Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 109
Chương 103: Phản bội.
Dương Tử dựa người vào ghế cạnh giường lớn, ánh mắt đen chăm chú quan sát cô đang nằm ngủ trên giường, con ngươi đen láy không di chuyển cũng không hề có ý định sẽ thôi nhìn.
Lúc đó khi anh nhìn thấy cô bị Hoàng Minh và Đỗ Kỳ rượt bắt, tim anh như thể ngừng đập, anh lo lắng đuổi theo, chưa bao giờ anh lại sợ như thế, cứ như chậm chân một giây sẽ hối hận suốt đời.
Dương Tử mệt mỏi nhắm mắt, gác tay lên thành ghế tì lên cằm mình, bản thân anh thật sự rất khó hiểu, nhiều lúc anh như phát điên lên, nhiều lúc anh chỉ mong mình chưa từng biết có sự hiện diện của cô. Bởi vì từ bao giờ nụ cười thuần khiết của cô, ánh mắt tròn xoe trong veo của cô, cả khuôn mặt bừng sáng vui vẻ của cô, từ lúc nào hình bóng của cô lại khắc sâu vào trái tim anh nhiều đến thế.
-Cứu tôi... cứu tôi...
Hạ Đồng vang lên thanh âm yếu ớt, mồ hôi chảy đầy khóe mắt ươn ướt chảy ra từng giọt nước mắt dài. Khuôn mặt nhỏ hiện lên sự hoảng loạn cùng sợ hãi.
Trong giấc ngủ Hạ Đồng mơ thấy mình bị Hoàng Minh cùng Đỗ Kỳ rượt theo mình, cô bị bọn họ túm sau đó, sau đó...
-Đừng... thả tôi ra... đừng mà...
Hạ Đồng không yên giác, nước mắt chảy càng nhiều, vô lực vang lên âm thanh nhỏ.
Từng câu chữ yếu đuối bất lực của cô vang lên như một cú đấm đánh thẳng vào người anh, nhức nhối cùng khó chịu. Hơn bao giờ hết ngay lúc này anh lại muốn bảo vệ cô đến thế.
Dương Tử ngồi dậy chuyển sang ngồi một bên giường, bàn tay lạnh băng vươn ra cầm lấy bản tay nhỏ bé đang run lên của cô.
Hạ Đồng có cảm giác có một bàn tay lạnh lẽo cầm tay mình, bàn tay ấy tuy lạnh lẽo nhưng mà trong lòng cô lại thấy rất ấm áp, rất an toàn, cho đến khi cô có cảm giác bàn tay ấy buông vội tay cô, Hạ Đồng có cảm giác sợ hãi vây quanh, cảm giác an toàn lúc nãy hoàn toàn biến mất.
-Thiếu gia, tôi đã mua những thứ cậu cần, bây giờ có cần tôi đem lên không?-chị Ly mở cửa vào đứng cung kính nhìn anh
-Không cần, ra ngoài đi.
Dương Tử phất phất tay, nhàn nhã đứng lên đi đến cửa sổ đứng, nhìn ra bầu trên trong xanh bên ngoài.
-Vậy... vậy còn...-chị Ly ngập ngừng nói, liếc sang Hạ Đồng đang nằm trên giường
-Thế nào?-Dương Tử nhíu mày vẻ không hài lòng
-Không có gì ạ, tôi xin phép ra ngoài.-chị Ly cúi người, nhìn Hạ Đồng một cái, sau đó đi ra ngoài
Dương Tử ngước nhìn bầu trời xanh, lại nhớ đến chuyện năm đó.
***
Đó là vào một ngày bầu trời cũng xanh tươi như thế, từng đám mây trôi trên bầu trời, chiếc Ferrari dừng trước cửa "tòa thành" của chủ tịch Dương. Dương Tử cùng Ân Di xuống xe, bước vào bên trong. Hai cánh hộ vệ cung kính chào cả hai, Ân Di nép một bên anh, bàn tay run run nắm lấy tay anh, sự hồi hộp cùng căng thẳng hiện rõ trên khuôn mặt.
-Có anh rồi, không cần lo lắng gì hết.-Dương Tử vỗ vỗ tay Ân Di như thể đang trấn an
-Ừm, em nhìn ổn chứ?-Ân Di ngước nhìn anh
-Em ổn lắm rồi, nãy giờ ngồi trên xe em đã hỏi anh hàng vạn lần.-Dương Tử bật cười, thích thú với vẻ mặt sắp ra mắt ba mẹ chồng tương lai
-Em, lo lắng thôi.-bị anh chọc quê, Ân Di xụ mặt đỏ như quả ớt chín của mình xuống
-Được rồi, vào trong gặp ông thôi.
Nói rồi Dương Tử dắt Ân Di qua dãy hành lang yên tĩnh, qua từng gian phòng, dừng trước cửa của gian phòng cuối dãy hành lang. Anh dùng thái độ lễ phép lên tiếng:
-Ông, cháu đến rồi.
-Vào đi.-bên trong gian phòng vang lên giọng nói già dặn
Dương Tử cười nhu tình nhìn Ân Di thay cho lời trấn an, sau đó nắm tay cô mở cửa bước vào.
Bên trong phòng sáng trưng, cánh cửa sổ được mở rộng để ánh mặt trời chiếu vào soi sáng cả gian phòng, chủ tịch Dương ngồi trên chiếc niệm ở chiếc bàn vuông, tay nhâm nhi tách trà hoa anh đào thơm ngát.
Khí chất của ông, thật đáng kinh nể!!!
-Ông...-Dương Tử hành lễ nói
-Cháu chào ông, chào hai bác.-Ân Di lịch thiệp mỉm cười nói
-Hai đứa ngồi đi.-Dương lão gia gật đầu bảo hai người ngồi xuống
Dương Tử vẫn nắm tay Ân Di, ngồi xuống hai chiếc niệm đối diện chủ tịch Dương.
-Cô là Huỳnh Ân Di?-chủ tịch Dương đặt tách trà trên tay xuống nhàn nhã hỏi
-Dạ phải.-Ân Di lễ phép đáp
-Nghe nói, cô có thể giúp Dương Tử trở nên vui vẻ?-chủ tịch Dương tiếp tục
-Vâng, cũng không hẳn hoàn toàn là cháu, cũng vì anh ấy chịu mở rộng tấm lòng thôi.-Ân Di gật đầu lại lắc đầu nói
-Cháu ta nói sau này sẽ lấy cô làm vợ của nó.
-Phải, cháu sẽ lấy cô ấy.-không đợi Ân Di trả lời Dương Tử đã lên tiếng trước, lời nói hoàn toàn chắc nịch
-Ta không đồng ý.-chủ tịch Dương ánh mắt lộ ra tia sắc bén
-Ông... cháu nhất định sẽ lấy cô ấy.-Dương Tử không hề lùi bước, còn bền bỉ giữ ý định của mình
-Cậu nghĩ cậu có thể không nghe theo sao?-chủ tịch Dương không hề tức giận, lại bình tĩnh nói
-Cháu sẽ, nhất định sẽ có thể không nghe theo, vì Ân Di, cho dù ông có ngăn cản thế nào cháu cũng sẽ lấy cô ấy.-Dương Tử không hề bị lay động, kiên định nói ra từng chữ
Bàn tay to lớn của anh vẫn nắm chặt tay Ân Di, không hề buông ra, cho dù rời khỏi căn phòng đó anh cũng nắm chặt nó, kéo cô bước qua đám hộ vệ.
Về sau, anh mới biết, ông mình không hề đơn giản như mình nghĩ, làm người cháu như anh, đau đến tận tâm can, đau đến gục ngã không đứng dậy nổi, ông vẫn chưa cam tâm.
Từ sau bữa đó, thái độ của Ân Di rất khác so với anh, mỗi sáng chắc chắn cô sẽ thức sớm chuẩn bị một dĩa cơm rang trứng cho anh cùng một ly cappuccino béo ngậy, nhưng mà cô lại không làm như mọi ngày, đi đến trường một mạch.
Dương Tử nhiều lần hỏi cô, cô vẫn nói: "Không có gì." anh lại mù quáng tin rằng lời cô nói là thật.
Vào một buổi tối, trên trời chỉ có anh trăng mờ nằm dưới áng mây, không một vì sao. Nửa đêm, Dương Tử vốn định xuống bếp uống một ngụm nước nhưng khi bước ra cửa xuống lầu lại thấy Ân Di hối hả mặc một bộ váy trắng đơn thuần chạy ra khỏi nhà.
Dương Tử định kêu cô lại nhưng khi đuổi theo cô đã chạy lên chiếc taxi ngồi.
Trong lòng anh nổi lên một điều bất an không thôi, cho nên anh lặp tức khoác vội chiếc áo sau đó lấy chìa khóa xe đuổi theo cô.
Dương Tử dừng trước quán bar Louis, khẽ nhíu mày, vì sao đã khuya thế này Ân Di còn đến bar???
Dương Tử càng ngày càng bất an, đi vội vào trong, bước chân gấp gáp đuổi theo cô, cho đến khi thấy cô bước vào căn phòng V.I.P dành riêng cho anh cùng Lăng Hạo, thì anh cảm thấy dường như mọi thứ quay cuồng.
Bàn tay anh run lên, bước thật chậm đến căn phòng đó. Bên trong vang lên từng thanh âm của hai con người mà anh tin tưởng cùng thương yêu nhất, tất cả chỉ là lừa dối.
-Lăng Hạo, sao đến sớm thế? Em sợ Dương Tử phát hiện!?-giọng Ân Di mềm mại mang chút lo sợ
-Anh nhớ em.-giọng Lăng Hạo nhu tình
-Sao chúng ta phải lén lút thế này? Dù sao ông của Dương Tử cũng không chấp nhận em làm cháu dâu, vậy thì thôi em sẽ làm cháu dâu của chủ tịch Lăng.
-Vậy thì em mau chia tay Dương Tử đi, đến lúc đó anh sẽ lấy em làm cháu dâu của ông anh.
-Dương Tử yêu em sâu đậm đến thế, từ từ em sẽ làm anh ta buông tay em, dạo này em chán anh ta lắm rồi.
-Được, anh sẽ đợi.
Dương Tử thở từng đợt khó khăn, ngực phập phồng, khuôn mặt một mảng đen mảng trắng, hai tay run rẩy nắm chặt hiện lên từng gân xanh. Tình yêu là gì chứ? Tình bạn là gì chứ? Không phải người con gái nói yêu anh hết mực, người con trai nói sẽ mãi là bạn thân của anh cũng phải cũng phản bội anh sao?
Dương Tử sắc mặt u ám, lãnh băng đá xông cửa, thấy Ân Di đang dựa vào lòng ngực của Lăng Hạo, khi thấy anh bước vào lại giật mình, Ân Di liền ngồi thẳng ngồi, ánh mắt né tránh Dương Tử, cả Lăng Hạo cũng thế.
-Hai người có phải muốn tôi chứng kiến cảnh đau lòng này mới chịu phải không?-Dương Tử gằn từng chữ, thanh âm lại đau đớn tộ cùng
-Dương Tử... em xin lỗi...-Ân Di liền đứng lên đi đến nắm vạt áo Dương Tử
-Xin lỗi? Hai từ đơn giản quá nhỉ? Người tôi yêu, người tôi xem là bạn lại cùng nhau phản bội tôi, nếu ngay từ đầu hai người yêu nhau đi, cô làm bạn gái cậu ta đi, vì sao lại chọn tôi? Tôi chưa đủ đau khổ hay sao?-Dương Tử như phát tiết, đá văng chiếc bàn trước mặt
-Xin lỗi, Dương Tử...-Lăng Hạo đứng lên, áy ngại nói
-Từ ngày hôm nay, hai người đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi, mãi mãi, tôi cũng không muốn gặp, càng không muốn nghe lời xin lỗi của hai người.-Dương Tử chỉ tay vào Ân Di rồi Lăng Hạo, cười giễu bản thân, nụ cười lại thê lương đến thế
Dương Tử chỉ để lại nụ cười lạnh sau đó quay người sảy bước đi, khoảnh khắc ấy giá mà anh chịu quay đầu lại thì chắc chắn sẽ thấy dòng lệ ướt đẫm đau đớn của Ân Di đang sụp đổ ngồi trên sàn, Lăng Hạo lại bất lực vỗ về cô.
Cũng từ hôm đó, anh rất ghét nghe ai nói hai từ "Xin lỗi."
Ngày hôm đó trở về sau, Dương Tử không nhìn thấy Ân Di trước mặt mình, đôi lúc cả hai đi ngang nhau, vô tình chạm mặt nhau cũng xem như người xa lạ, đôi lúc anh ấy cô cùng Lăng Hạo dưới phòng nhạc, vườn hướng dương, nỗi đau ấy lại như cơn sóng nổi dậy.
Cái gì mà vĩnh cửu trường tồn? Cái gì mà đi đến cuối cuộc đời không buông? Toàn là giả dối, tất cả chỉ là ngụy tạo.
Nực cười, anh lại đi tin đó là thật.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Dương Tử dựa người vào ghế cạnh giường lớn, ánh mắt đen chăm chú quan sát cô đang nằm ngủ trên giường, con ngươi đen láy không di chuyển cũng không hề có ý định sẽ thôi nhìn.
Lúc đó khi anh nhìn thấy cô bị Hoàng Minh và Đỗ Kỳ rượt bắt, tim anh như thể ngừng đập, anh lo lắng đuổi theo, chưa bao giờ anh lại sợ như thế, cứ như chậm chân một giây sẽ hối hận suốt đời.
Dương Tử mệt mỏi nhắm mắt, gác tay lên thành ghế tì lên cằm mình, bản thân anh thật sự rất khó hiểu, nhiều lúc anh như phát điên lên, nhiều lúc anh chỉ mong mình chưa từng biết có sự hiện diện của cô. Bởi vì từ bao giờ nụ cười thuần khiết của cô, ánh mắt tròn xoe trong veo của cô, cả khuôn mặt bừng sáng vui vẻ của cô, từ lúc nào hình bóng của cô lại khắc sâu vào trái tim anh nhiều đến thế.
-Cứu tôi... cứu tôi...
Hạ Đồng vang lên thanh âm yếu ớt, mồ hôi chảy đầy khóe mắt ươn ướt chảy ra từng giọt nước mắt dài. Khuôn mặt nhỏ hiện lên sự hoảng loạn cùng sợ hãi.
Trong giấc ngủ Hạ Đồng mơ thấy mình bị Hoàng Minh cùng Đỗ Kỳ rượt theo mình, cô bị bọn họ túm sau đó, sau đó...
-Đừng... thả tôi ra... đừng mà...
Hạ Đồng không yên giác, nước mắt chảy càng nhiều, vô lực vang lên âm thanh nhỏ.
Từng câu chữ yếu đuối bất lực của cô vang lên như một cú đấm đánh thẳng vào người anh, nhức nhối cùng khó chịu. Hơn bao giờ hết ngay lúc này anh lại muốn bảo vệ cô đến thế.
Dương Tử ngồi dậy chuyển sang ngồi một bên giường, bàn tay lạnh băng vươn ra cầm lấy bản tay nhỏ bé đang run lên của cô.
Hạ Đồng có cảm giác có một bàn tay lạnh lẽo cầm tay mình, bàn tay ấy tuy lạnh lẽo nhưng mà trong lòng cô lại thấy rất ấm áp, rất an toàn, cho đến khi cô có cảm giác bàn tay ấy buông vội tay cô, Hạ Đồng có cảm giác sợ hãi vây quanh, cảm giác an toàn lúc nãy hoàn toàn biến mất.
-Thiếu gia, tôi đã mua những thứ cậu cần, bây giờ có cần tôi đem lên không?-chị Ly mở cửa vào đứng cung kính nhìn anh
-Không cần, ra ngoài đi.
Dương Tử phất phất tay, nhàn nhã đứng lên đi đến cửa sổ đứng, nhìn ra bầu trên trong xanh bên ngoài.
-Vậy... vậy còn...-chị Ly ngập ngừng nói, liếc sang Hạ Đồng đang nằm trên giường
-Thế nào?-Dương Tử nhíu mày vẻ không hài lòng
-Không có gì ạ, tôi xin phép ra ngoài.-chị Ly cúi người, nhìn Hạ Đồng một cái, sau đó đi ra ngoài
Dương Tử ngước nhìn bầu trời xanh, lại nhớ đến chuyện năm đó.
***
Đó là vào một ngày bầu trời cũng xanh tươi như thế, từng đám mây trôi trên bầu trời, chiếc Ferrari dừng trước cửa "tòa thành" của chủ tịch Dương. Dương Tử cùng Ân Di xuống xe, bước vào bên trong. Hai cánh hộ vệ cung kính chào cả hai, Ân Di nép một bên anh, bàn tay run run nắm lấy tay anh, sự hồi hộp cùng căng thẳng hiện rõ trên khuôn mặt.
-Có anh rồi, không cần lo lắng gì hết.-Dương Tử vỗ vỗ tay Ân Di như thể đang trấn an
-Ừm, em nhìn ổn chứ?-Ân Di ngước nhìn anh
-Em ổn lắm rồi, nãy giờ ngồi trên xe em đã hỏi anh hàng vạn lần.-Dương Tử bật cười, thích thú với vẻ mặt sắp ra mắt ba mẹ chồng tương lai
-Em, lo lắng thôi.-bị anh chọc quê, Ân Di xụ mặt đỏ như quả ớt chín của mình xuống
-Được rồi, vào trong gặp ông thôi.
