Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25
Chương 25: Xử lý ổn thỏa
Hạ Đồng khẽ nhắm mặt lại, mệt mỏi, cô mệt mỏi lắm rồi, sao lại đối xử cô vậy chứ, cô làm gì sai, chẳng lẽ cô sống trên đời là sai lầm sao, là họa cho mọi người sao, là điều không may sao hay là do cô luôn như vậy, luôn bị ghét bỏ.
-Dừng lại đi, như vậy đủ rồi.
Một giọng nói trầm ấm lạnh lùng nhưng cũng không kém phần ra lệnh, Hạ Đồng nhìn ra phía cửa một cách mơ hồ, bóng người cao ráo dựa lưng vào thành cửa lớp, khuôn mặt người đó mập mờ một cách mơ hồ làm cô chẳng nhìn rõ mặt nhưng cũng thầm cảm ơn vì đã giúp cô.
-Cậu... cậu sao lại...-Gia Uyển hơi mấp máy nói chẳng nên lời
-Tôi nói dừng lại như thế quá đủ rồi, trường này vẫn còn chủ đấy.-người đó nói giọng đầy uy nghiêm
-Cậu đừng chen vào, chuyện này chẳng liên quan tới cậu.-Gia Uyển tức giận la toáng lên
-Chẳng liên quan tôi,v ậy tôi lấy tư cách là người trong hội học sinh của trường được chứ?-người đó giọng đều đều nói
Người trong hội? Là ai chứ? Dương Tử, Khiết Đạt hay Thiên, ai giúp cô vậy, sao cô không nhìn thấy gì ngoài đôi mắt vừa dịu dàng nhưng lại lạnh lùng, hời hợt?
-Vậy thì đã sao? Con ăn mày này bị như vậy là đáng.
-Cô thừa nhận, những tấm hình đó là do cô và Du Hy đăng lên?
-Đúng vậy, vậy thì đã sao?
-Tôi muốn cô lập tức dừng lại.
-Cậu muốn chen vào?-Gia Uyển chau mày hỏi
-Với tính của tôi cô có cần hỏi không?-người đó hỏi ngược
-Cậu.......
-Tôi nói dừng lại.
-Tớ không muốn, nếu cậu không nể mặt tớ cũng phải nể mặt chị ấy chứ.
-Tôi chẳng quan tâm.
-Tôi không muốn, con nhỏ này dám với anh Khiết Đạt tớ chẳng bỏ qua.-Gia Uyển cố chấp chẳng nghe
-Trác Gia Uyển, tôi nhắc lại một lần nữa, tốt nhất là bỏ qua chuyện này, nếu còn cố chấp thì đừng trách tôi.-anh khẽ nhếch môi lạnh nhạt nói một câu
-Không, tớ nhất định sẽ không cho qua dễ dàng như vậy.-Gia Uyển căm tức nói
-Được, là cô muốn đó.
Anh cười lạnh lẽo, vỗ tay một cái, sau đó hai người con trai sau lưng anh bước ra, Khiết Đạt cùng Thiên sắc mặt đen lại, quả nhiên là cô ta làm mà.
Thiên nhẹ nhàng đến bế cô lên, nhìn cô như vậy, anh cũng đau lòng không kém.
-Khiết... Khiết Đạt...-Gia Uyển sắc mặt trắng bệch nhìn Khiết Đạt miệng lắp ba lắp bắp
-Bất ngờ lắm sao? Tôi còn có thứ bất ngờ dành cho cô. Lên phòng hội trưởng ngay.-Khiết Đạt lãnh đạm nhìn Gia Uyển một cái
Hết rồi, hết thật rồi. Gia Uyển hoàn toàn sụp đổ. Thì ra, thì ra cô bị anh gài bẫy, anh hỏi là để cô nói ra cô là người đăng những hình ảnh đó lên.
-Còn không đi?-Khiết Đạt lạnh lẽo lặp lại, sau đó bỏ đi. Thiên cũng bế Hạ Đồng đi.
Gia Uyển suy sụp tinh thần đi theo, khi đi ngang anh, liếc một cái, căm phẫn nói:
-Là cậu cố ý?
-Tôi có nói trước rồi, lo mà đi giải thích với Khiết Đạt.-anh khẽ nhếch môi
-Cậu...
-Anh, anh sao lại làm vậy? Rõ ràng là nó có lỗi trước, vả lại dù gì em và anh...
Du Hy còn chưa nói hết câu, đã bị anh cắt ngang:
-Chỉ là qua đường, đừng nghĩ đó là thật chứ.
Anh hời hợt bỏ lại câu đó sau đó cũng bỏ đi, một dãy hành lang lại im ắng như thường.
Nằm gọn trong vòng tay của người con trai này, Hạ Đồng cảm thấy người nhẹ nhõm hẳn, cảm giác lúc nãy đã vơi đi chút nào,h ơi ấm từ anh truyền vào người cô làm cô thấy ấm lòng,dựa đầu vào lòng ngực anh hai tay buông thõng, Hạ Đồng dần dần thiếp đi.
Trong phòng hội trưởng, Khiết Đạt và Thiên ngồi đối diện ở bàn họp với Gia Uyển, Du Hy còn Dương Tử ngồi ở bàn làm việc chăm chú vào chiếc Laptop.
-Cô nói xem, tôi nên làm gì cô?-Khiết Đạt mặt lạnh đi nhìn Gia Uyển nói
-Khiết Đạt, em biết em sai rồi... em sẽ không tái phạm nữa.-Gia Uyển run cầm cập nước mắt tuôn ra nhìn Khiết Đạt
-Không tái phạm!?? Sẽ có lần sau sao?-Khiết Đạt cười nhạt nhẽo hỏi
-Anh... anh nói vậy là sao?-mặt Gia Uyển tối sầm lại
-Rất đơn giản tôi chỉ có hai điều cần cô làm, thứ nhất cô qua khi B học, thứ hai, tôi muốn ngày mai Trác Gia Uyển cô cùng Ôn Du Hy sẽ tự thú nhận trên trang chủ trường, là do cô bịa đặt những chuyện với Hạ Đồng.-Khiết Đạt từ đầu đến cuối ngữ khí toàn lạnh lẽo
-Anh, anh có cần tuyệt tình như vậy không?
-Tôi đã nương tay lắm rồi. Nếu như tuyệt tình như cô nói thì cô đã sớm không ngồi ở đây nói chuyện với tôi.
Cả hai im thin thít chẳng nói gì, mím chặt môi nhìn nhau, họ đang rất giận, vì cớ gì mà hai người họ lại qua khu B chứ, chẳng lẽ nhỏ đó tốt vậy sao, không chấp nhận mà!
-Chuyện này tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu,vì vậy kêu cô ta hãy cẩn thận.-Gia Uyển còn quay lại nói rồi mới cùng Du Hy bỏ đi
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Hạ Đồng khẽ nhắm mặt lại, mệt mỏi, cô mệt mỏi lắm rồi, sao lại đối xử cô vậy chứ, cô làm gì sai, chẳng lẽ cô sống trên đời là sai lầm sao, là họa cho mọi người sao, là điều không may sao hay là do cô luôn như vậy, luôn bị ghét bỏ.
-Dừng lại đi, như vậy đủ rồi.
Một giọng nói trầm ấm lạnh lùng nhưng cũng không kém phần ra lệnh, Hạ Đồng nhìn ra phía cửa một cách mơ hồ, bóng người cao ráo dựa lưng vào thành cửa lớp, khuôn mặt người đó mập mờ một cách mơ hồ làm cô chẳng nhìn rõ mặt nhưng cũng thầm cảm ơn vì đã giúp cô.
-Cậu... cậu sao lại...-Gia Uyển hơi mấp máy nói chẳng nên lời
-Tôi nói dừng lại như thế quá đủ rồi, trường này vẫn còn chủ đấy.-người đó nói giọng đầy uy nghiêm
-Cậu đừng chen vào, chuyện này chẳng liên quan tới cậu.-Gia Uyển tức giận la toáng lên
-Chẳng liên quan tôi,v ậy tôi lấy tư cách là người trong hội học sinh của trường được chứ?-người đó giọng đều đều nói
Người trong hội? Là ai chứ? Dương Tử, Khiết Đạt hay Thiên, ai giúp cô vậy, sao cô không nhìn thấy gì ngoài đôi mắt vừa dịu dàng nhưng lại lạnh lùng, hời hợt?
-Vậy thì đã sao? Con ăn mày này bị như vậy là đáng.
-Cô thừa nhận, những tấm hình đó là do cô và Du Hy đăng lên?
-Đúng vậy, vậy thì đã sao?
-Tôi muốn cô lập tức dừng lại.
-Cậu muốn chen vào?-Gia Uyển chau mày hỏi
-Với tính của tôi cô có cần hỏi không?-người đó hỏi ngược
-Cậu.......
-Tôi nói dừng lại.
-Tớ không muốn, nếu cậu không nể mặt tớ cũng phải nể mặt chị ấy chứ.
-Tôi chẳng quan tâm.
-Tôi không muốn, con nhỏ này dám với anh Khiết Đạt tớ chẳng bỏ qua.-Gia Uyển cố chấp chẳng nghe
-Trác Gia Uyển, tôi nhắc lại một lần nữa, tốt nhất là bỏ qua chuyện này, nếu còn cố chấp thì đừng trách tôi.-anh khẽ nhếch môi lạnh nhạt nói một câu
-Không, tớ nhất định sẽ không cho qua dễ dàng như vậy.-Gia Uyển căm tức nói
-Được, là cô muốn đó.
Anh cười lạnh lẽo, vỗ tay một cái, sau đó hai người con trai sau lưng anh bước ra, Khiết Đạt cùng Thiên sắc mặt đen lại, quả nhiên là cô ta làm mà.
Thiên nhẹ nhàng đến bế cô lên, nhìn cô như vậy, anh cũng đau lòng không kém.
-Khiết... Khiết Đạt...-Gia Uyển sắc mặt trắng bệch nhìn Khiết Đạt miệng lắp ba lắp bắp
-Bất ngờ lắm sao? Tôi còn có thứ bất ngờ dành cho cô. Lên phòng hội trưởng ngay.-Khiết Đạt lãnh đạm nhìn Gia Uyển một cái
Hết rồi, hết thật rồi. Gia Uyển hoàn toàn sụp đổ. Thì ra, thì ra cô bị anh gài bẫy, anh hỏi là để cô nói ra cô là người đăng những hình ảnh đó lên.
-Còn không đi?-Khiết Đạt lạnh lẽo lặp lại, sau đó bỏ đi. Thiên cũng bế Hạ Đồng đi.
Gia Uyển suy sụp tinh thần đi theo, khi đi ngang anh, liếc một cái, căm phẫn nói:
-Là cậu cố ý?
-Tôi có nói trước rồi, lo mà đi giải thích với Khiết Đạt.-anh khẽ nhếch môi
-Cậu...
-Anh, anh sao lại làm vậy? Rõ ràng là nó có lỗi trước, vả lại dù gì em và anh...
Du Hy còn chưa nói hết câu, đã bị anh cắt ngang:
-Chỉ là qua đường, đừng nghĩ đó là thật chứ.
Anh hời hợt bỏ lại câu đó sau đó cũng bỏ đi, một dãy hành lang lại im ắng như thường.
Nằm gọn trong vòng tay của người con trai này, Hạ Đồng cảm thấy người nhẹ nhõm hẳn, cảm giác lúc nãy đã vơi đi chút nào,h ơi ấm từ anh truyền vào người cô làm cô thấy ấm lòng,dựa đầu vào lòng ngực anh hai tay buông thõng, Hạ Đồng dần dần thiếp đi.
Trong phòng hội trưởng, Khiết Đạt và Thiên ngồi đối diện ở bàn họp với Gia Uyển, Du Hy còn Dương Tử ngồi ở bàn làm việc chăm chú vào chiếc Laptop.
-Cô nói xem, tôi nên làm gì cô?-Khiết Đạt mặt lạnh đi nhìn Gia Uyển nói
-Khiết Đạt, em biết em sai rồi... em sẽ không tái phạm nữa.-Gia Uyển run cầm cập nước mắt tuôn ra nhìn Khiết Đạt
-Không tái phạm!?? Sẽ có lần sau sao?-Khiết Đạt cười nhạt nhẽo hỏi
-Anh... anh nói vậy là sao?-mặt Gia Uyển tối sầm lại
-Rất đơn giản tôi chỉ có hai điều cần cô làm, thứ nhất cô qua khi B học, thứ hai, tôi muốn ngày mai Trác Gia Uyển cô cùng Ôn Du Hy sẽ tự thú nhận trên trang chủ trường, là do cô bịa đặt những chuyện với Hạ Đồng.-Khiết Đạt từ đầu đến cuối ngữ khí toàn lạnh lẽo
-Anh, anh có cần tuyệt tình như vậy không?
-Tôi đã nương tay lắm rồi. Nếu như tuyệt tình như cô nói thì cô đã sớm không ngồi ở đây nói chuyện với tôi.
Cả hai im thin thít chẳng nói gì, mím chặt môi nhìn nhau, họ đang rất giận, vì cớ gì mà hai người họ lại qua khu B chứ, chẳng lẽ nhỏ đó tốt vậy sao, không chấp nhận mà!
-Chuyện này tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu,vì vậy kêu cô ta hãy cẩn thận.-Gia Uyển còn quay lại nói rồi mới cùng Du Hy bỏ đi
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook