• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Chuyện Tình Hoàng Gia (1 Viewer)

  • Chương 115

Chương 109: Mẹ... !? Tôi có sao?

Hạ Đồng thất thần quay về sân trường Kin, nơi đang tổ chức buổi tiệc đầy xa hoa hào nhoáng kia. Từng tiếng cười vang vọng, những cuộc nói chuyện đầy vui vẻ, Hạ Đồng nhìn những con người đang vui vẻ tươi cười kia, vì sao giữa những cuộc vui này, cô không tìm được một người bạn, không cảm thấy vui vẻ, chỉ thấy rất lạc lõng, cô đơn.

Một bàn tay vươn ra chạm vào bờ vai nhỏ của Hạ Đồng, cô giật mình, xoay người nhìn. Nụ cười ấm áp của người con trai ấy, khuôn mặt sáng lạng như thiên thần ấy, vẫn quen thuộc đến thế, vẫn làm cô cảm thấy vui mừng là thế.

-Sao lại đứng chết trân ở đây?-Lăng Hạo rút tay về, hỏi cô

-Em...

Hạ Đồng hơi ngập ngừng, thoáng nhìn anh.

-Ai bắt nạt em sao? Trông em không vui.-Lăng Hạo hỏi cô

-Không có, Lăng Hạo, đưa em khỏi nơi này đi, em không muốn ở lại thêm.-Hạ Đồng lắc đầu, mệt mỏi nói

-Có chuyện gì xảy ra sao?-Lăng Hạo lo lắng không thôi

-Em... đưa em đi đi, em cảm thấy ở nơi này rất lạc lõng.-Hạ Đồng giọng lạc đi, nhìn anh như thể đang cầu xin anh

-Vì sao không nói sớm là em thấy lạc lõng? Nếu em nói, anh sẽ không cho em ở đây thêm bất kì một giây nào.-Lăng Hạo đau lòng nói với cô, một tay xoa nhẹ má cô

-Em... Lăng Hạo, nếu em biết anh vẫn quan tâm em, chắc chắn em sẽ điện cho anh ngay lập tức.-Hạ Đồng cảm động, cười nhẹ với anh

-Bây giờ anh sẽ đưa em đi.-Lăng Hạo kiên định nói, sau đó nắm tay cô

Hạ Đồng cảm thấy bàn tay anh rất ấm áp, rất vừng vàng có thể cho cô nắm lấy, nhưng mà cô lại suy nghĩ đến bàn tay khác, so với nó, còn ấm áp hơn.

Là cô quá tham lam, khi mà Lăng Hạo luôn sẵn sàng nắm tay cô, bảo vệ cô nhưng cô lại cần bàn tày khác...

-Hai người đi đâu?

Đột nhiên giữa không trung vang lên một giọng nói, tuy lạnh lùng nhưng cũng đan xen ấm áp, tuy tức giận nhưng cũng có chút mềm mỏng. Bước chân cả hai dừng lại, cả vũ hội đều im ắng.

Hạ Đồng cơ thể bắt đầu run, không dám quay đầu nhìn người con trai kia, cô muốn lấy tay mình ra khỏi tay Lăng Hạo nhưng mà lại Lăng Hạo càng siết chặt hơn, không buông ra.

-Cô ấy đi cùng tôi, không có cớ gì lại đi theo cậu.-Dương Tử tiến lên, sắc lạnh nhìn Lăng Hạo

-Là bạn gái cậu sao?-Lăng Hạo cười mỉa

-Không phải nhưng...

-Không phải thì tốt, cô ấy không có lý do gì ở lại cùng cậu.

Lăng Hạo cắt ngang lời Dương Tử, cười hời hợt.

-Cậu...

-Hạ Đồng, chúng ta đi.-Lăng Hạo cười đầy thỏa mãn, sau đó kéo tay cô đi

Nhưng mà vừa đi ước chừng được ba bốn bước cả người cô đã bị kéo lại, tiếp sau đó bàn tay cô bị tách ra khỏi bàn tay của Lăng Hạo, ngay sau đó...

_Bốp

Một tiếng đánh vang lên chói tai, tất cả trong vũ hội đều kinh hô, Hạ Đồng kinh ngạc nhìn Lăng Hạo bị Dương Tử đánh ngã xuống đất, không để Lăng Hạo phản ứng thì Dương Tử đã như con mãnh thú xông tới túm cổ áo Lăng Hạo.

-Vì sao những thứ của tao mày đều muốn giành lấy? Người con gái tao yêu may đều muốn có?-Dương Tử túm cổ áo Lăng Hạo gằn giọng

-Vậy thì tại sao những thứ tao thích đều định sẵn của mày? Người con gái nào tao yêu cũng yêu mày?-Lăng Hạo không thua kém, túm ngược cổ áo Dương Tử

-Lúc trước thế nào cũng được, nhưng hôm nay tao không để mày dẫn Hạ Đồng đi.

-Dựa vào gì? Mày chỉ lợi dụng tình cảm em ấy, mày chỉ làm em ấy đau khổ trong tuyệt vọng, dựa vào gì mày không cho tao dẫn em ấy đi?-Lăng Hạo đứng phất dậy

Dương Tử hơi chững người, tay túm cổ áo Lăng Hạo hơi nới lỏng, ngay sau đó Lăng Hạo thừa dịp phản công, nện nắm đấm vào mặt Dương Tử.

Hạ Đồng kinh hô, sao hai người này lại đánh nhau chứ? Chuyện không có gì to tát cả mà? Là cô chỉ gây rắc rối thôi sao?

-Đồng Đồng...

Ngay thời điểm của bầu không khí căng thẳng, Hạ Đồng lại nghe giọng nói quen thuộc dịu dàng của một người phụ nữ vang lên, cả người cô cứng đờ trong giây lát, hơi thở dồn dập.

-Đồng Đồng...

Bà Khuê nhìn đứa con gái của mình, đau lòng gọi tên, ánh mắt hiện lên sự hối hận khôn nguôi.

Đồng Đồng... hai từ này, cô từng nói mãi mãi cũng không muốn nghe, mãi mãi...

-Đồng Đồng, là mẹ đây, con không nhận ra mẹ hay sao?-bà Khuê đã đứng trước mặt cô, nhìn cô

Hạ Đồng nhìn bà, cách ăn mặc của một phu nhân quyền quý, vòng cổ ngọc trai, mái tóc búi cao, bộ váy đen sang trọng, mang gót cao, tay đeo hai chiếc nhẫn, một kim cương, một ngọc trai.

Nhìn bà, không còn thấy vẻ của một người nghèo khổ như xưa, mà hoàn toàn như phượng hoàng cao quý.

Hạ Đồng cười nhạt nhẽo, có phải những thứ này là những thứ bà muốn có phải không? Nếu là phải, cô nên chúc mừng phải không?

-Mẹ...!?

Hạ Đồng cười nhạt, ánh mắt hoàn toàn trống rỗng, lại hiện lên căm tức.

-Phải, mẹ đây, Đồng Đồng.-bà Khuê vui mừng khi gặp lại cô

-Đừng gọi tôi, mẹ, tôi có sao? Bà đã bỏ rơi tôi thì đừng bao giờ gọi tôi là con bà.

Hạ Đồng cười một tràng đầy mỉa mai, sau đó lai quay đầu bỏ chạy, nước mắt yếu đuối cuối cùng cũng rớt ra khỏi hốc mắt.

Dương Tử cùng Lăng Hạo dừng lên khi nghe được giọng nói đầy oán hận của cô, cả hai nhìn cô chạy khỏi vũ hội, lên taxi chạy khỏi liền lo lắng đuổi theo.

Dương Tử vừa lên chiếc Ferrari thì sau đó Lăng Hạo cũng leo lên theo, Dương Tử nhíu mày nhìn Lăng Hạo, đầy không vui, ra lệnh:

-Xuống xe.

-Nếu cậu có thời gian đuổi tôi xuống xe thì cậu nên đuổi theo Hạ Đồng.

Lăng Hạo mặc kệ nói.

-Được, cậu chưa xong với tôi đâu.

-Tôi cũng chờ.

Sau đó Dương Tử liền nhấn ga đuổi theo chiếc taxi kia. Lao nhanh về phía trước, liền mất dần trong màn đêm.

Bà Khuê đau lòng rơi nước mắt, là bà có lỗi với cô, là bà đã bỏ rơi cô trước, nhưng mà bà không có quyền lựa chọn.

-Là đứa con gái em nói sao?-Cao lão gia tiến lên ôm vai bà an ủi nói

-Phải, là Đồng Đồng.-bà Khuê khóc không thôi nhìn Cao lão gia

-Được rồi, anh sẽ tìm cách giúp em.

-Mẹ, thật ra là chuyện gì? Mẹ có quan hệ gì với Hạ Đồng?

Giọng nói trầm ấm kia, đích thực là của Đình Hiên, anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cau mày hỏi.

-Đình Hiên, con quen Đồng Đồng sao?-bà Khuê lau đi nước mắt nhìn Đình Hiên

-Đồng Đồng? Ý mẹ là Hạ Đồng?-Đình Hiên chau mày càng chặt

-Phải, con quen con bé sao?

-Có quen, hiện Hạ Đồng đang là trợ lý của Dương Tử ở trường Nhuận Lâm. Mẹ quen em ấy sao?

-Hạ Đồng, là con gái của mẹ. Con giúp mẹ đi Đình Hiên.

***

-Cậu có thể chạy nhanh được không?-Lăng Hạo ngồi bên ghế phụ sốt ruột

-Chết tiệt, cậu câm miệng cho tôi.-Dương Tử đấm vào vô-lăng, liếc Lăng Hạo, anh đã chạy đến vận tốc gần 400km/h rồi còn chậm nữa sao?

-Cậu đang chạy thi với con rùa hay sao mà chậm thế?-Lăng Hạo quay sang hừ nhạt

-Cậu có biết nếu cậu im, tôi sẽ đuổi kịp taxi hay không? Câm ngay cho tôi.

-Tốt nhất là đừng mất dấu, nếu Hạ Đồng xảy ra chuyện thì tôi sẽ làm cậu hối hận.

-Ngay lặp tức xuống xe cho tôi, phóng xuống cũng được, nhảy cũng được, nếu không tôi nhất định đá cậu xuống xe.-Dương Tử lạnh lẽo, không hề có giọng điệu đùa

-Nếu cậu đá tôi xuống xe, lặp tức cậu đừng nghĩ cậu cũng ngồi trên xe lái nữa.

-Mặt cậu cũng dày lắm rồi, bây giờ cậu đang đi xe tôi, cậu nói xe tôi là con rùa vậy cậu cũng là con rùa rồi.-Dương Tử bực bội

-Xe rùa giống chủ nhân của nó, cậu cũng là rùa thôi.

-Chết tiệt, cậu rốt cuộc có im hay không? Hay đợi tôi đá cậu xuống xe mới chịu.-Dương Tử tức giận đến nổi mặt cũng nổi đầy gân xanh, sắc mặt cực u ám

-Nếu còn chửi tôi, cậu sẽ mất dấu thật.

Lăng Hạo sắc mặt cũng không tốt là mấy.

Dương Tử hừ nhạt, sau đó không đếm xỉa đến Lăng Hạo, tăng thêm ga chạy về phía trước, đuổi theo chiếc taxi đã chạy xa đến một đoạn.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom