Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 48
Chương 44.3: Bữa ăn gia đình
Cả ba ngồi vào ghế nhìn xuống phía khán đài nơi có những chú cá heo uốn lượn trong nước, chúng nhảy qua vòng, uốn quanh trong nước và đua nhau bơi lội rồi cả trò phun nước lên nữa chứ trông thật là đẹp.
-Hay quá.-Tiểu Lạc vỗ tay hoan hô
-Cũng hay.-Dương Tử ngồi bên cạnh khẽ cười
-Anh nói làm như đây là lần đầu xem xiếc cá heo vậy.-Hạ Đồng trề môi nhìn anh
-...
-Đừng nói là bị tôi nói trúng rồi nha.-Hạ Đồng ngạc nhiên khi anh im lặng
-Lạ lắm sao?-Dương Tử lại nhìn cô bằng ánh mắt mọi ngày. Lạnh.
-Đương nhiên rồi, đường đường là thiếu gia tập đoàn lớn mà chưa từng thấy cá heo bơi thì đúng là chuyện lạ.-Hạ Đồng thao thao bất tuyệt nói
-Có cần cô quan tâm không?
-Ờ, thì không.-Hạ Đồng bĩu môi sau đó xem tiếp
-Anh Dương Tử, đi theo em, em đưa anh đi chào cá heo.-Tiểu Lạc nắm tay anh nói
-Sao?-anh khó hiểu nhìn Tiểu Lạc
-Thì đi chào cá heo đó, chúng ta đi thôi.-Tiểu Lạc nói rồi kéo anh đi xuống phía dưới chỗ mấy chú cá heo đang bơi lượn kia.
Sau đó Tiểu Lạc kéo anh đứng lên chen qua những hàng ghế đi xuống phía dưới, Tiểu Lạc to nhỏ với người điều khiển một lát, ông ta gật đầu mỉm cười.
Cuối cùng, cô cũng thấy màn, \"Heo đực chào cá heo\".
Hạ Đồng mở tưởng tới một con heo đực đi đến biển gặp một con cá heo, sau đó cúi đầu hành lễ còn nói: \"Ột ột, xin chào cá heo!\"
Haha nghĩ đến đây cô lại không nhịn được mà cười lớn, trong nhất thời mọi người nhìn cô y như đang nhìn một người \"điên\". Cô vội giơ tay lên xin lỗi sau đó giả vộ vuốt vuốt tóc mình.
Nhìn hai người, trông anh có vẻ chưa thấy cá heo thật, không ngờ đấy. Bởi vậy ta nói giàu cũng không tốt, mà nghèo thì không nên.
Còn xung quanh mấy cô gái cứ nhoi nhoi trước vẻ đẹp của anh, người nào người nấy cứ nhìn anh từ lúc anh xuống dưới đó, cứ y như vào đây để xem anh chứ không phải cá heo nữa.
Cô chỉ có thể tặng cho họ hai từ \"háo sắc\".
Đến một lúc anh mới cùng Tiểu Lạc đi lên, Hạ Đồng lấy trong túi xách bịch khăn giấy, rút ra một tờ lau mồ hôi cho Tiểu Lạc.
-Có vui không?
Hạ Đồng chu đáo y như một người mẹ lo lắng cho con mình.
-Dạ vui lắm.-Tiểu Lạc cười tươi nói
Hạ Đồng lau xong mồ hôi cho Tiểu Lạc, thấy trên trán anh cũng lấm tấm mồ hôi, có lòng tốt rút ra một tờ đưa cho anh.
Nhưng mà anh lại nhìn cô bằng ánh mắt kì quái.
-Không phải anh định kêu tôi lau cho anh giống lau cho Tiểu Lạc chứ.-Hạ Đồng chu mỏ nhét tờ khăn giấy vào tay anh, cô có ý tốt đưa cho anh lau mồ hội vậy mà còn nhìn cô vẻ kì quái.
Dương Tử vẫn im lặng cầm tờ khăn giấy lên lau mồ hôi trên trán mình, không hiểu sao đi chơi với cô và Tiểu Lạc, lại cho anh một cảm giác ấm áp lạ thường, giống như một thứ tình cảm anh đã mất từ sớm bây giờ được cảm nhận lại.
Sau màn xem xiếc cá heo, cả ba đi đến một quán ăn ở khu vui chơi, ngồi vào bàn lật cái menu ra mà cô không khỏi ngán ngẫm, lúc trước chỉ có hai phần cô và Tiểu Lạc, bây giờ lại có phần anh, túi tiền sẽ bị hao hụt đây. Không, anh giàu như vậy chẳng lẽ một phần ăn cũng nhỏ nhen tính toán với cô.
-Chị hai, Tiểu Lạc muốn ăn KFC.-Tiểu Lạc nhìn cô chớp mắt nói
-Vậy thì Tiểu Lạc cũng phải ăn chè khúc bạch mới được.-Hạ Đồng đóng menu nói
-Tiểu Lạc không ăn chè khúc bạch đâu.-Tiểu Lạc làm nũng
-Không được.
-Tiểu Lạc hay là anh Dương Tử ăn chè khúc bạch với em có chịu không?-Dương Tử so với cô có chút \"kinh nghiệm\" trong việc nuông chiều trẻ con
-Dạ được.-Tiểu Lạc nhanh chóng vui vẻ gật đầu
Qủa nhiên, quả nhiên là phản bội. Đứa em trai luôn nghe cô lại dễ dàng nghe lời tên heo đực này, Lâm Gia Lạc, em giỏi lắm!!!
Hạ Đồng đã xác định món ăn của hai chị em cô xong, thuận tay cầm menu che lên mặt, sau đó ngả người ghé sát vào anh nói nhỏ:
-Tôi nói anh này...
-Sao đây?-Dương Tử không chút biểu cảm nhìn cô
-Anh là thiếu gia cao cao tại thượng, tôi và Tiểu Lạc ăn sao cũng được, nhưng mà không lẽ anh lại đi tính toán một phần ăn với tôi.-Hạ Đồng nhìn anh chớp chớp mắt nói
-Cho nên...
-Cho nên phần anh, anh tự tính, còn tôi và Tiểu Lạc tôi tự tính. Được chứ?-Hạ Đồng nghe anh nói hai từ \"Cho nên\" cũng có chút mừng rỡ, chắc anh sẽ không trách cô đâu.
Anh nhìn cô quan sát một lát. Im lặng. Vẫn là im lặng.
Hạ Đồng đang định mở miệng thì anh đã lên tiếng trước.
-Không.
Ngay sau đó đẩy cô ngồi thẳng, lấy luôn chiếc menu ra.
Hạ Đồng đơ mặt nhìn anh, chỉ có một phần ăn, có bao nhiêu tiền đâu, sao mà keo kiệt quá vậy? Tài chính của cô đúng là bị rút từ từ là bởi cái tên này mà.
-Một KFC, hai chè khúc bạch và một phần ăn gia đình dành cho ba người.-Dương Tử không nhanh không chậm nói với phục vụ
-Khoan khoan, là ba chè khúc bạch.
Hạ Đồng vội nói lại với phục vụ.
-Qúy khách xin đợi một lát sẽ có ngay.-phục vụ nói rồi lui đi
Tên nhỏ nhen. Tính toán với cô, vậy mà ngay cả chè khúc bạch cũng chỉ có hai phần, rõ ràng không cho cô ăn mà. Ích kỉ, nhỏ mọn.
Một lúc sau, phục vụ bưng thức ăn bày lên bàn. Phần ăn ba người là ba món mặn một món canh, không tệ, không tệ.
-Nào, ăn thôi.-Hạ Đồng vừa nói vừa gấp thức ăn cho Tiểu Lạc.
-Cảm ơn chị hai. Chị hai, anh Dương Tử ăn cơm.-Tiểu Lạc ngoan ngoãn nói, sau đó vô tư cầm đùi gà lên ăn
Hạ Đống vốn không có cách nào miễn cưỡng lại với thức ăn, cho nên không suy nghĩ cặm cụi ăn, cô đang nghĩ tới dạ dày mình là một túi rỗng không đáy, dạ dày bốn ngăn của con bò, ăn nhiệt tình, vừa gắp thức ăn bỏ vào miệng đã gắp đến miếng khác.
Dương Tử so với cô ăn còn nhã nhặn hơn, mỗi động tác đều tao nhã, lịch thiệp.
-Cô ăn để mau đi đầu thai hay sao?-Dương Tử từ tốn gắp thức ăn nói
-Liên quan anh sao?-Hạ Đồng mặc kệ anh tiếp tục ăn
-Ăn giống tôi này.
Dương Tử nói, sau đó tao nhã gắp thức ăn, chậm rãi bỏ vào miệng nhai, cứ như vậy đều đều mà tao nhã.
Hạ Đồng không quan tâm, tiếp tục ăn cách của mình.
-Thử ăn theo cách của cô một lần nữa đi.
Dương Tử tuy lời nói có chút lười biếng nhưng lại có đa phần ra lệnh.
Hạ Đồng gục đầu, làm theo lời ăn, rất chậm rất chậm gắp thức ăn, bỏ vào miệng. Biết cô thích nhất là ăn, vậy mà còn hành hạ cô bằng cách này.
Người ta nói \"Trời đánh tránh bữa ăn\" sao mà cô cứ gặp tên heo đực này quài vậy? Ngay cả ăn cũng không được ăn thoải mái nữa.
-Ăn như vậy uất ức lắm sao?-Dương Tử không nhìn cô, vẫn gấp thức ăn nói
-Không, không hề. Nào có.-Hạ Đồng lắc đầu, sau đó gấp thức ăn bỏ vào miệng cười hìhì
Dương Tử khóe môi hơi nhếch lên, sau đó chuyên tâm ăn.
Thật ra lúc nãy cô muốn nói, rất uất ức, anh biết rõ cô ăn rất nhiệt tình, ăn không cần nghĩ ngợi, chỉ cần có thức ăn là ăn, vậy mà còn bắt cô ăn từ tốn. Cô thà bị anh hạ nhục ăn không thèm mặt mũi, không thùy mị như con gái cũng được. Cô chấp nhận được bị anh hạ nhục để được ăn thõa thích.
-Chị hai, chị bị làm sao vậy?-Tiểu Lạc thấy cô ăn chỉ gấp chút ít, lại không ăn như mọi ngày, không khỏi hiếu kì hỏi
-Chị không sao.
Hạ Đồng nuốt nước mắt ngược vào trong đáp, cô rất muốn nói chị hai rất muốn ăn nhiều, nhưng mà có người không cho chị hai ăn như vậy.
-Vậy chị hai ăn tiếp đi.
Tiểu Lạc nói sau đó ăn tiếp KFC của mình.
Cô còn tưởng nó sẽ cho cô ăn một miếng KFC nào ngờ lại phũ phàng đến mức này.
Heo đực, heo đực, heo đực. Ngay cả ăn cũng giành với tôi, cũng không cho tôi ăn thoải mái, đáng ghét.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Cả ba ngồi vào ghế nhìn xuống phía khán đài nơi có những chú cá heo uốn lượn trong nước, chúng nhảy qua vòng, uốn quanh trong nước và đua nhau bơi lội rồi cả trò phun nước lên nữa chứ trông thật là đẹp.
-Hay quá.-Tiểu Lạc vỗ tay hoan hô
-Cũng hay.-Dương Tử ngồi bên cạnh khẽ cười
-Anh nói làm như đây là lần đầu xem xiếc cá heo vậy.-Hạ Đồng trề môi nhìn anh
-...
-Đừng nói là bị tôi nói trúng rồi nha.-Hạ Đồng ngạc nhiên khi anh im lặng
-Lạ lắm sao?-Dương Tử lại nhìn cô bằng ánh mắt mọi ngày. Lạnh.
-Đương nhiên rồi, đường đường là thiếu gia tập đoàn lớn mà chưa từng thấy cá heo bơi thì đúng là chuyện lạ.-Hạ Đồng thao thao bất tuyệt nói
-Có cần cô quan tâm không?
-Ờ, thì không.-Hạ Đồng bĩu môi sau đó xem tiếp
-Anh Dương Tử, đi theo em, em đưa anh đi chào cá heo.-Tiểu Lạc nắm tay anh nói
-Sao?-anh khó hiểu nhìn Tiểu Lạc
-Thì đi chào cá heo đó, chúng ta đi thôi.-Tiểu Lạc nói rồi kéo anh đi xuống phía dưới chỗ mấy chú cá heo đang bơi lượn kia.
Sau đó Tiểu Lạc kéo anh đứng lên chen qua những hàng ghế đi xuống phía dưới, Tiểu Lạc to nhỏ với người điều khiển một lát, ông ta gật đầu mỉm cười.
Cuối cùng, cô cũng thấy màn, \"Heo đực chào cá heo\".
Hạ Đồng mở tưởng tới một con heo đực đi đến biển gặp một con cá heo, sau đó cúi đầu hành lễ còn nói: \"Ột ột, xin chào cá heo!\"
Haha nghĩ đến đây cô lại không nhịn được mà cười lớn, trong nhất thời mọi người nhìn cô y như đang nhìn một người \"điên\". Cô vội giơ tay lên xin lỗi sau đó giả vộ vuốt vuốt tóc mình.
Nhìn hai người, trông anh có vẻ chưa thấy cá heo thật, không ngờ đấy. Bởi vậy ta nói giàu cũng không tốt, mà nghèo thì không nên.
Còn xung quanh mấy cô gái cứ nhoi nhoi trước vẻ đẹp của anh, người nào người nấy cứ nhìn anh từ lúc anh xuống dưới đó, cứ y như vào đây để xem anh chứ không phải cá heo nữa.
Cô chỉ có thể tặng cho họ hai từ \"háo sắc\".
Đến một lúc anh mới cùng Tiểu Lạc đi lên, Hạ Đồng lấy trong túi xách bịch khăn giấy, rút ra một tờ lau mồ hôi cho Tiểu Lạc.
-Có vui không?
Hạ Đồng chu đáo y như một người mẹ lo lắng cho con mình.
-Dạ vui lắm.-Tiểu Lạc cười tươi nói
Hạ Đồng lau xong mồ hôi cho Tiểu Lạc, thấy trên trán anh cũng lấm tấm mồ hôi, có lòng tốt rút ra một tờ đưa cho anh.
Nhưng mà anh lại nhìn cô bằng ánh mắt kì quái.
-Không phải anh định kêu tôi lau cho anh giống lau cho Tiểu Lạc chứ.-Hạ Đồng chu mỏ nhét tờ khăn giấy vào tay anh, cô có ý tốt đưa cho anh lau mồ hội vậy mà còn nhìn cô vẻ kì quái.
Dương Tử vẫn im lặng cầm tờ khăn giấy lên lau mồ hôi trên trán mình, không hiểu sao đi chơi với cô và Tiểu Lạc, lại cho anh một cảm giác ấm áp lạ thường, giống như một thứ tình cảm anh đã mất từ sớm bây giờ được cảm nhận lại.
Sau màn xem xiếc cá heo, cả ba đi đến một quán ăn ở khu vui chơi, ngồi vào bàn lật cái menu ra mà cô không khỏi ngán ngẫm, lúc trước chỉ có hai phần cô và Tiểu Lạc, bây giờ lại có phần anh, túi tiền sẽ bị hao hụt đây. Không, anh giàu như vậy chẳng lẽ một phần ăn cũng nhỏ nhen tính toán với cô.
-Chị hai, Tiểu Lạc muốn ăn KFC.-Tiểu Lạc nhìn cô chớp mắt nói
-Vậy thì Tiểu Lạc cũng phải ăn chè khúc bạch mới được.-Hạ Đồng đóng menu nói
-Tiểu Lạc không ăn chè khúc bạch đâu.-Tiểu Lạc làm nũng
-Không được.
-Tiểu Lạc hay là anh Dương Tử ăn chè khúc bạch với em có chịu không?-Dương Tử so với cô có chút \"kinh nghiệm\" trong việc nuông chiều trẻ con
-Dạ được.-Tiểu Lạc nhanh chóng vui vẻ gật đầu
Qủa nhiên, quả nhiên là phản bội. Đứa em trai luôn nghe cô lại dễ dàng nghe lời tên heo đực này, Lâm Gia Lạc, em giỏi lắm!!!
Hạ Đồng đã xác định món ăn của hai chị em cô xong, thuận tay cầm menu che lên mặt, sau đó ngả người ghé sát vào anh nói nhỏ:
-Tôi nói anh này...
-Sao đây?-Dương Tử không chút biểu cảm nhìn cô
-Anh là thiếu gia cao cao tại thượng, tôi và Tiểu Lạc ăn sao cũng được, nhưng mà không lẽ anh lại đi tính toán một phần ăn với tôi.-Hạ Đồng nhìn anh chớp chớp mắt nói
-Cho nên...
-Cho nên phần anh, anh tự tính, còn tôi và Tiểu Lạc tôi tự tính. Được chứ?-Hạ Đồng nghe anh nói hai từ \"Cho nên\" cũng có chút mừng rỡ, chắc anh sẽ không trách cô đâu.
Anh nhìn cô quan sát một lát. Im lặng. Vẫn là im lặng.
Hạ Đồng đang định mở miệng thì anh đã lên tiếng trước.
-Không.
Ngay sau đó đẩy cô ngồi thẳng, lấy luôn chiếc menu ra.
Hạ Đồng đơ mặt nhìn anh, chỉ có một phần ăn, có bao nhiêu tiền đâu, sao mà keo kiệt quá vậy? Tài chính của cô đúng là bị rút từ từ là bởi cái tên này mà.
-Một KFC, hai chè khúc bạch và một phần ăn gia đình dành cho ba người.-Dương Tử không nhanh không chậm nói với phục vụ
-Khoan khoan, là ba chè khúc bạch.
Hạ Đồng vội nói lại với phục vụ.
-Qúy khách xin đợi một lát sẽ có ngay.-phục vụ nói rồi lui đi
Tên nhỏ nhen. Tính toán với cô, vậy mà ngay cả chè khúc bạch cũng chỉ có hai phần, rõ ràng không cho cô ăn mà. Ích kỉ, nhỏ mọn.
Một lúc sau, phục vụ bưng thức ăn bày lên bàn. Phần ăn ba người là ba món mặn một món canh, không tệ, không tệ.
-Nào, ăn thôi.-Hạ Đồng vừa nói vừa gấp thức ăn cho Tiểu Lạc.
-Cảm ơn chị hai. Chị hai, anh Dương Tử ăn cơm.-Tiểu Lạc ngoan ngoãn nói, sau đó vô tư cầm đùi gà lên ăn
Hạ Đống vốn không có cách nào miễn cưỡng lại với thức ăn, cho nên không suy nghĩ cặm cụi ăn, cô đang nghĩ tới dạ dày mình là một túi rỗng không đáy, dạ dày bốn ngăn của con bò, ăn nhiệt tình, vừa gắp thức ăn bỏ vào miệng đã gắp đến miếng khác.
Dương Tử so với cô ăn còn nhã nhặn hơn, mỗi động tác đều tao nhã, lịch thiệp.
-Cô ăn để mau đi đầu thai hay sao?-Dương Tử từ tốn gắp thức ăn nói
-Liên quan anh sao?-Hạ Đồng mặc kệ anh tiếp tục ăn
-Ăn giống tôi này.
Dương Tử nói, sau đó tao nhã gắp thức ăn, chậm rãi bỏ vào miệng nhai, cứ như vậy đều đều mà tao nhã.
Hạ Đồng không quan tâm, tiếp tục ăn cách của mình.
-Thử ăn theo cách của cô một lần nữa đi.
Dương Tử tuy lời nói có chút lười biếng nhưng lại có đa phần ra lệnh.
Hạ Đồng gục đầu, làm theo lời ăn, rất chậm rất chậm gắp thức ăn, bỏ vào miệng. Biết cô thích nhất là ăn, vậy mà còn hành hạ cô bằng cách này.
Người ta nói \"Trời đánh tránh bữa ăn\" sao mà cô cứ gặp tên heo đực này quài vậy? Ngay cả ăn cũng không được ăn thoải mái nữa.
-Ăn như vậy uất ức lắm sao?-Dương Tử không nhìn cô, vẫn gấp thức ăn nói
-Không, không hề. Nào có.-Hạ Đồng lắc đầu, sau đó gấp thức ăn bỏ vào miệng cười hìhì
Dương Tử khóe môi hơi nhếch lên, sau đó chuyên tâm ăn.
Thật ra lúc nãy cô muốn nói, rất uất ức, anh biết rõ cô ăn rất nhiệt tình, ăn không cần nghĩ ngợi, chỉ cần có thức ăn là ăn, vậy mà còn bắt cô ăn từ tốn. Cô thà bị anh hạ nhục ăn không thèm mặt mũi, không thùy mị như con gái cũng được. Cô chấp nhận được bị anh hạ nhục để được ăn thõa thích.
-Chị hai, chị bị làm sao vậy?-Tiểu Lạc thấy cô ăn chỉ gấp chút ít, lại không ăn như mọi ngày, không khỏi hiếu kì hỏi
-Chị không sao.
Hạ Đồng nuốt nước mắt ngược vào trong đáp, cô rất muốn nói chị hai rất muốn ăn nhiều, nhưng mà có người không cho chị hai ăn như vậy.
-Vậy chị hai ăn tiếp đi.
Tiểu Lạc nói sau đó ăn tiếp KFC của mình.
Cô còn tưởng nó sẽ cho cô ăn một miếng KFC nào ngờ lại phũ phàng đến mức này.
Heo đực, heo đực, heo đực. Ngay cả ăn cũng giành với tôi, cũng không cho tôi ăn thoải mái, đáng ghét.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook