• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Chuyện Tình Hoàng Gia (1 Viewer)

  • Chương 130

Chương 124: Cùng cưỡi ngựa.

Quay trở lại Paris, sau một đêm dài trời lại thay màn trời đêm đen tối thành màu xanh đầy sức sống tươi mới, Hạ Đồng sau khi VSCN xong thì cùng Dương Tử đi xuống ăn sáng, chỉ là sắc mặt của không tốt cho lắm.

Từ tối qua tới giờ, mặt anh chẳng lấy có một nụ cười với cô.

Hạ Đồng nhìn những thức ăn đã được phục vụ đem lên bày lên bàn, Foie gras (gan ngỗng kiểu Pháp), gà nấu nho khô Pháp, bánh mì Pháp, Pate gan gà kiểu Pháp, rượu vang Pháp, cả dĩa bánh macaron nữa chứ.

Tất cả đều là đặc sản của nước Pháp.

Hạ Đồng nhìn thôi cũng đã thèm, muốn chảy cả nước bọt.

-Đều là cho hai chúng ta ăn sao?-Hạ Đồng chỉ từng món trên bàn hỏi

-Phải.-Dương Tử cầm chiếc khăn trắng trên bàn, động tác linh hoạt để trên đùi mình

-Vậy, tôi có thể ăn chúng phải không?

-Ừ.

-Tôi không khách sáo.

Hạ Đồng chỉ chờ một chữ ừ này của anh thôi, nãy giờ cô chờ lâu lắm rồi.

Hạ Đồng không cần thể diện ăn một cách thoải mái.

Dương Tử hơi cong môi, thói quen cách ăn uống anh đã sớm quen thuộc, mặc kệ người khác nói gì thì anh không quan tâm nữa, miễn cô ăn thấy thoái mái là được rồi.

Hạ Đồng đang ăn rất ngon thì từ đâu một chiếc khăn đưa đến miệng mình chậm rãi lau giúp miệng cho cô, Hạ Đồng sững sờ ngước mặt nhìn Dương Tử đang dùng khăn lau miệng mình.

Hạ Đồng đỏ mặt, ngẩn người nhìn Dương Tử, anh chua đáo, dịu dàng, ấm áp đến thế. Có phải những ngày qua cô đang trong một giấc mơ dài, còn là một giấc mơ đẹp không? Nếu thế, cho cô mãi trong đó đi, đừng ép cô bước ra giấc mơ đó.

-Em xem ăn đến dính dầu mỡ lên miệng.-Dương Tử vừa càm ràm vừa lau miệng giùm cô

-Có, có hả? Để tôi tự lau.-Hạ Đồng ngượng mặt đỏ lựng, lấy chiếc khăn từ tay anh tự lau miệng mình

Dương Tử tay rơi vào không trung một lúc, sau đó chậm rãi thu về, tâm tình vài phần không tốt.

Lau miệng mình xong, muốn ăn thêm nữa nhưng không hiểu sao lại không thể ăn, hình như cô làm anh buồn thì phải? Anh có lòng tốt lau miệng giúp cô thế mà cô lại...

-Sao không ăn nữa? Không ngon sao?-Dương Tử thấy cô cứ cúi đầu nhìn chén mình, không gắp thêm thức ăn nữa hỏi

Hạ Đồng lắc đầu ngoe nguẩy, buông đũa xuống, nói:

-Không ăn nữa, tôi no lắm rồi.

-Ừ.

-Khi nào, chúng ta về Việt Nam?-Hạ Đồng uống một ít nước hỏi anh

-Sáng mốt.

-Có chuyện này...-Hạ Đồng đặt ly nước xuống bàn, ngập ngừng nhìn anh

-Việc gì?

-Cái đó... anh không định thăm ba anh thêm lần nữa sao?-Hạ Đồng phải thu hết can đảm mới dám hỏi anh

-Không.-Dương Tử không suy nghĩ nói ra một chữ

Hạ Đồng hơi thở dài, lại không muốn chọc anh thêm đành im lặng.

Không khí xung quanh như im bặt, chỉ nghe tiếng thở đều đặn của anh, tuy không có gì là tức giận, buồn bực hay là đau lòng nhưng cô hiểu rõ anh đang đấu tranh bên trong bản thân mình rất nhiều.

Như trải qua nửa thế kỉ, Dương Tử mới thôi im lặng, đứng dậy nói một câu rồi bỏ đi.

-Đi, tôi dẫn em đến lâu đài Versailles.

Versailles???

Lâu đài đó rất đẹp nha, lại nổi tiếng nữa, nếu đến Paris phải đến Versailles một lần. Chuyến đi lần này cô quá lời rồi còn gì?

Hạ Đồng hí hửng liền với tay cầm chiếc macaron mới đuổi theo anh.

Versailles là lâu đài dành cho vui và hoàng hậu ở Paris, vui Louis XIII, XIV, XV, XVI đều ở Versailles, cả tòa lâu đài đều chạm trỗ dác vàng, điêu khắc kiến trúc thời cổ xưa.

Hạ Đồng mặt không thể biểu lộ ngạc nhiên hơn nữa nhìn lâu đài Versailles, sau đó liền chạy vào trong xem.

-Oa, oa...-Hạ Đồng chạy đến lung tung, ngay cả tường cũng được cô xem rất cặn kẽ, đã vậy đến sàn nhà cũng chẳng tha

Dương Tử đi phía sau, bất giác cười, bó tay với cô.

Hạ Đồng cùng Dương Tử đi một lát thì đến phòng Gương, gọi nó là phòng Gương vì xung quanh nó có rất nhiều chiếc Gương.

Nếu chỉ dùng từ đẹp, tráng lệ, nguy nga thì vẫn chưa đủ đối với lâu đài Versailles.

Sau một màn "ôm, hôn, lưu luyến, nuối tiếc" Versailles, Hạ Đồng cúi cùng cũng thỏa hiệp rời khòi lâu đài, cùng anh đi dạo phố Paris.

Cô tưởng Dương Tử dẫn cô đi đâu chơi nữa, ai mà ngờ lại dẫn đến trường đua ngựa. Hạ Đồng vốn không biết cưỡi ngựa nên ngồi ở chiếc bàn nghỉ có chiếc dù trắng che nắng, ngồi từ đằng xa thấy anh đang cưỡi một con ngựa cao to, tự thế oai phong, vẻ mặt nghiêm trang, khí thế phi phàm, khiến người khác quá sốc.

Nhìn anh cứ như một hoàng tử trong truyện cổ tích, cưỡi ngựa oai hùng đi tìm công chúa của mình.

Dương Tử dùng ngựa lại gần chỗ, Hạ Đồng liền nhanh trí cầm chiếc khăn đưa cho anh lau mồ hôi, nào ngờ anh nói một câu hết sức nhẹ nhàng:

-Con ngựa đằng kia, em lên nó rồi chúng ta đua.

-Tôi, không biết cưỡi ngựa.-Hạ Đồng bày ra mặt bộ tôi giỏi đến mức này sao? Vận động ngoài chạy với bơi ra cái gì tôi cũng dở

-Vậy tôi dạy em.

-Nhưng mà cưỡi một mình không an tâm lắm.-vẫn là từ chối không cưỡi tốt hơn, mắc công cái mạng nhỏ của cô không chịu nổi

-Cùng nhau sẽ không sợ nữa.-Dương Tử đưa tay cho cô, ánh mắt kiên định có cảm giác an toàn.

-Cùng nhau? Nhưng anh...

Hạ Đồng không hề có ý định đồng ý, muốn viện cớ nhưng nhìn thấy sắc mặt không cho cô cự tuyệt của anh liền im thin thít, chỉ còn cách đưa tay cho anh, anh dùng sức kéo, liền kéo cô lên ngựa. Nhét dây cương vào trong tay cô, bao bọc lấy tay cô.

Tim Hạ Đồng một hồi đập nhanh, mặt đỏ cả lên.

-Cơ thể thả lỏng một chút, cưỡi ngựa phải nghiên cứu tiết tấu, cưỡi sai tiết tấu, rất có khả năng bị ngã.

Anh bắt đầu đi chầm chậm, đợi cô thả lỏng một chút, mới gia tăng tốc độ, ngựa bắt đầu chạy chậm, từng cái xóc nảy lên, rất vui vẻ. Bởi vì có anh ở phía sau bảo vệ cô, cô không cảm thấy lo sợ chút nào, cực kỳ có cảm giác an toàn. Chỉ là, cơ thể của hai người dán nhau rất chặt, cô có thể cảm nhận được nhịp tim của anh.

Không biết có phải do mặt trời chiếu rọi, làm cho cả người cô nóng lên, cả người đầy mồ hôi, vô cùng căng thẳng.

Không thể không nói, hai người cùng cưỡi một con ngựa, quả thật là việc rất mệt mỏi.

Cô cố gắng tập trung chú ý cưỡi ngựa, cảm nhận gió đang thổi phần phật bên tai, tự do vô tư, vô cùng vui vẻ. Một khi đã hòa nhập vào, có một cảm giác hoàn toàn không giống nhau, đơn giản chỉ muốn rơi vào tình yêu với niềm vui của làn gió. Nhìn thấy cô lộ ra nhiệt tình từ đáy lòng, nụ cười vui vẻ, Dương Tử cũng bị cuốn hút, cũng rất lâu rất lâu rồi anh không vui vẻ như vậy.

Hai người cưỡi ngựa hơn một tiếng đồng hồ mới dừng lại, không nỡ xuống ngựa lại là Hạ Đồng.

-Không muốn xuống.-Hạ Đồng không chịu nói

-Đừng bướng nữa, lúc nãy em còn sợ không muốn lên, giờ đã không muốn xuống.-Dương Tử đúng là hết cách với cô

-Có thể, lần sau anh đi cưỡi ngựa cho tôi đi cùng không?

-Ừ, sẽ dẫn.

-Quá tốt rồi!!!

Cô quá vui mừng, lúc xuống ngựa không để ý, chân đạp vào khoảng không, vẫn anh may kịp thời đỡ lấy cô, bốn mắt to nhỏ nhìn nhau, mặt của cô rất nhanh đỏ như cà chua, ngơ ngác nhìn anh, chớp chớp hai mắt.

Như trải qua hàng ngàn thế kỉ, Hạ Đồng mới giật mình đẩy anh ra, đứng vững trở lại, mặt đỏ như trái cà chua chín, cúi đầu nói:

-Tôi, dắt ngựa vào chuồng.

Nói xong cô thật hận bản thân mình.

-Để người làm dắt là được, em đi thay đồ đi, mồ hôi ướt hết rồi.-Dương Tử buồn cười nói

-Tôi biết rồi.

Hạ Đồng nói xong liền ba chân bốn cẳng chạy đi.

Dương Tử buồn cười nhìn theo cô, cô luôn bày ra dáng vẻ dư hơi, tinh quái, rõ ràng một giây trước hình như rất buồn bã, một giây sau lại biến thành một con chuột nhắt đánh quài không chết, nhanh chóng khôi phục tinh thần.

Về điểm này, cô khiến anh phải bội phục.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom