• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Chuyện Tình Học Viện Tinh Tế Full (3 Viewers)

  • chuyen-tinh-hoc-vien-tinh-te-119

Chương 119: Thợ săn tinh tộc




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
88005.png

Xem ảnh 2
88005_2.png
Khi chúng tôi đi ra khỏi cửa, ở trong phòng làm việc, Kinh Không bỗng nhiên đứng dậy mà hô lên với chúng tôi: “Đội trưởng! Sao anh không cho em theo...



Ai lái xe cho anh đây.”



“Cậu lắm miệng quá!” Kình Thiên quăng bốn chữ này lại rồi đi luôn.



Tôi và Thù Lị nhìn thấy khuôn mặt dài ra vì bị bỏ rơi của Kinh Không thì cười trộm, sau đó nhanh chóng theo sát Kinh Thiên.



Với tính tình nóng nảy của Kinh Thiên, anh ta không thích trò hối thúc người khác đâu.



Bốn rưỡi sáng, cả thành phố vẫn chưa tỉnh giấc.



Bởi vì giờ đang mùa hè nên trời đã hứng sáng.



Trong thành phố yên tĩnh chỉ có âm thanh xe rác đang đổ rác mà thôi.



Khi đến Tây Thành thì xe bay của chúng tôi chuyển sang trạng thái chạy trên mặt đất, đi thẳng đến nhà của Tổng Bằng.



Nhà của Tổng Bằng cũng ở Tây Thành.



Sau khi vào Đại học y, vì muốn tiết kiệm tiền nên anh ta không ở trọ trong trường.



Sau lần đại chiến đó, có rất nhiều người đã mất đi người thân, đồng thời cũng mất cả tài sản.



Bây giờ có rất nhiều người may mắn sống sót vẫn đang phải trải qua những tháng ngày gian khổ.



Thế nhưng điều khiển người ta cảm thấy được an ủi là sau sự kiện đó, chính phủ đã xây nhà để cấp phát cho những người mất nhà.



Nơi ở của Tổng Bằng chính là một trong những khu nhà do chính phủ xây dựng lúc đó.



Chả mấy khi Kình Thiên lái xe, còn tôi và Thù Lị thì ngồi ở phía sau.



Thù Lị bám vào sau lưng ghế dựa của Kinh Thiện, hơi vươn người về phía trước, cười đáng yêu, nói: “Đội trưởng, lần phạt giam này của anh thoải mái thật đấy, mỗi ngày chỉ việc chơi ở trong học viện.



Anh có biết gần đây chị Hải mệt đến cỡ nào không.



Anh xem, chẳng mấy khi chúng ta ra ngoài, chi bằng...



Lát nữa chúng ta đến cửa hàng hoa, mua một bó để dỗ chị ấy?” Kình Thiên lập tức nhíu mày, quay đầu nhìn Thù Lị.



Nụ cười đáng yêu trên mặt cô nàng dần trở nên cứng đờ: “Được rồi, xem như em chưa nói gì cả.” Nói xong, Thù Lị ngậm miệng lại, tủi thân lùi về chỗ của mình.



“Xì.” Kình Thiên liếc thoáng qua cô ấy, sau đó quay lại, tiếp tục lái xe.



Thù Lị ngậm miệng hồi lâu, cuối cùng không khỏi cũng lườm Kình Thiên một cái: “Đội trưởng, anh thật là lạ đó! Anh đối xử với lính mới cũng rất tốt, vậy tại sao cứ lạnh nhạt với chị Hải như vậy chứ? Lần nào chị Hải cũng suy nghĩ cho anh, anh xảy ra chuyện là chị ấy lo lắng đến mức mất ngủ.” “Hừ, tôi cứ tưởng không dẫn Kinh Không theo thì mình có thể yên tĩnh được một hồi.” Kinh Thiên không nhịn được mà xì khẽ một tiếng: “Không ngờ cô còn phiền hơn.” “Đội trưởng, thật ra trong lòng anh cũng biết rõ đúng không? Cho nên anh mới cố tình đối xử lạnh nhạt với chị Hải?” Thù Lị phồng má, hung dữ trừng mắt nhìn Kinh Thiên.



Tôi nhìn hai người bọn họ.



Kinh Thiên trở nên lạnh nhạt, trầm ngâm không nói gì.



Tôi nhìn qua Thù Lị, đôi má bầu bĩnh đáng yêu có vẻ trẻ con của cô ấy vẫn phồng lên, đôi mắt thì híp lại nhìn chằm chằm vào Kinh Thiên.



“Đội trưởng, có phải anh biết Hải Cơ thích mình không?” Tôi nói thẳng.



Trong lúc nhất thời, Kình Thiên ngẩn ra, Thù Lị lập tức nhảy lên: “Thấy chưa! Ngay cả gà mờ cũng nhận ra! Đội trưởng, anh xảo trá thật đó, lại còn giả vờ như mình chẳng biết gì cả.” Kình Thiên liếc mắt, hung hăng trưng tôi qua kính chiếu hậu: “Tôi dẫn hai người ra ngoài là để làm việc! Không muốn làm việc thì cút xuống khỏi xe!” Lúc anh ta quát lên, Thù Lị lại phồng má.



Cô nàng nhìn chòng chọc vào cái gáy của Kinh Thiên với vẻ mặt rất hung dữ.



Còn Kình Thiên thì vẫn nhìn chòng chọc vào tôi.



Tôi lập tức chỉ về phía trước: “Đội trưởng! Xe rác!” Kình Thiên tức khắc thu ánh mắt lại rồi nhìn ra phía trước.



Thấy không có gì, anh ta quăng ngay cho tôi một cái lườm cháy mặt.



“Đội trưởng, lái xe thì lái cho cẩn thận, đừng có mất tập trung.



Năng lực của tôi không thể bảo vệ cho bản thân được...” Tôi tận tình khuyên bảo: “Nếu anh dẫn tôi ra ngoài thì phải chịu trách nhiệm với sự an toàn của tôi.



Anh biết tôi rất sợ chết mà!” Tôi ôm chặt lấy cơ thể mình, bốn cục cưng sợ chết lắm đó.



Kinh Thiên thì trợn trắng mắt như thể không đỡ nổi trước sự thần kinh của tôi.



Anh ta đột ngột bẻ lái rẽ trái, sau đó tiếng oán giận đầy mệt mỏi của anh ta vang lên: “Đáng lẽ không nên dẫn cô theo!” Phía trước chính là khu chung cư được xây lại.



Khu chung cư được xây lại rất đẹp, tràn ngập cảm giác khoa học kỹ thuật của tương lai.



Ở phần giữa, cách mấy tầng lại có một vườn hoa cho các gia đình sống ở đó có nơi để thả lỏng và hít thở không khí trong lành.



Khi chúng tôi tiến vào nhà để xe ở dưới hầm, trời đã hừng đông.



Con đường dẫn xuống hầm lượn vòng, Kình Thiên chuyển động tay lái một cách linh hoạt, đầy phóng khoáng, vững vàng, vừa nhìn đã biết ngay anh ta là một tài xế lão luyện.



“Thù Lị, cô ở ngoài canh.” Kình Thiên dừng xe xong thì bắt đầu sắp xếp nhiệm vụ.



“Đã biết.” Thù Lị vẫn phồng má lên, nhìn chòng chọc vào gáy của Kinh Thiên.



“Gà mờ, cô đi gõ cửa.” Kình Thiên nói xong thì mở cửa chạy lấy người.



Tôi ngây ngốc, chớp mắt mấy cái, ai lại đi gõ cửa vào năm giờ sáng chứ! Tôi nên nói mình là nhân viên vệ sinh sao? Tổng Bằng ở tầng mười.



Kinh Thiên muốn chúng tôi làm việc kín tiếng hết mức có thể, đừng làm ảnh hưởng đến hàng xóm ở xung quanh.



Tôi đi tới trước cửa, Thù Lị thì đứng canh ở một bên.



Còn Kình Thiên thật sự rất rảnh rỗi, đi qua chỗ ban công rộng rãi ở bên cạnh hít thở không khí trong lành.



“Cốc cốc cốc.” Tôi nhắm mắt gõ cửa.



“Cốc cốc cốc.” “Cốc cốc cốc” Tôi tiếp tục gõ cửa.



“Ra đây, ai vậy.” Một giọng nói già nua vang lên ở bên trong.



“Có người vứt tàn thuốc xuống ban công nhà tôi, có phải là nhà mấy người không?” Tôi hỏi cách cánh cửa.



Cửa mở ra, đó là một ông bác lớn tuổi có mái tóc hoa râm, dáng vẻ hơi tiều tụy: “Không phải, nhà chúng tôi không có ai hút thuốc lá.” Đột nhiên, Thù Lị đi vòng ra từ bên cạnh tôi, lấy luôn giấy chứng nhận ra: “Cục Quản lý Tinh năng.” Ông bác đó vừa nghe thấy là Cục Quản lý Tinh năng thì tức khắc sợ hãi, đóng cửa lại ngay.



“Tách!” Tiếng búng tay vang lên giữa tầng lầu yên tĩnh, tức thì, cơ thể của ông bác đó đã bay lơ lửng lên khỏi mặt đất.



Vừa nghe nhắc tới Cục Quản lý Tinh năng đã đóng cửa ngay, nhất định là có vấn đề.



“Tiểu Bằng! Chạy mau!” Sau khi cơ thể lơ lửng khỏi mặt đất, ông bác đó vội vã hô to về phía trong nhà.



Ông bác này bảo Tống Bằng chạy, hiển nhiên bác ta đã biết điều gì đó? “Bác à...



Chỗ này là tầng mười đó...



Bác muốn con trai mình chạy đi đâu vậy? Nhảy lầu sao.” Thù Lị cười híp mắt rồi ung dung bước vào nhà, cô bắt đầu gọi khẽ: “Tổng Bằng...



Bằng Bằng?” Thù Lị nhìn thì rất đáng yêu, thế nhưng có lúc lại khiến cho người ta cảm thấy rất khủng bố.



Ở trong căn phòng mờ tối, cô nàng lại gọi tên người ta khẽ khàng giống như tiếng quỷ gọi hồn, thật sự là khiến người ta sởn cả tóc gáy.



“Hừ hừ hừ hừ..” Thù Lị còn hừ lạnh như tên sát thủ biến thái.



Cả người tôi lập tức cứng ngắc, không ngờ Thù Lị còn có...



một mặt như vậy.



“Đừng có trốn mà...



Tiểu Bằng Bằng...” Thù Lị đột nhiên mở cửa một căn phòng ra, phát hiện không có ai ở trong: “Á há? Muốn chơi trò trốn tìm với em sao? Em thích nhất là chơi trốn tìm đó...” Cô nàng lại bắt đầu nhảy nhót.



Bây giờ, sao tôi cảm thấy Thù Lị càng giống như tên biến thái cuồng giết người hơn nhỉ! “Mấy người là cái thá gì chứ! Có quyền gì mà bắt người lung tung hả!” Bác trai đang lơ lửng giữa không trung tức giận rống to lên với tôi: “Dựa vào cái gì mà có năng lực thì phải báo cáo? Các người có biết lý lẽ hay không? Không báo cáo cũng là quyền con người của chúng tôi! Các người có còn biết pháp luật không đấy! Mẹ nó, Cục Quản lý Tinh bằng các người chính là bọn thổ phỉ, bọn giặc cướp! Các người chính là ma quỷ! Các người cho rằng chúng tôi không biết âm mưu của các người sao? Các người muốn giết hết tất cả những người bình thường, sau đó thống trị toàn thế giới!” Bác trai liều mạng mà vươn tay đến chỗ tôi, giống như một con quỷ muốn lao tới vồ lấy tôi.



“Tách!” Lại một tiếng búng tay vang lên, Kình Thiên đã đứng bên cạnh tôi, lọn tóc màu xanh thẫm hơi vung lên giống như anh ta vừa mới nhảy xuống.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom