• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Chuyện Tình Học Viện Tinh Tế Full (1 Viewer)

  • chuyen-tinh-hoc-vien-tinh-te-60

Chương 60: Tiểu bạch, đừng lo lắng!




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
85723.png

Xem ảnh 2
85723_2.png
Thông biết đã hôn mê bao lâu, tôi dần tỉnh lại giữa những tiếng “tít...



tít...” của máy móc,



“Tít...



Tít...” là âm thanh duy nhất mà tôi nghe được trước khi tỉnh dậy.



“Tiểu Linh! Tiểu Linh cậu tỉnh rồi!” Có người nắm chặt lấy tay trái của tôi, vô cùng chặt chẽ.



Tôi từ từ mở mắt ra, khuôn mặt của Bạch Mặc dần trở nên rõ ràng trước mắt tôi.



“Tiểu Linh! Tiểu Linh!” Cậu ấy mừng rỡ đỡ đầu tôi lên rồi lập tức vươn tay nhấn vào nút bấm ở đầu giường: “Tiến sĩ Cổ! Tiến sĩ Lâm! Tiểu Linh tỉnh rồi!” Sau đó, cậu ấy lại xoa mặt tôi, vẻ mặt đầy lo lắng: “Cậu có thấy chỗ nào khó chịu không?” Tôi hơi nhíu mày: “Cả người đều khó chịu...” Thực sự là cả người đều khó chịu luôn.



Vẻ mặt của cậu ấy lập tức trở nên căng thẳng.



Tôi nở nụ cười: “Tớ còn chưa từng thấy được...



nhiều biểu cảm như vậy ở trên mặt cậu đấy..” Hôm nay, chỉ trong thoáng chốc này, tôi đã thấy được rất nhiều biểu cảm mới lạ của Bạch



Mặc.



Ánh mắt của cậu ấy lóe lên thoáng cái rồi đột nhiên gục mặt vào cổ tôi, hai tay cũng ôm chặt lấy người tôi: “Tớ rất sợ...



rất sợ cậu sẽ không tỉnh lại nữa...” Giọng cậu ấy trở nên nghẹn ngào, để rồi tắc nghẹn.



“Đừng nói cậu đang khóc nhé...” Cái tên Bạch Ngốc mít ướt này.



Đương nhiên Bạch Mặc sẽ không thừa nhận rằng mình đang khóc.



Lúc trước cậu ấy chỉ là một đứa trẻ, thế nhưng bây giờ cậu ấy đã là một người đàn ông rồi, cũng biết sĩ diện chứ.



Có hai người đàn ông trung niên mặc áo blouse trắng vội vã bước vào phòng, hình như họ là bác sĩ nhưng lại không giống lắm.



Bạch Mặc buông tôi ra, đứng ở bên giường.



Nhất định là cái tên Bạch Ngốc này đã khóc, chắc chắn là cậu ấy đang quay lưng để lén lút lau nước mắt đây mà.



Hai chú này bước đến bên cạnh giường tôi.



Một người thì tỉ mỉ quan sát những thiết bị bên cạnh, người kia lại ôn hòa cúi đầu nhìn chăm chú vào tôi: “Cháu cảm thấy thế nào? Tô Linh?” Tôi lắc đầu: “Không có sức” Tôi nhìn thấy tấm thẻ trên ngực của bọn họ, một người là tiến sĩ Cổ Sĩ Lực, người kia là tiến sĩ Lâm Hữu.



Người đang hỏi tôi chính là tiến sĩ Cổ.



Tiến sĩ Cổ thoáng nhíu mày, sau đó thở dài một hơi: “Tô Linh, cháu có biết đã xảy ra chuyện gì không?” Tôi vẫn lắc đầu.



Ông ấy và tiến sĩ Lâm Hữu liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Tô Linh, năng lực của cháu đã đạt đến điểm cực hạn, cho nên sau đó đã dẫn tới hậu quả là tinh năng mất khống chế và suy kiệt nghiêm trọng.



Có điều, bây giờ cháu không sao rồi.” Tiếp đó tiến sĩ Cổ mỉm cười: “Cháu sẽ dần khôi phục thôi, có thể ăn uống thoải mái, không cần phải kiêng gì.” Lời nói của tiến sĩ Cổ khiến tôi luôn cảm thấy là lạ ở đâu đó.



Đây không phải là lời nói dành cho người sắp chết hay sao? Ví dụ như thời gian của cháu không còn nhiều nữa, cứ việc ăn uống thoải mái đi...



“Chăm sóc bạn gái thật tốt nhé.” Tiến sĩ Lâm mỉm cười vỗ vai Bạch Mặc: “Bây giờ thứ mà Tô Linh cần nhất chính là bổ sung năng lượng, mau chóng vực dậy tinh thần.” Tiến sĩ Lâm nói xong thì gật đầu với tiến sĩ Cổ, hai người cùng rời khỏi phòng bệnh của tôi.



Sau khi hai người bọn họ rời khỏi đây, Bạch Mặc lập tức quay lại, hỏi tôi với khuôn mặt nghiêm nghị: “Cậu muốn ăn gì?” Vẻ mặt của cậu ấy vô cùng nghiêm túc, giống như việc cho tôi ăn là một trận chiến ác liệt không thể tránh khỏi.



Tôi còn đang nằm ở trên giường nhìn lên trên trần nhà: “Trước khi ăn, có thể...



cho tớ ngồi lên trước được không?” Bạch Mặc tức khắc đi đến bên cạnh giường rồi nhấn nút, nửa phần trên của cái giường bệnh bắt đầu nâng lên chậm rãi.



Dường như Bạch Mặc đã nghĩ đến điều gì đó, cậu ấy lại nhìn tôi với khuôn mặt nghiêm túc: “Tiểu Linh, cậu có muốn đi vệ sinh không? Bác sĩ nói cậu tỉnh lại sẽ muốn đi vệ sinh.” Tôi liếc xéo cậu ấy: “Tớ còn chưa ăn gì nữa, không có sức đi vệ sinh...” Người bị bệnh mới hiểu được hóa ra chuyện vô cùng bình thường như là đi vệ sinh cũng cần phải có sức mới thực hiện được.



Bây giờ cả người của tôi vô cùng yếu ớt, thật sự không có suy nghĩ muốn đi vệ sinh.



Bạch Mặc bừng tỉnh, lấy một cái bình giữ ấm ra từ trong tủ đầu giường ở một bên.



Từ lúc tôi tỉnh lại đến bây giờ, cậu ấy vẫn luôn tay luôn chân không ngừng.



Một cảm giác hạnh phúc khó nói thành lời tràn ngập trong lồng ngực của tối.



Một cách thần kỳ, cảm giác hạnh phúc này làm cho cả người tôi dân có được sức lực.



“Ở đây có hoành thánh.



Nhan Lăng nấu cho cậu đấy...” Bạch Mặc vừa nói vừa mở nắp hộp ra: “Cậu ăn một ít trước đi, sau đó tớ lại đi mua cái khác cho cậu.” Cậu ấy vừa nói vừa lật cái nắp bình lại làm bát, sau đó múc hoành thánh ra vô cùng cẩn thận.



Bạch Mặc ngồi bên giường bệnh của tôi, một tay cầm bát, một tay múc một muỗng hoành thánh lên nhẹ nhàng thổi.



Ngay lập tức, mùi thơm của hành lá tràn ngập cả phòng bệnh, khiến người ta lập tức có cảm giác thèm ăn.



Cơn đói cồn cào cũng kéo đến theo đó, khiến tôi không thể chờ đợi được nữa: “Đừng thổi nữa, màu cho tớ ăn đi, tớ không sợ nóng.” Bạch Mặc ngước mắt, sắc mặt sầm xuống, thế nhưng nhìn thấy dáng vẻ “chảy nước miếng” của tôi thì lại trở nên bất đắc dĩ.



Thế nhưng cậu ấy cũng chẳng thèm để ý đến tối mà tiếp tục thổi, sau đó mới đưa đến trước mặt tôi.



Tôi há to miệng rồi ngậm luôn cái muông.



“Tiểu Linh! Cậu ăn từ từ thôi!” Sau đó chính là cảnh tượng tôi há miệng ăn liền tù tì.



Nếu cánh tay phải của tôi không bị bó thạch cao, chắc chắn là tôi đã cầm bình giữ ẩm lên tự húp luôn rồi.



“Hoành thánh Nhan Lăng làm ngon thật đó.” Tôi uống sạch nước canh luôn.



Bạch Mặc nở nụ cười yên tâm: “Cô ấy là người tốt.



Tớ không biết làm.” Bạch Mặc vừa nói vừa gục mặt xuống, có vẻ hơi tự trách.



Tôi xem cánh tay của mình: “Sao cánh tay tớ phải bó thạch cao thế?” “Bởi vì bị rạn xương.” Tiếng nói của Bạch Mặc trở nên âm u.



Khuôn mặt đã gục xuống nên tôi chẳng thể nào thấy rõ vẻ mặt của cậu ấy, thế nhưng hai tay đang cầm bình giữ ấm của Bạch Mặc đã siết chặt lại.



Đột nhiên bụng dưới của tôi căng lên, tôi vội vã muốn bước xuống giường: “Không được không được rồi, tớ muốn đi vệ sinh!” “Cậu đừng có lộn xộn!” Bạch Mặc vội vàng đặt bình giữ ấm xuống.



Nhưng tôi không chờ nổi nữa.



Tôi tự bước luôn xuống giường, thế nhưng vào lúc hai chân chạm xuống mặt đất, tôi vừa muốn đứng lên thì hai chân lại mềm nhũn.



Tôi ngã nhào về phía trước, tay trái còn đang cắm kim truyền dịch.



“Ầm!” Bạch Mặc ôm tôi vào lòng, thoáng nhíu mày rồi sầm mặt nhìn tôi: “Đã bảo cậu đừng có nhúc nhích.” Tôi méo miệng.



Buồn bực quá đi mất, cả người vẫn mềm nhũn.



Cậu ấy đỡ tôi về giường, duỗi tay gỡ cái túi truyền dịch xuống rồi đưa tới trước mặt tôi: “Cậu tự cầm đi, cầm cao lên nhé, đừng để cho máu chảy ngược.” “Ừ.” Tôi ngoan ngoãn dùng tay trái giơ cao cái túi truyền dịch.



Đột nhiên, Bạch Mặc ôm ngang cả người tôi lên.



Tôi hơi giật mình, tim đập nhanh hơn hẳn, nhưng lại có một cảm giác không muốn rời xa cái ôm của cậu ấy.



Tôi không nhịn được mà dựa vào bả vai của Bạch Mặc.



Vào giờ phút này, có cậu ấy ở bên cạnh thật tốt.



Bạch Mặc ôm tôi vào nhà vệ sinh.



Sau khi tôi ngồi xuống, cậu ấy treo cái túi truyền dịch xong thì mới ra ngoài, cũng thuận tay đóng cửa lại: “Xong thì gọi tớ, tớ đặt đồ ăn cho cậu.” “Ừ ừ! Gọi nhiều vào, tớ muốn ăn cơm! Bây giờ tớ rất rất muốn ăn cơm! Cậu đặt cho tớ thịt chưng cải muối nhé, phải là thịt heo! Nạc nhá, ít mỡ thổi...” Cách cánh cửa nhà vệ sinh, tôi bắt đầu ba la bổ lỗ chọn món.



Đây có lẽ chính là cảm giác với người thân.



Ở trước mặt người thân, bạn sẽ không ngại chuyện vừa đi vệ sinh vừa gọi món, bởi vì người thân sẽ không bao giờ chê bai bạn.



“A...” Tôi há to miệng, Bạch Mặc đút muỗng thức ăn đã múc sẵn vào cái miệng rộng của tôi.



Tôi cảm thấy hạnh phúc tràn ngập trong lòng.



“Tô Linh!” Nhan Lăng, Hàn và anh Béo đột nhiên tiến vào, trong tay ôm một bó hoa tươi rất to.



Mọi người đến thăm tôi! Thật là hạnh phúc.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom