• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Chuyện Tình Học Viện Tinh Tế Full (2 Viewers)

  • chuyen-tinh-hoc-vien-tinh-te-99

Chương 99: Nghĩ đến bạn trai à?




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
87266.png

Xem ảnh 2
87266_2.png
Sau khi biết Bạch Mặc đã bắt đầu học lên tiến sĩ, tôi cảm thấy hơi đố kỵ và không cam lòng.



Lúc đầu khi tôi học mỗi Di truyền học thì cậu ấy đã học bốn môn.



Tới khi tôi tính học hai môn thì má nó, cậu ấy đã bắt đầu học lên tiến sĩ.



Tốc độ học tập này quả thật nhanh như tốc độ cậu ấy theo đuổi tôi vậy.



Cậu ấy có cần gấp gáp như vậy không? Mỗi khi tôi giật mình hoàn hồn thì cậu ấy đã chạy trước tôi từ lâu, dù tôi có cố gắng thể nào đi nữa cũng không thể đuổi kịp cậu ấy, chỉ có thể nhìn bóng lưng cậu ấy từ xa.



Rõ ràng Bạch Mặc đang đè bẹp tôi hoàn toàn.



Tôi thấy hơi khó chịu.



Ngày 14 tháng 6, trời vừa hứng sáng đã có xe bay dừng trước cửa nhà tôi.



Tôi mặc bộ đồng phục của Học viện Tinh năng mà mình chưa từng xỏ qua, nghiêm chỉnh đeo huy hiệu Tinh Tộc lên, chuẩn bị tới tham dự vào phiên điều trần của Kinh Thiên.



Người tới đón tôi là Kinh Không, hôm nay cậu ta cũng mặc đồng phục trường.



Đồng phục của Học viện Tinh năng cũng được xem như trang phục chính thức dành cho những trường hợp nghiêm túc, vì vậy nó khiến cho cậu ta có vẻ trưởng thành và nghiêm chỉnh hơn.



“Hôm nay tôi không đùa với cô nữa.” Cậu ta cố gắng tỏ ra đứng đắn, “Số phận của đại ca nằm trong tay cô, cô nhất định phải giúp anh ấy.” Giọng điệu của cậu ta có thêm đôi nét già dặn, khác hẳn so với ngày thường.



“Tôi cảm thấy đội trưởng sẽ không sao.” Tôi thật lòng cho rằng như vậy, “Đội trưởng chẳng làm gì sai cả.” “Cô không biết đó thôi, haiz.” Giọng điệu của Kinh Không thoáng trở nên nặng nề, “Doanh trại đặc nhiệm quản lý đội viên trong đội vô cùng nghiêm ngặt.



Nếu như phiên điều trần được tổ chức thì nhất định là do quá trình chỉ huy của đội trưởng đã có sai sót, nếu không thì đã chẳng có phiên điều trần này.” Có sai sót sao? Tôi nghĩ kỹ lại lần nữa nhưng vẫn không thấy chỗ nào không đúng.



Nghe Kinh Không nói vậy khiến tôi cũng trở nên căng thẳng.



Lỡ như tôi không giúp được cho Kinh Thiên thì phải làm sao? Xe bay lướt nhanh trên mặt biển yên ả.



Hôm nay mặt biển vô cùng phẳng lặng, giống như viên ngọc bích khổng lồ được khảm trên bề mặt trái đất, phản chiếu lại mây trắng trên bầu trời và xe bay chưa tàng hình của chúng tôi.



Một điểm đen dần hiện ra ở phía chân trời.



Điểm đen đó càng lúc càng lớn, đến cuối cùng, một hòn đảo màu đen xuất hiện ngay giữa mặt biển.



Kiến trúc trên đảo lấy màu đen làm màu chủ đạo, toát ra không khí vô cùng trang nghiêm, khiến người ta tự nhiên cảm thấy kính trọng.



Đường băng trên đảo kéo dài ra tận mặt biển, hai bên đường băng có đậu đủ loại xe bay kiểu mới mà tôi chưa bao giờ thấy.



Còn trên vùng biển ven đường băng thì có rất nhiều tàu chiến đang đậu, thậm chí còn có một con tàu sân bay khổng lồ màu đen! Lúc xe bay chậm rãi hạ cánh, tôi nhìn thấy một nhóm đội viên đặc nhiệm mặc đồ rằn ri màu đen chạy bộ dọc theo bờ cát.



Đây chính là Doanh trại đặc nhiệm Tinh năng, một căn cứ quân sự to lớn được bảo vệ nghiêm ngặt.



Thật không ngờ có một ngày tôi lại được tới một căn cứ quân sự thế này, thật lợi hại! Tôi bước xuống xe bay theo Kinh Không, ngạc nhiên nhìn xung quanh: “Bình thường các cậu ở ngay đây sao?”



“Đúng vậy, cô có thấy nó rất giống nhà tù không?” Kinh Không nói nhỏ vào tai tôi.



Tôi thấy ở phía xa có người đang lái xe điện màu đen chạy về phía chúng tôi.



Đó là loại xe chở người nhỏ giống như xe trong các sân golf.



“Cho nên bình thường chúng tôi vẫn ở bên ngoài nhiều hơn, bên ngoài cũng có chỗ ở dành cho chúng tôi.” Kinh Không phất tay nhìn xung quanh, “Một là để thuận tiện cho việc làm nhiệm vụ, hai là ở đây bị quản lý rất nghiêm ngặt, buổi tối còn không được ra ngoài xem phim.



Tất nhiên, chỉ khi đã trở thành đội viên chính thức của Đội đặc nhiệm Tinh năng thì mới được tự do như vậy.” Kinh Không nói xong còn nở nụ cười đắc ý.



Cậu ta nhìn về phía trước: “À, người đón chúng ta đến rồi!” Khi chúng tôi còn đang nói chuyện, chiếc xe điện kia đã dừng lại ở trước mặt chúng tôi, người lái xe chính là Hải Cơ.



Hải Cơ vừa nhìn thấy tôi thì nhíu mày, đồng thời liếc nhìn Kinh Không với điệu bộ ghét bỏ: “Còn không lên xe.” Tính tình của chị đại Hải Cơ và đội trưởng Kinh Thiên đều khó đăm đăm giống hệt nhau.



Tôi và Kinh Không vội vàng lên xe, Hải Cơ tức khắc quay đầu xe chạy trên con đường băng dài dằng dặc này.



Thỉnh thoảng tôi nhìn thấy có học viên mặc đồ phi công đang kiểm tra, sửa chữa máy bay của chính mình, cảm giác siêu ngầu.



“Cô và đội trưởng chúng tôi đúng là bát tự không hợp! Từ lúc đội trưởng quen cô tới nay thì chẳng lúc nào tốt đẹp cả.” Hải Cơ nói với giọng ghét bỏ.



Tôi nhìn về phía cô ta, nhưng cô ta không nhìn tôi mà lại lườm Kinh Không, Kinh Không thì vô tội nhìn lại: “Chị nhìn em làm gì?” “Hôm đó là cậu ở cạnh đội trưởng! Nếu đội trưởng có chuyện gì thì cậu phải chịu trách nhiệm!” Hải Cơ nghiêm nghị chỉ trích, Kinh Không không dám phản bác mà cúi thấp đầu.



Hải Cơ lại lắc đầu chê bai, “Sớm biết như vậy tôi sẽ không để cho cậu đi làm nhiệm vụ với đội trưởng, hôm đó lẽ ra tôi nên đổi chỗ với cậu.” “Đổi chỗ thì có tác dụng sao?” Kinh Không không phục trợn mắt nhìn Hải Cơ, “Đội trưởng đâu có làm gì sai.



Sao nào, chị muốn hẹn hò với đội trưởng à.” Hải Cơ trừng to đôi mắt đẹp, nhìn chòng chọc vào Kinh Không, mái tóc xoăn dài bị gió thổi tung trở nên hơi lộn xộn.



Hải Cơ lại lắc đầu, buồn bực nhìn về phía trước: “Chờ khi đội đặc nhiệm tiến hành sát hạch cho năm nay, tôi nhất định phải trở thành đội trưởng để nhanh chóng rời xa các cậu!” Hải Cơ nói mà không hề lưu luyến, tăng nhanh tốc độ của xe.



Có thể nói cả hòn đảo đều được canh phòng rất nghiêm ngặt, không chỉ có Tinh Tộc đang huấn luyện mà còn có binh lính tinh năng đi tuần tra lướt qua chúng tôi.



Bây giờ tới gần, tôi có thể thấy rõ, thì ra những kiến trúc kia đều được lắp kính đen chống nhìn trộm.



Cho dù là kiến trúc hình cầu hay là kiến trúc bình thường đều dùng loại kính đó để làm lớp tường ngoài.



Chúng phản chiếu ra ánh sáng mờ dưới ánh mặt trời, khiến hòn đảo hệt như một viên ngọc trai đen khiêm tốn náu mình giữa đại dương.



Lúc chúng tôi đi qua một quảng trường, một tiếng nổ rất đáng sợ đột nhiên vang lên.



Nếu như là căn cứ quân sự bình thường thì chắc chắn tôi đã cho rằng đó là sân tập bắn.



Nhưng nơi đây là Doanh trại Đội đặc nhiệm Tinh năng, cho nên người đang được huấn luyện là Tinh Tộc! Vì thế, tôi nhìn thấy rất nhiều Tinh Tộc mặc đồ rằn ri màu đen đang dùng lửa, dùng nhũ băng, hoặc là dùng loại năng lực mà bạn không thể nhìn thấy để phá hủy bia ngắm hình người ở phía xa.



Thật thô bạo...



Tinh năng khiến rất nhiều người cảm thấy sợ hãi, bởi vì nó chính là nguồn sức mạnh khủng bố như vậy đấy.



Nếu như người tốt sở hữu tính năng thì họ sẽ làm được càng nhiều chuyện có ý nghĩa cho toàn nhân loại, nhưng nếu như người xấu có được tính năng...



Vậy sẽ giống như một kẻ xấu nắm giữ bom nguyên tử, bất cứ lúc nào cũng có thể hủy diệt thế giới.



Bây giờ tôi bắt đầu hiểu được việc giám thị một Tinh Tộc là vô cùng cần thiết.



Việc này không chỉ để nắm rõ được phẩm hạnh của Tinh Tộc mà còn để bảo đảm an toàn cho tất cả mọi người, đặc biệt là người bình thường và trật tự của cả xã hội.



Không một Tinh Tộc nào có thể khẳng định rằng mình sẽ làm người tốt cả đời, giống như việc khi còn bé thì tham quan cũng từng là một đứa trẻ ngoan.



Con người, ai cũng sẽ thay đổi.



Cuối cùng xe chúng tôi dừng trước một tòa nhà lớn màu đen có hình dạng như sò biển.



Hải Cơ và Kinh Không dẫn theo tôi tiến vào.



Sau khi thông qua các lớp kiểm tra an ninh, chúng tôi bước vào một căn phòng họp cỡ nhỏ, nơi phiên điều trần được tổ chức.



Em Gái Hư Không và Nữ Thần Dạo Đêm đã có mặt ở đó, còn những người khác vẫn chưa tới.



Em Gái Hư Không vừa thấy tôi thì đã dầu môi nói ngay: “Lần nào cũng là do cô.



Danh dự của đội Thanh Long chúng tôi sắp bị cô hủy sạch rồi.



Cô có biết bây giờ đội Thanh Long chúng tôi đã trở thành trò cười của toàn bộ Doanh trại đặc nhiệm rồi không hả?”



“Haiz.” Nữ Thần Dạo Đêm chưa nói gì chỉ thở dài một tiếng.



Cô ta đẩy kính lên, trên khuôn mặt lộ ra vẻ buồn bực, “Một bàn tay vỗ không thành tiếng.



Chuyện của đội trưởng cũng không thể trách Tô Linh hết được.



Cho dù lần trước không gặp cô ấy thì việc đội trưởng đến muộn cũng là sự thật không thể chối cãi.” Em Gái Hư Không bĩu môi không nói nữa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom