Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 82
Chương 76: Bất ngờ bị hôn.
Mười phút sau, Hạ Đồng vào đường cùng, IQ của cô cũng có giới hạn làm như cô muốn đội sổ không bằng.
Hạ Đồng vò nát đầu, cô chỉ là một cô gái không được thông minh thôi mà, sao lại đưa cái đề khó như vậy cho cô chứ?
-Mình chẳng qua là một học viên nhỏ nhoi thôi mà, mình có phải thiên tài gì đâu chứ? Đề khó như vậy bắt mình làm trên 50 điểm, rõ ràng làm khó mình mà.-Hạ Đồng ngồi nói nhảm, lầm bầm trong miệng.
Dương Tử nheo mắt nhìn cô, bộ cô bất mãn lằm sao? Anh có lòng tốt cho cô làm bài lại cũng không phạt cô, vậy mà cô còn không biết điều gì cả.
-Nộp bài.-Dương Tử ngữ khí lạnh băng nói
-Tôi chưa làm xong.-Hạ Đồng ngước nhìn anh
-Hết giờ.-Dương Tử lạnh lùng nói
-Nhưng...
Hạ Đồng định nói nhưng rồi thôi, cầm tờ giấy đưa cho anh, Dương Tử đảo mắt một lượt, sau đó nhìn cô.
Hạ Đồng nuốt nước bọt, cô biết mình không được 50 điểm nhưng anh đừng có nhìn cô như vậy chứ? Có biết mức sát thương từ ánh mắt của anh lớn lắm không? Cái mạng nhỏ của cô không chịu được đâu!!!
-Ba mươi lăm điểm.-Dương Tử cầm viết quẹt quẹt vài cái, sau đó đặt lên bàn
Hạ Đồng cầm lấy tờ giấy, sau đó liếm đôi môi khô khốc, ba mươi lăm điểm hình như cách xa con điểm năm mươi rất nhiều nha.
-Tại, tại căng thẳng quá nên, nên tôi quên mất bài.-Hạ Đồng vội biện lí do
-Căng thẳng???-Dương Tử hơi nhếch môi
-Qủa thật, quả thật rất căng thẳng.
Dương Tử không nói gì, đứng người dậy. Hạ Đồng cảnh giác nhìn anh.
-Muốn thư giãn?-Dương Tử nhìn cô, đôi môi mỏng hơi cong lên
-Cái đó, cái đó...
Hạ Đồng đề phòng anh, đáng lẽ cô nên suy nghĩ kĩ khi nói chứ? Ôi, sao từ chuyện hôm qua cô vẫn ngu ngốc thế này?
-Hội, hội trưởng, tôi thấy, tôi thấy không còn căng thẳng gì nữa.-Hạ Đồng bất tri bất giác lùi về sau hai bước
-Như thế không được, nếu như mọi người biết tôi làm trợ lý của mình căng thẳng, làm bài kiểm tra không được thì sẽ mất mặt lắm.-Dương Tử vừa nói vừa tiến lại gần cô
-Anh, anh an tâm, tôi sẽ không nói gì đâu.-Hạ Đồng lùi về sau, lắc tay nói
-Làm sao tôi tin con gà mái như cô được?-Dương Tử nói, khóe môi hơi nhếch lên, tiến lại gần cô thêm nữa
-Hội, hội trưởng, chuyện thư giãn không cần đâu a, còn nữa, tôi thấy hết căng thẳng gì rồi.
Hạ Đồng cười cười để giảm bớt căng thẳng, vẫn lùi về sau, cho đến khi tấm lưng chạm vào bờ tường lạnh ngắt, Hạ Đồng mới hết đường để lui nữa.
Lâm Hạ Đồng, mau nghĩ cách, mau nghĩ cách đi!!!
-Làm sao đây, tôi muốn giúp cô thư giãn.-Dương Tử nói, khuôn mặt hoàn toàn là ác ý, không hề có chút thiện ý nào.
-Không cần, không cần đâu, tôi, tôi không dám nhận mà.-Hạ Đồng không còn đường thoát
-Truyện cổ tích "Heo đực phụ tình", làm bài dưới năm mươi, muốn tôi giúp thư giãn!!??? Cũng được thôi.
Hạ Đồng nuốt nước bọt ực một cái, ba cái này, hình như là tội trạng sáng giờ của cô thì phải? Sao cô lại có thể gây tội nhiều vậy chứ?
-Hội trưởng, tôi xin lỗi mà, tôi biết tôi sai rồi.-Hạ Đồng không còn cách liền chắp tay năn nỉ
-Xin lỗi, có phải hơi muộn không?
Dương Tử hoàn toàn áp chế cô, dáng người cao lớn phủ lấy cơ thể nhỏ bé bị chèn ép đứng sát tường.
Xung quanh đều bị hàn khí của anh bao quanh, làm cơ thể cô bắt đầu run lên, Hạ Đồng không dám ngước nhìn anh, chiếc đầu nhỏ cúi thấp xuống, mạng nhỏ của cô sớm muộn cũng đi sớm mà.
Dương Tử cúi đầu chăm chú nhìn cô gái trước mặt mình, từ cô tỏa ra một mùi hương dìu dịu rất dễ chịu, không quá nồng nàn, không làm gắt mũi nhưng rất dịu nhẹ, vấn vương không thôi. Nếu anh đoán không lầm, mùi hương này từ trà xanh, cam thảo và hoa nhài.
Mùi thơm này, làm anh nhớ đến cô ấy, trên người cô ấy, lúc nào cũng có một mùi hương rất dễ chịu, làm anh rất thoải mái, khác biệt ở chỗ, hương thơm của cô ấy, là dùng tinh dầu từ hoa oải hương Pháp.
Hạ Đồng cúi đầu nãy giờ đã năm phút, vẫn chưa thấy anh làm gì mình, cứ tưởng anh sẽ tha cho mình nên can đảm ngước mắt lên, lại vô tình chạm vào đôi mắt đen hun hút khó lường kia.
Đôi mắt anh, hiện lên tia kì hoặc, có một chút dịu dàng, một chút bi thương, một chút nhớ nhung. Cô chưa nhìn thấy ánh mắt đó của anh, đôi mắt hiện lên sự sâu lắng đến chừng nào. Vì sao, anh lại nhìn cô như thế?
Dương Tử hơi giật mình khi cô ngẩng đầu nhìn mình, ngay sau đó ánh mắt lúc nãy được anh chu đáo che lại, thay vào đó lại là đôi mắt đen lạnh lùng cố hữu.
-Hội trưởng...
Hạ Đồng còn chưa kịp dứt câu, một nụ hôn nóng bỏng kèm theo sự bá đạo rơi lên cánh môi anh đào của cô, Hạ Đồng mở to mắt nhìn Dương Tử, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, cơ thể như có một luồn điện xẹt qua.
Chuyện gì đang diễn ra vậy? Làm ơn, ai nói cho cô biết đi?
Tại sao, tại sao anh lại hôn cô chứ?
Hai tay Hạ Đồng đặt ở ngực anh dùng sức đẩy anh ra nhưng vô tác dụng.
Dương Tử vẫn bá đạo nuốt trọn những lời phản kháng chống đối của cô, đôi môi cô, lại ngọt ngào mềm mại như thế. Chiếc lưỡi lạnh giá của anh chui vào khoang miệng cô tùy ý cướp lấy mật ngọt.
Sau một lúc, Hạ Đồng không thể phản kháng được nữa, lại im lặng chịu trận, cho đến khi anh thỏa mãn mới buông tha cho cô.
Sau khi được giải thoát, cô lặp tức hít thở để oxi tràn lại vào lòng ngực mình.
Dương Tử nhìn cô đang không ngừng hô hấp, sau đó anh thật muốn đánh chết bản thân mình, chỉ là một mùi hương nhàn nhạt giống mùi hương trên người cô ấy, lại làm anh nghĩ đến cô ấy, cánh môi anh đào đỏ mọng lại làm anh không kìm được hôn cô.
Là do anh nghĩ về cô ấy nhiều quá nên mới sinh ảo giác hay là... ???
Hạ Đồng sau khi hít thở xong rồi mới nhìn anh, trong đáy mắt hoàn toàn là không hiểu. Tại sao anh lại hôn cô chứ? Nhưng mà, môi cô là để anh tự ý hôn hay sao? Qúa đáng!!!
-Anh... anh... ai cho anh hôn tôi?-Hạ Đồng không kìm được tức tối
-Có vấn đề gì?-Dương Tử dửng dưng đáp, xem như không có gì cả
-Sao lại không có? Anh dựa vào gì mà hôn tôi?-Hạ Đồng bực tức nói
-Cô muốn dựa vào gì, thì là đó.-Dương Tử không trả lời trực tiếp câu hỏi của cô
Từ đâu ra cái li do này vậy trời? Thiên lí đâu mất rồi? Rõ ràng anh tự ý hôn cô, vậy mà còn trả lời như vậy, không công bằng, không công bằng.
-Anh... anh...
Hạ Đồng thật muốn đánh người bây giờ mà, nếu không phải anh là người cô cần thuyết phục thì cô sớm đánh anh rồi.
-Anh... anh... tôi... ááaaa...-Hạ Đồng như điên hét lên, máu nóng cũng dồn lên não.
-Không phải cô cũng thích lắm sao? Giả bộ gì chứ?-Dương Tử cong môi mỏng
Hôm nay Lâm Hạ Đồng cô không đánh người là không được mà, trời ơi ở đâu ra cái tên vừa điên khùng vừa biến thái lại lật lọng như tên heo đực này vậy!?
-Dương-Tử.-Hạ Đồng nghiến răng nghiến lợi gọi tên anh
Không suy nghĩ gì thêm, cô lặp tức cầm tay Dương Tử lên cắn.
Dương Tử nhíu mày nhìn cô đang cắn tay mình, ánh mắt đen vẫn không biểu lộ gì ngoài lạnh lẽo.
Cô gái này, lại to gan cắn anh. Đúng là chán sống mà!!!
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Mười phút sau, Hạ Đồng vào đường cùng, IQ của cô cũng có giới hạn làm như cô muốn đội sổ không bằng.
Hạ Đồng vò nát đầu, cô chỉ là một cô gái không được thông minh thôi mà, sao lại đưa cái đề khó như vậy cho cô chứ?
-Mình chẳng qua là một học viên nhỏ nhoi thôi mà, mình có phải thiên tài gì đâu chứ? Đề khó như vậy bắt mình làm trên 50 điểm, rõ ràng làm khó mình mà.-Hạ Đồng ngồi nói nhảm, lầm bầm trong miệng.
Dương Tử nheo mắt nhìn cô, bộ cô bất mãn lằm sao? Anh có lòng tốt cho cô làm bài lại cũng không phạt cô, vậy mà cô còn không biết điều gì cả.
-Nộp bài.-Dương Tử ngữ khí lạnh băng nói
-Tôi chưa làm xong.-Hạ Đồng ngước nhìn anh
-Hết giờ.-Dương Tử lạnh lùng nói
-Nhưng...
Hạ Đồng định nói nhưng rồi thôi, cầm tờ giấy đưa cho anh, Dương Tử đảo mắt một lượt, sau đó nhìn cô.
Hạ Đồng nuốt nước bọt, cô biết mình không được 50 điểm nhưng anh đừng có nhìn cô như vậy chứ? Có biết mức sát thương từ ánh mắt của anh lớn lắm không? Cái mạng nhỏ của cô không chịu được đâu!!!
-Ba mươi lăm điểm.-Dương Tử cầm viết quẹt quẹt vài cái, sau đó đặt lên bàn
Hạ Đồng cầm lấy tờ giấy, sau đó liếm đôi môi khô khốc, ba mươi lăm điểm hình như cách xa con điểm năm mươi rất nhiều nha.
-Tại, tại căng thẳng quá nên, nên tôi quên mất bài.-Hạ Đồng vội biện lí do
-Căng thẳng???-Dương Tử hơi nhếch môi
-Qủa thật, quả thật rất căng thẳng.