Nói rồi Dương Tử dắt Ân Di qua dãy hành lang yên tĩnh, qua từng gian phòng, dừng trước cửa của gian phòng cuối dãy hành lang. Anh dùng thái độ lễ phép lên tiếng:
-Ông, cháu đến rồi.
-Vào đi.-bên trong gian phòng vang lên giọng nói già dặn
Dương Tử cười nhu tình nhìn Ân Di thay cho lời trấn an, sau đó nắm tay cô mở cửa bước vào.
Bên trong phòng sáng trưng, cánh cửa sổ được mở rộng để ánh mặt trời chiếu vào soi sáng cả gian phòng, chủ tịch Dương ngồi trên chiếc niệm ở chiếc bàn vuông, tay nhâm nhi tách trà hoa anh đào thơm ngát.
Khí chất của ông, thật đáng kinh nể!!!
-Ông...-Dương Tử hành lễ nói
-Cháu chào ông, chào hai bác.-Ân Di lịch thiệp mỉm cười nói
-Hai đứa ngồi đi.-Dương lão gia gật đầu bảo hai người ngồi xuống
Dương Tử vẫn nắm tay Ân Di, ngồi xuống hai chiếc niệm đối diện chủ tịch Dương.
-Cô là Huỳnh Ân Di?-chủ tịch Dương đặt tách trà trên tay xuống nhàn nhã hỏi
-Dạ phải.-Ân Di lễ phép đáp
-Nghe nói, cô có thể giúp Dương Tử trở nên vui vẻ?-chủ tịch Dương tiếp tục
-Vâng, cũng không hẳn hoàn toàn là cháu, cũng vì anh ấy chịu mở rộng tấm lòng thôi.-Ân Di gật đầu lại lắc đầu nói
-Cháu ta nói sau này sẽ lấy cô làm vợ của nó.
-Phải, cháu sẽ lấy cô ấy.-không đợi Ân Di trả lời Dương Tử đã lên tiếng trước, lời nói hoàn toàn chắc nịch
-Ta không đồng ý.-chủ tịch Dương ánh mắt lộ ra tia sắc bén
-Ông... cháu nhất định sẽ lấy cô ấy.-Dương Tử không hề lùi bước, còn bền bỉ giữ ý định của mình
-Cậu nghĩ cậu có thể không nghe theo sao?-chủ tịch Dương không hề tức giận, lại bình tĩnh nói
-Cháu sẽ, nhất định sẽ có thể không nghe theo, vì Ân Di, cho dù ông có ngăn cản thế nào cháu cũng sẽ lấy cô ấy.-Dương Tử không hề bị lay động, kiên định nói ra từng chữ
Bàn tay to lớn của anh vẫn nắm chặt tay Ân Di, không hề buông ra, cho dù rời khỏi căn phòng đó anh cũng nắm chặt nó, kéo cô bước qua đám hộ vệ.
Về sau, anh mới biết, ông mình không hề đơn giản như mình nghĩ, làm người cháu như anh, đau đến tận tâm can, đau đến gục ngã không đứng dậy nổi, ông vẫn chưa cam tâm.
Từ sau bữa đó, thái độ của Ân Di rất khác so với anh, mỗi sáng chắc chắn cô sẽ thức sớm chuẩn bị một dĩa cơm rang trứng cho anh cùng một ly cappuccino béo ngậy, nhưng mà cô lại không làm như mọi ngày, đi đến trường một mạch.
Dương Tử nhiều lần hỏi cô, cô vẫn nói: "Không có gì." anh lại mù quáng tin rằng lời cô nói là thật.
Vào một buổi tối, trên trời chỉ có anh trăng mờ nằm dưới áng mây, không một vì sao. Nửa đêm, Dương Tử vốn định xuống bếp uống một ngụm nước nhưng khi bước ra cửa xuống lầu lại thấy Ân Di hối hả mặc một bộ váy trắng đơn thuần chạy ra khỏi nhà.
Dương Tử định kêu cô lại nhưng khi đuổi theo cô đã chạy lên chiếc taxi ngồi.
Trong lòng anh nổi lên một điều bất an không thôi, cho nên anh lặp tức khoác vội chiếc áo sau đó lấy chìa khóa xe đuổi theo cô.
Dương Tử dừng trước quán bar Louis, khẽ nhíu mày, vì sao đã khuya thế này Ân Di còn đến bar???
Dương Tử càng ngày càng bất an, đi vội vào trong, bước chân gấp gáp đuổi theo cô, cho đến khi thấy cô bước vào căn phòng V.I.P dành riêng cho anh cùng Lăng Hạo, thì anh cảm thấy dường như mọi thứ quay cuồng.
Bàn tay anh run lên, bước thật chậm đến căn phòng đó. Bên trong vang lên từng thanh âm của hai con người mà anh tin tưởng cùng thương yêu nhất, tất cả chỉ là lừa dối.
-Lăng Hạo, sao đến sớm thế? Em sợ Dương Tử phát hiện!?-giọng Ân Di mềm mại mang chút lo sợ
-Anh nhớ em.-giọng Lăng Hạo nhu tình
-Sao chúng ta phải lén lút thế này? Dù sao ông của Dương Tử cũng không chấp nhận em làm cháu dâu, vậy thì thôi em sẽ làm cháu dâu của chủ tịch Lăng.
-Vậy thì em mau chia tay Dương Tử đi, đến lúc đó anh sẽ lấy em làm cháu dâu của ông anh.
-Dương Tử yêu em sâu đậm đến thế, từ từ em sẽ làm anh ta buông tay em, dạo này em chán anh ta lắm rồi.
-Được, anh sẽ đợi.
Dương Tử thở từng đợt khó khăn, ngực phập phồng, khuôn mặt một mảng đen mảng trắng, hai tay run rẩy nắm chặt hiện lên từng gân xanh. Tình yêu là gì chứ? Tình bạn là gì chứ? Không phải người con gái nói yêu anh hết mực, người con trai nói sẽ mãi là bạn thân của anh cũng phải cũng phản bội anh sao?
Dương Tử sắc mặt u ám, lãnh băng đá xông cửa, thấy Ân Di đang dựa vào lòng ngực của Lăng Hạo, khi thấy anh bước vào lại giật mình, Ân Di liền ngồi thẳng ngồi, ánh mắt né tránh Dương Tử, cả Lăng Hạo cũng thế.
-Hai người có phải muốn tôi chứng kiến cảnh đau lòng này mới chịu phải không?-Dương Tử gằn từng chữ, thanh âm lại đau đớn tộ cùng
-Dương Tử... em xin lỗi...-Ân Di liền đứng lên đi đến nắm vạt áo Dương Tử
-Xin lỗi? Hai từ đơn giản quá nhỉ? Người tôi yêu, người tôi xem là bạn lại cùng nhau phản bội tôi, nếu ngay từ đầu hai người yêu nhau đi, cô làm bạn gái cậu ta đi, vì sao lại chọn tôi? Tôi chưa đủ đau khổ hay sao?-Dương Tử như phát tiết, đá văng chiếc bàn trước mặt
-Xin lỗi, Dương Tử...-Lăng Hạo đứng lên, áy ngại nói
-Từ ngày hôm nay, hai người đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi, mãi mãi, tôi cũng không muốn gặp, càng không muốn nghe lời xin lỗi của hai người.-Dương Tử chỉ tay vào Ân Di rồi Lăng Hạo, cười giễu bản thân, nụ cười lại thê lương đến thế
Dương Tử chỉ để lại nụ cười lạnh sau đó quay người sảy bước đi, khoảnh khắc ấy giá mà anh chịu quay đầu lại thì chắc chắn sẽ thấy dòng lệ ướt đẫm đau đớn của Ân Di đang sụp đổ ngồi trên sàn, Lăng Hạo lại bất lực vỗ về cô.
Cũng từ hôm đó, anh rất ghét nghe ai nói hai từ "Xin lỗi."
Ngày hôm đó trở về sau, Dương Tử không nhìn thấy Ân Di trước mặt mình, đôi lúc cả hai đi ngang nhau, vô tình chạm mặt nhau cũng xem như người xa lạ, đôi lúc anh ấy cô cùng Lăng Hạo dưới phòng nhạc, vườn hướng dương, nỗi đau ấy lại như cơn sóng nổi dậy.
Cái gì mà vĩnh cửu trường tồn? Cái gì mà đi đến cuối cuộc đời không buông? Toàn là giả dối, tất cả chỉ là ngụy tạo.
Nực cười, anh lại đi tin đó là thật.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook