổ lên đó mà?”
Vi Vi quay đầu nhìn một bóng người mờ mờ phía xa, chắc chắn: “Tám mươi chín mươi phần trăm là cô ta.”
“Ai?” Tôi và Lâm Lỗi cùng quay đầu nhìn lại.
Bóng người đó càng lúc càng gần chúng tôi, cô ấy cúi đầu đi từng bước đến gần chúng tôi, là Dương Phàm.
“Trưởng phòng đại nhân, sao hôm nay ngài lại về ký túc xá sớm thế?” Vi Vi cố tình hỏi, lúc bình thường giờ này Dương Phàm còn ở lớp tự học, cứ phải đến gần đến giờ tắt đèn mới quay về ký túc xá.
Dương Phàm bình tĩnh nói: “Hôm nay về ký túc xá có việc.”
“Chuyện gì mà to tát đến mức để ‘học sinh giỏi’ phải bỏ việc học thế.”
Dương Phàm không để ý đến Vi Vi, liếc xéo cô, bước nhanh về trước.
Khi chúng tôi về đến ký túc xá đã thấy Dương Phàm bê bình nước nóng từ ngoài vào. Thời tiết quá lạnh, chúng tôi ở phía bắc, điều kiện cơ sở vật chất của trường kém, ký túc xá cũng không có máy sưởi, mọi người chỉ có thể dựa vào túi nước ấm và các loại bình giữ nhiệt để vượt qua mùa đông giá rét.
Dương Phàm đặt bình nước nóng giữa phòng: “Mọi người ai cần nước nóng thì lấy của tôi, lấy đầy một bình dù sao cũng không sử dụng hết.”
Lý Tuyết vui vẻ nói: “Trưởng phòng đại nhân, lát nữa tui muốn pha ly sữa bột.”
Vi Vi ngồi trên giường nhìn Dương Phàm lấy túi giữ ấm màu đỏ bên cạnh gối nằm ra, vặn nắp chuẩn bị đổ đầy nước bóng vào.
Dương Phàm sợ văng nước ra ngoài nên cầm một cái chậu đặt trên đất.
“Túi chườm nóng của các cậu đâu? Có cần lấy không tôi rót cùng luôn.”
Vi Vi cố tình giở giọng mỉa mai: “Chúng tôi không dám lãng phí thời gian của ‘học sinh giỏi’, dù sao thì thời gian của ngài là tính bằng từng giây từng phút, nếu lỡ vì rót túi nước nóng cho chúng tôi mà ảnh hưởng đến ngài thi cử không tốt thì chúng tôi gánh tội không nổi.”
Nhìn vẻ mặt Dương Phàm lúng túng, tôi chủ động đưa túi chườm nóng của mình cho cô ấy: “Vậy làm phiền trưởng phòng đại nhân, rót giúp tôi với.”
Dương Phàm đưa tay nhận túi chườm nóng của tôi, cẩn thận rót đầy nước vào rồi trả lại tôi, dường như cô ấy cố ý tránh mắt tôi, cả quá trình làm không nhìn tôi.
Vi Vi lắc đầu tỏ ý tôi không nên nhận lòng tốt của Dương Phàm, cô ấy đã khẳng định 100% Dương Phàm là người cố tình làm ướt đệm giường của tôi. Chính là vì làm việc trái lương tâm nên mới muốn tìm cách đền bù, ngày thường Dương Phàm đến chào hỏi chúng tôi một tiếng cũng cảm thấy mất thời gian.
Rót xong túi chườm cho tôi, Dương Phàm bắt đầu rót vào túi chườm màu đỏ của mình, cô hướng bình nước vào miệng túi chườm, bắt đầu đổ nước vào đó, nào ngờ nước nóng chảy tràn ra ngoài làm bỏng tay chân Dương Phàm, cô hét lên ném bình nước nóng xuống. Nước nóng bắn lên chân Vi Vi, hai người đồng thanh hét toáng lên, rú lên như quỷ khóc sói gào.
Vi Vi không bận tâm thể diện Dương Phàm, nén đau lớn tiếng: “Cậu… cậu định giết tôi sao? Đồ độc ác, trước thì đổ nước lên đệm Tĩnh Tĩnh, giờ thì đổ nước nóng lên chân tôi…”
Giọng Dương Phàm còn to hơn Vi Vi, tay cô bị bỏng đỏ bừng lên, phẫn nộ nhìn Vi Vi: “Đã đến thế này rồi, cậu đừng có gào nữa được không, mau đi theo tôi!”
Dương Phàm gầm lên làm Vi Vi hoảng sợ, thế mà lại ngoan ngoãn đi theo cô ấy ra ngoài.
Dương Phàm kéo Vi Vi vào toilet, ra lệnh cô để chân bị bỏng dưới vòi nước. Vi Vi làm theo, Dương Phàm vặn vòi nước ra, nước lạnh xối vào chân Vi Vi, cô cũng rửa bàn tay bị bỏng dưới nước lạnh.
Dương Phàm từ nhỏ đã nhìn cha mẹ hấp bánh bao nên có thể xem như ‘thân chinh bách chiến’, có thể nói số lần bị bỏng không thể đếm nổi trên mười đầu ngón tay, mỗi lần bị bỏng mẹ cô đều cho cô ngâm tay vào nước lạnh để làm dịu vùng bị bỏng. Dương Phàm còn bé đã tự mình học được rất nhiều điều.
Sau khi dội nước lạnh khoảng 20 phút, Dương Phàm tắt vòi nước, nhìn xuống phần bị bỏng của Vi Vi thấy không còn đỏ như trước, lạnh lùng ra lệnh: “Được rồi, rút chân về đi.”
Vi Vi bị hoảng cũng nghe lời rụt chân lại.
Quay về ký túc xá, Dương Phàm lấy thuốc trị bỏng ném cho Vi Vi để cô bôi vết thương.
“Cái này thì bôi thế nào chứ?” Vi Vi giận dỗi hỏi, nhưng vẫn nhận lấy thuốc Dương Phàm đưa cho.
“Cậu tự đọc hướng dẫn sử dụng trên hộp.”
Đệm ướt một mảng to vậy chỉ có thể phơi cho khô. Đêm nào tôi cũng chui vào giường các bạn cùng phòng ngủ cùng, nằm chung vậy tôi không tài nào ngủ được, cứ lăn qua lộn lại. Ngày hôm sau dậy đầu óc mơ mơ màng màng đi học, trong đầu như một đống hồ nhão nhoét, không thể nào tập trung chú ý, cũng không nghĩ ra được gì, làm bài mắt nổ đom đóm.
Vi Vi đưa cho tôi tất cả café mà cô dành dụm được, nhưng tôi thử nhiều cách từ uống café, ấn nhân trung, xoa dầu lên huyệt thái dương vẫn không thể kiềm được mà ngã gục xuống bàn.
Trên bục giảng cô giáo Anh văn say sưa nói, nước miếng tung bay, tôi dưới này ngủ quên trời đất, còn cất tiếng ngáy.
“Lý An Tĩnh? Em có ý kiến gì với cô sao?” Cô Vương Nhã Quân gõ bàn tôi, nói với vẻ ấm ức.
Từ sau sự cố đọc thuộc lòng đoạn văn tiếng Anh năm 11, cô luôn chú ý đến tôi. Khi lên lớp luôn thích gọi tôi trả lời câu hỏi, tôi cũng rất phối hợp tích cực trả lời, nghiêm túc nghe giảng. Nhưng mà bây giờ cả tiết học tôi đều nằm ngủ, cô Vương Nhã Quân tội nghiệp đứng trên bục giảng biểu diễn một mình. Cô liên tục đặt câu hỏi nhưng không ai trả lời. Dương Phàm thì sau khi thường xuyên trả lời câu hỏi bị các bạn phàn nàn thì đã học cách phản kháng trong im lặng.
Lâm Lỗi đẩy mạnh đánh thức tôi dậy. Nhưng tôi thật sự quá mệt, bị Lâm Lỗi đẩy còn tức giận vì bị đánh thức, quay đầu qua bên kia tiếp tục ngủ.
Vương Nhã Quân tức tối giậm mạnh chân, tiếng giày cao gót dẫm xuống sàn xi măng kêu cộc cộc, cô cất tiếng gọi: “Lý An Tĩnh!’
Tôi còn tưởng giáo viên trong mơ điểm danh, mơ màng đáp lại: “Dạ có!”
Cả lớp cuời vang, lần này Lâm Lỗi không đẩy tôi nữa mà đạp thẳng lên chân tôi, lực khá mạnh tôi đau cả chân.
Tôi ‘ai da’ ngồi thẳng dậy, vừa ngẩng lên đã nhìn thấy ánh mắt thất vọng của cô Vương Nhã Quân.
“Bạn Lý An Tĩnh, nếu em không hài lòng với cô thì có thể nói thẳng, đừng phản kháng tiêu cực như vậy. Em biết cô rất coi trọng em, vẫn luôn cho rằng em…”
Tôi nghe như lọt vào sương mù, ngơ ngác nhìn cô Vương Nhã Quân: “Dạ cô, em không hiểu, cô đang nói gì vậy ạ?”
Dáng vẻ cô Vương Nhã Quân rất tổn thương, nhìn tôi khẽ lắc đầu, tiếp tục đi lên bục giảng giảng tiếp phần định ngữ.
Thời gian sau đó, tôi không dám ngủ tiếp, cố gắng chống đỡ tinh thần lên, mơ màng kiên trì đến hết giờ học. Chờ cô Vương Nhã Quân đi rồi, tôi lập tức nằm tựa lên bàn ngủ tiếp.
Kết quả của việc này là lần thi khảo sát chất lượng đầu tiên của năm 12 vào hôm thứ bảy tôi làm rất tệ. Đây cũng là thành tích tệ nhất từ khi tôi chuyển về trường Thời Nam.
Sau khi có điểm, thứ tự tôi rớt thẳng xuống 50 hạng, điều này làm tất cả giáo viên bao gồm giáo viên chủ nhiệm, giáo viên bộ môn đều kinh ngạc, bạn bè trong lớp cũng bàn tán xôn xao khi không có tôi. Nhưng tôi lại không hề buồn, bởi vì mỗi lần thi đều phải đứng nhất là một việc rất áp lực, lúc nào bản thân cũng phải căng thẳng, đầy áp lực, không thể có sai lầm, không thể lơ là, không thể làm thầy cô và gia đình thất vọng… Lần thất bại bất ngờ này ngược lại làm tôi thở dài nhẹ nhõm, không cần duy trì huyền thoại đứng đầu lớp, không cần tạo áp lực lớn như thế cho bản thân.
Tôi thà là một học sinh bình thường, điểm số tầm trung nhưng vui vẻ vô tư lự, không cần bị người khác chú ý quá mức, cũng không cần lo thi không tốt sẽ làm người khác thất vọng. Sau đó ở nơi mọi người không nhìn thấy sẽ lặng lẽ cố gắng, một thời khắc nào đó sẽ bùng nổ khiến mọi người kinh ngạc.
Tuy chưa chính thức bước vào đời nhưng các bạn trong lớp rất thực tế, vì tôi thi không tốt nên mấy người trước kia tìm tôi hỏi bài giờ thay đổi mục tiêu, cầm bài thi vây quanh người đứng nhất Dương Phàm ở bàn bên. Thậm chí có người còn nói sau lưng: “lần này Lý An Tĩnh thật sự thua rồi, còn rớt đến 50 hạng, Dương Phàm vẫn ổn định.”
“Cậu không thấy sao? Gần đây cô ấy đi học toàn ngủ, sa đọa rồi, có lẽ không cứu vãn nổi.”
“Xem ra ‘thánh học’ chuyển từ thành phố lớn đến cũng chỉ có thế, một lần thi đã lộ nguyên hình.”
“Cậu nhỏ tiếng thôi, coi chừng cô ấy nghe thấy.”
Đối với những lời bàn tán “gió chiều nào theo chiều ấy” tôi không hề bận tâm.
Tối hôm có kết quả thi, thầy chủ nhiệm Đỗ Uy gọi tôi ra nói chuyện, tuy không phê bình nghiêm khắc nhưng từng câu từng chữ đều lộ vẻ thất vọng. Đầu tiên là nói với tôi những lời nghiêm túc thấm thía, không gì khác hơn là tầm quan trọng của kỳ thi tuyển sinh đại học, thái độ của tôi với việc học trong thời gian gần đây. Cuối cùng là nhắc tôi phải suy ngẫm lại nguyên nhân lần thất bại này, tổng kết kinh nghiệm, rút ra bài học, tranh thủ phát huy thực lực ở kỳ thi tiếp theo.
Tôi quay về chỗ ngồi, mở bài thi đã được phát ra, những dấu thập đỏ nhìn ghê người. Một ánh mắt quan tâm lẫn tò mò hướng đến, tôi ngẩng lên, người đó tuy quay vội đi ra vẻ thản nhiên nhưng tôi đã thấy, đó là Dương Phàm.
Tôi gấp bài thi lại, dụi dụi đôi mắt vừa xót vừa sưng húp. Tranh thủ lúc thầy chủ nhiệm đi họp lại tiếp tục nằm lên bàn ngủ. Tôi quá mệt mỏi, từng tế bào trong cơ thể như toát ra cơn buồn ngủ vô tận.
Tiết tự học tối kết thúc, tôi lê thân thể mệt mỏi cùng Vi Vi và Nhị Lỗi quay về ký túc xá. Đệm giường vẫn chưa khô nên đêm nay tôi lại ngủ cùng giường với Ngưu Thụy như trước.
“Ngày mai trời nắng, Tĩnh Tĩnh, cậu có thể phơi đệm giường rồi.” Lâm Lỗi nhìn mây và sương đã tan trong bầu trời đêm.
Tôi buồn ngủ không mở mắt ra nổi, chỉ im lặng gật đầu, ôm tay Vi Vi đi vào ký túc xá.
Vi Vi bênh vực tôi: “Tĩnh Tĩnh, sao thầy chủ nhiệm hỏi cậu không nói thật cho thầy biết tình hình?”
“Tình hình thực gì?”
“Thì là chuyện đệm giường cậu bị ướt đó, nếu không phải vậy thì cậu không cần ngủ cùng tụi tớ, cũng sẽ không mất ngủ, đi học lại ngủ gà ngủ gật, càng không có chuyện thất thường trong phòng thi.”
Tôi bực bội gãi đầu: “Thôi bỏ đi, chuyện này nói ra phiền phức lắm, hơn nữa đây chỉ là kỳ thi thôi, đâu phải thi đại học.”
Vi Vi: “Vậy cậu thà bị người ta nói thế sao? Nếu tớ là cậu thì không chịu nổi cơn tức này.”
“Miệng là trên mặt người ta, họ muốn nói gì thì họ nói thôi, tớ không để bụng.”
“Tĩnh Tĩnh, cậu đúng là rộng lượng, ngưỡng mộ ngưỡng mộ. Nhưng cậu không muốn điều tra ra người làm đệm cậu ướt sao? Nếu sau này lại có chuyện khác phát sinh thì sao?”
Lâm Lỗi cũng nói: “Vi Vi nói có lý, nếu chuyện này là vô ý thì không sao, nhưng mà nếu có người cố tình làm vậy thì khá phiền phức.”
Vi Vi tiếp tục thêm mắm dặm muối: “Lần này là đổ nước lên đệm, lần sau còn giở trò gì đa dạng hơn, nghĩ thôi đã thấy sợ!”
Bị hai cô ấy nói vậy, tôi cũng bắt đầu thấy lo.
“Vậy… giờ làm sao? Bây giờ chúng ta không thể tìm ra sao nước lại đổ lên đó mà?”
Vi Vi quay đầu nhìn một bóng người mờ mờ phía xa, chắc chắn: “Tám mươi chín mươi phần trăm là cô ta.”
“Ai?” Tôi và Lâm Lỗi cùng quay đầu nhìn lại.
Bóng người đó càng lúc càng gần chúng tôi, cô ấy cúi đầu đi từng bước đến gần chúng tôi, là Dương Phàm.
“Trưởng phòng đại nhân, sao hôm nay ngài lại về ký túc xá sớm thế?” Vi Vi cố tình hỏi, lúc bình thường giờ này Dương Phàm còn ở lớp tự học, cứ phải đến gần đến giờ tắt đèn mới quay về ký túc xá.
Dương Phàm bình tĩnh nói: “Hôm nay về ký túc xá có việc.”
“Chuyện gì mà to tát đến mức để ‘học sinh giỏi’ phải bỏ việc học thế.”
Dương Phàm không để ý đến Vi Vi, liếc xéo cô, bước nhanh về trước.
Khi chúng tôi về đến ký túc xá đã thấy Dương Phàm bê bình nước nóng từ ngoài vào. Thời tiết quá lạnh, chúng tôi ở phía bắc, điều kiện cơ sở vật chất của trường kém, ký túc xá cũng không có máy sưởi, mọi người chỉ có thể dựa vào túi nước ấm và các loại bình giữ nhiệt để vượt qua mùa đông giá rét.
Dương Phàm đặt bình nước nóng giữa phòng: “Mọi người ai cần nước nóng thì lấy của tôi, lấy đầy một bình dù sao cũng không sử dụng hết.”
Lý Tuyết vui vẻ nói: “Trưởng phòng đại nhân, lát nữa tui muốn pha ly sữa bột.”
Vi Vi ngồi trên giường nhìn Dương Phàm lấy túi giữ ấm màu đỏ bên cạnh gối nằm ra, vặn nắp chuẩn bị đổ đầy nước bóng vào.
Dương Phàm sợ văng nước ra ngoài nên cầm một cái chậu đặt trên đất.
“Túi chườm nóng của các cậu đâu? Có cần lấy không tôi rót cùng luôn.”
Vi Vi cố tình giở giọng mỉa mai: “Chúng tôi không dám lãng phí thời gian của ‘học sinh giỏi’, dù sao thì thời gian của ngài là tính bằng từng giây từng phút, nếu lỡ vì rót túi nước nóng cho chúng tôi mà ảnh hưởng đến ngài thi cử không tốt thì chúng tôi gánh tội không nổi.”
Nhìn vẻ mặt Dương Phàm lúng túng, tôi chủ động đưa túi chườm nóng của mình cho cô ấy: “Vậy làm phiền trưởng phòng đại nhân, rót giúp tôi với.”
Dương Phàm đưa tay nhận túi chườm nóng của tôi, cẩn thận rót đầy nước vào rồi trả lại tôi, dường như cô ấy cố ý tránh mắt tôi, cả quá trình làm không nhìn tôi.
Vi Vi lắc đầu tỏ ý tôi không nên nhận lòng tốt của Dương Phàm, cô ấy đã khẳng định 100% Dương Phàm là người cố tình làm ướt đệm giường của tôi. Chính là vì làm việc trái lương tâm nên mới muốn tìm cách đền bù, ngày thường Dương Phàm đến chào hỏi chúng tôi một tiếng cũng cảm thấy mất thời gian.
Rót xong túi chườm cho tôi, Dương Phàm bắt đầu rót vào túi chườm màu đỏ của mình, cô hướng bình nước vào miệng túi chườm, bắt đầu đổ nước vào đó, nào ngờ nước nóng chảy tràn ra ngoài làm bỏng tay chân Dương Phàm, cô hét lên ném bình nước nóng xuống. Nước nóng bắn lên chân Vi Vi, hai người đồng thanh hét toáng lên, rú lên như quỷ khóc sói gào.
Vi Vi không bận tâm thể diện Dương Phàm, nén đau lớn tiếng: “Cậu… cậu định giết tôi sao? Đồ độc ác, trước thì đổ nước lên đệm Tĩnh Tĩnh, giờ thì đổ nước nóng lên chân tôi…”
Giọng Dương Phàm còn to hơn Vi Vi, tay cô bị bỏng đỏ bừng lên, phẫn nộ nhìn Vi Vi: “Đã đến thế này rồi, cậu đừng có gào nữa được không, mau đi theo tôi!”
Dương Phàm gầm lên làm Vi Vi hoảng sợ, thế mà lại ngoan ngoãn đi theo cô ấy ra ngoài.
Dương Phàm kéo Vi Vi vào toilet, ra lệnh cô để chân bị bỏng dưới vòi nước. Vi Vi làm theo, Dương Phàm vặn vòi nước ra, nước lạnh xối vào chân Vi Vi, cô cũng rửa bàn tay bị bỏng dưới nước lạnh.
Dương Phàm từ nhỏ đã nhìn cha mẹ hấp bánh bao nên có thể xem như ‘thân chinh bách chiến’, có thể nói số lần bị bỏng không thể đếm nổi trên mười đầu ngón tay, mỗi lần bị bỏng mẹ cô đều cho cô ngâm tay vào nước lạnh để làm dịu vùng bị bỏng. Dương Phàm còn bé đã tự mình học được rất nhiều điều.
Sau khi dội nước lạnh khoảng 20 phút, Dương Phàm tắt vòi nước, nhìn xuống phần bị bỏng của Vi Vi thấy không còn đỏ như trước, lạnh lùng ra lệnh: “Được rồi, rút chân về đi.”
Vi Vi bị hoảng cũng nghe lời rụt chân lại.
Quay về ký túc xá, Dương Phàm lấy thuốc trị bỏng ném cho Vi Vi để cô bôi vết thương.
“Cái này thì bôi thế nào chứ?” Vi Vi giận dỗi hỏi, nhưng vẫn nhận lấy thuốc Dương Phàm đưa cho.
“Cậu tự đọc hướng dẫn sử dụng trên hộp.”
Bình luận facebook