Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 33
Biệt thự Violet
- Tiếp đó thế nào? - Thảo Anh hào hứng
- Hắn ko tin là tớ nói thật, hắn một mực nói người sáng nay cúp điện thoại của hắn là tớ. Nên tớ đưa điện thoại cho hắn để hắn kiểm tra và rồi sao đó như thế nào cậu cũng biết rồi đó - Nó ôm con gấu bông tươi cười nói
- Haha chắc lúc đó vui lắm. Thật tiếc quá tớ lại ko được chứng kiến cảnh khuôn mặt buồn cười của Hoàng Quân. - Thảo Anh tỏ vẻ tiếc nuối
- Mà cậu cũng cao tay thật, dám xưng bà nội với hắn luôn, cũng may là hắn ko biết cậu là ai nếu ko cậu tiêu rồi - Nó vui vẻ nói
- Ừm đúng là may thật. Mà nè bộ chiều nay cậu định đến đó thật hả? - Thảo Anh chống càm nhìn nó nói
- Ừm
- Cậu ko sợ Hoàng Quân sẽ trả thù cậu sao?
- Tại sao phải sợ chứ? Dù gì tớ đâu có tội gì đâu, mà người đắc tội với hắn là cậu chứ đâu phải tớ. Cùng lắm tớ khai ra là cậu thôi - Nó tươi tỉnh nói
- Này bạn bè thế sao hả? Cho cậu chết nè, chết nè - Vừa nói Thảo Anh vừa lấy gối đập vào người nó
- Thôi thôi tớ đùa chút mà - Nó lấy tay đỡ
- Coi như cậu biết điều - Thảo Anh khoanh tay,ngẩng mặt - Này trả lời cậu hỏi tớ mau, cậu có kế hoạch đối phó hắn chưa?
- Ờ......ừm......chưa có - Sau một hồi suy nghĩ nó phán một câu xanh rờn mém chút nữa là Thảo Anh té xỉu rồi
- Hiaz!!!!!!! Như vậy là ko được rồi......thôi được coi như lần này tớ sẽ hi sinh giúp cậu một lần vậy - Thảo Anh nháy mắt nói
- Cậu định bày trò gì nữa đây? - Nó than thở, bởi vì mỗi lần Thảo Anh ra tay thì mọi chuyện đều rối tung lên khiến nó và Thùy Dương ko biết bao nhiêu lần phải đi thu gom tàn cuộc của nhỏ. Lần này nhỏ lại đòi giúp ko khéo nó lại phải chịu khổ nữa cho xem
- Ko có gì đâu chỉ cần cậu làm theo sự chỉ dẫn của tớ là được hà- Thảo Anh xoa xoa chiếc càm, khuôn mặt gian xảo nói
Nó thì ko biết nói gì hơn là làm theo lời của nhỏ, bởi nó biết nếu có ngăn thì Thảo Anh vẫn cứ làm theo ý muốn của mình thôi. Mà người duy nhất ngăn được Thảo Anh thì đang ngoài vùng phủ sóng (Thùy Dương đó). Nên nó đành ngậm đắng nuốt cay thôi
Chiều nó xách xe chạy đến tiệm bánh Smile để xin nghỉ một hôm, thì khi đến nơi tiệm đã đóng cửa (-_-). Thế là nó đành viết một mẩu giấy bỏ vào hòm thư của tiệm xong nó đạp xe chạy lên trường. Từ trường đến tiệm bánh phải đi hết 6km, nó thì lại chạy bằng xe đạp nên lúc đến trường thì nó cũng muốn xỉu rồi. Ấy vậy mà lúc trên đường đi lại đụng mặt với hắn chứ. Ko hiểu sao mỗi lần nó đang trong tình trạng dở khóc dở cười hay lúc nó mong ko gặp phải hắn thì hắn luôn xuất hiện giống như một vong hồn lúc nào cũng bám lấy nó ( Tg: Ghét của nào trời trao của đó đó nha). Hắn ko thương xót nó thì thôi còn thách thức nó chạy đua với hắn khiến nó ko chết đột quỵ (chạy có 6km mà đột quỵ trí tưởng tượng ghê thật) thì cũng chết vì.....tức.
Cuối cùng sau một đoạn đường dài đầy gian nan thử thách nó cũng đến nơi. Điều đầu tiên đập vào mắt nó là hắn đang tựa lưng vào chiếc xe hơi của hắn nhếch mép cười khinh bỉ nó, khiến nó dù tức muốn bốc khói luôn cũng phải cố nhịn làm điệu bộ tươi cười với. Đến khi hắn đi nó mới dám chửi (chơi tiểu nhân quá) thì đt của nó chợt vang lên
- Alo
- Nè cậu nhớ lời tớ nói nè, tớ đã tìm hiểu và biết được Hoàng Quân đã ra lệnh cho toàn đội bóng là hôm nay ko cho bất cứ đội cổ vũ nào đi theo hết với lại theo nguồn tin của tớ thì tớ được biết thì hắn còn nói là hôm nay mọi thành viên trong đội phải ra sức sai biểu hành hạ cậu đó......tớ định theo để hỗ trợ nhưng mà hình như hắn biết trước kế hoạch của tớ hay sao hay nên tớ ko tài nào đến đó được thôi cậu bảo trọng nhé Bảo Ngọc có gì tớ sẽ mua hoa đến viếng mộ cậu thường xuyên nếu cậu có chết nhé, tạm biệt ..............Tút tút tút - Thảo Anh tuôn một lèo xong cúp máy cái rụp
Còn nó thì cứng đờ luôn.......thế là xong người cuối cùng giúp nó hóa ra phút cuối lại phải bỏ cuộc. Tất cả là tại hắn, đúng chính tại do hắn mà ra. Nó cầm chặt điện thoại trong tay hét lớn:
- ĐẶNG HOÀNG QUÂN TỐT NHẤT CẬU HÃY GIỮ LẤY MÌNH ĐI NẾU KO KHI CÓ CƠ HỘI NHẤT ĐỊNH TÔI SẼ BẮT CẬU TRẢ GIÁ
Nó lê xác đến sân bóng, một đám con trai đang ngồi đó hình như đang chờ nó thì phải. Nó vừa mới bước vào thì hắn đã lên tiếng:
- Làm việc thật là chậm chạp mà, từ nhà xe đến đây mà mất gần 20 phút, xem ra phải đổi tên cho cô là Rùa mới được
- Có mi mới là Rùa đó - Nó nhép miệng giọng nói vừa đủ nó nghe
- Cô vừa nói cái gì? - Hắn quay lại
- Ko....ko tôi nào dám - Nó xua tay chối
- Bảo Ngọc em làm gì ở đây vậy - Quốc Phong từ ngoài cửa tiến vào theo sau là Hạo Thiên và Trọng Kỳ
- Em....em.....em - Nó ấp úng ko biết giải thích thế nào thì Hạo Thiên xen vào
- Bạn ấy mới gia nhập vào Hội học sinh, nên Quân giao cho cô ấy phục vụ đội bóng
- Phục vụ đội bóng sao? Có đúng vậy Bảo Ngọc? - Quốc Phong ngạc nhiên
- À....ừm trên lý thuyết thì đúng là như thế - Nó cúi mặt xuống nói giống như người có lỗi
- Mọi người đến rồi à. Vào trong để tôi còn giới thiệu người mới chứ - Hắn bước đến nói
Cả 3 người họ ko nói gì bước đi theo sau hắn, còn nó thì cũng định đi theo thì đt của nó chợt có tin nhắn nó mở ra xem:
[ Tớ vừa nghe Thảo Anh kể về việc anh hai tớ giao cho cậu nhiệm vụ phục vụ đội bóng. Chắc cậu cũng biết về cái tật thích chọc phá con gái của cái câu lạc bộ quái quỷ đó rồi phải ko? Vì cậu là bạn tốt của tớ nên tớ phản bội anh hai tớ một lần tiết lộ cho cậu 1 bí mật là: anh hai tớ rất ghét đồ cay. Mà nếu đã đá bóng thì chắc chắn phải khát nước vậy nên........cậu tự tìm kế hoạch ứng phó đi nha
Thùy Dương]
- Hả? Là sao? - Nó gãi gãi đầu rồi cất đt vào túi
Sau khi được giới thiệu hết sức trịnh trọng của........hắn, mọi người bắt đầu tập luyện. Nhưng đúng hơn là nó tập luyện, mọi người đá bóng mà toàn đá ra ngoài có khi ra xa hàng chục mét rồi bắt nó đi nhặt mang về (t/g: cái này giống kiểu huấn luyện d** quá). Nó phải chạy hụt hơi luôn, còn hắn thì luôn miệng nói này nói nọ khiến nó ức lắm nhưng phải cố nhịn. Đến khi giải lao thì lại bắt nó đi nhặt rác toàn sân, có nhiều người trong đội thấy nó tội quá cũng ko muốn chọc phá. 3 anh chàng hotboy kia thì cũng tội cho nó lắm nhiều lần lên tiếng can ngăn hắn nhưng hắn lại lấy chức vụ của mình ra làm bọn họ có muốn giúp cũng ko được.
- Đến đây - Hắn vỗ tay kêu nó
Nó lê xác đến ỉu xìu nói:
- Có chuyện gì?
- Cô đi mua nước cho mọi người uống đi - Hắn tươi tỉnh nói
- Uk........khoan đã tiền đâu? - Nó chợt nhớ ra điều gì quay lại nói
- Cô lấy tiền của cô trước đi, ngày mai hội sẽ trả lại tiền cho cô
- Hả?????
- Có ý kiến ? - Hắn nhướn mày nói
- Ko - nói xong nó bước đi
Trên đường đi
- Cái tên ôn thần, đồ con rùa đáng chết, đồ âm hồn bất tán......bla bla bla.......- Nó vừa đi vừa rủa hắn
Hắn:
- Hắt xì.........
- Cậu có sao ko Quân? - Hạo Thiên lo lắng hỏi
- Ko sao, ko biết tại sao trong lòng lại bất an, bực bội đến vậy giống như có người nói xấu sau lưng mình vậy - Hắn nhíu mày nói
(t/g: thì đúng là như vậy mà!!!!!)
Nó đi đến canteen trường, mua 6 chai nước suối Aquafina, 3 chai C2 và 1 chai Sting theo yêu cầu của mọi người. Tính tiền xong chợt nó thấy bên cạnh đó có 1 chai tương ớt. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu nó
"Đúng rồi, con Rùa đó rất ghét đồ cay. Được rồi đợt này chị sẽ cho em yêu món đồ cay luôn. Ko biết chừng sẽ nhớ tới già luôn đó chứ"
Nó liền mua thêm 1 chai tương ớt loại cay nhất xong nó bước ra khỏi canteen. Nhẹ nhàng mở nắp chai nhưng ko để nó rời ra sau đó nó mở nắp chai tương ớt dốc toàn bộ vào trong chai Sting. Loại nước tương rất đặc biệt, nó là ở thể lỏng nhưng lại cay hơn ớt thường gấp nhiều lần được dùng để làm món kim chi cho một số học sinh người hàn quốc, đầu bếp thường dùng rất ít vì độ cay của nó quá kinh khủng nhưng lần này nó lại đổ toàn bộ vào chai nước ngọt (T/g: xem ra hắn đợt này khó sống oy)
- Nè - Nó đứa chai Sting cho hắn sau khi phân phát nước cho mọi người
- Mua có nhiêu đó nước thôi cũng lâu - hắn nhận chai Sting từ nó miệng nói
"Ừm nói cho nhiều vô đi em để lát hồi chị xem em còn sức để nói chuyện ko?' - Vừa nói nó vừa cười thầm trong lòng
Hắn cầm chai Sting tự nhiên thấy trong lòng bất an. Chai Sting này khác với chai nước ngọt mà hắn từng uống, nước bên ngoài độ lạnh đã ko còn là bao, nước lạnh đóng quanh thành chai rất nhiều chứng tỏ, trong thời gian từ canteen vào đây đã dừng một đoạn. Còn nữa nước ngọt bên trong nó cứ mờ mờ ảo ảo làm sao, nước có màu đỏ hơn rất nhiều. Nhưng tiếc là ko có ai uống Sting nếu ko hắn đã mượn và kiểm chứng coi chai này và chai khác có khác nhau hay ko.
- Cô uống đi - Hắn quăng chai Sting về phía nó
- Sao....sao...anh kêu tôi uống? - Nó chột dạ
"Chẳng lẽ hắn biết mình chơi hắn nên hắn cố tình giở chiêu Gậy ông đập lưng ông. Ko đúng lúc đó có ai ở đó đâu, thôi được đã phóng lao thì phải theo lao"
- Thôi được nhưng tôi nói trước, tôi uống hết có khát thì đừng bắt tôi chạy đi mua nha
Nói xong nó định mở nắp chai ra uống trong lòng ko ngừng cầu trời lại phật thì:
- Khoan - Hắn lấy chai nước Sting lại, nó vui mừng đến mức muốn chạy đến ôm hắn....ý nhầm bắt tay cảm ơn hắn
- Có chuyện gì vậy thiếu gia? - Nó tươi cười nói
- Tiền tôi mua tôi uống - Nói xong hắn uống một hơi
- Sặc.....!!!!! Cái quái quỷ gì thế này? Ọe...- Hắn ho sặc sụa, mặt từ hồng hào chuyển sang trắng bệch rồi từ trắng bệch chuyển sang xanh (Giống con tắc kè bông quá). Cái thứ nước mới uống vào thì ngọt nhưng đến sau thì cay xé miệng, hai thứ đó hợp lại làm thành cái thứ mà hắn vừa cho vào miệng
- Bảo Ngọc em cho Quân uống gì thế? - Hạo Thiên và Trọng Kỳ chạy đến đỡ hắn
- Sting - Nó nói tỉnh bơ
- Em nói Sting sao? Nhưng anh lại ngửi thấy mùi tương ớt trong này - Trọng Kỳ cầm chai Sting nói
- Thôi chết! chắc bà hàng nước bả bán đồ dỏm rôi. Chậc chậc tại sao lại vì lợi nhuận mà làm như thế. Tội nghiệp thiếu gia quá - Nó nói làm giọng vẻ thương xót
- Cô.....d...ám....chơi tôi - Hắn cố gắng gượng nói vài từ
- Tôi nào dám - Nó tươi tỉnh nói
Hắn thì ko thể chịu nổi nữa, cứ nghĩ đến thứ nước mình vừa uống là hắn lại nôn ra ngoài. Cuối cùng Trọng Kỳ Hảo Thiên và Quốc Phong phải đưa hắn đi bệnh viện. Đội bóng được nghĩ sớm, và người vui nhất là nó. Đi trên đường nó tung tăng, cố gắng phóng xe nhanh nhất có thể đến nhà Thảo Anh nó thật muốn kể cho nhỏ nghe về chuyện hôm nay nhưng............
----------------------------------------Chap này zui ko mọi người----------------------
- Tiếp đó thế nào? - Thảo Anh hào hứng
- Hắn ko tin là tớ nói thật, hắn một mực nói người sáng nay cúp điện thoại của hắn là tớ. Nên tớ đưa điện thoại cho hắn để hắn kiểm tra và rồi sao đó như thế nào cậu cũng biết rồi đó - Nó ôm con gấu bông tươi cười nói
- Haha chắc lúc đó vui lắm. Thật tiếc quá tớ lại ko được chứng kiến cảnh khuôn mặt buồn cười của Hoàng Quân. - Thảo Anh tỏ vẻ tiếc nuối
- Mà cậu cũng cao tay thật, dám xưng bà nội với hắn luôn, cũng may là hắn ko biết cậu là ai nếu ko cậu tiêu rồi - Nó vui vẻ nói
- Ừm đúng là may thật. Mà nè bộ chiều nay cậu định đến đó thật hả? - Thảo Anh chống càm nhìn nó nói
- Ừm
- Cậu ko sợ Hoàng Quân sẽ trả thù cậu sao?
- Tại sao phải sợ chứ? Dù gì tớ đâu có tội gì đâu, mà người đắc tội với hắn là cậu chứ đâu phải tớ. Cùng lắm tớ khai ra là cậu thôi - Nó tươi tỉnh nói
- Này bạn bè thế sao hả? Cho cậu chết nè, chết nè - Vừa nói Thảo Anh vừa lấy gối đập vào người nó
- Thôi thôi tớ đùa chút mà - Nó lấy tay đỡ
- Coi như cậu biết điều - Thảo Anh khoanh tay,ngẩng mặt - Này trả lời cậu hỏi tớ mau, cậu có kế hoạch đối phó hắn chưa?
- Ờ......ừm......chưa có - Sau một hồi suy nghĩ nó phán một câu xanh rờn mém chút nữa là Thảo Anh té xỉu rồi
- Hiaz!!!!!!! Như vậy là ko được rồi......thôi được coi như lần này tớ sẽ hi sinh giúp cậu một lần vậy - Thảo Anh nháy mắt nói
- Cậu định bày trò gì nữa đây? - Nó than thở, bởi vì mỗi lần Thảo Anh ra tay thì mọi chuyện đều rối tung lên khiến nó và Thùy Dương ko biết bao nhiêu lần phải đi thu gom tàn cuộc của nhỏ. Lần này nhỏ lại đòi giúp ko khéo nó lại phải chịu khổ nữa cho xem
- Ko có gì đâu chỉ cần cậu làm theo sự chỉ dẫn của tớ là được hà- Thảo Anh xoa xoa chiếc càm, khuôn mặt gian xảo nói
Nó thì ko biết nói gì hơn là làm theo lời của nhỏ, bởi nó biết nếu có ngăn thì Thảo Anh vẫn cứ làm theo ý muốn của mình thôi. Mà người duy nhất ngăn được Thảo Anh thì đang ngoài vùng phủ sóng (Thùy Dương đó). Nên nó đành ngậm đắng nuốt cay thôi
Chiều nó xách xe chạy đến tiệm bánh Smile để xin nghỉ một hôm, thì khi đến nơi tiệm đã đóng cửa (-_-). Thế là nó đành viết một mẩu giấy bỏ vào hòm thư của tiệm xong nó đạp xe chạy lên trường. Từ trường đến tiệm bánh phải đi hết 6km, nó thì lại chạy bằng xe đạp nên lúc đến trường thì nó cũng muốn xỉu rồi. Ấy vậy mà lúc trên đường đi lại đụng mặt với hắn chứ. Ko hiểu sao mỗi lần nó đang trong tình trạng dở khóc dở cười hay lúc nó mong ko gặp phải hắn thì hắn luôn xuất hiện giống như một vong hồn lúc nào cũng bám lấy nó ( Tg: Ghét của nào trời trao của đó đó nha). Hắn ko thương xót nó thì thôi còn thách thức nó chạy đua với hắn khiến nó ko chết đột quỵ (chạy có 6km mà đột quỵ trí tưởng tượng ghê thật) thì cũng chết vì.....tức.
Cuối cùng sau một đoạn đường dài đầy gian nan thử thách nó cũng đến nơi. Điều đầu tiên đập vào mắt nó là hắn đang tựa lưng vào chiếc xe hơi của hắn nhếch mép cười khinh bỉ nó, khiến nó dù tức muốn bốc khói luôn cũng phải cố nhịn làm điệu bộ tươi cười với. Đến khi hắn đi nó mới dám chửi (chơi tiểu nhân quá) thì đt của nó chợt vang lên
- Alo
- Nè cậu nhớ lời tớ nói nè, tớ đã tìm hiểu và biết được Hoàng Quân đã ra lệnh cho toàn đội bóng là hôm nay ko cho bất cứ đội cổ vũ nào đi theo hết với lại theo nguồn tin của tớ thì tớ được biết thì hắn còn nói là hôm nay mọi thành viên trong đội phải ra sức sai biểu hành hạ cậu đó......tớ định theo để hỗ trợ nhưng mà hình như hắn biết trước kế hoạch của tớ hay sao hay nên tớ ko tài nào đến đó được thôi cậu bảo trọng nhé Bảo Ngọc có gì tớ sẽ mua hoa đến viếng mộ cậu thường xuyên nếu cậu có chết nhé, tạm biệt ..............Tút tút tút - Thảo Anh tuôn một lèo xong cúp máy cái rụp
Còn nó thì cứng đờ luôn.......thế là xong người cuối cùng giúp nó hóa ra phút cuối lại phải bỏ cuộc. Tất cả là tại hắn, đúng chính tại do hắn mà ra. Nó cầm chặt điện thoại trong tay hét lớn:
- ĐẶNG HOÀNG QUÂN TỐT NHẤT CẬU HÃY GIỮ LẤY MÌNH ĐI NẾU KO KHI CÓ CƠ HỘI NHẤT ĐỊNH TÔI SẼ BẮT CẬU TRẢ GIÁ
Nó lê xác đến sân bóng, một đám con trai đang ngồi đó hình như đang chờ nó thì phải. Nó vừa mới bước vào thì hắn đã lên tiếng:
- Làm việc thật là chậm chạp mà, từ nhà xe đến đây mà mất gần 20 phút, xem ra phải đổi tên cho cô là Rùa mới được
- Có mi mới là Rùa đó - Nó nhép miệng giọng nói vừa đủ nó nghe
- Cô vừa nói cái gì? - Hắn quay lại
- Ko....ko tôi nào dám - Nó xua tay chối
- Bảo Ngọc em làm gì ở đây vậy - Quốc Phong từ ngoài cửa tiến vào theo sau là Hạo Thiên và Trọng Kỳ
- Em....em.....em - Nó ấp úng ko biết giải thích thế nào thì Hạo Thiên xen vào
- Bạn ấy mới gia nhập vào Hội học sinh, nên Quân giao cho cô ấy phục vụ đội bóng
- Phục vụ đội bóng sao? Có đúng vậy Bảo Ngọc? - Quốc Phong ngạc nhiên
- À....ừm trên lý thuyết thì đúng là như thế - Nó cúi mặt xuống nói giống như người có lỗi
- Mọi người đến rồi à. Vào trong để tôi còn giới thiệu người mới chứ - Hắn bước đến nói
Cả 3 người họ ko nói gì bước đi theo sau hắn, còn nó thì cũng định đi theo thì đt của nó chợt có tin nhắn nó mở ra xem:
[ Tớ vừa nghe Thảo Anh kể về việc anh hai tớ giao cho cậu nhiệm vụ phục vụ đội bóng. Chắc cậu cũng biết về cái tật thích chọc phá con gái của cái câu lạc bộ quái quỷ đó rồi phải ko? Vì cậu là bạn tốt của tớ nên tớ phản bội anh hai tớ một lần tiết lộ cho cậu 1 bí mật là: anh hai tớ rất ghét đồ cay. Mà nếu đã đá bóng thì chắc chắn phải khát nước vậy nên........cậu tự tìm kế hoạch ứng phó đi nha
Thùy Dương]
- Hả? Là sao? - Nó gãi gãi đầu rồi cất đt vào túi
Sau khi được giới thiệu hết sức trịnh trọng của........hắn, mọi người bắt đầu tập luyện. Nhưng đúng hơn là nó tập luyện, mọi người đá bóng mà toàn đá ra ngoài có khi ra xa hàng chục mét rồi bắt nó đi nhặt mang về (t/g: cái này giống kiểu huấn luyện d** quá). Nó phải chạy hụt hơi luôn, còn hắn thì luôn miệng nói này nói nọ khiến nó ức lắm nhưng phải cố nhịn. Đến khi giải lao thì lại bắt nó đi nhặt rác toàn sân, có nhiều người trong đội thấy nó tội quá cũng ko muốn chọc phá. 3 anh chàng hotboy kia thì cũng tội cho nó lắm nhiều lần lên tiếng can ngăn hắn nhưng hắn lại lấy chức vụ của mình ra làm bọn họ có muốn giúp cũng ko được.
- Đến đây - Hắn vỗ tay kêu nó
Nó lê xác đến ỉu xìu nói:
- Có chuyện gì?
- Cô đi mua nước cho mọi người uống đi - Hắn tươi tỉnh nói
- Uk........khoan đã tiền đâu? - Nó chợt nhớ ra điều gì quay lại nói
- Cô lấy tiền của cô trước đi, ngày mai hội sẽ trả lại tiền cho cô
- Hả?????
- Có ý kiến ? - Hắn nhướn mày nói
- Ko - nói xong nó bước đi
Trên đường đi
- Cái tên ôn thần, đồ con rùa đáng chết, đồ âm hồn bất tán......bla bla bla.......- Nó vừa đi vừa rủa hắn
Hắn:
- Hắt xì.........
- Cậu có sao ko Quân? - Hạo Thiên lo lắng hỏi
- Ko sao, ko biết tại sao trong lòng lại bất an, bực bội đến vậy giống như có người nói xấu sau lưng mình vậy - Hắn nhíu mày nói
(t/g: thì đúng là như vậy mà!!!!!)
Nó đi đến canteen trường, mua 6 chai nước suối Aquafina, 3 chai C2 và 1 chai Sting theo yêu cầu của mọi người. Tính tiền xong chợt nó thấy bên cạnh đó có 1 chai tương ớt. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu nó
"Đúng rồi, con Rùa đó rất ghét đồ cay. Được rồi đợt này chị sẽ cho em yêu món đồ cay luôn. Ko biết chừng sẽ nhớ tới già luôn đó chứ"
Nó liền mua thêm 1 chai tương ớt loại cay nhất xong nó bước ra khỏi canteen. Nhẹ nhàng mở nắp chai nhưng ko để nó rời ra sau đó nó mở nắp chai tương ớt dốc toàn bộ vào trong chai Sting. Loại nước tương rất đặc biệt, nó là ở thể lỏng nhưng lại cay hơn ớt thường gấp nhiều lần được dùng để làm món kim chi cho một số học sinh người hàn quốc, đầu bếp thường dùng rất ít vì độ cay của nó quá kinh khủng nhưng lần này nó lại đổ toàn bộ vào chai nước ngọt (T/g: xem ra hắn đợt này khó sống oy)
- Nè - Nó đứa chai Sting cho hắn sau khi phân phát nước cho mọi người
- Mua có nhiêu đó nước thôi cũng lâu - hắn nhận chai Sting từ nó miệng nói
"Ừm nói cho nhiều vô đi em để lát hồi chị xem em còn sức để nói chuyện ko?' - Vừa nói nó vừa cười thầm trong lòng
Hắn cầm chai Sting tự nhiên thấy trong lòng bất an. Chai Sting này khác với chai nước ngọt mà hắn từng uống, nước bên ngoài độ lạnh đã ko còn là bao, nước lạnh đóng quanh thành chai rất nhiều chứng tỏ, trong thời gian từ canteen vào đây đã dừng một đoạn. Còn nữa nước ngọt bên trong nó cứ mờ mờ ảo ảo làm sao, nước có màu đỏ hơn rất nhiều. Nhưng tiếc là ko có ai uống Sting nếu ko hắn đã mượn và kiểm chứng coi chai này và chai khác có khác nhau hay ko.
- Cô uống đi - Hắn quăng chai Sting về phía nó
- Sao....sao...anh kêu tôi uống? - Nó chột dạ
"Chẳng lẽ hắn biết mình chơi hắn nên hắn cố tình giở chiêu Gậy ông đập lưng ông. Ko đúng lúc đó có ai ở đó đâu, thôi được đã phóng lao thì phải theo lao"
- Thôi được nhưng tôi nói trước, tôi uống hết có khát thì đừng bắt tôi chạy đi mua nha
Nói xong nó định mở nắp chai ra uống trong lòng ko ngừng cầu trời lại phật thì:
- Khoan - Hắn lấy chai nước Sting lại, nó vui mừng đến mức muốn chạy đến ôm hắn....ý nhầm bắt tay cảm ơn hắn
- Có chuyện gì vậy thiếu gia? - Nó tươi cười nói
- Tiền tôi mua tôi uống - Nói xong hắn uống một hơi
- Sặc.....!!!!! Cái quái quỷ gì thế này? Ọe...- Hắn ho sặc sụa, mặt từ hồng hào chuyển sang trắng bệch rồi từ trắng bệch chuyển sang xanh (Giống con tắc kè bông quá). Cái thứ nước mới uống vào thì ngọt nhưng đến sau thì cay xé miệng, hai thứ đó hợp lại làm thành cái thứ mà hắn vừa cho vào miệng
- Bảo Ngọc em cho Quân uống gì thế? - Hạo Thiên và Trọng Kỳ chạy đến đỡ hắn
- Sting - Nó nói tỉnh bơ
- Em nói Sting sao? Nhưng anh lại ngửi thấy mùi tương ớt trong này - Trọng Kỳ cầm chai Sting nói
- Thôi chết! chắc bà hàng nước bả bán đồ dỏm rôi. Chậc chậc tại sao lại vì lợi nhuận mà làm như thế. Tội nghiệp thiếu gia quá - Nó nói làm giọng vẻ thương xót
- Cô.....d...ám....chơi tôi - Hắn cố gắng gượng nói vài từ
- Tôi nào dám - Nó tươi tỉnh nói
Hắn thì ko thể chịu nổi nữa, cứ nghĩ đến thứ nước mình vừa uống là hắn lại nôn ra ngoài. Cuối cùng Trọng Kỳ Hảo Thiên và Quốc Phong phải đưa hắn đi bệnh viện. Đội bóng được nghĩ sớm, và người vui nhất là nó. Đi trên đường nó tung tăng, cố gắng phóng xe nhanh nhất có thể đến nhà Thảo Anh nó thật muốn kể cho nhỏ nghe về chuyện hôm nay nhưng............
----------------------------------------Chap này zui ko mọi người----------------------
Bình luận facebook