Dương Tử không nói gì, đứng người dậy. Hạ Đồng cảnh giác nhìn anh.
-Muốn thư giãn?-Dương Tử nhìn cô, đôi môi mỏng hơi cong lên
-Cái đó, cái đó...
Hạ Đồng đề phòng anh, đáng lẽ cô nên suy nghĩ kĩ khi nói chứ? Ôi, sao từ chuyện hôm qua cô vẫn ngu ngốc thế này?
-Hội, hội trưởng, tôi thấy, tôi thấy không còn căng thẳng gì nữa.-Hạ Đồng bất tri bất giác lùi về sau hai bước
-Như thế không được, nếu như mọi người biết tôi làm trợ lý của mình căng thẳng, làm bài kiểm tra không được thì sẽ mất mặt lắm.-Dương Tử vừa nói vừa tiến lại gần cô
-Anh, anh an tâm, tôi sẽ không nói gì đâu.-Hạ Đồng lùi về sau, lắc tay nói
-Làm sao tôi tin con gà mái như cô được?-Dương Tử nói, khóe môi hơi nhếch lên, tiến lại gần cô thêm nữa
-Hội, hội trưởng, chuyện thư giãn không cần đâu a, còn nữa, tôi thấy hết căng thẳng gì rồi.
Hạ Đồng cười cười để giảm bớt căng thẳng, vẫn lùi về sau, cho đến khi tấm lưng chạm vào bờ tường lạnh ngắt, Hạ Đồng mới hết đường để lui nữa.
Lâm Hạ Đồng, mau nghĩ cách, mau nghĩ cách đi!!!
-Làm sao đây, tôi muốn giúp cô thư giãn.-Dương Tử nói, khuôn mặt hoàn toàn là ác ý, không hề có chút thiện ý nào.
-Không cần, không cần đâu, tôi, tôi không dám nhận mà.-Hạ Đồng không còn đường thoát
-Truyện cổ tích "Heo đực phụ tình", làm bài dưới năm mươi, muốn tôi giúp thư giãn!!??? Cũng được thôi.
Hạ Đồng nuốt nước bọt ực một cái, ba cái này, hình như là tội trạng sáng giờ của cô thì phải? Sao cô lại có thể gây tội nhiều vậy chứ?
-Hội trưởng, tôi xin lỗi mà, tôi biết tôi sai rồi.-Hạ Đồng không còn cách liền chắp tay năn nỉ
-Xin lỗi, có phải hơi muộn không?
Dương Tử hoàn toàn áp chế cô, dáng người cao lớn phủ lấy cơ thể nhỏ bé bị chèn ép đứng sát tường.
Xung quanh đều bị hàn khí của anh bao quanh, làm cơ thể cô bắt đầu run lên, Hạ Đồng không dám ngước nhìn anh, chiếc đầu nhỏ cúi thấp xuống, mạng nhỏ của cô sớm muộn cũng đi sớm mà.
Dương Tử cúi đầu chăm chú nhìn cô gái trước mặt mình, từ cô tỏa ra một mùi hương dìu dịu rất dễ chịu, không quá nồng nàn, không làm gắt mũi nhưng rất dịu nhẹ, vấn vương không thôi. Nếu anh đoán không lầm, mùi hương này từ trà xanh, cam thảo và hoa nhài.
Mùi thơm này, làm anh nhớ đến cô ấy, trên người cô ấy, lúc nào cũng có một mùi hương rất dễ chịu, làm anh rất thoải mái, khác biệt ở chỗ, hương thơm của cô ấy, là dùng tinh dầu từ hoa oải hương Pháp.
Hạ Đồng cúi đầu nãy giờ đã năm phút, vẫn chưa thấy anh làm gì mình, cứ tưởng anh sẽ tha cho mình nên can đảm ngước mắt lên, lại vô tình chạm vào đôi mắt đen hun hút khó lường kia.
Đôi mắt anh, hiện lên tia kì hoặc, có một chút dịu dàng, một chút bi thương, một chút nhớ nhung. Cô chưa nhìn thấy ánh mắt đó của anh, đôi mắt hiện lên sự sâu lắng đến chừng nào. Vì sao, anh lại nhìn cô như thế?
Dương Tử hơi giật mình khi cô ngẩng đầu nhìn mình, ngay sau đó ánh mắt lúc nãy được anh chu đáo che lại, thay vào đó lại là đôi mắt đen lạnh lùng cố hữu.
-Hội trưởng...
Hạ Đồng còn chưa kịp dứt câu, một nụ hôn nóng bỏng kèm theo sự bá đạo rơi lên cánh môi anh đào của cô, Hạ Đồng mở to mắt nhìn Dương Tử, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, cơ thể như có một luồn điện xẹt qua.
Chuyện gì đang diễn ra vậy? Làm ơn, ai nói cho cô biết đi?
Tại sao, tại sao anh lại hôn cô chứ?
Hai tay Hạ Đồng đặt ở ngực anh dùng sức đẩy anh ra nhưng vô tác dụng.
Dương Tử vẫn bá đạo nuốt trọn những lời phản kháng chống đối của cô, đôi môi cô, lại ngọt ngào mềm mại như thế. Chiếc lưỡi lạnh giá của anh chui vào khoang miệng cô tùy ý cướp lấy mật ngọt.
Sau một lúc, Hạ Đồng không thể phản kháng được nữa, lại im lặng chịu trận, cho đến khi anh thỏa mãn mới buông tha cho cô.
Sau khi được giải thoát, cô lặp tức hít thở để oxi tràn lại vào lòng ngực mình.
Dương Tử nhìn cô đang không ngừng hô hấp, sau đó anh thật muốn đánh chết bản thân mình, chỉ là một mùi hương nhàn nhạt giống mùi hương trên người cô ấy, lại làm anh nghĩ đến cô ấy, cánh môi anh đào đỏ mọng lại làm anh không kìm được hôn cô.
Là do anh nghĩ về cô ấy nhiều quá nên mới sinh ảo giác hay là... ???
Hạ Đồng sau khi hít thở xong rồi mới nhìn anh, trong đáy mắt hoàn toàn là không hiểu. Tại sao anh lại hôn cô chứ? Nhưng mà, môi cô là để anh tự ý hôn hay sao? Qúa đáng!!!
-Anh... anh... ai cho anh hôn tôi?-Hạ Đồng không kìm được tức tối
-Có vấn đề gì?-Dương Tử dửng dưng đáp, xem như không có gì cả
-Sao lại không có? Anh dựa vào gì mà hôn tôi?-Hạ Đồng bực tức nói
-Cô muốn dựa vào gì, thì là đó.-Dương Tử không trả lời trực tiếp câu hỏi của cô
Từ đâu ra cái li do này vậy trời? Thiên lí đâu mất rồi? Rõ ràng anh tự ý hôn cô, vậy mà còn trả lời như vậy, không công bằng, không công bằng.
-Anh... anh...
Hạ Đồng thật muốn đánh người bây giờ mà, nếu không phải anh là người cô cần thuyết phục thì cô sớm đánh anh rồi.
-Anh... anh... tôi... ááaaa...-Hạ Đồng như điên hét lên, máu nóng cũng dồn lên não.
-Không phải cô cũng thích lắm sao? Giả bộ gì chứ?-Dương Tử cong môi mỏng
Hôm nay Lâm Hạ Đồng cô không đánh người là không được mà, trời ơi ở đâu ra cái tên vừa điên khùng vừa biến thái lại lật lọng như tên heo đực này vậy!?
-Dương-Tử.-Hạ Đồng nghiến răng nghiến lợi gọi tên anh
Không suy nghĩ gì thêm, cô lặp tức cầm tay Dương Tử lên cắn.
Dương Tử nhíu mày nhìn cô đang cắn tay mình, ánh mắt đen vẫn không biểu lộ gì ngoài lạnh lẽo.
Cô gái này, lại to gan cắn anh. Đúng là chán sống mà!!!
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook